Hoàn khố - Chương 05 phần 1

Chương 5

Trước mắt là người qua kẻ lại xô đẩy như thoi dệt, bên cạnh là những gương
mặt xa lạ lướt qua như sóng biển, Ly Thanh ngơ ngác để mặc bản thân trôi theo
dòng người, hoa đăng rực rỡ sáng như ban ngày, từng đốm từng đốm lung linh chạy
dài như một dòng ngân hà ào ạt tuôn tràn trên mặt đất. Dưới đèn là muôn dáng
tươi cười, thiếu nữ đỏ mặt dúi túi hương nho nhỏ vào tay người thương, khóe mắt
gò má đỏ hồng hơn cả ánh hoa đăng.

Đến bên đầu cầu cong cong như bán nguyệt, dưới chân cầu là một dòng nước trong
trẻo, sóng nhẹ dập dờn, chấm phá vài cụm hoa sen lác đác. Người người tụ tập
bên bờ nước thả hoa đăng, những chiếc đèn lồng hình hoa sen, giữa đèn là một ngọn
nến nho nhỏ chập chờn trong làn gió đêm, đèn hoa sen bồng bềnh theo con sóng chở
theo biết bao ước nguyện của chủ nhân nó mà trôi về xa xa. Có người dùng đèn
hoa mà thể hiện tình cảm, viết tên người mình thầm thương trộm nhớ trong lòng
đèn mà thả trôi theo nước; bờ bên kia lập tức có người hiểu ý dùng gậy trúc kéo
đèn vào, cầm lên rồi lập tức lớn tiếng gọi to cái tên viết trên ấy, khiến đôi
bên bờ nước vang lên tiếng cười đùa trêu ghẹo huyên náo, chỉ có hai người trong
cuộc xấu hổ đỏ bừng mặt mũi, cách đôi bờ len lén nhìn nhau, mà ánh mắt vừa chạm
lại lập tức dời đi, dường như muốn nói lại thôi.

“Công tử có muốn một chiếc đèn không? Thích cô nương nhà nào thì viết tên
nàng lên đèn, biết đâu chừng nàng ấy cũng ở đây, có khi thành giai thoại kim ngọc
lương duyên tốt đẹp thì sao?”. Người bán hoa đăng vừa nói vừa dúi một ngọn đèn
vào tay Ly Thanh.

“Không cần”. Ly Thanh khước từ.

“Sao lại không cần? Cho dù công tử không có người trong mộng chắc hẳn cũng
phải có người thân có bằng hữu đúng không? Thả một ngọn hoa đăng, cầu chút phúc
lành, ông trời trên cao che chở. Ngài cầm đi này, có ai trong lòng mà không có
mơ ước đâu? Công danh, tiền đồ, nhân duyên, cầu được ước thấy, linh nghiệm lắm
đấy!”. Người bán hàng rong không để ý thái độ của y, vẫn cứ vui vẻ nhét hoa
đăng vào tay Ly Thanh: “Hôm nay mọi người cùng vui, tôi cho ngài đó không cần
tiền đâu. Mau mau thả đèn đi, người ta biết đâu đang ở ngay cạnh ngài cũng
không chừng!”.

Ly Thanh cầm hoa đăng trong tay do dự, bên tai chợt tràn đầy tiếng cười nói
chúc mừng, có một đôi tình nhân vừa nhờ hoa đăng mà kết dây hồng duyên nợ.

Bèn mượn bút từ một người bên cạnh, từng nét từng nét chữ tinh tế viết vào
lòng đèn, viết xong liền điểm sáng ngọn nến; ánh sáng dịu dàng bừng lên qua
khung giấy đèn mỏng mảnh, một đóa hoa sen cứ thế mà nở tươi rực rỡ trong tay.
Khom người đặt hoa đăng lên mặt nước, nhìn cái tên trên đèn theo sóng mà dập dềnh
càng lúc càng xa. Bờ bên kia có kẻ vươn gậy trúc định bắt lấy cây đèn, nhưng đầu
gậy còn chưa chạm vào được đóa hoa sen thì mắt vàng Ly Thanh đã chợt lóe, đôi
môi khẽ động, từ đâu bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, cuốn hoa đăng trôi đi thật
xa ra tận giữa dòng; mà ánh nến vẫn không bị mảy may chao đảo, cứ thế nhấp
nháy, nhấp nháy tựa một ánh sao xa.

