Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 08 phần 2
[8.2]
Vì chúc mừng sắc lập thái tử, trang
trí ở tiền điện Vị Ương Cung được đổi mới hoàn toàn, so với thời điểm Lưu Tuân
đăng cơ không kém hơn chút nào. Lưu Tuân, Hứa Bình Quân ngồi kề vai trên Kim
Loan điện, Hoắc Tiệp dư, Công Tôn Trường sử, còn có Trương Lương nhân*, chỗ
ngồi của mỗi người đều chiếu theo thân phận. Bách quan, mệnh phụ cũng y theo
phẩm cấp mà ngồi. Mạnh Giác là thầy dạy tương lai của thiên tử, chỗ ngồi đương
nhiên là đầu tiên, ngang hàng với Hoắc Quang.
*Lương
nhân là phẩm cấp thứ 9 trong 14 phẩm cấp Phi tần được Hán Tuyên Đế (Lưu Tuân)
đặt ra(trước đó thì chưa có nhé, chỉ có hoàng hậu, phu nhân, mỹ nhân thôi).
Buổi tối hôm nay Lưu Tuân thực sự
vui vẻ, tiếng cười không ngừng. Đám quan viên phía dưới có thực sự vui vẻ, có
giả vờ vui vẻ, nhưng cũng mặc kệ là thật hay giả, tiếng cười cũng không thể keo
kiệt, không ngừng cười rồi lại cười cùng Lưu Tuân.
Mạnh Giác lại cảm thấy trong lòng
có chút bất an, Lưu Tuân và Hoắc Quang cười đều có hàm ý khác. Cẩn thận ngẫm
lại, nhưng thật sự không nghĩ ra được, buổi tối hôm nay thế này là bọn họ đang
định làm gì.
Trong tiếng ca múa, mọi người đều
chúc mừng thái tử điện hạ, nói lời chúc mừng thái tử điện hạ, rồi chúc tụng
Mạnh Giác. Chúc mừng thái tử điện hạ là giả, chúc mừng Mạnh Giác mới là thật.
Thái tử điện hạ còn là một đứa bé, chưa hiểu được chuyện gì, phải nịnh bợ nịnh
hót cũng là chuyện sau này, thiết lập quan hệ tốt với Mạnh Giác mới là chuyện
quan trọng hiện tại.
Trong buổi tiệc, Trương An Thế cười
hỏi một câu: “Mạnh Thái Phó đã định chuyện hôn sự hay chưa?” Làm cho đám người
đang mời rượu bỗng chốc dựng thẳng lỗ tai, trong lòng than thở, “Xong rồi! Chậm
mất rồi! Đã bị Trương gia giành trước!”, hận không thể ngay tức khắc cho mình
một bạt tai. Khó trách người ta là chính nhất phẩm, còn mình chỉ có thể là một
phó nhị phẩm, đây là chênh lệch!
Mạnh Giác trong lòng hiểu rõ, chắp
tay, đang muốn nói vài lời tránh đi vấn đề này, Lưu Tuân đã cười nói: “Trẫm và
Mạnh ái khanh là bạn cũ thủa hàn vi, việc này trẫm lại hiểu rất rõ, chung thân
đại sự của Mạnh ái khanh vẫn chưa được định, nếu Trương ái khanh có chọn được
người nào tốt, nhanh chóng nói cho trẫm.”
Trương Hạ đứng lên, cất tiếng cười
sang sảng nói: “Thần thích nhất là mai mối, hoàng thượng và hoàng hậu nương
nương cũng chính là do thần làm mai mối, nhớ ngày đó Hứa phu nhân còn không
vui, nhìn hiện giờ thật mỹ mãn vui vẻ! Hứa phu nhân, bà không còn oán giận ta nữa
chứ?”
Hứa mẫu xấu hổ tới mức muốn tìm cái
hố mà chui xuống, Hứa phụ khúm núm cười trừ nói: “Không dám, không dám!”
Trên đại điện vang lên tiếng cười,
Trương Hạ cười nói: “Hôm nay, thần cũng xin làm mai mối cho Mạnh đại nhân, vẫn
là cô nương Hứa gia, là đường muội của hoàng hậu nương nương, luận dáng dấp,
luận tướng mạo đều rất tốt, tính tình cũng tốt, tuyệt đối không ủy khuất Mạnh
đại nhân.”
