Báo ân cái đầu ngươi ý! - Chương 15 - 16
Chương 15:
Hội hoa đăng.
Từ chùa Hàn Sơn
trở về, Hứa Tiên vẫn đều ở nhà làm tiểu bạch kiểm. Chỗ ở Bạch Tố Trinh tìm được
khiến nàng vô cùng hài lòng, phòng ốc rất lớn, tiền viện, ban công, đình các,
cầu nhỏ ao hồ, cái gì cần có đều có, hậu viện vốn bỏ không, nhưng lại được Hứa
Tiên khai hoang trồng một vài loại rau dưa, còn xây chuồng nuôi mấy con thỏ.
Ở hiện đại, tấc
đất tấc vàng, đừng nói sân, chỉ một chút ban công thôi đã tốt lắm rồi. Muốn
trồng hoa cỏ cũng khó khăn, chứ đừng nói đến trồng rau nuôi thú nhỏ. Chỗ Bạch
Tố Trinh tìm được bây giờ, đối với Hứa Tiên mà nói quả thực chính là biệt thự
a.
"Ai ai, thỏ
nướng..." Hứa Tiên nhìn mấy con thỏ nhảy nhót vui đùa trong chuồng đột
nhiên cười đến nham hiểm.
"Có muốn
nuôi luôn thêm mấy con dê cho ngươi nữa không?" Tiểu Thanh tức giận hỏi.
"Vậy thì quá
tốt rồi. Nói đến dê, dê nướng đủ loại của ta đâu?" Hứa Tiên chợt nhớ tới
lời hứa của Bạch Tố Trinh lúc ở trong đại lao, lập tức xé thanh kêu lên,
"Tiểu Bạch, dê nướng đủ loại của ta đâu? Tiểu Bạch!"
"Ngươi trừ
ăn ra thì còn biết làm cái gì hả?" Tiểu Thanh khinh bỉ nhìn Hứa Tiên.
"Ăn ngủ
chơi, trừ ăn ra còn có ngủ và chơi nữa nha." Hứa Tiên ưỡn ngực, cây ngay
không sợ chết đứng trả lời, tuyệt không cảm thấy có chút nào đáng hổ thẹn.
"Tiểu Thanh,
đi mua dê cho nàng, buổi tối nướng." Bạch Tố Trinh xuất hiện ở hậu viện mở
miệng nói, trên tay còn cầm một quyển sách. Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đó, nhưng
lại phảng phất như khiến cảnh vật chung quanh đều phai mờ, tựa hồ toàn bộ thế
gian cũng chỉ còn lại mình hắn. Giống như một bức họa hoàn mỹ. Cơn gió nhè nhẹ
thoảng qua, thổi vào tay áo hắn, càng khiến cả người lộ vẻ phiêu dật xuất trần.
Trong nhất thời, Hứa Tiên nhìn có chút ngẩn ngơ.
"Sao
vậy?" Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên ngẩn người nhàn nhạt hỏi.
"Không,
không có gì." Hứa Tiên ngượng ngùng cười, không tự chủ nuốt một ngụm nước
miếng, trong lòng thầm mắng mình phát hoa si gì chứ, lại nhìn đến u mê.
"Vậy bây giờ
đệ đi ra ngoài mua dê, Hứa Tiên ngươi còn muốn ăn cái gì nữa không?" Tiểu
Thanh thuận miệng hỏi.
"Sườn, thịt
gà, thịt bò, chả ngó sen, khoai tây... Ê Tiểu Thanh, ta còn chưa nói xong mà,
ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Mua những thứ này về mới có cái nướng lên ăn a..."
Hứa Tiên nhìn Tiểu Thanh lao nhanh ra ngoài, sau đó là tiếng đóng cửa rất lớn.
Sờ sờ lỗ mũi, không nói nữa.
Quay đầu nhìn về
phía Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên sáp lại gần: "Tiểu Bạch, ngươi đang xem sách
à? Sách gì thế?" Bạch Tố Trinh đọc sách khiến Hứa Tiên có chút kinh ngạc.
Yêu cũng có hứng thú với sách của người sao?
"Truyện linh
tinh thôi." Bạch Tố Trinh nhàn nhạt đáp một câu, rồi liền xoay người trở
về thư phòng.
Hậu viện lớn như
thế chỉ còn một mình nàng, Hứa Tiên ngồi xổm xuống cầm rau đút cho thỏ ăn.
