Nhóc Nicolas - Những chuyện chưa kể (Tập 3) - Chương 1 - Phần 7 - 8 - 9

KIỂM TRA SỐ HỌC

SÁNG NAY, tôi không muốn đến trường bởi vì chúng tôi có bài kiểm tra số
học. Tôi ấy à, tôi không thích kiểm tra số học, đầu tiên là vì việc đó kéo dài
hai giờ đồng hồ và chúng tôi bị mất một buổi ra chơi. Thế rồi cũng bởi vì trước
đó phải học rất kinh. Thế rồi sau đó người ta hỏi bạn những câu hỏi mà bạn
không hề học. Bạn bị toàn điểm xấu và ở nhà, mẹ của bạn la mắng bạn và bố của
bạn bảo bạn rằng ông ấy khi bằng tuổi bạn, ông ấy lúc nào cũng đứng đầu lớp và
rằng bố của ông ấy lúc nào cũng rất tự hào về ông ấy. Thế rồi còn nữa, nếu là
lịch sử hay địa lý thì có những lần bạn sẽ gặp may và người ta sẽ yêu cầu bạn
kể ra những cuộc phiêu lưu của Jeanne d'Arc, chúng thì rất chi là hay hoặc
những cuộc phiêu lưu của sông Seine, cái này thì tôi biết. Nhưng là số học thì
kinh khủng, bởi vì cần phải suy nghĩ.

Và chính vì thế mà khi có kiểm tra số học, chúng ta tìm mọi cách để bị ốm ở
nhà. Nhưng các bà mẹ có cần biết gì đâu và họ cứ bắt chúng ta phải đến trường.
Thậm chí một lần, mẹ thằng Joachim còn không tin nó khi nó nói rằng nó bị ốm,
và nó bị quai bị thật; Và tất cả lũ chúng tôi cũng bị luôn vào dịp nghỉ Phục
Sinh.

Khi tôi đến trường, tất cả bọn bạn đã đến rồi và bọn chúng nó có vẻ khó ở
ghê, trừ mỗi Agnan, thằng cục cưng của cô giáo và lúc nào cũng đứng đầu lớp và
rất chi là thích kiểm tra.

“Tao ấy à, thằng Eudes nói, anh trai tao kể cho tao rằng khi anh ấy đến
lớp, anh ấy viết sẵn các lời giải từ ở nhà trên những mảnh giấy mà anh ấy giấu
trong túi quần.”

“Thế anh mày xếp thứ mấy môn số học?” thằng Clotaire hỏi.

“Anh ấy xếp thứ bét,” thằng Eudes trả lời.

“Tao ấy à, thằng Joachim nói, bố tao bảo tao rằng nếu tao mà không xếp được
thứ tử tế khi kiểm tra số học, ông ấy sẽ tịch thu của tao cái xe đạp.

“Còn tao, Alceste nói, cái thằng đang ăn một cái bánh mì nhỏ quết sô cô la,
mẹ tao bảo tao rằng nếu tao không đứng trong hai mươi đứa đầu, thì tao sẽ bị
nghỉ ăn tráng miệng.

Nó thở dài một cái rõ mạnh, Alceste ấy, và nó tiếp tục ăn một cái bánh sừng
bò.

Vậy là tôi nảy ra một ý và tôi nói rằng chúng ta phải yêu cầu thằng Agnan
để nó chuyển đáp số cho chúng ta ở trong lớp. Agnan, cái thằng đang nhẩm lại
bảng 12 đã nghe thấy tôi nói và nó bảo rằng không đời nào; và nó vừa bỏ đi vừa
ngâm nga: "12 lần 3, 36. 12 lần 4, 48".

Cái thằng Agnan nó khiếp thật ấy! Chúng tôi bắt kịp nó và chúng tôi bảo nó:

“Thôi nào Agnan, tử tế tí nào, sao, thôi nào tử tế tí nào!”

Nhưng thằng Agnan bất cần biết.

“Hay là tao phải cho mày một quả đấm vào mũi thằng Eudes nói, thì mày mới
đồng ý?”

