Bí mật tình yêu phố Angel - Chương 05 phần 2

My God! Óc tôi là óc heo hay sao vậy? Tôi vừa nói nhảm gì thế này! Kim Nguyệt Dạ nghe nói xong, nụ cười trên khuôn mặt bỗng vụt tắt.

“À, nếu vậy thì tôi đi trước nhé!” Kim Nguyệt Dạ thản nhiên quay người đi.

Cái gì… Cái gì cơ?

Thằng cha ác ma Kim Nguyệt Dạ nói đi là đi ngay được.

“Kim Nguyệt Dạ, đồ đầu heo!” Tôi không thể kìm được lửa giận, hét lên như còi sau lưng Kim Nguyệt Dạ.

“Sao cô lại mắng tôi?” Kim Nguyệt Dạ quay đầu lại, ngẩn ra nhìn tôi.

“Sao… Sao tôi lại mắng cậu ư? Đúng, tôi mắng cậu đấy! Hu hu hu!” Tôi khóc to, chạy xuống dưới cầu.

“Hựu Tuệ!”

“Hựu Tuệ!”

Sau lưng, Tô Cơ, Hiểu Ảnh và cả Lý Triết Vũ nữa gọi tôi ầm lên

Hu hu hu… hu hu hu…

Đầu óc tôi rối như tơ vò, tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình…

TWO

“Két!”

Đột nhiên một tiếng động inh tai vang đến tai tôi.

Oái… Luồng sáng gì chói mắt thế này? Chói đến nỗi nhức cả mắt!

Tôi vội càng dùng tay che mắt lại, ti hí nhìn qua khe hở bàn tay. Hình như là đèn pha ô tô, tôi nhìn thấy hai gã đàn ông vạm vỡ mặc bộ đồ đen tuyền từ trên xe bước xuống. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị bọn họ tóm lấy, lôi xềnh xệch như bao tải tới cửa xe.

“Các ông bắt nhầm người rồi! Tôi không quen các ông! Nhà tôi nghèo xơ xác, không có tiền đâu!” Tôi vừa dùng hết sức chống cự vừa gào ầm lên.

“Hai cậu nhẹ tay với cô bé yếu đuối này một chút!” Trong xe vọng ra giọng nói lạnh như băng, tôi thấy toàn thân ớn lạnh, run như cầy sấy.

“Cô là Hựu Tuệ phải không?”

“Không phải!” Ngu gì lạy ông tôi ở bụi này chứ.

“Cô không thừa nhận cũng chẳng sao nhưng tôi rất muốn gặp cô. Tiểu thư Tô đây liễu yếu đào tơ, mau giúp cô ấy lên xe đi!”

“Vâng!” Hai tên đàn em đó kẹp chặt tôi lại, lấy hai tay ấn đầu gối tôi vào trong xe.

Hu hu hu… trong xe tối mò, tôi chỉ thấy một khuôn mặt con trai nhìn nghiêng nhờ ánh sáng le lói bên ngoài cửa sổ hắt vào…

“Anh… Anh là ai?”

“Cô không cần biết tôi là ai!” Giọng nói đó vẫn lạnh như đá. Tất cả cửa xe đều đóng kín mít, tôi không tài nào nhìn được cảnh vật bên ngoài. Tôi chỉ cảm thấy xe lao đi với tốc độ kinh hồn, sau đó chậm dần rồi lại tăng tốc, không biết họ định đưa tôi đi đâu. Tim tôi đập nhanh như gõ mõ, mỗi lúc một nhanh… Đến giờ thì tim dường như bay vọt lên tận cổ họng.Hu hu hu… Làm thế nào bây giờ? Ai cứu tôi với!

“Reng reng reng… Reng reng reng…”

Hơ, là tiếng di động kêu! Nhưng không phải di động của tôi!

À đúng rồi, di động của tôi còn trong túi áo! Nếu lúc này tôi lén bấm số...

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, rồi lấm lét nhìn túi áo. Phù! Đúng là chết đuối vớ được cọc! Bây giờ chiếc di động này là công cụ duy nhất cứu được tôi, tuyệt đối không để họ phát hiện ra...

Tên con trai đó rút di động ra xem ai gọi, sau đó quay lưng đi nghe máy. Nhân lúc hắn mải nói chuyện, tôi khe khẽ thò tay vào túi áo, lần mò bấm di động...