"Thỏ con ngoan một chút, mau lớn mập mạp, rồi chờ ta tới ăn ha." Hứa
Tiên lầm bầm lầu bầu.
Bạch Tố Trinh ở
thư phòng nghe được lời của Hứa Tiên thì cảm thấy buồn cười. Nếu con thỏ đó có
thể nghe hiểu lời của nàng, sợ là có thế nào nó cũng sẽ không chịu ăn rau nàng
đút đâu.
Cho thỏ ăn xong,
Hứa Tiên đứng lên, chạy đến thư phòng nói với Bạch Tố Trinh: "Tiểu Bạch,
ta ra ngoài một chuyến nha. Vương viên ngoại giới thiệu ta tới tiệm thuốc của
sư huynh ông ấy, ta không muốn đi, nhưng dù sao cũng nhất định phải nói với
người ta một tiếng mới được."
"Muốn ta đi
cùng ngươi không?" Bạch Tố Trinh để sách xuống hỏi.
"Không cần đâu,
ta đi một lát rồi sẽ về. Nhớ bảo Tiểu Thanh trở về thì bắt đầu nướng thịt dê
luôn nha, đến tối là có thể ăn." Hứa Tiên còn nhớ mãi không quên dê nướng
đủ loại của nàng.
"Biết rồi,
đi đi." Bạch Tố Trinh nhàn nhạt đồng ý.
Hứa Tiên lúc này
mới ra cửa, ở trên đường suy nghĩ một chút, xách mấy phần quà mua được trong
tay, đi tới Tế Nhân Đường. Tới Tế Nhân Đường, Hứa Tiên gặp chưởng quỹ Ngô Nhân
Kiệt, Ngô chưởng quỹ hơi mập, nhưng rất hòa ái dễ gần. Xem xong thư, nhiều lần
hỏi xem Hứa Tiên có chỗ ở hay chưa, nếu như chưa thì tới Tế Nhân Đường cũng
được. Nàng uyển chuyển từ chối, dâng lên mấy phần quà mình mua. Ngô chưởng quỹ
đem người nhà của mình giới thiệu cho nàng, cũng năm lần bảy lượt giữ nàng lại
ăn cơm.
"Không được
đâu, Ngô bá bá, trong nhà còn có hiền thê đang đợi ta về ăn cơm nữa." Hứa
Tiên xấu hổ cười cười.
"Nga? Ngươi
đã thành thân rồi à?" Ngô chưởng quỹ rất là kinh ngạc, nhìn tuổi Hứa Tiên
cũng không lớn, không ngờ là đã thành thân rồi.
"Đúng
vậy." Hứa Tiên mỉm cười gật đầu, "Ngày khác lại tới, cám ơn Ngô bá
bá."
"Cái đứa nhỏ
này, cơm còn chưa có ăn, cám ơn cái gì a. Lại còn đem nhiều quà như vậy."
Ngô phu nhân cười.
"Đây là nên
làm, nên làm mà." Hứa Tiên cũng cười.
"Nếu có cái
gì cần trợ giúp, phải nhớ tới tìm ta." Ngô chưởng quỹ lần nữa dặn dò,
"Ngươi mới đến, chưa quen cuộc sống ở đây, có chuyện gì cứ tới tìm
ta."
"Cám ơn Ngô
bá bá." Hứa Tiên cảm thụ được nhiệt tình của đối phương, trong lòng cũng
ấm áp.
"Hứa đại ca,
lần sau nhất định phải tới ăn cơm nha." Bên cạnh Ngô Ngọc Liên nũng nịu mở
miệng. Nàng đối với Hứa Tiên ấn tượng thực không tồi, xuất thủ hào phóng, ôn
văn hữu lễ, người cũng vô cùng tuấn tú. Đáng tiếc đối phương lại đã thành thân
rồi.
"Ha hả, nhất
định nhất định." Hứa Tiên nghe Ngô Ngọc Liên nũng nịu, trong lòng vã mồ
hôi lạnh, cười ha hả đáp ứng cho có lệ. Song lại thầm nói, đến cái rắm á, đóa
hoa đào này mình cũng không dám dính vào đâu.
Ngô chưởng quỹ
giữ Hứa Tiên ở trong tiệm uống trà thật lâu, hàn huyên mãi rồi mới để Hứa Tiên
về nhà. Ra khỏi Tế Nhân Đường, Ngô Ngọc Liên đứng ở cửa, lưu luyến không rời
nhìn bóng lưng Hứa Tiên. Lúc trưa Hứa Tiên tán dóc cùng mấy người, ngôn ngữ hài
hước, làm cho thiện cảm nàng đối với Hứa Tiên càng ngày càng tăng mãnh liệt.
