Vân Trung Ca - Quyển 1 - Chương 15 phần 3

[15.3]

Lưu Bệnh Dĩ cười ha hả: “Ai mới
tin? Binh lực trong thành Trường An, từ cấm quân đến Vũ Lâm doanh đều là người
của Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang, triều chính cũng bị Thượng Quan Kiệt và
Hoắc Quang thao túng nhiều năm, hoàng thượng không có mấy người thân tín, đương
kim hoàng hậu lại là cháu gái của Thượng Quan Kiệt, giả như sau này, thái tử
tương lai có một nửa huyết mạch chính là Thượng Quan thị. Yến vương và Thượng
Quan Kiệt có quan hệ thế nào? Nửa điểm quan hệ cũng không có. Yến vương chính
là muốn thân tín có thân tín, muốn binh có binh, mấy đứa con trai cũng đã lớn
tuổi. Thượng Quan Kiệt còn muốn giết Lưu Phất Lăng, lập Yến vương? Ngay cả
Thượng Quan Kiệt đầu óc bị chó ăn một nửa, cũng không đến mức nổi điên mưu phản
đi lập Yến vương.”

Mạnh Giác cười hỏi: “Từ cổ chí kim,
tội danh mưu phản có mấy người không phải ‘Có lẽ có*’? Chỉ cần đối phương thắng
lợi nói ngươi phản, ngươi chính là phản. Mọi người nịnh bợ lấy lòng người thắng
còn không kịp, có mấy người còn có thời gian nghĩ cái gì hợp lý hay không hợp
lý? Dân gian bách tính lại làm sao mà hiểu được hoàng gia các ngươi rối rắm
phức tạp như thế này?”

*Ý của Mạnh Giác là tội danh mưu
phản trước giờ chắc gì đã là thật.

Vào thời Nam Tống, danh tướng
Nhạc Phi bị Tần Cối vu là mưu phản, Nguyên soái Hàn Thế Trung đã chất vấn Tần
Cối: “Xử tội Nhạc Phi, thế bằng chứng đâu?”, Tần Cối đã trả lời: “Có lẽ có”, và
Nhạc Phi vẫn bị kết tội mưu phản. Về sau từ này dùng với nghĩa bịa đặt không có
căn cứ. Chú thích này của mình chỉ mang tính tham khảo, vì câu chuyện trên diễn
ra vào năm 1141 sau Công nguyên, còn Vân Trung Ca hiện tại đang là năm 76 trước
Công nguyên.

Lưu Bệnh Dĩ có chút trầm mặc, đứng
dậy bước đi thong thả đến bên cửa sổ, nhìn xuống ngã tư đường trong thành
Trường An.

Sau một lúc lâu mới thong thả nói:
“Thế sự thực đáng cười! Hơn mười năm trước, Lý Quảng Lợi, Giang Sung ở ngoài
sáng, Câu Dặc phu nhân, Yến vương, Thượng Quan Kiệt ở trong tối, hãm hại Vệ
Thái tử mưu phản. Lúc ấy bọn họ đại khái đều không nghĩ đến kết cuộc của mình.
Lý Quảng Lợi, Giang Sung không màng tính mạng vất vả bận rộn một hồi, cùng lắm
là được Câu Dặc phu nhân xem như xiêm y. Nhưng thật ra Câu Dặc phu nhân cuối
cùng cũng được thỏa mãn tâm nguyện, có điều còn chưa cười đợi được nhi tử đăng
cơ, đã bị ban chết. Thượng Quan Kiệt như nguyện nương vào ấu chúa, thao túng
triều chính, nhưng lại không nghĩ đến kết quả của mình cũng là đại tội mưu phản
diệt tộc. Những người này vậy mà không ai có thể cười tới cuối cùng. Hôm nay ta
và ngươi ngồi ở chỗ này nhàn rỗi luận sinh tử của người khác, ngày khác không
biết chờ chúng ta là vận mệnh như thế nào?”

Mạnh Giác cười đi đến bên cạnh
người Lưu Bệnh Dĩ, “Ngươi tính nhờ vào tay Hoắc Quang, đại thù báo được, hẳn là
vui vẻ mới đúng.”

