Lolita - Phần I - Chương 27 phần 1
Chương 27
Vẫn ở Parkington. Cuối cùng, tôi
cũng ngủ được một tiếng - tôi bị đánh thức bởi cuộc gặp gỡ chẳng đâu vào đâu và
mệt nhọc ghê gớm với một tay ái nam ái nữ lông lá xồm xoàm, một kẻ hoàn toàn xa
lạ. Lúc ấy là sáu giờ sáng và tôi chợt nghĩ có lẽ mình nên đến trại sớm hơn đã
hẹn thì tốt. Từ Parkington đến trại khoảng một trăm sáu mươi ki lô mét và từ đó
đến dãy Đồi Mù Sương và Briceland còn xa hơn thế. Sở dĩ tôi hẹn đến
đón Dolly vào buổi chiều là chỉ vì trí tưởng tượng của tôi một mực muốn màn đêm
từ bi mau buông; xuống thật sớm trên nỗi lòng nôn nóng của tôi. Nhưng giờ đây,
tôi lường thấy trước mọi kiểu ngộ nhận và đâm lo ngay ngáy: ngộ nhỡ vì mình đến
trễ, em rỗi việc lại phôn một cú ất ơ về Ramsdale? Nhưng đến chín rưỡi sáng,
khi tôi định khởi hành thì bình ắc qui lạnh ngắt và cuối cùng, mãi gần trưa,
tôi mới rời Parkington.
Tôi tới nơi vào quãng hai rưỡi; đậu
xe vào một khóm rừng thông, nơi một thằng bé nghịch ngợm, mặt mày quàu quạu,
tóc đỏ, sơ mi xanh, đang đứng một mình chơi ném móng ngựa; nó cộc lốc chỉ cho
tôi một văn phòng trong một ngôi nhà tường trát vữa; mấy phút liền, trong một
trạng thái dở sống dở chết, tôi chịu đựng sự ái ngại tọc mạch của nữ giám đốc
trại, một phụ nữ tàn úa, bẩn thỉu, tóc màu gỉ. Dolly, bà ta nói, đã đóng gói
mọi thứ và sẵn sàng ra đi. Em biết tin mẹ ốm nhưng không nguy kịch. Không biết
ông Haze, tôi muốn nói ông Humbert, có muốn gặp các cố vấn của trại không? Hoặc
ngó qua những lều ở của các em? Mỗi lều mang tên một nhân vật của
Disney? Hay là thăm nhà chính? Hay để tôi bảo Charlie đi kiếm Dolly? Các em vừa
dọn dẹp xong phòng ăn, chuẩn bị cho một vũ hội. (Và sau đó, có khi bà sẽ nói
với bất kì ai: “Tội nghiệp anh ta chỉ còn là cái bóng của chính mình.”)
Xin để tôi kể thêm một lúc về cái
cảnh này với tất cả những chi tiết vặt vãnh nhất của nó: mụ phù thủy Holmes
viết một tờ biên nhận, gãi đầu, mở một ngăn kéo ở bàn mình, rót tiền lẻ vào
lòng bàn tay nôn nóng của tôi, rồi trải lên đó một tờ giấy bạc phẳng phiu với
một giọng vui vẻ “… thế là năm!”; những tấm hình chụp các bé gái; một con bướm
ngày hay bướm đêm nhiều màu sắc còn sống bị găm chặt trên tường (“nghiên cứu tự
nhiên”); tấm bằng đóng khung của chuyên gia về chế độ dinh dưỡng của trại; đôi
bàn tay run rẩy của tôi; giám đốc Holmes đầy năng lực đưa tôi một phiếu nhận
xét hạnh kiểm của Dolly Haze trong tháng Bảy (“khá, rất thích bơi và chèo
thuyền”); tiếng cây lá và tiếng chim, tiếng tim tôi đập thình thình... Tôi đang
đứng quay lưng về phía cửa để mở, rồi tôi cảm thấy máu dồn lên đầu khi nghe
thấy tiếng nói và nhịp thở của em sau lưng mình. Em tới, kéo theo cái va li
nặng va vấp lạch cạch trên mặt sàn. “Xin chào,” em nói rồi đứng im, nhìn tôi
bằng đôi mắt ranh mãnh, vui vẻ, đôi môi mềm mại he hé trong một nụ cười hơi
ngẫn nhưng trìu mến tuyệt vời.
