Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 13 phần 3

[13.3]

Ngày hôm sau, khi Lưu Phất Lăng
thượng triều, Vân Ca đi tìm Thượng Quan Tiểu Muội.

Cung nữ Tiêu Phòng Điện đã thấy
quen Vân Ca ra ra vào vào Tiêu Phòng Điện, cũng đều hiểu rõ tính tình của nàng,
nếu làm phiền nàng và hoàng hậu, khẳng định nàng sẽ không giữ cho bọn họ chút
thể diện nào, thẳng thừng mà mắng luôn bọn họ. Huống hồ giữa nàng và hoàng hậu
có thể có chuyện gì quan trọng? Cho nên các nàng đều thực biết điều, để mặc cho
nàng cùng hoàng hậu đi dạo chơi. Vân Ca đem chuyện Hoắc Quang muốn đưa Hoắc
Thành Quân tiến cung nói cho Tiểu Muội, trái tim Tiểu Muội giống như bị kim
đâm, nàng chỉ cảm thấy hận mới, hận cũ đều dâng lên cuồn cuộn trong ngực, nhưng
ý cười trên mặt lại không thay đổi.

“Tiểu Muội, muội có thể giúp hoàng
thượng cản trở phần nào chuyện Hoắc Thành Quân tiến cung không?”

Thượng Quan Tiểu Muội khẽ mỉm cười
nói: “Ta không hiểu chuyện này, cũng không muốn quản chuyện này. Ta chỉ là một
nữ tử yếu đuối, không có khả năng ngăn cản được Hoắc Quang, cũng không có năng
lực giúp hoàng thượng.”

Nàng vốn tưởng rằng Vân Ca sẽ thất
vọng, hoặc là không vui, nhưng không ngờ Vân Ca nhợt nhạt cười, vô cùng thấu
hiểu nói: “Tỷ hiểu rồi, muội so với chúng ta lại càng không dễ dàng.”

Tiểu Muội cảm thấy được cụm từ
“Chúng ta” kia vô cùng chói tai, nhưng vẫn tinh tế cười ngọt ngào nói: “Tỷ tỷ
lần sau nói chuyện lưu ý, hoàng thượng là cửu ngũ chi tôn, chỉ có ‘trẫm’, ‘cô
gia*’, làm sao có ‘chúng ta’? Bị người khác nghe thấy, chỉ làm tăng thêm phiền
toái!”

*Cô
gia cũng là danh xưng của vương hầu thời phong kiến, từ cô này và từ quả trong
quả nhân đều có nghĩa là đơn độc, lẻ loi. Thật là, ngay cả danh xưng cũng cho
thấy người làm vua vô cùng cô độc rồi.

Vân Ca hì hì cười, gật gật đầu, “Ừ,
tỷ biết rồi! Ở trước mặt người khác, tỷ sẽ để ý. Tiểu Muội, cám ơn muội!”

Không biết Vân Ca này là ngốc thật,
hay là giả vờ hồ đồ, Tiểu Muội chỉ cảm thấy có phần bực bội, xoay người bước
đi, “Buổi tối hôm qua ta nghỉ ngơi không tốt, muốn trở về ngủ thêm chút nữa,
lần sau lại đi chơi cùng với tỷ tỷ.”

Khi Vân Ca trở lại Tuyên Thất Điện,
Lưu Phất Lăng vừa thấy sắc mặt nàng là biết Tiểu Muội khước từ, “Không có vấn
đề gì, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”

Nếu Hoắc Quang hành động rất nhanh,
Vân Ca thật sự không nghĩ ra là có thể có chủ ý gì hay để ngăn cản Hoắc Quang,
nhưng không đành lòng làm Lưu Phất Lăng buồn lòng, chỉ có thể cười gật đầu. Lưu
Phất Lăng cầm tay nàng, “Nàng có biết ban đêm khi nào thì tối nhất không?”

“Là lúc nào nhỉ? Canh ba? Hay nửa
đêm?”

Lưu Phất Lăng lắc đầu, “Đều không
phải, một khắc trước bình minh là lúc tối nhất.”

Vân Ca nắm chặt bàn tay Lưu Phất
Lăng, thành tâm bật cười, “Ừ.”

