Vân Trung Ca - Quyển 1 - Chương 17 phần 1

Chương 17: Đơm hoa.

(Hoa sự liễu)

[17.1]

Trước mặt Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác
mặc dù bày bàn cờ vây, nhưng hai người cũng không chơi cờ. Lưu Bệnh Dĩ cầm
những quân cờ trắng xếp thành hai vòng tầng tầng lớp lớp, sau đó cầm một quân
cờ đen đặt giữa vùng bao vây của quân trắng.

Một quân cờ đen trơ trọi, thân ở
giữa vùng bao vây của quân trắng, nhìn không thấy có đường sống nào.

Mạnh Giác cười gật đầu: “Một vòng
là cung đình Cấm quân, một vòng là Vũ Lâm doanh, hiện tại đều do Hoắc Quang
khống chế.”

Lưu Bệnh Dĩ lại lấy thêm mấy quân
cờ đen từ hộp cờ, lần lượt đặt xuống bốn phía, lần lượt từng quân cờ ăn khớp
với vị trí trú binh của quân Hán triều hiện giờ ở các biên cương quan ải, tuy
rằng ngẫu nhiên có nhiều chỗ có một hai quân cờ trắng, nhưng nhìn qua toàn bộ
bàn cờ, vẫn là dày đặc chi chít thiên hạ của quân đen. Lúc này lại nhìn quân
trắng, thân ở giữa biển cờ đen, có vẻ thế đơn lực mỏng.

Mạnh Giác gật gật đầu: “Thiên hạ
này dù sao cũng của họ Lưu, hoàng đế trong lòng dân chúng cũng là họ Lưu. Nhưng
mà…” Mạnh Giác nhẹ nhàng tìm một vòng ở xung quanh đám cờ trắng: “Những nơi cờ
trắng đang canh giữ là những vị trí vô cùng quan trọng. Nếu bên ngoài cờ đen dễ
dàng hành động, cờ trắng cảm thấy nguy hiểm, luôn luôn có thể đi trước nhất.”
Mạnh Giác lấy quân cờ trắng giữa những quân cờ đen ra khỏi bàn cờ.

Lưu Bệnh Dĩ lại đặt một quân cờ đen
vào: “Mấy năm gần đây hắn vẫn cố gắng thi hành cải cách, giảm thuế má, giảm nhẹ
hình phạt, ít động binh qua, để dân dưỡng sức, bất luận trong miệng nho sinh là
lời gì, trong lòng dân chúng vẫn luôn là một vị minh quân. Hiện tại xem ra, cờ
trắng càng lúc càng nhiều khát vọng đối với quyền lực. Nghe nói Hoắc Quang cực
kỳ quý trọng thanh danh, người như vậy sẽ vô cùng coi trọng thanh danh thiên
thu muôn đời sau, hắn khẳng định sẽ không hi vọng sử sách ghi lại hắn là gian
thần mưu phản.”

Mạnh Giác cười nói: “Hoắc Quang tuy
rằng vô cùng cao mưu, Lưu Phất Lăng cũng không phải là hôn quân, con cháu Lưu
gia cũng không chỉ có một mình Lưu Phất Lăng. Hoắc Quang nếu thực sự mưu phản,
hắn sẽ phải đối mặt như thế nào với việc thiên hạ phản đối, chỉ trích, cho nên
trừ phi Lưu Phất Lăng bức hắn tới đường cùng, nếu không Hoắc Quang là người
hiểu rõ ràng tình thế thiên hạ, hắn không dám phản, cũng sẽ không muốn phản.
Lúc này tính mạng của Lưu Phất Lăng ở trong lòng bàn tay hắn, nhưng mạng của
hắn thì không thử làm sao biết lúc này có nằm trong lòng bàn tay Lưu Phất Lăng
hay không? Ngược lại, Phiên vương bên ngoài e là mỗi ngày đều ngóng trông Hoắc
Quang có thể hạ thủ đối với Lưu Phất Lăng, đến lúc đó bọn họ có thể danh chính
ngôn thuận khởi binh, triệu tập binh mã thiên hạ, tự nhiên nhất hô bá ứng.”

