Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 18 phần 1

Chương 18: Ân ân oán oán.

[18.1]

Sau khi Mạnh Giác xuất cung, lập
tức đi tìm Lưu Hạ. Lưu Hạ đang ở Lạc Ngọc phường thưởng thức ca múa, Mạnh Giác
vừa mới đi vào, Lưu Hạ mắt nhìn sắc mặt Mạnh Giác, lập tức lệnh toàn bộ ca vũ
đều lui ra.

Mạnh Giác cười giễu: “Lưu đại công
tử, còn có thời gian nghe ca múa huyên náo sao? Chuyện của Điền Thiên Thu,
ngươi có nghe nói?”

Lưu Hạ nói: “Vừa mới biết.”

“Việc này là ngươi lo liệu?”

Lưu Hạ lắc đầu phủ nhận.

Mạnh Giác cau mày: “Ta bảo Nhất
Nguyệt truyền lời cho ngươi, ngươi không nhận được sao?”

Lưu Hạ nói: “Nhận được. Ta đã an
bài thỏa đáng hết thảy, đang chờ nhận được kết quả, không ngờ lão già đó lại
đột nhiên trúng gió, uổng phí của ta bao nhiêu tâm huyết.”

Mạnh Giác chống đầu, hai mắt nhắm
lại: “Ngươi vốn định làm thế nào?”

Lưu Hạ nở nụ cười: “Tham khảo một
chút án tử hơn ba mươi năm trước của thừa tướng Lý Thái, nhi tử của Điền lão
đầu vì nghe Ti Thiên Giám nói mấy câu, lén xâm phạm mộ địa vương thất trộm một
khối tuyệt giai phong thuỷ.”

Mạnh Giác vừa nhớ lại vừa nói: “Năm
đó Lý thị gia tộc mặc dù không thể so với Vệ thị, nhưng cũng là quyền cao chức
trọng, thừa tướng Lý Thái lại bởi vì mấy khối phong thủy mà tự sát ở trong
ngục. Ừ…

Đây đích thực là chủ ý tốt, thần
không biết quỷ không hay, nhưng mà không khỏi quá chậm, hoàng thượng muốn ngươi
càng nhanh càng tốt, ngươi lại dùng biện pháp hao tâm tổn sức như thế, huống
chi, Điền Thiên Thu không giống như Lý Thái, cho dù giam Điền Thiên Thu vào lao
ngục rồi như thế nào? Nếu Hoắc Quang muốn bảo vệ hắn, hắn nhất định không chết
được.”

“Tiểu Giác à Tiểu Giác!” Lưu Hạ
cười lắc đầu, “Ai nói ta tính toán muốn lấy mạng Điền Thiên Thu? Hoàng thượng
chỉ nói là không muốn để cho hắn làm thừa tướng nữa, nên ta cho hoàng thượng
một lý do hùng hồn vững chắc không cho hắn làm thừa tướng nữa. Nếu đã đạt được
mục đích, làm gì mà không lưu lại một con đường sống? Điền Thiên Thu tuy là tể
tướng bất tài, nhưng tuyệt đối không phải nịnh thần, tuy là có tội, nhưng tội
không đến mức chết.”

Mạnh Giác nhìn Lưu Hạ, không nói
gì.

Lưu Hạ nói: “Thấy ngươi mệt mỏi lắm
rồi, nằm nghỉ trong chốc lát đi!”

Mạnh Giác dựa vào giường chợp mắt,
đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy Điền Thiên Thu thật là trúng gió sao? Việc này
không khỏi có phần vừa khéo.”