"Ngọc Liên,
đừng nhìn nữa. Hắn đã thành thân rồi." Ngô phu nhân nhìn bộ dạng lưu luyến
của nữ nhi đành mở miệng khuyên nhủ.
"Con
biết." Ngô Ngọc Liên nhẹ giọng than thở, "Con cũng không có nghĩ tới.
Mẹ, mẹ không cần lo lắng."
"Ừ, vậy thì
tốt." Ngô phu nhân gật đầu. Trong lòng cảm thán nữ nhi đã trưởng thành
rồi, đối mặt nam tử ưu tú khó tránh khỏi động tâm, nhưng không đến nỗi bị lún
sâu vào không dứt ra được là tốt rồi.
Lúc này trời đã
gần tối, Hứa Tiên đi trên đường cái, thấy không ít người cùng ùn ùn kéo về một
hướng, hơn nữa ăn mặc chỉnh tề, nàng có chút nghi hoặc. Cho nên cản lại một cô
nương khách khí hỏi: "Cô nương, xin hỏi mọi người đang định đi đâu thế?
Vội vã như vậy."
"Tiểu ca là
người vùng khác mới tới sao?" Cô nương kia nhìn khuôn mặt Hứa Tiên tuấn
tú, cho nên thái độ không tồi, không có trách Hứa Tiên ngăn cản nàng làm lỡ
thời gian.
"Phải, cô
nương thật là tuệ nhãn như đuốc (ánh mắt tinh tường)." Hứa
Tiên cười hắc hắc.
Vị cô nương bật
cười, sau đó mới nói: "Tiểu ca là người nơi khác tới cho nên không biết.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba ngày hội hoa đăng. Tất cả mọi người đều đang
vội đi xem hội hoa đăng đó, hơn nữa... hơn nữa có thể thả đèn." Nói tới
đây, trên mặt vị cô nương hiện lên một chút ngượng ngùng.
Hứa Tiên lập tức
hiểu ra. Chậc chậc, đây là thời cơ tốt nhất để tài tử giai nhân ghép thành đôi
a. Các giai nhân thả đèn, còn các tài tử đối diện thì đi vớt đèn. Có thể đi xem
đại hội tương thân nguyên két nguyên vị thế này, trong lòng Hứa Tiên bắt đầu
nhộn nhạo rồi.
Nói lời cảm ơn
với vị cô nương kia, Hứa Tiên tăng nhanh bước chân đi về nhà. Quyết định nhanh
chóng ăn cơm rồi cùng Tiểu Bạch Tiểu Thanh đi hội hoa đăng chơi.
Hứa Tiên về đến
nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm. "Hắc hắc, dê nướng đủ loại của ta,
ta tới rồi đây." Hứa Tiên trực tiếp chạy tới hậu viện, nhìn qua thấy trong
hậu viện bày một cái bàn, phía trên bàn đặt vài cái khay đựng những miếng thịt
dê cắt nhỏ đã nướng xong, bên cạnh còn có chút thức ăn. Tiểu Thanh đang lật
nướng số thịt dê còn lại trên giá, Bạch Tố Trinh thì lẳng lặng ngồi ở bên cạnh.
Hiển nhiên hai người đang đợi nàng về cùng ăn. Trong nháy mắt, Hứa Tiên có một
loại cảm giác ấm áp của gia đình.
"Ta đã
về." Hứa Tiên cực kì hưng phấn hô lên, đi qua liền đặt mông ngồi xuống,
"Tiểu Thanh đừng nướng nữa, nhanh ăn xong rồi chúng ta đi xem hội hoa
đăng, rất náo nhiệt, ngươi nhất định sẽ thích."
"Hội hoa
đăng?" Tiểu Thanh ngừng lại động tác trong tay, nghi hoặc hỏi.
"Thật ra thì
nên gọi là đại hội tương thân, hắc hắc. Đi xem rồi sẽ biết. Nhanh lên nhanh
lên." Hứa Tiên thúc giục, "Ăn dư thì để lại lát nữa trở về ăn
tiếp."
Cứ như vậy, sau
bữa cơm Hứa Tiên liền hò hét mang theo hai người ra ngoài. Vừa ra cửa quả nhiên
thấy rất nhiều người còn đang đi nhanh về phía hội hoa đăng.
