Báo ân cái đầu ngươi ý! - Chương 35 - 36
Chương 35: Rất xứng đôi?
Tiểu rết mang về,
nói đúng ra, không phải là người phàm! Mà là một tiểu la lỵ (*) trắng nõn nà.
Tiểu la lỵ thoạt nhìn khoảng bảy tám tuổi, đang mở to hai mắt tò mò đánh giá
chung quanh. Về phần tại sao Hứa Tiên lại nhìn ra nàng không phải người, đó là
bởi vì hai long giác (sừng rồng) trên đầu nàng, còn có cái đuôi dài phía sau!
(*) Là từ loli (tiếng nhật) được chuyển sang phiên
âm TQ, ý chỉ các nhân vật có ngoại hình hoặc tính cách giống các bé gái từ 12,
13 tuổi trở xuống.
“Nàng, nàng chính
là nhuyễn muội mà ngươi tìm?” Giọng Hứa Tiên có chút run rẩy. Tiểu rết, ngươi
có cần dũng mãnh như vậy hay không a, trực tiếp tìm một tiểu long nữ (con rồng
nhỏ) mang về?!
“Đúng vậy.” Tiểu
rết dùng sức gật đầu.
“Nhưng mà, đối
phương còn nhỏ như vậy.” Hứa Tiên cố gắng khiến mình trấn định một chút.
“Con có thể đợi
mà, con sẽ đợi nàng lớn lên.” Tiểu rết trả lời vô cùng chân thành.
“Vậy ngươi có
biết nàng là ai không?” Hứa Tiên chỉ vào long giác trên đầu tiểu la lỵ hỏi.
“Biết ạ. Nàng là
Đông Hải Thất công chúa.” Tiểu rết rất là bình tĩnh.
Hứa Tiên cảm giác
đầu mình có chút trướng lên rồi, đúng lúc đó, Bạch Tố Trinh từ trong phòng đi
ra, thấy một màn như vậy cũng khẽ sửng sốt. Đến gần Hứa Tiên hỏi: “Chuyện gì
xảy ra vậy?”
“Tiểu Bạch, Tiểu
rết không biết từ nơi nào túm về một tiểu long nữ đó.” Hứa Tiên nói khẽ với
Bạch Tố Trinh nói, “Nói là Đông Hải Thất công chúa.”
Bạch Tố Trinh
quay đầu liếc nhìn tiểu long nữ trắng nõn nà kia, lại nhìn vẻ mặt cười ngây ngô
của tiểu rết, bất thình lình nói một câu: “Không tệ, rất xứng đôi.”
Hứa Tiên choáng
rồi. Xứng chỗ nào hả? Một bên là rết, một bên là rồng, một người là thiếu niên,
một người là la lỵ đó! Còn tiểu rết thì cười đến càng ngu hơn, đưa tay nắm tay
tiểu long nữ, tiểu long nữ cũng hé miệng tươi cười, nắm tay tiểu rết.
“Trọng điểm không
phải cái này. Ta cảm thấy hình như là tiểu rết lừa gạt người ta đó.” Hứa Tiên
lôi kéo ống tay áo Bạch Tố Trinh thấp giọng nói. Tiểu long nữ kia nhìn sao cũng
thấy là một tiểu la lỵ không hiểu chuyện mà, hơn nữa Long tộc ở Đông Hải dường
như không dễ chọc đâu, đến lúc đó Long Tộc Đông Hải kéo tới tận cửa, thì to
chuyện rồi.
Bạch Tố Trinh khẽ
nhíu mày, quay đầu nói với tiểu rết: “Ngươi làm sao lại quen biết nàng, làm sao
lại mang về đây?”
Bạch Tố Trinh hỏi
một câu, tiểu rết do dự, liếc nhìn tiểu long nữ bên cạnh, lúc này mới lắp bắp
nói: “Đuôi của nàng bị kẹt trong khe của một tảng đá, con giúp nàng rồi liền
quen biết.”
Dứt lời, mặt tiểu
long nữ đỏ lên, vội vàng nói: “Ta đó là cố ý thò đuôi vào. Huynh không giúp ta
cũng có thể tự mình lấy ra.”
Hứa Tiên nghe
xong rất muốn cười. Kiêu ngạo, một tiểu la lỵ kiêu ngạo nha! Song vừa nghĩ tới
tình huống hiện tại, nang lại cười không nổi nữa.
“Dạ dạ, là ta
nhiều chuyện.” Tiểu rết thái độ nhận sai rất là thành khẩn, cũng được xem là
nhanh chóng.
