Báo ân cái đầu ngươi ý! - Chương 21 - 22

Chương 21: Ngoài ý muốn.

Hứa Tiên mở to mắt nhìn tình huống trước mặt. Bạch Tố Trinh
ngạo nghễ đứng trước tượng Quan Âm, lạnh lùng nói: “Ta có việc tìm ngươi.”

Khuôn mặt lạnh như băng, cao ngạo đứng chắp tay, chỉ nhàn
nhạt nói một câu như vậy, không có dư thừa.

Cái này có thể làm Quan Âm Đại sĩ hiển linh sao? Hứa Tiên vô
cùng hoài nghi.

Nhưng một khắc sau cằm nàng thiếu chút nữa liền trật khớp.

Bởi vì một đạo ánh sáng nhu hòa hiện lên, tượng Quan Âm Đại
sĩ hóa thành người thật.

“Có chuyện gì?” Quan Âm Đại sĩ hiền lành mỉm cười, giọng nói
ôn hòa giống hệt giọng nói lần trước Hứa Tiên nghe được.

Vậy mà cũng được sao? Hứa Tiên ngớ người, ngày đó mình ở
trước tượng Quan Âm lạy không biết bao lâu, Quan Âm mới hiển linh. Chậc chậc,
Tiểu Bạch nhà mình quả đúng là lợi hại nha, một câu nói liền khiến Quan Âm Đại
sĩ hiển linh rồi. Hứa Tiên có chút sùng bái nhìn khuôn mặt không biểu cảm của
Bạch Tố Trinh.

“Có người khó sinh, cần giúp đỡ.” khẩu khí Bạch Tố Trinh cực
kỳ bình thản, song lại có nét mạnh mẽ không cho cự tuyệt.

Khóe mắt Quan Âm Đại sĩ khẽ co quắp, nhưng trên mặt vẫn một
bộ dạng hiền lành ôn hòa như cũ. Có điều trong lòng đã điên cuồng hét lên rồi,
chuyện quái quỷ gì đây? Khó sinh cũng tìm mình? Coi mình là cái gì? Bà đỡ sao?!
Còn có, Bạch Tố Trinh, đây là thái độ cầu người của ngươi sao?

Bình tĩnh, bình tĩnh... trong lòng Quan Âm Đại sĩ dùng sức
niệm hai chữ này, niệm đến mười lần, tâm mới thoáng bình lại.

“Chuyện này dễ thôi. Dưới Phổ Đà sơn có một gốc cây Linh Âm,
quả của nó có thể đỡ đẻ. Ngươi đi đi.” Quan Âm Đại sĩ mỉm cười nói với Bạch Tố
Trinh. Trong lòng lại là vẻ mặt dữ tợn: Ta xiên, nhanh chóng biến đi cho khuất
mắt lão tử.

“À, cám ơn.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.

“Đa tạ Quan Âm Đại sĩ.” Hứa Tiên cũng vội vàng cảm ơn.

Quan Âm Đại sĩ mỉm cười, tường quang hiện lên, lần nữa biến
thành tượng.

“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh ôm eo Hứa Tiên, tung người bay lên
tận trời.

“Đi Phổ Đà sơn à?
Nơi đó là chỗ ở của Quan Âm Đại sĩ sao?” Hứa Tiên nhớ rất rõ, Tử Trúc Lâm ở Phổ
Đà sơn, đây hình như là địa bàn của Quan Âm Đại sĩ mà.

“Ừ.” Bạch Tố
Trinh nhàn nhạt đáp.

Hứa Tiên có chút
kích động rồi, lại có thể được đi Phổ Đà sơn trong truyền thuyết a, nơi đó có
phải linh khí dư thừa, có phải thật sự có gấu đen canh giữ như trong phim không
đây?

Bất quá, cũng
không có nhìn thấy cái tiên cảnh gì giống như Hứa Tiên tưởng tượng. Bởi vì bọn
họ dừng ở phía ngoài Phổ Đà sơn, dưới chân núi có một gốc cây cổ thụ chính là
cây Linh Âm bọn họ muốn tìm.

“Quả màu nâu này
thật sự có thể giúp người ta thuận lợi sinh con sao?” Hứa Tiên nghi ngờ kéo
nhánh cây thấp nhất qua, nhìn thứ quả màu nâu nhỏ bằng đầu ngón tay út phía
trên.

“Hắn nói có thể
thì có thể.” Bạch Tố Trinh thờ ơ nói.

“Cũng đúng, Quan
Âm Đại sĩ làm sao có thể gạt người.” Hứa Tiên có chút ngại ngùng cười, mình sao
có thể hoài nghi Quan Âm Bồ Tát đây?