Hứa Tiên lôi kéo
Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh vội vàng đuổi theo. Càng đi càng thấy náo nhiệt.
Đến bờ sông lại thêm tiếng người ồn ào, dõi mắt nhìn đâu cũng là người. Giữa
sông còn có các thuyền hoa nhỏ xuôi dòng, phía trên treo đủ loại hoa đăng đầy
màu sắc, trông rất đẹp mắt. Phía trước, trên cầu cũng đứng không ít người. Hai
bên đường phố treo đầy đèn lồng, trên đèn lồng đều có câu đố chữ, đoán đúng sẽ
có phần thưởng.
"Thật khó
nha, dù sao ta cũng đoán không được. Đi, chúng ta đi bờ sông xem thả hoa đăng
đi." Hứa Tiên tùy ý nhìn câu đố trên đèn lồng rồi nhún vai nói. Nàng đối
với đố chữ quả thật không có chút thiên phú nào. Lúc ở hiện đại, công viên có
mở thêm trò đoán chữ nhưng nàng một câu cũng đoán không trúng. Chỉ có cha nàng
lợi hại, thường xuyên đoán được, cầm một đống phần thưởng trở về, nào là bàn
chải, kem đánh răng, bột giặt, vân vân.
Hứa Tiên có chút
hăng hái nhìn chúng nữ tử thả đèn hoa đăng bên sông, bờ bên kia có không ít nam
tử kiễng chân chờ đợi, đôi mắt trông mong nhìn sang bên này, kỳ vọng vớt được
đèn ý trung nhân của mình thả. Bên này chúng nữ tử xấu hổ mang theo chút e lệ
nhìn bờ bên kia, hi vọng ý trung nhân của mình có thể vớt được đèn các nàng
thả.
Hứa Tiên thấy vậy
tâm ngứa ngáy, cũng muốn thử. Vì thế chạy đi mua đèn hoa đăng nhét vào trong
tay Bạch Tố Trinh: "Tiểu Bạch, ngươi ở đây thả đèn, ta đi sang bờ sông bên
kia vớt. Nhớ kỹ nha, chờ ta sang đến bên kia rồi, mới được thả. Cũng đừng cho
kẻ khác vớ bở vớt được."
Hứa Tiên nói xong
không đợi Bạch Tố Trinh có phản ứng, liền chen chúc đi lên cầu hình vòm, tới bờ
bên kia. Bạch Tố Trinh đứng đực tại chỗ, ánh mắt rơi vào hoa đăng trong tay,
một hồi lâu trên mặt mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt rất là bất đắc dĩ.
Tiểu Thanh cũng
nhìn hoa đăng trong tay Bạch Tố Trinh, do dự nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, huynh
thật muốn thả sao? Thật muốn theo nàng ta hồ nháo à?"
"Hết cách
rồi, nàng cao hứng là được." Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.
Đôi môi Tiểu
Thanh khẽ nhúc nhích, định nói gì đó, song cuối cùng cũng không có mở miệng. Mà
quay đầu nhìn bờ sông đối diện, tìm kiếm thân ảnh Hứa Tiên.
Lúc này Hứa Tiên
vừa xuống cầu, đang hưng phấn muốn chạy đến bờ sông, thì có một đám người bỗng
nhiên kéo tới đông đúc làm chật chội hẳn đi. Không ít người xô đẩy nhốn nháo,
trong miệng cũng kêu gào mắng chửi loạn cả lên.
Hứa Tiên cũng bị
chen chúc, nhưng lại bóp thật chặt túi tiền của mình. Phản ứng đầu tiên của
nàng trong hoàn cảnh này là có kẻ cố ý gây loạn để nhân cơ hội trộm tiền.
Chương 16:
Là ngươi!
Hứa Tiên theo
dòng người chật chội bị đẩy đi càng lúc càng xa. Chuyện gì thế này? Nàng trong
lòng tức giận nhưng vẫn nắm thật chặt túi tiền của mình. Phía sau đẩy đẩy nhốn
nháo, căn bản không dịch người được, khiến Hứa Tiên phiền não không thôi. Mở
miệng gào thét cũng vô dụng, vì tất cả mọi người đều đang bận chen chúc rồi.
Rốt cục thoát
được, Hứa Tiên nhìn chung quanh một chút, cư nhiên bị đẩy đi xa như thế, chỉ mơ
hồ thấy bóng dáng cầu hình vòm. Làm sao lại đột nhiên chen lấn vậy? Hứa Tiên
trăm mối nghi hoặc mà vẫn không có giải đáp.
