Nhóc Nicolas - Những chuyện chưa kể (Tập 3) - Chương 5 - Phần 3 - 4 - 5

Ông thợ kính

ĐÚNG LÚC THẦY NƯỚC LÈO, giám thị
của chúng tôi kéo chuông hết giờ ra chơi thì quả bóng bay vụt qua gôn, và binh!
Nó xuyên qua cửa sổ. Và từ chỗ trước kia là ô kính, chúng tôi thấy thò ra cái
đầu đỏ dần và tức giận của thầy hiệu trưởng.

Ấy thế mà tôi đã nói với cả lũ
chúng nó đừng có để gôn trước cửa sổ phòng hiệu trưởng rồi! Nếu chúng tôi để
gôn trước cửa sổ phòng y tế, ví dụ thế, thì chắc chắn sẽ sinh ra ít chuyện hơn
hẳn.

“Thầy Dubon! Thầy hiệu trưởng kêu
lên từ chỗ cửa sổ, hãy cho những học sinh đó xếp thành hàng. Tôi xuống ngay bây
giờ!”

Khi thầy hiệu trưởng đến, tất cả
những lớp khác đã đi và chỉ duy nhất chúng tôi còn ở lại sân trường. Lạ kinh,
thầy ấy xoa hai tay như là thầy ấy đang hài lòng; thầy ấy cau hết cả mày xuống,
nhưng lại nở một nụ cười to tướng trên miệng.

“A! thầy Dubon, thầy hiệu trưởng nói
thầy có thể chỉ cho tôi học sinh nào là kẻ phá hoại đã đá bóng qua cửa kính của
tôi?”

“Có nghĩa là, thưa thầy hiệu
trưởng, thầy Nước Lèo nói, đấy là biệt danh buồn cười mà chúng tôi đã tặng cho
thầy Dubon, tôi đang giám sát học sinh lớp lớn, và…”

“Không sao cả! thầy Dubon, không
sao cả! thầy hiệu trưởng nói. Tôi sẽ tiến hành một cuộc điều tra nhỏ và tôi cam
đoan với thầy rằng tôi sẽ tìm ra kẻ tội phạm. Và còn nhanh nữa là khác!”

“Chính em đã đá bóng ạ, thưa thầy,”
thằng Geoffroy nói.

“A!... thầy hiệu trưởng nói, thầy
ấy có vẻ hơi thất vọng một chút.”

Tôi cũng vậy, tôi rất thích xem
thầy hiệu trưởng tiến hành cuộc điều tra, như cái ông thám tử trong ti vi nhà
thằng Clotaire, ông ta lúc nào cũng tìm ra! Mà tối hôm nọ, tôi đã không tài nào
đoán ra được lão chủ quán cà phê chính là kẻ thủ phạm. Khi nào lớn, tôi sẽ làm
thám tử, nếu như tôi không làm được phi công.

“Đúng vậy ạ, thằng Geoffroy nói,
chính em đã bắt bóng qua mặt tất cả bọn nó và em đã sút từ một góc rất hẹp.”

“Mày làm tao phát phì cười, thằng
Clotaire nói. Chính tao mới là người sút! Tao đã đoạt bóng của mày và mày thậm
chí còn chẳng nhìn thấy!”

“Xin lỗi mày! Thằng Joachim nói,
chính thằng Maixent nó đoạt bóng và nó chuyền dài cho tao. Tao đã sút một quả
ba mươi mét!”

“Ba mươi mét! Tôi nói. Mày có hơi
bị điên không?Đã thế tao còn nhìn rõ mày, khi bóng sút vào gôn mày còn đang xin
thằng Alceste một miếng xăng đuých!”

“Mày, Nicolas, thằng Rufus nói, mày
không có quyền nói! Mày bị việt vị và tôi đã thổi còi rồi cơ mà!”

“Mày muốn một cái tát hử?” tôi hỏi
thằng Rufus.

“Trật tự!” thầy hiệu trưởng nói.

“Mới lại đây là quả bóng của em,
thằng Geoffroy kêu lên, chính em đã ghi bàn vào gôn thằng Eudes!”

“Ghi bàn! Ghi bàn! Thằng Eudes kêu
lên. Bàn nào? Quả bóng đã vọt quá xà ngang, đồ đần!”