Lưu Tuân ngăn trước khi Mạnh Giác
mở miệng, cười nói: “Trẫm đã từng gặp nàng, thật là một mối hôn sự tốt.”
Ý tứ của Lưu Tuân đã rất rõ ràng,
mọi người cũng đều hiểu được mối hôn sự này chính là muốn đem lợi ích của Mạnh
thị và Hứa thị cùng đặt chung vào một chỗ.
Miệng vàng lời ngọc, mắt thấy hết
thảy đã là kết cục đã định, Hoắc Quang đột nhiên cười nói: “Lão thần cũng có
thú vui ấy, lão thần cũng biết một vị cô nương không tồi, cùng Mạnh Thái phó
cũng thập phần môn đăng hộ đối, mặc dù không dám nói là trong ngàn dặm mới chọn
được một, nhưng nếu trong thành Trường An này muốn tìm được một người tốt hơn,
e là có chút khó khăn!” Trong lời nói tuy rằng chỉ khen người nhà mình, nhưng
câu nào câu nấy đều hạ thấp cô nương Hứa gia.
Hoắc Quang luôn luôn cẩn thận cung
kính, dù cho đối với người bình thường cũng đều rất khách khí lễ độ, thế nhưng
hôm nay lại trước mặt mọi người hạ thấp Hứa gia. Trong đại điện tĩnh lặng, lại
vang lên tiếng cười, nhưng trong tiếng cười đã lộ ra miễn cưỡng rõ rệt.
Trương Hạ đang muốn nổi giận tức
thì, Trương An Thế ngồi bàn bên cạnh kiên quyết kéo ông ta lại, ông ta mới ngậm
miệng, nhưng vẫn bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Quang.
Lưu Tuân cười nói: “Không biết
người theo như lời Hoắc đại nhân là ai? Nếu thực sự có người tốt như vậy, trẫm
và tử đồng cũng muốn được nhìn thấy.”
Trương Hạ nhỏ giọng nói thầm:
“Đúng! Là con la thấy ngựa xuất hiện thì chuồn mất, chẳng lẽ là thuận miệng
thổi phồng!”
Hoắc Quang cười nói: “Cô nương mà
thần muốn làm mai cho Mạnh Thái phó, hoàng thượng và hoàng hậu đều biết, chính
là nghĩa nữ của thần, Hoắc Vân Ca.”
Lưu Tuân và Hứa Bình Quân trên Kim
Toan tọa đều sững sờ, thần sắc quái dị. Mạnh Giác đột nhiên nghiêng đầu, nhìn
chăm chú vào Vân Ca, nhưng chỉ thấy nàng đầu cúi thấp, căn bản không thấy rõ
ràng nét mặt, một bộ dáng vô cùng ngượng ngùng.
Trương Hạ nhìn Vân Ca, há miệng rồi
ngậm miệng, nhưng không lên tiếng, Trương An Thế mắt nhìn huynh trưởng, có chút
khó hiểu, người này sao lại đột nhiên trở thành bình tĩnh nhã nhặn?
Hứa Bình Quân từ khi yến hội bắt
đầu tới giờ vẫn luôn luôn không nói nhiều, đột nhiên hỏi: “Hoắc đại nhân đã hỏi
qua ý kiến của Vân Ca hay chưa? Chính nàng có bằng lòng hay không?”
Hoắc Quang còn chưa trả lời, Hoắc
Thành Quân đã cười nói: “Mạnh Thái phó là nhân tài xuất chúng, tỷ tỷ của thần
thiếp đương nhiên là bằng lòng, thần thiếp cũng xin hoàng thượng chuẩn cho mối
hôn sự này!”
Vân Ca ngẩng đầu, nhìn thẳng vào
ánh mắt nghi vấn của Hứa Bình Quân, gật gật đầu. Lưu Tuân lần lữa không chịu
cất lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Ca. Hứa Bình Quân khó hiểu nhìn Vân Ca một
lát, rồi kiên quyết đứng dậy, đi tới trước mặt Lưu Tuân quỳ xuống, thỉnh cầu:
“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy bất luận là tính tình, hay là dung mạo, Vân
Ca đều xứng với Mạnh Thái phó, xin hoàng thượng chuẩn cho mai mối của Hoắc đại
nhân!”