Mau trở lại thôi,
Tiểu Bạch còn đang chờ thả đèn nữa. Hứa Tiên sửa sang lại vạt áo bị chen lấn có
chút xộc xệch, chuẩn bị "xông" trở về.
Vừa đi ngang qua
hẻm nhỏ, Hứa Tiên chợt phát hiện có điều kì lạ, đèn lồng trong hẻm nhỏ theo thứ
tự dập tắt, nhịp nhàng đến mãnh liệt dị thường. Chẳng lẽ có ma? Hứa Tiên trong
lòng run lên, theo bản năng đã muốn chạy chối chết. Người chung quanh hiển
nhiên không để ý đến hẻm nhỏ vắng vẻ này xảy ra dị tượng, bởi vì lúc này trên
bầu trời bỗng nhiên nổ đầy pháo hoa.
Tiếng vang khổng
lồ che đi mọi tiếng động chung quanh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn pháo
hoa sáng rực trên bầu trời.
Cái trò pháo hoa
này Hứa Tiên đã sớm xem ngán, cho nên lực chú ý vẫn còn hướng về phía hẻm nhỏ.
Là ảo giác sao? Hứa Tiên mở to mắt nhìn bên trong, hai hắc y nhân hình như đang
đuổi giết một người bị thương. Bởi vì thân ảnh chạy ở phía trước lảo đảo, nhưng
vẫn đem hết toàn lực đánh chết một người áo đen phía sau. Lúc trước đèn lồng
dập tắt chính là do một người áo đen trong đó.
Wow, phim võ hiệp sao? Hứa Tiên chấn động nhìn.
"Ngươi cho là ta sẽ mang đồ trọng yếu như vậy trên
người sao?"
"Ít nói nhảm đi, thủ hạ của ngươi đều chết hết rồi,
ngươi mà chết thì sẽ không còn ai biết được thứ đó ở đâu nữa. Chúng ta từ từ
tìm là được."
Loáng thoáng nghe hai người nói chuyện. Giết người đoạt bảo
sao? Hứa Tiên liên tưởng. Hắc y nhân kia to gan lớn mật nhưng cũng coi như có
đầu óc. Lúc này trên trời pháo hoa vẫn đang không ngừng phóng ra, không ai chú
ý đến tình huống bên này. Chẳng lẽ màn chen chúc vừa rồi chính là do bọn họ tạo
ra? Còn đem người dồn đến hẻm nhỏ vắng vẻ như vậy, thừa dịp đang lúc bắn pháo
hoa để xuất thủ, thật là tính toán tinh vi a.
"Chỉ bằng ngươi cũng đòi lấy mạng ta sao..." Trong
giọng nói có ngạo khí âm ngoan tàn bạo.
"A..."
Sau đó là một tiếng kêu rên.
Hiển nhiên người bị truy sát kia mặc dù đã thể sức suy yếu,
nhưng vẫn đủ khả năng cho hắc y nhân thương tích không nhỏ.
Hứa Tiên chớp mắt nhìn vào trong hẻm, dựng thẳng lỗ tai nghe
động tĩnh, nhưng thanh âm càng ngày càng nhỏ, Hứa Tiên không nhịn được cẩn thận
từng ly từng tý bước vào bên trong mấy bước. Tim giờ khắc này đập nhanh vô
cùng, thình thịch, tựa như sắp nhảy tới cổ họng rồi.
"Thật đáng tiếc, ngươi vẫn phải chết ở chỗ này."
Đây là giọng của hắc y nhân, chỉ là có chút suy yếu.
"Chỉ bằng ngươi..." giọng nói này suy yếu hơn.
Hứa Tiên tặc lưỡi cảm thán, người bị truy sát này thật đúng
là mạnh miệng a. Đã chết chắc còn nói như vậy. Bất quá, cũng rất cá tính. Có
chút hợp khẩu vị của mình nha, chi bằng tới gần thêm một chút xem thử?
Hứa Tiên đi khẽ như mèo, lặng lẽ sờ soạng đi qua. Nếu như
đối phương không bị thương, nàng cũng không dám đi qua xem náo nhiệt. Nhưng là
nghe giọng nói, xem chừng hai người đều bị thương không nhẹ rồi.