“Xà ngang nào hả, hay chính mày
đần? Làm gì có xà ngang, thằng Geoffroy kêu lên, mà nếu có đi nữa thì nhìn xem
cửa sổ ở chỗ nào! Thế mà bảo là tao sút cao à? Nào? Nói xem? Thế mà cao à?”

“Trật tự!” thầy hiệu trưởng nói

Và bởi vì thầy ấy có vẻ bực tức
kinh lên được, và chúng tôi hiểu rằng đây không phải là lúc đùa cợt; thế là
chúng tôi không nói gì nữa hết.

Nhưng theo tôi, thằng Eudes có lý;
và không phải là vì nó chơi trong đội tôi, mà là không hề có bàn thằng được
ghi. Thầy hiệu trưởng đưa tay vuốt mặt và thầy nói: “Được rồi! Vậy là chúng ta
đã biết được rằng Geoffroy chính là thủ phạm. Vì cậu ta đã tự thú nên tôi sẽ
không phạt. Nhưng phải có một bài học cho cậu ta. Các em đã biết câu tục ngữ: “Ai
làm vỡ kính…” Sao, Geoffroy, câu tục ngữ kết thúc thế nào?

Thằng Geoffroy há hốc miệng ra, rồi
nó ngậm lại và nó nhìn chúng tôi.

“Thế nào, thầy hiệu trưởng nói, các
em không biết câu tục ngữ này à? Thế ở lớp người ta dạy các em những gì?

“Chúng em học đến Louis XI ạ, thằng
Agnan nói, rồi nó chắp tay sau lưng và nó tiếp tục đọc: “ Louis XI (1423”1483)
là một vị vua vĩ đại. Rất độc ác, ông ta đã nhốt các kẻ địch vào trong cũi;
người ta nợ…”

“Thôi! Được rồi! Được rồi! thầy
hiệu trưởng kêu lên. “Ai làm vỡ kính thì phải đền tiền”, cả một lũ dốt nát. Các
em rốt cuộc sẽ vào tù ra tội cả thôi! Thế nào, Geoffroy, em đã rõ em phải làm
gì rồi đấy nhỉ!

Thế là thằng Geoffroy rút từ trong
túi ra cái ví mà bố nó đã cho nó. Geoffroy có một ông bó rất giafulucs nào cũng
cho nó các thứ, và Geoffroy là đứa duy nhất trong cả bọn có một cái ví, và thế
là thường, bởi vì đấy là đứa duy nhất có tiền và rất nhiều lần xảy ra chuyện
khi nó mua một cái bánh mì sô cô la nhỏ, bởi vì bà bán bánh không muốn đổi tiền
lẻ cho nó.

“Đền bao nhiểu ạ?” Thằng Geoffroy
nói.

“Cậu sẽ phải thu xếp việc này ngay
tức khắc! thầy hiệu trưởng kêu lên. Khi cậu về nhà ăn cơm trưa, cậu hãy yêu cầu
bố mẹ báo cho một ông thợ kính để ông ta đến sửa cái cửa sổ này ngay chiều nay.
Tôi chắc bố mẹ cậu sẽ vui sướng khi chứng kiến cái cánh hành xử của cậu, trong
khi họ đã vất vả hy sinh để cậu được ăn học tử tế. Thầy Dubon! Thầy hãy cho
những trò này vào lớp!”

Buổi chiều. khi chúng tôi gặp thằng
Geoffroy, chúng tôi hỏi nó thợ kính đã đến chưa, và bố nó với mẹ nó có quát
mắng nó không, Geoffroy trả lời rằng thợ kính sẽ đến và rằng nó chả bị quát
mắng gì hết, bởi vì bố mẹ nó đang đi trượt tuyết, và rằng tất tần tật mọi thứ
bà quản gia đều lo hết.