Lưu Bệnh Dĩ mặt ngẩn ra, nâng tầm
mắt đảo qua trên mặt Mạnh Giác, rồi lại cụp mắt xuống, chỉ chỉ quân cờ đen ở
giữa: “Hắn thì sao? Ngươi nói xem như thế nào?”

Mạnh Giác suy nghĩ lát rồi mới nói:
“Hắn là một hoàng đế không giống với hoàng đế. Kỳ thật lúc trước, hắn vốn có
thể lợi dụng khi Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang giằng co nhau, trước thân cận
với Hoắc Quang là một cách để cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, rồi lại tỏ ý tốt
với Thượng Quan Kiệt, ổn định cục diện, sau đó âm thầm triệu tập trú binh bên
ngoài, dùng danh ‘Thanh quân trắc*’ quay về tấn công Trường An. Biện pháp này
mặc dù vô cùng hung hiểm, nhưng với trí tuệ của hắn không có khả năng không
nhìn ra biện pháp này, hơn nữa còn tiến hành được ổn thỏa. Nhưng có lẽ thiên hạ
bởi vậy mà sẽ nhất thời đại loạn, nhưng không phá thì không xây được, hỗn loạn
qua đi, hắn có thể chân chính nắm thiên hạ trong tay.”

*Thanh quân trắc: lấy danh nghĩa
diệt trừ phản nghịch bên cạnh Quân vương.

Lưu Bệnh Dĩ nói: “Biện pháp của
ngươi rất có thể biến thành một hồi đại chiến binh qua. Do quốc lực Hán triều
đã trở nên suy yếu, tứ di* thì liên tiếp khởi sự, nguyên niên** Thủy Nguyên***,
từ Ích Châu, Liêm Đầu, Cô Tăng, Tang Kha quận tới Đàm Chỉ, rồi man di Tây Nam,
hai mươi bốn ấp đều tạo phản, Thủy Nguyên năm thứ tư, Cô Tăng, man di Tây Nam,
Diệp Du lại phản, Thủy Nguyên năm thứ năm, Hung Nô tấn công quan ải. Ở dưới
tình hình như thế, nếu hắn lo lắng hơn một phần cho xã tắc dân chúng, ít lo một
phần cho ngôi vị hoàng đế của hắn, thì hắn chỉ có thể lựa chọn như hiện giờ,
tận lực không động binh qua.”

*Tứ di: từ chỉ chung các dân tộc
sống ngoài lãnh thổ Trung Quốc.

** Nguyên niên: năm đầu tiên của
một niên hiệu khi vị vua đó mới đăng cơ hoặc đặt niên hiệu mới.

***Thủy Nguyên là niên hiệu đầu
tiên Phất Lăng đặt, từ năm 87- 80 trước Công nguyên.

Mạnh Giác cười nhìn Lưu Bệnh Dĩ
hỏi: “Nếu đổi thành ngươi, ngươi sẽ lựa chọn loại biện pháp nào để thực hiện?
Sẽ lựa chọn hy sinh mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn tính mạng của dân chúng để
trước hết bảo vệ quyền lực của mình, hay là làm như Lưu Phất Lăng?”

Lưu Bệnh Dĩ cười, không trả lời
trực tiếp câu hỏi của Mạnh Giác: “Ta không có khả năng là hắn, cho nên căn bản
sẽ không gặp phải lựa chọn như vậy.”

Mạnh Giác cười cười, mắt nhìn Lưu
Bệnh Dĩ, nâng chung trà lên, uống một ngụm trà: “Tuy rằng trước kia ngươi cũng
thực lưu tâm đến động tĩnh trong triều, nhưng hôm nay…ngươi so với trước kia
không giống nhau.”

