Tuần trăng mật vĩnh hằng - Chương 15 - 16

Chương 15 - Khách không mời mà đến

Mặc dù hiện tại
Giang thị đã huyên náo đến long trời lở đất, nhưng Hinh Ý cũng không dám nói gì
trước mặt Vũ Chính, một mặt cô không muốn hai người lại rơi vào cục diện bế tắc
như lần trước, mặt khác cô tin tưởng vào năng lực của Vũ Chính, cùng với tin
tưởng chồng của mình nhất định có thể giải quyết mọi việc, huống chi anh còn có
Lý Tử Ngôn có tiếng tăm như vậy đến trợ giúp.

Nói đến Lý Tử
Ngôn, Hinh Ý cảm thấy rất khó hiểu, anh ta gần như ngày nào cũng chạy đến trung
tâm phục hồi chức năng. Mỗi buổi sáng sau khi Vũ Chính làm xong trị liệu đều đi
nghỉ ngơi, chỉ là vào mỗi xế chiều Lý Tử Ngôn đều đến đây, không phải đẩy anh
đi ra ngoài tản bộ thì ở trong phòng không biết nói những thứ gì, cô cũng vô
cùng hiểu phải tôn trọng không gian riêng của chồng mình, mỗi lần Lý Tử Ngôn
đến đều tránh đi.

Tuy lúc nhìn thấy
Vũ Chính nói chuyện với lão Lý, Vũ Chính không hề cảnh giác cùng buông lỏng làm
cho cô rất yên tâm. Nhưng đồng thời, cô cũng có chút ghen. Từ sau khi Lý Tử
Ngôn đến đây, buổi tối trước khi ngủ hai tiếng Vũ Chính mới chính thức thuộc về
mình. Hết lần này đến lần khác sau khi Vũ Chính bị thương đều rất dễ dàng mệt
mỏi, buổi tối hơn chín giờ đã đi ngủ. Dựa vào cái gì mà thời gian Lý Tử Ngôn
nói chuyện phiếm với chồng mình lại còn nhiều hơn thời gian nói chuyện với mình
chứ?

Hôm nay, lúc Lý
Tử Ngôn ra về thì sắc trời đã tối hẳn. Hinh Ý đi vào phòng bệnh, Vũ Chính đang
ngồi một mình trên chiếc ghế lớn trong phòng khách, trên đùi đang đắp một tấm
chăn lông được đặc chế từ Ai Cập, còn đặt trên bàn một chiếc latop đa năng, tay
trái chuyển động trên bàn phím. Anh đang chăm chú nhìn vào màn hình, thậm chí
còn không phát hiện ra Hinh Ý đi vào.

Hinh Ý vừa đi đến
gần anh vừa nói: “Đang nhìn cái gì vậy?” Có hơi lo lắng cho anh, bác
sĩ nói bây giờ anh vẫn chưa thể quá vất vả.

Vũ Chính ngẩng
đầu lên nhìn cô, dịu dàng nói: “Chỉ xem chút tin tức tài chính kinh tế
thôi.” Vừa nói vừa đưa ngón tay lơ đãng dường như muốn sờ lên bàn phím nhẹ
nhàng nhấn xuống một cái, thoát ra khỏi một đống những con số báo cáo.

Tay của cô đặt
lên vai anh, độ mạnh yếu vừa phải mà mát xa, ánh mắt lơ đãng nhìn nghiêng về
phía màn hình, thật sự chỉ là vài tin tức tài chính kinh tế mà thôi.

Bả vai cứng ngắc
của anh bời vì những động tác mát xa của cô mà buông lỏng, cả tấm lưng đều dựa
vào ghế sofa mềm mại, trên mặt còn lộ ra một chút mệt mỏi.

Hinh Ý đau lòng
vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh, lại dùng giọng nói trầm thấp nói: “Vợ
của anh đi rồi hả?”

Vũ Chính vốn đang
mệt mỏi nhắm mắt lại sắp ngủ nghe những lời khó hiểu kia thì lập tức tỉnh lại
hỏi: “Ai là vợ?”