“A lô, Hắc Long đây!”

Hóa ra tên hắn là Hắc Long. Tôi cố gắng lục lọi “bộ nhớ” của mình xem có quen ai tên Hắc Long không, nhưng chẳng có chút manh mối nào cả.

“Tiểu Di... Anh đang bận chút việc, lát nữa gọi lại sau nhé...”

Giọng nói lạnh lùng của Hắc Long bỗng chốc trở nên ấm áp tỏng giấy lát.

“A lô, là Hựu Tuệ! Là Hựu Tuệ hả?”

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ di động nằm trong túi áo tôi.

Là Kim Nguyệt Dạ!

Cái thằng cha đầu đất này, gào gì mà to thế? Kiểu này chắc tôi bị hắn hại chết mất!

“Ủa, tiếng gì vậy?” Hắc Long nghi ngờ nhìn tôi.

Đột nhiên tôi liều mình hét vào di động của Hắc Long: “Tôi là Tô Hựu Tuệ! Tôi bị bắt cóc, mau tới cứu tôi với!”

“Hừ... Im ngay!” Hắc Long bị bất ngờ quá nên giật bắn mình, lấy tay bịt chặt di động.

“Tiểu Di, lát nữa anh gọi lại sau nhé!” Hắc Long nói rồi cúp máy nhanh như xẹt điện, quay đầu lại quắc mắt dữ dằn nhìn tôi.

Mặc dù tôi không nhìn rõ mặt mũi của hắn nhưng vẫn cảm nhận được sát khí nồng nặc toát ra từ người hắn...

“Ngồi im, nếu không thì đừng có trách!” Hắc Long gằn giọng cảnh cáo.

Hu hu hu... Thằng cha Hắc Long này “khủng bố” quá! Tôi phải cẩn thận mới được!

Có điều cô gái vừa gọi điện cho Hắc Long vừa nãy hình như tên là Tiểu Di, cái tên nghe quen quen...

May quá, sau khi tôi hét lên không còn nghe thấy tiếng Kim Nguyệt Dạ trong di động nữa... Hay là hắn tắt máy rồi? Mong là hắn vẫn giữ máy nghe.

Từ lúc nhận được cuộc điện thoại, Hắc Long có vẻ nóng ruột bất an.

Đang trong trạng thái in lặng như tờ, xe bỗng dừng lại, lái xe mở cửa ra, nói chuyện với ai đó ở bên ngoài.

Tôi cố gắng thì cổ ra nhìn ngoài cửa kính chắn gió, xung quanh chỉ thấy một màu đen ngòm, có lẽ đây là vùng ngoại ô, cách xe chúng tôi chưa đầy 1m treo một tấm poster quảng cáo to đùng! “Woa! Chắc đây là ngoại ô phía nam rồi! Tấm poster quảng cáo nhìn oách thật, trông Châu Kiệt Luân đẹp trai quá đi mất!” Tôi cố dùng chút “sức ruồi” hét toáng lên.

Tên Kim Nguyệt Dạ chết tiệt, tình thế cấp bách này mà mi bị lãng tai là ta tùng xẻo mi nghe chưa?

“Câm miệng ngay!” Hắc Long bị tiếng hét của tôi làm cho giật mình, nhìn chòng chọc tôi một lượt rồi xuống xe.

Haiz... Không biết thằng cha Kim Nguyệt Dạ có nghe thấy tiếng hô thống thiết lúc nãy của tôi không nhỉ? Tôi chỉ làm được vậy thôi...

Tôi lại bị hai tên đàn em kẹp cứng ở giữa, đi sau Hắc Long vào một cái kho cũ.

Hắc Long trông rất cao, cao ngang ngửa với hai tên đàn em bên cạnh, ít ra cũng phải 1m8, hơn nữa dáng đi của hắn nom khá lịch lãm, có thể hắn không đến nỗi xấu xa...

Một giây trước khi tôi còn nghĩ về tên Hắc Long, thế mà một giây sau tôi đã bị tàn nhẫn hất xuống đất như bịch rác theo hiệu bằng tay của hắn.

Hu hu hu! Để bào vệ chiếc di động trong túi, tôi đành cắn răng chịu dỗ mông xuống nền nhà đau điếng.

Bị ngã lăn cu đơ, tôi vật lộn trên sàn một lúc, rồi nhíu mày ngồi dậy.