Lưu Bệnh Dĩ khẽ đảo mắt xuống,
nghịch mấy quân cờ trong tay: “Đại khái phải làm phụ thân rồi, đột nhiên lúc đó
cảm thấy ta không thể tiếp tục để cho con ta giống ta sống cả đời như vậy, cho
nên. . .” Lưu Bệnh Dĩ đưa mắt nhìn Mạnh Giác, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn: “Ta
nghĩ ta sẽ hết sức tranh đoạt một lần, xem còn cách nào có thể xoay chuyển vận
mệnh của ta, sở cầu không nhiều lắm, ít nhất là để cho con ta không cần giấu
đầu rụt đuôi mà sống.”

Mạnh Giác thản nhiên cười: “Hiện
tại thiên hạ chỉ có hắn và Hoắc Quang có khả năng cho ngươi một thân phận quang
minh chính đại sống tiếp. Hoắc Quang hẳn là sớm biết ngươi ở trong thành Trường
An, nhưng vẫn bất động thanh sắc*, chỉ sợ không thể trông cậy vào hắn giúp
ngươi. Nếu ngươi có thể buông xuống toàn bộ quá khứ, có lẽ có thể đi gặp hắn.”
Ngón tay Mạnh Giác dừng trên quân cờ đen ở trung tâm bàn cờ.

*Bất động thanh sắc: thành ngữ
chỉ sự ung dung thản nhiên, không quan tâm.

Nụ cười của Lưu Bệnh Dĩ có vài phần
thảm đạm: “Ta có tư cách gì mà không buông xuống được? Không phải là ta có thể
buông xuống hay không, mà là hắn có thể tin tưởng ta đã buông xuống hay không?”

…………………………………….

Nhận được thiệp mời Hoắc Quang muốn
gặp hắn, Mạnh Giác mặc dù biết rõ việc này chắc chắn có nhiều ẩn tình, nhưng
nếu hắn muốn sống yên ổn ở Trường An, hiện giờ tuyệt đối không thể đắc tội với
Hoắc Quang, chỉ có thể thản nhiên đi bái kiến Hoắc Quang.

Hắn và Yến vương tư mật đàm thoại
chỉ có hai người bọn họ biết, Mạnh Giác vẫn rất tin tưởng cho dù có người biết
hắn và Yến vương kết giao, cũng không có khả năng biết tình hình cụ thể, nhưng
nhìn thấy thủ đoạn Hoắc Quang hành sự, sự tin tưởng của Mạnh Giác quả thực đã
trở nên không thực tin tưởng.

Hắn không cách nào biết Hoắc Quang
rốt cuộc biết bao nhiêu về chuyện của hắn, sẽ như thế nào khi thấy hắn lúc đó
đối với mỗi quyền thần như có như không đổ dầu vào lửa, cho nên chỉ có thể âm
thầm chuẩn bị sẵn sàng, xem xét thời cơ mà hành động.

Hoắc Quang trước kia đãi khách,
khoảng cách giữa hai bên cùng lắm là một trượng*, khoảng cách này có thể bảo
đảm che dấu hộ vệ, khiến cho những kẻ đột nhiên tới ám sát trở nên vô hiệu. Từ
khi Thượng Quan Kiệt chết đi, Hoắc Quang gia tăng khoảng cách này tới một
trượng rưỡi. Tuy rằng chỉ thêm khoảng cách nửa trượng, cũng đã làm cho việc ám
sát trở nên gần như hoàn toàn không có khả năng.

*Một trượng bằng mười thước,
bằng khoảng 231cm nếu tính trong thời Hán.

“Mạnh hiền chất*, trà này hương vị
đáng được yêu thích chứ?”

*Chất: cháu.

Mặc áo bào ở nhà cho thuận tiện,
Hoắc Quang khí chất nho nhã, không thể nào nhìn ra lúc nào hắn trở mặt lật tay,
cũng không thể nhìn ra đây là người nắm giữ sinh tử mọi người thành Trường An
trong tay.