Hinh Ý nhịn không
được, cuối cùng bộc phát ra: “Vợ của anh, Lý Tử Ngôn, một ngày gần như một
phần ba thời gian đều dành cho anh ta, không phải vợ của anh thì là cái gì?
Không đúng, quả thật còn thân hơn cả vợ, cả ngày dính lấy nhau. Cũng chẳng phải
có quan hệ công việc gì, trò chuyện cái gì mà mỗi ngày đều trò chuyện vậy hả?
Không chịu dứt ra, gạt em sang một bên thì không nói, ngay cả thân thể của anh
cũng không thèm quan tâm sao? Anh đang làm công cho anh ta sao? Hay là hai
người thật sự có ‘cái kia’ hả?”

Sau khi cô nói
xong một hơi, mặt phồng lên hồng hồng, lồng ngực bởi vì kích động mà phập
phồng.

Vũ Chính giống
như đang ngồi thiền, một lúc sau mới kịp phản ứng, đè nén, đè nén, cuối cùng
cười ha ha, cười đến ho sặc sụa, vừa ho vừa nói: “Em… khụ khụ khụ… có thể
xem như em… khụ khụ khụ… đang ghen phải không?” thật sự rất vui vẻ nở nụ
cười, thì là bộ dạng Hinh Ý ghen chính là như vậy, cùng với hình tượng người
phụ nữ mạnh mẽ trước kia thật sự kém rất xa.

Cô giúp anh vuốt
ngực, mặt đỏ như một trái hồng chín mộng, từ mặt lan đến cổ. Cô cũng không biết
tại sao mình lại nói như vậy, cô chỉ… lo lắng cho anh mà thôi, còn có, cô thừa
nhận mình thật sự… thật sự ghen tị, hơn nữa còn ăn dấm chua với một người đàn
ông.

Vũ Chính bình
tĩnh lại, kéo tay của cô nói: “Thật xin lỗi đã không để ý đến em, anh chỉ
có một chút chuyện muốn nhờ cậy cậu ấy thôi. Hơn nữa anh thề, anh sẽ quan tâm
đến sức khỏe của mình, còn có…” anh ngừng một chút, vẻ vui sướng trên
khuôn mặt càng nhiều hơn, “Anh tuyệt đối là một người đàn ông có tâm lí
bình thường.” Anh nhìn Hinh Ý thật sâu như muốn hòa tan cô vào trong linh
hồn của anh. Những nụ hôn nhỏ của anh rơi trên mặt cô, sau đó dùng cách thức
tiêu chuẩn nhất hôn thật sâu trên môi cô, cuối cùng tiến công dần xuống cổ cô.

Toàn thân Hinh Ý
dường như đang nóng lên, nóng đến kinh người. Chỉ là nghĩ lại, bác sĩ đã dặn,
không thể “vất vả”. Vì vậy cô đứng vụt dậy, lặp bắp nói: “Bây giờ vẫn chưa
thể làm… chuyện kia… chuyện kia… bác sĩ nói phải cấm dục.”

Vũ Chính đau đầu
nhíu mày, giống như đùa bỡn nói: “Nói khi nào thế, anh chưa từng nghe
thấy, chúng ta tiếp tục được không?” hình như có nghe qua, nhưng mà lửa
tình đã bị nhóm lên làm sao có thể dập ngay được đây?

Cô nói thêm
vào: “Có nói mà, không phải vừa rồi anh mệt mỏi sao? Được rồi, giờ thì lên
giường ngủ đi.” Sau đó cô chuẩn bị sẵn xe lăn, vươn tay muốn đỡ anh lên.
Thật ra thì Vũ Chính tuy gầy hơn trước kia rất nhiều, nhưng thân hình cao đến
1m 80, muốn một người phụ nữ như Hinh Ý một mình đỡ anh lên thì thật sự rất khó
khăn, nhưng lúc ngồi lên xe lăn, Vũ Chính có thể mượn một chút lực của tay
trái, cô cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc trước nếu như cô muốn làm vậy thì Vũ
Chính cũng không muốn, bởi vì sẽ làm cho cô rất mệt. Sau đó cô nói, để cho
người khác ôm đi ôm lại chồng của mình, rồi lại sờ tới sờ lui thì càng mệt mỏi
hơn. Cuối cùng, Vũ Chính đành phải chịu thua cô.