Lưu Hạ cân nhắc một lát: “Điền
Thiên Thu với Hoắc Quang luôn nói gì nghe nấy, không có khả năng Hoắc Quang là
người hại hắn. Các đại thần khác cho dù trong lòng có ý định, trước mắt cũng
không một ai có can đảm dám đụng vào hắn, duy nhất chỉ có một người có can đảm
muốn động tới Điền Thiên Thu, đó chính là hoàng thượng. Bên cạnh hoàng thượng
thật sự có vài thần tử không sợ Hoắc Quang lộng quyền, nhưng mà, hoàng thượng
sẽ không mệnh những người này làm ra loại chuyện xấu xa trái với pháp điển thế
này, chỉ có lệnh cho…”

“Nếu ta đoán không sai, hẳn là chỉ
lệnh cho ngươi và Lưu Tuân.”

Lưu Hạ đột nhiên đờ ra, nói: “Sau
khi Vệ thái tử khởi binh thất bại tự sát, cơn giận còn sót lại của Tiên đế chưa
tiêu, hạ lệnh tru diệt toàn bộ xá nhân* của Vệ thái tử, cùng với quan viên đã
từng kết giao với Vệ thái tử. Tam Lão Hồ Quan** từng dâng sớ lên tiên đế, nói
là thái tử bị “Gian thần Giang Sung vu cáo, không thể tự biện minh, oan ức kết
lại trong lòng, không có chỗ nào giãi bày, bởi vậy căm phẫn mà phát binh, tru
diệt Giang Sung; con làm loạn dấy binh với cha, cũng không phải là việc ngài ấy
muốn.” Lúc đó, Cao Miếu Lệnh Điền Thiên Thu cũng dâng sớ, nói rõ ràng về oan
khuất của thái tử. Ngay sau đó Tiên đế tỉnh táo lại, đã hiểu được là thái tử bị
người khác hãm hại bức bách, tức thì tiếp nhận bản tấu của Điền Thiên Thu, đặc
xá tội lớn thái tử mưu phản, lại thăng Điền Thiên Thu làm Đại Hồng Lư. Nhưng
mà, Điền Thiên Thu am hiểu nhất chính là gió chiều nào xoay chiều nấy***, có lẽ
hắn thấy Tam Lão Hồ Quan không bị hoạch tội, cho nên hiểu rõ thánh ý, hành sự
tùy theo hoàn cảnh, vì bản thân mà tranh thủ kiếm lấy một ít triển vọng cho
tiền đồ, mà nếu quả không có Tam Lão Hồ Quan cùng với Điền Thiên Thu, Lưu Tuân
chỉ sợ ngay cả cơ hội bị giam trong thiên lao cũng không có. Lưu Tuân ngay cả
người có ơn cũ cũng không nhớ tới sao?”

*Xá
nhân: người theo hầu.

**Tam
Lão: vào thời Hán, mỗi một làng sẽ bầu chọn trong các vị thân hào ở làng mình
một vị trên 50 tuổi có tài có đức làm cố vấn cho làng, chức này gọi là Tam lão,
thực chất đây không phải là một chức quan. Hồ Quan là tên địa phương.

***Nguyên
văn là thành ngữ: kiến phong sử đà nghĩa là lái theo chiều gió.

Mạnh Giác thản nhiên nói: “Nếu theo
như lời ngươi, Tam Lão Hồ Quan mới là người liều chết góp lời, Điền Thiên Thu
cùng lắm chỉ là gió chiều nào che chiều nấy. Lưu Tuân rốt cuộc có cần thiết
phải nhớ tới người có “Ơn cũ” hay không, như thế là có thể thấy rõ hắn là hạng
người như thế nào. Sau đó lại nói, cho dù có là Tam Lão Hồ Quan thì sẽ thế nào?
Thiên hạ này, người lấy oán trả ơn chỗ nào chẳng có. Lưu thị các ngươi có nửa
giang sơn là do “Tam kiệt nhà Hán” đánh hạ, lão tổ tông* của ngươi cũng không
thấy cảm ơn, còn không phải đuổi Trương Lương đi, tính kế giết Hàn Tín? Đến
cuối cùng, “Tam kiệt” còn sót lại chỉ có mình Tiêu Hà tham sống sợ chết.”