Mạnh Giác cười trả lời: ” ‘Khí
phiêu nhiên nhược phù vân dã.’(Hương thơm nhẹ thoảng qua tựa mây trôi),
đây là lời Tiên đế đã từng khen tặng trà Vũ Di Sơn, thế gian phần nhiều lấy trà
này khen tặng quân tử. Đại trượng phu thân tại tử thát* ý tại vân biểu(mây
biếc)
, ở trong triều đình, nắm giữ quyền thế, cũng không thay đổi chí
hướng thanh bạch.”

*Tử thát là chỉ cửa nhỏ trong
cung, mình tra trên Baike nhưng vì chỉ edit nên không hiểu rõ lắm, có vẻ 2 từ
tử thát và vân biểu xuất phát từ điển cố nên mình để nguyên từ.

Hoắc Quang vốn muốn nói tới chuyện
khác, không ngờ nghe được Mạnh Giác trả lời thế này, thoáng cái đã vui mừng,
đầu mày giãn ra, liên lục khen ngợi: “Nói rất hay! Hay cho câu ‘Đại trượng phu
thân tại tử thát mà ý tại vân biểu’! Nếu mọi người trên thế gian hiểu được chí
khí quân tử như vậy, cũng sẽ không có những lời đồn đại hoàn toàn không có căn
cứ gây nghi kị như vậy.”

Mạnh Giác cười khom người thi lễ,
duy trì một vẻ lạnh nhạt. Hoắc Quang nhìn Mạnh Giác, cảm xúc trong mắt phức
tạp, sau đó chậm rãi nói: “Trà này là trà hảo hạng, nhưng nếu không dùng tới
than củi tốt nhất đun sôi, dùng nước suối trong vắt để pha, cùng với chén ngọc
Lam Điền đẹp nhất để đựng, cho dù là trà tốt đến mấy thì trước hết hương vị
cũng giảm đi một nửa.”

Hoắc Quang nhẹ giọng ho khan một
tiếng, lập tức có người không biết từ chỗ nào đi ra, lẳng lặng cầm cuộn da dê
đặt ở trước mặt Mạnh Giác. Mạnh Giác cầm lấy nhìn thoáng qua, lại gác lại trên
bàn, trong lòng cảnh giác, trên mặt vẫn lạnh nhạt cười như trước.

Hoắc Quang cười nói: “Ngươi khẳng
định còn không nghĩ tới, trà này là Thành Quân quấn lấy ta mấy ngày đòi lấy,
rồi cố ý tự mình pha. Thành Quân là đứa con gái mà ta hiểu rõ nhất, chỉ cần
ngươi đối tốt với nó, ta cũng nhất định sẽ cung cấp than củi tốt nhất, nước tốt
nhất, chén ngọc tốt nhất, cho ngươi có thể pha được một chén trà ngon.”

Mạnh Giác bên môi vẫn hiện ý cười,
lẳng lặng bưng chén trà trên bàn lên. Nói rằng đối tốt với Hoắc Thành Quân
không bằng nói trung thành với gia tộc Hoắc thị. Hoắc Quang chờ Mạnh Giác trả
lời, Mạnh Giác lại sau một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Trong mắt Hoắc Quang sự không vui
dần hiện rõ, Mạnh Giác đúng là không giống với nhân tài bình thường. So với
Mạnh Giác, nhi tử ông ta dốc lòng bồi dưỡng đều thật sự không ra hồn. Từ lúc
gặp được Mạnh Giác, Hoắc Quang vẫn cẩn thận quan sát hắn, đối với hắn tán
thưởng ngày càng nhiều.

Nhưng Hoắc Quang càng tán thưởng
Mạnh Giác, thì tình cảnh lúc này của Mạnh Giác ngược lại càng nguy hiểm, Hoắc
Quang sẽ không giữ lại một kẻ nguy hiểm tiềm tàng.

Hoắc Quang cười đặt chén trà trong
tay xuống, đang muốn sai người tiễn khách, chợt nghe động tĩnh bên ngoài mành,
nhíu mày thở dài: “Trong mấy đứa con gái, thì đứa con gái này là ngang bướng
nhất, hết lần này tới lần khác đều làm người ta đau lòng.”

