Những kỳ nghỉ của nhóc Nicolas - Chương 16 + 17 + 18 [Hết]

Chương 16: Món súp cá

"Câu cá bằng cần câu có tác
dụng làm thư thái một cách không phủ nhận được..." Vài dòng nêu trên một
tờ họa báo đã ảnh hưởng mạnh mẽ tới Gérard Lestouffe, người đội trưởng trẻ tuổi
của đội Mắt Báo, anh chàng đã mất một đêm thanh để mơ về mười hai thằng bé bất
động và yên lặng, chăm chú theo dõi mười hai cái phao dập dềnh trên sóng nước
thanh bình...

Món súp cá

Tôi cùng đáp, kể cả cái thằng
Gualbert, cái thằng vừa thức dậy.

Sau khi tập hợp, trong lúc hội khác
đi ra bãi biển, ông Rateau, chỉ huy trưởng của trại, cho phát cần câu và một
hộp đầy giun cho chúng tôi. "Đừng có về muộn quá để bác còn có Sáng nay
đội trưởng chúng tôi bước vào nhà và anh ấy nói: "Này, các chàng! Để thay
đổi không khí, thay vì đi bơi với hội khác, các chàng có thích đi câu
không?" "Có ạ" tất cả chúng tôi cùng trả lời. Gần như tất cả,
bởi vì Paulin không nói gì, cái thằng lúc nào cũng nghi ngờ và muốn về nhà vời
bố mẹ nó. Thằng Gualbert cũng không nói gì, nó đang ngủ.

- Được, đội trưởng chúng tôi nói,
anh đã báo với bác đầu bếp răng buổi trưa chúng ta sẽ mang cá về cho bác ấy.
Chính đội ta sẽ mời cả trại ăn món xúp cá. Như thế thì các đội khác sẽ biết đội
Mắt Báo là giỏi nhất! Hoan hô đội Mắt Báo...!

- Hoan hô tất cả chúng tôi đều reo
lên, trừ thằng Gualbert.

- Và hiệu lệnh của chúng ta là?... đội trưởng chúng tôi hỏi.

- Dũng cảm lên! Tất cả chúng thời gian mà nấu xúp đấy", bác đầu bếp
vừa cười, vừa hét theo. Bác đầu bếp lúc nào cũng cười, và chúng tôi rất thích
bác. Mỗi khi chúng tôi vào bếp, bác lại hét: "Ra ngay, bọn ranh con ăn xin
này! Ta sẽ lấy cái muôi nện cho mỗi đứa một trận! Rồi mà xem!" và bác cho
chúng tôi bánh quy.

Chúng tôi ra đi cùng với cần câu và giun của chúng tôi, và chúng tôi ra đê,
tít tận ngoài. Chẳng có ai ngoại trừ một ông to béo đội mũ trắng bé tí đang
ngồi câu, và ông ta không có vẻ gì là hài lòng khi thấy chúng tôi.

- Trước hết, đi câu thì phải yên lặng, đội trưởng chúng tôi nói, nếu không
cá nó sợ nó chạy đi hết! Không được bất cẩn, tôi không muốn cậu nào rơi xuống
nước đâu đấy! Ngồi yên thành một nhóm! Cấm trèo xuống các mỏm đá! Cẩn thận
không được để lưỡi câu làm đứt tay!

- Thế đã sắp thôi được chưa? Ông to béo hỏi.

- Sao ạ? đội trưởng chúng tôi ngạc nhiên quá hỏi.

- Tôi hỏi là cậu đã sắp thôi gào toáng lên như thế được chưa, ông to béo
nói. Hét như thế thì đến cá voi cũng chuồn!

- Ở đây có cá voi à? Thằng Bertin hỏi.

- Nếu có cá vui thì em về đây! Thằng Paulin kêu lên, và nó bắt đầu vừa khóc
lóc vừa bảo rằng nó sợ, và răng nó muốn về nhà bố nó và mẹ nó. Nhưng nó có đi
đâu, người đi chính là ông to béo, và như thế càng tốt, bởi vì như thế thì có
mỗi chúng tôi thôi, chẳng có ai làm phiền chúng tôi cả.

