Vân Trung Ca - Quyển 1 - Chương 04 phần 3

[4.3]

Vân Ca lần đầu tiên nổi lên tò mò
về tâm sự của Nhị ca, nhìn Nhị ca luôn luôn bình tĩnh ôn hòa rốt cuộc là có
nhiều tâm sự như thế nào, mới có thể thích đàn khúc nhạc này? Nhị ca, nếu huynh
ở nhà, có lẽ muội sẽ không phải bỏ nhà mà đi.

Nhưng nếu mình không đi ra ngoài,
có lẽ mình vĩnh viễn cũng sẽ không nghe hiểu được khúc nhạc này, mình vẫn cần
huynh ấy khuyên bảo, sẽ mãi là tiểu muội mà huynh ấy che chở.

Tuy rằng vì giận mà rời nhà đến bây
giờ chẳng qua cũng chỉ có thời gian mấy tháng, nhưng trên đường đi, nhân tình
ấm lạnh, thế sự biến hóa, Vân Ca cảm thấy được mấy tháng này, cuộc sống của
nàng đã trải qua những ngày thoải mái nhất.

Thời gian mấy tháng qua, nàng hiểu
chuyện hơn rất nhiều, trưởng thành lên rất nhiều so với trước kia, cũng có thêm
rất nhiều tâm sự so với trước kia, nàng không biết đây là tốt hay là xấu, nhưng
đây có lẽ là giá phải trả để trưởng thành.

Mạnh Giác đang ngồi dưới khóm trúc
đánh đàn. Một thân áo bào đen hoàn toàn phù hợp càng làm tôn thêm vẻ phong thần
như ngọc. Đây là phong thái trác tuyệt bất phàm, dung nhan tuấn mĩ như ngọc,
ông trời tựa hồ thập phần hậu đãi hắn. Cho hắn dung nhan tuyệt thế, cho hắn hơn
hẳn phú quý tầm thường, bản thân hắn lại học rộng tài cao, cơ hồ là một người
tìm không thấy khuyết điểm. Nhưng là vì sao lại yêu thích khúc nhạc này, là vì
đang mang một tâm sự như thế nào đây?

Tiếng đàn trong tay Mạnh Giác đột
ngột thay đổi, một khúc chịu đòn nhận tội.

Vân Ca vốn đang trốn trong đám cây
lúc này không muốn gặp hắn, nghe được khúc nhạc hắn gảy, nghĩ rằng trốn tránh
lúc này cũng không phải tốt. Nàng đi đến bên cạnh Mạnh Giác, khoanh chân ngồi
xuống, cười với Mạnh Giác, nhưng vẫn không nói câu nào.

Đợi tới khi tiếng đàn của Mạnh Giác
ngừng lại. Vân Ca tiện tay lấy cây đàn, đứt quãng mà đánh lên khúc nhạc vừa
rồi.

“Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y
y.

Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi
phi.

Hành đạo trì trì, tái khát tái
cơ.

Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã
ai. . .”

Tư thế đánh đàn của Vân Ca tuy rằng
tuyệt đẹp, nhưng lại có khi sai âm, thậm chí khó có thể tiếp tục, vừa nhìn đã
thấy tuy có cao nhân truyền thụ, nhưng kết quả là chưa bao giờ để tâm luyện
tập.

Mạnh Giác đi tới bên cạnh Vân Ca
ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt đàn, làm cho tiết tấu chậm lại,
cùng Vân Ca đàn tiếp.

Trên chóp mũi Vân Ca đều là hơi thở
của Mạnh Giác, tay của Mạnh Giác lại như có như không liên tiếp chạm vào tay
Vân Ca, thậm chí khi Vân Ca sai âm, hắn sẽ trực tiếp cầm tay Vân Ca cùng nàng
sửa lại.

Vân Ca không khỏi mặt có chút nóng,
lòng có chút hoảng. Mạnh Giác lại coi như không hề phát hiện ra gì cả, thần sắc
thản nhiên hướng dẫn Vân Ca đánh đàn. Vẻ hồi hộp ngượng ngùng của Vân Ca dần
dần mất đi, thể xác và tinh thần dần chìm vào trong khúc nhạc. Vân Ca làm theo
Mạnh Giác chỉ dẫn, lặp lại khúc nhạc, cho đến khi nàng nhớ kỹ toàn bộ khúc
nhạc, đánh được đầy đủ một khúc “Thái vi”.