Quay đầu định bước qua cầu, chợt nghe tự đầu cầu bên kia vang lên một tiếng
nói vang vọng, giọng to tới mức ở bên này cầu cũng nghe rất rõ: “Công tử muốn
tìm tiểu nương tử nhà mình à? Thật đúng là thiếu niên vô tư lự, làm thế nào mà
mải xem hoa đăng đến nỗi lạc mất nương tử thế này? Nghe lão đây khuyên một câu,
lát nữa tìm được nàng rồi nhớ xin lỗi đàng hoàng, chứ đừng mắng nàng!”.

Một giọng nói khác nhỏ hơn đáp lại cái gì đó nghe không rõ, qua một lát, giọng
nói thô tháp lúc đầu lại vang lên, lần này còn vang dội hơn, khiến người tụ tập
hai bên bờ sông đều nghe rõ: “Tiểu nương tử nhà Lan Uyên công tử có ở gần đây
hay không? Tướng công đến tìm đây này, đừng giận dỗi nữa mà, vợ chồng son cãi
nhau đâu phải chuyện to tát gì. Nàng nghe thấy thì mau đến đây đi, tướng công
nhà nàng đang sốt ruột chờ đợi ở đây!”.

Xung quanh đều vang lên những tiếng cười đầy thiện ý, người trên cầu đồng
lòng tránh sang hai bên, chừa ra một lối nhỏ giữa cầu. Mọi người lúc này mới
nhìn rõ, bên kia đầu cầu là một ông lão gánh đòn gánh, bên cạnh là một công tử
trẻ tuổi mặc áo xanh, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, một đôi mắt sáng
rực sâu thẳm như hồ nước xanh. Tay hắn cầm quạt giấy, khóe miệng mang nét cười,
dáng dấp quả xứng là một vị chính nhân quân tử giữa thời loạn thế. Hắn đứng yên
dưới ánh đèn, khiến hoa đăng rực rỡ xung quanh cũng chợt như nhạt nhòa.

Ly Thanh nhìn Lan Uyên, trong đôi đồng tử xanh sẫm phản chiếu ánh hoa đăng
chập chờn.

Vị tướng công trẻ tuổi lạc mất tiểu nương tử khẽ nhếch môi cười, thu quạt
chắp tay hành lễ với ông lão đứng cạnh: “Đa tạ sự giúp đỡ của bác và các vị
thân bằng, vợ nhà đã tìm thấy rồi, tại hạ vô cùng cảm kích”.

Ông lão và mọi người đều ngẩn ra, mọi người đều dáo dác nhìn xung quanh để
xem rốt cuộc là vị cô nương nào. Nhưng theo ánh mắt của Lan Uyên mà trông sang,
chỉ thấy một bóng người áo trắng xoay lưng bước thật nhanh, tay áo tung bay,
vung lên tầng tầng gấm hoa trắng muốt.

“Vợ nhà xấu hổ, không thích xuất đầu lộ diện, xin chư vị niệm thứ”. Lan
Uyên vẫn cười tươi.

Mọi người chỉ cảm thấy một chớp lam chợt lóe mà qua, nhìn lại, trên cầu còn
tìm đâu thấy bóng dáng tiểu tướng công cùng vị nương tử ưa xấu hổ nhà chàng?

Trên đường đầy ngập người chen vai thích cánh, Ly Thanh liền chọn một con hẻm
nhỏ thưa thớt người qua lại. Trong hẻm không có bóng người, cũng không có ánh
đèn, tối đến độ chỉ vừa nhìn thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo.

Phía sau không hề nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cánh tay đột nhiên bị ai
đó kéo giật lại, tay kia lập tức vung lên nhưng cũng bị khóa chặt. Cả người bị
ép sát về phía sau, lưng dựa vào tường, thân thể bị người kia chặn lại, lồng ngực
dán sát vào nhau.

“Hại ta tìm vất vả quá”.

Trong bóng tối trông không rõ nét mặt hắn, chỉ có đôi mắt đen sẫm thấm lam
kia vẫn sáng ngời, mơ hồ thấy trong ấy một ánh lửa rực rỡ, tỏa ánh sáng xanh
lam.

“À”. Ly Thanh lạnh nhạt đáp lại, chỉ để thấy ánh lửa chập chờn trong mắt
Lan Uyên chợt lóe sáng chói lọi, sáng đến mức hoa mắt, nhưng chưa kịp mở lời
tán thán, thì làn môi hắn đã ập tới ngăn cản tất cả.