Xương Ấp vương tiến kinh, hoàng
thượng tự mình xuất cung nghênh đón, chờ đợi suốt mấy canh giờ, cũng không mảy
may trách móc, lại đặc biệt ban ân cho Xương Ấp vương tới ở Chiêu Dương Điện,
thánh ân không giống bình thường. Hoạn quan, cung nữ trông coi, phục vụ trong
Chiêu Dương Điện hiển nhiên là không dám khinh mạn, người người đều dùng hết
khí lực tận tâm hầu hạ. Bọn họ do từ khi tiến cung đã bắt đầu phải trông coi Chiêu
Dương Điện không có người ở này, ở chỗ giàu có nhất thiên hạ thế này, nơi này
lại không chút quan hệ nào cùng “phú quý”, thật vất vả ông trời mới cho một cơ
hội, tất cả đều trông mong có thể nắm bắt lấy cơ hội này, ra khỏi Chiêu Dương
Điện. Ngay cả đối với hai thị nữ bên người Xương Ấp vương, bọn họ cũng mở miệng
gọi “Tỷ tỷ”, ngậm miệng gọi “Tỷ tỷ”, kính trọng như chủ nhân. Nhưng mà, trong
hai thị nữ đó thì một người lạnh lùng, bất luận bọn họ nịnh bợ như thế nào,
ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không thể hiện, người kia thì ngược lại, luôn
tươi cười ngọt ngào, hiền lành dễ thân, nhưng lại là một người câm, bất luận
bọn họ nói cái gì, đều chỉ một mực tươi cười. Mọi người tâm lực đều muốn đem ra
mà dùng hết, lại không có chỗ sử dụng, chỉ có thể dần dần trở nên giảm bớt.

Khi Lưu Phất Lăng và Vân Ca đến
Chiêu Dương Điện, mặt trời đã lên cao bằng ba con sào, Lưu Hạ vẫn ngủ say chưa
dậy. Tứ Nguyệt và Hồng Y đang ngồi nhàn hạ ở hành lang, cả hai thấy Vân Ca đều
sửng sốt, Vân Ca nhìn thấy các nàng cũng ngạc nhiên mừng rỡ, “Nếu biết là hai
người tới, ta nên sớm đến tìm hai người đi chơi.”

Tứ Nguyệt, Hồng Y chỉ cười cười,
trước thỉnh an Lưu Phất Lăng, “Bệ hạ vạn tuế, Vương gia không biết bệ hạ tới
đây, còn đang nghỉ ngơi, bây giờ nô tỳ đi gọi Vương gia.”

Hồng Y xoay người đi vào tẩm điện*,
Tứ Nguyệt cung thỉnh Lưu Phất Lăng đi vào chính điện. Trong Chiêu Dương Điện,
hoa cỏ sinh trưởng vô cùng tươi tốt, trên mấy bụi hoa có hoa nở vào mùa xuân,
hoa nở vô cùng đẹp, màu vàng nhàn nhạt, đón gió lung lay, một gốc cây hạnh hoa
cũng e lệ mà lộ ra những nụ hoa tỏa hương thơm ngát. Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca
đã tiến đến phía trước ngắm nhìn, bèn quay sang Tứ Nguyệt khoát tay áo, “Ở tại
bên ngoài này đi!”

*Tẩm điện: phòng ngủ trong điện.

Thái giám nghe vậy vội trải ra thảm
bằng lông chim tước, trải chiếu trúc Tương Phi* ra, nhóm lửa trong kim thú
lô**, sắp xếp tọa tháp. Sau khi bố trí ổn thỏa mọi thứ, bọn họ lặng lẽ lui
xuống.

*Trúc Tương Phi: Tương truyền vua
Thuấn đi tuần ở Thương Ngô băng hà, hai bà vợ vua Thuấn thương chồng khóc than,
nước mắt rơi trên những trúc mọc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang
khiến cho những cây trúc này có đốm trắng trên thân cây, vì thế người đời sau
gọi cây là trúc Tương Phi.

**Lô nghĩa là lò, kim thú lô chắc
là một loại lò hương hoặc lò than thời cổ nào đó, tớ không tìm được thông tin,
có vẻ như là một loại lò được đúc bằng kim loại theo hình một loại thú nào đó.