Nhưng kể cả như thế cái thằng Agnan cũng vẫn không đồng ý, và nó nói rằng
nó còn đang đeo kính đây và chúng tôi không có quyền đánh vào nó; và rằng nó sẽ
báo với bố mẹ nó, họ sẽ báo với thầy hiệu trưởng và rằng cả lũ chúng tôi sẽ đi
tù hết, và rằng gian lận là rất xấu.

“Mười hòn bi nếu mày cho chúng tao xem đáp số,” thằng Clotaire nói.

Agnan nhìn thằng này, nó có vẻ suy nghĩ một tí, và rồi nó lắc đầu.

“Ba mươi hòn bi,” thằng Alceste nói.

Agnan tháo kính của nó ra và nó lau kính.

“Ba hai hòn, Geoffroy nói, cái thằng có một ông bố rất chi là giàu.”

“Được, thằng Agnan nói, nhưng bọn mày phảí đưa cho tao ngay lập tức.”

Chúng tôi ấy à, chúng tôi đồng ý. Geoffroy đưa hai tám hòn bi, còn những
đứa khác gộp cho đủ số còn lại. Agnan cho bi vào trong túi nó, và nó hứa với
chúng tôi sẽ chuyển cho chúng tôi một tờ giấy có đáp số các bài toán. Chúng tôi
thích kinh lên được

“Tất cả chúng ta sẽ đứng thứ nhất đồng hạng,” thằng Joachim nói.

Và khi Clotaire hỏi nó thế nghĩa là thế nào, Joachim trả lời thằng này rằng
thế nghĩa là nó sẽ giữ được cái xe đạp.

Khi chúng tôi vào lớp và chúng tôi ngồi xuống, cô giáo bảo chúng tôi xếp
hết sách vở xuống dưới ngăn bàn, lấy giấy ra, viết họ tên ở góc cao bên trái.
Và rồi, cô đi lên bảng và cô bắt đầu viết các đề bài. Một đề có hai cái tàu hỏa
xuất phát mỗi cái một đầu và cô giáo muốn biết khi nào chúng nó gặp nhau; một
đề khác có vụ vòi nước và bồn tắm mà người ta quên đóng van; và ở đề thứ ba, người
ta nói về một chủ trang trại đi bán hàng đống trứng, cà chua, khoai tây ở chợ.

Các đề khó kinh lên được, và chúng tôi, cả lũ đều nhìn thằng Agnan, bởi vì
nếu như Agnan mà không hiểu, thì là toi đặc, cả bài kiểm tra lẫn đống bi. Nhưng
thằng Agnan hiểu; nó vừa viết nhanh kinh lên được vừa lè lưỡi ra và vừa tính
toán bằng các ngón của tay trái. Alceste thúc cho tôi một cùi chỏ và nó bảo
tôi: “Thắng rồi!” Nhưng tôi thì bắt đầu thấy lo ngại, bởi vì Agnan không có vẻ
quan tâm đến chúng tôi, và thằng Geoffroy đã nhắc nó: “Ê!”

“Geoffroy! cô giáo kêu lên, thay vì làm trò hề, tốt hơn là em hãy tìm cách
giải các bài toán đi!”

Và thế là, chúng tôi thấy Agnan viết các thứ lên trên một tờ giấy rồi nó vo
thành viên. Nó nhìn cô giáo đang chữa bài tập, nó nhìn Geoffroy đang ngồi trên
ghế bên cạnh, và chốp! nó ném viên giấy cho thằng Geoffroy.

“Tờ giấy kia! Agnan, tôi nhìn thấy rồi! Mang ngay tờ giấy cho
tôi! Cô giáo kêu lên.

Agnan há hốc mồm ra, và rồi nó bắt
đầu khóc. Thế là cô giáo đứng dậy và cô cầm lấy tờ giấy đang ở trên bàn
Geoffroy, và rồi cô nói:

“Hay lắm, Agnan, hay lắm! Tôi không
ngờ em lại thế này. Tôi thấy rõ là tôi đã lầm khi tin tưởng em, và em cũng vô
kỷ luật như các bạn em vậy. Nào, ra ngoài đi, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này
sau. Còn bây giờ em không phải làm bài kiểm tra này nữa!