Hoắc Thành Quân cũng quỳ xuống, vẻ
mặt thành khẩn và cầu xin. Đây là lần đầu tiên Hứa Bình Quân và Hoắc Thành Quân
thống nhất ý kiến, chỉ sợ cũng là lần cuối cùng.
Bách quan dưới điện nhìn thấy mà
hoàn toàn choáng váng, không rõ buổi tối hôm nay đang diễn trò gì, chỉ có thể
im lặng nhìn hai vị nương nương trên điện đang xin cho mối hôn sự của Hoắc gia.
Lưu Tuân gượng cười nói: “Việc này
để sau…”
Mạnh Giác đột nhiên quỳ xuống, vừa
dập đầu, vừa nói: “Thần đúng là cô đơn một mình, cùng Hoắc tiểu thư đúng là
xứng đôi, xin hoàng thượng chuẩn hôn!”
Hoắc Quang cười tủm tỉm nói: “Thần
cũng thay tiểu nữ cầu hoàng thượng chuẩn hôn!”
Tình cảnh hiện tại đã thành mũi tên
đã bắn ra, Lưu Tuân mắt nhìn Hứa Bình Quân và Hoắc Thành Quân vẫn quỳ trên mặt
đất, đành phải mỗi tay đỡ một người, kéo các nàng lên, cười sang sảng nói:
“Song hỷ lâm môn, thật đáng mừng! Thật đáng mừng! Hoắc Vân Ca giống như dòng
nước trong vắt từ trên núi chảy xuống, giống như hoa cỏ thanh tao, Hứa Hương
Lan tính tình nhu mì, hiền hậu, đặc biệt tứ hôn cho Thái tử thái phó Mạnh Giác,
lệnh phong Hoắc thị là Chính nhất phẩm phu nhân, Hứa thị là Tòng nhất phẩm phu nhân.”
Quan viên bên cạnh sớm đã chấp bút nhất nhất ghi chép từng lời của Lưu Tuân,
sửa sang trau chuốt lại thành thánh chỉ.
Hoắc Quang cười tạ ơn Lưu Tuân, đem
toàn bộ sự không vui dằn xuống tận đáy lòng. Mạnh Giác vẫn quỳ trên mặt đất,
không có phản ứng ngay lập tức. Hoắc Thành Quân một vẻ nước sâu không gợn sóng,
ánh mắt đảo qua gương mặt Vân Ca, rồi dừng ở trên người Mạnh Giác, cười nói:
“Hoàng thượng thật là hậu ái Mạnh Thái phó! Một lần lại cưới được hai vị nhất
phẩm phu nhân. Chúc mừng Mạnh Thái phó!”
Mạnh Giác tỉnh táo lại, vội dập
đầu: “Thần khấu tạ long ân hoàng thượng.” Trên điện lập tức vang lên tiếng chúc
mừng của mọi người. Lưu Tuân chỉ đưa tay lên, cho hắn đứng lên, cầm lấy chén
rượu trên bàn muốn uống, nhưng chén đã sớm trống không, Thất Hỉ vội bưng bầu
rượu lại đó rót rượu, Lưu Tuân không chờ rượu rót đầy, đã không bình tĩnh hỏi:
“Ca múa đâu?”
Hoạn quan hầu hạ bên cạnh lập tức
lệnh tấu nhạc. Nguyên là chúc mừng sắc lập thái tử, ca múa vui mừng hoan hỉ,
người trong cả điện dường như cũng vui sướng hân hoan theo, Lưu Tuân cười
thưởng thức ca múa, chậm rãi cầm chén rượu lên, một ngụm lại một ngụm uống cạn.
Vân Ca chờ xong hai khúc ca múa,
khi mọi người đều không còn chú ý tới nàng nữa, mượn cớ đi thay y phục, lặng lẽ
lui ra khỏi buổi tiệc. Đều là những đường nhỏ quen thuộc, không mất bao nhiêu
thời gian, nàng đã đi tới bên ngoài Tuyên Thất Điện. Có hoạn quan đi tới tra
hỏi, thấy là nàng, ngược lại còn sửng sốt,
“Tại sao cô nương lại ở chỗ này?”
