Xúc xắc tình yêu - Chương 20

Hai
mươi

Đã hai ngày kể
từ khi tôi đưa ra tối hậu thư, còn một tháng nữa là đến lễ cưới. Tôi vẫn đang
thấy tràn đầy sức sống với vị thế của mình, lòng tôi chứa chan một cảm giác
phơi phới, lạc quan, còn mạnh mẽ hơn cả hy vọng. Tôi tin vào Dex, tin vào hai
chúng tôi. Anh ấy sẽ hủy thôi. Chúng tôi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi. Hoặc gần
như mãi mãi.

Tất nhiên tôi
thấy lo về Darcy. Thậm chí tôi còn sợ rằng cô ấy có thể sẽ làm điều gì điên rồ
khi phải đối diện với lần đầu tiên bị từ chối. Tôi tưởng tượng cô ấy trông ốm
yếu nằm trên giường bệnh, tay nối với ống truyền dịch, hai mắt thâm quầng, mái
tóc xơ xác, làn da xám xịt. Trong tình cảnh đó, tôi đến bên cô ấy, mang cho cô
ấy tạp chí và cam thảo đen, bảo rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, mọi chuyện
xảy ra đều có lý do cả.

Nhưng cho dù
những cảnh này có trở thành hiện thực đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận
vì đã nói thật với Dex về điều tôi mong muốn. Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc vì
đã làm như vậy. Lần đầu tiên tôi không đặt lợi ích của Darcy lên trên chính bản
thân mình.

Những ngày đó
trôi đi, tôi đi làm, về nhà, rồi lại đi làm, chờ đợi giờ phút trọng đại đến.
Tôi tin chắc rằng Dex có thể sẽ gọi bất cứ lúc nào để báo tin. Tin tốt lành.
Lúc này đây tôi sẽ thật cứng rắn, không chịu để cho khao khát trong tôi thúc
giục mà gọi điện thoại cho anh trước. Nhưng sau khi một tuần trôi qua, tôi bắt
đầu lo lắng, cảm thấy mình lại trở về con người trước đây. Tôi nói với Hillary
là tôi muốn gọi điện thoại cho anh, biết rằng cô ấy sẽ khuyên tôi từ bỏ ý định
đó. Tôi thấy mình giống như một người phụ nữ đang bỏ rượu, tự lôi mình đến buổi
họp của Những Người Cai Rượu trong nổ lực cuối cùng để cưỡng lại cơn nghiện đang
dâng lên.

"Không
được,"cô ấy nói. "Đừng có làm. Đừng liên lạc."

"Nhỡ lúc
đó anh ấy say và chẳng nhớ cuộc nói chuyện đó thì sao?" tôi hỏi cô ấy cố
bám lấy chút hy vọng nhỏ

"Mặc kệ
hắn."

"Cậu có
nghĩ là anh ấy nhớ không?."

"Hắn nhớ
đấy."

"Ừm. Ước
gì mình chưa nói gì cả."

"Tại sao?
Để cậu có thêm vài đêm với hắn à?"

"Không
phải thế," tôi nói để bênh mình.

Cho dù đó chính là do lý do đấy.

Sau vài hôm
sống như tra tấn nữa qua đi, vì không thể ăn, làm việc và cũng không thể ngủ
nổi, tôi quyết định đi tìm lối thoát. Tôi phải đến một nơi nào đó khác, rời xa
Dex. Chỉ bằng cách rời khỏi thành phố thì tôi mới ngăn được mình gọi điện cho
anh, rút lại tất cả những gì đã nói để được ở bên anh thêm một đêm nữa, thêm
một phút nữa. Tôi nghĩ đến chuyện về Indiana, nhưng như thế vẫn chưa đủ xa. Với
lại, về nhà lại chỉ khiến tôi nhớ đến Darcy và đám cưới mà thôi.

Tôi gọi điện
thoại cho Ethan hỏi tôi đến thăm cậu ấy có được không. Cậu ấy sướng rơn, bảo
lúc nào tôi đến cũng được. Vậy là tôi gọi điện đến hãng Hàng Không United, đặt
một vé máy bay đi London. Từ giờ đến lúc bay chỉ còn năm ngày nữa thôi, vậy nên
tôi phải thanh toán toàn bộ tiền vé – mất tám trăm chín mươi đô la – nhưng hoàn
toàn xứng đáng.