Em gầy hơn và cao hơn, và thoáng
trong một giây, tôi cảm thấy như mặt em không xinh bằng cái hình ảnh in đậm
trong tâm trí mà tôi nâng niu hơn một tháng nay: má em trông hóp và quá nhiều
nốt tàn nhang che lấp những nét hồng hào quê mùa của em; cái ấn tượng đầu tiên
này (một quãng rất ngắn ngủi mang tính người giữa hai nhịp tim hổ) mang một hàm
ý rõ ràng rằng tất cả những gì Humbert-Góa phải làm, cần làm và sẽ làm là đem
lại cho em bé mồ côi aux yeux battus* (mắt có quầng) (cả đến
những vệt bóng màu chì dưới đôi mắt ấy cũng có những đốm nhỏ), da tuy rám nắng
mà vẫn xanh xao này một căn cốt giáo dục vững vàng, một thời con gái lành mạnh
và sung sướng, một ngôi nhà sạch sẽ, những bạn gái cùng tuổi dễ thương, trong
đó (nếu số phận chiếu cố đền bù cho tôi) tôi có thể tìm thấy một Magdlein [1] nhỏ
nhắn xinh đẹp cho riêng Herr Doktor Humbert. Nhưng, trong “nháy mắt”, theo cách
nói của người Đức, đường lối hành xử thiên thần ấy đã bị xóa toẹt, và tôi bắt
kịp con mồi của mình (thời gian đi nhanh hơn những huyễn tưởng của chúng ta!),
và em lại là Lolita của tôi - thực tế, là Lolita của tôi hơn bao giờ hết. Tôi
đặt tay lên mái tóc ấm màu nâu đỏ của em và xách va li lên. Em ửng sắc hồng,
ngời ánh mật ong, trong chiếc áo bông kẻ sọc rực rỡ nhất của mình với họa tiết
hình những quả táo đỏ bé tí tẹo, đôi tay đôi chân với nước da nâu anh ánh vàng
đầy vết xước tựa như những đường chấm chấm tạo nên bởi những viên hồng ngọc
đông đặc nhỏ xíu, và những chiếc tất ngắn màu trắng cổ sọc nổi gập
xuống ở đúng tầm tôi nhớ, và do cái dáng đi trẻ nít của em hoặc do
tôi nhớ là bao giờ em cũng đi giày bệt, đôi giày đơ cu lơ nâu-trắng
của em có vẻ quá rộng và quá cao gót đối với em. Vĩnh biệt Trại Q., Trại Q. vui
vẻ. Vĩnh biệt thức ăn nhạt nhẽo, vô bổ, vĩnh biệt chú bé Charlie[2]. Em ngồi
xuống cạnh tôi trong chiếc xe nóng hầm hập, vung tay đập một con ruồi nhanh
chân đậu liền lên đầu gối xinh xắn đáng yêu của em; rồi miệng nghiến ngấu nhai
kẹo cao su, em mau lẹ vặn cửa kính bên phía em xuống và lại trở về yên vị trong
tư thế ban đầu. Chúng tôi phóng nhanh qua khu rừng lốm đốm và vằn nắng.
[1] Tiếng Đức trong nguyên bản, nghĩa là
“thiếu nữ”.
[2] Charlie Holmes, chú bé tóc đỏ mà H. H. gặp ngay lúc
vừa tới trại Q. hóa ra là người tình đầu tiên của Lolita.
“Ma-măng thế nào?” em hỏi cho phải
phép.
Tôi nói bác sĩ vẫn chưa biết đích
xác là bệnh gì. Đại khái là liên quan đến bụng. Báng à? Không, bụng. Chúng ta
phải ở quanh quẩn trong vùng này một thời gian. Bệnh viện ở nông thôn, gần thị
xã Lepingville vui tươi, nơi một nhà thơ lớn đã cư ngụ hồi đầu thế kỉ mười chín
và ở đó, chúng ta sẽ đi xem tất cả các trò diễn. Em nghĩ đó là một ý tuyệt vời
và hỏi liệu chúng ta có thể tới Lepingville trước chín giờ tối không.