Đến gần hơn một chút, Hứa Tiên nhờ ánh sáng phát ra từ pháo
hoa trên trời mà thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt. Hắc y nhân đưa lưng về phía
nàng, trên tay nắm một thanh bảo kiếm dính máu, đang từng bước tiến tới gần
người phía trước, đi lại đã không ổn định như trước nữa, hiển nhiên bị thương
không nhẹ. Người phía trước tựa vào trên tường miễn cưỡng đứng im, trên tay
cũng nắm một thanh bảo kiếm, chẳng qua bảo kiếm trên tay hắn dính nhiều máu
tươi hơn, mà y phục trên người hắn cũng bị máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa, hắn
cúi đầu, thấy không rõ mặt.
Giúp hay không giúp đây? Hứa Tiên suy đi tính lại. Tính cách
cái người bị truy sát kia cũng là hợp khẩu vị mình, chuẩn một con vịt chết mạnh
miệng a. Căn cứ theo đoạn đối thoại của hai người, thì hẳn là hắc y nhân kia
muốn giết người đoạt bảo? Rốt cuộc là giúp hay không giúp đây? Hứa Tiên do dự,
nàng tuyệt không muốn gây chuyện. Thế nhưng trong mắt nàng, một kẻ giết người
cướp của không coi ai ra gì rất đáng hận, có điều nếu muốn giúp người thì cũng
phải có đủ khả năng mới được a.
Hứa Tiên suy tư, rốt cục chậm rãi ngồi xổm xuống lục lọi
trên mặt đất. Hắc y nhân bị thương không nhẹ, lực chú ý vẫn đều ở trên người kẻ
phía trước, nên không để ý tới động tĩnh phía sau cách đó không xa.
"Đi chết đi!" Hắc y nhân khẽ quát một tiếng, kiếm
trong tay xoay múa liền chém tới người tựa vào bên tường kia.
Song đúng lúc đó, phía sau hắn truyền đến một giọng gầm lên:
"Xem bạo vũ độc châm của ta đây!"
Ám khí! Đây là phản ứng đầu tiên của Hắc y nhân khi nghe
tiếng xé gió phía sau, hắn vội vã xoay người, xoay múa bảo kiếm thành vòng định
đón đỡ. Nhưng vừa đụng phải cái gọi là ám khí kia, trên thân kiếm cũng bất ngờ
bị đập nghiêng xuống. Tiếp theo, mũi kiếm sáng loáng từ lồng ngực của hắn xuyên
ra. Vào lúc này, người phía sau đem hết toàn lực cầm bảo kiếm trong tay từ đằng
sau đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.
Hắc y nhân ở một khắc cuối cùng nghĩ chính là, cái bạo vũ
độc châm kia, rõ ràng là châm, làm sao lại nặng như vậy?
Hứa Tiên giờ khắc này là tư thế chuẩn bị chạy chối chết.
Nàng hơi phát run, dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Nàng nghĩ kĩ rồi, nếu không thành công liền nhanh chân chạy trốn. Chạy vào
trong đám người thì sẽ an toàn. Bất quá, người bị truy sát kia cũng thật lợi
hại, biết nắm chặt cơ hội trong nháy mắt này. Hứa Tiên xoay người liếc cục gạch
ở góc tường, cảm thán cục gạch này quả thật không khác gì thần khí. Nàng mới
vừa rồi lục lọi hồi lâu trên mặt đất, ở bên tường thấy không ít gạch đá. Liền
ném qua một cục gạch nặng trịch, cái gì bạo vũ độc châm, nghe thôi đã biết là
sáo rỗng rồi, thế mà người nọ lại tin.
"Cám ơn..." Người bị truy sát kia, thấy thoát khỏi
nguy hiểm, rốt cục thả lỏng người, dựa vào tường chậm rãi trượt xuống đất,
trong miệng suy yếu nói cám ơn. Hắn hiểu được người tới này đối với hắn không
có ác ý.
Hứa Tiên từ từ đến gần người đang vô lực ngồi dưới đất kia,
không biết tại sao, nàng cảm giác, thấy cái giọng nói này tựa hồ đã nghe qua,
nhưng lại nghĩ không ra là đã nghe qua ở nơi nào. Đợi tới gần, pháo hoa lần nữa
phóng lên trời, chung quanh sáng lên, hai người nhìn nhau, Hứa Tiên hóa đá.
"Là ngươi!"
"Là ngươi!"
Hai người trăm miệng một lời thấp giọng hô lên.