- Ai trong số các cậu đã đi câu rồi? đội trưởng hỏi.

- Em, thằng Athanase nói. Hé năm ngoái em câu được con cá to bằng ngần này!
và nó dang tay rộng hết cỡ. Chúng tôi đều phì cười bởi vì thằng Athanase là
thằng nói rất điêu; có khi nó là thằng nói điêu nhất trong cả bọn.

- Mày là đồ nói điêu, thằng Bertin bảo nó.

- Mày ghen ăn tức ớ và ngu, thằng Athanase nói. Cá của tao nó to bằng đây
này! Và thằng Bertin nhân lúc thằng Athanase đang dang tay ra để tát cho nó một
cái.

- Đủ rồi hai cậu kia, nêu không tôi sẽ cấm câu! Hiểu chưa? Đội trưởng quát.
Hai thằng Athanase và Bertin bèn chịu yên, nhưng thằng Athanase vẫn nói rằng
rồi chúng tôi sẽ thấy được con cá nó câu như thế nào, đừng có mà đùa! Và thằng
Bertin nói răng con cá nó câu được sẽ là con to nhất đội là cái chắc.

Đội trưởng chỉ cho chúng tôi cách cài giun vào luỡi câu. "Và nhất là,
anh bảo chúng tôi, cẩn thận kẻo lưỡi câu móc vào tay đấy!" Tất cả chúng
tôi đều cố làm như đội trưởng, nhưng chẳng dễ gì, và đội trưởng phải giúp chúng
tôi, nhất là Paulin, cái thằng sợ giun, và còn hỏi chúng có cắn không. Ngay khi
lưỡi câu của nó có giun, thằng Paulin ấy, nhanh, nhanh, nó đã quăng ngay câu
xuống nước để cách con giun càng xa càng tốt. Chúng tôi đều thả câu xuống nước,
trừ thằng Athanase và thằng Bertin để quấn dây câu vào nhau, và thằng Gualbert
với thằng Calixe đang bận cho giun chạy thi trên đê. "Hãy theo dõi phao
nhé" đội trưởng nói.

Còn phao, chúng tôi dĩ nhiên là có theo dõi, nhưng chẳng có gì đáng kể xảy
ra, và rồi, thằng Paulin kêu lên một tiếng, nó nhấc cần câu lên và đầu dây có
một con cá. "Một con cá! Thằng Paulin kêu lên. Mẹ ơi!" và nó buông
tay làm rơi cái cần xuống mỏm đá phía dưới. Đội trưởng đưa tay vuốt mặt, anh ấy
nhìn thằng Paulin khóc, và rồi anh nói: "Chờ anh nhé, chờ anh đi nhặt cần
câu cho cái thằng... cái thằng vụng về kia!" Đội trưởng trèo xuống phía
các ghềnh đá, và thế rất là nguy hiểm, vì rất trơn, nhưng tất cả cúng đều ổn,
trừ lúc thằng Crepin cũng xuống giúp đội trưởng thì sinh chuyện, và nó trượt
chân luôn xuống nước, nhưng đội trưởng đã túm được nó, và đội trưởng quát to
đến mức từ rất xa trên bãi biển, chúng tôi thấy người ta cũng nhỏm dậy để xem.
Khi đội trưởng giả cần cho Paulin, con cá không còn ở đầu dây nữa. Và thăng
Paulin cũng rất hài lòng, vì cả con giun cũng không còn nữa. Và thằng Paulin
cũng đồng ý tiếp tục câu, với điều kiện là không cài thêm giun vào cần câu của
nó.

Con cá đầu tiên là của thằng Gualbert. Ngày hôm nay đúng là ngày của thằng
Gualbert: nó đã thắng trong cuộc đua giun, và bây giờ, nó lại câu được cá. Cả
bọn chúng tôi tới xem. Cá của nó không to lắm, nhưng nó vẫn tự hào ghê, và đội
trưởng đã khen nó. Sau đó, Gualbert bảo rằng nó xong việc rồi bởi vì nó đã có
cá. Nó nằm dài trên đê và nó ngủ. Con cá thứ hai, bạn biết không bao giờ đoán
ra ai câu được! Chính là tôi! Một con cá đỉnh cực! Thật sự kinh khủng! Nó hơi
bé hơn con của thằng Gualbert một tí nhưng nó bơi khá lắm! Điều đáng tiếc là
đội trưởng lại bị lưỡi câu móc vào tay lúc gỡ nó ra (thật là ngộ, tôi suýt nữa
thì đánh cuộc rằng anh sẽ bị móc tay). Có lẽ vì thế mà đội trưởng nói răng đã
đến giờ quay về. Hai thằng Athanase và thằng Bertin đã phản đối bởi vì chúng nó
vẫn chưa gỡ xong cần câu.