Khuôn mặt của hắn đối với Vân Ca mà
nói, lại là xa lạ, “Ngươi đang trực ở Tuyên Thất Điện sao?”
“Vâng! Sau khi hoàng thượng đăng
cơ, điều nô tài từ Ly Sơn đến nơi đây.”
Vậy là Bệnh Dĩ đại ca thấy hắn đáng
tin cậy, “Phiền ngươi giúp ta chuyển mấy lời sau tới hoàng thượng, nói rằng ta
muốn lén gặp mặt ngài một lần.”
“Cô nương khách khí rồi, nô tài lập
tức tìm người tới truyền lời cho tổng quản Thất Hỉ.”
Vân Ca gật gật đầu, ánh mắt vẫn
nhìn vào trong điện. Hoạn quan mời nàng vào trong điện chờ, nàng im lặng lắc
đầu, nhưng chỉ sau chốc lát, lại bước về phía trước, chưa đi được vài bước, lại
đột nhiên dừng lại. Nàng giống như muốn lui về phía sau, lại giống như muốn đi
về phía trước, sau một hồi do dự, mới ngập ngừng đi về phía cửa điện.
Hoạn quan đi phía trước dẫn đường,
muốn dẫn nàng đi tới chính điện, cười hỏi: “Cô nương muốn uống trà gì?”, thấy
phía sau không có hồi đáp gì, quay người lại, đã thấy Vân Ca không biết từ khi
nào sớm dừng bước chân, đứng ngơ ngác ở trong sân.
Hoạn quan vội chạy bước nhỏ trở về.
Vân Ca tựa hồ đang nhìn chằm chằm
từng cành cây ngọn cỏ trong sân, nhưng trong mắt lại là trống rỗng không có thứ
gì. Hắn mơ hồ hiểu được nguyên do, nhẹ nhàng nói: “Cô nương cần gì, cứ gọi nô
tài là được.” Nói xong, cũng không quan tâm Vân Ca có nghe được hay không, lặng
lẽ lui xuống.
Khi Lưu Tuân bước vào, Vân Ca đang
cúi đầu đứng dưới dây điểu la, một tay vịn vào giàn trúc, một tay nhẹ vỗ về dây
leo. Tầm nhìn bị ngăn cách bởi những lá cây lưa thưa, thân thể nàng giống như
được bao phủ trong một màn khí trời màu xanh mỏng. Thái giám đứng sau hắn định
lên tiếng lệnh cho Vân Ca quỳ gối nghênh đón, Lưu Tuân khẽ vẫy tay, để hắn đi
xuống.
Hắn nhẹ bước đi tới trước dây leo,
thấp giọng nói: “Nàng tới chậm rồi, thời gian nở hoa vừa qua rồi.”
Vân Ca ngẩng đầu, thấy giữa đám lá
cây, một đôi mắt đen như điểm sơn, giống như ánh sao, đột nhiên chiếu sáng bóng
tối u ám mà nàng đang đi lạc, nàng nở nụ cười, “Chàng nói “Điểu dữ nữ la, thi
vu tùng bách*’, rất khó sống được ở trong vườn, nhưng thiếp thấy ở đây chúng
sống rất tốt**.” Giọng nói rất nhẹ, giống như sợ phá vỡ mất mộng cảnh, vui
sướng lại tràn đầy thiên địa và gương mặt nàng.
*Dịch:
cây điểu và cây nữ la bám vào cây tùng cây bách, câu thơ trong bài nào đó (tớ
không biết) trong Kinh Thi. Tên cây điểu la là do có bài thơ này, được ghép từ
tên cây điểu và cây nữ la thành cây điểu la.
**Chỗ
này xưng hô như vậy vì câu này Vân Ca tưởng là Phất Lăng nên nói thế.
Ánh
mắt của nàng trầm tĩnh triền miên, bất luận là hồng trần phồn hoa, thời gian
thấm thoát, thiên địa ở trong mắt nàng, cũng chỉ có hắn!