Người bị trọng thương ngồi dựa vào tường bên kia, không phải
Lương Liên thì là ai? Hứa Tiên kinh ngạc há hốc mồm nhìn người chật vật trước
mắt, hắn lại là Lương Liên?! Giờ phút này Lương Liên chỗ nào còn
thần thái phi dương ngày đó, hắn hiện tại cả người đầm đìa máu, chật vật không
chịu nổi tựa vào góc tường. Chẳng qua giữa lông mày vẫn có chút ngạo khí.
Lương Liền thấy Hứa Tiên, trong con mắt lại dâng lên vẻ phức
tạp khó tả, càng nhiều hơn là mừng rỡ.
Hứa Tiên khóe miệng co rút, sớm biết người nọ là Lương Liên,
thì mình đã không ra tay cứu giúp rồi.
"Quả nhiên là duyên phận, công tử, ta đã nói rồi sau này
sẽ còn gặp lại mà." Lương Liên nở nụ cười, nói với Hứa Tiên.
Hứa Tiên khóe miệng vẫn còn co rút, rất muốn nói cho hắn,
nếu sớm biết là ngươi, ta liền không cứu đâu. Nhưng vừa nghĩ tới tính cách có
thù tất báo của Lương Liên trên TV kia, nàng nhịn xuống. Không để ý đến hắn
nữa, xoay người định rời đi.
"Đợi chút, ngươi đã cứu ta, chẳng lẽ không muốn bất kỳ
báo đáp gì sao? Ngươi có biết ta là ai không?" Giọng nói suy yếu của Lương
Liên vang lên phía sau Hứa Tiên.
"Không cần." Hứa Tiên bỏ lại một câu.
"Thật không cần?" Giọng Lương Liên vẫn rất suy
yếu. Trong lòng hắn có chút nghi ngờ, không biết có phải hắn ảo giác không, mà
hình như hắn cảm thấy trong giọng nói của Hứa Tiên có vẻ đề phòng cùng chán
ghét. "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Hứa Tiên xoay người, híp mắt nhìn Lương Liên trên mặt đất,
chợt đi nhanh qua, ngồi xổm xuống, hừ hừ cười nói: "Muốn báo đáp cũng được
thôi, trên người có một ngàn lượng không, đưa cho ta. Như vậy chúng ta liền
thanh toán xong, sau này sẽ không phải gặp lại nữa." Hứa Tiên thật sự tuyệt
không muốn cùng Lương Liên có bất kỳ quan hệ gì.
Lương Liên giật mình, sau đó cười khổ: "Ta chỉ trị giá
nấy bạc thôi sao?" Đường đường Thiếu chủ Lương vương phủ lại chỉ trị giá
bấy nhiêu tiền? Nói ra sẽ bị người ta cười đến rụng răng mất.
"Ta nói nha muốn báo đáp thì báo đáp nhanh lên, đưa
tiền đưa tiền, sau đó đại lộ hai ngả, mỗi người một hướng." Hứa Tiên trả
lời vẻ đương nhiên, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người Lương Liên, rất có
khuynh hướng muốn tự mình động thủ cho lẹ.
"Túi tiền ở ngang hông của ta." Lương Liên bất đắc
dĩ trả lời.
Hứa Tiên cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên thấy túi tiền dính đầy
máu giắt bên hông Lương Liên, không khách khí giật xuống, mở ra nhìn liền nhíu
mày, ngân phiếu bên trong đều bị máu tươi nhiễm đỏ rồi. Thật là đáng tiếc, rất nhiều
ngân phiếu giá trị không nhỏ a. Hứa Tiên đau lòng một trận.
"Thôi bỏ đi, không cần. Đều nhiễm đỏ hết rồi." Hứa
Tiên ghét bỏ ném tiền túi trả lại cho Lương Liên, ngân phiếu như vậy chưa nói
có mang ra ngoài tiêu hay không, chỉ cần lấy ra thôi cũng đủ khiến người ta
hoài nghi rồi, "Ngươi coi như chưa từng thấy ta đi."
"Ngươi,
ngươi có biết ta là ai không? Ta có thể cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận
đó." Lương Liên thấy Hứa Tiên sắp rời đi vội vàng nói, nói quá nhanh nên
tựa hồ đụng đến vết thương trên người, liền ho ra một ngụm máu tươi.
"Không cần.