Dưới ánh sao, hai người sóng vai
cùng ngồi, một người dáng vẻ xinh đẹp, một người khí khái khiêm tốn. Vân Ca tùy
tay gảy đàn, đàn này mặc dù không phải danh cầm, âm sắc cũng không tồi chút
nào.

Thân đàn trang nhã và sạch sẽ,
không có bất kỳ trang trí gì, chỉ có ở góc đàn được khắc hai đóa hoa kim ngân,
hiện ra là hình ảnh hoa theo gió bay lượn thoải mái tự tại.

Người khắc bức hình này phải là một
cao nhân tinh thông, chỉ vài nét bút ít ỏi đã hiện ra toàn bộ vẻ say mê hấp
dẫn. Nhưng trong những nét vẽ đơn giản lại lộ ra sự bi thương nặng nề, hoa kia
càng đẹp, ngược lại càng làm người xem đau lòng, còn thêm khúc nhạc vừa rồi,
Vân Ca không khỏi đưa tay khẽ vuốt qua bông hoa kim ngân.

“Đàn này là ai làm vậy? Ai dạy
huynh đàn khúc nhạc này?”

“Là nghĩa phụ ta.” Khi Mạnh Giác
nói tới nghĩa phụ, trong mắt có vẻ lo lắng hiếm thấy, ý cười trên môi cũng
không giống với ý cười trước đây.

“Huynh mấy ngày trước đây có nói
phải rời khỏi Trường An, là muốn về nhà thăm cha mẹ sao?”

“Người thân của ta chỉ có nghĩa
phụ. Ta không có phụ thân, mẫu thân...Mẫu thân khi ta còn rất nhỏ đã tạ thế.”

Vân Ca cảm thấy vừa rồi đã hỏi
không đúng, thầm nghĩ hối hận, nhưng Mạnh Giác ngữ khí nhẹ nhàng, không có nửa
điểm thương cảm, ngược lại làm cho Vân Ca không biết nên nói gì.

Nàng im lặng một lúc rồi lại hỏi:
“Huynh…huynh nhớ tới cha mẹ sao?”

Người không thân thiết căn bản sẽ
không quan tâm vấn đề này, người hơi chút thân thiết lại cho rằng không cần
thiết phải hỏi hắn vấn đề này. Đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn câu hỏi thế
này, trong lúc không kịp không kịp đề phòng, Mạnh Giác mày hơi hơi chau lại,
bỗng chốc ánh mắt đen như mã não có một vẻ mê hoặc, dường như cả người đều ẩn
trong một tầng sương mù mờ mịt.

Mạnh Giác ngồi rất gần Vân Ca,
nhưng Vân Ca lại cảm thấy trong phút chốc hắn đã ở một chỗ thực sự xa, dường
như cách nhau cả khoảng trời.

Sau một hồi khá lâu, Mạnh Giác mới
nói: “Không phải.”

Vân Ca cúi đầu, tay lướt qua dây
đàn một cách không chủ ý, là không nghĩ tới, hay là không muốn nghĩ tới?

Thấy Mạnh Giác đang xuất thần nhìn
những chấm nhỏ thưa thớt trên bầu trời, Vân Ca thấp giọng nói: “Ở trong truyền
thuyết về mặt trăng (Nguyệt tộc) của Tây Vực, những chấm nhỏ
trên bầu trời chính là linh hồn những người ta yêu thương hóa thành, bởi vì
trong lòng còn vướng bận cho nên lấp lánh.”

Mạnh Giác nghiêng đầu nhìn về phía
Vân Ca, trên môi hiện ra nụ cười, nhưng tiếng nói lại lạnh lẽo như hàn ngọc,
“Bầu trời cao như vậy, bọn họ làm sao biết được chuyện gì? Có năng lực thấy rõ
cái gì?” Rồi sửa sang lại y bào, đứng lên, “Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi!” Chỉ
vài bước, bóng người đã biến mất giữa đám cây cỏ.

Vân Ca muốn nhắc nhở hắn quên lấy
đàn, nhưng nhìn thấy hắn đi đã xa, lại thôi, cúi đầu như có điều suy nghĩ gảy
đàn.

