Hành trình về thị trấn buồn tênh - Chương 01

Có những điều ta không biết

___ Reki ___

Vừa bước chân qua cửa, miệng
hắn đã gặm chặt môi anh.

Chẳng ai nói gi, loáng sau họ
đã thấy mình nằm trên giường. Căn phòng hẹp chìm trong khoảng tranh tối sáng,
nồng ấm ánh đèn ngủ, nhè nhẹ chăn gối tinh tươm. Thấy phía dưới mình là lạ, hắn
lấy tay sờ, nước ấm nóng chảy ướt mấy lần vải. Trò vụng trộm là thế, khoan
khoái đến phát tởm... Hắn và anh mới môi kể môi, quần đã ướt. Anh luồn mình,
trườn xuống, cái chạm khẽ, nhưng dứt khoát.

“Ngon thật.”

Anh nói. Hắn khanh khách.

“Như trái mơ chín, chạm vào
toàn nước.”

Hắn đặt tay lên môi anh. Nghe
những điều như thế hơi sượng, nhưng hắn lấy làm thích thú, vì nó làm bùng lên
trong hắn cái cảm giác bứt rứt sung sướng. Anh cắn nhẹ vào tay hắn rồi thả lưỡi
dọc ngang từng thớ thịt, uốn lượn nhịp nhàng.

Mỗi lần gặp anh thú như sư
vụng thịt chó, hắn nhắm mắt nghĩ. Thú như ngậm đường kính, cái vị ngọt ngào man
mát chảy ra từng giọt từng giọt, có thể chảy rất lâu. Vội gì chứ, cắn một miếng
vỡ ra đầy mồm, ngọt đến mức cứ nấc suốt, chớp mắt vị ngọt đã qua mất. Người đàn
ông của gia đình đúng thật là rất biết. Đột nhiên, tiếng điện thoại reo.

Một hồi, rồi lại một hồi. Í
éo nghe phát sốt ruột.

Anh dừng lại, nghe máy. Nheo
nhéo tiếng đàn bà. Anh ừ qua loa.

“Linh sắp về rồi.”

Anh nằm vật ra. Nhẫn tâm thế
đấy, khiến hắn như thế rồi bỏ lại giữa đường.

“Bao lâu nữa?”

“Dăm phút.”

Hắn bò dậy, ngước nhìn bóng
người tối đen sừng sững đã đứng dậy từ bao giờ.

“Anh xin lỗi.”

Hắn không nói gĩ, kéo quần
lên, vỗ vỗ, rồi chỉnh lại thắt lưng, nhổm dậy, ráo hoảnh bước qua cửa, không
quên ném lại một cái nhìn khinh bỉ vào bức ảnh cưới bên giường.

Bao mùa đến rồi đi, anh đã
đến độ phai hương nhạt phấn, hắn vẫn tuổi xuân thì mơn mởn tươi xanh. Ắt là do
cái ảnh cưới, chính xác hơn là do cái giống cái đắm mình trong hạnh phúc, mang
sắc trắng tinh từng vạt của chiếc váy bông xòe như cụm xúp lơ kia.

Linh, cô ta là nguyên nhân
khiến anh kiệt lực. Từ ngày chung sống, Linh đã gầy lại càng gầy, đến nỗi tưởng
như những lóng xương nhỏ bé sẵn sàng chòi ra khỏi làn da trắng xanh. Một lần,
sau khi khò khè kéo bễ gió xong xuôi với hắn, anh thổ lộ.

“Linh có bệnh.”

Chết quách đi. “Nặng không?”

“Bị thận. Cứ yếu suốt. Bác sĩ
bảo nên kiêng chăn gối. Khó mà có bé.”

“Trước khi cưới không khám
sức khỏe sao?”

“Anh biết.”

“Biết? Biết sao còn cưới?”

Im lặng. Hắn thoáng nghĩ, có
lẽ vì cái sự kiêng khem mà anh chọn cưới cô. Thế mà khôn.

“Bỏ đi. Còn trẻ, thiếu gì.”

