Phù thủy xứ Ejinbara - Chương 01 - 02

CHƯƠNG I: Phù thủy viếng mộ

Vào buổi sáng đầu tiên của kỳ
nghỉ ba ngày liên tiếp, Conan cùng ông Kogoro và Ran ngồi trên chiếc thuyền
theo dòng sông Teimuzu của quận Teitan tới Ejinbara.

- Đáng lẽ ta không nên làm
việc này…- Ông Kogoro ngắm bầu trời đang chuyển dần sang màu chì với vẻ tiếc
nuối. Nói rồi ông quay lại, đưa mắt nhìn Đội thám tử nhí ngồi ở hàng ghế sau –
Tại sao mấy đứa lại bám theo chuyến du lịch của ta hả?

Genta, Mitsuhiko, Ayumi và Ai
vô thức cúi đầu trước ánh mắt khó chịu của ông Kogoro. Nhưng ngay lúc đó, Ran
đã lườm từ ghế bên kia lối đi:

- Nhờ bác Agasa và Đội thám
tử nhí mà bố mới phá được vụ án này đấy! Hơn nữa, bố đã hứa là nếu phá được vụ
án, bố sẽ đãi tất cả những người ở đó một chuyến du lịch đã đời còn gì!

- Đúng rồi đấy ạ! – Conan
đang ngồi cạnh ông Kogoro cũng lên tiếng bênh bạn.

- Hừm, chẳng cần mấy đứa trẻ
con như tụi bay giúp thì với trí thông minh hơn người, một mình Mori Kogoro ta
đây cũng vẫn có thể giải quyết vụ án ngon lành! – Ông Kogoro nói với vẻ bất
mãn, rồi lấy ví từ túi quần ra và nhìn vào ngăn đựng tiền một cách tiếc nuối –
Số tiền trả công của thân chủ chẳng còn bao nhiêu… Đáng lẽ ta đã có thể thắng
lớn trong vụ cá cược giải G1* rồi… - Chuyển ánh mắt tiếc nuối từ chiếc ví xẹp
lép sang đám trẻ, ông thở dài.

*Giải G1 (Viết tắt của Grand 1) là giải đua ngựa lớn
nhất của Nhật Bản, diễn ra tại trường đua Tokyo
vào tháng 11 hàng năm.

“Mình mới là người phá án cơ
mà… Với lại, ông bác đã bao giờ thắng cá cược đâu.” Conan cau mày nghĩ thầm.

- Phiền anh quá… Nhưng anh
đừng lo, tôi sẽ trông nom bọn trẻ… - Tiến sĩ Agasa ngồi sau trấn an.

-Vâng…

Ông Kogoro ỉu xìu đáp lại, và
bác tiến sĩ gật đầu.

- Lâu lắm rồi bác mới quay
lại Ejinbara. Chuyến du lịch này sẽ vui lắm đây! – tiến sĩ Agasa nhìn đội thám
tử nhí, mặt tươi cười.

- Vâng ạ! – Genta trả lời.

- Ejinbara là quận như thế
nào ạ? – Ayumi hỏi.

- Trước đây khi Nhật Bản còn
đóng cửa, không giao lưu với nước ngoài. Mãi đến cuối thời Edo,
chính quyền mới bắt đầu mở cửa cảng biển, và Ejinbara là một trong những cảng
đầu tiên được phép đón thuyền từ nơi khác đến. Cùng với việc mở cửa, văn hóa
bốn phương du

nhập vào quận, và vào thời
Meiji*, Eijinbara trở thành nơi đầu tiên xuất hiện những sản phẩm ngoại quốc
như đèn khí đốt, xe ngựa và đường sắt.

*Meiji: Lịch sử Nhật Bản được chia làm các giai đoạn
khác nhau với các tên riêng, mỗi giai đoạn thường tương ứng với một Nhật Hoàng.
Meiji là giai đoạn từ năm 1868 đến năm 1912 – hay còn gọi là Minh Trị.

- Thế ạ? – Đội thám tử nhí
chăm chú nghe tiến sĩ Agasa.

- Hiện giờ Ejinbara vẫn mang
những nét văn hóa của nước ngoài, nên thu hút rất nhiều khách du lịch, đặc biệt
là những cô gái trẻ.

- Chắc nơi đó lãng mạn lắm
nhỉ… - Ayumi chống tay mơ màng.

- Hừm, tiêu tiền của người ta
có khác, vui vẻ quá nhỉ… - Nghe cuộc trò chuyện giữa tiến sĩ Agasa và đội thám
tử nhí, ông Kogoro tỏ vẻ bất bình, nhưng im bặt khi thấy ánh mắt của Ran. Ông
vội vàng đổi chủ đề. – Ran, sao tự dưng con lại muốn đi viếng mộ của người nước
ngoài ở Ejinbara?