Và, giờ ra chơi, chúng tôi đã thấy
ông thợ kính làm việc ở cửa sổ phòng hiệu trưởng. Ông ấy làm việc hay phết, ông
thợ kính ấy, huýt sáo luôn mồm. Thế rồi thầy hiệu trưởng đi ra sân, và thầy bảo
thằng Geoffroy:

“Đấy, em đã thấy hậu quả của một
hành động hung bạo và thiếu suy nghĩ chưa: bố mẹ em bắt buộc phải trả giá cho
em và, dĩ nhiên, phải chịu thiếu thốn vì lỗi lầm của em. Em đền ơn cho họ tất
tật chỉ như vậy đấy. Hãy chú ý cho kỹ, Geoffroy, em đang ở trên con đường sa
ngã: con đường dẫn đến vào tù ra tội! Mà thế vẫn chưa phải là hết; cũng chính
do lỗi của em, mà em đã làm phiền đến người thợ tử tế này, buộc ông ấy phải làm
việc và sửa chữa cật lực những thiệt hại mà em đã gây ra. Em có gì để nói không
hả Geoffroy?’

“Thưa thầy, thằng Geoffroy nói, em
cso thể lấy lại quả bóng được không ạ?”

Thầy hiệu trưởng nhìn thằng
Geoffroy với đôi mắt trợn tròn, thầy há miệng ra rồi ngậm miệng lại nhiều lần,
và rồi thầy bỏ đi. Tôi tin rằng chuyện quả bóng thế là đi tong.

Nhưng ông thợ kính thì hay hết sảy,
và ông ấy chẳng oán giận thằng Geoffroy tí gì vì tội đã làm phiền ông ấy. Thậm
chí khi tan trường, ông ấy còn đợi chúng tôi, ông ấy đưa cho Geoffroy một quả
bóng mới cứng, và đưa cho mỗi đứa chúng tôi cái danh thiếp có tên họ cùng địa
chỉ của ông ấy.

Và ông ấy vừa ra đi vừa huýt sáo.

Lò barbecue

BỐ RA KHỎI XE Ô TÔ khoái chí hết
sức và khệ nệ với những gói lớn. “Xong cả rồi, bố nói, bố đã có tất cả những
thứ cần thiết. Ngày mai, chúng ta sẽ làm một lò barbecue ở ngoài vườn”

“Lò barbecue là thế nào ạ?” Tôi hỏi.

Và mẹ giải thích cho tôi rằng đó là một cái máy để làm thịt nướng ở ngoài
trời dành cho những ai thích ăn thịt ở ngoài nhà.

“Như một bữa ăn píc níc?” Tôi hỏi.

“Gần như thế, bố trả lời, và thế là tôi khoái chí lắm bởi vì tôi rất thích
các cuộc píc níc.”

Sáng hôm sau, ở ngoài vườn, bố bắt đầu vừa đặt lò barbecue vừa đọc một cuốn
sách nhỏ để xem phải làm thế nào. Bố ngồi nom ngộ kinh, bởi vì bố mặc một cái
tạp dề của mẹ, cái màu đỏ với diềm vải nhàu nhĩ xung quanh. Còn mẹ, mẹ mang ra
một cái bàn gập và năm cái ghế, bởi vì bố đã mời ông và bà Blédurt, hàng xóm
của chúng tôi.

“Anh muốn Blédurt nhìn thấy cái lò barbecue của anh, bố nói, lão ta sẽ hơi
bị bực mình đấy.” Bố và ông Blédurt rất thích làm nhau bực mình. Thế rồi bởi vì
bố bị kẹp tay và cái lò barbecue, mẹ đã hỏi xem bố có muốn mẹ giúp hay không.

“Không, bố nói, anh không cần ai hết. Em chỉ cần dọn bàn, chuẩn bị xa lát
và mang thịt ra. Còn con, Nicolas, con đi lấy củi trong ga ra và báo cũ ở trên
tầng cho bố. Bố sẽ đi lấy than ở dưới hầm.”

Khi cả nhà tôi ra ngoài vườn, ông bà Blédurt đã ở đó rồi.

“Thế nào, bố nói, có trần hai người thôi à?”

“Chứ sao!” Ông Blédurt trả lời.

“A! bố nói, tôi ngạc nhiên đấy. Tôi cứ tưởng hai người sẽ đến với một chai
vang hoặc một cái bánh ga tô.”

“Tôi không biết là đến thì phải phải mang theo cả thức ăn,” ông Blédurt
nói.

“Này anh, bà Blédurt nói, anh đã hứa rồi…”

“Tại anh ta bắt đầu trước đấy chứ,” ông Blédurt nói,

“Củi ướt hết rồi ạ,” tôi nói.

