Xúc xắc tình yêu - Chương 22 phần 1

Hai
mươi hai

Tối đó, chúng
tôi gặp Martin và Phoebe, hai người bạn Ethan quen trong thời gian viết bài cho
tờ Time Out. Tôi đã nghe kể nhiều về hai người đó: tôi biết được Martin là
người cư xử rất đàng hoàng, cậu ấy học ở trường Oxford, xuất thân trong một gia
đình cực kỳ giàu có, còn Phoebe sinh ra và lớn lên ở khu Đông London, từng một
lần bị đuổi việc vì dám bảo với sếp là "biến đi chỗ khác", từng ngủ
với rất nhiều đàn ông.

Trông họ giống
y hệt những gì tôi tưởng tượng. Martin ăn vận đẹp đẽ, hấp dẫn nhưng không phải
theo kiểu gợi tình. Cậu ấy ngồi bắt chéo chân, rất hay gật đầu và nhíu mày, cứ
khi nào người khác nói là cậu ấy lại "hừmmm" để cho thấy mình đang
lắng nghe hết sức chăm chú. Phoebe thì có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh như đàn
ông với mái tóc rối màu đỏ chót như cà chua chín. Tôi không rõ màu son da cam
cô ấy dùng là tương phản hay phù hợp với màu tóc. Tôi cũng không biết mình nên
nghĩ cô ấy rất xinh hay chỉ đơn giản là trông rất kỳ quái. Thân thể Phoebe
không hề đẹp lý tưởng, nhưng cô ấy chẳng cố che giấu. Một vòng cơ trên chiếc
bụng to trắng muốt lộ ra giữa áo sơ mi và quần jean. Ở Manhattan chẳng ai khoe
bụng mình ra, trừ phi nó cứng chắc như đá. Có lần Ethan từng nói với tôi rằng,
so với phụ nữ Mỹ, phụ nữ Anh ít bị ám ảnh bởi vẻ bề ngoài và ý nghĩ mình phải
gầy. Phoebe là một bằng chứng rõ ràng, điều này thật mới mẻ. Suốt buổi tối cô
ấy chỉ nói về một gã cô ấy đang muốn lên giường cùng, và một gã khác đã lên
giường với cô ấy. Tất cả những gì cô ấy nói đều rất thoải mái, giống như khi
bạn bảo với ai đó rằng công việc bận bù đầu, hay là chán vì thời tiết cứ mưa
suốt. Tôi thích tính nói thẳng nói thật của cô ấy, nhưng Martin thì toàn đảo
tròn mắt và nói ra những câu nhận xét khô khan về chuyện cô ấy thật vô tứ.

Sau khi Phoebe
nói một thôi một hồi về anh chàng tên Roger, cái người "đáng bị đổ dầu lửa
lên hai viên bi của hắn", cô ấy quay sang tôi và hỏi, "Sao, Rachel,
cậu thấy đàn ông ở New York thế nào? Bọn họ có tệ hại khủng khiếp như đàn ông
Anh không?"

"Thế à,
cảm ơn nhé cô em," Martin giả vờ nói nghiêm chỉnh.

Tôi mỉm cười
với Martin rồi quay lại Phoebe. "Cũng còn tùy... có nhiều loại người
lắm," tôi nói. Tôi chưa từng suy nghĩ điều đó theo kiểu chung chung là
"đàn ông Mỹ". Tôi chỉ biết có mỗi đàn ông ở New York mà thôi.

"Bây giờ
cậu có đang cặp kè với anh chàng nào không?" cô ấy hỏi, rồi ngửa mặt, phả
khói thuốc lên trần nhà.

"Ừm. Cũng
không hẳn là vậy. Không đâu. Mình... chẳng có ai cả."

Ethan và tôi
liếc nhìn nhau. Phoebe biết ngay. "Sao thế? Ở
đây có chuyện gì rồi. Mình biết mà."

Martin thôi không còn khoanh tay
nữa, xua làn khói thuốc trước mặt và chờ đợi. Phoebe lấy tay làm một cử chỉ như
muốn nói: thôi mà, kể hết ra đi.