“Hái rồi đi
thôi.” Bạch Tố Trinh nói.

Hứa Tiên vừa định
hái hai quả, đột nhiên như tên trộm lén lút nhìn chung quanh, sau đó kề sát vào
Bạch Tố Trinh, thầm thì nói: “Tiểu Bạch, chúng ta có thể đem quả cây này về
trồng hay không a. Nói như vậy có thể tạo phúc cho rất nhiều người đó. Còn có
thể kiếm tiền rất nhiều tiền nữa nha.” Câu sau Hứa Tiên nói rất nhỏ.

Bạch Tố Trinh im
lặng, nhìn Hứa Tiên một chút, rồi lại nhìn cái cây một chút, gật đầu: “Có thể.”

“Oa ha ha, vậy
chúng ta mau hái mang về đi thôi, Tiểu Bạch huynh là lợi hại nhất đó.” Hứa Tiên
vội vàng chân chó vuốt mông ngựa.

Phía trên, khuôn
mặt xinh đẹp của Quan Âm Đại sĩ vặn vẹo méo mó.

“Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh...” Quan Âm Đại sĩ nghiến răng
nghiến lợi từ trong kẽ răng rít ra cái tên này. Hắn thế nhưng lại muốn hái quả
cây cổ thụ trước cửa nhà mình, lấy về trồng kiếm tiền!

“Ha hả, rất thông minh mà.” Một giọng nói trong sáng có chút
hài hước vang lên ở bên cạnh Quan Âm Đại sĩ.

“Thông minh cái rắm!” Quan Âm Đại sĩ rốt cục không nhịn được
nói tục, “Không phải hái cây của ngươi dĩ nhiên ngươi có thể đứng nói chuyện mà
không đau thắt lưng rồi.”

“Chậc chậc, đừng như vậy, đừng như vậy. Nóng nảy là không
tốt đâu.” Chủ nhân của giọng nói trong trẻo một thân trường bào màu vàng nhạt,
mái tóc đen nhánh thật dài cứ tùy ý tản ra trên vai, tới tận gót chân, giống
như thác nước làm cho lòng người kinh hãi. Lông mày cùng đôi mắt phượng hẹp
dài, trong mắt tràn đầy ý cười. Môi mỏng gợi cảm mê người khẽ nhếch lên, có một
cỗ mị lực khó nói ra lời. Thật là một mỹ nam tử!

Quan Âm Đại sĩ chợt trầm mặc, một lúc lâu mới nhẹ nhàng than
thở: “Kim Thiền tử, ngươi thật sự quyết định cứ tiếp tục như vậy?” Nam tử mị
hoặc đứng cùng Quan Âm Đại sĩ này không phải ai khác, chính là đệ tử dưới
trướng của Như Lai, Kim Thiền tử!

“Có gì không thể?” Kim Thiền Tử vô lại cười cười, trong mắt
tràn ngập vẻ phóng khoáng không kềm chế được.

“Tùy ngươi vậy.” Quan Âm Đại sĩ than thở, bất đắc dĩ gật
đầu.

Mà lúc này Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đương nhiên không
biết đoạn nói chuyện của hai vị đại thần kia, Hứa Tiên đang nhìn Bạch Tố Trinh
gieo hạt cây Linh Âm xuống đất trong hậu viện, cao hứng vô cùng, ánh mắt cũng
sắp biến thành hình đĩnh bạc rồi.

“Nàng không phải muốn đi cứu người sao?” Bạch Tố Trinh nhìn
bộ dạng mất thể diện của Hứa Tiên, nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở.

“A! Đúng nha, ta
đi trước đây.” Hứa Tiên vội vàng hái một trái, rồi vọt ra cửa.

Hứa Tiên vội vã
chạy tới cửa Tri Phủ, đương nhiên là bị ngăn lại. Đến khi Hứa Tiên nói mình có
biện pháp làm Tri Phủ phu nhân sinh thuận lợi, thị vệ lúc này mới thay đổi thái
độ. Nhưng Hứa Tiên là một nam nhân, cho dù hắn là đại phu, cũng không thể để
hắn đi vào đỡ đẻ cho phu nhân a. Thị vệ vội vàng đi bẩm báo quản gia, không bao
lâu, đã thấy quản gia chạy ra ngoài.

“Ngươi có biện
pháp?” Quản gia vội vàng hỏi.

“Phải, xin cho ta
gặp Tri phủ đại nhân. Nếu tiếp tục chậm trễ sợ rằng không tốt đâu.” Hứa Tiên
nhìn quản gia đầu đầy mồ hôi, hiểu được trong phủ nhất định là nhốn nháo hết cả
rồi.