Tôi nhìn ngó xung quanh. Nhà kho không rộng lắm, bên trong chất đầy thùng gỗ, khoảng 5, 6 cái thùng gỗ có chiều rộng và chiều cao ngang với hai tên áo đen vừa rồi. Chợt xuất hiện một nhóm người mặc toàn đồ đen xếp thành hai hàng bên chiếc ghế đặt giữa nhà kho. Người ngồi trên ghế là Hắc Long.

THREE

“Tô Hựu Tuệ, hôm nay tôi mời cô đến đây vì muốn hỏi một việc hết sức đơn giản, chỉ cần cô nói cho tôi biết chỗ cất giữ kho báu trong khu biệt thự cổ số 23 phố Angel, tôi sẽ thả cô ngay lập tức!” Hắc Long ung dung uống trà, không thèm ngước đầu lên hỏi tôi.

Kho báu trong khu biệt thự cổ số 23 phố Angel? Hắn ta bắt cóc tôi té ra chỉ vì kho báu!

“Xin lỗi, tôi chỉ mới dọn tới khu biệt thự đó nên tôi cũng không biết chút thông tin nào về kho báu cả!”

Hắc Long nghe thấy tôi trả lời, liền đặt tách trà xuống, cười nhạt: “Tô Hựu Tuệ, nếu cô không muốn nếm mùi đau khổ thì đừng bày trò lừa gạt tôi, đến lúc đó đừng trách tôi tàn nhẫn!” Hắc Long nói câu này với mặt không chút biểu cảm, nhưng sao tôi nghe như có một thanh kiếm vô hình đang gí vào cổ mình. Câu nói của Hắc Long khiến tôi toát mồ hôi hột!

“Tôi... Tôi... Không nói dối...” Toàn thân tôi run lên bần bật.

“Tôi thật sự không biết tí gì về kho báu đó cả!” “Hừm, bây giờ không biết cũng chẳng sao, cứ nhốt vào đã, đợi đến khi cô tỉnh táo, biết đâu lại nhớ ra nhiều thứ đấy...” Hắc Long lạnh lùng huơ tay, “Đưa cô ta đi!”

Mặt tôi dài ra như quả mướp, buồn bã ngồi trong căn phòng lộn xộn tối om om, chờ đến khi người bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, tôi mới cẩn thận rút di động trong túi ra.

Trời ạ! Số tôi đúng là đen như quạ, di động hết pin nên tự động tắt máy mất rồi! Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Liệu Kim Nguyệt Dạ có nghe thấy tiếng tôi kêu cứu không? Có nghe thấy tiếng tôi mô tả tấm poster quảng cáo với nhà kho cũ nát không?

Tia sáng hi vọng lóe lên trong đầu tôi nay đã tắt ngấm, tôi tuyệt vọng nhắm mắt...

Làm thế nào bây giờ?

Tôi phải làm gì bây giờ?

Papa, mama, Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lý Triết Vũ ( không tính thằng cha khỉ hôi Lăng Thần Huyền) còn cả... tên ác ma Kim Nguyệt Dạ nữa, liệu ai có thể nói cho tôi biết, bây giờ tôi phải làm gì? Lẽ nào con người lương thiện như tôi sẽ kết thúc cuộc đời tại căn nhà kho tồi tàn này?

Không biết bao lâu sau, tôi mơ mơ màng màng gục trên sàn nhà ngủ thiếp đi.

“Két...”

Tiềng mở ổ khóa kèn kẹt làm tôi tỉnh giấc. Tôi dụi dụi mắt, cảnh giác cao độ nhỏm dậy.

“Tô Hựu Tuệ, ngủ có ngon không?” Dưới sự tháp tùng của hai tên đàn em lực lưỡng, Hắc Long đứng trước mặt tôi cười khẩy.

Ôi, cả buổi tối hôm qua tôi nằm trên nền xi măng cứng nhắc nên bây giờ toàn thân ê ẩm.

“Thế nào... Cô nhớ ra kho báu nằm ở đâu chưa?”

“... Tôi thật sự không biết...” Tôi bỗng muốn khóc mà không sao khóc nổi.

Hắc Long nghe xong câu trả lời của tôi, nhíu mày lại.

Hu hu hu... Phen này tôi đi đời nhà ma là cái chắc!