“Có nhiều điều em không biết
về Linh lắm.”

Liếc tấm ảnh cưới, hắn băn
khoăn điều gì đã khiến anh giã từ cuộc sống tuyết hoa phong nguyệt để gắn bó
với cô ả xấu tướng. Bên cạnh anh, Linh như một nữ sinh trung học vì tấm thân
nhỏ không tưởng tượng được, lép đôi ngực, phẳng cặp mông. Đã thế, còn không đủ
tự trọng hay sự khôn ngoan để độn thêm ngực, thành thử thân cô lộ ra rất rõ.
Người không biết nhìn vào có khi phán rằng cô ả xấu số, gặp phải ông chồng
không biết chăm sóc vợ, nào ai biết anh đã lận đận ra sao vì cô ả.

Có một lần, hắn miễn cưỡng
nghe anh thủ thỉ một điều hắn không biết về Linh. Đôi mắt. Anh nói, anh muốn ở
bên cô ả vì đôi mắt. Đó là hai điều thiện giữa một thế giới tàn ác, hai ngọn
nến không bao giờ lung lay trước một ngọn gió nào, hai đốm ngời sáng hạnh phúc.

Một so sánh rõ vớ vẩn.

Hắn nghĩ, nếu cô ả đi về với
Phật, với Chúa, thì mọi việc lại như xưa. Người ta nói gì nhỉ, “Nên thận trọng
với những điều ước”? Hắn thây kệ.

***

Linh ốm.

Hắn rủa thầm cô ả giở quẻ
khiến hắn không được ở gần bên anh. Chí ít cũng hai tháng rồi.

Nom những nếp nhăn đậm trên
mặt anh qua từng đêm, đôi mắt cộm lên quầng đen bên dưới, lòng hắn xót xa. Vì
anh, dù phải trông chuồng cọp, hót phân lợn, hắn cũng cam lòng.

Hắn đi đến cửa phòng bệnh, mở
hé ra một tí, ghé mắt nhìn vào căn phòng. Linh nằm trên giường, đôi mắt thâm
quầng đang nhắm nghiền, bộ mặt húp híp, thân mình mảnh dẻ đến phát gớm. Một
cách nham hiểm, hắn ước gì Linh chết ngay lúc này. Cô ả nom đáng chán hơn bất
kì người ốm nào hắn từng thấy.

Hắn đang nhìn thì cô mở mắt,
nở một nụ cười vừa ngọt vừa hiền thắp sáng khuôn mặt mệt mỏi.

“Quân đến à em? Vào đây với
chị.”

Cô mời, vụng về xoay nghiêng
người.

“Chị cũng vừa thức được một
lúc. Ngồi đây, chị muốn hỏi em vài chuyện.”

Hắn chào cô, bước vào, đặt
mình xuống chiếc ghế cạnh giường.

“Quân này. Em với anh Quang
thân nhau lâu lắm rồi nhỉ?”

Hắn “ừm” một tiếng.

“Anh ấy không nhiều bạn, và
cũng hiếm ai hết lòng với anh ấy được như em.”

Tim hắn đập nhanh, không hiểu
cô ả đang ẩn ý gì.

“Chị đã làm tình làm tội để
anh ấy phải cực khổ. Dạo này anh ấy hom hem quá, không rảnh lúc nào để thở. May
mà còn có em.”

“Không có gì.” Hắn đáp, không
lấy gì làm nhã nhặn lắm.

“Em tốt với anh chị quá. Chị
rất áy náy vì đã làm phiền em. Nói thực, chị rất quý em.”

Quý mình? Hắn nhìn trân trân.
Đồ ngu!

“Quân ơi, chị muốn xin em một
điều.”

Mắt cô nhìn hắn tha thiết.

“Nhỡ chị có mệnh hệ gì...”

“Đừng nói dại. Rồi sẽ qua cả
thôi. Hồi tuổi em bị cảm thương hàn cũng thế đấy.”

“Em đừng an ủi chi. Chị biết
em nói thế cốt để động viên chị thôi.”