*Chỉ
Cao Tổ Lưu Bang, sau khi lập quốc, Lưu Bang sợ công thần càng có công thì càng
nhiều quyền lực nên tính kế giết hết những công thần đó.

Lưu Hạ cười khổ xua tay: “Chúng ta
chỉ nói Lưu Tuân, không nói tới chuyện khác. Ngươi cảm thấy Lưu Tuân là như vậy
người sao?”

Mạnh Giác nói: “Bất luận là Điền
Thiên Thu có ơn hay không có ơn với hắn, nếu như chuyện này là hắn làm, như
vậy, hắn làm việc quyết đoán tàn nhẫn tới mức ngươi không thể bì kịp, nhưng mà
ngươi mưu kế chu toàn, tấm lòng nhân ái, lương thiện, điều này lại vượt xa hắn.
Hiện tại chỉ xem hoàng thượng nghĩ như thế nào thôi.”

Lưu Hạ yên lặng trầm tư, thật lâu
mới hỏi: “Vì sao ngươi đột nhiên lại cho Nhất Nguyệt truyền lời cho ta?”

Mạnh Giác nhắm mắt lại, không trả
lời.

Lưu Hạ tưởng rằng hắn đã ngủ rồi,
lại đột nhiên nghe được hắn nói: “Nếu ngươi không muốn chỉ làm một vương gia
bình thường, thì mau chóng chuẩn bị đem hết toàn lực ra mà quyết đấu sống chết
một hồi. Có thời gian, thì nên suy nghĩ cân nhắc xem vì sao từ đầu năm tới giờ
hoàng thượng bắt đầu trọng dụng ngươi và Lưu Tuân, bề ngoài như là để các ngươi
phân ưu giúp hắn, trên thực tế lại là truyền kinh nghiệm, dạy dỗ các ngươi, còn
phải nghĩ xem vì sao hoàng thượng chỉ đem chuyện Điền Thiên Thu giao cho ngươi
và Lưu Tuân lo liệu.”

Lưu Hạ nhíu mày không nói. Mạnh
Giác trở mình, quay mặt vào vách tường ngủ.

Người hầu của Lưu Hạ ở ngoài phòng
bẩm: “Vương gia, trong cung có người tới truyền lời. Hoàng thượng muốn gặp
vương gia.”

Lưu Hạ nói: “Biết rồi, chờ ở bên
ngoài đi.”

“Vâng.”

Lưu Hạ gọi: “Tiểu Giác?”

Mạnh Giác ngủ say, không có phản
ứng. Lưu Hạ bước ra khỏi phòng. Mạnh Giác nghe được tiếng đóng cửa, ngồi dậy,
yên lặng cân nhắc trong chốc lát, gọi: “Người đâu.”

Người vào lại không phải ca kĩ bình
thường, mà là phường chủ của Lạc Ngọc phường, rất cung kính hành lễ với Mạnh
Giác: “Công tử có gì phân phó?”

Mạnh Giác nói: “Lưu ý giúp ta động
tĩnh của Lưu Tuân.”

“Vâng.”

“Tiếp đó điều tra cho ta phủ thượng
của Điền Thiên Thu gần đây có gì bất thường, nhất là phó dịch, nha hoàn trong
phủ, càng là xuất thân nghèo hèn, hay có khả năng liên quan tới người trên
giang hồ, càng phải điều tra kỹ càng.”

“Vâng.”

Mạnh Giác chậm rãi bước ra khỏi Lạc
Ngọc phường. Bên ngoài đã có gã sai vặt chờ, lập tức chào đón, Mạnh Giác nói:
“Ta đi một mình không cần xe ngựa.”

Mạnh Giác không muốn dùng xe, chậm
rãi bước đi. Phố dài yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình. Đi đến
một ngã rẽ trên đường, hắn dừng lại. Đi bên phải? Đi bên trái? Hay là đi về
phía trước?