Vũ Chính sau khi
ngồi vào xe lăn còn nói: “Lên giường thì có thể, nhưng mà có thể làm một
chút việc có ích cho thân thể và tinh thần hay không? Bây giờ anh còn chưa muốn
ngủ!”

“Không được nghĩ
đến nữa!” Lập trường của Hinh Ý vô cùng kiên định, có thể ngăn cản
được cám dỗ nha!

“Được không?”

“Không được là
không được.”

•••••••••••

Hinh Ý không ngờ
mấy ngày sau lại có thêm một người còn đáng hận hơn Lý Tử Ngôn vạn lần đến.

Vũ Chính vừa làm
xong vật lý trị liệu, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi. Hinh Ý đẩy anh vào phòng giúp
anh tắm rửa, thay quần áo. Sau đó cô đỡ anh lên giường mát xa cho anh, làm một
vài động tác vận động cho hai chân dưới bị liệt của anh.

Lúc Vũ Chính đang
từ từ nhắm mắt lại ngủ, cửa phòng bệnh đột nhiên bị một người dùng sức đẩy ra.

Vũ Chính bị đánh
thức, Hinh Ý cau mày quay đầu lại, đang muốn quở trách người kia không biết lễ
phép là gì. Ánh mắt của bọn họ đều chuyển sang phòng khách, nhìn người đang
đứng trước cửa.

Giang Vũ Minh

“Anh hai, chị
dâu. Thật sự là đã lâu không gặp.” Giang Vũ Minh đắc ý nói với bọn họ.

Hinh Ý nhìn thấy
Giang Vũ Minh thì hận đến cắn chặt răng, nhưng vẫn cố nén giận. Cô nhìn sang Vũ
Chính, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, hơn mười giây sau tỉnh táo lại mới mở miệng
nói: “À, Vũ Minh hả!” bộ dạng giả trư ăn thịt cọp.

Giả trư ăn thịt cọp : Một thành ngữ ý
chỉ anh giả nai.

Giang Vũ Minh đi
đến trước giường của Vũ Chính, vẻ mặt lo lắng nói: “Anh hai, thật là ngại
quá, bây giờ mới đến thăm anh được. Nghe nói anh hưởng tuần trăng mật ở Pháp bị
tai nạn em vô cùng lo lắng nha. Chỉ là, lúc vừa vào nhìn thấy những động tác
cẩn thận của chị dâu, em tin tưởng anh nhất định có thể phục hồi.” Hắn ta
đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “phục hồi”, tay trái vươn ra muốn bắt tay Vũ Chính
tỏ vẻ “chúc mừng”. Bình thường anh em gặp mặt, cho dù không thân mật ôm nhau
thì cũng phải thân thiết bắt tay nha.

Hinh Ý nhịn không
được muốn đánh xuống một cái, nhưng Vũ Chính lại nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của
cô.

Tay của Giang Vũ
Minh đưa ra vài giây, sau đó hắn ta vỗ vỗ đầu, vẻ mặt hối tiếc nói: “Anh
xem đi, gần đây công việc bận rộn quá, lại quên mất tay của anh hai…” Hắn
không nói tiếp, chỉ hơi cười cười.

Không khí yên tĩnh trở lại, Vũ Chính và Hinh Ý đều tỏ vẻ
chán ghét ruồi bọ, chán ghét lời nói của Giang Vũ Minh quanh quẩn bên tai.

Giang Vũ Minh lại cười khàn nói: “Thật ra thì lần này
em đến đây là muốn nói với anh hai một tiếng, anh cứ yên tâm ở Mĩ dưỡng bệnh
đi. Giang thị đã có em đây rồi! Em nha, tiếp nhận Giang thị thật sự là bận rộn
vô cùng nha. Lần này đến Mĩ cũng là muốn bàn chuyện làm ăn mới thuận tiện ghé
thăm anh hai luôn.” Sau đó, có một người đến nói: “Giang tổng, đến
giờ họp rồi.”

Tiếng “Giang tổng” này Hinh Ý cảm thấy cực kì chói tai, trời
mới biết cô rất muốn tát vào mặt cái tên Giang Vũ Minh kia.