“Anh Quang. Nếu chị không
còn, em hãy ở bên giúp đỡ anh ấy nhé.”

“Chị đừng nói nữa.”

“Chị xin em hãy hứa với chị
đi.”

Mắt Linh vẫn không rời, ánh
cầu khẩn.

“Thôi, được rồi, em hứa.”

Cô ả ngu ngốc không hề hay
biết gì về quan hệ của chồng cô và hắn, hay là ả biết hết mọi chuyện và cảm
thấy rằng, vì mối tình ấy, hắn sẽ tận tụy thay cô chăm nom săn sóc anh? Bất
giác, hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu hắn. Nhưng rồi hắn bình tĩnh lại, nắm
đôi bàn tay hằn lên nét khổ ải của Linh.

Mắt cô trở lại thư thái.

***

“Nghe bảo vợ anh Quang ốm?”

“Rõ nhiều sự. Chỉ giỏi củ
hành.”

“Đừng nói thế. Công việc làm
ăn của anh Quang thành đạt như bây giờ là nhờ có chị ấy đảm đang. Nhớ lại hồi
hai anh chị mới cưới mà xem?”

“Tao thấy chả được khỉ gì. Ăn
không nên, ỉa không ra.”

“Nhìn nhận công bằng đi Quân.
Có nhiều thứ mày không biết, hoặc giả vờ không biết.”

“Tao không quan tâm.”

“Thì thôi. À... nhớ chú ý
cảnh giác Bảo nhé.”

“Thằng em bà ấy à? Nó làm
sao?”

“Nó để ý anh Quang lắm. Và nó
không lạ gì mày đâu.”

Sợ gì hắn. Lành làm gáo, vỡ
làm muôi.

“Thây kệ.”

Một năm kể từ khi xuất viện,
Linh đã khỏe lên nhiều, và khao khát có em bé. Anh vẫn ngày ngày cặm cụi chăm
sóc cô, gắng sức duy trì công việc. Phần hắn, tất nhiên lâu như thế hắn cũng
không dại gì bỏ đói bản thân, nhưng thổi cơm chung với anh mới là điều hắn mong
mỏi.

“Em muốn anh đi với em.”

“Không được. Linh chưa bình
phục hẳn.”

Hắn gào lên.

“Linh. Linh. Linh. Thế còn
em? Ai lo cho em?”

“Em khác. Linh khác.”

Hắn chưa kịp tuôn ra một câu
thật láo, anh đã tiếp lời.

“Linh là vợ anh.”

Dấu chấm câu đặt xuống, bàn
tay hắn vung lên. Cửa bỗng nhiên bật mở, Linh lật đật chạy vào, mắt giương to
hốt hoảng.

“Hai anh em... Hai anh em làm
sao thế?”

Hắn bóp chặt bàn tay lại, dìm
giọng xuống.

“Không có gì. Bọn em đang bàn
chuyện làm ăn. Em có công chuyện đi xa cần anh ấy giúp.”

Cô quay sang nhìn anh.

“Thế là sao hả anh Quang? Sao
lại từ chối chú ấy?”

“Đừng hỏi anh ấy nữa! Anh ấy
có quyền làm những gì anh ấy muốn.”

Hắn vặc lại, bất chấp logic.

“Chú ấy cần anh giúp vài công
việc chuyên môn trong lần công tác tới. Nhưng anh từ chối. Anh nghĩ anh nên ở
bên em lúc này.”

Tốt rồi. Cơ hội cho hắn đây.
Hắn hạ giọng, nâng cái nốt buồn bã trong câu nói của hắn lên.

“Em thật vô ý. Mặc dù em biết
rằng em rất cần anh ấy... ngoài anh ấy ra em không tin tưởng được ai khác.”
Giọng Linh cũng thay đổi một cách đáng ngạc nhiên.

“Ôi, anh Quang! Sao anh lại
từ chối chú ấy? Quân giúp đỡ em và anh, thế mà anh lại... Giờ khi chú ấy cần
thì anh lại từ chối!”

