Nói dối và hẹn hò trực tuyến - Chương 08 phần 1

Chương 8

Hugsnkisses: Tìm kiếm đôi môi nóng bỏng…Lucy đứng
đằng sau bục giảng đặc trong phòng cộng đồng của tiệm sách Barnes and Nonle và
lật sang trang ghi chú tiếp theo mà cô đã chuẩn bị cho buổi họp mặt của Hội Phụ
nữ Trinh thám. Cynthia Pool, nhân viên của Barnes and Noble và thành viên của
Hội Phụ nữ Trinh thám, đưa cho Lucy một ly café đá mà cô gọi lúc sớm.

“Cám ơn”, Lucy nói và uống một ngụm.

“Tôi hy vọng nó không quá đậm. Tôi bảo họ cho gấp ba lần,
nhưng tôi nghĩ có thể họ đã cho quá nhiều.”

Lucy nhìn vào đôi mắt màu xanh lá cây nhạt của Cynthia và
mỉm cười. Cô không biết nhiều về Cynthia, chỉ biết rằng người phụ nữ này khá
kiểu cách. “Nó rất ngon.”

Lucy quyết định mặc áo quần màu sáng và vui vẻ cho buổi nói
chuyện. Cô mặc áo len đan mũi quấn thừng màu quả quýt, váy da màu đen, bít tất
đen dài, và đôi giày ống có hoa văn dài cao ngang bắp chân. Cô làm quăn tóc,
sau đó túm lại thành kiểu tóc đuôi ngựa. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu qua các
cửa sổ bên trái cô thành các hình chữ nhật dài trên tấm thảm.

Ngoại trừ một vài khuôn mặt mới, cô đã gặp tất cả phụ nữ này
trước đó. Cô có mối quan hệ khá tốt với họ, và cô biết được rằng họ thực sự là
một hỗn hợp gồm những người viết văn nghiêm túc và những người học đòi. Tính
cách của họ sắp xếp từ những người bình thường trên trái đất đến những người
cực kỳ kỳ quái, nhưng tất cả đều có một điểm chung: Họ thích đọc tiểu thuyết
trinh tham. Họ biết rõ nhiều điều về thể loại này và có những cuộc nói chuyện
rất thú vị về mọi khía cạnh của nó.

Trong một giờ, Lucy nói về tầm quan tran trọng của việc đan
kết một cốt truyện tốt và có thể tin được, sau đó cô dành toàn bộ thời gian còn
lại cho các câu hỏi. Ngồi ở hàng đầu, một người phụ nữ mà cô không nhận ra giơ
tay lên. Lucy uống một ngụm café và chỉ tay về người phụ nữ đó.

Bà ấy đứng lên, xem ghi chép của mình, sau đó hỏi, “Cô lấy ý
tưởng từ

Lucy lầm bầm trong họng và hạ tách café xuống. Đây là câu
hỏi thường xuyên được đặt ra, và là câu hỏi mà không bao giờ cô trả lời đúng sự
thật. “Tôi không biết,” cô trả lời một cách khéo léo nhất. “Một mẩu của cuộc
hội thoại xuất hiện trong đầu tôi, hoặc tôi chợt nảy ra một câu chuyện nào đó.
Và tôi biết rằng đó chính là cuốn sách tiếp theo của tôi. Tôi phải đoán xem
điều đó có nghĩa là gì, nhưng tôi không bao giờ biết được nó từ đâu đến. Tôi
chỉ cám ơn Chúa vì đã mang nó đến. Một ngày nào đó nếu nó không xuất hiện nữa,
tôi sẽ gặp phải rắc rối lớn.”

Kế đến cô chỉ một người phụ nữ già, cô nhận ra là bà ấy đã
có mặt trong các cuộc gặp mặt trước. “Vâng,” người phụ nữ già bắt đầu nói khi
đứng lên. “Cô có người đại diện không? Và cô có thể giới thiệu cho tôi một
người không?”

Được rồi. Đây là câu hỏi rất dễ. “Đúng, tôi có người đại
diện, và tôi sẽ giới thiệu cho bà.”

Một người phụ nữ thứ ba đứng lên. “Trong lúc nói chuyện, cô
đề cập đến việc sử dụng cách đánh lạc hướng câu chuyện hay các đầu mối giả là
rất quan trọng vì nó giúp cho độc giả đoán biết tình tiết của câu chuyện. Trong
cuốn sách tôi đang viết, tình tiết là một trong số những người dân thành phố
giết một con chó. Mọi người trong thành phố sau đó cho rằng anh ta phải là thủ
phạm, và độc giả cũng được cho là sẽ tin như vậy. Nhưng thật ra anh ta không
làm điều đó. Liệu cô có cho đó là một cách đánh lạc hướng tốt không?”