Lưu Bệnh Dĩ cười lạnh, “Ngươi lâu
nay có nghe qua, tự mình không có năng lực, mượn tay người khác báo thù thì bản
thân sẽ vui vẻ? Hôm nay cục diện này nếu là ta thiết lập, ta có lẽ sẽ vui vẻ,
nhưng đối với ta, ngay cả là một quân cờ cũng không phải.”

Mạnh Giác mỉm cười, “Bây giờ là ta
một thân phiền toái, ngươi chỉ cần cười xem phong vân là được, cho dù muốn chán
nản, người đó chỉ có thể là ta, bao giờ mới đến phiên ngươi?”

Lưu Bệnh Dĩ nhớ tới chuyện cũ phiền
muộn bị Mạnh Giác nói đùa làm giảm bớt, trên mặt lại mang ba phần tùy ý, ba
phần uể oải vô lại cười lên. Mạnh Giác đẩy cửa sổ ra, nhìn ra xa hướng trời
xanh, “Nhân sinh lạc thú ngay đây mà không biết, quá trình phấn đấu là quan
trọng hơn, kết quả chẳng qua chỉ là cho người khác xem, quá trình mới chính là
tự nó tạo nên nhân sinh. Nguyên nhân chính là vì không biết ngày mai thế nào,
cho nên mới có thể phát sinh vô số điều, mà ta muốn chính là nắm bắt lấy những
gì ta có khả năng thực hiện.” Khi Mạnh Giác nói chuyện, hiếm thấy ít đi vài
phần ôn nhuận, có thêm vài phần sục sôi mạnh mẽ, tay ở ngoài cửa sổ vung lên,
tựa hồ nắm bắt toàn bộ trời xanh.

Vân Ca ở bên ngoài gõ cửa, “Hai
người đã nói xong chưa?”

Lưu Bệnh Dĩ đi ra mở cửa, dắt Hứa
Bình Quân đi xuống dưới lầu. Vân Ca vội hỏi: “Hai người đi đâu?”

Hứa Bình Quân cười quay đầu lại:
“Trong lòng muội chẳng lẽ không đúng là đã sớm mong những người rảnh rỗi như
chúng ta tránh đi sao?”

Vân Ca nhăn nhăn mũi, đang muốn cãi
lại, Mạnh Giác kéo nàng vào trong phòng, một lời còn chưa kịp nói đã ôm chặt
nàng vào lòng. Vân Ca khẩn trương tim thịch thịch đập loạn, tưởng là Mạnh Giác
sẽ làm gì đó, nhưng không ngờ Mạnh Giác chỉ im lặng ôm nàng, đầu tựa lên đầu
của nàng, hình như có chút mỏi mệt.

Vân Ca trong lòng tự giễu chính
mình, tâm trạng bối rối bình phục lại, đưa tay ôm lấy Mạnh Giác.

Hắn không nói, nàng cũng không lên
tiếng. Chỉ lẳng lặng ôm chặt nhau, mặc cho ngoài cửa sổ thời gian lưu chuyển.

Lưu Phất Lăng đang lắng nghe Hoắc
Quang tấu trình tội chứng mưu phản của Thượng Quan Kiệt và Yến vương. Yến vương
vốn đã có phản tâm, chứng cớ hắn mưu phản căn bản không cần ngụy tạo cũng đã
chất thành một đống lớn. Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan An gần đây cùng Yến
vương qua lại thân mật, vả lại tự mình điều động Vũ Lâm doanh, lại thêm nhân
chứng, vật chứng, đúng là thiết chứng như sơn*. Tội trạng của công chúa có vật
chứng, là thư từ qua lại, còn có thị nữ của công chúa làm chứng.

*Chứng cớ rành rành như núi.

Sau khi Hoắc Quang bày ra toàn bộ
thư từ, tài vật qua lại làm tội chứng, thỉnh cầu Lưu Phất Lăng lập tức phái
binh bao vây tấn công Yến quốc, đề phòng Yến vương xuất binh.