“Khúc nhạc chỉ dùng để mua vui tìm
hoan, các ngươi khen ngược mất rồi, cả hai đều là, ôi, một bộ dáng cha chết mẹ
chết.” Đại công tử một tay cầm một cái bánh nướng lớn, một tay cầm bình nước,
ngồi gác chân giữa những cây tử đằng, ăn một miếng bánh, uống một miếng nước,
bộ dáng thập phần là hương vị ngọt ngào.

“Ngươi mới là cha chết mẹ chết!”
Vân Ca đầu còn chưa ngẩng lên nói.

“Cha mẹ ta đều là đã chết nha! Nếu
chưa chết, sao ta có thể vui sướng như vậy?” Đại công tử không hề tức giận,
ngược lại vẻ mặt đầy ý cười. Vân Ca tức cười, người này...tựa hồ không hề bình
thường.

Nhìn bộ dáng hắn hiện tại, nghĩ đến
bộ dáng hắn lúc trước phong lưu, phú quý, không có khuôn phép, không khỏi cười
ra tiếng, “Bánh bột ngô ăn ngon không?”

“Ăn nhiều sơn hào hải vị, thỉnh
thoảng cũng muốn cảm nhận một chút khó khăn của bá tánh, ta đây đang là trải
nghiệm và quan sát cuộc sống bình thường của bá tánh.”

“Nói như thể ngươi là đại quan cải
trang vi hành.”

“Ta vốn chính là đại quan trong đám
đại quan, cái gì gọi là nói như thể? Đám quan viên trong thành Trường An này
thấy ta mà không quỳ thực không nhiều.” Đại công tử vẻ mặt đắc ý nhìn Vân Ca.

“Ngươi có chức quan gì? A! Ngươi họ
Lưu, chẳng lẽ là Vương gia? Dân nữ tới Vương gia mà cũng dám trêu cợt, thật sự
đáng chết.” Vân Ca cười mỉa mai.

“Nói đúng, ta chính là một Vương
gia.” Đại công tử ăn xong miếng bánh bột ngô cuối cùng, tương đối cảm thấy hài
lòng, thở dài, “Ngươi dám vô lễ với ta, thật đáng chết.”

Vân Ca biết hắn hẳn là xuất thân
phú quý, nhưng phiên vương nếu không có hoàng mệnh, tuyệt đối không thể một
mình rời đất phong đi tới Trường An. Đây là vì đề phòng phiên vương mưu phản,
là quy định từ triều Chu truyền lại, thiên hạ đều rõ.

Cho dù thực sự là Vương gia một
mình vào Trường An, cũng không thể không e dè mà ồn ào thừa nhận mình là Vương
gia như vậy được. Cho nên tuy rằng khi Đại công tử nói chuyện, ánh mắt trong
trẻo, một bộ dáng tuyệt đối không nói dối, nhưng Vân Ca lại thấy được chỉ là
đùa vui, đứng lên hành lễ với Đại công tử , một bộ dáng hết sức hoảng hốt
sợ sệt, rồi lại lấy sự mạnh mẽ để trấn áp nói: “Vương gia, dân nữ không biết,
cầu xin Vương gia tha dân nữ một mạng.”

Đại công tử cười rộ lên, tùy ý
khoát tay áo, “Đúng là tính cách của nha đầu ngươi! Ta là Vương gia, ngươi cũng
không nhất thiết sẽ sợ ta, không hẳn là sẽ không trêu cợt ta, ta không phải
Vương gia, ngươi cũng chưa chắc sẽ không tôn trọng. Thật khó tìm được người thú
vị như vậy, ta không nỡ giết ngươi. Ôi! Đáng tiếc...Đáng tiếc...Lại là người
của lão Tam…”

Hắn đưa mắt cao thấp đánh
giá Vân Ca, miệng thấp giọng than thở gì đó, khóe miệng bị che khuất nhìn không
rõ ý cười làm cho Vân Ca vô cùng không được tự nhiên. Vân Ca phụng phịu nói:
“Ngươi...Ngươi không được có chủ ý không tốt như vậy, ngươi nếu còn chọc ta,
lần sau cũng không phải đơn giản như vậy sẽ cho qua chuyện.”

Đại công tử từ trong đám cây tử
đằng đứng lên, đi từng bước tới chỗ Vân Ca, “Vốn thật ra không có chủ ý như
vậy, nhưng nghe ngươi vừa nói như thế, ta ngược lại muốn xem ngươi còn có thể
đưa ra thủ đoạn gì nữa.”