Thằng Agnan lăn đùng ra đất, nó nói
rằng không ai yêu nó sất, rằng đó là lỗi của tất cả lũ, rằng nó sẽ đi báo cảnh
sát, và rằng nó sẽ chết; Và rồi, nó đi ra. Còn chúng tôi, cả lũ cứ sững người
trố mắt nhìn cái cánh cửa. Joachim đằng sau tôi nói rất khẽ: "Thế là đi
đời cái xe đạp của tao." Và rồi cô giáo bảo chúng tôi đừng có bận tâm đến
bạn ấy và hãy tiếp tục làm bài kiểm tra và rằng, nếu cô mà còn bắt được ai vô
kỷ luật

nữa, cô sẽ phạt ở lại lớp.

Và khi thầy hiệu trưởng đến trả kết
quả kiểm tra cho chúng tôi, thầy nói rằng thầy chưa bao giờ chứng kiến chuyện
thế này kể từ những năm thầy bước vào nghề sư phạm.

Tất cả chúng tôi đều đứng thứ bét
đồng hạng!

Tàu của thằng Geoffroy

CHÚNG TÔI TỤ TẬP Ở CÔNG VIÊN, cả
một đống bạn ở trường, bởi vì thằng Geoffroy có một cái tàu mới mà bố nó cho,
bố nó rất giàu và lúc nào cũng mua cho nó các đồ chơi. Thằng Geoffroy đã hẹn
chúng tôi, thằng Rufus, thằng Eudes, thằng Alceste, tôi, và Clotaire, cái thằng
không thể đến bởi vì hầu như thứ năm nào nó cũng bị phạt ở lại lớp; nhưng bọn
khác thì có mặt cả, Sau khi hứa với các bố và các mẹ chúng tôi rằng chúng tôi
sẽ cố ngoan và không làm chuyện gì ngu ngốc.

Công viên, không xa nhà tôi mấy,
rất là hết sảy. Tôi đã từng ra đấy, hàng đống năm rồi, cùng với mẹ, khi tôi còn
bé tí như cái ảnh ở trên tủ com mốt. Mẹ đẩy tôi trong cái xe đẩy bé tí giờ chả
dùng làm gì nữa, trừ mỗi việc thỉnh thoảng chở khoai tây từ chợ về, và bố nói
rằng có thể một ngày kia, tôi sẽ có một thằng em thế vào chỗ của khoai tây;
nhưng tôi thì tin rằng cả cái chuyện đó là nói phét. Trong công viên, có tượng
của một ông bực tức, ngồi ở bàn đang viết với một cái bút bằng đá những thứ có
vẻ không làm ông ta hài lòng. Để chọc cười, có lần thằng Ioachim đã lên ngồi
trên đầu gối ông ta và cái ông không hề cười chính là ông bảo vệ, ông ấy chạy
tới và nói rằng Joachim là đồ ranh con vô lại. Cái ông bảo vệ lúc nào cũng càu
nhàu, ông ấy có bộ ria mép to xù, một cái ba toong, một cái còi và ông ấy luôn
vừa đuổi theo chúng tôi vừa vung vẩy ba toong hàng đống phát; nhưng ông ấy
hiền, bởi vì ông ấy không bao giờ lấy ba toong để nện và một lần ông ấy còn cho
tôi một cái kẹo. Trong công viên, cũng có hàng đống cỏ và duy nhất chỉ có ông
bảo vệ và lũ chim có quyền đi lên trên, có một ô vuông đầy cát mà chúng tôi
không vào bởi vì chúng tôi không phải là trẻ con

nữa và nhất là, nhất là một bể nước
có vòi phun ở giữa, một cái bể mà chúng tôi có thể chơi thả thuyền và chính vì
thế mà hôm nay chúng tôi đến, bời vì thằng Geoffroy có một cái tàu mới mà bố
nó, người rất giàu, đã tặng nó; nhưng cái đó thì tôi tin tôi đã bảo các bạn
rồi.