Không giống sự ngọt ngào êm ái bình thường, nụ hôn của Lan Uyên lúc này vừa
mạnh mẽ lại vừa hung hãn. Hàm răng tàn bạo cắn mạnh lên môi Ly Thanh, khiến y
phải mở miệng cho lưỡi hắn dấn vào. Cái lưỡi linh hoạt càn quét qua khoang miệng,
vừa lướt qua một lượt từ ngoài vào trong vừa lì lợm cuốn lấy đầu lưỡi Ly Thanh
ép y phải đáp lại, cuối cùng là chọc sâu vào yết hầu mà liên tục ra vào đầy sắc
tình.

“Ưm…”. Ly Thanh lắc lắc đầu muốn giãy ra.

Nhưng Lan Uyên quyết không buông tha mà càng dán sát vào người y, chỉ có điều
động tác cũng đã biết nhẹ nhàng hơn, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi Ly Thanh
mà dịu dàng ve vuốt, nhưng đầu lưỡi Ly Thanh chợt mềm mại cuốn lên, trắng trợn
xâm nhập khoang miệng Lan Uyên.

Những ồn ã tấp nập bên ngoài con hẻm nhỏ đã lùi ra xa tít, chỉ còn tiếng
môi miệng gắn bó, tiếng đầu lưỡi hai người say mê cuốn lấy nhau, giữa hẻm nhỏ tối
đen tĩnh lặng lại càng thêm rõ ràng.

Hai đôi môi luyến lưu hồi lâu mới dứt ra, hơi thở gấp gáp phả lên mặt nhau,
cả hai chỉ còn nhìn thấy trong mắt đối phương một sắc trầm ám mịt mù đầy bí ẩn.

“Tìm ngươi lâu như vậy, ngươi nói nên làm gì để tạ ơn ta đây?”, Lan Uyên khẽ
khàng bên tai Ly Thanh.

Rồi không đợi Ly Thanh trả lời, đã nương theo khóe môi của y mà hôn dài xuống
dưới, đầu lưỡi lướt qua để lại một đường dấu nước trắng bạc ngoằn ngoèo, đến chỗ
hầu kết liền há miệng khẽ cắn lấy, hài lòng nghe y khẽ hít sâu xúc động; khéo
léo nhay cắn, có thể cảm nhận được cơ thể kề sát mình đang run lên. Một tay ôm
lấy thắt lưng y, kéo y đến gần hơn nữa; một tay luồn vào áo, theo thắt lưng mà
âm thầm đi lên, lòng bàn tay đều là cảm giác mềm mại ấm áp, liền không nhịn được
mà vuốt ve nâng niu, tựa như chạm được đến một món đồ sứ hoàn hảo mong manh nhất.

“Ta có bảo ngươi đi tìm ta sao…?”, Ly Thanh nhướn mày nhìn hắn.

Y vừa dứt lời, thì hắn đã thô lỗ giật ngược cổ áo bằng sa của y về phía sau
liếm lên đường xương quai xanh, bàn tay ngầm lục lọi trong áo cũng đột nhiên chạm
tới điểm hồng trước ngực mà đùa bỡn. Dưới sự kích thích dữ dội, một tiếng rên
dài “Ưm…” cũng bất giác mà buột ra, bao nhiêu khí thế cao ngạo lập tức biến mất
hết, y chỉ biết cắn chặt môi để bản thân đừng phát ra thanh âm ám muội nào nữa.

Ngọn đèn nến đầu hẻm lay lắt chiếu vào, rọi sáng nét mặt nghiêng nghiêng của
Ly Thanh, những đường nét anh tuấn trên gương mặt cùng dáng cổ ngẩng cao tạo
thành một đường cong tuyệt mỹ, nhưng ánh sáng vẫn không len qua nổi lớp quần áo
trắng dày, tựa như đêm ấy trong yến tiệc của Lang vương, chỉ khiến hắn hận không
thể kéo tuột lớp bạch y ra, ngắm nghía đến tận cùng.

Lan Uyên nheo nheo hai mắt, hai tay thẳng thừng kéo mạnh vạt áo người kia
ra, áo sa bạch sắc liền trượt ra khỏi vai, để lộ lồng ngực gầy gò trắng nõn.

“Ngươi…!”, Ly Thanh cả kinh, hai tay khoát lên đầu vai Lan Uyên như muốn đẩy
hắn ra.

“Thực sự không muốn sao?”. Bàn tay Lan Uyên ôm sát thắt lưng Ly Thanh thức
thời ấn nhẹ một cái, Ly Thanh rên lên một tiếng nhẽ bẫng, cả cơ thể mềm lả đi.