Lưu Tuân chỉ cảm thấy ngạt thở, như
là say, say trong mộng, thời gian giống như đã mang quá khứ và hiện tại kết hợp
lại một cách hoàn mỹ nhất. Hắn ôn nhu nhìn nàng, bước ra khỏi bụi dây leo trước
mặt, nhẹ giọng nói: “Vân Ca, ta sẽ không biến mất.”
Vân Ca kinh ngạc nhìn hắn, trong
mắt nàng có một tầng sương mù, che phủ khiến cho người nàng nhanh chóng rời xa,
Lưu Tuân đưa tay muốn nắm lấy, Vân Ca lại lui về phía sau từng bước, khom người
hành lễ, “Hoàng thượng, thần nữ thất lễ.”
Tay Lưu Tuân đã đưa tới giữa không
trung, đột nhiên đổi hướng, chạm vào một phiến lá của dây leo, giống như vốn đã
định chạm tới phiến lá kia, “Vân Ca, nàng còn muốn cùng ta chơi trò quân thần
sao?”
Vân Ca cười, đứng thẳng lên, “Vậy
người muốn thần nữ gọi người là gì? Vẫn là ‘đại ca’ sao?”
Lưu Tuân vòng qua bụi dây leo, đứng
ở trước mặt Vân Ca, “Ừ.”
Một hoạn quan ôm một chiếc chiếu
trúc Tương Phi, trải ra ở dưới giàn hoa. Thất Hỉ bê một chiếc khay nhỏ lại đây,
trên khay có đặt hai chén trà ngon vừa mới pha, Lưu Tuân cười nhạt, nói: “Lấy
bình rượu tới cho trẫm.”
Thất Hỉ vội đi lấy bình rượu, Lưu
Tuân ngay cả chén rượu cũng không dùng, cầm bình rượu trực tiếp rót vào miệng.
Vân Ca vốn định chờ hắn hỏi “Tìm ta
có chuyện gì”, nhưng Lưu Tuân căn bản không mở lời, chỉ ngồi dựa vào bụi cây
leo, mỉm cười uống rượu. Vân Ca cúi đầu, tay cầm chén trà xoay một vòng rồi lại
một vòng, vài lần muốn mở miệng, nhưng đều khó có thể nói được thành lời, trong
lòng thấp thỏm hỗn loạn, trái lo phải nghĩ, thật sự có thể được hay không? Đại
ca, huynh ấy có thể đồng ý không?
“Còn nhớ không? Có một lần chúng ta
cùng ngồi im lặng ở trong sân.”
Giọng nói trầm trầm đột ngột vang
lên trong bóng đêm, Vân Ca ngây người một chút, thực sự mỉm cười, “Ừ! Lần đó
chúng ta còn cùng đi gặp Vệ hoàng hậu, muội lúc ấy không biết rằng bà là… Kỳ
thật, muội nên dập đầu trước bà, muội biết đại ca đang xây dựng lăng tẩm mới
cho Vệ hoàng hậu, chờ sau khi chuyển mộ tới, muội sẽ tới dập đầu trước bà.”
Lưu Tuân cúi người xuống, nhìn chằm
chằm vào Vân Ca hỏi: “Nàng thực lòng muốn gả cho Mạnh Giác sao? Nếu nàng không
tự nguyện…”
“Đúng là chủ ý của muội.”
“Ta thì sao?”
“Cái gì?” Vân Ca hoàn toàn không
thể hiểu được.
“Ta tính là gì?”
“Đại ca, huynh uống say sao?” Thân
thể Vân Ca ngửa ra sau, muốn tránh Lưu Tuân.
Lưu Tuân đột nhiên cầm cánh tay Vân
Ca, “Khi ta ở trong nhà giam, là ai tiêu phí vô số tiền tài mua chuộc ngục tốt,
chỉ vì để cho buổi tối ta có thể có một cái thảm, ban ngày có thể có nhiều hơn
một chén cơm? Là ai vừa đem số tiền lớn vừa cầu xin tới hiệu cầm đồ để chuộc
lại ngọc bội? Là ai vì muốn cầu xin Hoắc Quang, lấy bản lĩnh nấu ăn đại náo
Trường An, còn không ngại đắc tội với Thượng Quan gia tộc lúc ấy đang quyền thế
cường thịnh?”