- Con muốn đặt bó hoa này lên
một ngôi mộ thay lời cảm ơn – Ran nói, mắt nhìn bó hoa màu vàng trên tay.

- Cảm ơn à? – Ông Kogoro
nghiêng đầu thắc mắc.

Conan bên cạnh ông cũng
nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

Thấy vậy, Ai xen vào:

- Bó hoa mà chị Ran đang cầm
tên là Saint John’s
wort*.

*Hoa Saint John’t wort là một loài hoa thuộc họ Ban,
có màu vàng nở vào khoảng sinh nhật thánh John (24/6). Loài hoa này có độc,
nhưng cũng được dùng làm thuốc để chữa một số bệnh, trong đó có bệnh trầm cảm.
Trong một số tín ngưỡng, hoa Saint
John’s wort được dùng làm bùa trừ ma quỷ.

- Saint John?

- Vâng. Người ta nói rằng,
nếu đặt hoa Saint John’s
wort dưới gối vào đêm trước ngày kỷ niệm thánh John*, ta sẽ mơ thấy người bạn
đời tương lai của mình.

*Thánh John là một trong mười hai tông đồ của chúa
Jesus. Ngài được coi là tác giả của một số sách Tân Ước, là người đã chứng kiến
nhiều sự kiện quan trọng trong đời chúa Jesus, và là người đầu tiên tin rằng
Chúa đã sống lại.

- Cái gì?! – Ông Kogoro nhảy
dựng lên trước cả Conan.

- Chắc chị ấy nằm mơ thấy ai
rồi nên mới muốn cảm ơn… - Ai nhìn Conan và ông Kogoro một cách hàm ý.

- Đừng nói là con nằm mơ thấy
thằng nhóc thám tử kia đấy… - Ông Kogoro dường như đã mất hết bình tĩnh, nghiến
răng kèn kẹt, mắt lườm gương mặt Shinichi đang hiện ra trong đầu.

Bên cạnh ông, Conan đang giả vờ
bình thản.

- Hừm, đó chỉ là mê tín thôi.
– Conan vừa nói vừa cười.

- Có thể thế thật. Nhưng
quyển “Bí mật thảo mộc Châu Âu” mà chị Ran cầm hiện đang được giới phụ nữ trẻ
rất yêu thích, nên tớ nghĩ cuốn sách cũng nói trúng được vài điều. – Ai nhổm
dậy, nhìn tựa đề của quyển sách Ran đang ôm.

- Thế… thế hả… - Nụ cười của
Conan hơi méo đi.

- Ôi! – Đội thám tử nhí bỗng
kêu lên.

Bọn trẻ vừa nhìn thấy cây cầu
Aurora bắc
ngang cửa biển quận Ejinbara. Sương mù buổi sáng đã che phủ cây cầu, nhưng ta
vẫn có thể nhìn thấy hai cây cột khổng lồ đang giữ cây cầu bằng những sợi dây
thép căng dài như dây của một chiếc đàn Harp*. Cây cầu mang vẻ đẹp thật đặc
biệt với những đường nét trang trí độc đáo.

*Đàn Harp – hay còn gọi là Hạc Cầm - có nhiều dây, là
một trong những nhạc cụ cổ nhất và phổ biến nhất của loài người. Tùy theo kích
cỡ của đàn mà người chơi có thể đặt nó lên bàn hoặc để dưới đất. Đàn được chơi
bằng cả hai tay.

Sau khi chui dưới cây cầu,
thuyền sẽ vào cảng Ejinbara. Ông Kogoro cầm áo khoác trên tay và đứng dậy.
Conan cũng nhảy xuống đất. Trong thuyền, những hành khách khác cũng bắt đầu thu
dọn hành lý và xếp hàng về phía cửa.

-Sương mù ngày càng dày… -
Ông Kogoro quay lại nhìn cây cầu Aurora
khi đã lên mặt đất. Sương mù bao trùm lên cả cầu.

- Đúng thế thật. – Genta đồng
ý.

- Các nhà nghiên cứu đã chia
sương mù thành bảy loại tất cả. Ejinbara được coi là mảnh đất của sương mù, vì
nơi đây có đến bốn loại, ví dụ như sương mù bức xạ* hay sương mù gió**. – Tiến
sĩ Agasa giải thích trước sự thán phục của Genta và Mitsuhiko.

* Sương mù bức xạ được tạo thành khi mặt đất giảm
nhiệt độ lúc hoàng hôn bởi bức xạ nhiệt. Loại sương này thường có vào mùa thu
và không tồn tại lâu sau bình minh.