Trong khi đem cá cho bác đầu bếp, chúng tôi hơi áy náy một tí, bởi vì có
hai con cá nấu xúp cho toàn trại thì có thể là hơi ít. Nhưng bác đầu bếp cười
và bác bảo chúng tôi rằng thế là tuyệt vời, vừa đúng như yêu cầu. Và để thưởng
chúng tôi, bác cho chúng tôi bánh quy.

Và đúng là bác đầu bếp này thật cực kì! Món xúp rất ngon và ông Rateau đã
kêu lên: "Hoan hô đội Mắt Báo!" "Hoan hô" tất cả mọi người
kêu lên, và chúng tôi cũng thế, bởi vì chúng tôi tự hào kinh lên được.

Sau đó, tôi hỏi bác đầu bếp làm thế nào mà cá trong xúp lại to và nhiều đến
thế. Thế là, bác bật cười, và bác giải thích cho tôi rằng cá nấu lên thì nó nở
ra. Và vì bác thật hết sảy, bác lại cho tôi một miếng bánh quết mứt.

Chương 17: Crepin có khách

Thưa ông bà,

Cháu Crepin vẫn khỏe và tôi vui mừng thông báo để ông bà biết là chúng tôi
rất hài lòng về cháu. Cậu bé thích nghi rất tốt và sống hòa hợp với các bạn.
Đôi khi cháu có xu hướng chơi hơi "rắn" (mong ông bà bỏ quá cho lối
diễn đạt này). Cậu luôn muốn các bạn coi mình như một người đàn ông và như một
thủ lĩnh. Năng động và với óc sáng tạo rất cao, Crepin có ảnh hưởng mạnh mẽ tới
các bạn, những đứa một cách vô thức vẫn khâm phục sự cân bằng của cháu. Tôi rát
vui mừng được đón tiếp ông bà khi quý vị có dịp qua vùng chúng tôi.

(Trích thư của ông Rateau gửi cho bố mẹ Crepin)

Crepin có khách

Trại xanh nơi tôi đi trại hè, rất là tốt. Chúng tôi có hàng đống bạn và
chúng tôi chơi vui kinh. Mỗi tội là bố mẹ không có ở đấy. Ồ dĩ nhiên là chúng
tôi viễt hàng đống thư, các bố, các mẹ và chúng tôi. Chúng tôi thì kể chúng tôi
làm những gì, chúng tôi bảo rằng chúng tôi ngoan, ràng chúng tôi ăn tốt, rằng
chúng tôi chơi vui và rằng chúng tôi ôm họ rất mạnh, và các bố mẹ, bọn họ trả
lời rằng chúng tôi phải biết vâng lời, ràng chúng tôi phải ăn các thức ăn, răng
chúng tôi phải cẩn thận và rằng họ hôn chúng tôi thật kêu; nhưng khi có bố và
có mẹ ở đây thì lại là một chuyện khác.

Chính vì thế mà thằng Crepin may kinh lên được. Chúng tôi mới vừa ngồi
xuống để ăn, thì ông Rateau, chỉ huy trưởng của trại, bước vào vời nụ cười
ngoác trên mặt, ông ấy nói:

- Crepin, có một điều bất ngờ dành cho em, bố và mẹ em đến thăm em.