Khi Lưu Hạ vội vàng tiến cung, Lưu
Tuân đã ở đó. Lưu Phất Lăng nhìn Lưu Hạ nói: “Đang chờ ngươi. Ngươi xem ai có
khả năng thích hợp tiếp nhận vị trí thừa tướng?”

Lưu Hạ trong lòng cân nhắc, không
biết vấn đề này hoàng thượng vừa hỏi Lưu Tuân, câu trả lời của Lưu Tuân như thế
nào? Lưu Hạ trầm ngâm chưa trả lời ngay, lại thấy trong mắt Lưu Phất Lăng giống
như hiện lên một ý cười, nghe được hắn nói với Lưu Tuân: “Ngươi cũng suy nghĩ
đi.”

Lưu Hạ trong lòng tự giễu chính
mình, vội vàng chuyên tâm suy nghĩ, một lát sau nói: “Vị trí này, đều không
phải là ai thích hợp làm, ai có thể làm, mà điểm mấu chốt là Hoắc Quang chịu
chấp nhận người nào.”

Lưu Tuân nói: “Vương thúc nói vô
cùng có lý. Hoắc Quang tuyệt đối sẽ không cho phép vị trí trọng yếu như vậy rơi
vào tay người mà hoàng thượng tin cậy, nhưng xưa khác nay khác, hoàng thượng
sớm không còn là hoàng thượng trước đó chưa tự mình chấp chính, nên tuyệt đối
sẽ không để cho vị trí này rơi vào trong tay người như Điền Thiên Thu, cho nên
chỉ có thể tuyển chọn một kẻ là cỏ đầu tường* trong phái trung gian.”

*Cỏ
đầu tường là một câu thành ngữ của Trung Quốc, chỉ những kẻ thấy lợi thì theo,
hoàn toàn giống với câu “Gió chiều nào xoay chiều nấy”, có điều tớ thấy ở đây
dùng câu này thì hợp hơn.

Lưu Phất Lăng gật đầu: “Đây là
trình tấu chọn người Hoắc Quang dâng lên.”

Thất Hỉ mang tấu chương đưa cho Lưu
Hạ và Lưu Tuân truyền tay nhau đọc.

Hai người xem xong, đều cười lắc
đầu: “Hoắc Quang quả là lão già biết thời biết thế.” Trên tấu chương đã liệt kê
ra năm người đều là mấy ngọn cỏ đầu tường đạt cấp bậc vàng ròng.

Lưu Phất Lăng thở dài: “Hoắc Quang
trí mưu, năng lực, quyết đoán đều vẹn toàn cả, khó nhất chính là ông ta thân ở
địa vị cao, nhưng vẫn không quên quan tâm tới cuộc sống của dân chúng, thể
nghiệm và quan sát dân khổ, trẫm vài lần cắt giảm thuế má, giảm bớt hình phạt,
cải cách làm ảnh hưởng tới gia tộc quyền thế, bởi vì chỉ lấy lợi ích của dân
chúng bình thường làm trọng, cho nên người chịu thiệt chính là phần đông quan
viên trên triều đình, vì thế gặp phải phản đối kịch liệt, nhưng lại được Hoắc
Quang toàn lực hỗ trợ. Nếu không có ông ta hỗ trợ, trẫm không có khả năng thành
công. Nếu có thánh quân khống chế, ông ta nhất định là rường cột nước nhà, báu
vật của quốc gia, đáng tiếc trẫm đăng cơ khi tuổi còn quá nhỏ, không thể áp chế
được ông ta, làm cho ông ta từng bước đi tới hôm nay.”