“Này, thôi được
rồi, ngươi trước theo vào đi. Xem lão gia định đoạt thế nào.” Quản gia kia cũng
chỉ có thể làm như vậy.

Mang theo Hứa
Tiên vào phủ, Tri phủ đại nhân cũng biết tin có một đại phu nói mình có thể
giúp phu nhân thuận sinh, cho nên vô cùng nóng ruột đi tới đại sảnh tiếp kiến
Hứa Tiên.

“Ngươi là người
phương nào? Thật sự có biện pháp sao?” Tri phủ đại nhân cảm giác mình bây giờ
đúng là gấp đến loạn đầu rồi, nhưng hắn đã không còn cách nào nữa, tất cả bà đỡ
tìm khắp toàn thành đưa tới, cũng đều không thể giúp phu nhân sinh hạ. Nghe
trong phòng sinh thanh âm càng ngày càng yếu, tâm hắn quả thực loạn thành một
đoàn rồi.

“Thảo dân là đại
phu Hoà Nhân Đường, Hứa Tiên.” Hứa Tiên hành lễ, “Đại nhân không cần bối rối,
thảo dân có một viên thuốc bào chế công phu, cho phu nhân ăn vào, nhất định có
thể thuận lợi sinh hạ đứa bé.” Hứa Tiên đánh giá Trần Luân, thoạt nhìn cũng
ngoài ba mươi, nhưng cằm mọc đầy râu, bề ngoài tàm tạm. Một thân cẩm phục đã có
nhiều nếp nhăn, giống như đã mấy ngày không thay rồi. Mà chân mày thì nhăn lại,
nhìn người có chút tiều tụy, hiển nhiên hai ngày này hắn cũng không có nghỉ
ngơi, cứ chờ đợi ở ngoài phòng sinh. Thâm tình như vậy, khiến Hứa Tiên sinh ra
mấy phần hảo cảm.

“Sao? Thật thần
kỳ như thế?” Giọng Tri phủ đại nhân có chút hoài nghi, nhưng nhiều hơn là mong
đợi.

“Thảo dân nguyện
đem tính mạng đảm bảo.” Hứa Tiên vội vàng nói, “Xin đại nhân mau để phu nhân ăn
hoàn thuốc này vào đi. Phu nhân lâu như thế vẫn không sinh hạ được hài tử,
trong bụng hẳn là sinh đôi đó.” Hứa Tiên dứt lời, liền đặt quả Linh Âm đưa tới
trước mặt Tri phủ đại nhân trước.

“Sinh đôi?” Tri
phủ đại nhân kinh ngạc lặp lại lời Hứa Tiên, trong lòng vừa kinh vừa sợ, hắn
làm sao không biết sinh đôi nguy hiểm thế nào.

“Không sai, đại
nhân vẫn là mau đi đi.” Hứa Tiên thúc giục.

“Được được.” Tri
phủ đại nhân vội vàng nhận lấy, phân phó người mang vào phòng sinh, hắn cũng
định đi, nhưng lại nhớ ra điều gì quay đầu nói với Hứa Tiên, “Ngươi ở đây chờ.”

“Được” Hứa Tiên
gật đầu, hiểu được cố kỵ của hắn.

Sau khi Trần Luân
đi, Hứa Tiên ngồi ở trên ghế đại sảnh, uống trà, đánh giá chung quanh, trong
lòng nghĩ nghĩ. Nhớ được hai đứa nhỏ này của Trần Luân, bé trai hình như sau đi
thi đậu khoa cử, tiền đồ rất tốt a.

Cũng không lâu
lắm, Trần Luân hưng phấn chạy ra, nhìn Hứa Tiên nói: “Hứa đại phu, Hứa đại phu,
thật là vô cùng đa tạ ngài. Y thuật ngài quả nhiên cao siêu, thê tử ta đã không
sao rồi, quả nhiên là sinh đôi.” Trần Luân kích động vạn phần, ánh mắt nhìn Hứa
Tiên tràn đầy cảm kích.

“Đại nhân không
cần phải cảm ơn. Phu nhân tấm lòng lương thiện, tất nhiên sẽ không có việc gì.”
Hứa Tiên cười nhìn Trần Luân kích động nói, “Như vậy, thảo dân cáo từ trước,
đại nhân đi xem thiếu gia cùng tiểu thư một chút đi.”

“Được được, người
đâu, tiễn Hứa đại phu.” Trần Luân phân phó quản gia tiễn Hứa Tiên, rồi hướng
Hứa Tiên nói, “Ngày khác nhất định ta sẽ tự mình tới cửa cảm tạ.” Cảm giác được
làm cha khiến hắn kích động dị thường, cũng không còn tâm ý tiếp đón Hứa Tiên
được nữa.