Hoắc Thành Quân dứt khoát không
nghe lén nữa, vén mành tiến vào: “Cha lại nói xấu con gái nữa rồi.”

Từ khi ở núi Cam Tuyền về, Mạnh
Giác chỉ ở trong phủ công chúa xa xa nhìn thấy Hoắc Thành Quân một lần, nhưng
lần đó Hoắc Thành Quân đối với hắn vẫn còn tức giận, không nghĩ tới lần này
Hoắc Thành Quân gặp hắn, chẳng những không có chút oán khí nào, ngược lại mặt
mày ẩn chứa cảm tình, cười thẹn thùng.

Hoắc Quang nhìn Mạnh Giác, lại nhìn
sang Thành Quân, trong lòng thầm than, đích thật là một đôi trai tài gái sắc,
khó trách Thành Quân một ý muốn gả cho Mạnh Giác.

Hoắc Thành Quân hôm nay vừa hay
dùng dầu hoa nhài chải tóc, Hoắc Quang ngửi được hương hoa nhài thoang thoảng,
lại nhìn lại dáng điệu Hoắc Thành Quân yên lặng đứng lần nữa, trong lòng đột
nhiên đau xót. Tựa hồ chuyện rất lâu trước đây, có một cô gái cũng đứng xa xa
như vậy, cúi đầu dường như đang nhìn ông ta, lại dường như không hề nhìn ông
ta. Không biết là mùi son phấn trên người nàng, hay là bụi hoa nhài phía sau
nàng, trong gió đêm từng đợt hương thơm thanh nhã lan tỏa.

Lại nghĩ tới Liên Nhi rơi nước mắt,
bi ai của người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lòng rốt cục cũng trở nên mềm
nhũn, quyết định cho thêm Mạnh Giác một cơ hội. Hoắc Quang đứng lên, cười nói
với Hoắc Thành Quân: “Cha có việc đi trước, không tiễn khách được, con giúp cha
đưa Mạnh Giác ra khỏi phủ.”

Hoắc Thành Quân vui sướng ngẩng
đầu, gương mặt rạng rỡ giống như một bông hoa nhài trắng muốt vừa mới nở, Hoắc
Quang dùng ánh mắt hiền hậu nhìn Hoắc Thành Quân, bước ra khỏi phòng.

Hoắc Thành Quân và Mạnh Giác, hai
người dọc theo hành lang dài, sóng vai bước đi. Mạnh Giác nói: “Đa tạ tiểu thư
chu toàn giúp.”

Hoắc Thành Quân cười, dưới vẻ mỹ lệ
ẩn chứa vài phần chua xót: “Ta nói với phụ thân, huynh và ta, huynh và ta…Hơn
nữa phụ thân rất tán thưởng huynh, cho nên...Kỳ thật chuyện huynh cùng Yến
vương, Thượng Quan Kiệt qua lại vốn là vừa lớn vừa nhỏ, còn thật sự mà nói,
Thượng Quan An vẫn là tỷ phu* của ta đấy! Ta hiển nhiên cũng có qua lại cùng
bọn họ, không phải là cũng hiềm nghi ta có ý đồ mưu phản? Nhưng mà phụ thân
trước giờ cẩn thận, lại biết rõ chí hướng của huynh với triều đình cũng không
nhỏ, cho nên nếu không phải bằng hữu của cha, cha tự nhiên không thể giữ bên
cạnh mình một người nguy hiểm.”

*Tỷ phu: anh rể.

Mạnh Giác trầm mặc không nói gì.