“Anh thấy rõ lẽ ra anh không được rửa xe trong ga ra chưa, mẹ nói với bố,”
và ông Blédurt phì ra cười.

Còn bố, bố bảo rằng củi ướt chẳng là cái gì cả, rằng chỉ cần giấy và than,
bố sẽ nhóm một lò lửa kinh khủng, thế rồi ông Blédurt kêu lên một tiếng và ông
ấy bắt đầu cười to đến nỗi ông ấy đỏ dừ hết cả người rồi ông ấy bắt đầu ho. Khi
ông ấy hơi ngừng cười một tí, bố bèn hỏi ông ấy bị làm sau vậy.

“Cái tạp dề của anh, ông Blédurt kêu lên, giờ tôi mới để ý! Biến anh lố
nhất là thế nào không, làm một ả cấp dưỡng! »

Và ông Blédurt bắt đầu cười và bà Blédurt đến nói thì thầm với ông ấy,
trong khi đó bố cũng vừa cho hàng đống giấy với than vào trong lò barbecue vừa
nói thì thầm, nhưng cho mỗi mình bố.

“Kiểu này anh sẽ không bao giờ nhóm nổi lửa đâu,” ông Blédurt nói.

“Khi nào tôi cần anh tôi sẽ cho gọi,” bố trả lời, bố ấy à, tôi tin là không
thích vụ tạp dề lắm

Thế rồi bố lục tìm trong túi, và bố nói: “Anh có diêm không hả Blédurt?”

“Cho gọi đấy à?” Ông
Blédurt hỏi.

“Phải,” bố trả lời, và họ bắt đầu người này đẩy người kia như họ vẫn thường
làm vậy để chọc cười, và mẹ nói rằng họ thôi đi, rằng bắt đầu muộn rồi đấy, và
rằng chúng tôi đang đói.

Nhóm lửa thật chẳng dễ tí nào.Giấy thì cháy rất tốt, nhưng than thì chẳng
làm được gì. Ông Blédurt đã cho bố hàng đống lời khuyên, nhưng bố nói với ông
ấy rằng lò barbecue là cửa bố, và rằng bố biết rõ bố phải làm gì, thế rồi bố
thổi vào đám lửa và bố bị đầy cả tàn giấy táp vào mặt. Bố liền lấy tạp dề lau,
nhưng vì tạp dề đầy than nên mặt bố bị đen sì, bó trông thật tức cười, nhưng
bực.

“Anh phải đi rửa ráy đi, anh ạ,” mẹ nói.

“Để tôi yên! Bố kêu lên. Tôi muốn được yên! Các người hiểu chửa? Tôi muốn
được yên để làm một cái lò babecue, tôi muốn được yên! ĐƯỢC YÊN!”

Bố kêu rất to, bố ấy, đến nỗi bố làm tôi sợ với cái mặt đen sì và cái mắt
thì đỏ nọc, và tôi bắt đầu khóc.

“Ơ hay nó bị làm sao vậy? bố hỏi, tôi đã làm gì nó nào?”

Thế là mẹ bảo bố đi rửa mặt đi và hãy bình tĩnh lại. Khi bố quay lại, ông
Blédurt đã nhóm được lửa.

“Thế là xong chứ có gì đâu!” Ông Blédurt nói, tự hào kinh lên được.

Bố không có vẻ hài lòng, và tôi tin rằng bố rất muốn dập cái lửa mà ông
Blédurt đã nhóm đi.

“Tôi không thích anh động đến cái lò barbecue của tôi lắm đâu, bố nói, với
cái thử lửa này cũng chẳng ra cái gì, toàn ra khói.”

Thế rồi mẹ mang thịt ra, và bố đặt lên trên lò barbecue, mùi rất chi là
thơm, nhưng có rất nhiều khói.

“Nhà mình để bàn ở đấy là không được đâu, mẹ vừa nói vừa ho, khói thế này
không thể nào chịu đựng nổi.”

“Không,” bố nói, và bố hét lên một tiếng, và mẹ đã đưa bố vào trong nhà tắm
để xức thuốc mở và tay bố. Ông Blédurt gục mặt vào cái cây và trông như ông ấy
đang khóc. Nhưng ông ấy lại đang cười.