Lưu Phất Lăng ngồi chờ, sau thời
gian uống cạn một tuần trà, Lưu Hạ vẫn chưa đi ra. Lưu Phất Lăng không lộ vẻ
không vui, phẩm trà, thưởng hoa, yên lặng chờ. Vân Ca đi lòng vòng quanh bồn
hoa mấy lần, cũng trở nên mất kiên nhẫn, chạy đến phía trước cửa sổ gõ vào song
cửa. Hồng Y đẩy cửa sổ ra, cười gõ một cái lên tay Vân Ca, bất đắc dĩ chỉ chỉ
vào trên giường. Hóa ra Lưu Hạ vẫn còn ở trên giường, nghe được tiếng động, bất
mãn than thở vài tiếng, trở mình, lấy chăn bịt kín lỗ tai tiếp tục ngủ. Vân Ca
nhìn Lưu Phất Lăng trưng cầu ý kiến, Lưu Phất Lăng khe khẽ lắc đầu, ý bảo nàng
đợi một chút, đừng sốt ruột, đợi thêm một lát nữa. Vân Ca nhíu nhíu mày, thuận
tay cầm bình nước để tưới hoa phía dưới cửa sổ, hất qua song cửa sổ vào người
Đại công tử.

Hồng Y che miệng, Tứ Nguyệt trừng
mắt, Đại công tử hét lên một tiếng thảm thiết, thoáng cái đã xốc chăn lên nhảy
vọt xuống đất, nổi giận đùng đùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, Vân Ca cũng nổi
giận đùng đùng trừng mắt nhìn lại hắn. Lưu Hạ nhìn thấy Vân Ca, ngây người một
lát, kiềm chế tức giận, ngoắc tay bảo Hồng Y đi lấy quần áo cho hắn. Hắn rửa
mặt qua quýt một cái, tùy ý khoác thêm ngoại bào, lập tức ra khỏi phòng dập đầu
vấn an Lưu Phất Lăng.

Lưu Phất Lăng cho hắn đứng dậy, lại
ban ngồi. Lưu Hạ cũng không khiêm nhường gì, ngồi vào đối diện Lưu Phất Lăng,
tiếp nhận trà đậm Hồng Y bưng lên, trước uống một ngụm lớn, nhìn về phía Vân
Ca: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Vân Ca chế giễu: “Ta ở trong cung
cũng rất lâu rồi, thế mà ngươi một chút tin tức cũng đều không có? Đừng ở chỗ
này giả bộ hồ đồ!”

Lưu Hạ nhức đầu, day day huyệt thái
dương: “Ta chỉ biết có một cung nữ làm mọi người huyên náo hoảng hốt, làm sao
có thể nghĩ được cung nữ đó chính là ngươi? Lão Tam, hắn…Ôi! Ta không muốn nhắc
tới chuyện này của các ngươi. Bệ hạ cho thần quay về Xương Ấp đi!”. Khi Lưu Hạ
nói chuyện, đôi mắt trong trẻo, như thể bây giờ so với hôm qua là hai người
khác nhau.

Lưu Phất Lăng hỏi: “Hạ Nô chơi đủ
rồi sao?”

Lưu Hạ cười khổ: “Đã để hoàng
thượng chê cười.”

Vân Ca nghe thấy Lưu Phất Lăng gọi
Lưu Hạ là “Hạ Nô”, hỏi: “Vì sao lại gọi ngươi là Hạ Nô?”

Lưu Hạ xấu hổ cười: “Không phải là
một nhũ danh* sao? Đâu cần lý do gì.”

*Nhũ
danh: tên mụ.

Vân Ca biết Lưu Phất Lăng cũng sẽ
không nói với nàng chuyện này, vì thế nghiêng đầu nhìn về phía Vu An: “Vu An,
không phải ngươi vẫn muốn xem ta múa đao sao?”