Lúc này, rốt cuộc Vũ Chính lên tiếng: “Nếu quý nhân như
Giang tổng đã bận việc như vậy thì Hinh Ý, em giúp anh tiễn Giang tổng đi.” Anh
lười biếng mở miệng, dường như tất cả đều không liên quan gì đến anh. Đôi mắt
nhắm lại một lần nữa, dường như chuyện vừa rồi cũng không chút nào ảnh hưởng
đến giấc ngủ của anh.

Hinh Ý đóng cửa phòng bệnh của Vũ Chính lại, đứng đối diện
với Giang Vũ Minh lạnh lùng mở miệng: “Giang tổng, thứ cho tôi không tiễn
xa được.”

Giang Vũ Minh rất hứng thú nhìn khuôn mặt tinh tế của cô
nói: “Tôi đã nuốt cả Giang thị, đợi một thời gian nữa sẽ có thể nuốt chửng
luôn Lâm thị, đến lúc đó sẽ ăn cả em nữa.”

Hinh Ý không hề tức giận, nhìn hắn nói: “Tôi chỉ sợ anh
không tiêu hóa nổi lại bội thực mà chết thôi.”

Hắn đã có chút tức giận, “Một tên bị liệt thì có gì
tốt? Tôi kém anh ta ở điểm nào chứ? Trước kia thì mệnh danh là thiên chi kiêu
tử (con cưng của trời), cái gì mà hoàng tử đàn dương cầm, tổng tài Giang thị…,
hiện tại thì sao? Anh ta không có gì cả, sống một cuộc sống của một kẻ tàn phế
mà mỗi ngày đều cần người khác chăm sóc, rốt cuộc thì em yêu anh ta ở điểm nào?
Lại nói tiếp, gia đình của em chịu gả em cho anh ta cùng lắm cũng chỉ là ham
cái vị trí lúc trước của anh ta ở Giang thị mà thôi. Đừng nói với tôi là lúc này
nhà họ Lâm vẫn chưa yêu cầu em ly hôn với anh ta!”

Hinh Ý tỏ vẻ phục tùng cười nhẹ nói: “Cho dù anh ấy
không là ai cả, không có gì cả, tôi vẫn yêu anh ấy, trước kia, hiện tại, từ nay
về sau, vĩnh viễn.”

Giang Vũ Minh phất tay áo bỏ đi, Hinh Ý nhìn bóng lưng của
hắn nói: “Còn nữa, đừng để cho tôi nghe thấy anh nói anh ấy tàn phế lần
nữa.” Cô cắn răng, hung hăng nói, đôi mắt hồng hồng.

Cô đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Vũ Chính đang ngủ, làn da
tái nhợt, bởi vì quá gầy nên khuôn mặt trông cũng rất hốc hác. Vũ Chính của cô,
sao có thể ẩn nhẫn như vậy chứ.

Chương 16 - Hiểu lầm

Lần này Giang Vũ Minh đến Mĩ thật ra là có việc cần làm, hơn
nữa còn là việc sắp tới sẽ khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán.

Tập đoàn JL nổi tiếng toàn cầu, phạm vi kinh doanh rộng lớn,
từ truyền thông, tài chính, sản xuất, dường như mọi ngành sản xuất toàn cầu đều
nhúng tay vào, lần này lại chủ động đưa ra lời mời với Giang thị, nói là muốn
hợp tác mở rộng sản xuất trong nước, cũng đồng ý chia phần trăm cùng chia xẻ
lợi nhuận với Giang thị.

Năng lực của tên Giang Vũ Minh này không được tốt lắm, nhưng
dã tâm lại rất lớn, hắn đã sớm muốn đưa Giang thị nhảy sang một nước khác.
Lúc trước khi Vũ Chính còn làm tổng tài, hắn đã rất nhiều lần công kích nói
sách lược của Vũ Chính quá bảo thủ, căn bản không có cách nào tiến ra quốc tế.
Hiện tại một tập đoàn đầu sỏ như JL chủ động đến yêu cầu hợp tác, hắn đương
nhiên cầu còn không được, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cái cơ hội khó có được
này.

Lầu 75 tòa nhà trụ sở tập đoàn JL tại Manhattan, New York
– Mĩ, trong văn phòng của Lý Tử Ngôn. Văn phòng to như vậy, mặt đất là đá cẩm thạch
màu đen, tuyệt đối không xa hoa nhưng nội thất trong phòng rất phong cách,
nghiễm nhiên mang dáng dấp của một ông trùm hàng đầu thế giới.