Sau khi đánh
máy tờ thư thông báo sẽ đi nghỉ, tôi cầm đến văn phòng của Les. May quá, hắn
không có trong đó.

"Hắn đi
họp ở bên ngoài rồi. Ơn trời," Cheryl, cô thư ký của hắn nói với tôi. Cô
ấy là đồng minh của tôi, thường thông báo tôi biết khi nào hắn đang trong tâm
trạng cực kỳ khó chịu.

"Có vài
thứ cho hắn xem," tôi nói với cô ấy, bước vào hang ổ đáng sợ của hắn.

Tôi đặt bản
phác thảo thư trả lời lên ghế, thư thông báo đi nghỉ để ở dưới. Thế rồi tôi đổi
ý, đặt nó lên đầu đống tài liệu. Hắn sẽ điên phải biết. Điều đó khiến tôi mỉm
cười.

"Có gì mà
cười tự mãn thế?" Cheryl hỏi lúc tôi đi ra.

"Thư thông
báo đi nghỉ," tôi đáp. "Báo tôi biết hắn rủa tôi nhiều cỡ nào
nhé."

Cô ấy nhướn mày
nói, "À ừ,"vẫn tiếp tục tài liệu đang đánh máy dở. "Có người sắp
gặp rắc rối đây."

Tối đó, lúc
quay về văn phòng, Les gọi điện cho tôi. "Ý tưởng to tát đó là thế nào
vậy?"

"Anh bảo
sao?" tôi hỏi, biết rằng tôi bình tĩnh thì sẽ càng khiến hắn cáu thêm.

"Cô có nói
với tôi là sẽ đi nghỉ đâu!"

"Ô, Tưởng
tôi báo rồi chứ,"tôi nói dối.

"Bảo lúc
nào?"

"Tôi không
nhớ chính xác … Cách đây mấy tuần. Tôi sẽ đi dự đám cưới.". Hai câu nói
dối.

"Giời
ạ," Hắn thở vào điện thoại, chờ tôi lên tiếng hủy bỏ chuyến đi. Ngày xưa
khi tôi còn là đứa làm ở đây năm đầu tiên thì cái trò giả làm người bị động nổi
cáu có lẽ sẽ có tác dụng đấy. Nhưng giờ thì tôi chẳng nói gì hết. Tôi chờ hắn
lên tiếng.

"Đám cưới
của người trong gia đình à?" cuối cùng hắn hỏi. Giới hạn hắn đưa ra là thế
đấy. Đám cưới, đám ma của người trong gia đình. Chắc chỉ có gia đình ruột thịt
thôi. Vậy là tôi bảo với hắn là đó là đám cưới em gái tôi. Ba câu nói dối.

"Xin lỗi
nhé," tôi nói như đang bỡn, "Làm phù dâu chính mà."

Tôi để hắn quát
tháo vài giây rồi hắn dọa sẽ để cho người khác lo vụ này. Cứ làm như ai cũng
muốn làm việc với hắn lắm không bằng. Cứ làm như tôi quan tâm khi hắn dọa sẽ để
người khác thay thế vị trí của tôi không bằng. Sau đó hắn hài lòng thông báo
rằng đi nghỉ có nghĩa là tôi sẽ phải ở tịt trong văn phòng làm việc cho đến tận
thứ sáu. Tôi thầm nghĩ, cũng chẳng sao.

Mấy phút sau,
Darcy gọi điện thoại. Cô ấy thông cảm với tôi y như Les vậy. "Sao cậu có
thể thu xếp một chuyến đi chơi gần sát với đám cưới của mình được chứ?"

"Mình đã
hứa với Ethan là hè này mình sẽ đến thăm cậu ấy. Mà bây giờ đã gần hết hè
rồi."

"Để đến
mua thu thì đã sao? Mình chắc rằng mùa thu London còn đẹp hơn đấy."

"Mình cần phải
đi một chuyến. Ngay bây giờ."

"Tại sao
lại là bây giờ?"

"Chỉ là
mình cần phải rời khỏi nơi này."

"Tại
sao?.. Chuyện đó có liên quan gì đến Marcus không?"

"Không."

"Cậu đã
gặp anh ta chưa?"

"Chưa."

"Sao lại
chưa?"