Và cả lũ chúng tôi chạy ra xem. Thằng Crepin nhảy lên cổ mẹ nó, rồi lên cổ
bố nó, nó ôm hôn bọn họ, bọn họ bảo nó răng nó lớn ghê và rẳng nó rám nắng ghê
nhỉ. Thằng Crepin hỏi bọn họ có mang cái tàu điện cho nó không, và bọn họ có vẻ
mừng rỡ lắm khi gặp nhau. Thế rồi thằng Crepin nói với bố nó và mẹ nó:

- Còn kia là các bạn. Kia là thằng Bertin; thằng đó là Nicolas, với cả
thằng Gualbert, với cả thằng Paulin, vói cả thang Athanase, với cả bọn khác, và
đó là đội trưởng bọn con, và kia là nhà bọn con và hôm qua con đã câu được hàng
đống tôm.

- Ông bà dùng bữa trưa luôn với chúng tôi chứ ạ? ông Rateau hỏi.

- Chúng tôi không muốn làm phiền quý vị, bố thằng Crepin nói, chúng tôi chỉ
ghé qua thôi.

- Tôi cũng tò mò muốn biết bọn nó ăn gì, mẹ thằng Crepin nói.

- Rất hân hạnh thưa bà, ông Rateau nói. Tôi sẽ nói đầu bếp chuẩn bị thêm
hai suất ăn.

Rồi tất cả chúng tôi lại quay vào nhà ăn.

Bố và mẹ thằng Crepin ngồi cùng bàn với ông Rateau, với cả ông Genou, quản
trị trại của chúng tôi. Thăng Crepin ngồi với chúng tôi, nó tự hào kinh và nó
hỏi chúng tôi đã thấy xe ô tô của bố nó chưa. Ông Rateau đã nói với bố và mẹ thằng
Crepin rằng mọi người ở trại đều rất hài lòng với thằng Crepin, ràng nó có hàng
đống sáng kiến với cả năng động. Và rồi chúng tôi bắt dầu ăn.

- Ngon thế nhỉ, bố thằng Crein nói.

- Thức ăn đơn giản nhưng nhiều và lành, ông Rateau nói.

- Phải bóc cái vỏ xúc xích ấy đi, thỏ con của mẹ, và nhai cho kỹ! Mẹ thằng
Crepin la thằng Crepin.

Còn thằng Crepin thì không thích mẹ nó nói thế. Có thể bởi vì nó đã ăn cả
xúc xích và cái vỏ. Cần phải nói là khi ăn, cái thằng này năng động kinh khủng,
Crepin ấy. Và rồi chúng tôi ăn món cá.

- Quả là ngon hơn ở cái khách sạn của chúng tôi đang nghỉ ơ Cost Brava, bố
thằng Crepin giải thích; ở đấy, dầu ăn...

- Xuơng cá, cẩn thận xương cá thỏ con của mẹ! Mẹ thằng Crepin kêu lên. Hãy
nhớ là ở nhà con khóc như thế nào hôm con nuốt phải xương!

- Con có khóc đâu, thằng Crepin nói và nó đỏ dần cả người; nó có vẻ còn bắt
nắng hơn cả trước.

Chúng tôi ăn món tráng miệng, là kem tuơi rất hết sảy, và sau đó ông Rateau
nói:

- Thường thì sau bữa ăn, chúng tôi hay hát vài bài.

Và rồi ông Rateau đứng dậy, ông ấy bảo chúng tôi:

- Chú ý!

Ông ấy vung tay, và chúng tôi hát cái bài má có sỏi đá trên các con đường,
và sau đó bài về con tàu nhỏ, nơi mà người ta phải bắt thăm để xem ai, ai sẽ bị
ăn thịt. Ô lế! Ô lế! và bố thằng Crepin có vẻ thích thú lắm và ông còn giúp
chúng tôi, ông ta Ô lế! Ô lế! mới là kinh khủng! Khi chúng tôi kết thúc, mẹ
thằng Crepin bảo:

- Thỏ con, hát bài cái đu nhỏ nào!

Và bà ấy giải thích với ông Rateau rằng thằng Crrepin hay hát bài này khi
nó còn bé tí, trước khi bố nó ép phải cắt tóc cho nó, bởi vì thật đáng tiếc,
bỏei vì nó nom đỉnh lắm với món tóc cuộn thành búp. Nhưng thằng Crepin khong
muốn hát, nó nói rằng nó quên mất lời rồi, và mẹ nó lại muốn giúp nó:

- Ấp là! Ấp là! cái đu nhỏ...