Vân Ca lắc đầu, sốt ruột nói: “Đại
ca, huynh hiểu lầm rồi!”
“Ta hiểu lầm?” Lưu Tuân cười lớn,
“Vân Ca, nàng xem ánh mắt của ta, ta sẽ không hiểu lầm! Tuy rằng nàng luôn trốn
ở chỗ tối, mỗi lần ta vừa thấy nàng, nàng đều trốn đi, nhưng trong lòng ta đều
hiểu được. Chỉ là lúc ấy… Lúc ấy ta không còn cách nào khác, ngay với tính mạng
của ta cũng còn giữ được buổi sáng, nhưng không đảm bảo giữ được tới tối*, ta
lấy cái gì để muốn có được nàng? Chỉ có thể giả vờ như cái gì cũng không biết,
Vân Ca, những thứ đấy đâu rồi? Những thứ chứa đựng trong ánh mắt nàng đâu rồi?
Vì sao đã không còn nữa? Ta muốn nàng nhìn ta như vừa rồi, hiện tại ta có thể
cho nàng…”
*Nguyên văn là câu thành ngữ “Triêu
bất bảo tịch”, chỉ việc hết sức nguy ngập.
“Đại ca! Đừng nói nữa! Chuyện này
là lỗi của muội! Huynh đã có một thê tử tốt nhất thiên hạ, hiện tại trong hậu
cung còn có Trương Lương nhân, Công Tôn Trường sử, những chuyện trước kia,
huynh cũng đừng nghĩ tới nữa, chuyện này thực sự là hiểu lầm.”
Vậy mà nàng có thể xóa bỏ hết thảy
dĩ vãng, coi như những thứ đó đều là hắn ảo tưởng ra. Lưu Tuân đau đớn và tức
giận đan xen, “Hiểu lầm? Ta không tin ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy
lại hiểu lầm. Ở trong lòng nàng, ta tới trước Mạnh Giác một bước, nếu không
phải ta bất đắc dĩ lui nhường, làm sao hắn có được cơ hội? Vân Ca, không được
lấy hắn! Hiện giờ ta có chỗ nào kém hơn so với hắn?” Hắn muốn kéo nàng vào trong
ngực, nhưng Vân Ca xoay người muốn tránh ra.
Lưu Tuân võ công cao cường, tuy
rằng người đã say chỉ còn lại sáu bảy phần, Vân Ca võ công tiến bộ nhanh cũng
chỉ miễn cưỡng đánh hòa được với hắn. Hai người, một người bức một người trốn,
toàn bộ giàn hoa điểu la đều rung lên, bầu rượu, chén trà đều rơi xuống mặt
đất, vang lên tiếng đinh đinh đang đang, nhưng toàn bộ Tuyên Thất Điện tựa hồ
chỉ có bọn họ.
Sau khi đấu một hồi, Lưu Tuân dần
chiếm thượng phong, hai tay Vân Ca đều bị hắn khóa chặt, không thể động đậy.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào gò má nàng, thì thào nói, “Vân Ca, tất cả những mong
muốn không thể thành đó, ta đều đạt được rồi, chỉ còn nàng…” Khi ngón tay hắn
sờ qua môi của nàng, Vân Ca đột nhiên há miệng cắn thật mạnh vào ngón tay hắn.
Bất ngờ không kịp đề phòng đã bị
tấn công, lại còn rất đau, hắn lập tức buông bàn tay đang nắm chặt hai tay Vân
Ca ra, theo bản năng bảo vệ tung ra một chưởng. Trong khoảnh khắc, chưởng phong
đã lướt tới trước huyệt thái dương của Vân Ca, Vân Ca căn bản không có biện
pháp né tránh, chỉ đưa mắt nhìn về phía hắn. Bị ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn sang,
hắn đột nhiên rùng mình một cái, chưởng thế dừng lại, lập tức tỉnh rượu được
một nửa. Vân Ca thừa dịp hắn ngây người, lập tức lui ra phía sau, gắt gao nắm
chặt lấy y phục của mình, ngồi co lại dưới giàn hoa xa nhất.