“Ha ha… hay là ngược lại…?”, Lan Uyên cúi đầu cười, đầu lưỡi cuốn lấy điểm
hồng trước ngực Ly Thanh, chỉ vừa mới đảo qua, điểm mẫn cảm nọ lập tức cứng
lên; hắn liền ngậm lấy một bên mân mê chơi đùa, lại còn cố ý để vang những tiếng
mút mát của đầu lưỡi, bên kia cũng nồng nhiệt chiếu cố; giữa bóng đêm mù mịt,
trên thân thể trắng muốt như vừa nở rực hai đóa hoa đỏ thẫm kiều diễm, lại càng
có vẻ phóng túng mĩ miều.

Một tay vuốt ve gò má y, tay còn lại lướt qua ngực, ngầm tìm tới chỗ bụng
dưới, đôi mắt vàng rực trong khoảnh khắc lập tức rực lên sáng chói.

Hắn liền dùng miệng mình mà nhanh chóng phong kín lấy y, cảm thấy rõ ràng
cơ thể dựa vào mình đang run lên từng hồi bức thiết, một tay chậm rãi vuốt ve
lưng y, nhưng tay kia vẫn cứ từ tốn mà khêu lên lửa tình.

Vừa buông môi y ra, những tiếng rên rỉ “A… ưm…” đã tràn ra không thể giữ lại.

Cách đó chỉ vài bước chân là đầu đường đông nghịt người qua lại, chỉ cần có
người thoáng tò mò dừng chân là có thể nhìn thấy hai bóng người đang dựa sát
vào tường, nam tử gương mặt xinh đẹp quần áo xộc xệch hờ hững, ánh mắt long
lanh ướt nước, gương mặt thường ngày lạnh lùng xa cách nay nhuộm thắm màu tình
sắc, mị hoặc đến rung động lòng người.

Hắn nghịch ngợm chọn đúng giây khắc đó mà buông tay, cặp mắt vàng rực lập tức
trợn lên nhìn hắn đầy bất mãn; gương mặt Nhị thái tử vì thế mà cười càng thêm
xán lạn, xấu xa mà cọ sát hạ thân cũng sớm sưng cứng của mình vào người y mà
ghé sát tai y thì thầm: “Hồ vương của ta, có muốn thử hương vị ngoài đường một
lần không? Nghe nói cũng rất kích thích đấy…”.

“Ngươi…”, Ly Thanh hung hăng trừng mắt nhìn lại, nhưng rồi lại phải cắn chặt
môi cố giữ hô hấp được bình thường: “… Chúng ta về phòng…”.

“Ha ha ha ha…!”. Trong khoảnh khắc, giữa con hẻm nhỏ chợt tràn đầy tiếng cười
kiêu ngạo.

Lúc trở về tới nhà trọ thì cả hai đã muốn nhẫn nhịn đến phát khổ, vừa bước
chân vào phòng đã ôm chầm lấy nhau dây dưa đến giường.

Lan Uyên nhanh chóng cởi y phục Ly Thanh, một tay lập tức lần xuống dưới:

“Ha ha… Đã tới mức này thì cả ngươi cũng chẳng nhẫn được”.

Ly Thanh không đáp lại tiếng nào, cả người chợt trở mình thật nhanh khóa
người ngồi trên người Lan Uyên, đầu cúi thấp xuống, đôi mắt vàng rực nhìn sâu
vào đôi đồng tử xanh lam: “Nhị thái tử còn nhớ lời giao hẹn trước khi vào thành
không?”.

Lan Uyên nhìn theo ngón tay Ly Thanh đang biếng nhác vẽ những vòng tròn
trên ngực mình: “Đương nhiên nhớ kỹ”.

Đầu ngón tay chậm rãi lướt xuống dưới, đến hạ thân đối phương liền học theo
Lan Uyên khi nãy mà chậm rãi ve vuốt: “Vậy Nhị thái tử làm thế nào mà tìm được
ta?”.

Đôi môi êm ái đặt nụ hôn lên mí mắt sẫm xanh: “Xung quanh đông đúc như vậy,
chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã tìm thấy, có phải đã dùng phép thuật
không?”.

Lan Uyên chỉ mỉm cười, cầm tay y cố tình thúc động tác thêm nhanh: “Tại hạ
cam nguyện thua cược”.

“À…”. Nụ cười nhàn nhạt tràn ra bên khóe môi, nhưng bàn tay đã ranh mãnh mò
xuống chỗ mật huyệt của Lan Uyên.