Lucy nuốt xuống. Người phụ nữ đó rất thành thật và mong chờ
một câu trả lời nghiêm túc. “Ồ, tôi không chắc mình có thể trả lời câu hỏi này
cho bà nếu không đọc truyện và biết về bối cảnh mà chú chó bị giết hoặc tư
tưởng của người dân thành phố. Nhưng tôi sẽ nói rằng bà là một nhà văn. Và nếu
bà cảm thấy nó thích hợp thì tôi tin chắc rằng sẽ như thế.” Câu trả lời đó
dường như thuyết phục được người phụ nữ đó, và bà ta ngồi xuống.

Người phụ nữ tiếp theo đứng lên là Jan Bright, chủ tịch Hội
Phụ nữ Trinh thám và cũng là một nhân viên của Barnes and Noble. “Khi nói
chuyện với chúng tôi năm ngoái, cô có đề cập rằng ý tưởng tiếp theo cho cuốn
sách mới của cô là việc chết ngạt khi quan hệ và hẹn hò trực tuyến. Đó có phải
là ý tưởng cho cuốn sách cô đang viết không?”

Lucy không thể nhớ đuợc mình đã nói về cuốn sách tại một
buổi họp mặt các nhà văn, nhưng hiển nhiên cô biết mình phải nói gì. “Đúng vậy,
đó là cuốn sách hiện tôi đang viết.”

“Cô có thể nói cho chúng tôi nó tiến triển như thế nào không?”

Hừm. Làm sao bạn có thể miêu tả sự vật lộn giữa các trạng
thái phởn phơ thuyết phục của cảm hứng bị kẹp chặt và suy nghĩ muốn đâm đầu bạn
vào tường nhỉ? “Tốt.” Cô mỉm cười và đưa tách café lên. “Tôi đã giết chết ba
người đàn ông, và tôi sắp giết người thứ tư.”

Những người tham dự cười vui vẻ khi nghe điều đó. Ánh nhìn
của Lucy ngước lên từ nhóm phụ nữ ngồi trước mặt cô hướng về phía cửa hàng ở
phía sau. Như nam châm, ánh nhìn của cô lập tức tập trung vào một người đàn ông
cao lớn đang dựa hông vào giá sách “yêu thích của địa phương” một vài feet phía
sau hàng ghế cuối cùng. Anh có mái tóc đen, và, như lần đầu tiên cô gặp anh,
anh trói chặt cô với ánh nhìn màu nâu mãnh liệt. Anh mặc một chiếc áo thun tay
dài màu đen hiệu Moosejaw đóng thùng trong chiếc quần jean. Một góc miệng của
anh nhếch lên, và tim cô bóp chặt và căng ra cùng lúc. Quinn là người cuối cùng
cô mong đợi có mặt ở buổi nói chuyện của Hội Phụ nữ Trinh thám – mặc dầu nói
chính xác là anh không đứng quá gần để được xem là đang ở trong cuộc gặp mặt.

Lucy cắn môi để tiếp tục mỉm cười và trả lời câu tiếp theo.

“Cô kiếm được bao nhiêu tiền?” một người nào đó cô không
nhận ra hỏi.

“Đủ để sống, nhưng không đủ nhiều như tôi đáng được.” Cô
không muốn đoán bất cứ điều gì về sự xuất hiện của Quinn. Đêm trước đó, khi cô
nói cho anh biết rằng cô không phải là một y tá, anh dường như chấp nhận điều
đó khá tốt. Nhưng trong suốt lúc ăn pizza anh lại trở nên xa cách. Không có bất
cứ điều gì xảy ra. Anh không nói hoặc làm bất cứ điều gì, nhưng cô cảm thấy anh
như muốn rút lui. Cô tự hỏi liệu việc nêu vấn đề cái chết của anh là một sai
lầm. Cô tự hỏi liệu, lúc ở trong phòng tắm, anh đã suy nghĩ lại về mối quan hệ
với cô.

“Khi nào cuốn sách về kẻ-giết-người-trên-mạng được phát
hành?”

“Có thể trong năm tới.”