“Chúng ta nên đến Briceland vào giờ
ăn tối,” tôi nói, “và sáng mai chúng ta sẽ thăm Lepingville. Cuộc dã ngoại thế
nào? Thời gian ở trại chắc vui lắm nhỉ?”
“Ư-hừm.”
“Rời trại có tiếc không?”
“Kh-không.”
“Nói đi chứ - đừng có ậm à ậm ừ thế.
Nói với tôi điều gì đi.”
“Điều gì hở papa?” (em thốt ra tiếng
đó bằng một giọng mỉa mai cố tình).
“Bất cứ điều gì.”
“Ôkê, nếu Lo có thể gọi ông thế?”
(mắt lim dim dán vào con đường).
“Dĩ nhiên.”
“Đó là một vở hài kịch, ông thừa
biết. Ông phải lòng ma-măng từ bao giờ?”
“Một ngày nào đó, Lo sẽ hiểu nhiều
dạng cảm xúc và tình huống, chẳng hạn như sự hài hòa, cái đẹp của những quan hệ
tinh thần.”
“Dào!” tiểu nữ thần khinh khỉnh nói.
Cuộc đối thoại ngưng một lát trong
khi xe đi qua mấy phong cảnh.
“Nhìn kìa, Lo, cả một đám bò trên
sườn đồi.”
“Lo nghĩ là Lo sẽ ói nếu lại nhìn
một con bò.”
“Lo biết đấy, tôi đã nhớ Lo kinh
khủng.”
“Lo thì không. Thực tế,
Lo đã phản bội ông dã man, nhưng điều đó chẳng quan trọng chút nào, bởi vì dù
sao ông cũng đã thôi không đoái hoài đến Lo nữa. Này, me-xừ lái nhanh hơn
ma-măng của tôi nhiều đấy.”
Tôi giảm tốc từ độ mù trăm mốt xuống
độ lòa tám mươi.
“Tại sao Lo nghĩ rằng tôi không đoái
hoài đến Lo?”
“Này nhé, ỏng chưa hôn Lo, phải
không nào?”
Thở hắt ra và rên thầm trong lòng,
tôi thoáng thấy một lề đường khá rộng ở trước mặt và lái vào đám cỏ dại, chiếc
xe chồm chồm xóc nẩy lên. Hãy nhớ em chỉ là một bé gái, hãy nhớ em chỉ là...
Xe vừa dừng một cái là Lolita liền
chuồi hẳn vào vòng tay tôi. Chần chừ, không dám tự buông thả - thậm chí không
dám cho phép mình hiểu rằng đây (cái ươn ướt dịu êm ấy, cái
ngọn lửa run rẩy ấy) là khởi đầu của cuộc đời khôn xiết tả mà chung cuộc, nhờ
sự trợ giúp đắc lực của số phận, tôi đã tạo nên được - không
dám thực sự hôn em, tôi khẽ chạm vào đôi môi nóng hổi hé mở
của em với lòng sùng kính tột độ, hớp từng hớp nhỏ, không bợn chút tà dâm;
nhưng em nôn nóng oằn oại, áp miệng vào miệng tôi rối ráo đến nỗi tôi cảm thấy
rõ những chiếc răng cửa của em và chia sẻ vị bạc hà trong nước bọt của em. Dĩ
nhiên, tôi biết, về phía em, đó chỉ là một trò chơi ngây thơ, một chút xíu ngốc
dại của thiếu nữ chưa trưởng thành bắt chước hình bóng một thiên diễm tình giả
tạo nào đó, và vì (theo quan điểm của bác sĩ điều trị bằng phương pháp tâm lí,
cũng như kẻ hiếp dâm [3]), các giới hạn và qui luật của những
trò chơi con gái này rất linh động, hoặc ít nhất, quá tinh vi theo cách trẻ con
khiến bạn chơi lớn tuổi không thể nắm bắt được - tôi hoảng hồn, sợ mình có thể
đi quá xa, khiến em giật mình đổi ý, rụt lại vì kinh tởm và khiếp hãi. Và trong
khi tôi đang lo đến đau đớn về điều quan trọng hơn tất thảy là đưa lén em vào
cấm cung của The Enchanted Hunters, trong khi chúng tôi
còn phải đi cả một trăm ba mươi cây số nữa, một trực giác may mắn khiến chúng
tôi rời nhau ra - không đầy một giây trước khi một chiếc xe tuần tra xa lộ xịch
đến bên chúng tôi.