Vu An ho nhẹ hai tiếng: “Vương gia
từ lúc mới sinh ra đã vô cùng tuấn tú, Vệ Thái tử điện hạ thấy tiểu vương gia,
khen bảo ‘Tống Ngọc* cũng không bằng’. Nghe đồn nhũ danh của Tống Ngọc là ‘Ngọc
Nô’, nên phi tần trong cung cũng cười gọi tiểu vương gia là ‘Ngọc Nô’, tiểu
vương gia rất không vui, oán giận nói ‘Thái tử thiên tuế nói, Ngọc Nô cũng
không đẹp bằng ta’, một bộ dáng vô cùng ủy khuất, mọi người thấy đều cười to.
Lúc ấy Tiên hoàng cũng ở đó, cười nói đùa rằng: ‘Hạ nhi nói có lý, cũng không
thể để “Ngọc Nô” được hưởng hào quang của Hạ Nô nhà ta.’ Từ đó về sau, tất cả
mọi người đều gọi Vương gia là ‘Hạ Nô’. Lúc ấy hoàng thượng còn chưa sinh ra,
chỉ sợ hoàng thượng cũng là lần đầu tiên nghe thấy nguồn gốc nhũ danh của Vương
gia.”

*Tống
Ngọc: người nổi danh đẹp trai tuấn tú trong lịch sử Trung Quốc.

Chuyện cũ còn rõ ràng giống như đang
ở trước mắt, vậy mà bãi bể nương dâu*, việc đời đã mấy lần thay đổi.

*Nguyên
văn là thương hải tang điền, ý rằng trước là biển lớn giờ đã thành nương dâu,
chỉ thay đổi lớn trong cuộc đời.

Lưu Hạ cười mà như không cười, nhìn
chăm chú vào làn khói mỏng lan tỏa phía trên ấm trà. Lưu Phất Lăng cũng suy
nghĩ xuất thần. Khi hắn hai ba tuổi, quan hệ của thái tử và phụ hoàng đã vô
cùng căng thẳng, sau khi thái tử qua đời, phụ hoàng càng lúc càng âm trầm, cơ
hồ chưa bao giờ nghe được tiếng phụ hoàng cười. Lúc này nghe Vu An nói tới, Lưu
Phất Lăng chỉ cảm thấy xa lạ.

Vân Ca nắm tay Tứ Nguyệt và Hồng Y,
bước về hướng ngoài điện: “Ta dẫn hai người đi dạo mấy cung điện khác.”

Tứ Nguyệt và Hồng Y liên tiếp quay
đầu lại nhìn Lưu Hạ, trên mặt Lưu Hạ không có biểu cảm gì, các nàng chỉ có thể
bị Vân Ca nửa lôi nửa kéo ra khỏi điện. Vu An cũng im lặng thối lui ra ngoài
điện, khép cánh cửa điện lại.

Lưu Phất Lăng đứng dậy đi vài bước,
đứng ở phía trước cây hạnh hoa: “Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là
bao nhiêu năm trước không?”

“Năm năm trước, khi hoàng thượng
mười sáu tuổi, thần ở Cam Tuyền Cung lần đầu tiên nhìn thấy thánh nhan.”, chính
năm đó, hắn mất đi Nhị đệ, hắn vĩnh viễn không thể quên được.

Lưu Phất Lăng mỉm cười: “Ta lại nhớ
là mười bảy năm trước, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, lúc ấy ngươi đang trốn
ở trên cây hạnh ăn vụng hạnh.”

Lưu Hạ kinh ngạc suy tư, đột nhiên
từ chỗ ngồi nhảy lên: “Ngươi*...Ngươi là đứa nhóc gọi ta ‘ca ca’, hỏi xin ta
hạnh ăn?”

*Chỗ
này tuy là nói với hoàng thượng nhưng Lưu Hạ không dùng kính ngữ, vẫn gọi nhĩ
(ngươi) do đó tớ chuyển ngữ y nguyên.

Lưu Phất Lăng mỉm cười: “Mười bảy
năm không gặp, vậy mà ngươi vẫn còn cho rằng ta là tiểu công tử lạc đường. Ta
lại đã biết ngươi là Lưu Hạ, ngươi thua.”