Thằng Geoffroy đến sau cùng; nó
luôn làm thế khi nó có đồ chơi mới để cho chúng tôi xem. Nó rất thích người ta
đợi nó, bực thật đấy. Geoffroy mang một hộp tướng dưới nách, nó mở ra, và ở bên
trong có cái tàu thật và rằng ông ấy hy vọng chúng tôi sẽ chơi vui nhẹ nhàng và
chúng tôi nói rằng chúng tôi sẽ không dở trò gì sất.

Ông bảo vệ nói "Được,
được" và ông ấy đi xử lý một con chó đang ngồi trên cỏ.

Thế rồi chúng tôi thấy một bọn
khác. Bọn kia, đó là những thằng không ở cùng trường với chúng tôi và cả lũ
chúng nó đều rất đần độn và đã xảy ra chuyện chúng tôi đánh nhau với bọn nó mỗi
khi hai bên giáp mặt. Bọn kia lại gần chúng tôi và một thằng trong bọn nó hỏi thằng
Geoffroy có gì ở trong hộp. Thằng Geoffroy đóng nắp hộp lại và nó nói rằng cái
đó chả liên quan gì đến thằng kia.

“Xời! Kệ bọn nó, một thằng khác
nói, chắc chắn là một con búp bê.”

Và tất cả các thằng trong bọn kia
đều cười. Cái đó thì chúng tôi không hài lòng.

“Geoffroy nó có cái tàu chứ còn cái
gì nữa,” thằng Rufus nói.

“Chứ sao, một cái tàu hết sảy,” tôi
nói.

“Bọn mày chả bao giờ có cái đẹp
bằng được,” thằng Eudes nói.

Thằng Alceste không nói bởi vì mồm
nó đầy bánh ma đơ len; Có một bà bán bánh ấy trong công viên và bà ta lúc nào
cũng hài lòng khi thấy thằng Alceste đến, bởi vì đó là một khách hàng rất tốt.

“Nếu cái tàu tốt thế thì mày cứ mở
ra cho bọn tao xem,” một thằng khác trong bọn kia nói, và nó muốn cầm lấy cái
hộp Của Geoffroy, nhưng Geoffroy không nhả cái hộp và nó đẩy cái thằng của bọn
kia và ông bảo vệ vừa chạy đến vừa thổi còi hàng đống phát.

“Thế nào, lũ nhãi ranh vô lại, ông
bảo vệ kêu lên, bọn bay đừng có mà bắt đầu đánh nhau, bởi vì nếu không ta sẽ
lấy ba toong xua bọn bay ra đồn cảnh sát.”

“Xời! thằng Rufus nói, cháu chả
ngại, bố cháu là nhân viên cảnh sát và bố cháu quen ông cẩm, làm gì đâu mà...”

Ông bảo vệ nói rằng khi người ta
may mắn có bố là nhân viên cảnh sát thì cần phải làm gương, rằng ông ấy không
rời mắt khỏi chúng tôi và ông ấy ra đi bởi vì con chó lại đến ngồi trên cỏ với
một trong những đứa bạn nó.

Một thằng trong bọn kia nói rằng
xét cho cùng cái tàu của Geoffroy chả làm bọn nó quan tâm và rằng bọn nó có cái
còn hay hơn và cái đó làm chúng tôi phì cười. Các thằng của bọn kia đi về phía
cái bể và chúng tôi đi theo để xem cái tàu của chúng nó và tiếp tục phì cười.

Khi chúng tôi nhìn thấy cái tàu,
chúng tôi không cười được mấy bởi vì đó là một cái thuyền buồm tuyệt vời, với
hàng đống cột buồm, dây chão và cờ.

“Hừ...” thằng Geoffroy nói.

“Hừ cái gì? Hừ cái gì?” một thằng
trong bọn kia hỏi.

“Phải rồi, nếu tàu của mày tốt hơn
cái này thì cứ cho xem cái nào,” một thằng khác nói. Thằng Geoffroy không muốn
cho xem cái ca nô của nó lắm.

“ Tao không cho xem cái tàu của
tao, thằng Geoffroy nói, là để không làm bọn mày phải xấu hổ.”