[3] Trong từ “psychotherapist” (bác sĩ điều trị bằng
phương pháp tâm lí) có từ “rapist” (kẻ hiếp dâm).
Người lái xe mặt đỏ phây phây, lông
mày sâu róm, chằm chằm nhìn tôi.
“Có thấy một chiếc xe du lịch màu
xanh lơ, cùng mác với xe của ông, vượt lên xe ông trước ngã tư không?”
“Ồ không.”
“Tụi này không thấy,” Lo nói, háo
hức ngả người vào tôi, đôi bàn tay hồn nhiên đặt lên chân tôi, “nhưng ông có
chắc là nó màu xanh lơ không, bởi vì... “
Viên cảnh sát (không biết y đuổi
theo cái bóng nào của chúng tôi?) ban tặng cô gái nụ cười khả ái nhất của y rồi
quay xe vòng lại.
Chúng tôi đi tiếp.
“Đồ đầu đất!” Lo nhận xét. “Đáng ra
anh ta phải bắt ông.”
“Lạy Chúa, tại sao lại là tôi?”
“À, tốc độ tối đa ở cái bang nhà quê
này là tám mươi và... Không, đừng hãm chậm lại, ngốc ạ. Anh ta đi rồi.”
“Chúng ta còn cả một chặng đường
dài,” tôi nói, “và tôi muốn đến nơi trước khi trời tối. Vậy hãy ngoan nào.”
“Ngoan với chả hư, con gái hư,” Lo
nói rất thoải mái. “Tội phạm vị thành niên nhưng thẳng thắn và hấp dẫn. Cái đèn
này đỏ lên rồi này. Lo chưa thấy ai lái xe như thế này.”
Chúng tôi lặng lẽ qua một thị trấn
lặng lẽ.
“Này, liệu ma-măng có phát điên lên
nếu phát hiện ra chúng mình là tình nhân của nhau không?”
“Chúa ơi, đừng có nói năng cái kiểu
ấy, Lo!”
“Nhưng chúng mình là một cặp
tình nhân, phải không?” “Theo tôi biết thì không. Có lẽ lại sắp mưa nữa. Lo
không muốn kể cho tôi nghe những trò tinh quái của Lo ở trại ư?”
“Papa nói như sách ấy.”
“Lo đã giở những trò gì? Papa nhất
thiết muốn Lo kể cho papa nghe.”
“Papa có dễ bị sốc không?”
“Không. Tiếp tục đi.”
“Hãy rẽ vào một làn đường vắng rồi
Lo sẽ kể papa nghe.”
“Lo này, papa phải nghiêm túc yêu
cầu Lo đừng có làm trò hề. Được không?”
“Được... Lo tham gia mọi hoạt động
được đề xuất.”
“Ensuite?* (Sau đó thì sao).”
“Sau đó, người ta dạy Lo sống sung
sướng và phong phú với người khác và phát triển một nhân cách lành mạnh. Thực
chất là ngoan như củ khoai.”
“Phải, papa đã đọc thấy những điều
đại khái như thế trong cuốn kỉ yếu nhỏ của trại.”
“Tụi Lo thích hát đồng ca quanh đống
lửa trong cái lò sưởi lớn bằng đá hoặc dưới trời sao chết tiệt, mỗi đứa đem
tinh thần hạnh phúc của riêng mình hòa giọng với cả nhóm.”
“Trí nhớ của Lo thật xuất sắc, nhưng
papa phải cảm phiền Lo lược bỏ những chữ tục đi. Còn gì khác nữa?”