Lưu Hạ ngơ ngác nhìn Lưu Phất Lăng,
vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Năm đó Vệ Thái tử vừa mới mất, Tiên
hoàng đã gần bảy mươi tuổi, hoàng vị vẫn chưa được lập định, tất cả các hoàng
tử đều như kiến bò trên chảo nóng, cấp bách tới mức không chịu đựng nổi. Trong
đó đương nhiên cũng có phụ vương của hắn – Xương Ấp Ai Vương Lưu Bác. Sinh nhật
của Tiên hoàng, tuyên gọi tất cả hoàng tử vào kinh chúc thọ, các vị hoàng tử
cũng đều dẫn theo nhi tử mình vừa ý nhất. Bởi vì tất cả đều biết, ngôi vị hoàng
đế không chỉ truyền cho hoàng tử, mà tương lai còn truyền cho hoàng tôn. Nếu có
hoàng tôn nào làm Vũ Đế vừa ý, hy vọng của mình sẽ càng lớn hơn nữa. Hắn cũng
không phải là đứa con trai mà phụ vương vừa ý nhất, nhưng hắn là đứa cháu mà
hoàng gia gia yêu nhất, cũng là nhi tử duy nhất của mẫu thân, cho nên bất luận
là phụ vương thích hay không thích, hắn đều theo phụ vương tới Trường An.

Sau khi mẫu thân ngàn căn vạn dặn,
hắn lên xe ngựa đi thẳng tới Trường An. Tuy rằng mẫu thân đối với hắn vô cùng
tốt, mà thời gian phụ vương ở chung với hắn lại vô cùng ít, nhưng ở trong lòng
hắn, hắn lại thân thiết với phụ vương hơn. Phụ vương tuy rằng vô cùng phong lưu
đa tình, cũng có chút dục vọng quyền thế, nhưng cũng không phải người có những
nhu cầu, đòi hỏi thái quá. Nếu thái tử không chết, phụ vương cũng chẳng muốn
động tâm, người sẽ vô cùng nguyện ý mà trấn giữ Xương Ấp, tìm kiếm rồi trộm lấy
mỹ nữ xung quanh đem về mà sống qua ngày. Nhưng mẫu thân thì không giống như
vậy, khát vọng của mẫu thân đối với quyền thế khiến cho hắn sợ hãi, mẫu thân
lạnh lùng hà khắc cũng làm cho hắn sợ hãi. Hắn biết mẫu thân đã đem thị nữ ngủ
cùng phụ thân ra đánh tới chết, cũng biết cái chết của những đệ đệ mà phi tử
khác sinh ra có nhiều điểm đáng ngờ, hắn thậm chí có thể cảm thấy dưới nét mặt
tươi cười của phụ vương là sợ hãi chán ghét đối với mẫu thân.

Từ Xương Ấp đến Trường An, phải đi
không ít đoạn đường. Đoạn đường đi chung dài đằng đẵng, phụ thân và hắn cũng
không tính là thân cận. Phụ thân có mỹ nhân đi chung bầu bạn, cũng không cô
đơn, nhưng trên đường đi hắn chỉ có tịch mịch, cho nên hắn có rất nhiều thời
gian suy nghĩ về những lời của mẫu thân, suy nghĩ về những lời nói của phụ
thân, suy nghĩ về tính cách của mẫu thân, về tính cách của phụ thân, tự hỏi nếu
hắn là thái tử, thế giới của hắn sẽ như thế nào.

Khi xe ngựa đến Trường An, hắn đã
quyết định, hắn không thể để cho mẫu thân đoạt được hoàng vị. Đúng, hắn không
thể để cho mẫu thân đoạt được hoàng vị. Nếu hoàng vị này là của phụ thân, hắn
thực nguyện ý làm thái tử, nhưng mà hoàng vị này làm sao có thể là của phụ
thân? “Công tích vĩ đại” của Lữ Hậu, con cháu Lưu thị từng người một đều thuộc
nằm lòng. Chuyện xưa Đậu thái hậu vì chuyên quyền, năm đó thiếu chút nữa giết
chết hoàng gia gia, hắn đều đã nghe tiên sinh giảng qua. Hắn cũng không muốn
giống Huệ Đế Lưu Doanh, tuổi còn trẻ đã bị sự tàn nhẫn của mẫu thân là Lữ Hậu
làm cho buồn bực sầu não mà chết. Hắn cũng không cảm thấy mình sẽ may mắn được
như hoàng gia gia, có được một Trần A Kiều có thể giúp đỡ hắn hết lần này tới
lần khác có thể hóa nguy thành an. Hoàng gia gia ngay từ khi bảy tuổi đã dùng
“Kim Ốc Tàng Kiều”(1) lừa gạt để gia tộc Trần thị quên mình phục vụ cho người,
hắn năm nay đã mười một tuổi, lại không thấy được có người nào có ngoại thích*
hùng mạnh như vậy để có thể dựa vào. Cho nên, mẫu thân vẫn nên đem “Hùng tài
đại lược” của bà thi triển ở Xương Ấp quốc, thi triển ở đó thì có thể. Tới lúc
đó hắn sẽ thêm phiền muộn, nhưng cũng không nhiều. Phụ vương, cũng có thể sống
lâu vài năm.