Lưu Phất Lăng dùng lời nói chân
thành, thấm thía nói với Lưu Tuân và Lưu Hạ: “Quá mức tin cậy lương thần, sẽ
khiến cho hắn có thế lực lớn mạnh, dã tâm bành trướng, còn nghi tâm quá nhiều,
sẽ khiến cho lương thần trong lòng nguội lạnh, thậm chí khiến cho lương thần
làm phản, cũng đều là những sai lầm, đều là do người không phải minh quân gây
ra. Thêm nữa, có được tuấn mã thông minh, trung thành, cũng đều phải nhớ kỹ cần
dùng dây cương khiến cho nó nghe lời, dùng yên ngựa làm cho mình thoải mái, như
vậy mới có thể bôn ba trên đường xa, rong ruổi ngàn dặm.”

Lưu Hạ và Lưu Tuân yên lặng trầm
tư.

Lưu Phất Lăng phân phó: “Các ngươi
từng người viết tên người mình chọn rồi đưa cho trẫm.”

Lưu Hạ và Lưu Tuân vội vàng cầm bút
viết nhanh, rồi giao cho Thất Hỉ, Thất Hỉ trình lên hoàng thượng. Lưu Phất Lăng
nhìn thoáng qua, cả hai người đều viết là “Dương Sưởng”, hắn cầm thẻ trúc đưa
cho Vu An, bàn tay Vu An dùng sức, thẻ trúc lập thức nát thành từng mảnh nhỏ.

Lưu Phất Lăng nói: “Đêm đã khuya,
các ngươi đều trở về đi! Trẫm cũng cần nhanh chóng phải tế ngũ tạng miếu*của
trẫm.”

*Có
bạn nào không hiểu không? Tức là đi ăn ấy mà.

Lưu Hạ và Lưu Tuân dập đầu cáo lui.

Phủ đệ của Lưu Tuân ở ngoài cung,
do đó xuất cung hồi phủ. Bởi vì Lưu Hạ được Lưu Phất Lăng phá lệ cho hắn ở tại
Chiêu Dương Điện, cách Tuyên Thất Điện không xa, cho nên hai người chỉ đi cùng
đường một đoạn đường ngắn. Sau khi Lưu Tuân đi được một đoạn đường, đột nhiên
nhớ tới một chuyện, nên vội vàng quay trở lại tìm Lưu Phất Lăng. Lúc tới lại
thấy hai người Lưu Phất Lăng và Lưu Hạ ngồi ở ngự hoa viên nói chuyện, mấy đĩa
bạch ngọc trên bàn có bày mấy loại hoa quả đầu mùa. Thần thái của Lưu Phất Lăng
không giống với vẻ bình tĩnh, đạm mạc của hắn mọi khi, lúc này, Lưu Phất Lăng
ngồi đối diện với Lưu Hạ, khuôn mặt mang một nụ cười cực kỳ ôn hòa.

Lưu Hạ cầm một quả hạnh lên ăn,
không biết miệng vừa mới nói câu gì, Lưu Phất Lăng liền cầm quả hạnh khác trên
bàn, ném vào Lưu Hạ, Lưu Hạ đưa tay bắt được, cắn một miếng lớn, cười rộ lên.
Lưu Phất Lăng cũng là ý cười đầy mặt. Hai người nhìn qua như huynh đệ, bằng hữu
thân thiết. Nghĩ đến lúc trước đó Lưu Hạ chưa tới, cảnh tượng hắn cùng Lưu Phất
Lăng nói chuyện về Điền Thiên Thu. Lúc ấy, hắn thấp thỏm bất an, cẩn thận dè
dặt, mà Lưu Phất Lăng từ đầu đến cuối mặt không chút đổi sắc, thậm chí gần như
thờ ơ lạnh nhạt.

Lưu Tuân lẳng lặng đứng chờ một
lát, nhưng không bước lên, mà xoay người ra khỏi cung.

Lưu Hạ hỏi: “Hoàng thượng không
phải nói đói bụng sao? Tại sao lại không ăn chút nào?”

Ý cười của Lưu Phất Lăng càng đậm:
“Vân Ca làm cơm chiều.”