Hắn tinh quái liếc trộm, thấy
vẻ hoang mang in rành rành trên mặt anh.

“Anh lo cho em.”

“Em có thể tự lo được. Chỉ
vài ngày. Cùng lắm thì em sang ở với mẹ.”

Anh vẫn đăm đăm.

“Anh không nhớ lúc em nguy
cấp, chú ấy đã ở bên em như thế nào sao.”

Anh im lặng.

“Với cả...”

Tiếng Linh nghẹn lại vì nức
nở.

“Em biết em không nên nói khi
có mặt chú ấy ở đây, nhưng em coi chú ấy như người trong nhà. Em thấy em... làm
khổ anh. Em khiến anh không có thời gian nghỉ ngơi. Anh hãy đi với chú ấy, vừa
làm việc vừa tranh thủ thư giãn đầu óc. Em sẽ ổn thôi.”

Lời vừa dứt, nước mắt lã chã
trên mặt Linh. Anh đến bên, quên cả hắn, ôm ghì lấy cô.

“Thôi nào. Thôi nào. Anh sẽ
đi.”

***

Chuyến đi thế mà vui. Công
việc loáng cái là xong, nhưng hắn cố nán lại để vui vầy, đem khuây khỏa bù cho
anh những giờ phút bị Linh cướp mất.

Bãi hoang vốn thường vắng
bóng người, đợt này càng vắng hơn, tuyệt nhiên không một bước chân ai, trừ của
anh và hắn.

Hai người, khi thì phòng khách
sạn, khi thì hòa mình vào thiên nhiên. Gió đêm rét cóng, nước mũi ròng ròng,
trưa nắng thẳng đứng xói vào óc. Hai bóng hình vui vẻ chốn hoang dại, biển mặn
xộc vào đầu lưỡi, cát thô ráp chà xát da người, người này leo lên người kia
cười, hòa hợp nhịp nhàng, dù có thế nào cũng không làm họ mất đi cảm giác sung
sướng.

Giây phút đó hắn thấy mình có
tất cả, và tất cả đều đến từ sự ngọt ngào của anh. Để cái sự ngọt ngào ấy cho
vợ anh, người đàn bà đau ốm bệnh tật đó hưởng cũng lãng phí đi.

Hai người thỏa mãn rồi, ôm
nhau tâm sự.

“Sáng mai anh sẽ về.”

Hắn bật dậy như đỉa phải vôi.

“Mới có hai ngày?

“Linh.”

Nhớ lại đôi mắt ươn ướt của
Linh, hắn thở dài một tiếng.

“Em sẽ sắp xếp ngay.”

***

Bảo cứ nói, Linh cứ chăm chú
vào mũi khâu, không để tâm.

“Chị phải cẩn thận thằng
Quân.”

“Em nói thế ý gì?”

“Nó không tốt đẹp gì đâu.”

Mặt Linh đanh lại, giọng lạnh
lùng hờ hững.

“Chị nghĩ chị đã sống đủ lâu
để nhìn nhận một con người. Quân rất tốt. Và nếu em muốn bàn luận gì thì chị sẽ
không nghe đâu, chị tiếp xúc với Quân nhiều hơn em.”

“Nó và anh Quang...”

Bảo nhìn Linh. Mặt cô căng
thẳng, nhưng đôi mắt thì bình tĩnh, dịu dàng, lộ rõ vẻ không tin.

“Thôi. Chị sẽ không tin em.”

“Phải. Chị không tin.”

***

Hắn hoang mang. Từ sau những
đêm hai người họ điên dại trên biển, khi những từ ngữ yêu đương lộn xộn không
ra hơi, khi câu trước câu sau chẳng ăn khớp với nhau đó anh có vẻ xa cách hắn.

Chẳng mấy thời gian, hắn có
câu trả lời. Một đòn gớm ghiếc giáng xuống.

“Vợ anh Quang đang có mang.”

Hắn đang cúi xuống lúi húi gì
đó, bỗng dừng phắt lại, ngước lên.