Hứa Tiên mỉm cười
đồng ý, nàng tựa hồ cũng cảm nhận được cao hứng của Trần Luân.

Về đến nhà, Hứa
Tiên chạy thẳng tới thư phòng, đẩy cửa ra, thấy Bạch Tố Trinh ngồi ở bên cửa
sổ.

“Tiểu Bạch!” Hứa
Tiên cao hứng hô lên.

“Hử?” Bạch Tố
Trinh không quay đầu lại, nhàn nhạt đáp.

“Thứ quả kia quả
nhiên rất lợi hại nha, Tri Phủ phu nhân thuận lợi sinh hạ rồi.” Hứa Tiên cao
hứng nói.

“Ừm.” Bạch Tố
Trinh vẫn nhàn nhạt đáp.

“Tiểu Bạch ~~~”
Hứa Tiên nhào tới, ôm lấy cánh tay Bạch Tố Trinh lắc lắc, “Huynh cho chút biểu
cảm đi mà, đừng có lệ như vậy chứ.”

Bạch Tố Trinh
đang muốn nói gì, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc, chợt đứng lên.

“Sao thế?” Hứa
Tiên nhìn sắc mặt Bạch Tố Trinh lạnh xuống, hoảng hốt.

Bạch Tố Trinh
không nói chuyện, mà phất tay áo vung lên, giữa phòng bỗng nhiên rơi xuống một
thân ảnh nho nhỏ. Bịch một tiếng lăn xuống dưới chân Hứa Tiên.

Hứa Tiên bị dọa
lui về sau hai bước, nhưng đợi thấy rõ ràng người rơi vào dưới chân nàng là ai,
thì liền kinh hô rồi nhào tới. Là tiểu chính thái, chính là tiểu chính thái háu
ăn ở bên Tây Hồ kia!

“Tiểu đệ đệ!” Hứa
Tiên vốn còn đang cao hứng, nhưng mới đụng tới một chút, sắc mặt lại thay đổi.

Bởi vì, giờ phút
này cả người Tiểu chính thái đều là máu tươi, y phục đã bị nhuộm đỏ, thoi thóp
gục trên mặt đất.

“Chuyện gì thế
này? Làm sao đệ lại biến thành như vậy?” Hứa Tiên vừa kinh vừa sợ, đem Tiểu
chính thái ôm vào trong ngực, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở rồi.

Tiểu chính thái
trông thấy Hứa Tiên, nó cố hết sức nở ra một nụ cười: “Tỷ tỷ, thật tốt quá, có
thể gặp mặt tỷ lần cuối...”

Nói xong, đầu
Tiểu chính thái lệch sang một bên, cứ như vậy mềm nhũn trong ngực Hứa Tiên.

 

Chương 22: Chỉ cần nàng
muốn!

 “Tiểu đệ đệ!” tim Hứa Tiên đột nhiên chìm
xuống đáy cốc, nước mắt tí tách rơi xuống, bối rối ôm lấy Tiểu chính thái, “Đệ
làm sao vậy? Đừng làm tỷ sợ mà. Rốt cuộc là làm sao a?”

Trả lời nàng là
một mảnh tĩnh mịch.

“Hu hu, tiểu đệ
đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đệ đừng chết mà...” Hứa Tiên nhìn Tiểu chính
thái trong ngực không nhúc nhích, vô cùng thương tâm. Nàng nhớ tới lần đầu tiên
gặp Tiểu chính thái, nhớ tới bộ dạng lã chã chực khóc lúc chỉ biết ra kéo kia
của thằng bé, còn bộ dạng đáng yêu của thằng bé khi ăn bánh bao nhân thịt tới
phình cả hai má nữa. Nhớ tới ánh mắt cô đơn tĩnh mịch của nó. Nhưng là, Tiểu
chính thái đáng yêu kia hiện tại lại không chút sức sống nào gục trong ngực của
nàng.

“Nó chưa chết.”
giọng nói lành lạnh của Bạch Tố Trinh bỗng nhiên vang lên.

“Hả?” Hứa Tiên
lau nước mắt, lúc này mới vươn tay dò xét trên mũi thằng nhỏ. May mắn, vẫn còn
thở, chỉ là có chút yếu ớt mà thôi.

“Tiểu Bạch, làm
sao bây giờ?” Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Trinh, rưng rưng nước mắt.

Lúc này cửa đột
ngột bị đẩy ra, tiếp đó là thân ảnh Tiểu Thanh xông vào, hắn vội vàng rống lên:
“Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải con cóc kia lại tới nữa hay không?” Lúc hắn thấy
rõ ràng tình hình trước mắt, thì kinh ngạc nói, “Ô, đây không phải là con cua
nhỏ ở Tây Hồ đó sao?” Hắn mới vừa rồi là bị pháp lực chấn động dẫn tới, còn
tưởng lại là Vương Đạo Linh tới dây dưa chứ.