*Ngoại
thích: họ hàng bên ngoại.

Nếu hắn đã quyết định, như vậy toàn
bộ hành vi của hắn đều phải liều mạng mà làm trái ngược với lời dặn dò của mẫu
thân. Đọc sách, tất cả hoàng tôn khác đều đọc tứ thư ngũ kinh(2), hắn đọc dâm
thi diễm phú. Võ nghệ, hoàng tôn khác đều cưỡi ngựa, bắn tên, khiêng đỉnh, oai
phong mạnh mẽ, hắn lại múa một thanh việt nữ kiếm thanh tú nho nhã, đem dáng vẻ
chân yếu tay mềm* thể hiện phong lưu phóng khoáng. Phụ vương phiền muộn, hắn
càng thêm phiền muộn. Hắn cũng là một thiếu niên chí khí, làm sao có thể không
có tâm tranh cường háo thắng? Lại làm sao có thể nguyện ý để cho người khác
cười nhạo hắn? Hắn cũng muốn khi dừng đường kiếm, cả sảnh đường tung hô, cũng
muốn nhìn thấy ánh mắt tán dương của hoàng gia gia, mà không phải là ánh mắt
dần dần thất vọng ảm đạm.

*Nguyên
văn là hoa quyền tú chân.

Có điều, hắn không thể.

(Phần
này không có trong bản convert, tớ tìm được trên trang mạng Trung Quốc)

Chú thích:

(1)
Lữ Hậu là hoàng hậu của Hán Cao Tổ Lưu Bang, Đậu thái hậu là hoàng hậu của Hán
Văn Đế, cả hai bà đều sau khi hoàng đế qua đời nắm quyền triều đình, con cháu
họ Lưu lên ngôi mà không có thực quyền. Nếu bạn nào có xem Mỹ nhân tâm kế thấy
hình tượng của Đậu thái hậu(Đậu Y Phòng) được xây dựng vô cùng hoàn mỹ thì đừng
tin hết, đó chỉ là cái nhìn từ phía thím Vu Chính thôi, lịch sử ghi lại rất
nhiều thứ không phải như vậy.

Hán
Vũ Đế là cháu nội của Đậu hoàng hậu, là con của Vương phu nhân không được Cảnh
Đế sủng ái cho lắm, lúc đó ngôi vị thái tử là của Lưu Vinh con trai của Lịch
Cơ. Trần A Kiều là con gái của Quán Đào Trưởng công chúa(chị của Cảnh Đế), vốn
cũng không xinh đẹp. Công chúa Quán Đào muốn sau này A Kiều trở thành hoàng hậu
nên muốn gả A Kiều cho Lưu Vinh nhưng Lịch Cơ không vừa lòng mà thóa mạ. Khi đó
Vũ Đế mới bảy tuổi đã chơi chung thân thiết với A Kiều, hứa sẽ xây lầu vàng cho
nàng ở (Kim ốc tàng kiều nghĩa là trong lầu vàng có người đẹp), do đó được
Trưởng công chúa và Trần thị giúp đỡ, đoạt được hoàng vị.

(2)
Tứ thư bao gồm: Đại Học(theo giải thích của Nho gia là “đại nhân chi học” tức
là là cái học của bậc đại nhân, và là cái học để trở thành bậc đại nhân), Trung
Dung, Luận Ngữ (của Khổng Tử), Mạnh Tử(Sách Mạnh Tử viết).

Ngũ
kinh bao gồm: Kinh thi(tập hợp các bài thơ), Kinh thư(tập hợp các truyền
thuyết, biến cố của vua đời trước), Kinh lễ(ghi chép lễ nghi đời trước), Kinh
dịch(tư tưởng triết học cổ đại) và Kinh Xuân Thu(ghi lại các biến cố của nước
Lỗ, quê Khổng Tử).

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3