Giang Vũ Minh ngồi trên chiếc ghế sofa Italy bằng
da dày, cười cười nhìn hợp đồng hạng mục cộng tác của hai bên đang bày ra trước
mặt Lý Tử Ngôn.

Đến khi Lý Tử Ngôn xem xong, Giang Vũ Minh kịp thời
hỏi: “Lý tổng cảm thấy thế nào?” Vẻ mặt xua nịnh hoàn toàn biểu lộ ra
hết.

Lý Tử Ngôn trầm ngâm một lát, ánh mắt sắc bén nhìn Giang Vũ
Minh nói: “Trước đây công ty của tôi cũng đã từng thử qua hạng mục này,
bọn tôi cũng hiểu được phát triển lĩnh vực này rất có tiền đồ.”

Giang Vụ Minh đắc ý phụ họa: “Đúng vậy đúng
vậy.” Thật ra thì vứt bỏ cái bộ mặt tiểu nhân của hắn thì ngoại hình của
Giang Vũ Minh cũng không quá kém, có thể là vì là anh em họ của Giang Vũ Chính
cho nên hai người bọn họ cũng có vài điểm giống nhau, chỉ là khí chất thì còn
kém xa vạn dặm. Điều này thì còn liên quan đến vấn đề di truyền nữa, mẹ của Vũ
Chính là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, mà mẹ của Vũ Minh trước khi bước
vào nhà họ Giang lại là một diễn viên nổi tiếng một thời.

Lý Tử Ngôn ngừng lại một chút, “Quan trọng nhất là ông
chủ của tôi cực kì có hứng thú đối với hạng mục này.” Trên mặt là nụ cười
như đang mong chờ được xem kịch vui.

Giang Vũ Minh không ngờ anh sẽ nhắc tới bàn tay chân chính
thao túng phía sau tập đoàn JL, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Không nghĩ tới chỉ
là một hạng mục nho nhỏ mà lại kinh động đến ngài ấy, không biết khi nào
tôi mới có may mắn được gặp ngài ấy một lần?” thật ra thì hắn cũng không
biết ông chủ lớn của JL là nam hay nữ, đen hay trắng. Cái tên ông chủ này cũng
thật là, thần bí khó lường, chưa từng lộ mặt ra giới truyền thông.

Lý Tử Ngôn cẩn thận lộ ra một nụ cười nhạt: “Gặp chứ,
từ nay về sau nhất định sẽ có cơ hội. Nhưng mà, về việc triển khai mở rộng hạng
mục này thì còn cần Giang thị ở trong nước mau chóng làm cho tốt những bước đầu
cùng nguồn kinh phí. Đến lúc đó tôi sẽ đích thân giám sát tình hình.”

Giang Vũ Minh không ngờ tới lại tiến hành thuận lợi như vậy,
vội vàng vươn hai tay ra cảm kích cầm lấy tay Lý Tử Ngôn, còn cho rằng Lý Tử
Ngôn rất coi trọng chuyện hợp tác lần này nên tỏ vẻ sẽ rất cố gắng.

Cuối cùng, Lý Tử Ngôn để cho thư kí tiễn Giang Vũ Minh ra
ngoài, tỏ ra lịch sự đứng lên đưa mắt nhìn hắn.

Giang Vũ Minh trước khi đi vẫn không quên làm ra vẻ mặt chân
thành nói: “Xin hãy giúp tôi gởi lời hỏi thăm đến ông chủ của ngài.”

Nụ cười của anh mở rộng hơn vừa rồi, mang theo ý tứ sâu xa
đáp lại: “Nhất định, nhất định.”

Một tháng sau

Giang Vũ Minh lòng đang nóng như lửa đốt gọi điện thoại
đường dài cho tổng bộ JL ở Mĩ, chỉ mặt gọi tên nói muốn tìm Lý Tử Ngôn bàn
chuyện. Nhưng mà thư kí của Lý Tử Ngôn luôn nói anh có việc đi công tác, căn
bản không có ở New York.