"Không có
gì đâu," tôi nói. "Chẳng đáng bàn đến làm gì, thật đấy."

"Kể cho họ nghe đi," Ethan
bảo.

Vậy là tôi
không còn sự lựa chọn nào khác, bởi lẽ Ethan vừa tuyên bố rằng: thực sự là có
chuyện.

Tôi không muốn
mọi người khó chịu khi phải nghe một loạt những câu "không có gì
đâu", "kể đi", "không có thật mà", "thôi nào, kể
đi chứ", và Phoebe có vẻ không phải kiểu người thích nghe một tràng những
câu khoái thác. Cô ấy giống với Hillary – Hillary rất thích nói câu:
"Không nói thì cậu nhắc đến điều đó để làm gì?" Chỉ có điều, trong
trường hợp này thì Ethan là người khơi mào ra. Dù thế nào thì tôi cũng không
thoát được nữa rồi, vậy là đành nói, "Mùa hè này mình đã hẹn hò với một
anh chàng, anh ta sắp cưới, chỉ khoảng chưa đầy hai tuần nữa thôi. Mình đã
tưởng anh ta sẽ hủy đám cưới. Nhưng không. Vậy là giờ mình thế này đây. Lại đơn
độc thêm một lần nữa." Tôi kể c chuyện của mình mà không chút cảm xúc,
điều này khiến tôi cảm thấy tự hào. Tôi đang có tiến triển tốt đây.

Phoebe nói,
"Thường thì người ta toàn để đến lúc kết hôn rồi mới đi ngoại tình. Tên
này có lợi thế ngay từ trước khi cưới nhỉ?... Vợ tương lai của anh ta thế nào?
Cậu có biết cô ta không?"

"Có. Cũng
có thể nói như vậy."

"Một mụ
đàn bà khốn khiếp, đúng không?" Phoebe
hỏi để an ủi tôi.

Martin e hèm và
xua khói thuốc của Phoebe đi. "Có thể Rachel không muốn nói đến chuyện
này. Chúng ta đã nghĩ đến điều đó chưa?"

"Chưa, ta
chưa nghĩ," Phoebe đáp rồi nói với tôi, "Cậu có phiền nếu nói về
chuyện này không?"

"Không.
Không phiền đâu," tôi nói. Đó là sự thật.

"Vậy, đứa
con gái anh ta sắp cưới đó – sao cậu lại quen cô ta?"

"Ừm...
" tôi nói. "Bọn mình biết nhau từ lâu."

Ethan nói thẳng
luôn. "Tóm lại thì Rachel là phù dâu chính." Cậu ấy vỗ nhẹ vào lưng
tôi rồi đặt tay lên vai tôi như kiểu để chúc mừng. Rõ ràng cậu ấy thích thú khi
nói cho các bạn nghe chi tiết đắt giá trong cuộc nói chuyện phiếm xuyên lục địa
này.

Phoebe không
lấy làm gì sốc trước điều này. Tôi tin chắc cô ấy từng chứng kiến chuyện còn tệ
hơn ấy chứ. "Đúng là rắc rối," cô ấy nói, tỏ vẻ thông cảm.

"Nhưng giờ
thì chuyện đó qua rồi," tôi nói. "Mình đã nói hết tình cảm trong
lòng. Mình bảo anh ta hủy đám cưới đi. Và anh ấy chọn cô ta. Chuyện là thế
đấy." Tôi cố gắng che giấu một thực tế rằng mình là người bị bỏ rơi; tôi
nghĩ mình đang làm điều đó rất tốt.

"Cậu ấy
vượt qua chuyện đó một cách thật thần kỳ," Ethan nói.

"Đúng vậy.
Trông cậu chẳng có vẻ gì là khổ sở," Phoebe nói. "Nhìcó ai nghĩ được
là chuyện như thế lại xảy ra cơ chứ."

"Chẳng lẽ
cậu ấy nên ngồi khóc cạnh cốc bia Carling chắc?" Martin hỏi Phoebe.