Những thằng của bọn kia bắt đầu
cười nhạo, thế là thằng Geoffroy đẩy một trong các thằng, thằng nhỏ con nhất.
Thằng nhỏ con bắt đầu vừa khóc vừa nói rằng người ta cố tình đẩy nó xuổng nước;
thế là, một thằng khác, thằng này to con, đến gần thằng Geoffroy và bảo nó: “Mày
cứ thử làm như mày đã làm với em trai tao xem.”

“Ơ thì, ơ thì...” thằng Geoffroy
nói, và nó buớc lùi dần tí một về phía sau.

“Xông lên Geffroy, xông lên!” thằng
Rufus kêu lên; nhưng thằng Geoffroy không muốn xông lên.

Thế là thằng kia cho Rufus một cái
tát, thằng này ngạc nhiên đến nỗi nó đã ngừng kêu. Eudes, cái thằng rất khỏe,
đã đẩy thằng kia ngã vào Alceste, còn thằng này thì ngã luôn xuống bể.

Thằng Alceste vừa ngồi trong nước
vừa khóc.

“Bánh ma đơ len của tao, nó gào,
bánh ma đơ len của tao ướt hết rồi!

Những thằng của bọn kia chúng nó
ngần ngừ một lúc và rồi chúng nó bỏ đi cùng với tàu của chúng. Còn chúng tôi
thì cố kéo thằng Alceste ra khỏi bể, nhưng không dễ bởi vì nó rất nặng, thằng Alceste
ấy. Chính ông bảo vệ đã đến vớt thằng Alceste và ông ấy không hài lòng; ông ấy
bảo chúng tôi rằng khi bố mẹ chúng tôi thấy chúng tôi về trong tình trạng này,
bọn họ sẽ phạt chúng tôi kinh lắm và thế là rất đáng đời chúng tôi. Chúng tôi
rất phiền não và tôi tin rằng tôi hẳn là đã khóc nếu như thằng Alceste không
buồn cười đến thế, ướt nhoét và tức giận. Chúng tôi cũng ướt nhoét bởi vì thằng
Alceste làm nước bắn tung tóe. Thứ duy nhất khô chính là cái tàu thằng Geoffroy
không lôi ra khỏi hộp.

Các bố và các mẹ chúng tôi đã phạt
chúng tôi. Chúng tôi bị nghỉ ăn tráng miệng, đã có một số trận đét đít và một
số cái tát và chúng tôi bị cấm quay lại công viên vào thứ Năm tới.

Và điều đó khiến cho chúng tôi chán
thật ấy, bởi vì chúng tôi chơi ở công viên vui lắm, với cái tàu của thằng
Geoffroy!

Tôi giúp kinh lắm

CHÚNG TÔI ẤY À, THẬT HẾT SẢY, CHÚNG
TÔI SẼ ĐI NGHỈ HÈ và bao giờ cũng vậy, trước khi đi, mẹ nói rằng cần phải sắp
dọn nhà cửa, phủ vải đồ đạc, cất thảm và ri đô, đặt hàng đống băng phiến, cuốn
đệm và cho các thứ vào tủ hốc tuờng và tầng áp mái. Còn bố, bố bảo rằng bố
chẳng thấy chuyện đó có ích gì cả, bởi vì lại phải để các thứ đâu vào đấy khi
chúng tôi quay về, và mẹ trả lời bố rằng ở nhà mẹ của mẹ lúc nào cũng làm như
vậy; thế là bố bắt đầu nói về bà, thế rồi mẹ nói rằng đấy không phải là những
thứ để nói trước mặt thằng bé và rằng mẹ sẽ quay về nhà bà mẹ tội nghiệp của
mẹ, và bố nói rằng thôi đuợc rồi, được rồi, rẵng mai bố sẽ dọn, nhưng bố không
hề.

Chính vì thế mà sáng nay, sau khi
bố đi làm, mẹ đeo một cái tạp dề to, mùi soa quấn trên đầu, và mẹ bảo tôi: “Chúng
ta sẽ làm cho bố ngạc nhiên: trước bữa trưa, chúng ta sẽ sắp dọn phòng khách và
phòng ăn.” Tôi ấy à, tôi bảo cực kỳ, và rằng tôi sẽ giúp kinh lắm. Mẹ ôm hôn
tôi, mẹ nói rằng tôi là con trai lớn tướng của mẹ và rằng đôi lúc mẹ tự hỏi
không biết bố có nên lấy tôi làm gương hay không: Mẹ cũng bảo tôi phải chú ý và
cố đừng làm gì ngu ngốc. Tôi hứa là tôi sẽ cố.