Lan Uyên kinh ngạc nhìn nụ cười hiếm hoi đang bừng nở trên gương mặt quanh
năm lạnh lùng, rồi nhịn không được mà nhoài người dậy ôm lấy gương mặt y mà
hôn.

Đầu lưỡi hòa nhịp vào vũ điệu đam mê cùng nhau, nhưng bàn tay Lan Uyên đã
âm thầm trượt xuống thắt lưng Ly Thanh, lần vào giữa hai đùi; và khi nụ hôn
chìm sâu đến tận cùng, thì một ngón tay cũng nhân dịp đó mà đột ngột tiến nhập
u huyệt bịt kín của Ly Thanh.

Người trong lòng hắn cứng đờ, hai tay ôm lấy vai hắn, cả người rơi vào lòng
Lan Uyên, đôi mắt vàng mở to, sau đó hung hăng cắn lên môi hắn thật đau.

Lan Uyên liền tách môi ra, nhưng một tay vẫn giữ chặt thắt lưng Ly Thanh,
ngón tay của bàn tay còn lại vẫn không ngừng càn quấy trong cơ thể y: “Hồ vương
nếu đã muốn cược thì cũng nên dũng cảm nhận thua đi? Hoa đăng đang trôi bình
thường, thế nào lại đột nhiên nổi gió ấy nhỉ? Mà không xua hoa đăng của ai
khác, vì sao lại chỉ thổi có một ngọn đèn lồng duy nhất trôi ra xa? Ngươi nói
xem… có trùng hợp không chứ?”.

“Ngươi… ưm… ngươi thấy được? Ưm… a…”.

Lan Uyên đột ngột tăng thêm một ngón tay, khiến Ly Thanh phải há miệng thở
dốc để giảm bớt đau đớn.

“Ngươi nghĩ sao?”, Lan Uyên hôn vội lên môi Ly Thanh, ngọn lửa nho nhỏ
trong mắt tự lúc nào đã hóa mãnh hỏa thiêu rụi tứ bề, ngón tay rút ra, khí quan
vừa cứng vừa nóng rực nhắm ngay huyệt khẩu, bàn tay nắm chặt thắt lưng Ly Thanh
chậm rãi điều khiển y ngồi xuống.

“Ngươi đã tình nguyện ở trên, ta cũng không ngại. Đêm nay còn dài lắm, Hồ
vương của ta…”.

Trên mặt đất là quần áo vương vãi; còn trên giường, là một đêm thần hồn
điên đảo mới vừa chớm bắt đầu…

“Nói cho ta biết, trên hoa đăng đó… trên hoa đăng đó viết tên ai?”. Giữa
lúc mê loạn, hắn nhìn chăm chăm đôi mắt thất thần của y mà gặng hỏi.

“Ngươi… a… chẳng phải đã nhìn thấy rồi đó ư?”. Y quay đầu đi lảng tránh ánh
mắt hắn, không có vẻ muốn trả lời.

“Ta không thấy”. Lúc đó hoa đăng đã trôi quá xa, muốn nhờ người giúp mình vớt
lấy, thì đã thấy mắt vàng của y lóe sáng, trận gió lạ đã mang hoa đăng trôi xa
ngoài tầm với.

“Ha ha ha ha…”. Y chỉ bật cười, đôi mắt vàng rực trong khoảnh khắc chợt âm
u trống trải không sao hiểu được, rồi lại nhanh chóng bị tình sắc nhấn chìm: “Vậy
thì cứ đoán đi…!”.

Leo núi ngắm mặt trời mọc, đến hồ ngắm đàn cá bơi, bảng đá trên Thiên Kiều[1],
bánh quai chèo trong ngõ Thập Bát[2]… tất cả đều xem qua, nghe qua,
hưởng qua, lại còn chưa cam lòng, thuê một chiếc thuyền theo đường sông mà về,
chập chờn trên sóng nước thêm mười ngày nữa.

[1] Thiên Kiều là một địa danh nằm ở vùng phụ cận Bắc Kinh. Cây cầu này dùng
cho hoàng đế ngày xưa khi đến “thiên đàn” tế trời thì đi qua, nên mới gọi là
Thiên Kiều.

[2] Ngõ Thập Bát, nguyên tác là Thập Bát nhai, vốn là một con ngõ nhỏ nằm ở
Thiên Tân, nhưng từ hơn 100 năm trước trong con ngõ này đã có một tiệm bán bánh
quai chèo cực nổi tiếng tên “Quế Phát Tường”, đến nay vẫn còn vang danh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3