Sở dĩ Giang Vũ Minh vội vã tìm Lý Tử Ngôn như vậy là vì hạng
mục hợp tác của Giang thị cùng tập đoạn JL bị ngừng lại, nguyên nhân là tổng bộ
đang tiến hành cuộc điều tra cùng khảo sát quan trọng. Chỉ là Giang thị đã ném
ra một số tiền rất lớn cho các công tác trước khi tiến hành hạng mục, hiện tai
sao có thể nói dừng là dừng chứ. Huống chi lúc trước hắn vẫn luôn vỗ ngực nói
với ban giám đốc nhất định có thể mang lại lợi nhuận rất lớn. Bên ngoài đã
truyền ra tin tức Giang thị nắm giữ một hạng mục lớn bị ngưng lại, hiện tại tài
chính ở tổng bộ đã suy kiệt, tập đoàn JL đã kịp thời khôn khéo mà nhảy ra khỏi
cái hố to đó. Nhưng lúc trước khi JL bàn chuyện hợp tác đã nói Giang thị ở
trong nước phải làm tốt giai đoạn xây dựng ban đầu, đích thân mình đã quăng vào
đó một số tiền lớn, giờ lại tự ý bứt ra như vậy, hạng mục kia nhất định sẽ kéo
theo cả Giang thị cùng suy sụp. Hiện tại, giá cổ phiếu của Giang thị tụt dốc,
nội bộ rối loạn không ngừng.

Vũ Chính ở trong phòng bệnh nhìn những con số trên máy tính,
lỗ tai đeo tai nghe điện thoại, nói với người bên kia điện thoại: “Hiện
tại Giang thị gần như đã bị ép đến đường cùng, Giang Vũ Minh vì muốn châm lửa
nhát pháo đầu tiên cho Giang thị nên đã không tiếc dùng danh nghĩa riêng của
mình đi vay tiền cho hạng mục này. Bây giờ thừa dịp giá đang thấp cậu hãy bắt
đầu thu mua cổ phần của Giang thị cho tôi.”

“Nhưng  mà…” Lý Tử Ngôn ở đầu dây bên kia
nói, “Tình hình của Lâm thị hình như cũng không tốt lắm.” Anh không
dám nói thêm nữa, bởi vì anh biết rõ Vũ Chính nhất định biết rõ nếu lấy Giang
thị ra đùa giỡn thì nhất định cũng sẽ kéo Lâm thị suy sụp theo. Hai nhà Giang
Lâm đã có quan hệ thông gia, chuyện làm ăn nhất định cũng có ảnh hưởng đến
nhau.

“Cho nên nhất định phải hành động thật nhanh.” Anh cũng
phát giác ra mấy ngày nay thời gian Hinh Ý ở bên cạnh anh ít hơn, nhất định là
vì công việc trong nước rất lộn xộn. Nhưng cũng giống như Hinh Ý, anh cũng vô
cùng tôn trọng công việc của cô, quyết tâm không hỏi cô về những vấn đề của Lâm
thị. Tuy nhìn thấy Hinh Ý mệt mỏi như vậy anh cũng rất đau lòng, nhưng nếu
không tống Giang Vũ Minh ra khỏi Giang thị, từ nay về sau nhất định sẽ gặp càng
nhiều phiền toái hơn. Anh tuyệt đối không thể dung nạp một uy hiếp lớn như vậy
bên cạnh Hinh Ý.

Trong căn biệt thự ở New York, Hinh Ý đang mở một hội nghị với
các lãnh đạo của Lâm thị ở trong nước.

Cô thấy Lâm thị hỗ trợ Giang thị trong hạng mục hợp tác với
JL thất bại bị tổn thất tài chính nên ngẩn người ngồi trên ghế. Không thể như
vậy, “Lúc trước là ai không qua phê chuẩn của tôi mà đã quyết định phương
án hợp tác này?”

Bên kia im lặng chừng 1 phút rồi có một quản lí
nói, “Là phó tổng, ông ấy nói bởi vì chồng của cô xảy ra tai nạn ở Pháp,
không thể quản lí những việc trong nước nên ông ấy tạm thời toàn quyền thay thế
chức vụ của cô.”

Cô có để cho chú mình là Lâm Đạt Quảng tạm thời giữ chức vụ
của mình trước, nhưng ít ra một việc lớn như vậy cũng phải thông báo cho cô
biết chứ. Cô không ngờ người chú mình tin tưởng nhất cũng đứng về phía Giang Vũ
Minh, rốt cuộc chú ấy đã nhận những lợi lộc gì từ người ta vậy?