Đối mặt với thái độ khiêm tốn bình
thường như xưa nay của Hoắc Quang, Lưu Phất Lăng cũng vẫn không lạnh không nóng
như trước: “Toàn bộ đều chuẩn theo ngươi tấu trình. Lập tức chiếu cáo thiên hạ,
lệnh Điền Thiên Thu phát binh tới Yến quốc, trong chiếu thư viết rõ tội trạng
chỉ một mình Yến vương, không liên quan tới con cháu. Nếu Đại Tư Mã đã thu thập
được đầy đủ chứng như thế, nói vậy từ lâu đã chú ý tới Yến vương, bên cạnh hắn
tất có người của Đại Tư Mã, Yến vương cho dù khởi sự, trẫm cũng có thể không
cần lo lắng binh loạn gây họa cho dân chúng.”

Hoắc Quang đáp: “Chúng thần nhất
định tận lực.”

Lưu Phất Lăng nói: “Yến vương và
Ngạc Ấp công chúa mặc dù có tội, dù sao cũng là huynh tỷ ruột thịt của trẫm,
nếu trẫm hạ chỉ giết bọn họ, ngày sau chỉ sợ không còn mặt mũi nào gặp phụ
hoàng, đưa bọn họ đi giam lỏng là được.”

Hoắc Quang còn muốn nói thêm, Lưu
Phất Lăng cầm quốc tỉ đặt ở trước mặt ông ta: “Nếu ngươi không đồng ý với ý tứ
của trẫm, có thể tự mình ban chỉ đóng ấn.”

Đôi mắt Lưu Phất Lăng mặc dù giống
Hán Vũ Đế Lưu Triệt, nhưng bởi vì chuyện trước kia, vẻ mặt càng lúc càng đạm
mạc, cho nên nguyên bản là giống tám phần giờ chỉ còn ba phần.

Lúc này ánh mắt sắc bén, ẩn chứa
sát khí, giống như Hoắc Quang khi còn trẻ, một ánh nhìn như xuyên thấu. Hoắc
Quang trong lòng chấn động, không khỏi lui về phía sau từng bước, bỗng chốc quỳ
gối trên mặt đất, “Thần không dám.”

Lưu Phất Lăng thu hồi quốc tỉ, trầm
ngâm không nói.

Nếu đi đến một bước này, hiện tại
chỉ có thể hết sức tránh cho bởi vì tranh đoạt quyền lực dẫn đến chiến tranh
gây họa cho bách tính. Sau một chớp mắt, Lưu Phất Lăng nói: “Truyền chỉ trấn an
Quảng Lăng vương, đồng thời tăng thêm binh lực trấn giữ phụ cận Quảng Lăng
quốc, khiến cho Quảng Lăng vương không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu trong
vòng ba ngày không thể để cho Yến vương mở rộng cửa thành nhận tội, Đại Tư Mã hẳn
là có thể dự đoán đến hậu quả.”

Hoắc Quang sắc mặt nặng nề, gật nhẹ
đầu, “Thần nhất định dùng hết toàn lực, còn Xương Ấp quốc? Có cần hay không...”

“Không cần phải quản Xương Ấp
vương.” Lưu Phất Lăng nói xong, đứng dậy ra cửa điện.

Vu An đi theo phía sau Lưu Phất
Lăng, xem phương hướng Lưu Phất Lăng đi là tới cung điện hoàng hậu ở – Tiêu
Phòng Cung. Trong lòng hắn buồn bực, năm thì mười họa mới tới một lần, hôm nay
thì vì sao lại muốn tới?

Cung nữ bên ngoài Tiêu Phòng cung
có thêm vài khuôn mặt mới, những khuôn mặt cũ đã tìm không thấy. Vu An oán hận
than, Hoắc Quang thật sự là thủ đoạn lôi đình. Cung nữ thấy hoàng đế giá lâm,
sau khi thỉnh an đều tránh đi.

Lưu Phất Lăng ra hiệu bảo Vu An đi
mở mành che bên ngoài giường ra. Vu An muốn vén lên, bên trong đã có một đôi
tay túm rất chặt, không cho hắn mở ra.

Vu An muốn dùng sức, Lưu Phất Lăng
phất phất tay, ý bảo hắn lui ra, đi ra ngoài phòng canh giữ.