Con cua nhỏ? Hứa
Tiên cúi đầu nhìn Tiểu chính thái sắc mặt trắng bệch. Thì ra là nguyên hình của
nó là con cua sao? Cho nên oẳn tù tỳ với mình mới lúc nào cũng chỉ biết ra kéo?

“Sắp chết rồi, bị
ai đả thương vậy?” Tiểu Thanh ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu chính thái một chút tùy
ý hỏi.

“Tiểu Bạch, có
thể cứu nó hay không?” Hứa Tiên ôm Tiểu chính thái, khẩn trương hỏi.

Bạch Tố Trinh
nhìn nét mặt tha thiết của Hứa Tiên, nhàn nhạt hỏi: “Nàng muốn cứu nó?”

“Ừ, ta, ta rất
thích đứa bé này.” Hứa Tiên gật đầu, nói xong lại mong chờ nhìn Bạch Tố Trinh.

“Được.” Bạch Tố
Trinh lúc nào cũng trả lời ngắn gọn như vậy.

“Đại ca, huynh
thật muốn cứu? Vì con của nhỏ này mà huynh muốn hao tổn trăm năm công lực sao?”
Tiểu Thanh nghe Bạch Tố Trinh đáp ứng, thì nóng nảy, lập tức khuyên can, “Chúng
ta cùng con cua này không thân không quen, không đáng phải vì nó hao tổn trăm
năm công lực đâu.”

Hứa Tiên nghe
xong, sửng sốt, nhìn Bạch Tố Trinh một chút, lại cúi đầu nhìn Tiểu chính thái
trong ngực. Lòng của nàng, lúc này thắt lại. Nàng thừa nhận Tiểu Thanh nói rất
đúng, Tiểu Bạch và Tiểu Thanh cùng đứa bé này không thân cũng chẳng quen, thật
không đáng để hao tổn nhiều công lực như vậy tới cứu nó. Nhưng mà... Muốn nàng
trơ mắt nhìn Tiểu chính thái chết đi sao? Lần đầu tiên Hứa Tiên có cảm giác hận
bản thân mình vô dụng. Nếu như, nếu như nàng cũng có pháp thuật, thì sẽ không
xuất hiện tình cảnh như thế này rồi.

Đang lúc Hứa Tiên
đau lòng tự trách, một đôi tay trắng nõn thon dài đưa tới trước mặt nàng, trực
tiếp đem Tiểu chính thái trong ngực nàng bế lên. Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn, là
khuôn mặt không chút thay đổi của Bạch Tố Trinh.

“Tiểu Bạch?” Hứa
Tiên nghi ngờ lên tiếng.

“Tiểu Thanh, ở
cửa làm hộ pháp đi.” Bạch Tố Trinh cũng không nói với Hứa Tiên, mà quay đầu
nhàn nhạt nói một câu với Tiểu Thanh.

“Đại ca! Huynh
thật sự muốn trị thương cho nó? Không đáng a. Ít nhất cũng sẽ hao tổn một trăm
năm công lực đó!” Tiểu Thanh nóng nảy tiếp tục khuyên can.

Bạch Tố Trinh ôm
Tiểu chính thái, nhẹ nhàng đặt lên ghế nằm trong thư phòng.

“Tiểu Bạch, ta...”
Hứa Tiên giờ phút này rất rối rắm, nàng đứng ở phía sau Bạch Tố Trinh, nhìn
bóng lưng cao ngất kia của hắn, lẩm bẩm lên tiếng, nhưng không biết nên nói cái
gì cho phải.

“Nàng muốn cứu
nó, ta liền cứu.” Bạch Tố Trinh không có xoay người, chỉ nhàn nhạt nói ra một
câu như vậy.

Một câu nói nhè
nhẹ như vậy của Bạch Tố Trinh lại làm cho cả người Hứa Tiên chấn động, cứ sững
sờ như vậy đứng tại chỗ. Tim phảng phất như bị một khối đá lớn ngàn cân hung
hăng đập vào. Đơn giản là vì mình muốn cứu, cho nên hắn liền hao tổn trăm năm
công lực đi cứu sao? Nhất thời, Hứa Tiên cảm giác mắt mình có chút cay cay,
nhưng trong lòng lại ấm áp, dường như có cái gì đó sắp tràn ra.

Tiểu Thanh nhìn
một màn này, không nói thêm gì nữa, chỉ âm thầm nhẹ nhàng than thở, sau đó xoay
người ra cửa làm hộ pháp.