Khi bố mẹ quay trở lại, bà Blédurt có ý chuyển bàn. Bố với ông
BlédurtBlédurt liền chuyển và tất cả diễn ra rất ổng trừ có một cái chân bàn bị
gập và tất tật những thứ những thứ trên bàn đã rơi xuống bãi cỏ. Không gì vỡi
nhưng tất cả đều bị bẩn, nhất là món xa lát. Mẹ và bà Blédurt đã mang tất cả
các thứ vào trong bếp để rửa.

“Này, ông Blédurt nói, với các thứ như thế này, anh làm sao có thể trông
được thịt. Sẽ chín quá mất.

Bố đang đi xem thì chúng tôi nghe thấy một tiếng la lớn: “ Vẫn còn chưa
chịu thôi đi, hử!” Đấy là ông Courteplaque, hàng xóm khác của chúng tôi, nói
với chúng tôi qua hàng rào khu vườn. Ông Courteplaque không phải là bạn bố, ông
ta luôn luôn tức giận.

“Chúng tôi ngạt thở vì thứ khói bẩn thỉu của nhà anh, tôi yêu cầu anh dừng
ngay lập tức vụ tai tiếng này!”

Bố đi về phía hàng rào và bố nói: “Tôi đang ở trong nhà tôi, và tôi muốn
đốt bao nhiêu khói tùy thích, còn nếu anh không thích, anh chỉ việc đừng hít
thở nữa!”

“Tôi sẽ kiện! ông Courteplaque kêu lên, tôi có đầy người quen!”

“Xin cứ việc, ông Blédurt nói, anh bạn tôi chẳng sợ gì ông, cứ việc, cứ
kiện anh ấy đi, gọi cảnh sát đi, thế càng khiến anh ấy phải phì cười!

“Ơ! bố nói, kệ ông ấy, Blédurt, muốn sao cũng được.”

“Đời nào, anh bạn, đời nào, ông Blédurt nói và có vẻ thật sự nổi giận, này
ông kia, ông biết anh bạn tôi nói gì không? Anh bạn tôi…”

“Đủ rồi đấy, Blédurt!” Bố
kêu lên.

Thế rồi mẹ kêu lên rằng thịt cháy hết mất rồi và rằng chúng tôi thế là nghỉ
ăn. Vậy là chuyện thành ra hay cực, bởi vì lò barbecue đã trở thành bữa píc níc
thật sự: mẹ phát cho chúng tôi bánh xăng đuých, trứng luộc và chuối, và chúng
tôi đã phải chạy vội vào trong nhà, bởi vì trời bắt đầu mưa.

Cái tủ lạnh

THỨ NĂM, NGAY TỨC THÌ SAU BỮA TRƯA, khi những người đàn ông lôi cái tủ lạnh
ra khỏi xe cam nhông, bố bắt đầu kêu lên:

“Blédurt! Blédurt! Đến đây mau!”

Ông Blédurt, hàng xóm của chúng tôi, chạy ra khỏi nhà và ông ấy trông tức
cười ghê bởi vì ông ấy có một cái khăn ăn ngoắc quanh cổ.

“Có chuyện gì vậy? ông ấy hỏi. Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đó là cái tủ lạnh tôi mới mua, bố giải thích. Mô đen cỡ đại!v

“Chỉ thế thôi mà anh làm phiền tôi giữa bữa ăn hả? ông Blédurt hỏi. Anh bị
bệnh toàn phần rồi anh bạn tội nghiệp ạ!”

“Vào trong bếp mà xem, bố nói, người ta dỡ ra bây giờ đấy; nó tuyệt lắm!
Hoành tráng!”

“Được thôi, ông Blédurt nói. Cứ vào trong tủ lạnh của anh, đổ đầy nước vào,
và khi nào anh thành đá tôi sẽ đến xem!”

“Tại vì anh ghen tị nên mới nói vậy, bố nói, nhưng chẳng sao hết; chiều
nay, khi tôi đi làm về, tôi sẽ mời anh uống khai vị với bao nhiêu đá cục cũng
được!”

Ông Blédurt nhún vai và ông ấy quay về nhà mình.