Kể cả thế thằng Crepin vẫn không muốn, và nó có vẻ không hài lòng khi thằng
Bertin bắt đầu cười nhạo. Và ông Rateau nói rằng đã đến lúc rời bàn ăn.

Chúng tôi ra khỏi nhà ăn, và bố thằng Crepin hỏi thường chúng tôi làm gì
vào giờ này.

- Các cháu đi ngủ trưa, ông Rateau nói, đây là quy định bát buộc. Các cháu
cần nghỉ ngơi và thư giãn.

- Đúng quá đi mất, bố thằng Crepin nói.

- Còn cháu không muốn ngủ trưa, thằng Crepin nói, cháu muốn chơi với bố và
mẹ cháu.

- Được rồi thỏ con của me, mẹ thằng Crepin nói, mẹ chắc chắn là ông Rateatu
sẽ đặc cách cho con hôm nay.

- Nếu nó không phải ngủ trưa thì cháu cũng không ngủ! thằng Bertin nói.

- Kệ xác mày, nếu mày không ngủ, thằng Crepin nói. Chỉ cần biết dù sao tao
cũng không ngủ trưa.

- Thế tại sao mày lại không ngủ trưa thưa mày? thằng Athanase hỏi.

- Ờ thằng Calixte nói, nếu Crepin không ngủ trưa thì không ai ngủ trưa hết!

- Thế tại sao tao lại không ngủ trưa? thằng Gualbert hỏi. tao buồn ngủ, và
tao có quyền ngủ trưa, cho dù cá thằng đần này không ngủ!

- Mày muốn cái tát hử? thằng Calixte hỏi.

Thế là ông Rateau có vẻ đột nhiên nổi giận nói:

- Trật tự! Tất cả đèu phải ngủ trưa! Thế thôi, rõ chưa!

Thế là thằng Crepin bắt đầu kêu, khóc, tay chân khua khoắng hàng đống phát,
và nó làm chúng tôi rất ngạc nhiên vì chỉ thằng Paulin mới hay làm thế. Paulin
là cái thằng lúc nào cũng khóc lóc và nói rằng nó muốn về nhà bố nó và mẹ nó,
nhúng bây giờ nó chẳng nói gì, vì nó ngạc nhiên quá vì khi thấy có một thằng
không phải nó khóc.

Bố thằng Crepin có vẻ rất lúng túng.

- Dù sao thì, ông ta nói, chúng tôi cũng phải đi ngay, nếu như chúng tôi
muốn đến nơi vào tối nay như dự kiến...

Mẹ thằng Crepin nói như thế thì hẳn là hơn rồi. Bà ôm thằng Crepin, cho nó
một đống lời khuyên, hứa với nó một đống đồ chơi, và rồi bà ấy chào tạm biệt
ông Rateau.

- Trại của ông rất tuyệt, bà ấy nói. Toi chỉ thấy có điều rằng xa bố me,
bọn trẻ có vẻ hơi căng thẳng. Sẽ là tốt hơn nếu bố mẹ đến thăm chúng thường
xuyên. Điều đó sẽ khiến cho chúng bình tâm, điều đó sẽ đem lại cho chúng sự cân
bằng nhờ gặp lại không khí gia đình.

Và rồi, tất cả chúng tôi đều đi ngủ trưa, thằng Crepin không khóc nữa, và
nếu thằng Bertin không nói: "Thỏ con hát bài cái đu nhỏ nào", thì tôi
tin rằng cả lũ chúng tôi đã không đánh nhau.

Chương 18: kỉ niệm ngày hè

Kì nghỉ sắp kết thúc, và sắp phải rời trại hè. Tất nhiên là buồn, nhưng bọn
trẻ cũng tự an ủi khi nghĩ rằng bố mẹ sẽ rất mừng rỡ đón chúng trở về. Và trước
chuyến khởi hành, ở trại Xanh đã có một đêm lửa trại lớn để chia tay. Mỗi đội
đều thể hiện hết tài năng của mình; đội của Nicolas đã kết thúc dạ hội bằng màn
chồng người thành tháp. Trên đỉnh tháp, một vận động viên trẻ đã vẫy cờ hiệu
của đội Mắt Báo, và mọi người cúng hô to hiệu lệnh tập hợp: "Dũng cảm
lên!"