“Ngồi ở đó chờ.”
Bạch Tố Trinh nhàn nhạt nói với Hứa Tiên, rồi ngồi xếp bằng phía trước ghế nằm.

Hứa Tiên thấp
thỏm ngồi, yên lặng nhìn một màn trước mắt.

Bạch Tố Trinh
ngồi xếp bằng, chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay bấm chặt thành ấn kí, khẽ mở
miệng, một viên hạt châu màu trắng tản ra ánh sáng nhàn nhạt liền từ trong
miệng hắn dần dần phun ra.

Hứa Tiên mở to
mắt nhìn, đây hẳn là nội đan của Tiểu Bạch đi? Nhớ tới Tiểu Bạch bởi vì nàng
hao tổn trăm năm công lực, trong lòng Hứa Tiên vừa áy náy vừa cảm động, còn có
một chút lo lắng.

Khi Hứa Tiên còn
đang rối rắm, thì viên hạt châu màu trắng bay đến trên người Tiểu chính thái,
song không có trực tiếp nhập vào cơ thể nó. Hứa Tiên theo bản năng nắm chặt quả
đấm, khẩn trương nhìn một màn này.

Sắc mặt Bạch Tố
Trinh vẫn bình thản như cũ, mà thân thể Tiểu chính thái dần dần phát ra ánh
sáng trắng nhu hòa, từ từ vây quanh người nó.

Hứa Tiên ngừng
thở, cắn môi đè nén lo lắng sốt ruột trong lòng, yên tĩnh chờ đợi.

Giống như đã qua
thật lâu, sắc mặt tái nhợt của Tiểu chính thái dần dần có khởi sắc, từ từ hồng
nhuận. Hứa Tiên cau mày nhìn Bạch Tố Trinh, trong mắt tràn đầy lo lắng. Nhưng
sắc mặt Bạch Tố Trinh vẫn như cũ, không có bất kỳ vẻ mỏi mệt nào.

Không lâu sau,
ngón tay Bạch Tố Trinh gảy nhẹ, viên hạt châu màu trắng từ trên người tiểu
chính thái bay ra, trở lại trong miệng Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh lúc này mới
mở mắt ra.

“Tiểu Bạch, huynh
không sao chứ? Có cảm thấy không thoải mái hay không? Có phải đối với thân thể
tổn thương rất lớn không?” Hứa Tiên lo lắng 
tới gần, liên tục hỏi.

Bạch Tố Trinh
nhìn đôi mắt tràn đầy lo lắng của Hứa Tiên, trong lòng nổi lên một chút ấm áp.
Hứa Tiên chạy tới quan tâm hắn đầu tiên, điều này khiến trong lòng hắn rất
thoải mái. Nhưng trên mặt vẫn không có chút biểu tình gì: “Không sao, đi xem
con cua nhỏ kia một chút đi.”

“Thật sự không có
chuyện gì?” Hứa Tiên vẫn không yên tâm.

Bạch Tố Trinh gật
đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiểu chính thái nằm trên ghế có dấu hiệu sắp tỉnh:
“Nó tỉnh.”

Hứa Tiên lúc này
mới xoay người đi nhìn Tiểu chính thái nằm trên ghế, quả nhiên, Tiểu chính thái
đang từ từ mở mắt ra. Khi nó thấy một màn trước mắt, rất là mờ mịt.

“Ta chết rồi
sao?” Tiểu chính thái rất mê hoặc. Nó nhớ được thương thế của mình rất nặng,
nhưng cuối cùng có thể gặp được đại tỷ tỷ rất tốt với nó kia thì nó đã rất thỏa
mãn rồi.

“Muốn chết ta
hiện tại có thể thỏa mãn ngươi.” Bạch Tố Trinh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống
Tiểu chính thái, lạnh lẽo phun ra một câu như vậy.

Tiểu chính thái
thấy rõ ràng người trước mắt là ai, sợ run cả người, theo bản năng rụt người về
phía sau.

“Đừng dọa nó, nó
vẫn còn con nít mà.” Hứa Tiên thấy sắc mặt vừa hồng nhuận lên một chút của Tiểu
chính thái lại bắt đầu trắng bệch, không nhịn được lên tiếng nói Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh lạnh
lùng liếc mắt Tiểu chính thái, nói: “Tuổi của nó còn gấp mấy chục lần nàng.”

Hứa Tiên á khẩu,
đúng vậy a, đối phương cũng không phải là người phàm...

“Tỷ tỷ.” Tiểu
chính thái thấy Hứa Tiên, sợ hãi vươn tay, nắm được chéo áo Hứa Tiên, cũng đã
xác định được mình không có chết.