Mẹ lấy chìa khóa tầng áp mái, và
rồi mẹ đi tìm cái túi băng phiến. “Thế còn con thì làm gì? Thế còn con thì làm
gì?” tôi hỏi. “Con ấy à, con giữ chìa khóa tầng áp mái,” mẹ bảo tôi, và rồi mẹ
lại ôm hôn tôi lần nữa. Chúng tôi vào phòng khách và mẹ bắt đầu để các viên
băng phiến xuống dưới đệm ghế tràng kỷ và ghế bành. “Như thể lũ nhậy mất dạy sẽ
không đến ăn đồ phòng khách” mẹ giải thích cho tôi. Hình như là băng phiến rất
kinh khủng đối với bọn nhậy, nhưng hình như thế nào thì tôi không biết rõ lắm.
Alceste, một thằng bạn rất to béo ở trường và lúc nào cũng ăn luôn mồm, bảo tôi
rằng theo ý kiến của nó, băng phiến sẽ làm lũ nhậy bị đau bụng. Nó ấy à, nó đã
một lần thử ăn băng phiến, và nó không thể nuốt nổi, nó đã phải khạc ra, thế và
để thằng Alceste phải khạc ra thứ gì, thứ đó cần phải thực sự là thậm tệ. Tuy
nhiên, tôi rất thích cái mùi của băng phiến, cái mùi chúng tôi sắp đi nghỉ hè.
Còn bố thì bố không thích. Khi trời bắt đầu trở lạnh và bố lôi áo khoác từ tủ
hốc tường ra, bố đã cáu bởi vì bố nói rằng cái mùi này có thể giết nhậy đấy,
nhưng nó khiến các bạn bố phì cười, và mẹ trả lời bố rằng nếu ngược lại thì mới
là đáng lo.

Sau cái quả băng phíến, mẹ đi tìm
các bao vải để bọc đồ. “Còn con, còn con, con giúp một tay nhé?", tôi hỏi.
Mẹ trả lời tôi rằng mẹ sẽ cần đến tôi ngay thôi, và mẹ bắt đầu bọc các bao
vải vào, và đấy đúng là một việc kinh cực, bởi vì hình như là các bao vải đã co
lại sau khi giặt, và đem bọc các ghế phô tơi thì rất mệt, giống y như là cái áo
sơ mi xanh của bố, nhưng mẹ nói rằng đó là do bố to ra, và bố bắt đầu cười
nhạo và bố nói rằng có ai đời lại to ra đằng cổ.

Mẹ, người rất tuyệt vời, đã bọc được
các bao vải, nhưng mẹ có vẻ khá mệt. ”Thế con, con thì làm gì?”, tôi hỏi. “Con
sẽ đưa cho mẹ chìa khóa tầng áp mái” mẹ bảo tôi. Thế mà tôi đã không tìm thấy
cái chìa khóa và tôi bắt đầu khóc và tôi nói rằng nó có thể đã rơi xuống một
cái ghế phô tơi khi tôi xem mẹ đặt băng phiến. Mẹ thở dài một cái, mẹ ôm hôn
tôi, mẹ bảo tôi rằng không sao cả, con yêu, mẹ tháo các bao vải ra. Và rồi tôi
lại tìm thấy cái chìa khóa trong túi tôi, ở bên dưới các viên bi, cái khăn mùi
soa và mẩu dây. Mẹ lại có vẻ không hài lòng lắm khi tôi tìm thấy chìa khóa, và
mẹ vừa bọc lại các bao vải vừa nói thầm thì các thứ mà tôi không thể nghe
được.