Khi những người đàn ông lột hết những miếng bìa xung quanh cái tủ lạnh ra “như
bố nói, họ chỉ cho chúng tôi làm thế nào để chạy cái tủ, làm thế nào để các thứ
ở trong và làm thế nào để lấy đá cục ra. Và rồi bố đã đi cùng với những người
đàn ông, và bố bảo chúng tôi, tức mẹ và tôi, rằng bố sẽ cố về sớm hơn mọi ngày.

Một thứ rất chi là hết sảy trong cái tủ lạnh, đó là có anh điện ở bên
trong. Mẹ giải thích cho tôi rằng ánh điện chỉ bật lên khi của tủ mở. Thế rồi
mẹ sắp xếp các thứ trong tủ lạnh và mẹ đi mặc quần áo để đi mau đồ ở các cửa
hàng. Để tôi không phải ở nhà một mình, mẹ cho phép tôi bảo thằng Alceste đến
chơi với tôi. Alceste là một thằng bạn tốt ở trường, và với nó thì lúc nào chơi
cũng vui. Rồi khi thằng Alceste đến, mẹ nói: “Mẹ có thể sẽ về hơi muộn; mẹ đã
chuẩn bị bánh mì quết ở trên bàn bếp. Hãy chơi vui và phải ngoan!”

Mẹ ôm hôn tôi, mẹ tát nhẹ một cái vào má thằng Alceste, mẹ lau tay và mẹ đi
ra.

“Chơi gì đây?” thằng Alceste hỏi.

“Đến xem tủ lạnh mới của tao đi,” tôi bảo nó.

“Cái gì của mày?” nó hỏi tôi.

“Tủ lạnh mới của tao, tôi giải thích cho nó. Đó là một cái tủ lạnh có điện
sáng ở bên trong.”

“Giống như ở hàng thịt lợn á?” Nó nói.

Và nó đi vào bếp cùng tôi. Tôi mở cửa tủ lạnh ra, nó mở rất dễ, và thằng
Alceste nói: “Này! Thật kinh khủng! Nhà mày có đủ các cái để ăn!”

“Mày thấy ánh điện chưa?” Tôi nói.

“Ừ, với cả trứng, kia, và cả miếng bánh ga tô sô cô la!” thằng Alceste nói.

“Với cả, hay cực kỳ nhé, tôi giải thích cho nó, khi nào mình đóng cửa lại
thì ánh điện sẽ tắt!”

“Và kia, kia kìa, thằng Alceste nói, có phải món nướng không?”

“Với cả, mày thấy không? tôi nói, cái cửa gần như tự nó đóng lại!”

Và tôi đẩy cái cửa, và tách! Nó lại liền đóng lại, hơi giống như mấy cửa xe
ô tô của bố, chỉ trừ cái cửa ở chỗ bố ngồi lái, cái ấy thì đã có tai nạn, nhưng
đấy là do lỗi của người khác, cho dù viên cảnh sát cứ nói rằng đó là lỗi của
bố.

Thằng Alceste muốn thử cái cánh cửa và nó mở ra. Chúng tôi chơi vui phết,
đấy; tôi cứ đẩy cánh cửa: tách! Và thằng Alceste thì cứ mở. Và rồi thằng
Alceste đói và chúng tôi ăn những cái bánh quết mẹ đã chuẩn bị, và rồi thằng
Alceste bảo tôi rằng nó đã mang cái ô tô nhỏ của nó đến và chúng tôi có thể đua
xe trên nền nhà, trong phòng tôi. Tôi ấy à, tôi thích tiếp tục ngắm tủ
lạnh hơn.

Ở trong phòng, chúng tôi lấy ô tô
đua hàng đống cuộc và rồi chúng tôi làm các vụ tai nạn bằng các quyển sách mà
chúng tô để trên thảm; sau đó chúng tôi đặt đường ray tàu điện và chúng tôi
chơi với cái đầu máy cùng cái toa còn lại của tôi, cái toa vẫn còn đủ tất cả
các bánh. Dĩ nhiên là tàu của tôi không chạy được bằng điện nữa, kể từ cái lần
toé lửa ác liệt khi bố đem nó ra chơi, nhưng chúng tôi đẩy đầu tàu bằng tay,
chúng tôi kêu “tuyyýt, tuyyýt” và “Mời quý khách lên tàu!” và chúng tôi chơi
vui phết và thằng Alceste bảo tôi:

“Này, mày xem bọn mình có thể ăn
một miếng nhỏ ga tô sô cô la ở trong tủ lạnh của mày được không?”