** Sương mù gió xảy ra khi gió lạnh đẩy không khí ẩm
chuyển động.

Tuy nhiên, tụi con gái lại
đang say mê ngắm nhìn những con thuyền sang trọng từ khắp nơi trên thế giới
đang đậu trong cảng. Bên cạnh chiếc Queen Elizabeth
của Anh, ở đây có đủ loại thuyền du lịch từ những nước phương Tây khác. Trong
sương mù, những chiếc thuyền trông giống như bầy chim màu trắng đậu xuống cảng
nghỉ ngơi.

- Đẹp quá… - Ran thở dài.
Ayumi và Ai cũng gật đầu, đắm chìm trong khung cảnh huyền ảo.

- Đi nào mấy đứa!

- À, vâng ạ! – Nghe tiếng
giục của ông Kogoro, tụi con gái giật mình và bắt đầu cầm hành lý bước đi,
nhưng thỉnh thoảng vẫn quay lại nhìn cảng biển.

Chẳng bao lâu sau, khách tham
quan đã nghe thấy tiếng ồn ào của phố phường. Cạnh cảng biển là khu phố của
người Trung Quốc. Ở đó có các biển hiệu được viết bằng chữ màu đỏ đặc trưng của
Trung Hoa nổi bật như muốn át đi làn sương dày đặc. Phía dưới các biển hiệu,
rất nhiều

khách tham quan đang đi lại
với vẻ băn khoăn không biết nên vào đâu.

- Ran, hay chúng ta ăn trước
đi rồi hẵng đi viếng mộ? – Ông thám tử đưa tay xoa bụng. Mùi hương thơm phức
của món ăn Trung Quốc bắt đầu làm ông đói.

- Con muốn đi viếng mộ trước
cơ!

- Thôi được rồi. – Ông Kogoro
chặc lưỡi vẻ tiếc rẻ.

- Chị Ran nói đúng đấy, mục
đích đầu tiên của chúng ta là đi viếng mộ cơ mà. Đúng không Genta? Ủa? – Conan
quay qua quay lại tìm kiếm. Mới phút trước Genta còn đang đi ngay cạnh Conan,
mà giờ đã biến mất tăm.

Hóa ra cậu bé đã đi theo tấm
biển quảng cáo nổi bật nhất, và đang đứng nhìn món vịt quay Bắc Kinh treo trước
quán ăn một cách thèm thuồng.

- Bác tiến sĩ ơi, chúng ta
chờ ở đây đi. – Genta vừa ngắm món vịt vừa xin bác tiến sĩ.

- Nhưng mà… - Tiến sĩ Agasa
chần chừ xoa cằm.

- Quán ăn này có vẻ đông
khách. Nếu không xếp hàng trước, lát nữa quán mở chúng ta sẽ không kiếm được
chỗ đâu. – Genta lo lắng nhìn hàng người đông nghịt đứng chờ trước cửa.

- Thôi được rồi. Bác tiến sĩ
đợi ở đây nhé. – Conan nhượng bộ.

- Nhưng…

- Không sao đâu bác ạ. Cháu
đi viếng mộ một lát rồi về ngay. – Ran nói.

- Nếu cháu đồng ý thì được…
Bác sẽ cố gắng giữ chỗ trước. – Tiến sĩ Agasa và Đội thám tử nhí đứng vào hàng
người.

- Khu mộ của người nước ngoài
ở đâu? – Ông Kogoro nhìn quanh.

- Để con hỏi đường nhé. – Ran
lại gần cụ già người Trung Quốc ngồi trên vỉa hè. Cụ không nói một lời nào, chỉ
đưa tay chỉ con dốc dẫn lên ngọn đồi ẩn hiện trong làn sương mù.

- Cháu cảm ơn ông ạ! – Ran có
vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn cúi đầu cảm ơn cụ già, và tiến về phía con dốc.

Ông Kogoro và Conan đi theo.

Con đường dốc hơn vẻ bề
ngoài, và chỉ một chốc sau ông Kogoro đã bắt đầu thở dốc.

- Bố thật là…

Ran đẩy bố với vẻ chán ngán.
Nhờ được đẩy, ông Kogoro cũng tìm cách leo được lên đỉnh đồi.

- Chỗ này đẹp quá… - Ran ngắm
nhìn khung cảnh trải dài trước mặt.

- Đứng ở đây ta có cảm giác
như vừa đi lạc vào thành phố Châu Âu nào đó… - Ông Kogoro đồng tình, mắt mở to
kinh ngạc.