Nhìn tiểu long nữ
hé ra nụ cười vừa ý, Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn trời. Hình như Tiểu Bạch nói trúng
rồi, hai người này rất xứng đôi...
“Vậy, tiểu muội
muội, muội tên gì vậy?” Hứa Tiên nở nụ cười.
“Ngao Thanh.”
Tiểu la lỵ cũng không sợ người lạ, trả lời giòn tan, “Tỷ chính là sư phụ tướng công
tương lai của ta phải không? Đây là lễ ra mắt của ta, đừng khách khí.”
Nói xong, tiểu la
lỵ không biết từ đâu lấy ra tới một viên trân châu tròn xoe, trực tiếp nhét vào
trong tay Hứa Tiên. Hứa Tiên cúi đầu nhìn, thấy một viên trân châu to màu đen.
Nhìn kích cỡ cùng độ bóng loáng thôi Hứa
Tiên cũng biết đây chắc chắn không phải vật phàm.
“Tướng công tương
lai?” Hứa Tiên cầm trân châu đen, nhìn vẻ mặt đương nhiên của tiểu long nữ.
“Đúng vậy a.”
Tiểu long nữ gật đầu, “Chờ ta lớn lên một chút là có thể thành thân rồi.”
“Ngươi vẫn chưa
biến hình hoàn toàn.” Bạch Tố Trinh nhìn cái đuôi phía sau tiểu long nữ, nhàn
nhạt nói.
“Con sẽ chờ.”
Tiểu rết giành trước trả lời.
“Vậy Long tộc bên đó thì sao? Long Tộc chỉ sợ là sẽ không
đáp ứng.” Bạch Tố Trinh một câu thấy máu. Long Tộc vô cùng kiêu nạo, nhất định
sẽ không để long nữ của bọn họ gả cho một con rết tinh.
“Cho nên, sư phụ à...” Tiểu rết đáng thương cắn ngón tay,
sau đó trơ mắt nhìn Hứa Tiên, “Bởi vậy cho nên con mới tới tìm sư phụ đó. Sư
phụ nhất định có biện pháp mà. Sư phụ, người sẽ không mặc kệ con chứ?” Cha đã
dạy, phải ôm chặt cột trụ có chết cũng không được buông ra nha.
Hứa Tiên đột nhiên cảm thấy viên trân châu đen trên tay này
bỏng muốn chết. Giải quyết Long tộc? Nghĩ mình là cái gì đây? Hứa Tiên sờ sờ
mặt của mình, kéo kéo.
Động tác kỳ quái này chọc cho mấy người nghi hoặc không
thôi.
“Sư phụ sao vậy?” Tiểu rết không nhịn được mở miệng hỏi.
“Mặt của ta không có lớn như vậy đâu.” Hứa Tiên buồn bực
nói, tiếp theo hướng tiểu rết ngoắc ngoắc, ý bảo hắn tới đây. Tiểu rết đi từng
bước nho nhỏ, tới bên cạnh Hứa Tiên.
Hứa Tiên lôi kéo lỗ tai của hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi làm
sao vậy hả? Sao lại nhìn trúng Long nữ chứ?”
“Không phải sư phụ nói, tình yêu thì không phân chủng tộc,
không phân biệt tuổi tác, cũng không cần phân biệt quốc tịch sao?” Tiểu rết
chớp chớp mắt nhìn Hứa Tiên, rất vô tội nói.
Hứa Tiên vô cùng muốn che mặt, thế nào lại cảm thấy mình đây
là lấy đá đập trúng chân mình thế này. May mà ban đầu chưa có nói tình yêu
không phân biệt giới tính, bằng không, con rết này có phải là sẽ đi tìm Long
thái tử mang về hay không?
“Ta chưa từng nói
vậy.” Hứa Tiên đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
“Người đã nói, sư
phụ người chắc chắn là đã nói mà.” Tiểu rết vô cùng xác nhận.
Hứa Tiên quay
đầu, nhỏ giọng nói với Bạch Tố Trinh: “Tiểu Bạch, hay là chúng ta đem tiểu rết
đóng gói rồi ném ra ngoài đi?”
Trong mắt Bạch Tố
Trinh hiện lên ý cười, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Nàng đúng là đã nói như vậy.”
Ban đầu chính câu nói kia của Hứa Tiên đã làm cho hắn rung động không thôi, tới
mức khắc sâu trong lòng.
Hứa Tiên rơi lệ,
phu quân à, huynh có cần phải như vậy hay không? Ngay thời khắc mấu chốt quay
súng bắn quân mình?