“Phương châm của Nữ Hướng Đạo Sinh,”
Lo sôi nổi nói, “cũng là phương châm của Lo. Cuộc đời của Lo phải tràn đầy
những việc thiện như... chậc, cụ thể những gì không quan trọng. Bổn phận của
Lo... là trở nên hữu ích. Lo là bạn của những động vật giống đực. Lo tuân lệnh,
Lo vui vẻ. Hôm ấy là một chiếc xe cảnh sát khác. Lo khát và Lo cực kì dơ bẩn
trong ý nghĩ, lời nói và việc làm.”
“Chà, papa thực sự hi vọng đó là tất
cả, không sót gì, bé em hóm hỉnh.”
“Vâng. Đó là tất cả. Không... chờ
một tẹo. Tụi Lo nướng bánh trong một cái lò vận hành bằng năng lượng mặt trời.
Chúa sừng không?”
“Ờ, khá hơn đấy.”
“Tụi Lo đã rửa ti tỉ bát đĩa. ‘Ti
tỉ’ là tiếng lóng của các cô giáo, có nghĩa nhiều-nhiều-nhiều-nhiều lắm. Ồ,
phải, cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, nói theo cách của ma-măng...
để xem nào... cái gì nhỉ? À, phải rồi: tụi Lo còn làm bóng chiếu nữa. Chà,
tuyệt cú mèo.”
“C’est bien tout?* (Hết hẳn
rồi chứ).”
“C’est. Trừ một điều nho
nhỏ nữa, một điều mà Lo không thể nói với papa mà không đỏ mặt đến tận chân
tóc.”
“Sau này, rồi Lo có nói với papa
không?”
“Có, nếu chúng mình ngồi trong bóng
tối và papa để Lo nói thầm. Papa ngủ ở phòng cũ hay rúc vào chung chăn với
ma-măng?”
“Phòng cũ. Ma-măng có thể sẽ phải
qua một đợt phẫu thuật quan trọng, Lo ạ.”
“Papa dừng lại ở quán giải
khát này được không?” Lo nói.
Ngồi trên một chiếc ghế cao, một vệt
nắng vắt ngang cánh tay trên nâu nâu để trần, Lolita được phục vụ một cốc kem
pha chế tinh vi trên phủ một lớp xi rô tổng họp. Người dựng cốc kem nhiều tầng
cao ngất và mang nó đến cho em là một gã cục mịch mặt đầy mụn trứng cá, thắt
một chiếc nơ bướm hoen dầu mỡ, gã liếc cô bẻ mảnh dẻ trong chiếc áo vải bông
mỏng manh của tôi với một vẻ đầy thèm khát nhục dục. Nỗi sốt ruột của tôi muốn
mau tới Briceland và The Enchanted Hunters đã trở nên quá
mức chịu đựng nổi. May sao, em giải quyết món kem của mình với sự mau lẹ thường
lệ.
“Lo có bao nhiêu tiền mặt?” tôi hỏi.
“Không có lấy một cent,” Lo buồn bã
nói, nhướn lông mày lên, giơ cho tôi thấy cái ví rỗng ruột.
“Vấn đề này sẽ được bổ cứu vào lúc
thích hợp,” tôi nói, giọng giễu cợt. “Đi chứ?”
“Khoan đã. Không biết trong này có
phòng vệ sinh không?”
“Chớ có đi vệ sinh ở đây,”
tôi nói, giọng kiên quyết. “Chắc chắn đó là một chỗ bẩn ghê người. Đi thôi.”
Dù sao, nói chung, em vẫn là một cô
bé biết vâng lời và tôi hôn lên gáy em khi chúng tôi trở vào trong xe.
“Đừng làm thế,” em nói
và nhìn tôi ngạc nhiên thực sự. “Đừng có nhỏ dãi lên tôi. Đồ bẩn thỉu.”
Em xoa xoa cổ, ở chỗ sát với bả vai
nhô cao.
“Xin lỗi,” tôi thì thầm. “Tại tôi
cưng Lo mà, có thế thôi.”
Xe chúng tôi lăn bánh dưới một bầu
trời u ám, leo lên một con đường ngoằn ngoèo, rồi lại đi xuống.
“Phải, Lo cũng cưng ông,” Lolita khẽ
nói, câu trả lời đến chậm cùng với một tiếng tựa như thở dài và nép sát hơn vào
tôi.