Trước mặt ba bố con là khung
cảnh đường phố trông như ở một nước phương Tây thế kỷ XIX nằm giữa lòng sương
mù. Nơi họ đứng chỉ cách cảng biển hai mươi phút đi bộ, nhưng cảnh tượng trên
đồi dường như thuộc về một thế giới khác. Những ngôi nhà xếp ngay ngắn cạnh
nhau, tất cả đều được xây theo kiểu kiến trúc phố biến của vùng Tây Âu và Anh,
với cột nhà làm từ những thân cây gỗ lớn, và tường bằng gạch đỏ hoặc thạch cao.
Dưới làn sương mù, những cột đèn hai bên con đường lát đá tỏa ra ánh sáng mờ
ảo. Nhìn khung cảnh đó, ta có cảm giác như vị thám tử tài ba Sherlock Holmes mà
Conan hâm mộ có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào với chiếc ô trên tay cùng người
bạn bên cạnh – bác sĩ Watson.

- Chắc kia là khu mộ dành cho
người nước ngoài. – Ran bước về phía cánh cổng sắt ẩn hiện trong sương.

Ông Kogoro và Conan đi theo.

Đi qua cánh cổng, ba người
nhìn thấy một khu mộ được xây trên sườn dốc hướng ra biển. Nếu trời nắng, chắc
chắn từ đây có thể thấy biển Ejinbara.

- Chỗ này có nhiều cột thập
tự giá nhỉ. – Conan nhận xét. Trong nghĩa trang có một số lượng không đếm xuể
những cây thập tự giá nối tiếp nhau.

- Khu mộ này là nơi tưởng
niệm những người ngoại quốc đã cống hiến cho Ejinbara cũng như cả nước Nhật.
Phần lớn họ đều không về nước mà mất ngay ở vùng này. – Đúng như Ran nói, quanh
đây toàn những bức tượng mang vẻ đặc trưng của tôn giáo phương Tây như Đức mẹ
Maria, thiên sứ, hay thậm chí là thập tự giá kiểu Nga.

- Khu mộ hướng ra biển cũng
có lý do cả. – Conan nói.

- Ừ. Người xây dựng khu mộ
mong muốn linh hồn của những người ngoại quốc có thể hướng ra biển, để linh hồn
họ bay về mảnh đất quê hương.

- Thì ra là thế… - Ông Kogoro
trầm ngâm.

- A, kia rồi! – Ran rảo bước
sâu vào trong khu mộ. Ba bố con đến trước một ngôi mộ có những bó hoa chồng
chất lên nhau như núi. - Nhiều hoa quá! – Ông Kogoro tròn xoe mắt.

Ran nhẹ nhàng đặt bó Saint John’s wort lên
trên chồng hoa.

- Elizabeth Montgory? – Ông
thám tử đọc chữ khắc trên phiến đá.

- Đó là phù thủy cuối cùng bố
ạ.

- Phù thủy ấy hả? – Ông bất
giác nói to.

- Vâng. – Ran khẽ gật đầu,
rồi quỳ xuống trước mộ, tay chắp trước ngực.

Ông Kogoro muốn hỏi rõ thêm,
nhưng thấy Ran như vậy nên không dám cất tiếng. Sự im lặng bao trùm lên khu mộ.

- Cứu tôi với! – Tiếng hét
của một cụ già phá tan sự tĩnh lặng.

Conan là người đầu tiên phản
ứng trước tiếng kêu. Cậu chạy về phía ngôi mộ gần cổng. Ông Kogoro bám theo
sau. Khi họ tới cổng, họ nhìn thấy thấp thoáng trong màn sương một ông già nằm
trên mặt đất, đang bị một bóng người mặc áo đen, đội mũ đen trùm kín mặt ngồi
đè lên.

Hắn lấy một vật sáng loáng từ
trong áo ra và giơ tay phải lên, chuẩn bị đâm vào ông cụ.

- Dừng lại! – Conan quát lên.
Tên áo đen quay phắt lại.

- Có chuyện gì thế?!

Nghe tiếng gọi sang sảng của
ông thám tử, tên sát nhân chặc lưỡi, rời khỏi nạn nhân. Khi đó, chiếc mũ hắn
đội sụp trên đầu lệch đi, để lộ gương mặt.

- Á! – Conan đông cứng trong
giây lát. Gương mặt của hắn bị bỏng nặng nề. – Đứng lại!

Cậu bình tĩnh lại, đuổi theo
bóng người mặc áo choàng đen đang chạy khỏi khu mộ. Nhưng khi qua cổng, thì tên
sát nhân đã biến mất.