Chẳng qua, Hứa
Tiên phiền thì phiền, song cũng không thật sự có ý nghĩ muốn bỏ mặc tiểu rết
trong đầu. Những lời oán trách bất quá là than một chút mà thôi. Chỉ bằng việc
tiểu rết ngày ngày hấp ta hấp tấp đi theo sau gọi nàng ý ới sư phụ thì nàng đã
không thể buông tay mặc kệ được rồi.
“Khụ, như vậy
Ngao Thanh à, muội trước hết ở lại đây đã.” Hứa Tiên vẻ mặt ôn hòa nói với tiểu
la lỵ.
“Tạ ơn sư phụ.”
Tiểu la lỵ vô cùng biết điều bắt chước tiểu rết gọi sư phụ.
Nhìn Tiểu rết
mang theo tiểu la lỵ đi vào nhà, Hứa Tiên cảm thấy đầu mình như muốn trướng ra
gấp đôi.
Bạch Tố Trinh
nhìn bộ dạng buồn rầu kia của Hứa Tiên, khẽ mỉm cười, đem nàng kéo vào trong
ngực: “Đừng lo. Không có chuyện gì là không giải quyết được.”
“Ai ai cũng khiến
cho người ta không bớt lo được mà.” Hứa Tiên uốn người trong lòng Bạch Tố
Trinh, than thở, “Qua một thời gian nữa, Vân Trúc sẽ phải đi giành lại địa bàn
của mình phải không? Đến lúc đó đệ ấy còn phải đối chiến cùng hắc giao (thuồng
luồng đen) kia nữa.”
“Tu vi của con
cua nhỏ tiến triển không ít, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Bạch Tố Trinh nhìn Hứa
Tiên đăm chiêu ủ dột, cười lên, “Mặc dù nàng ngoài miệng luôn la bọn họ phiền,
nhưng ta thấy được nàng rất thích con nít.”
“Đúng vậy a, bọn
họ thật ra thì đều rất đáng yêu.” Hứa Tiên dùng sức gật đầu, “Lúc còn con nít
là đáng yêu nhất đó, chờ lớn lên rồi sẽ không đáng yêu nữa.” Thật ra thì nàng muốn
nói là rất manh(*), nhưng đoán chừng có nói Tiểu Bạch cũng không hiểu. Giải thích
cũng khó, nên đổi lại.
(*) Manh = 萌 え ( phiên âm:
móe) – là 1 từ tiếng Nhật, được sử dụng trong các trường hợp đặc biệt để chỉ
‘đáng yêu’ hay ‘dễ thương’, chủ yếu dùng để nhận xét các nhân vật hư cấu. Là từ
lóng giới trẻ TQ hay dùng.
“Vậy chúng ta
cũng sinh một đứa đi.” Bạch Tố Trinh ở bên tai Hứa Tiên nói nhỏ.
Mặt Hứa Tiên chợt
đỏ lên, còn chưa tới kịp nói gì, thì từ cửa truyền đến một tiếng ho khan.
Hứa Tiên cùng
Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lý Công Phủ đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Tiếng ho khan kia chính là muốn nhắc nhở bọn họ.
Hứa Tiên lúc này
mới tỉnh ra, bây giờ đang ở đâu chứ, mình lại còn nằm trong ngực Bạch Tố Trinh
nữa. Ngượng ngùng cười cười, Hứa Tiên từ trong ngực Bạch Tố Trinh thò ra.
“Tỷ phu, đã về
à?” Hứa Tiên gượng cười chào hỏi.
“Ừ.” Lý Công Phủ
gật đầu, trong mắt lại có ý cười xấu xa. Hắn đến bây giờ còn chưa quen, chưa
tiếp nhận được chuyện Hứa Tiên là nữ. Vì thế thái độ đối với Hứa Tiên vẫn rất tùy tiện.
“Gần đây trong
nha môn có chuyện gì sao?” Hứa Tiên thuận miệng hỏi. Nghĩ tới nếu có chuyện quỷ
dị gì, thì mình cũng có thể ra tay giúp đỡ.
“Không có, cũng
chỉ có một vài chuyện vụn vặt thôi.” Lý Công Phủ không để ý lắm khoát tay.
“Vậy thì tốt rồi.”
Hứa Tiên yên lòng. Nếu như lại phải nhìn tỷ phu bị đánh trượng khiêng về lần
nữa, sợ là đối với tỷ tỷ đang mang thai sẽ không tốt lắm.
Buổi tối lúc ăn
cơm, tiểu rết mang theo tiểu la lỵ long nữ xuất hiện, Lý Công Phủ bưng chén,
tay run rẩy. Là rồng, là rồng đó! Không phải là yêu quái bình thường đâu nha!