Câu hỏi tiếp theo. “Cô có thể cho chúng tôi biết tên bốn
cuốn sách trong đó việc sử dung cách đánh lạc hướng câu chuyện hay các đầu mối
giả khiến cho các độc giả phóng đoán mãi cho đến tận các trang cuối cùng không?”

Cái gì? Cô lại quay về thời đại học ư? Thực tế đi nào. Ngay
cả khi cô không bị mất trí bởi người đàn ông liều lĩnh, khó chịu và cực kỳ đẹp
trai đang nhìn chòng chọc vào cô, cô cũng khó khăn với câu hỏi đó. Cô nhún vai
và kể tên bốn cuốn sách của cô.

“Chúng ta còn thời gian cho một câu hỏi nữa.” Jan thông báo.

Một người phụ nữ với mái tóc trắng và cặp mắt kính lớn màu
nâu đứng lên, và Lucy làu bàu trong bụng. Tên người phụ nữ này là Betty. Và khi
bà ấy đứng lên, cả nhóm đều kêu than đau đớn.

“Tôi đang viết một cuốn sách và bối cảnh diễn ra ở môt bệnh
xá,” Betty bắt đầu, mặc dù Lucy biết rõ về cuốn sách của Betty. Betty đã viết
và nói về cùng một bối cảnh ở cùng một cuốn sách trong nhiều năm. “Nếu tôi muốn
giết chết một người đàn ông lớn tuổi, như người cha chín mươi tuổi của tôi,
cách tốt nhất để tôi làm điều đó là gì? Tôi đã gọi cho chương trình Hãy hỏi Y
tá, nhưng họ dường như chẳng giúp ích được gì.”

Bà ta đã gọi cho chương trình Hãy hỏi Y tá để nhờ giúp đỡ
cho việc nghiên cứu ư? Như họ không có điều gì tốt hơn để làm ư? “Tôi không
chắc. Có thể nếu ông ta đang uống thuốc trợ tim, bà có thể cho ông ấy dùng
thuốc quá liều.” Lucy sắp xếp lại giấy tờ, sau đó cho chúng vào file tài liệu
có thể gấp lại. Trong đó có sáu chương trong cuốn sách của Lucy mà Maddie đã
trả lại khi họ gặp nhau trong buổi ăn trưa. Cô mong được đọ các ghi chú của
Maddie. Lucy đặt file tài liệu bên cạnh cặp da và hy vọng Betty sẽ biết được ám
hiệu.

Bà ta không quan tâm đến điều đó. “Tôi nghĩ làm ông ấy ngạt
thở với một cái gối có thể tốt hơn chăng?”

“Việc làm nghẹt thở sẽ tốt hơn nếu bà muốn sử dụng một cái
gì đó khó bị phát hiện. Việc khám nghiệm tử thi không thể chứng minh được việc
ngạt thở,” cô giải thích. “Có thể xuất hiện các vết thâm tím hoặc vết trầy nếu
nạn nhân chống cự. Nhưng với cái chết gây ra do co thắt ống thông khí, nhân viên
pháp y phải dựa vào bằng chứng có trên cơ thể từ hiện trường để hỗ trợ cho việc
chuẩn đoán.”

“Hừm?”

“Nếu bà muốn kẻ giết người bị bắt, hãy để hắn ta hay ả ta để
lại một vật gì đó tại hiện trường.” Cô mỉm cười. “Xin cảm ơn các quý bà đã mời
tôi đến đây hôm nay. Như mọi khi, rất vui được nói chuyện với các vị lần nữa.

Cô cầm chiếc cặp da và bắt tay một vài người. Khi cô từ từ
đi đến phía Quinn đang đứng, cô trò chuyện với một vài người luôn nhiệt tình
tham dự các buổi ký tặng của cô.

Sau khi Quinn rời khỏi nhà cô đêm trước nữa, một phần trong
cô tự hỏi cô có còn gặp lại anh lần nữa không. Khi anh rời đi, thay vì nắm lấy
cô và gắn chặt môi vào cô như họ từng làm một vài lần trước đây lúc ở bên nhau,
anh chỉ hôn vào trán cô. Có điều gì đó không ổn, nhưng anh đã gọi cho cô vào
chiều hôm qua và mời cô qua nhà anh ăn tối. Cô rất ngượng khi phải thừa nhận
rằng, ngay cả với chính bản thân cô, cô cảm thấy hạnh phúc biết bao khi nghe
giọng nói của anh. Dĩ nhiên cô đồng ý, nhưng chẳng phải còn vài tiếng nữa mới
đến buổi tối sao.