- Hắn biến đi đâu rồi… -
Conan kinh ngạc nhìn quanh. Khu vực quanh mộ chẳng có gì ngoài sương mù và sự
im lặng bao trùm. Ông Kogoro đến sau sục sạo tìm khắp nơi, nhưng cũng không tìm
thấy gì.

- Hừm! – Ông thám tử giậm
chân vẻ tức tối.

Rồi sực nhớ ra cụ già đang
nằm trong khu mộ, hai người vội vàng quay lại. Tới nơi, họ thấy Ran đã đỡ ông
cụ dây. Được Ran tận tình chăm sóc, nhưng cả người ông vẫn run bần bật vì sợ.

- Phù thủy… phù thủy đấy! –
Ông cụ run rẩy bám lấy ông Kogoro.

- Phù thủy ư? – Ông thám tử
chớp mắt vẻ khó hiểu.

Conan còn nhớ rất kỹ diện mạo
của tên sát nhân. Mặt hắn bị bỏng nặng, nhưng chiếc mũi khoằm như mũi diều hâu
và khoang miệng rộng của hắn đúng là rất giống phù thủy.

- Ông bình tĩnh lại đã. –
Thám tử Kogoro trấn an, nhưng cụ già vẫn kéo tay ông và miệng cứ kêu lên “Phù
thủy, phù thủy!” liên tục. – Được rồi, tôi hiểu rồi mà. – Ông thám tử nói như
dỗ một đứa trẻ.

Cuối cùng ông già cũng bình
tĩnh lại.

- Cảm ơn mọi người… - Cụ cúi
đầu.

- Để tôi đưa cụ về nhà.

Nghe ông Kogoro nói, ông cụ
gật đầu đứng dậy, người vẫn còn lảo đảo.

CHƯƠNG II: Lá thư đe dọa của phù thủy

Nhà của ông cụ nằm ở trung
tâm quận, cách khu nghĩa trang khoảng mười phút đi bộ. Ông ở trong một tòa nhà
ba tầng đã cũ, trên cửa có biển đề hàng chữ “Văn phòng luật sư Miura”.

Ông Kogoro nhận chìa khóa của
cụ già. Cửa mở ra với tiếng kêu cọt kẹt khó nghe. Conan bấm công tắc đèn cạnh
cửa. Ngọn đèn cũ kỹ với lớp bụi bám hai bên nhấp nháy hai, ba lần như ngập
ngừng rồi mới sáng hẳn.

Trong phòng kê hai chiếc bàn
làm việc, trên bàn là những chồng tài liệu bừa bộn. Ngoài hai chiếc bàn, cạnh
tường còn có tủ sách bằng kim loại chắc chắn, trên đó xếp đầy những cuốn sách
luật pháp dày cộp.

- Ông ổn rồi chứ?

- Vâng. – Ông già trả lời ông
thám tử, rồi từ từ ngồi xuống ghế sofa. – Nhờ có ông mà tôi mới thoát được. –
Ông cúi đầu, gương mặt nhẹ nhõm.

Về đến văn phòng quen thuộc,
nên ông cụ có vẻ bình tĩnh hơn hẳn, thậm chí còn khẽ mỉm cười. Có lẽ ông đang
nhớ lại và thấy xấu hổ vì sự hoảng loạn của mình khi trước.

Dưới ánh sáng của đèn điện,
khuôn mặt ông cụ hiện lên rõ hơn hẳn lúc ở nghĩa trang. Ông có mái tóc màu hạt
dẻ, sống mũi thẳng và đôi mắt ánh lên màu xanh nước biển.

- Tôi là luật sư Miura.
Thường ở đây còn có một trợ lý nữa, nhưng vì hôm nay là ngày nghỉ nên không có
người tiếp đón chu đáo… - Ông luật sư nói như xin lỗi, và ra hiệu cho ông
Kogoro ngồi xuống chiếc ghế sofa đã cũ đến mức bông lót sắp rơi ra ngoài.

Ông thám tử đưa mắt nhìn Ran
và Conan rồi gật đầu, ngồi xuống ghế.

Luật sư Miura chậm chạp rút
một tờ danh thiếp ra khỏi chiếc hộp trong túi áo đưa cho thám tử Kogoro. Khi
nhìn thấy cái tên trên danh thiếp của ông thám tử, mắt ông Miura sáng rỡ:

- Thì ra ông là thám tử Mori
Kogoro lừng danh! – Ông soi xét người ngồi trước mặt mình.

- Chà, ông cũng biết tôi à? –
Được nhận ra, ông thám tử nhếch lông mày bên phải lên thích thú.

- Thì ông nổi tiếng đến thế
kia mà.

- Vâng vâng, tôi biết. – Ông
Kogoro cười to vẻ tự mãn.