Hứa Kiều Dung cũng kinh ngạc một phen nhưng rồi bình tĩnh lại, thân mật lôi kéo
tiểu la lỵ không thôi.
“Nếu trong bụng
ta cũng là nữ nhi thì tốt quá. Ta nhất định sẽ trang điểm cho nó thật xinh
đẹp.” Hứa Kiều Dung nhìn tiểu la lỵ mắt ngọc mày ngài, không ngừng hâm mộ.
Hứa Tiên không
nói gì, nhìn chằm chằm bụng Hứa Kiều Dung, nghĩ thầm tỷ mang không phải nữ thì
là gì chứ. Nếu không làm sao trong nguyên tác lại có chuyện kết hôn gần kia,
nàng nhớ rõ cô bé kia sau này kết hôn với nhi tử của Hứa Tiên là Hứa Sĩ Lâm đó,
cũng không sợ đời sau xảy ra vấn đề sao chứ.
Buổi tối, Hứa
Tiên nằm ở trên giường ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị ngủ. Chuyện xảy ra hôm nay
đã khiến thần kinh nàng bị kích thích quá lớn, làm cho nàng có chút mệt mỏi.
Song Bạch Tố Trinh vừa nằm xuống đã liền đem nàng kéo tới ôm thật chặt.
“Tiểu Bạch, ta
rất buồn ngủ, ngủ đi thôi.” Hứa Tiên nằm trên ngực Bạch Tố Trinh, tiếp tục
ngáp.
“Tiếp tục đề tài
ngày hôm nay đi.” Bạch Tố Trinh mở miệng nhưng lại nói một câu như vậy.
“Đề tài gì?” Hứa
Tiên mơ hồ.
“Chúng ta cũng
muốn sinh đứa nhỏ.” Bạch Tố Trinh ở bên tai Hứa Tiên nhẹ nhàng nói, hơi thở ấm
áp phun lên bên tai nàng, khiến Hứa Tiên cảm thấy ngưa ngứa. Mà lời Bạch Tố
Trinh cũng làm cho cơn buồn ngủ của nàng bay mất tăm.
“Muốn đứa nhỏ?”
Hứa Tiên xoay xoay, ở trong ngực Bạch Tố Trinh tìm vị trí thoải mái hơn, ngẩng
đầu nhìn hắn. Ở nơi này góc độ nhìn, chỉ thấy được hầu kết khêu gợi cùng cái
cằm xinh đẹp trơn bóng của Bạch Tố Trinh.
“Ừ.” Bạch Tố
Trinh gật đầu.
“Có thể hay
không, sinh ra trứng rắn...” Hứa Tiên bắt đầu phán đoán. Nếu sinh ra trứng thì
phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn mình ấp? Ấp ra một đống lớn rắn con vây
xung quanh mình? Ác ác, Hứa Tiên sợ run cả người, đây là chuyện quái gì a?
“Nói nhảm gì đó?
Trứng ở đâu mà ấp?” Bạch Tố Trinh vừa buồn cười vừa tức giận, cúi đầu hung hăng
hôn lên môi Hứa Tiên.
Hôn xong, Hứa
Tiên sờ sờ đôi môi có chút sưng, ngây ngốc nói: “Làm sao huynh biết ta đang suy
nghĩ đến chuyện ấp trứng?”
“Nàng vừa nói
ra.” Bạch Tố Trinh buồn cười sờ sờ khuôn mặt Hứa Tiên.
“À...” Hứa Tiên
lè lưỡi, mình lại đem suy nghĩ trong lòng nói hết ra rồi sao.
“Chẳng qua nếu
nàng muốn nhiều con, thì chúng ta chịu khó một chút là được.” Bạch Tố Trinh nói
xong, không đợi Hứa Tiên lấy lại tinh thần, liền tung mình đè lên.
Đèn tắt, hài hòa…
Qua một tháng,
Đông Hải Long Tộc vẫn không có tới cửa tìm Thất công chúa của bọn họ. Thì đã
đến lúc bé cua phải tới Tây Hồ tìm hắc giao báo thù rồi.
Hắc nguyệt phong
cao, đoàn người Hứa Tiên mang theo bé cua tới Tây Hồ.
Hứa Tiên khẩn
trương lôi kéo tay Bạch Tố Trinh, lo lắng nhìn bé cua một mình nhảy xuống Tây
Hồ: “Tiểu Bạch, Vân Trúc có thể xảy ra chuyện gì không hay hay không?”
“Đừng lo.” Bạch
Tố Trinh vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay Hứa Tiên, nhẹ nhàng an ủi nàng.