“Anh làm gì ở đây vậy?” cô hỏi khi bước đến trước mặt anh.

Anh bước khỏi giá sách. “Em nói với anh rằng em sẽ nói
chuyện với các quý bà đó hôm nay và anh muốn đến nghe thử.”

Cô nhìn xuống chiếc cặp da để anh không nhìn thấy nụ cười nở
trên môi cô. “Thật đáng yêu.”

Anh tặc lưỡi, và cô ngẩng đầu lên. “Chưa có ai gọi anh là
đáng yêu cả.”

“Thế họ gọi anh là gì?”

Anh nhìn chằm chằm vào đằng sau cô một vài giây, sau đó
quàng tay qua vai cô. “Điều mà anh không thể lặp lại ở nơi công cộng.” Họ cùng
nhau đi qua nhóm Hội Phụ nữ lông công đang sắp hàng ở quầy thu tiền. “Anh nghĩ
em sẽ đến nhà anh sớm hơn.”

“Sớm hơn là khi nào?”

“Ngay bây giờ?”

Cô thật sự cần làm việc, vì sợ rằng mình sẽ có nhiều việc
phải làm tối nay. “Em phải về nhà để thay đồ.”

Quinn mở cửa cho cô. “Đừng thay. Anh thích chiếc váy của
em.”

“Không, em vẫn phải về nhà. Em cần làm món tráng miệng.”

“Vậy sao?” Họ cùng nhau đi qua vỉa hè đến bên lề đường. “Thế
em sẽ làm món gì?”

Món bánh lem soô-cô-la mà cô lo lắng có thể quá sớm cho mối
quan hệ này. Nó chưa bao giờ được dành để làm quá sớm. Nó sẽ tạo ra một tiền lệ
xấu. “Một cái gì đó mềm mại.”

“Em được bọc trong chiếc váy đó là món mềm mại rồi.” Anh
luồn tay vào bên dưới bím tóc đuôi ngựa của cô và cuối thấp người xuống hôn vào
môi cô. “Gặp em trong vgiờ tới nhé.”

“Ừm, gặp lại anh sau.” Cô nhìn anh di chuyển qua bãi đỗ xe
đến chiếc xe jeep của anh. Ánh mắt cô nhìn từ phía sau lưng đến đôi mông căng
tròn của anh trong chiếc quần jean. Anh đã lái xe xuyên qua thành phố chỉ để
nghe cô nói chuyện với một nhóm phụ nữ thích viết truyện trinh thám. Đó là một
điều cực kỳ ngọt ngào không thể tin nổi. Cô cảm thấy một sự tê buốt nhẹ ở trái
tim mình.

Cô cho tay vào bên trong túi da và lấy ra cặp kính mát. Cô
trượt cặp mắt kính lên gờ mũi, sau đó quay lại nhìn vào bên trong tiệm sách
Barnes and Noble. Jan Bright và một vài phụ nữ khác đang đứng bên trong nhìn cô
và Quinn. Lucy vẫy tay chào tạm biệt trước khi bước lên lề đuồng và đi thẳng
đến xe mình. Mong chờ đến buổi tối với người đàn ông dường như quá tốt để trở
nên thật. Một người đàn ông khiến trái tim bóp chặt trong lồng ngực.

Một người đàn ông, nếu cô không cẩn thận, có thể khiến cô
phải lòng anh.

--------------

Quinn nhìn Lucy đưa nĩa lên môi và đưa miếng bánh kem socola
vào miệng cô. Cô liếm lớp kem ở khoé môi và mỉm cười ngọt ngào. Kiểu nụ cười mà
một người phụ nữ ban cho người đan ông sau khi anh ta đã thoả mãn cô trên
giường. “Ừm,” cô nói, giọng nói cô trầm cà mềm mại như món bánh. Đôi mắt màu
xanh đậm của cô ánh lên niềm yêu thích. “Nó thật tuyệt.” Với mái tóc uốn quăn
nhẹ cột cao, cô trông thật quyến rũ. Quá tệ nếu cô là một kẻ giết người hàng
loạt.

“Anh ăn một miếng đi,” cô giục.