“Tiểu Muội, là trẫm, vén rèm.”

Sau một lúc, hai bên mành được kéo
ra, hé ra một gương mặt tràn đầy nước mắt ngoài mành, “Hoàng đế đại ca? Bà vú
nói ông nội của ta, bà nội ta, phụ thân ta, mẫu thân ta, đệ đệ của ta, Lan cô
cô của ta đều chết hết, thật vậy không?”

Lưu Phất Lăng nhẹ nhàng gật đầu.

Thượng Quan Tiểu Muội nước mắt rơi
càng lúc càng nhanh, há miệng muốn cao giọng khóc lớn, lại quét mắt nhìn phía
ngoài điện, không dám khóc thành tiếng, “Cha không phải đã nói, nếu ta tiến
cung, bọn họ sẽ sống rất tốt sao?”

Lưu Phất Lăng nói: “Tiểu Muội, ta
hiện tại sẽ nói những lời rất quan trọng, muội nên lắng tai nghe. Muội năm nay
mười ba tuổi, đã là người lớn rồi, người lớn chung quy sẽ không muốn khóc nhiều
nữa. Ông ngoại muội xử lý xong những chuyện trong tay sẽ tới thăm muội, muội
còn đang khóc, ông ấy sẽ mất hứng, nếu ông ấy mất hứng...”

Thân thể Tiểu Muội lui về phía bên
trong giường cuộn tròn lại, giống một con ốc sên muốn tiến vào bên trong cái vỏ
cứng của mình để trốn, nhưng nàng không có cái vỏ cứng kia, chỉ có thể lấy hai
tay ôm lấy chính mình, “Ta biết, ông ngoại nếu mất hứng, sẽ cũng giết ta.”

Lưu Phất Lăng ngây người một lát,
“Xem ra muội thực sự trưởng thành rồi. Nếu ông ngoại hỏi muội, có nhớ cha mẹ
không? Muội nên trả lời như thế nào?”

Tiểu Muội vừa lau nước mắt, vừa
nói: “Ta sẽ nói, ta sáu tuổi đã dọn tới ở trong cung, rất ít gặp mặt họ, tuy
biết rằng cha mẹ hẳn là tốt lắm, nhưng bây giờ tốt như thế nào không thể nói rõ
được, tuy rằng rất muốn có mẫu thân, nhưng có thời điểm cảm thấy cung nữ tỷ tỷ
hằng ngày chăm sóc sinh hoạt thường này thân thiết, gần gũi hơn.”

Lưu Phất Lăng nhẹ gật đầu khen
ngợi, “Tiểu Muội thông minh, vài năm này, muội ở trong cung học được không ít.”

Lưu Phất Lăng đứng dậy, bước ra bên
ngoài. Tiểu Muội ở phía sau hắn kêu lên: “Hoàng đế đại ca, huynh chừng nào thì
lại đến gặp ta?”

Bước chân Lưu Phất Lăng có hơi dừng
một chút, nhưng không trả lời câu hỏi của Tiểu Muội, bóng dáng ấy vẫn bước về
phía trước như cũ. Điện phủ rộng lớn, tựa hồ vô hạn, Tiểu Muội bình tĩnh nhìn
bóng dáng qua sa liêm* càng đi càng nhạt dần kia.

*Sa liêm: mành bằng vải sa, sa:
tên một loại hàng dệt đẹp ở Trung Quốc.

Cuối cùng, biến mất không thấy.

Chỉ có sa liêm vẫn nhẹ nhàng lay
động, nhắc nhở nàng, người nọ thật sự đã tới nơi này. Tiểu Muội buông sa liêm
xuống, tiện tay cầm lên một bộ y phục nhét vào miệng, nhét thật chặt, nước mắt
vẫn rơi như mưa, hai tay nắm chặt thành quyền, điên cuồng mà quơ quào, lại
không có một âm thanh nào phát ra,

Bên ngoài mành.

Mùi thơm ngọt của huân hương từng
vòng từng vòng tản ra.

Một phòng tĩnh mịch.

Hết chương 15.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3