“Sợ cái gì, chỉ
là một con hắc giao mà thôi. Cùng lắm thì ta ăn hắn.” Tiểu long nữ rất khinh
thường mở miệng.
“Không được, rất
thối, không dễ ăn đâu.” Tiểu rết mở miệng, “Hơn nữa đây là chuyện của con cua
nhỏ. Cha ta đã dạy, nam nhân phải tự đảm đương, giải quyết lấy chuyện của chính
mình.” Tiểu rết ưỡn ngực kiêu ngạo nói. Tiểu Long Nữ nghe thế, nhếch miệng
cười, nắm chặt tay tiểu rết.
Hứa Tiên khinh bỉ
liếc mắt nhìn tiểu rết, rất muốn nói, vậy ngươi tự mình giải quyết chuyện Long
Tộc đi.
Còn Tiểu Thanh
lại rất khẩn trương nhìn mặt nước bình lặng trước mắt. Mấy ngày nay, hắn vẫn
luôn đốc thúc con cua nhỏ tu luyện nên cũng bồi dưỡng được tình cảm rất sâu.
Chương 36: Bị bắt.
Mọi người nhìn
chăm chú vào mặt nước, trong lòng có chút khẩn trương. Mặt nước vẫn rất yên
lặng, qua thật lâu, mới bắt đầu có biến hóa. Hứa Tiên khẩn trương nắm chặt tay
Bạch Tố Trinh, rướn cổ lên nhìn. Dần dần, mặt nước bắt đầu xuất hiện vòng xoáy,
từ từ mở rộng, giống như một cái động không đáy.
“Tiểu Bạch...”
Hứa Tiên nhìn nước xoáy kia, tim như bị treo lên.
“Không có chuyện
gì.” Bạch Tố Trinh trấn định nói.
Tiểu Thanh cắn
môi, so với ai cũng đều khẩn trương hơn cả.
Ầm một tiếng thật
lớn, bé cua từ trong nước nhảy ra. Cánh tay trái đẫm máu, nhưng vẻ mặt đầy vẻ
kiên nghị.
Ngay sau đó, một
bóng đen cũng từ trong nước bay ra. Đây chính là hắc giao. Hắc giao bộ dạng còn
chật vật hơn. Thân hình mập lùn, trên mặt trái có một vết sẹo, ngập tràn sát
khí. Cả người đầy máu, càng lộ vẻ dữ tợn.
“Nhãi con, lâu
ngày không gặp cũng có được chút bản lĩnh đó.” Giọng Hắc giao khàn khàn đầy tàn
bạo.
“Hôm nay sẽ là
ngày chết của ngươi! Ta phải báo thù cho gia gia của ta!” Bé cua trên mặt không
còn non nớt như trước, mà là tràn đầy kiên quyết.
“Lão già vô dụng
kia hả, chết đi coi như đỡ tốn lương thực.” Hắc giao nhe răng cười, “Ngươi hẳn
phải nên cảm tạ ta mới đúng.”
“Đi chết đi!” Bé
cua tức giận hét lớn một tiếng, động tác trên tay không chút do dự, hai tay
chập lại, xuất ra kết ấn vô tận. Vòng sáng phát từ trong tay càng lúc càng lớn,
đánh về phía hắc giao kia.
Hắc giao biến
sắc, vội vàng xuất thủ đỡ chiêu.
Ánh sáng xanh
cùng ánh sáng đen ở giữa không trung đập vào nhau, phát ra tiếng vang khổng lồ,
đinh tai nhức óc.
Tia sáng tản đi,
Hứa Tiên thấy bé cua phun ra một ngụm máu tươi lui về sau, thân ảnh giữa không
trung lảo đảo như muốn ngã. Nàng và Tiểu Thanh cùng kêu lên một tiếng kinh hãi,
định tiến lên hỗ trợ.
Bạch Tố Trinh lại
đưa tay ngăn cản hai người, trầm giọng nói: “Đã đến lúc nó phải học cách trưởng
thành rồi.”
Hứa Tiên cau mày,
lui về, lo lắng nhìn lên trời. Nàng hiểu, lời của Bạch Tố Trinh có lý. Bé cua
là Thủy thần Tây Hồ, không thể cứ luôn dựa dẫm vào người khác, nó chung quy
cũng nên học cách tự mình đảm đương mới được.
Tiểu Thanh rối
rắm nhìn trời, cố gắng nhẫn nhịn mới không xuất thủ.