***

Sau bao đòi hỏi, dỗi hờn, anh
đền bù cho hắn bằng một trận sung sướng mãnh liệt. Hắn nằm mềm nhũn trên sàn,
miệng thở vừa dài vừa sâu, giống như đứa trẻ sau cơn thèm sữa được bú đã đời.

“Sao anh không nói cho em
biết?”

Anh nhìn hắn bằng ánh mắt bỡn
cợt.

“Nói rằng anh vẫn có thể
khiến cho em kêu rên đến thế cho tới tận phút cuối cùng sao?”

“Linh có thai được mấy tháng
rồi?”

Nét ngạc nhiên lộ rõ trên mặt
anh.

“Năm tháng.”

Nghĩ mông lung dăm phút, hắn
nói.

“Đừng gặp em nữa.”

***

Họ bước chân ra khỏi khách
sạn. Người ngẩng cao đầu. Người cúi gằm mặt. Cả hai đều không phát hiện ra cái
nhìn của Bảo.

***

Cuối tuần cô đơn, chốn sôi
động và men rượu không xua được nồi buồn chán trong hắn.

“Đứng lại.”

Kệ mẹ. Hắn đi tiếp, không
dừng, cho đến khi hai cậu chàng dặt dẹo từ đâu xổ ra hai bên cánh. Lúc này hắn
mới ngoảnh lại.

“Muốn gì đây?”

Bảo đứng chắn trước mặt hắn,
mắt lộ vẻ căm ghét không che giấu.

“Tránh xa anh rể tao ra.”

Men rượu nóng ran vẫn hầm hập
trong hắn.

“Cút đi.”

Hắn đấm mạnh vào mặt Bảo. Hai
cậu chàng nổi giận, nhảy vào túm xé áo và tóc hắn. Bốn con người tay chân loạn
xạ, mặt mày sưng húp như La Hán.

***

Cái khoảnh khắc ấy hỗn độn và
mờ ảo, không đau đớn hay tức giận, hoàn toàn vô cảm. Chỉ đến khi một bàn tay
nhỏ bé lôi hắn ra, và cũng chính bàn tay ấy vả mạnh vào mặt Bảo, mọi ý niệm mới
trở về.

Linh đã đến. Một bên tay yếu
ớt trĩu xuống, bên còn lại nắm chặt lấy

Hắn nhìn cô gái mảnh dẻ, bụng
chửa vượt mặt, đứng không vững, mà xưa nay hắn chỉ dành cho sự khinh ghét.
Trong một lóe chớp sáng suốt không gợn chút tình cảm nhỏ nhen, hắn thấy rõ đằng
sau cái dịu dàng của Linh còn có một bí ẩn mà hắn không thể hiểu nổi.

Và cũng lần đầu tiên, hắn có
cảm tình với Linh.

***

“Đừng phân giải với chị, chị
không muốn nghe.”

Cô nhìn hắn âu yếm.

“Chẳng có gì đáng để phân
giải giữa ba chúng ta. Chị không quên lúc em thức trắng đêm, chăm sóc chị khi
anh Quang đi vắng.”

Hắn tuyệt vọng nghĩ, giá để
hắn ném thẳng sự thật vào mặt cô còn hơn.

“Bảo, em chị, nó đồng tính.
Em là người trong nhà, chị sẽ không giấu. Nó nhạy cảm đến phát điên vì tình bạn
giữa em và anh Quang. Nó nghĩ ai cũng...”

Linh nói, giọng sôi sục.

“Ý chị là, thuộc dạng như nó.
Chị xin lỗi vì những gì Bảo đã gây ra cho em.”

Và để đảm bảo lời mình nói,
cô cấm cửa Bảo. Còn hắn ở đây, Linh xem như ruột thịt thân thiết. Sau lần nói
chuyện đó, cô tuyệt nhiên không nhắc lại vụ bê bối, và sẵn sàng chuyển sang vẻ
lịch sự giá băng nếu ai đó dám đả động xa xôi đến hắn. Linh xiết chặt niềm tin
đối với người chồng yêu quý và cả gã tình nhân của chồng. Mỗi khi nhìn vào đôi
mắt nâu long lanh yêu thương của cô, hắn biết mình sẽ không bao giờ chạm được
đến sự yên tĩnh trong Linh, và cũng sẽ không bao giờ có được sự thanh thản sau
lời xưng tội.