(Ôi, Lolita của tôi, thế này thì
khéo chẳng bao giờ tới nơi được!)
Hoàng hôn đã bắt đầu thấm đẫm thị
trấn Briceland nhỏ bé xinh đẹp với kiến trúc giả thuộc địa, với những cửa hàng
bán đồ lưu niệm và những hàng cây bóng mát nhập nội, khi chúng tôi lăn bánh qua
những con phố le lói đèn để tìm khách sạn The Enchanted Hunters. Mặc
dù cơn mưa bụi rả rích giăng đầy những hạt li ti, không khí vẫn ấm và xanh rờn,
và một hàng dài, chủ yếu là trẻ em và người già, đá rồng rắn trước ô cửa bán vé
của một rạp chiếu bóng, nước rỏ tong tỏng như những hạt châu lửa.
“A, Lo muốn xem phim này. Ăn tối
xong chúng mình đi xem ngay nhé. Được chứ?”
“Có thể,” Humbert nói như hát - tên
quỉ xảo trá cương cứng thừa biết là đến chín giờ, khi sô diễn của hắn bắt
đầu thì em đã chết lịm trong vòng tay hắn rồi.
“Cẩn thận!” Lo kêu lên, chúi người
về phía trước, khi một chiếc xe tải chết tiệt dừng sững lại ở ngã tư ngay trước
mặt chúng tôi, những cái nhọt bọc đằng sau phập phồng [4].
[4] Ý nói: những cái đèn hậu nhấp nháy.
Tôi cảm thấy nếu không tới được
khách sạn sớm, bằng một phép màu nào đó, ngay lập tức, ở khối nhà liền đó, tôi
sẽ hoàn toàn không kiểm soát được chiếc xe cà tàng này với những cái gạt nước
vô hiệu những cái phanh đồng bóng; nhưng những khách qua đường
mà tôi gọi hỏi đường thì hoặc cũng là người lạ từ nơi khác đến, hoặc nhíu mày
hỏi lại: ”Enchanted cái gì?” như thể tôi là một thằng điên;
hoặc nữa, họ giải thích rất rắm rối, với những động tác hình học, những điều
chung chung mang tính hình học và những chỉ dẫn sặc mùi địa phương (... rồi đi
theo hướng Nam sau khi đi qua tòa án...) khiến tôi không thể không lạc lối
trong cái mê cung những tiếng xí xộ đầy thiện ý của họ. Lúc này, những khúc
ruột đáng yêu hình lăng trạ của Lo đã tiêu hóa hết món kem, em đang nóng lòng
chờ một bữa ăn thịnh soạn và đã bắt đầu bồn chồn không yên. Còn tôi, mặc dù từ
lâu đã trở nên quen với một kiểu số phận thứ yếu (gã thư kí vụng về của McFate,
có thể nói vậy) can thiệp một cách nhỏ mọn vào kế hoạch tốt đẹp hào hiệp của ông
chủ - đi lòng vòng mò mẫm qua các phố của Briceland có lẽ là thử thách bực mình
nhất mà tôi từng đối mặt. Vài tháng sau, tôi không khỏi tự cười sự ngờ nghệch
của mình khi nhớ lại cái cách mình cứ khăng khăng như trẻ con, một mực tìm bằng
được cái nhà trọ đặc biệt có cái tên kì quặc ấy, trong khi suốt dọc đường chúng
tôi đi, vô khối khách-sạn-có-chỗ-để-xe trưng biển nê ông “có phòng rảnh”, sẵn
sàng tiếp đón đủ loại: nhân viên chào hàng, tù vượt ngục, gia đình đông con,
những kẻ liệt dương cũng như những cặp đồi trụy nhất và máu nhất. Chao, các vị
hào hoa phong nhã lái xe lướt đi trong những đêm hè, từ xa lộ hoàn hảo, các vị
có thể thưởng thức những xen xiết bao nóng bỏng với những đú
đởn, oằn oại dâm đãng, nếu những Phòng Săm Tiện Nghi bỗng mất hết sắc tố và trở
nên trong suốt như những hộp thủy tinh!