Tất cả bọn trẻ đều dũng cảm biết bao trong lúc chia tay, trừ Paulin, cái
thằng đã khóc và kêu rằng muốn ở lại trại.

Kỷ niệm ngày hè

Tôi đi nghỉ hè trở về, tôi ở trong một trại hè rất là hay. Khi chúng tôi về
đến sân ga cùng vời con tàu, đã có tất cả các bố tất cả các mẹ đang chờ đón.
Thật kinh khủng: tất cả mọi người la hét, có một số khóc lóc vì bọn nó chưa tìm
thấy bố và mẹ bọn nó, một số khác cười vì bọn nó đã tìm thấy bọn họ, các đội
trưởng đi cùng chúng tôi thổi còi để chúng tôi ở yên trong hàng, các nhân viên
nhà ga thổi còi để các tổ trưởng không thổi nữa, bọn họ sợ hội kia làm cho tàu
chạy mất, và tôi nhìn thấy bố tôi và mẹ tôi, khi ấy thì thật là hết sảy đến nỗi
tôi không biết nói với bạn sao nữa. Tôi nhảy xổ vào vòng tay mẹ, rồi vào vòng
tay bố, và chúng tôi ôm hôn nhau và bố mẹ bảo rằng tôi lớn ghê, và tôi có nước
da nâu quá là nâu, và mẹ ậng nước ở hai mắt còn bố vừa cười khẽ vừa kêu
"hé hé" và bố xoa đầu tôi, còn tôi, tôi bắt đầu kể cho họ nghe về các
kì nghỉ hè, và chúng tôi ra khỏi nhà ga, và bố lại làm mất vali tôi.

Tôi rất vui khi được về lại nhà, nó có mùi dễ chịu, và rồi phòng tôi với
tất cả đồ chơi, và mẹ đi chuẩn bị bữa trưa cho tôi, và thật hết sảy, bởi vì ở
trại chúng tôi ăn ngon, nhưng mẹ nấu ngon hơn tất cả, và kể cả; khi mẹ làm hỏng
cái bánh ga tô, nó vẫn ngon hơn bất cứ thứ gì bạn từng ăn. Bố ngồi trong ghế
bành đọc báo và tôi hỏi bố:

- Thế bây giờ con làm gì nhỉ?

- Bố biết đâu đấy, bố nói, chắc con đi đường cũng mệt rồi, lên phòng con
nghỉ đi.

- Nhưng con không mệt, tôi nói.

- Thế thì đi chơi đi, bố bảo tôi.

- Với ai? tôi hỏi.

- Với ai, với ai, con hỏi hay nhỉ! bố nói. Chẳng với ai cả, bố nghỉ thế.

- Nhưng con không biết chơi một mình, tôi nói, thật bất công, ở trại ấy à,
có hàng đống bạn và lúc nào cũng có đủ thứ để làm.

Thế là bố đặt tờ bảo trên đùi, bố trợn mắt lên với tôi và bố bảo tôi:
"Đây không phải là trại hè nữa, và con sẽ chơi một mình cho bố nhờ!"
Thế là tôi bắt đầu khóc, mẹ chạy từ bếp chạy ra và mẹ bảo: "Lại bắt đầu
hay ghê," mẹ dỗ tôi và mẹ bảo tôi rằng trong khi chờ đợi bữa trưa tôi ra
vườn mà chơi, mà tôi có thể rủ cả Marie-Edwige cũng mới đi nghỉ hè về. Thế là
tôi chạy ra vườn trong khi mẹ nói chuyện với bố. Tôi tin rằng bọn họ nói về
tôi, bố mẹ mừng lắm khi tôi trở về nhà.

Marie-Edwige là con gái của ông và bà Courteplaque, hàng xóm của chúng tôi.
Ông Courteplaque là trưởng quầy giày tại siêu thị "Người tiết kiệm",
ở tầng ba, và ông ta rất hay cãi nhau với bố. Nhưng cô nàng Marie-Edwige thì
thật hết sảy, mặc dù có là con gái đi nữa. Và rồi, sao mà may thế, bởi vì khi
tôi ra vuòn nhà tôi, tôi thấy Marie-Edwige cũng đang chơi trong vườn nhà nó.