Khi chúng tôi xuống bếp, chúng tôi
chẳng cần phải mở tủ lạnh nữa, bởi vì chúng tôi đã để nó mở rồi. Chúng tôi mỗi
đứa lấy một miếng nhỏ bánh ga tô, mà chúng tôi dùng ngón tay xắn rất chuẩn, và
tôi lau bằng cái khăn mùi soa mà sau nó bị rơi vào món thịt quay.

Thế rồi thằng Alceste hỏi tôi: “Làm
thế nào để tắt ánh điện ở cái tủ lạnh của mày?”

“À, tôi trả lời, mình cứ đóng cánh
cửa lại.”

“Thế nếu mày muốn cửa mở mà vẫn
không có ánh điện?” thằng Alceste hỏi tôi.

“Ờ, thì tao đâu biết, tôi nói. Chắc
là có cách gì đó.”

Chúng tôi bèn tìm cách, nhưng chẳng
làm gì được sất; mỗi lần chúng tôi mở cửa, tách! Ánh điện liền sáng lên, khó
chịu thật. Và rồi, tôi đã tìm ra.

“Cũng như cái tàu điện thôi, tôi
nói, mình chỉ cần rút phích ra!”

“Thử xem!” thằng Alceste nói.

Thế là tôi rút phích, và thế là khi
tôi mở cánh cửa tủ lạnh, chả còn tí ánh điện nào nữa!

“Công nhận đúng thật,” thằng
Alceste nói.

Thế rồi chúng tôi nghe tiếng mẹ về.
Thế là chúng tôi đóng cửa tủ lạnh lại và chúng tôi ra khỏi bếp, bởi vì tôi biết
rằng mẹ không thích tôi chơi ở đó, nhất là với thằng Alceste.

“Thế nào, hai đứa chơi vui chứ?” mẹ
hỏi.

Chúng tôi nói rằng vâng, rồi thằng
Alceste nói cám ơn mẹ vì mấy cái bánh quết và nó nói rằng nó phải về nhà để ăn
quà chiều. Nó đi rồi và mẹ tôi cho tôi thử cái áo thun mà mẹ đã mua cho tôi, nó
cũng khá vừa, ngoại trừ hai ống tay bị dài quá và cái lũ vịt bé ở khắp quanh
thắt lưng, và nếu bọn bạn mà chúng nhìn thấy lũ vịt, chúng tôi sẽ còn đánh nhau
nữa. Và rồi tôi quay trở về phòng chơi.

Chỉ đến khi bố trở về tôi mới nhớ
ra cái vụ ánh điện trong tủ lạnh. Tôi chạy nhanh xuống bếp, tôi cắm lại phích
và rồi tôi đi ra ôm bố, người đã đang ở cùng ông Blédurt.

“A! Blédurt, bố nói. Đi cùng tôi,
tôi sẽ cho anh xem cái hệ thống mới mà người ta nghĩ ra để lấy đá cục.”

Nhưng khi bố mở tủ lạnh, bố không
hài lòng một tẹo nào.

“Ủa, hay nhỉ! bố nói, nước thậm chí
còn không lạnh, mà tủ lạnh thì chạy hết cỡ! Và bơ nữa! Mềm nhũn hết!

Ông Blédurt đã tựa người vào bồn
rửa bát trong bếp, và ông ấy cười to đến nỗi phát nấc.

Bố gọi điện thoạt đến cái cửa hàng
đã bán tủ lạnh cho bố và bố đã hé tướng lên rằng nếu sáng mai mà người ta không
đến đổi tủ hay là sửa lại cho bố, bố sẽ làm ầm ĩ lên cho mà xem. Bố thật đã tức
lắm rồi.

Và bố tức là đúng. Bởi vì đúng vậy,
xét cho cùng, cứ mở cửa là có ánh sáng điện trông cũng đẹp ra phết, nhưng nếu
không làm được đá thì tủ lạnh còn có ích lợi gì nữa? Hử?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3