“Ừm, không có
chuyện gì rồi, tiểu đệ đệ, là Tiểu Bạch cứu đệ đó.” Hứa Tiên nhìn bộ dáng hoảng
sợ của Tiểu chính thái, đau lòng không thôi, bước lên phía trước ôm hắn.

Tiểu chính thái
vùi vào trong ngực Hứa Tiên, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Trinh, yếu ớt
nói: “Đại ca ca, cám ơn huynh đã cứu ta.”

“Muốn cám ơn thì
cám ơn nàng, nếu không nhờ nàng thì ngươi có chết cứng ta cũng không thèm liếc
mắt nhìn đâu.” Bạch Tố Trinh hiển nhiên không nhận cảm kích của nó, hơn nữa còn
thêm vào một câu khiến tiểu chính thái thiếu chút nữa nước mắt lã chã, “Phải
rồi ta quên mất, ngươi không chết thì vốn cũng cứng rồi.” Bạch Tố Trinh tuyệt
đối không bỏ qua, cái con cua nhỏ này lại uốn trong ngực Hứa Tiên, bộ dáng kia
khiến hắn cảm thấy rất chướng mắt.

Tiểu chính thái
méo miệng, cố gắng không khóc, nhưng bàn tay nắm áo Hứa Tiên cũng đã run lẩy
bẩy.

“Tiểu Bạch!” Hứa
Tiên có chút câm nín rồi. Nàng biết lưỡi Bạch Tố Trinh độc, nhưng lúc này độc
miệng hình như không tốt lắm đâu. Rõ ràng là hắn cứu người, hiện tại lại biến
thành ác nhân.

Bạch Tố Trinh
thấy Hứa Tiên lên tiếng, lúc này mới không tiếp tục độc hại Tiểu chính thái
nữa, đi tới ghế ngồi xuống, thản nhiên hỏi: “Nói đi, chuyện gì xảy ra? Ngươi
không phải nên canh giữ ở Tây Hồ sao?”

Tiểu chính thái
lúc này mới cả kinh, hoảng sợ nhìn Hứa Tiên. Lúc này nó làm sao giải thích
chuyện mình không phải người phàm với vị tỷ tỷ này đây?

“Nàng đã sớm biết
ngươi không phải phàm nhân rồi.” Bạch Tố Trinh yếu ớt mở miệng.

“A!” Tiểu chính
thái rất là kinh ngạc, sau đó ánh mắt nhìn Hứa Tiên tràn đầy bất an.

“Không sao. Tỷ đã
sớm biết, nhưng tỷ cảm thấy không có chuyện gì cả. Đệ vẫn là tiểu đệ tệ đáng
yêu của tỷ.” Hứa Tiên an ủi Tiểu chính thái, nhẹ nhàng sửa chút tóc rối trên
đầu nó.

Tiểu chính thái
bặm môi, sắp muốn khóc lên.

“Không được
khóc.” Một câu lạnh lùng của Bạch Tố Trinh làm cho Tiểu chính thái nén nước mắt
trở về.

“Rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì? Làm sao đệ lại bị thương nặng như vậy?” Hứa Tiên cau mày hỏi.

“Là bọn hắc giao
(thuồng luồng đen), chúng giết gia gia, chiếm mất Tây Hồ. Hu hu hu, gia
gia đã chết, gia gia đã chết rồi...” Tiểu chính thái lúc này nhịn không được
nữa, lớn tiếng khóc lên.

Hứa Tiên sau khi nghe xong mày nhíu lại chặt hơn, nhìn Tiểu
chính thái khóc, đau lòng không thôi. Mặc dù nàng chưa từng thấy qua gia gia
của Tiểu chính thái, nhưng có thể từ trong lời nói trước kia của Tiểu chính
thái mà đoán ra, gia gia hẳn là người thân duy nhất của nó. Mất đi người thân
duy nhất, có thể tưởng tượng được đó là đả kích lớn tới mức nào.

Hứa Tiên không có mở miệng dỗ dành, chỉ  ôm Tiểu chính thái, để nó khóc đủ. Bạch Tố
Trinh cũng trầm mặc không nói gì, trong thư phòng chỉ còn tiếng khóc của Tiểu
chính thái. Bên ngoài, Tiểu Thanh cũng chú ý đến động tĩnh bên trong, nghe
tiếng khóc, hắn cũng trầm mặc, lẳng lặng đứng ở ngoài không nhúc nhích.

Chờ Tiểu chính thái khóc đủ rồi, lúc này mới ngẩng đầu dùng
ánh mắt hồng hồng nhìn Hứa Tiên: “Tỷ tỷ, có phải đệ rất vô dụng không, chẳng
những không bảo vệ được gia gia, còn để người ta chiếm mất nhà nữa.”