Bé cua vẫn còn đứng
vững lại được, song hắc giao kia lại như diều bị đứt dây rơi xuống từ trong
không trung, máu bắn tung tóe đầy trời.
Hứa Tiên thấy thế
thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Thanh lộ ra nụ cười. Bé cua quay đầu, nhìn về phía bọn
họ, hé ra khuôn mặt tươi cười thật lớn, nhẹ nhàng nói: “Đệ thắng rồi...”
Hứa Tiên cũng
cười, giờ khắc này, nàng cảm thấy bé cua tựa hồ đã trưởng thành, không còn như
đứa nhỏ thích khóc lúc trước nữa. Trong lòng có chút buồn bã mất mát, nhưng lại
càng vui mừng hơn. Tựa như Tiểu Bạch đã nói, nó chung quy vẫn nên học cách
trưởng thành đi thôi.
Bé cua bỗng nhiên
đâm đầu lao xuống nước, sau đó không đợi
mọi người lấy lại tinh thần, đã nổi lên.
Đứa nhỏ vết
thương chồng chất xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhếch miệng cười ngây ngốc.
Hứa Tiên ôm chầm lấy nó, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.
“Tỷ tỷ, đệ thắng
rồi, đệ đã báo được thù cho gia gia rồi.” Giọng thằng bé mang theo tiếng khóc
nức nở.
“Ừ ừ, tỷ thấy
được, bọn tỷ đều thấy được mà.” Hứa Tiên buông bé cua ra, nở nụ cười.
“Tỷ xem, đây là
nội đan của hắc giao.” Bé cua mở nắm tay ra, trong đó là một hạt châu màu đen
sáng bóng bay lơ lửng. Bé cua nói xong, lại rối rắm nhìn Bạch Tố Trinh một
chút, rồi nhìn Tiểu Thanh một chút, hiển nhiên là không xác định được nên đem
nội đan cho ai mới tốt đây.
“Ngươi giữ lại
cho mình đi.” Bạch Tố Trinh hiểu được thằng bé đang rối rắm chuyện gì.
“Đúng, đây là
chiến lợi phẩm của đệ, thì cứ giữ lấy đi. Tự mình hấp thu hoặc là lưu làm kỷ
niệm cũng được.” Tiểu Thanh mỉm cười mở miệng.
Bé cua ngẩn
người, rồi gật đầu: “Vâng. Đệ sẽ cất giữ thật kĩ.” Nói xong, thằng nhỏ tiểu tâm
dực dực (cẩn thận từng tí) đem nội đan cất đi. Sau đó mới ngẩng đầu phức tạp
nhìn mọi người. Hắc giao đã chết, nó cũng nên trở về Tây Hồ rồi. Nhưng mà, nó
thật không muốn, rất không muốn.
“Cũng không phải
là vĩnh viễn sẽ không gặp nữa mà. Tỷ nói rồi, nếu đệ nhớ tỷ thì bất cứ lúc nào
cũng có thể tới tìm tỷ. Tỷ sẽ bao đệ ăn
uống miễn phí.” Hứa Tiên cười cười vuốt
vuốt mái tóc mềm mại của bé cua, yêu thương nói.
Bé cua cắn cắn
môi, nước mắt lưng chòng, nhưng cuối cùng cũng không có rớt xuống.
“Đệ sẽ rất nhớ
mọi người.” Bé cua liều mạng đè nén nước mắt sắp chảy ra, trịnh trọng nói, “Có
thể quen biết mọi người, đó là chuyện hạnh phúc nhất của đệ.”
“Được rồi, trước
hãy chữa thương cho tốt đi.” Tiểu Thanh nhìn bé cua lã chã chực khóc, tiến lên
sờ sờ đầu nó, “Giống như Hứa Tiên nói, nếu đệ nhớ chúng ta, lúc nào cũng có thể
tới tìm chúng ta.”
“Vâng.” Bé cua
dùng sức gật đầu.
... ...
Cứ như vậy Bé cua
rời khỏi Hứa gia, trở về Tây Hồ.
Sau khi bé cua
đi, Hứa Tiên có chút buồn bã mất mát, Bạch Tố Trinh an ủi nàng bảo chỉ cần mình
có đứa nhỏ, thì sẽ không cảm thấy tịch mịch nữa.
Hứa Tiên sờ cằm,
suy nghĩ tính khả thi của phương pháp này.
Bụng Hứa Kiều
Dung càng lúc càng lớn, Hứa Tiên khăng khăng bảo nàng mỗi ngày đi lại trong sân
một chút, nói là có lợi cho việc sinh nở.