- Nhân dịp được gặp ông, tôi
có điều muốn nhờ vả… - Ông Miura nắm lấy tay ông thám tử, mừng rỡ như gặp được
người trời.

- Nhờ tôi ấy à?

- Vâng. – Nói đoạn, ông luật
sư đứng dậy, mặt căng thẳng. Ông rút khăn tay ra khỏi túi, mở ngăn kéo trên
cùng bàn làm việc và dùng khăn tay cẩn thận lấy ra một chiếc phong bì. – Tôi có
thứ này… - Ông đưa ông Kogoro bức thư. – Ông đọc đi.

Ông thám tử ngập ngừng rồi
cũng lấy một chiếc khăn tay trắng từ túi áo trong, nhận phong bì và cẩn thận
lấy bức thư bên trong ra. Trên đó có dòng chữ “Thứ thuộc về phù thủy mãi thuộc
về phù thủy. Nếu có ý chiếm đoạt, dù chạy đi đâu, dưới lời nguyền của phù thủy,
ngươi sẽ bị mổ sống lấy tim.” Được ghép bởi những chữ cắt ra từ báo hoặc tạp
chí.

Nghe ông Kogoro đọc nội dung
bức thư xong, vẻ mặt Ran và Conan trở nên căng thẳng. Nhưng ông thám tử chỉ
cười nhạt:

- Thứ thuộc về phù thủy ư?

- Vâng. Tôi nghĩ lá thư ám
chỉ gia sản của người phụ nữ mới mất vì tuổi già hôm trước. Bà được người dân
Ejinbara nơi đây gọi là phù thủy.

- Thế hả… Bà phù thủy đó để
lại bao nhiêu tài sản? – Ông Kogoro đưa tay gãi mũi, lơ đãng hỏi.

- Để tôi xem nào… Tài sản
riêng của bà tính ra đã khoảng năm triệu yên. Bà còn được thừa kế một căn nhà
của gia tộc, tòa nhà ấy to nhất nhì Ejinbara này. Vì thế tính ra, tổng cộng gia
sản của bà phải lên tới hơn hai mươi triệu yên.

- Hai… Hai mươi triệu yên?! –
Ông Kogoro há hốc miệng.

Trong lúc ông Kogoro còn bàng
hoàng, Conan tranh thủ xem xét bức thư. Phải đến lúc Ran kéo tay áo, ông thám
tử mới định thần:

- Người phụ nữ đó là người
như thế nào?

- Tên bà là Elizabeth
Montgomery. Bà có một cửa hàng thảo mộc ở Ejinbara này.

- Hả? – Lần này đến lượt Ran
ngạc nhiên.

- Cháu biết bà ấy à?

- Vâng, cháu vừa đi viếng mộ
bà ấy lúc nãy…

- Chà, tình cờ thật, tôi cũng
thế đấy. – Ông Miura tròn mắt.

- Cháu rất thích quyển sách
về thảo mộc mà bà ấy viết. – Ran lấy quyển sách mang theo từ trong túi ra.

- À, quyển “Bí mật thảo mộc
Châu Âu” hả? – Ông Miura mỉm cười.

- Vâng ạ. Sáng nào cháu cũng
pha trà thảo mộc theo đúng công thức trong sách.

- Con làm trò đó à? – Ông
Kogoro nhìn con gái.

- Ủa, sáng nào con cũng pha
cho bố uống mà.

- Cái gì? – Ông Kogoro nhớ
lại. Đúng là gần đây, sáng nào con gái cũng cho ông uống một loại trà có mùi
lạ.

- Tôi nghe nói sách của bà Elizabeth được nữ sinh
trung học yêu thích, giờ mới thấy đúng. – Ông luật sư cười vui vẻ.

Tuy nhiên, ông Kogoro lại đưa
tay xoa bụng một cách lo lắng. Bên cạnh ông, Conan cũng làm y hệt.

- Ông có thể kể rõ chuyện về
bà phù thủy đó được không? – Ông thám tử hỏi.

- Vâng. Tôi là luật sư riêng
của bà ấy, nhưng rất tiếc là tôi không rõ về cuộc đời bà, cũng một phần do bà
không chịu kể. Nhưng chắc chắn bà đã sống ở Ejinbara từ thời Meiji.

- Từ thời Meiji ư? Nếu đúng
như thế thì bà ta phải hơn trăm tuổi…?

- Vâng. Nhìn bề ngoài không
ai nghĩ bà già đến thế nhưng điều đó khá chắc chắn.

- Ừm… - Ông Kogoro ra chiều
suy nghĩ.