“Tô Hựu Tuệ, có lẽ cô vẫn chưa tỉnh hắn! Còn chờ gì nữa, mau giúp cô ta tỉnh ngủ đi!” Hắc Long cười gian xảo, ra hiệu với hai tên đàn em.

“Vâng!” Hại gã đó cung kính đáp lại rồi lao đến bên cạnh tôi.

“Các người đừng có qua đây!” Tôi hét lên kinh hãi, gắng hết “sức còm” trèo lên đống thùng gỗ phía sau lưng.

Cứu với! Cứu với! Ai tới cứu tôi với! Bọn họ định giết tôi!

“Có xuống không thì bảo?” Hai tên đàn em đứng giữa đống thùng gỗ, gào lên như con thú hoang.

“Không, tôi không xuống! Tôi không biết gì về bí mật của kho báu hết!” Tôi mếu máo.

Theo mệnh lệnh của Hắc Long, hai gã đó trèo lên đống thùng gỗ.

Tôi cảm thấy đống thùng gỗ cũng lắc lư theo nhịp trèo lên của họ.

“Oái! Đừng có trèo lên! Coi chừng đổ đó!” Tôi sợ tái mặt.Tiêu rồi!

Bọn họ mà trèo đến nơi thì tôi... Tôi không còn đường thoát nữa rồi! Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

Nhưng dù có cách gì đi nữa thì cũng muộn rồi... Đôi tay như hổ pháp của họ chìa ra toan tóm lấy tôi...

“Á á á á!”

FOUR

Lúc tôi sắp bị tóm đến nơi, đống thùng gỗ bỗng đổ ập.

Tôi thấy mình từ từ “hạ cánh” xuống mặt đất.

Trời ơi... Chẳng nhẽ hôm nay Tô Hựu Tuệ này lại “ngỏm” ở đây thật sao? Tôi sợ hãi nhắm nghiền mắt, phó mặc theo số phận.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Sau một loạt tiếng động ầm trời, xung quanh lại im ắng...

Ủa? Kì lạ thật, sao tôi không thấy đau tẹo nào? Đáng nhẽ tôi phải bị cả đống thùng gỗ đè cho bụp rúm mời đúng... Đợi đã, tôi ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng. Ôi, lẽ nào tôi đang nằm mơ ư?

Tôi kinh ngạc mở mắt ra. Trời ơi! Là Kim Nguyệt Dạ! Hắn lấy người che cho tôi, còn hắn bị cả đống thùng gỗ đè. Chắc là đau lắm... Tim tôi bỗng thắt lại...

“Đồ ngốc... Còn ngẩn tò te làm gì? Mau chạy ra ngoài... Tôi sắp không đỡ nổi nữa rồi!” Kim Nguyệt Dạ nghiến răng nói từng chữ. Tôi sực tỉnh, nhanh như chớp bò ra.

“Kim Nguyệt Dạ, cậu không sao chứ? Cố chịu đựng một chút, tôi sẽ cứu cậu ra!”

Tôi cố gắng hết sức chuyển đống thùng gỗ ra khỏi người Kim Nguyệt Dạ. Nhưng thùng gỗ nặng quá, dù người Kim Nguyệt Dạ có cố đến mấy thì cũng chỉ kéo được 3, 4 cái.

Mặt Kim Nguyệt Dạ càng lúc càng đỏ gay, cậu ta hét lên với tôi: “Hựu Tuệ, cô đi trước đi! Mau thoát khỏi đây, đừng lo cho tôi... “

“Không! Tôi không thể bỏ mặc cậu được! Muốn đi thì cả hai cùng đi!”

Tôi điên cuồng gồng hết sức chuyển những thùng gỗ nặng như đeo đá, dằm gỗ cắm vào đầu ngón tay tôi, đau đến nỗi nước mắt giàn giụa.

Nhưng bây giờ chẳng phải lúc để ý đến chuyện đó! Cứu Kim Nguyệt Dạ đã! Cứu Kim Nguyệt Dạ rồi tính sau! Trong đầu tôi chỉ còn có mỗi ý nghĩ này.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh tanh của Hắc Long: “Tô Hựu Tuệ, cô không cần phải cuống lên như thế! Đã đến rồi thì là khách, tôi sẽ mời chằng trai dũng cảm này một tách trà!”

Mười phút sau, cả tôi và Kim Nguyệt Dạ bị bọn họ trói bằng dây thừng to đùng trong tư thế dựa lưng vào nhau, ngồi giữa căn nhà kho.