Vân Ca trong lòng căng thẳng, nhưng
biết lúc này cũng không thể lộ ý sợ, nếu không về sau nhất định sẽ bị người này
ức hiếp chết. Nàng mang nét mặt cười mỉm nhìn hắn, “Ở phía Tây xa xôi, có một
loại hoa, dân bản xứ gọi là hoa ăn ruồi, hoa có chứa một chất lỏng tanh tưởi,
thứ chất lỏng khó ngửi này nếu thấy có thứ đến gần lập tức sẽ phun ra, một khi
dính vào người, cả năm cũng không bay đi. Nếu Đại công tử không cẩn thận dính
phải vài giọt, như vậy đám mỹ nhân của ngươi chỉ sợ là sẽ phải chịu khổ, mà
người cuối cùng chịu khổ e rằng chính là Đại công tử đây!”

Đại công tử dừng bước, chỉ vào Vân
Ca cười lớn, “Ngươi nói thật tỉ mỉ xem ta sẽ chịu khổ như thế nào?”

Vân Ca hai má nóng bừng, muốn mở
miệng nói chuyện, nhưng hiện tại nói không nên lời.

“Dám nói nhưng không dám giải
thích.” Đại công tử cười trở lại chỗ ngồi, “Không đùa với ngươi nữa. Vân Ca,
không bằng mấy ngày nữa cùng ta đi du ngoạn trong phủ, nơi đó có rất nhiều thứ
hay ho đáng xem.”

Vân Ca cười nhăn mũi, “Ngươi ngoại
trừ đi chơi, đi chơi và đi chơi, còn có việc gì?”

Nét mặt Đại công tử bỗng nhiên trở
nên trịnh trọng, dường như thực sự nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khóe miệng chậm
rãi nở nụ cười, cười đến bộ dáng vô tâm vô phế, giọng nói trầm thấp chìm trong
gió đêm lại phóng đãng, thê lương, “Nếu không có chuyện gì khác, tốt nhất cũng
không cần làm chuyện gì hết, cả ngày chỉ cần vui chơi, vui chơi, vui chơi,
chẳng những đối với ta tốt, mà đối với người khác cũng tốt.”

Vân Ca nhìn hắn làm cái mặt quỷ,
“Tới khi nào ta rời khỏi Trường An, ngươi có thể cùng ta đi chơi. Bàn về vui
chơi du ngoạn, ta ước chừng cũng được tính là người nửa phần thông thạo, chúng
ta có thể ra biển ăn hải sản, nằm trên khoang thuyền ngắm hải âu, còn có thể đi
tới Tuyết Sơn, ở đó có một loại tuyết trĩ, hầm cùng với tuyết liên, mùi vị đó
bảo đảm cho ngươi ăn thì ngay cả danh tính của mình cũng không nhớ? Ngươi đã
từng tới Thiên Sơn chưa? Bầu trời nơi đó là địa điểm tốt nhất để ngắm trăng,
buổi tối lên thuyền nhỏ ra ngoài dạo chơi, một bầu rượu, mấy đĩa đồ ăn nhỏ,
nhân gian tiên cảnh bốn chữ này tuyệt nhiên không quá. Người đời chỉ biết lên
trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, kỳ thật mặt trời mọc trên biển cũng thật là
tráng lệ…”

Vân Ca nói rất vui vẻ, Đại công tử
say mê lắng nghe, cuối cùng nhìn Vân Ca khen ngợi: “Ta còn vẫn cho là mình mới
là cao thủ vui chơi du ngoạn, hơn phân nửa địa phận Hán triều ta đều lén lút
ngao du xong rồi, kết quả so sánh với ngươi thật trở nên giống chim hoàng yến
trong lồng sắt so với đại điêu khoe khoang kiến thức rộng của mình. Hoàng kim,
phỉ thúy chính là lồng sắt, cái giá chính là như thế sao? Chung quy chính là
nhốt trong lồng sắt.”

Vân Ca thè lưỡi cười, đứng dậy rời
đi, “Đi ngủ, không cùng đùa với ngươi nữa. Nhớ rõ đem đàn đưa cho Ngọc trung
chi vương huynh.”

Vân Ca đã đi được khá xa, tiếng đàn
phía sau không hề có bố cục gì vang lên, nhưng đại khái nghe được rõ ràng một
khúc chịu đòn nhận tội. Vân Ca không quay đầu lại, bên môi khẽ nở nụ cười.

Hết chương 4.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3