***

Hắn đã yêu quý Linh thật sự,
và ngay khi cảm xúc ấy mãnh liệt nhất, điều ước của hắn lại trở thành sự thật.

***

Bước qua anh, hắn đi vào
phòng. Anh như người mộng du.

Căn phòng mờ tối nhưng hắn
vẫn thấy rõ khuôn mặt cô trắng bệch như tượng sáp, chẳng còn chút sinh khí. Lúc
nghe tin, hắn thầm hy vọng bác sĩ và anh đã lầm, nhưng khi thấy bộ mặt dúm dó
của cô, hắn biết đó là sự thực. Cô đang hấp hối.

Đi qua thân hình im lìm kia,
tim hắn thắt lại. Lẽ nào cô ra đi, bỏ lại anh và cái hài đồng nho nhỏ đáng yêu
đang lim dim bên cạnh?

“Quân.”

Cô hé mắt ra, như yên trí đó
là hắn, rồi nhắm lại. Lần thứ ba hắn nắm lấy bàn tay mềm oặt của cô. Nó lạnh
toát.

“Em đây.”

Cô thểu thào.

“Hứa với chị.”

Hắn khẽ bóp bàn tay đang cầm.

“Chị đã giao anh Quang cho em
một lần... nhớ không? Và giờ cả cháu nữa...”

Làm sao hắn quên được thời
khắc ấy, khi hắn muốn cô chết đến nhường nào.

“Rồi sẽ ổn thôi chị.”

“Hãy hứa đi.”

Hắn nghẹn ngào.

“Cháu sẽ như con đẻ của em.”

“Cháu tên Quân. Tên của em.
Chị mong cháu... giống em.”

“Hãy cố lên nào chị! Cố gắng
nào!”

Một khoảng lặng. Cô thu hết
sức tàn, nói tiếp.

“Anh Quang... em và anh
Quang...”

Nghe đến đây, tim hắn như
ngừng đập. Hắn gục đầu, nén cho tiếng nấc khỏi bật ra. Hắn hối hận vì đã gây ra
đau khổ cho cô trong ngần ấy thời gian. Cô biết hay không, hắn không rõ, nhưng
cô vẫn luôn một lòng trọn vẹn yêu thương, ân cần với anh, với hắn.

Hắn ước hắn có thể bù đắp mọi
lỗi lầm. Quá muộn rồi.

“Anh Quang...”

Hắn nhìn lên. Không chút oán
giận nào trong đôi mắt cô.

“Chị định nói gì?”

“Nhớ trông nom anh ấy nhé.”

“Em sẽ.”

“Anh ấy... trông thế thôi...
dễ ốm...”

Ngừng.

“Giúp đỡ anh ấy... làm ăn
nhé... anh ấy vất vả quá.”

“Em sẽ.”

Chút sức lực còn lại.

“Anh ấy... cần em.”

Hắn đưa tay bịt miệng. Nếu
không, hắn sẽ khóc ầm lên. Không, phải để cô ra đi nhẹ nhàng!

“Ngủ ngon nhé... Em yêu chị.”

Cô thì thầm, điều cuối cùng.

“Hãy yêu anh ấy... như em đã
yêu chị.”

***

Mắt hắn mờ đi.

Còn quá nhiều những điều hắn
không rõ về người phụ nữ ấy.

Còn quá nhiều sức mạnh tiềm
ẩn đằng sau cái vẻ yếu đuối dịu dàng mà hắn sẽ không hiểu được.

Còn quá nhiều sự chịu đựng
của một người vợ mà hắn cũng sẽ không biết.

Phải, còn quá nhiều những
điều mà cả chúng ta cũng không biết.

Không bao giờ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3