Ta nói nha Lương công tử, ngươi vẫn nên tiết kiệm chút sức đi, nếu không muốn
chết thì đừng nói chuyện nữa. Ta đi gọi người giúp ngươi. Lần này thực sự sẽ
không bao giờ gặp lại nữa." Hứa Tiên lành lạnh nói xong, chắp tay có lệ,
rồi chạy đi. Nói giỡn sao, nàng so với ai khác đều rõ ràng hơn người trước mắt
này là ai. Không phải là thân phận lóng lánh con nhà quan cộng thêm con nhà
giàu hay sao.
Lương Liên tựa
vào bên tường, nhìn bóng lưng Hứa Tiên đi xa, trong lòng phức tạp vạn phần.
Bởi vì Lương Liên
trong phim truyền hình vừa tàn bạo lại hay giận chó đánh mèo còn xuyên xương
khóa người Hứa Tiên, cho nên hiện tại Hứa Tiên đối với người này có chút bóng
ma tâm lý, kiên quyết không muốn cùng hắn có chút quan hệ nào. Ra khỏi hẻm nhỏ
liền cản lại mấy người, nói cho từng người biết chuyện đã xảy ra trong hẻm nhỏ,
còn có quan lại quyền quý bị thương, nhanh chóng báo nha môn tìm đại phu, sẽ có
ban thưởng. Kể cho nhiều người sẽ bảo đảm hơn một chút. Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn
trời, cảm thấy Lương Liên này hình như có chút không giống với trong phim. Bất
quá nàng lười nghĩ mấy thứ này, dù sao Lương Liên cũng là một nhân vật nguy
hiểm, giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn. Làm xong hết mọi chuyện, Hứa Tiên
liền chen chúc đi qua cầu. Lâu như vậy, Tiểu Bạch chắc là sẽ sốt ruột lắm.
Mà lúc này đây
Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh quả thật cũng đang sốt ruột chờ.
"Hứa Tiên
sao còn chưa xuất hiện? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Tiểu Thanh có
chút lo lắng nhìn bờ sông bên kia. Lâu thế rồi, mà Hứa Tiên vẫn còn chưa thấy
đâu.
Bạch Tố Trinh cầm
hoa đăng trong tay, khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía bờ sông đối diện cũng
hơi lo lắng.
Vừa lúc đó ở bờ
sông bên kia, Hứa Tiên xuất hiện, dùng sức hướng Bạch Tố Trinh phất tay lớn
tiếng kêu lên: "Tiểu Bạch, bên này, bên này!"
Hành động này của
Hứa Tiên, dẫn tới ánh mắt không ít người. Mặc dù đây được coi là đại hội tương
thân, nhưng cũng không ai hào phóng giống như nàng vậy a, tất cả mọi người đều
chỉ dè dặt thả hoa đăng, vớt hoa đăng.
Mà khi Bạch Tố
Trinh đi lên phía trước thả hoa đăng, hai mắt mọi người lại càng tỏa sáng. Nữ
tử tuyệt sắc như thế, khó trách nam tử kia hô to gọi nhỏ. Lập tức ở bờ sông có
không ít nam tử nuốt nuốt một ngụm nước miếng, gắt gao nhìn dung nhan rực rỡ
của Bạch Tố Trinh. Còn có không ít người rục rích, dõi theo hoa đăng Bạch Tố
Trinh thả.
"Mẹ
nó!" Hứa Tiên vừa nhìn thấy tình cảnh này liền nổi giận. Bỗng nhiên như
làm ảo thuật từ phía sau lấy ra một cây gậy trúc thật dài, so với gậy trúc của
mọi người chung quanh đều dài hơn không ít, đủ để đưa tới tận giữa sông. Nhìn
người chung quanh bộ dạng trợn mắt há hốc mồm, Hứa Tiên âm thầm đắc ý: muốn
đoạt hoa đăng với ta, các ngươi còn non lắm. Hứa Tiên quơ cây gậy trúc trong
tay cố gắng vớt hoa đăng Bạch Tố Trinh thả.
Không biết thế
nào sự tình lại đột nhiên có biến, đang lúc Hứa Tiên sắp vớt được tới hoa đăng
của Bạch Tố Trinh, thì giữa sông đi tới một chiếc thuyền, trên thuyền có một
nam tử đang đứng ăn mặc ngăn nắp chỉnh tề, thoạt nhìn phong độ phiêu phiêu, đầu
tiên là nở một nụ cười tự cho là tiêu sái mê người với Bạch Tố Trinh, sau đó
xoay người định vớt lấy hoa đăng Bạch Tố Trinh thả.