“Thế bây giờ thì con làm gì?",
tôi hỏi. Mẹ trả lời rằng tôi lên phòng chơi cho tử tể, thề 1à tôi bắt đầu khóc
và tôi nói rằng thật là bất công, rằng tôi chỉ muốn giúp, nhưng mà có ai để ý
đến tôi đâu, và một khi đã như thế thì tôi sẽ bỏ nhà ra đi và tất cả mọi người
sẽ tha hồ mà nhớ tiếc tôi. Mẹ bảo tôi "Thôi, được rồi", và mẹ bảo
rằng tôi sẽ giúp mẹ đẩy đồ đạc để nhấc thảm ra. Đó đúng là một công việc kinh
khủng, nhưng chúng tôi đã làm ngon lành, kể cả là tôi có đánh vỡ cái bình xanh
lam ở trên tủ buýp phê, nhưng điều đó cũng không quan trọng bởi vì chúng tôi
vẫn còn những cái bình khác mà tôi chưa đánh vỡ. Còn thảm, chúng tôi cuộn chúng
lại, và rồi chúng tôi để chúng ở lối ra vào để bố có thể đem cất đi.

Mẹ đi tìm cái thang để tháo ri đô.
“Còn con, còn con, con thì làm gì?”, tôi hỏi mẹ. "Con ấy à, con sẽ giữ
thang để cho mẹ khỏi ngã," mẹ trả lời tôi. Thế rồi, mẹ nhìn đồng hồ và mẹ
đi đặt món thịt quay vào trong lò để đến bữa trưa nó còn chín. Thế là tôi, tôi
quyết định làm cho mẹ ngạc nhiên to, và tôi trèo lên thang để tháo ri đô. Nhưng
bởi vì tôi vẫn còn hơi bé, nên tôi đã phải kê hai quyển từ điển lên trên thang.
Sau từ điển thì mọi thứ rất ổn, nhưng đùng một cái, tôi nghe tiếng mẹ quát: “Nicolas!
Con có xuống ngay không thì bảo!" Thế là tôi bị run rẩy, y như thằng
Clotaire khi nó bị cô giáo đánh thức trong lớp, và tôi ngã xuống cùng với ri đô
và thanh treo rèm. Tôi không đau lắm, nhưng tôi dẫu sao cũng bắt đầu khóc, vì
như thế mẹ không quát tôi và mẹ bảo tôi: “Thôi, thôi, chỉ đau tí ti thôi mà”,
và thế là ổn thỏa, rồi mẹ dẫn tôi vào trong phòng tắm, mẹ dấp nước lên đầu tôi,
mẹ ôm hôn tôi và mẹ bảo tôi rằng tôi đã giúp mẹ đủ rồi, nhưng tôi thì muốn
tiếp.

Mẹ đã tháo xong ri đô, và rồi tôi
giúp mẹ để chúng vào trong cái rương to ở tầng áp mái, và tất cả đều diễn ra
rất tốt, trừ cái ngón tay mà tôi đã bị kẹp với cái nắp rương, và khi ấy tôi
khóc thật bởi vì cái ấy đau kinh lên được, và nó không phải chỉ là đau tí ti,
như mẹ đã bảo trong lúc mẹ băng cho tôi. Đúng thế đấy, nói cho cùng!

“Được rồi, mẹ nói, tất cả đã xong.
Từ bây giờ cho đến khi đi nghỉ, chúng ta sẽ dùng bữa trong bếp.

Thế rồi chúng tôi ra ngoài vườn để
nghỉ ngơi và đợi bố. Mẹ có vẻ rất mệt, và đúng thật là may lại có tôi ở đây để
giúp mẹ.

“Bố sẽ phải ngạc nhiên khi bố biết
rằng chúng ta đã sắp dọn tất cả!” mẹ nói.

Và rồi chúng tôi nhìn thấy bố về.
Và chính bố mới là người làm chúng tôi ngạc nhiên, bởi vì khi bố bước vào vườn
bố đã nói: "Em ơi, tối nay thì phải tốn kém mất công đấy. Sếp anh và vợ
ông ta đến ăn tối!"

Và khi tôi bảo mẹ rằng tôi sẽ giúp
mẹ xếp đặt lại đâu vào đấy, mẹ đã òa khóc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3