- Chào Marie-Edwige, tôi nói, cậu sang vườn nhà tớ chơi không?

- Được, Marie-Edwige nói, và nó chui qua cái hàng rào và bố và ông
Courteplaque đều không chịu sửa, bởi vì người này thì nói là cái lỗ ấy thuộc
vườn của người kia. Kể từ lúc gần đây nhát tôi gặp trước kì nghỉ hè,
Marie-Edwige đã sẫm ra nhiều ghê, và với đôi mắt xanh biếc và mái tóc vàng óng,
trông rất chi là xinh. Thật đấy dù có là con gái đi chăng nữa, nhưng cô nàng
rất hết sảy, Marie-Edwige ấy.

- Cậu nghỉ hè vui chứ, Marie-Edwige hỏi tôi.

- Kinh khủng! tôi bảo cô nàng. Tớ đi trại hè có các đội nhé, và đội của tớ
là siêu nhất, tên nó là đội Mắt Báo và chính tớ là đội trưởng.

- Tớ tưởng đội trưởng là các anh lớn chứ, Marie-Edwige bảo tôi.

- Ừ đúng, tôi nói, nhưng tớ là trợ lý của đội trưởng, và anh ấy không làm
gì mà không hỏi ý kiến tớ. Người chỉ huy thực sự chính là tớ.

- Thế có con gái trong trại hè không? Marie-Edwige hỏi tôi.

- Xời! tôi trả lời, tất nhiên là không, quá là nguy hiểm cho bọn con gái.
chúng tớ làm các thứ kinh khủng lắm, tớ còn phải cứu hai dứa suýt chết đuối!

- Cậu chỉ bốc phét! Marie-Edwige bảo tôi.

- Phét là thể nào, tôi kêu lên. Không phải hai đứa mà là ba đứa cơ, tớ quên
mất một đấy. Với lại thi câu, tớ đoạt giải nhất đấy, tớ giật được con cá to thế
này này! và tôi dang tay hết cỡ và Marie-Edwige bắt đầu cười như thể cô nàng
không tin tôi. Tôi chẳng hài lòng tí nào, thật vậy đấy, với bọn con gái thì làm
thế nào mà nói chuyện được. Thế là tôi kể cho cô nàng cái lần tôi giúp cảnh sát
bắt một thằng ăn trộm mò vào trốn trong trại và cái lần tôi bơi ra tận chỗ ngọn
hải đăng và quay lại và tất cả mọi người đều rất lo, nhưng khi tôi quay về bãi
biển, tất cả mọi người đã khen ngợi tôi và nói rằng tôi là một quán quân kinh
khủng, và rồi cái lần tất cả bọn bạn bị lạc trong rừng, đầy những thú dữ, và
tôi đã tìm thấy bọn nó.

- Còn tớ, Marie-Edwige nói, tớ đi biển với bố tớ và mẹ tớ, và tớ có bạn
trai tên là Jeannot, và cậu ấy nhào lộn thì kinh khủng...

- Marie-Edwige! bà Courteplaque ra thềm gọi, về ngay, bữa trưa dọn ra rồi!

- Tớ sẽ kể cho cậu sau nhé, Marie-Edwige bảo tôi, và cô ngàn chạy vội về
qua cái lỗ hàng rào.

Khi tôi quay vào trong, bố nhìn tôi và bố nói: "Thế nào, Nicolas, con
nói chuyện với cô bạn rồi à? Bây giờ con thấy vui hơn chưa?" Thế à, tôi ấy
à, tôi chẳng trả lời, tôi chạy ù lên phòng tôi và tôi đá một phát vào cánh cửa
tủ.

Thật đấy, chứ gì nữa, xét cho cùng, con Marie-Edwige ấy đi kể cho tôi nghe
hàng đống thứ bốc phét về kì nghỉ hè của nó làm cái gì? Với lai tôi đâu có thèm
để ý.

Còn cái thằng Jeannot của nó là một thằng đần và xấu mù!

[Hết]

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Chimcanhcut100786 – vuthungoc
– auduong_yy

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3