Hắc Long ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế hôm qua, lạnh như băng nhìn chúng tôi.

“Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn thôi, tôi hỏi lại một lần nữa, Tô Hựu Tuệ, kho báu ở đâu?”

Tôi nghe thấy giọng nói của Hắc Long nồng nặc mùi “thuốc súng”, nhưng có trời đất chứng giám, tôi không hề biết kho báu ở đâu cả. Hắc Long nhìn thấy tôi mím môi không lên tiếng, vứt mạnh mẩu thuốc lá trong tay xuống nền nhà: “ Xem ra các vị khách của chúng ta ‘rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt’ rồi!”

Tôi chết điếng người, lẽ nào họ định...

Hắc Long đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ, hai tên đàn em hùng hùng hổ hổ đi tới chỗ tôi...

“Đợi đã! Tôi biết kho báu ở đâu!” Kim Nguyệt Dạ phía sau lưng tôi bỗng lên tiếng.

Sao cơ? Kim Nguyệt Dạ biết kho báu ở đâu? Tôi ngạc nhiên ngẩn người ra.

“Ồ, chú em biết ư?” Hắc Long nheo mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.

“Đúng, tôi biết! Nhưng nếu muốn tôi nói thì phải thả Tô Hựu Tuệ ra trước đã!” Kim Nguyệt Dạ từ tốn.

Nhưng Hắc Long chỉ cười khẩy rồi nói:

“Thả người ra cũng được, nhưng phải đợi tôi lấy được kho báu đã!”

“...”

“Thế nào? Cứng họng rồi hả? Hơ hơ, nhóc con, muốn lừa anh đây thì về nhà luyện thêm mười năm nữa đi!” Mặt Hắc Long lạnh như tiền.

“Tôi không lừa các người, tôi cũng sống ở khu biệt thự số 23 phố Angel, hơn nữa tôi còn biết cả tấm bản đồ mật mã!” Kim Nguyệt Dạ nhìn thẳng vào đôi mắt gian xảo, lạnh lùng của Hắc Long rồi nói chậm rãi.

Hắc Long lặng người đi, ánh mắt hơi sáng lên.

Kim Nguyệt Dạ và Hắc Long cứ nhìn thẳng mặt nhau, qua vài giây sau, Hắc Long hừ một tiếng lạnh ngắt:

“Thả Tô Hựu Tuệ ra!”

Tôi thấy Kim Nguyệt Dạ thở phào nhẹ nhõm.

Hai tên đàn em đi tới giúp tôi cởi trói. Tôi đứng dậy, do dự nhìn Kim Nguyệt Dạ .

“Hựu Tuệ, cô đi trước đi, đợi tôi cùng bọn họ làm xong việc sẽ về sau!” Kim Nguyệt Dạ mặt mày vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.

“Đi mau, nếu không tôi đổi ý đấy!” Hắc Long gắt lên.

FIVE

“Hựu Tuệ, mau về đi! Cứ yên tâm, tôi và cô còn phải thi đấu nữa mà!” Kim Nguyệt Dạ khẽ nhếch miệng mỉm cười.

Hu hu hu... Đồ ngốc! Bây giờ là lúc nào mà còn nhắc tới vụ thi đấu! Hai tên áo đen đằng sau lưng tôi bỗng đẩy mạnh tôi một cái, tôi chới với lao lên phía trước vài bước.

Kim Nguyệt Dạ biết tung tích của kho báu thật sao? Không đúng! Nếu hắn biết thì đã đi “mách lẻo” với thầy hiệu trưởng Thôi từ lâu rồi, như vậy cuộc đấu giữa tôi và hắn thắng thua rõ mười mươi còn gì. Hắn nói dối, hắn hoàn toàn không biết kho báu ở đâu, hắn chỉ muốn bảo vệ tôi thôi. Nghĩ đến đây, tôi đang đi đến cửa nhà kho bỗng quay người chạy lại, hét to với Kim Nguyệt Dạ:

“Kim Nguyệt Dạ, đồ lừa đảo, cậu không hề biết kho báu ở đâu!”

Kim Nguyệt Dạ mở trừng mắt nhìn tôi kinh ngạc.

“Không hề biết kho báu ở đâu?” Hắc Long nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi.