Trong phòng còn mở hệ thống lò sưởi, nhưng toàn thân Hinh Ý
toát hết mồ hôi lạnh, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng những Giang thị xong đời mà
Lâm thị không thể nghi ngờ gì cũng sẽ suy sụp theo.

Đợi một chút, JL, Lý Tử Ngôn, còn có Vũ Chính.

Cô cười khổ một tiếng, Giang Vũ Chính, đây chính là đòn phản
kích của anh sao, anh kéo theo cả vợ mình vào cuộc phản công của anh sao.

Trong phòng bệnh, Vũ Chính nhìn Hinh Ý đi tới, cười
hỏi: “Không phải em cũng bỏ rơi chồng mình sao, anh phải ghen với ai
đây?” Anh duỗi tay trái về phía cô, “Bác sĩ nói anh tiến triển rất
tốt, thời gian xuất viện cũng không còn xa nữa.” Nếu như là bình thường,
cô nhất định sẽ đưa tay ra cầm lấy tay anh trước, nhưng hôm nay Hinh Ý lại
không vươn tay ra, chỉ đứng cách xe lăn của Vũ Chính hai mét, mắt không có chút
biểu cảm gì nhìn anh, tay phải cầm một xấp tài liệu.

Vũ Chính biết rõ đã không thể giấu được nữa, nhưng mà đang
muốn giải thích thì Hinh Ý lại đến trước mặt anh, bình tĩnh mở miệng: “Anh
và JL có quan hệ gì, anh và Lý Tử Ngôn rốt cuộc đã thỏa thuận với nhau thế nào
mà anh ta lại giúp anh một việc lớn như vậy.”

Anh cũng rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Anh chính là
ông chủ phía sau JL.”

Hinh Ý cười khổ, mình chính là một đứa ngốc nhất thiên hạ,
ngay cả chồng của mình làm gì cũng không biết, ngay cả công ty mà ba mình đã
cực khổ gây dựng nên cũng bị phá hủy trong tay người mà chính mình yêu
nhất. “Tôi chưa bao giờ biết anh lại là người như vậy, vì đạt được mục
đích mà không từ thủ đoạn. Anh có biết nếu Giang thị cùng Lâm thị sụp đổ thì có
bao nhiêu người thất nghiệp, bao nhiêu người mất đi kế sinh nhai của mình
không?”

“Anh không phải chúa cứu thế.” Vũ Chính chưa từng nghe
Hinh Ý nói với anh như vậy, câu nói “không từ thủ đoạn” thật đúng là đề cao
anh.

Giọng của Hinh Ý càng cao: “Đúng, anh không phải là
chúa cứu thế, căn bản là không có lí do gì để nghĩ đến cảm nhận của bất kì ai,
kể cả người bên cạnh anh yêu nhất. Anh có biết ba của tôi quan tâm đến Lâm thị
thế nào không? Đó chính là cả giang sơn mà ông đã dùng mồ hôi và nước mắt cả
đời để gây dựng nên. Hiện tại nó lại trở thành một con kiến hôi mà ngài Giang
đây ra tay bóp chết.” Tay của cô nắm chặt
lấy xấp tài liệu.

Vũ Chính hít một hơi thật sâu, “Anh chưa từng nghĩ sẽ
làm hại đến Lâm thị, cần một chút thời gian, anh…”

Hinh Ý thật sự tức giận đến cực điểm, cô cầm trang giấy kia
trong tay, những số liệu mà Lâm thị đã mắc nợ vì hạng mục của JL, cô ném nó đến
trước mặt Vũ Chính, bay tán loạn, rồi chậm rãi nói: “Anh không phải
là Giang Vũ Chính lúc trước.” Cô đau lòng quay đầu. Biểu cảm trên mặt,
không phải hận, chỉ là thất vọng. Anh không còn là Vũ Chính sao?

Vũ Chính chỉ nhìn cô xoay người rời đi, ngay cả một câu muốn
nói với cô cũng không kịp nói ra.

Anh cười khổ nhìn bóng lưng của cô khuất dần, mình thật sự
đã không còn là mình trước kia nữa rồi sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3