"Là mình
thì sẽ thế. Còn nhớ Oscar không?"

Ethan rên lên,
còn Martin thì nhăn mặt. Rõ ràng bọn họ còn nhớ Oscar rồi.

Sau đó Ethan
nói với hai người bạn rằng cậu ấy nghĩ tôi không nên đi dự đám cưới. Phoebe
muốn biết thêm về cô dâu, thế là Ethan kể tóm tắt về Darcy, trong đó có một vài
chi tiết liên quan đến tình bạn của chúng tôi. Thậm chí cậu ấy còn nói qua về
chuyện Notre Dame nữa. Khi ai đó hỏi trực tiếp thì tôi mới trả lời, còn không
tôi chỉ ngồi nghe ba người bọn họ nói về chuyện buồn của mình cứ như thể tôi
không có mặt ở đó vậy. Thật là thú vị khi nghe Martin và Phoebe nhắc đến tên
của Dex với Darcy và phân tích tính cách hai người đó bằng giọng Anh. Những
người họ chưa từng gặp mặt và có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp. Bằng cách nào đó,
việc này giúp tôi nhìn nhận mọi chuyện một cách sáng suốt nhất. Gần như là vậy.

"Cậu đừng
đến với anh ta làm gì," Phoebe nói.

"Mình cũng
bảo cậu ấy y như thế," Ethan nói.

Martin thì bảo
rằng biết đâu anh ta vẫn sẽ hủy đám cưới.

"Không
đâu," tôi nói. "Vào buổi tối trước khi mình đi, anh ấy đến chỗ mình
và nói với mình rất chắc chắn. Anh ấy sẽ kết hôn."

"Ít nhất
thì anh ta cũng nói thẳng thắn với cậu," Martin nói.

"Ít nhất
là như vậy," tôi đáp, thầm nghĩ rằng điều đó cũng tốt. Nếu không tôi sẽ
tràn ngập hy vọng trong suốt chuyến đi này. Ở một giới hạn nào đó thì tôi phải
cảm ơn Dex vì đã trực tiếp nói thẳng với tôi.

Đột nhiên
Phoebe nảy ra một ý tưởng hoang đường. James, bạn cô ấy vừa mới chia tay người
yêu, và anh ta thích phụ nữ Mỹ lắm. Sao không sắp xếp cuộc hẹn để xem chuyện gì
sẽ xảy ra nhỉ?

"Cậu ấy
sống cơ mà," Martin nói. "Còn nhớ không đấy?"

"Thế thì
sao chứ? Đó chỉ là một vấn đề nhỏ cần thu xếp. Cậu ấy có thể chuyển đến. Hoặc
là James chuyển đi. Ít nhất thì cả hai đều được vui vẻ. Có khi còn có chuyện
chăn gối rất ổn nữa."

"Không
phải ai cũng nghĩ chuyện chăn gối là một liệu pháp đâu," Martin nói.

Phoebe nhướn
một bên lông mày. Tôi ước mình cũng làm được như thế. Có nhiều lúc cử chỉ đó
lại rất phù hợp. "Ô, thế à? Vậy thì có lẽ cậu nên để chuyện đó xảy ra xem
thế nào, Marty ạ." Cô ấy quay lại với tôi, chờ nghe ý kiến của tôi trong
chuyện này.

"Một lần
chăn gối vui vẻ cũng đâu có sao," tôi nói để tìm sự ủng hộ của Phoebe.

Cô ấy đưa tay
lùa khắp mái tóc rối, trông tự mãn lắm. "Nói trúng phóc ý mình."

"Cậu đang
làm gì thế?" Ethan hỏi khi Phoebe lấy điện thoại di động trong ví ra.

"Gọi cho
James," cô ấy nói.

"Chết
tiệt, Phoebe! Bỏ điện thoại xuống," Martin nói. "Lịch sự một tí
đi."

"Không sao
đâu," tôi nói, cố gắng xua đi tính cả thẹn của mình. "Cậu gọi cho anh
ta cũng được."

Phoebe cười rõ
tươi. "Ờ. Cả hai ông đừng dây vào chuyện này làm gì."