- Tôi có dịp trò chuyện với
một cụ già chín mươi tuổi ở Ejinbara quen thân với bà Elizabeth. Theo câu chuyện thì lúc bà cụ kia
bắt đầu biết nhớ là bà Elizabeth
đã mở cửa hàng thảo mộc rồi.

- Ra là thế.

- Ông tôi từ Bỉ sang đây tám
mươi năm trước. Chắc hẳn bà Elizabeth
đã sống ở đây lâu hơn thế.

- Gia đình ông có gốc bên
nước ngoài à? – Ông thám tử quan sát mặt ông Miura.

- Vâng. Cha tôi đã cất công
xây tòa nhà này ngay sau chiến tranh. So với nhà tôi thì nhà bà Elizabeth quả là khác một
trời một vực. Gia đình của bà có dòng dõi hoàng gia, hình như trước đây được
phong tử tước* ở châu Âu.

* Tử tước: Trong chế độ phong kiến phương Tây trước
đây có hình thức phong tước cho quý tộc, kèm theo ban tặng đất đai. Tử tước là
một trong những chức tước đó, và đứng thứ tư trong năm chức tước (công tước,
hầu tước, bá tước, tử tước và nam tước).

- Gia đình bà ta có dòng dõi
hoàng tộc thì phải sang Nhật làm gì?

- Những người trong dòng dõi
của bà đều yêu thiên nhiên và thường chữa trị cho dân bằng các loại thảo dược.
Tuy nhiên, việc làm đó của họ bị triều đình và nhà thờ chú ý.

- Ủa, tại sao vậy?

- Châu Âu thời đó cho rằng
tất cả những ai làm việc mờ ám đều là pháp sư hoặc phù thủy, và cho người săn
lùng.

- Phù thủy thời đó bị săn
lùng cơ à…? – Ông Kogoro nheo mày. Conan và Ran cũng chăm chú lắng nghe.

- Việc săn lùng phù thủy diễn
ra vào khoảng thế kỷ XIV đến thế kỷ XIX ở các nước phương Tây. Ở châu Âu thời
trung đại, những người không theo đạo Thiên Chúa phải ra hầu tòa với tội danh
phù thủy. Nếu bị kết án, họ bị trói chặt chân tay lên một chiếc cọc và bị thiêu
sống. Tài sản của “phù thủy” bị nhà thờ hoặc triều đình tịch thu. Vì thế, việc
săn lùng phù thủy đã trở thành một thủ đoạn để cướp lấy tài sản của người giàu.
Dòng họ Elizabeth
sở hữu một mảnh đất màu mỡ, nên họ bị triều đình để ý và dồn vào đường cùng.

- Chỉ vì muốn có đất mà chúng
đã không từ một thủ đoạn nào… - Ran nheo mắt.

- Câu chuyện thương tâm quá.
– Ông Kogoro cũng nhăn trán.

- Vâng. Để thoát khỏi sự truy
đuổi của triều đình, gia tộc của bà đã chạy trốn khắp nơi, cuối cùng tìm đến
khu phố của người ngoại quốc ởEjinbara này. Ởđây gia đình họcũng sống một cách
bí mật để tránh bị chú ý.

- Vậy thì việc mọi người gọi
bà ta là phù thủy cũng có phần đúng.

- Thì tôi đã bảo vậy từ đầu
rồi mà! – Ông Miura giận dữ lườm ông thám tử.

- À, vâng… Thế bà Elizabeth định để tài sản
hơn hai mươi triệu yên ấy cho ai?

- Trong di chúc của bà ấy có
tên của ba người thừa kế. Tuy nhiên, cả ba đều là những người lạ, không có quan
hệ máu mủ gì với bà.

- Bà ấy định để lại tài sản
cho người lạ sao? – Ông Kogoro nghiêng đầu. – Bà ấy không có thân nhân à?

- Vâng, bà không còn người
thân nào ở đây. Tuy nhiên, bà có nhận một cô bé mồ côi về làm con nuôi. Cô ấy
tên là Tsurumi Youko. Tôi biết cô bé từ khi cô còn nhỏ. Giờ cô đã thành một
thiếu nữ thông minh, xinh đẹp. – Ông Miura say sưa nói như đang kể về cháu ruột
mình.

- Cô ấy xinh đẹp lắm à? – Ông
Kogoro dỏng tai. – Vậy tại sao cô Tsurumi đó không được quyền thừa kế?

- Tôi cũng rất ngạc nhiên. Cô
Tsurumi lúc nào cũng yêu quý bà Elizabeth
như mẹ đẻ của mình, hết lòng phụng sự bà. Cô ấy lại không có người thân, cũng
không có vẻ có nhiều tài sản riêng… - Ông luật sư thương cảm.

- Ba người có tên trong di
chúc là những ai?