Mỗi ngày trôi
qua, Hứa Tiên đều mang theo tiểu rết cùng tiểu la lỵ đi tiệm thuốc xem bệnh,
hai người này, không ở bên cạnh Hứa Tiên thật sự không yên lòng. Bạch Tố Trinh
cũng cả ngày mặt không chút thay đổi theo ở phía sau.
“Sư phụ, con muốn
ăn cái kia.” Tiểu la lỵ không biết cái gì gọi là khách khí, kéo góc áo Hứa
Tiên, chỉ vào sạp hàng trước mặt nói.
“Sư phụ, lại thêm
hai cái đùi gà nữa được không?” Tiểu rết hết thảy đều lấy ý muốn của Tiểu la lỵ
làm chủ.
“Không phải là
vừa mới ăn xong tào phớ sao?” Hứa Tiên giương mắt nhìn phía trước, rõ ràng
đường từ nhà đến tiệm thuốc rất ngắn, nhưng mang theo bọn họ, thời gian đi đại
khái vẫn rất lâu.
“Nhưng mà, con
đói bụng.” Tiểu la lỵ trơ mắt nhìn sạp hàng.
Hứa Tiên bất đắc
dĩ, chỉ đành phải mua cho hai tiểu tử mỗi người một chén, lại kêu lão bản bán
thêm hai cái đùi gà mới xong việc.
Chẳng qua ở tiệm
thuốc hai người cũng rất ân cần, một hồi thì tiểu rết châm trà cho Hứa Tiên,
một hồi thì tiểu la lỵ xoa bóp vai cho Hứa Tiên. Hứa Tiên cũng là rất thích thú
hưởng thụ những thứ này. Bạch Tố Trinh thì hầu hết thời gian đều ngồi ở phía
sau.
Cuộc sống trôi
qua rất thoải mái, song hôm nay đã xảy ra một chuyện. Vương đại thẩm cách vách
gấp gáp hoang mang tìm đến Hứa Tiên, nói cho nàng biết trong nhà có chuyện rồi,
bảo nàng mau mau đi về. Hứa Tiên vừa nghe xong liền vội vội vàng vàng, để tiểu
rết cùng tiểu la lỵ trông tiệm thuốc, còn mình và Bạch Tố Trinh chạy về trước.
Về đến nhà mới
biết, Lý Công Phủ và Hứa Kiều Dung liên tục thượng thổ hạ tả, cả người hư
nhược. Lý Công Phủ là nam nhân nên còn đỡ một chút, Song Hứa Kiều Dung là phụ
nữ có thai, bị giày vò như vậy, làm Hứa Tiên lo lắng không thôi.
“Chuyện gì xảy ra
thế?” Hứa Tiên xem mạch cho Hứa Kiều Dung, cau mày hỏi. Hứa Kiều Dung nằm ở
trên giường, giờ phút này sắc mặt của nàng đã tái nhợt cơ hồ trong suốt rồi,
một tay theo bản năng che bụng mình.
“Tỷ cũng không
biết nữa, buổi trưa hôm nay thì bắt đầu bị như vậy.” Hứa Kiều Dung hữu khí vô
lực trả lời.
“Hán Văn, muội
không phải là đại phu sao, mau nhìn xem tỷ tỷ muội rốt cuộc bị làm sao? Hài tử
trong bụng có bị ảnh hưởng hay không?” Lý Công Phủ mặc dù đứng không vững,
nhưng vẫn tựa vào bên giường như cũ, lo lắng hỏi Hứa Tiên. Trong giọng nói tràn
đầy ân cần cùng lo lắng.
“...” Hứa Tiên
trầm mặc, rồi nói, “Tỷ tỷ cùng hài tử tạm thời không có gì vấn đề, nhưng kéo
dài như vậy sẽ rất nguy hiểm. Hai người hôm nay đã ăn cái gì rồi?”
“Không có gì đặc
biệt cả.” Lý Công Phủ nhướng mày suy nghĩ một chút, “Giống ngày thường thôi mà.
Hôm nay ta được nghỉ, nên liền muốn ở nhà cùng tỷ tỷ muội, không có gì đặc biệt
hết.”
“Trúng độc.” Bạch
Tố Trinh ở bên cạnh ngắn gọn một câu.
Lý Công Phủ kinh
hãi, nhìn về phía Bạch Tố Trinh nói: “Trúng độc? Muội phu đệ nói chúng ta là bị
trúng độc sao?”
“Phải.” Bạch Tố
Trinh cau mày. Hơn nữa độc này...
“Muội phu, đệ có
biết đây là độc gì không?” Lý Công Phủ thấy Bạch Tố Trinh cau mày, đoán chừng
Bạch Tố Trinh đã biết gì đó.