Chết ngạt không bao giờ đầu độc các nạn nhân của
mình. Chưa bao giờ. Quinn không muốn mình trở thành người đầu tiên. Anh đợi cho
đến khi cô cắn thêm một miếng nữa trước khi anh cầm nĩa và xắn một miếng. Nó
trên cả tuyệt vời. Món bánh quá ngon đến nỗi anh đã nghiêng người qua bàn và
hôn cô, mặc cho cô có là kẻ giết người hay không. Anh có ý định muốn lùi lại.
Nhưng môi cô đang bám dính vào môi anh, nó có vị của một loại socola thượng
hạng và một người phụ nữ cuồng nhiệt. Bất chấp những gì hiện anh biết được về
cô, nhịp đập âm ỉ của dục vọng đang diễn ra bên dưới anh. Anh không muốn cảm
nhận bất cứ điều gì về cô. Không gì cả, Sự giận dữ hoà trộn với thèm khát khi
anh dứt môi mình ra khỏi môi cô.

“Có điều gì không ổn ư?” cô hỏi.

Anh nhẹ nhàng mỉm cười với cô. “Không đâu.” Anh biết cách
chơi đúng luật. Làm cho mọi người nghĩ anh là một người không phải là anh.Anh
luôn vui khi bắt những gã xấu. Lần này, anh chẳng có lấy một chút nào gọi là
vui vẻ cả. “Không gì ngọt ngào hơn em,” anh nói và ngồi lui lại vào ghế mình.

Cô ăn thêm một miếng nữa, và anh nhìn cô một cách chăm chú.
Anh nhìn đôi môi cô khép lại phía trên cán nĩa và đôi mắt cô trở nên mơ màng
như lúc cô đang đạt đến khoái cảm. Nếu anh không tận mắt nhìn thấy cuốn sách mà
cô đang viết, anh sẽ không nghĩ rằng người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình,
người đang ăn bánh như lúc cô đạt khoái cảm, có khả năng giết chết bất cứ ai. Điều
đó đã không xảy ra cho đến khi anh nhìn thấy bằng chứng. Anh nhận ra mình đã
thực sự không tin cô lại là Chết ngạt. Bây giờ, anh không thể nào
chối bỏ được điều đó. Cô đã viết những điều mà chỉ có Chết ngạt biết.
Còng tay. Chiếc túi bằng polyethylene phủ quanh đầu nạn nhân. Vị trí của các
xác chết. Không còn chỗ cho sự chối bỏ. Và mọi điều cô đã nói tại buổi gặp mặt
cách đây vài tiếng đưa ra ý nghĩa mới.

Trước đêm cô đến, anh đã đặt hai khung hình có ảnh của Anita
kế bên chiếc đồng hồ trong phòng khách vì cô có màu tóc đỏ như “người vợ Millie
đã chết” của anh. Những người trang trí đã biến căn nhà anh thành căn nhà của
một người đàn ông goá vợ. Millie thực sự đang ở tại nhà mẹ anh.

Sáng hôm đó, một vài anh chàng kỹ thuật đã xuất hiện với
trang thiết bị của mình. Họ lắp đặt một thiết bị giám sát âm thanh và hình ảnh
chuyển động trong máy lọc khí ở nhà bếp, một ở cái đồng hồ giả trên mặt lò sưởi
trong phòng khách, và một trong chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh giường anh. Cả
ngôi nhà được gắn máy ngheộm chuyển động và âm thanh. Những nơi duy nhất mà các
camera không thể quay hoặc ghi âm được là ở cuối hành lang và trong các phòng
tắm. Trên đường đối diện với nhà Quinn, Kurt và Anita đang ngồi trong chiếc
Econoline, xem, lắng nghe và chờ đợi Lucy còng tay anh vào giường và giết chết
anh.

“Em nghĩ các quý bà trong Hội Phụ nữ Trinh thám cho rằng anh
thật dễ thương,” cô nói với nụ cười giễu. “Khi anh rời đi, họ đứng nhìn anh qua
các cửa sổ.”

Quinn nghi ngờ việc các quý bà đó nghĩ rằng anh dễ thương.
Phần nhiều là một số người trong số họ đang tự hỏi Lucy làm cái quái gì với anh
chàng cảnh sát. Anh nhận ra hai trong số họ. Và trước khi họ có thể đi về phía
anh, anh đã đẩy Lucy đi ra khỏi tiệm sách.

Cô liếm phía sau cái nĩa với đầu lưỡi và anh cảm thấy nó ở
giữa chân anh. “Đôi khi socola còn tuyệt hơn cả sex,” cô nói.

“Ánh nắng của anh, không có gì tốt hơn sex cả.”

Cô đặt cái nĩa vào đĩa của mình và đẩy nó sang một bên. “Em
đoán điều đó còn phụ thuộc vào cơ sở của sự so sánh.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3