° ° °

Vậy là tối hôm
sau, nhờ công của Phoebe, tôi đang ngồi ăn đồ Thái trong một buổi hẹn chưa biết
mặt với James Hathaway. James là ký giả tự do, ba mươi tuổi. Anh ta trông cũng
khá ổn, cho dù trái ngược với vẻ ngoài của Dexter. Anh ta không cao, mắt xanh
nước biển, tóc sáng màu, thậm chí lông mày còn nhạt màu hơn. Ở anh ta có cái gì
đó khiến tôi nhớ đến Hugh Grant. Lúc đầu tôi nghĩ đó chỉ là do giọng Anh, nhưng
sau đó tôi để ý thấy rằng giống như Hugh, James cũng hay đùa cợt. Và cũng như
Hugh, tôi dám cá là anh ta đã qua đêm với rất nhiều phụ nữ. Có lẽ tôi cũng nên
để cho James thêm tên mình vào Danh sách

Tôi gật đầu và
cười khi nghe điều James vừa nói, một câu nhận xét châm biếm về một đôi ngồi
cạnh chúng tôi. Anh ta vui tính đấy. Đột nhiên, tôi chợt nhận thấy rằng có lẽ
Dex không được vui tính cho lắm. Tất nhiên tôi luôn nghĩ là nếu muốn cười thật
to thì xem bộ phim hài Seinfeld chiếu lại còn hơn, đâu cần phải đi chơi với một
anh chàng hay pha trò, nhưng tôi nghĩ lại tình hình của mình lúc này. Có lẽ
đúng là

tôi đang cần
một anh chàng vui tính. Có lẽ Dex không có được tính cách đặc biệt này. Tôi cố
gắng bám lấy suy nghĩ đó, hình dung ra anh ấy là một người không biết đùa, thậm
chí còn nhàm chán. Việc đó không thực sự có hiệu quả gì. Thật khó khi đánh lừa
bản thân theo kiểu đó. Anh ấy là người hoàn hảo đối với tôi. Ngoại trừ một phần
nhỏ đáng ghét là anh ấy sẽ cưới Darcy.

Tôi nhận ra
mình không để ý đến James đang nói gì, hình như là về Madonna thì phải. "Cô
có thích cô ta không?" anh ta hỏi tôi.

"Không
thích lắm," tôi nói. "Cô ta cũng được."

"Thường
thì nói về Madonna sẽ là những câu rõ ràng hơn. Người ta hoặc là thích hoặc là
ghét cô ta... Cô đã bao giờ chơi trò đó chưa? Yêu hay ghét ấy mà?"

"Chưa.
Chơi thế nào?"

James dạy tôi
luật chơi. Anh ta nói rằng bạn nêu ra một đề tài, một người, hoặc là bất cứ thứ
gì cũng được, rồi hai người sẽ phải quyết định xem họ ghét hay thích điều đó. Ý
kiến kiểu trung lập là không hợp lệ. Nếu trung lập thì sao? Tôi hỏi. Tôi không
thích hay ghét Madonna.

"Cô phải
chọn một trong hai điều đó. Vậy cô chọn đi," anh ta nói. "Thích hay
là ghét cô ta?"

Tôi ngần ngừ
rồi đáp," Thôi được, thế thì tôi ghét cô ta."

"Tốt. Tôi
cũng thế."

"Anh thực
sự ghét cô ta à?" tôi hỏi.

"Ừm, đúng
vậy. Cô ta đâu có tài năng gì. Giờ cô chọn cái khác."

"Ừm... tôi
không nghĩ được gì cả. Anh nói đi."

"Được
thôi. Giường nước."

"Thứ đó rẻ
tiền lắm. Tôi ghét giường nước," tôi nói. Điều đó thì tôi không thích
thật.

"Tôi cũng
thế. Đến lượt cô."

"Được...
Bill Clinton."

"Tôi thích
ông ta," James nói.

"Tôi cũng
thế."

Chúng tôi tiếp
tục chơi trò đó cho đến khi uống hết rượu.