“Là độc từ mủ
trên lưng con cóc.” Bạch Tố Trinh từ trong kẽ răng rít ra một câu, đôi mắt có
chút thâm trầm. Hắn đã nghĩ đến là ai làm ra rồi.
Hứa Tiên nghe lời
này cũng hiểu được, trong lòng tức giận dâng lên. Vương Đạo Linh này, có việc
gì thì trực tiếp tìm đến mình là được, lại đi hạ độc với Hứa Kiều Dung cùng Lý
Công Phủ. Mấu chốt là Hứa Kiều Dung còn đang mang thai nữa chứ!
“Thứ kia?” Lý
Công Phủ cùng Hứa Kiều Dung đều chấn kinh.
“Đệ đi một chút
sẽ trở lại.” Bạch Tố Trinh trầm giọng nói xong, người liền biến mất ngay tại
chỗ.
“Tiểu Bạch!” Hứa
Tiên lên tiếng gọi, nhưng đâu còn thấy thân ảnh Bạch Tố Trinh nữa? Hứa Tiên
biết, lần này Tiểu Bạch thật sự tức giận rồi. Vương Đạo Linh a... Hứa Tiên ở
trong lòng nhẹ nhàng than thở. Thật ra thì cũng là một nữ tử vừa đáng hận vừa đáng
thương. Có điều, nếu nàng dám thương tổn người của mình, thì mình tuyệt đối sẽ
không bỏ qua cho nàng.
“Hán Văn, đã xảy
ra chuyện gì thế?” Lý Công Phủ nghi ngờ hỏi.
“Tiểu Bạch sẽ đem
giải dược trở về.” Hứa Tiên cũng không biết nên giải thích như thế nào về ân
oán giữa bọn họ cùng Vương Đạo Linh, thở dài nói, “Tỷ phu, huynh cũng nghỉ ngơi
trước đi. Chờ Tiểu Bạch mang giải dược về là tốt rồi.”
“Ừ... Ai u, huynh
đi nhà xí đã...” Lý Công Phủ vừa đáp ứng, đã cảm thấy bụng một trận khó chịu,
cho nên vội vàng ôm bụng chạy đi nhà xí.
Hứa Tiên nhìn sắc
mặt Hứa Kiều Dung càng ngày càng tái nhợt, gấp muốn chết.
“Tỷ, muội trước
cho ngươi chút thuốc dừng đi ngoài đã.” Hứa Tiên nói xong vội vàng kê đơn, để
Tiểu Thanh nhanh đi nhóm lửa sắc thuốc.
Tiểu Thanh sắc
thuốc, nhìn Hứa Tiên không yên lòng, có chút áy náy nói: “Hứa Tiên, hôm nay nếu
ta ở nhà, thì đã không phát sinh chuyện như vậy rồi. Ta...”
“Tiểu Thanh, sao
đem chuyện ôm vào mình, cái này không liên quan gì tới ngươi cả.” Hứa Tiên nhìn
Tiểu Thanh áy náy liền khuyên, “Thật ra thì, Tiểu Thanh, ngươi thật sự rất
tốt.”
Tiểu Thanh sửng
sốt.
Hứa Tiên cười
cười: “Thật mà, Tiểu Thanh, ngươi thật sự rất tốt đó.”
Tiểu Thanh ngược
lại có chút ngượng ngùng, quay đầu, cầm quạt quạt mạnh hơn. “Thuốc sắc được
rồi, ta bưng vào đây.” Tiểu Thanh bưng thuốc liếc lên trời rồi nói với Hứa Tiên.
“Ừ.” Hứa Tiên gật
đầu, trong lòng nhớ tới Bạch Tố Trinh, nói thầm, “Tiểu Bạch, sao huynh vẫn chưa
trở lại?” Có thể xảy ra chuyện gì hay không đây? Vương Đạo Linh kia có bố trí
bẫy rập gì chờ Tiểu Bạch hay không? Nàng nhớ trong TV Vương Đạo Linh lấy được ba
lá bùa rất lợi hại để để đối phó Bạch Tố Trinh.
Nghĩ đến đây, Hứa
Tiên như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than. Vội vàng chạy về phía cửa,
nàng chờ không nổi nữa, nàng muốn đi tìm Bạch Tố Trinh.
Ngoài dự liệu,
vừa mới mở cửa, trước mắt Hứa Tiên liền đột nhiên tối sầm, cả người mất đi tri
giác.
Một trận gió lạnh
thổi qua, ở cửa đã không còn thân ảnh của Hứa Tiên nữa.