Hứa Tiên đang muốn mở miệng nói gì đó, thì Bạch Tố Trinh đã
lạnh lùng xen vào: “Ngươi không phải rất vô dụng, mà là vô cùng vô dụng.”

Hứa Tiên nghe vậy, không đồng ý định phản bác, nhưng vừa
đụng phải ánh mắt Bạch Tố Trinh, thì không lên tiếng nữa. Không có trao đổi bất
kỳ ngôn ngữ nào, nhưng Hứa Tiên đọc được ý tứ gì đó ở trong mắt Bạch Tố Trinh,
cho nên tạm thời im lặng.

Tiểu chính thái nghe được lời Bạch Tố Trinh nói, bĩu môi lại
muốn khóc.

“Khóc là có thể báo thù cho gia gia ngươi? Khóc là có thể
đòi lại được nhà của ngươi?” giọng nói Bạch Tố Trinh trong trẻo lạnh lùng mặc
dù không có bất kỳ gợn sóng, nhưng lại thành công khiến Tiểu chính thái không
khóc nữa.

“Ta không khóc! Ta muốn báo thù cho gia gia, ta muốn đòi lại
nhà!” Tiểu chính thái nắm chặt tay, trong con ngươi bắn ra ánh mắt kiên nghị.

“Nhưng ngươi bây giờ không có cái năng lực đó.” giọng nói
lạnh lùng của Bạch Tố Trinh làm ánh mắt Tiểu chính thái ảm đạm.

Hứa Tiên nhìn Tiểu chính thái, rất muốn ôm nó an ủi. Nhưng
là thấy ánh mắt Bạch Tố Trinh, nàng cuối cùng vẫn không nhúc nhích cũng không
có mở miệng. Giờ khắc này, nàng tin tưởng Bạch Tố Trinh tự có tính toán của
mình.

“Muốn báo thù, muốn đòi lại nhà, thì bây giờ bắt đầu chú tâm
tu luyện đi.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.

Tiểu chính thái đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trượt ra khỏi
ngực Hứa Tiên đi xuống, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Bạch Tố Trinh, nói
rất khí thế: “Sư phụ trên cao, xin nhận của đồ nhi một lạy.”

“Đứng lên đi.” Giọng Bạch Tố Trinh vẫn như cũ không chút gợn
sóng không kinh hoảng.

Tiểu chính thái đứng dậy, ở một bên, trên mặt tràn đầy vẻ
kiên nghị.

Hứa Tiên còn có chút thẫn thờ, nhưng nhìn Tiểu chính thái
phấn chấn vực dậy lần nữa, đáy lòng vô cùng cao hứng. Mà tất cả, đều là công
lao của Bạch Tố Trinh.

Sau đó Hứa Tiên mới biết tên thật của tiểu chính thái là Vân
Trúc. Hứa Tiên cảm thấy có điểm giống phát hiệu của hòa thượng, vừa nghĩ tới
hòa thượng, Hứa Tiên cũng nhớ tới Pháp Hải. Sau đó tâm tình dĩ nhiên không thể
vui lên được. Lắc lắc đầu, đem Pháp Hải ném ra khỏi đầu.

Vốn là Hứa Tiên muốn giúp Vân Trúc tắm, nhưng Bạch Tố Trinh
lại lạnh lùng nói một câu đây là việc của Tiểu Thanh. Tiểu Thanh hứng gió rơi
lệ, tại sao lại là việc của hắn chứ?

Buổi tối trên bàn cơm, Hứa Tiên nhìn Tiểu chính thái đã tắm
rửa trắng trẻo đang mở miệng nhỏ ăn cơm, không nhịn được nhéo mặt nó.

“Tỷ tỷ, đệ, buổi tối có thể ngủ cùng tỷ không?” Vân Trúc để
bát xuống rụt rè hỏi.

Hứa Tiên trong lòng vô sỉ cười hắc hắc, đang muốn nói được.
Nhưng không đợi nàng kịp đáp ứng, Bạch Tố Trinh đã xen vào một câu: “Không
thể.”

“Tại sao?” Vân Trúc có chút ủy khuất, khuôn mặt bánh bao
nhăn lại. Những ngày vừa rồi trong lòng nó rất sợ hãi, hiện tại mới bình tâm. Ở
bên cạnh tỷ tỷ thật sự ấm áp, vô cùng ấm áp.

“Bởi vì nàng phải ngủ cùng ta.” Bạch Tố Trinh rất bình tĩnh
đáp.

“Phụt...” Hứa Tiên đang húp canh rất không bình tĩnh đem
canh trong miệng phun hết ra ngoài.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3