Hóa ra, cả hai
chúng tôi đều ghét (hay ít ra thì phần ghét lớn hơn phần thích) những người
nuôi cá vàng làm cảnh, ghét đồ bơi Speedo, và Ross trong phim Friends. Cả hai
đều thích (hay phần thích lớn hơn phần ghét) món Chicken McNuggets, thích cấy
ngực (tôi nói dối đấy, chỉ để cho mình có vẻ hay ho, nhưng tôi ngạc nhiên là
anh ta lại không nói dối là không thích – có khi anh ta sợ tôi đi cấy ngực thật
cũng nên), và thích xem đánh gôn trên tivi. Chúng tôi yêu ghét khác nhau về đề
tài nhạc rap (tôi thích; còn thứ đó lại khiến anh ta nhức đầu), Tom Cruise (anh
ta thích; tôi thì vẫn còn ghét vì tên đó đã đá Nicole), gia đình hoàng gia (tôi
thích; anh ta nói mình là người ủng hộ chế độ cộng hòa, chẳng hiểu điều đó
nghĩa là gì), và Las Vegas (anh ta thích; tôi thì lại liên tưởng điều đó với
những chuyện vớ vẩn, chuyện gieo xúc xắc, và Dex).

Tôi nghĩ thầm
là mình thích (rất thích) trò chơi này. Chính kiến rõ ràng. Đâu ra đấy. Tất cả
hoặc không gì cả.

Tôi nghĩ đến
Dex, lật đi lật lại quyết định đến hai lần – ghét, yêu, ghét, yêu. Tôi nhớ mẹ
tôi có lần nói với tôi rằng trái ngược với yêu không phải là ghét, mà là thơ ơ
lãnh đạm. Mẹ biết điều đó có nghĩa là gì. Mục tiêu của tôi là làm sao để thò ơ
lãnh đạm được với Dex.

Khi James và
tôi ăn tôi xong, cả hai quyết định không ăn món tráng miệng mà về nhà anh ta.
Căn hộ của anh ta cũng đẹp – rộng hơn của Ethan – trồng rất nhiều cây cối,
nhiều đồ đạc có đệm nhồi ấm cúng. Tôi đoán mới đây có một người phụ nữ đã
chuyển đi. Cho đến lúc này, một nửa giá sách còn trống. Toàn bộ phần bên trái
trừ phi bọn họ giữ sách ở hai bên riêng biệt, mà điều đó thì chắc không phải,
còn không thì anh ta đã dồn hết chỗ sách của mình sang một bên. Có lẽ anh ta
muốn biết chính xác cuộc sống của mình sẽ mất đi bao nhiêu khi không còn cô gái
kia nữa.

"Tên cô ấy
là gì? Bạn gái cũ của anh ấy mà?" tôi thận trọng hỏi. Có lẽ tôi không nên
nhắc đến cô ta, nhưng tôi tin chắc anh ta nghĩ là Phoebe đã kể cho tôi nghe
rồi. Và tôi tin là cô ấy cũng kể nhiều về tôi với anh ta.

"Katherine. Kate."

"Anh cảm thấy thế nào?"

"Hơi buồn
một chút. Nhẹ nhàng thoải mái hơn. Đôi lúc cực kỳ phởn phơ sung sướng. Chuyện
qua lâu rồi."

Tôi gật đầu như
thể hiểu lắm, cho dù chuyện của tôi cũng chẳng khác gì. Có lẽ Dex và tôi đã cứu
cho nhau không phải chịu đựng bao nhiêu năm cố gắng và đau khổ nếu cuối cùng
chúng tôi cũng sẽ chia tay như James và Kate mà thôi.

"Còn
cô?" anh ta hỏi.

"Phoebe kể
với anh rồi chứ?"

Tôi biết anh ta
đang nghĩ xem có nên nói dối không, rồi anh ta đáp. "Cũng ít nhiều... ừ,
có kể... Cô bây giờ thế nào?"

"Tôi không
sao," tôi nói. "Chuyện cũng chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn.
Không giống với chuyện chia tay của anh."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3