“À –” Lưu Hạ kéo dài giọng, cười
nói, “Hóa ra là sợ mỹ nhân không vui, nên phải chừa bụng để còn về nịnh mỹ
nhân.”

“Biết là tốt rồi. Cho nên lời ít mà
ý nhiều, thành thành thật thật nói cho trẫm. Trẫm giao việc cho ngươi, ngươi rốt
cuộc đã làm những gì?

“Thần tuân chỉ.” Lưu Hạ tuân lệnh
một tiếng, nhất nhất tấu rõ mọi chuyện.

Lưu Phất Lăng vừa nghe vừa gật đầu,
cuối cùng cười nói: “Ngươi làm một vương gia dù sao cũng không uổng, Ti Thiên
Giám khẳng định đều sẽ nói giúp ngươi.”

Lưu Hạ cười nói: “Lời hắn nói đều
là nói thật, khối ở trong mộ kia đích thật là phong thuỷ bảo địa hiếm có, nhi
tử của Điền lão đầu mời hắn đi xem phong thuỷ, ta chỉ nhờ hắn khi xem phong
thuỷ, tiện thể nói thêm rằng hắn từng thấy được phong thuỷ bảo địa.”

Lưu Phất Lăng nói: “Người không có
ham muốn tất là kẻ mạnh, mà có ham muốn tất có nhược điểm. Nhưng mà, trừ phi ở
vị trí rất cao, nếu không không ai là không có ham muốn.”

Lưu Hạ cười hì hì hỏi: “Hoàng
thượng ‘Muốn’ cái gì?”

Lưu Phất Lăng cười nhạt: “Vậy ham
muốn của ngươi là gì?”

Lưu Phất Lăng cùng Lưu Hạ nói
chuyện xong, đã qua canh hai, lúc tới Tuyên Thất điện, câu nói đầu tiên chính
là: “Trẫm rất đói bụng, nhanh đi đem đồ ăn Vân Ca làm tới đây.”

Vân Ca nghe vậy, cười nói: “Để ngự
trù hâm nóng lại đi! Thời gian cũng không tốn là bao nhiêu.”

Lưu Phất Lăng ngồi vào bên cạnh Vân
Ca, chỉ cười mà không nói gì. Vân Ca hỏi: “Chàng có thấy tốt hơn không?”

“Y thuật của Mạnh Giác hết sức bất
phàm, khó chịu vẫn tích ở lồng ngực đều tan biến hết sạch. Nếu bệnh có thể trị
được, chúng ta vẫn y theo kế hoạch trước kia, nhưng mà hiện tại ta có một chủ ý
rất tốt.” Mặt mày Lưu Phất Lăng lúc này lo lắng phiền muộn tiêu tán đi rất
nhiều, ngầm tràn đầy vui sướng.

Vân Ca cười gật gật đầu, giấu mặt
vào bờ vai Lưu Phất Lăng, không cho hắn thấy vẻ mặt của nàng: “Chủ ý gì hay?”

“Lánh đời có ‘Ở ẩn’ và ‘Giả chết*’,
ta trước kia vẫn luôn muốn là ‘Ở ẩn’, nhưng chung quy dài dòng phức tạp, hơn
nữa vẫn không nghĩ được làm thế nào an trí tốt cho Tiểu Muội. Lần này bị bệnh
là một thời cơ vô cùng tốt, không gì trở ngại để mượn bệnh ‘Giả chết’, Tiểu
Muội cũng còn có nơi đi. Nếu nàng ấy muốn tự do, ta sẽ hạ một đạo thánh chỉ
muốn nàng ấy phải ‘Bồi táng**’, nếu nàng ấy muốn tôn vinh, vậy nàng ấy có thể
trở thành hoàng thái hậu hoặc thái hoàng thái hậu.”

*Nguyên
văn là Ẩn độn và Tử độn.