Tôi như ăn phải gan hùm, quay người sang vênh mặt nói với Hắc Long:“Chỉ có mình tôi biết kho báu ở đâu thôi, ngoài ra không ai biết hết!”

“Cái gì?” Hắc Long nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“Tô Hựu Tuệ, cô điên à?” Kim Nguyệt Dạ bực mình gắt lên.

“Cậu điện thì có! Cậu không biết tí gì về chuyện kho báu sao lại nói dối?”

“Cô đúng là đầu đất!”

“Cậu dám mắng tôi!”

“...”

“Im mồm ngay!” Hắc Long nổi điên cắt ngang cuộc “đấu khẩu” nảy lửa của tụi tôi, từ trên ghế đứng phắt dậy, nghiến răng nom rất dữ tợn. “Tao không có thời gian chơi trò anh hùng cứu mĩ nhân! Dám giỡn mặt với tao hả? Cho tụi bay biết thế nào là lễ độ, nện cho hai đứa nhãi ranh này một trận!”

Hắc Long vừa mới ra hiệu, mấy tên đàn em áo đen đô con hùng hục xông tới, vây quanh tôi và Kim Nguyệt Dạ. Hu hu hu, thế là xong... Lần này thể nào cũng bị bọn họ “uýnh” cho vêu mỏ...

Ai ngờ đúng lúc đó, cửa nhà kho bị mở toang, có tiếng người hét lên lanh lảnh:

“Mau dừng tay!”

Ơ, là giọng của con nhỏ phù thủy Anna mà!

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn ra phía cửa. Người vừa lên tiếng lúc nãy đúng là Anna. Không chỉ có Anna, mà cả Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền đều lù lù xuất hiện ở cửa nhà kho.

“Tô Cơ! Hiểu Ảnh!” Tôi xúc động gào ầm lên.

“Hựu Tuệ!” Hiểu Ảnh định chạy lon ton về phía tôi nhưng bị Tô Cơ chặn lại.

“Hơ hơ hơ, sao tự dưng có nhiều khách đến thế này? Các vị làm tôi sợ quá!” Hắc Long cười gian xảo.

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, các người mau thả họ ra rồi rời khỏi đây là vừa! Chúng tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra!” Lý Triết Vũ bình tĩnh nói với Hắc Long.

Hắc Long ngước mắt lên nhìn Lý Triết Vũ: “Báo cảnh sát à? Được lắm, thế thì càng hay chứ sao?”

“Hừ, đừng có mà lôi thôi, mau thả người ra! Nếu không thì đừng trách tụi này!” Lăng Thần Huyền lớn giọng.

Hắc Long cười gằn hai tiếng, đột nhiên mấy tên đàn em của hắn xuất hiện ngay sau lưng nhóm Lý Triết Vũ. Chỉ mất có vài phút, nhóm Lý Triết Vũ , Tô Cơ cũng rơi vào thảm cảnh giống tôi và Kim Nguyệt Dạ, đều bị trói gom lại thành hai nhóm trong tư thế dựa lưng vào nhau.

“Này, mau thả tôi ra, kể cả có bị trói tôi cũng không muốn bị trói chung với tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền!” Tô Cơ giãy giụa kêu gào.

“Tô Cơ! Cô gọi ai là khỉ ngố hử?” Lăng Thần Huyền nghiến răng ken két nói.

“Hu hu hu... Mặc dù Vũ rất tuyệt, nhưng Hiểu Ảnh muốn được trói chung với Tiểu Huyền Huyền cơ...” Hiểu Ảnh chu môi ra, giọng buồn rầu.

Ôi trời, phục bọn họ sát đất luôn. Lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà vẫn còn hơi sức để ý vài ba chuyện vặt vãnh!“Hừ, cấm vô lễ với tôi! Các người có biết tôi là ai không?” Anna hét um lên.

“Cô là ai á? Thế thì xin cho tôi biết quý cô đây là ai nào?” Hắc Long cười khẩy nhìn Anna.

“Hứ, ông tôi là chủ tịch trường Minh Dương trước đây, sống trong căn biệt thự cổ số 23 phố Angel. Bố tôi là chánh tòa án, nếu các người dám đắc tội với tôi thì tiêu đời là cái chắc!” Anna vênh mặt lên thách thức.

Con nhỏ Anna sao mà ngu thế hả trời! Tự đi “khai báo” thân thế của mình cho bọn xấu. Tôi sợ toát mồ hôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3