- Cả ba người đều thuộc những
dòng họ sinh ra và lớn lên ở Ejinbara. Họ là bạn bè từ thuở nhỏ. Khi còn là trẻ
con, ba người đó cùng nhau lập ra đội thám tử nhí. – Mắt ông Miura trở nên xa
xăm.

- Đội thám tử nhí ạ? – Conan
ngạc nhiên.

Nhưng ông Kogoro không thèm
để ý mà tiếp tục hỏi:

- Rồi sao nữa?

- Người đầu tiên là ông Toda
Jirou, người sáng lập trường tiểu học tư thục Ejinbara. Người thứ hai tên là
Motomachi Seizou, hiện có bảo tàng đồ chơi gần cảng. Cuối cùng là ông Isezaki
Riki, thành viên hội đồng quận Ejinbara, và cũng là thân chủ của tôi.

- Cả ba đều là những người
rất thành đạt.

- Vâng, đến mức họ được gọi
là ba vị thánh của Ejinbara.

- Thế cơ à?

- Vâng. Trong di chúc còn
viết, nếu vì lý do nào đó mà ba người họ không thể nhận quyền thừa kế, thì tài
sản sẽ được chuyển cho con cái họ. Nếu con cái họ cũng có lý do để không nhận
gia sản, thì quyền thừa kế sẽ thuộc về cô Tsurumi Youko.

- Số tiền lớn như vậy làm gì có
người nào muốn từ chối chứ? Trường hợp họ không thể nhận gia sản là như thế
nào?

- Đó là trường hợp họ tử
vong. – Ông Miura trả lời câu hỏi với vẻ bình thản của một luật sư.

- Nếu ba vị “thánh nhân” và
con họ mất, thì tất cả tài sản sẽ chuyển giao cho cô Tsurumi Youko… - Ông
Kogoro vuốt cằm đăm chiêu.

- Vâng. Tuy nhiên, nếu cô
Tsurumi gặp chuyện gì đó mà không thể nhận tài sản, thì số tiền thừa kế sẽ được
chuyển cho ông Sakuragi. Ông là cha sứ của nhà thờ Ejinbara mà bà Elizabeth thường đi lễ
trước khi mất.

- Ý ông là trong trường hợp
cô Tsurumi không còn?

- Vâng. Và cuối cùng, nếu ông
Sakuragi không thể nhận tài sản, thì tôi sẽ thay mặt bà Elizabeth quyên tặng số tiền cho một tổ chức
từ thiện nào đó thích hợp nhất theo ý tôi.

- Tôi hiểu rồi… - Ông Kogoro
gật đầu, nhưng mặt Conan có vẻ nghiêm trọng. – Ông nghĩ rằng vì tên mình có
trong di chúc, nên ông đã bị tấn công chứ gì?

- Đúng thế. Nhưng kẻ lúc nãy
không phải là một người thường, đó là một phù thủy! – Ông Miura khăng khăng.

- Ha ha ha. Đúng là bà Elizabeth được gọi là phù
thủy thật, nhưng bà ấy đã mất rồi kia mà? Với lại, ở thế kỷ XXI này làm gì còn
pháp sư phù thủy nữa. – Ông Kogoro lại cười nhạt.

- Nhưng… - Ông Miura toát mồ
hôi.

- Ông đừng lo lắng. Lá thư
này chỉ là một trò đùa thôi.

- Trò đùa ư? – Ông Miura hỏi
lại.

- Đúng. Bà Elizabeth đã mất,
nghĩa là di chúc đã được công bố đúng không?

- Vâng, tôi đã tập hợp khoảng
hai mươi người liên quan, bao gồm cả một số người làm việc trong cửa hàng thảo
mộc, để công bố di chúc.

- Khoảng hai mươi người… Nếu hai
mươi người đó chỉ kể cho những người thân nhất, thì tổng cộng cũng phải đến
khoảng một trăm người biết nội dung của di chúc rồi.

- Ông có lý.

- Một kẻ trong số đó biết ông
có thể có quyền định đoạt tài sản của bà Elizabeth,
nên muốn dọa ông đấy thôi. – Ông thám tử cười.

- Khả năng đó không phải
không có, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng… - Ông Miura dùng khăn tay lau mồ hôi chảy
thành dòng trên mặt. Mắt ông đảo quanh như đang sợ điều gì đó.

- Ông đoán được kẻ nào đã gửi
bức thư chăng? – Ông Kogoro nhìn dò xét.

- À, không, chuyện đó… - Ông
luật sư luống cuống một lúc, rồi im lặng.

- Sao nào? – Ông Kogoro hỏi
dồn, nhưng ông Miura vẫn im như hến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3