**Chôn
cùng.

Vân Ca chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng,
không nói thêm gì nữa.

Lưu Phất Lăng cười nói: “Sau hai
ngày nữa sẽ lệnh cho các thái y khác của thái y viện đều đến hội chẩn, để cho
bọn họ nghiên cứu sứt đầu mẻ trán một phen, cũng làm cho bọn họ đều tự thấy chủ
tử hoàn toàn tin tưởng bọn họ, cũng làm cho khắp thiên hạ đều không thể nghi
ngờ.”

Đồ ăn được đưa tới, Vu An và Mạt
Trà hầu hạ Lưu Phất Lăng, Vân Ca dùng bữa. Biết Lưu Phất Lăng thích ăn cá, cho
nên Vân Ca trước hết gắp cá cho hắn. Lưu Phất Lăng ăn một miếng, khen: “Rất
ngon.”

Vân Ca cũng gắp một miếng cá: “Ngon
gì chứ? Cá tối kị là để nguội rồi mới hâm nóng lại, ăn thịt cá như là nhai gỗ
ấy.”

Mạt Trà cười nói: “Chỉ cần cô nương
làm, cho dù là mang một miếng gỗ thật, bỏ vào trong nước hầm một hồi, hoàng
thượng cũng thấy ngon.”

Vân Ca chỉ vào Mạt Trà, nói với Vu
An: “Vu An, đây là nha đầu mà ngươi dạy dỗ sao? Còn không quản lý?”

Bởi vì hoàng thượng bệnh, tâm trạng
Vu An vẫn rất nặng nề, hôm nay cuối cùng trong bóng đêm thấy được một tia sáng,
tâm tình của hắn thoải mái hiếm thấy, cười nói: “Nô tài dạy dỗ quả thực là vô
cùng tốt, đều là bị cô nương nuông chiều thành quen nên thành ra có được “Đức
hạnh” như ngày hôm nay, cô nương lại có hoàng thượng làm chỗ dựa, nô tài làm
sao còn dám giáo huấn Mạt Trà?”.

“Lăng ca ca?”

Lưu Phất Lăng nghiêm nghị hỏi: “Vu
An nói không đúng chỗ nào? Muốn ta xử lý hắn, dù sao cũng phải có cái sai mới
có thể xử lý chứ?”

“Hừ! Mọi người đều liên hợp nhau
lại, khi dễ ta là người ngoài!” Vân Ca không thèm đáp lời bọn họ nữa, vùi đầu
ăn cơm. Vu An và Mạt Trà đều vụng trộm cười.

Lưu Phất Lăng ngắm Vân Ca đang có
chút xấu hổ, nghĩ rằng cả đời này mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn Vân Ca làm, cho
tới khi đầu bạc, chính là “Mong muốn” lớn nhất của hắn…

Đã nhiều ngày nay, cơ hồ toàn bộ
quan viên đều không được ngủ ngon giấc, đầu tiên là thừa tướng Điền Thiên Thu
lâm bệnh mà chết, mọi người phải vội vàng luồn cúi, vội vàng phúng viếng. Ngay
sau đó, Ngự sử Đại phu Dương Sưởng thăng chức làm Thừa tướng, bách quan lại vừa
phải vội vàng chúc mừng, vội vàng nịnh bợ. Thở còn chưa thở xong một hơi, lại
nghe thấy hoàng thượng nhiễm bệnh, nhân tài kiệt xuất thái y viện – Trương thái
y bó tay không có biện pháp, bất đắc dĩ đành chỉ có thể triệu tập toàn bộ thái
y hội chẩn.

Trương thái y y thuật như thế nào,
tất cả mọi người trong lòng hiểu rõ, khiến cho ông ấy phải bó tay không biện
pháp thì bệnh thế nào? Trong lòng mọi người đều “hồi hộp” phần nào, phập phồng
lo sợ mà chờ đợi kết quả hội chẩn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3