Vẻ mặt tươi cười của Hoắc Thành
Quân có vài phần sợ hãi, hai má ửng hồng, giống một đóa hoa nhài dưới ánh dịch
dương, hiện ra một vẻ tội nghiệp đáng thương: “Tuy rằng phụ thân thường nói cho
đi thì mới có nhận lại, muốn nhận được, trước phải học cách cho đi. Đối với
huynh…Ta…cũng muốn như vậy. Vân Ca, Vân Ca nàng ấy tốt lắm. Phụ thân có rất
nhiều con gái, mấy người tỷ phu của ta cũng đều có thị thiếp, huynh nếu muốn…Ta
nguyện ý cùng Vân Ca cùng... cùng hầu hạ… một…” Hoắc Thành Quân xấu hổ đến mức
gương mặt đỏ bừng, giọng nói càng lúc càng thấp, càng về sau đã hoàn toàn không
nghe được nàng nói gì.

Mạnh Giác vẫn không nói gì, Hoắc
Thành Quân cũng không nói thêm lời nào. Hai người trầm mặc đi tiếp, tới cửa
ngách của phủ đệ, Hoắc Thành Quân cúi đầu, xoắn vạt áo, lẳng lặng đứng.

Mạnh Giác hành lễ từ biệt
với nàng, nàng nghiêng người đáp lễ lại, vẫn nhìn theo cuối đường nơi Mạnh
Giác biến mất, vẫn cứ tiếp tục đứng tại chỗ ngẩn người.

Nha đầu dìu Hoắc phu nhân đi qua,
Hoắc phu nhân thở dài lắc đầu, phất tay cho nha hoàn lui ra.

“Thành Quân, có như nguyện không?”

Hoắc Thành Quân giống như mới tỉnh
lại từ trong mộng, thân mật khoác tay mẫu thân: “Vâng. Đại khái sự tình quá đường
đột, Mạnh Giác nhất thời phản ứng không kịp, cho nên không lập tức nói với cha
chuyện của con và huynh ấy. Cha vốn muốn tức giận với Mạnh Giác, nhưng khi nhìn
thấy con lại cho huynh ấy thêm một cơ hội. Mẹ, vì sao lại cố ý cho con chải dầu
hoa nhài, vì sao cố ý cho con mặc y sam màu vàng nhạt.”

Hoắc phu nhân trừng mắt liếc Hoắc
Thành Quân một cái: “Không nên hỏi nhiều câu “Vì sao” như vậy? Mẹ thấy là mẹ đã
nuông chiều con tới mức không coi ai ra gì rồi.”

Hoắc Thành Quân ôm lấy mẫu thân,
giống như một tiểu cô nương chúi đầu vào trong lòng mẫu thân, dụi dụi làm nũng:
“Mẹ, mẹ…” Giọng nói đã từ từ lộ ra sự nghẹn ngào.

Hoắc phu nhân vỗ nhẹ vào lưng Hoắc
Thành Quân: “Mẹ hiểu mà. Chỉ hy vọng người con chọn lựa là đúng, đối với nữ
nhân cả đời này, chuyện gì cũng có thể sai, nhưng duy nhất không thể gả sai
người.”

Hoắc Thành Quân nói: “Con gái hiểu,
cho nên con gái không nghĩ tới cái gọi là ‘môn đăng hộ đối’, một người như
Thượng Quan An là đủ rồi, con gái không muốn giống như các tỷ tỷ khác, nhưng
cũng muốn gả cho một người có thể hoàn toàn dựa vào giống như phụ thân.”

Hoắc phu nhân mặc dù không nói gì,
vẻ mặt cũng hoàn toàn đồng ý với lý do thoái thác của Hoắc Thành Quân. Năm đó
cũng bởi vì Hoắc Quang không chọn con gái của mình gả cho Thượng Quan An mà tức
giận, hiện tại lại thấy vô cùng may mắn khi người gả cho Thượng Quan An không
phải con gái mà bà sinh ra.

“Thành Quân, về sau không thể ở
trước mặt cha con ăn mặc như thế nữa. Lúc này đây cha con mềm lòng, nhưng lần
sau lại nói không chừng sẽ bởi vì trang phục của con mà lòng dạ sắt đá.”

Hoắc Thành Quân ở trong lòng mẫu
thân gật gật đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3