"Thôi được
rồi. Chắc là có liên quan gì đó đến Marcus đấy…" tôi nói, chỉ muốn cô ấy
ngậm miệng lại. "Mình nghĩ chuyện với anh ta sẽ chẳng đi đến đâu cả. Và có
lẽ mình thấy hơi chán. Thế được chưa?"

"Ô,"
cô ấy nói. "Mình rất tiếc là chuyện đó không đi đến đâu."

Điều cuối cùng
tôi muốn nhận được là sự cảm thông từ phía Darcy. Tôi nói rằng thật sự chuyện
đó là do công việc thì đúng hơn. "Mình cần phải thoát khỏi Les một thời
gian."

"Nhưng ở
đây mình cần cậu," cô ấy rên rỉ. Rõ ràng mười giây cảm thông của cô ấy đã
hết rồi.

"Claire sẽ
đến."

"Như thế
không giống nhau. Cậu là phù dâu chính của mình

"Darcy.
Mình cần phải đi nghỉ. Được chưa?"

"Chắc sẽ
phải thế thôi." Tôi thấy được cả khuôn mặt đang hờn dỗi của cô ấy.
"Đúng không?" Cô ấy nói thêm với một chút xíu hy vọng.

"Đúng
vậy."

Cô ấy thở dài
rõ to rồi xoay cách khác. "Đợi đến lúc mình đi nghỉ tuần trăng mật ở Hawai
rồi cậu đi không được à?"

"Có
thể," tôi nói, hình dung ra Dacy trong bộ váy ngủ mới. "Nếu như thế
giới của mình chỉ quay quanh mỗi cậu … nhưng mình xin lỗi. Không đâu."

Chưa bao giờ
tôi nói những điều như vậy với Darcy. Nhưng thời thế đã thay đổi.

"Thôi.
Được rồi. Nhưng trưa mai gặp mình ở Bridal Party để chọn váy phù dâu cho cậu …
trừ khi cậu đã lên kế hoạch đi Venice hay gì đó rồi."

"Cậu vui
tính thật." Tôi nói, rồi cúp máy.

Vậy là giờ Dex
sẽ biết tôi sắp đi London. Tôi tự hỏi biết đươc tin này anh ấy sẽ cảm thấy như
thế nào. Có lẽ nó sẽ khiến cho anh ấy quyết định nhanh chóng hơn chăng. Báo với
tôi một tin gì đó tốt lành trước khi tôi bay đi xa.

Tôi cứ chờ đợi,
mỗi giờ trôi qua cảm giác như bị tra tấn lại càng tăng lên. Anh không nhắn gì
cả. Không gọi điện thoại. Không e-mail. Tôi liên tục kiểm tra tin nhắn, chờ đợi
được thấy cái đèn đỏ nhấp nháy. Không có gì hết. Tôi bắt đầu quay số điện thoại
của anh không biết bao nhiêu lần, viết một bức e-mail mà tôi không bao giờ gửi.
Chẳng hiểu bằng cách nào mà tôi vẫn còn giữ được sự cứng rắn mạnh mẽ.

Thế rồi, vào
buổi tối trước khi tôi bay, José gọi lên nhà tôi. "Dex đến gặp cô
đấy."

Trong tôi tràn
ngập biết bao cảm xúc. Đám cưới bị hủy rồi ư? Lần đầu tiên tôi thấy chiếc cốc
của mình không chỉ đầy một nữa mà còn tràn cả ra ngoài. Niềm vui tạm thời bị
lấn át khi những suy nghĩ của tôi hướng về Darcy – tình bạn của chúng tôi sẽ
đây? Cô ấy có biết tôi có liên quan đến việc đó không? Tôi gạt đi ý nghĩ về
Darcy, tập trung dành tình cảm cho Dex. Bây giờ anh ấy quan trọng hơn.

Nhưng khi tôi
ra mở cửa, nét mặt anh hoàn toàn không ổn tí nào.

"Chúng ta
nói chuyện được không?"anh hỏi.

"Được."Giọng
tôi thoát ra chỉ là tiếng thì thầm.

Tôi ngồi mà
người cứng đờ như thể sắp được thông báo là có người rất gần gũi thân thiết với
tôi qua đời. Anh cũng giống như sĩ quan cảnh sát đến trước cửa nhà tôi, trên
tay cầm mũ.

Anh ngồi xuống
cạnh tôi, và bắt đầu nói. Đây thực sự là một quyết định khó khăn … anh thật
lòng rất yêu em… nhưng chỉ là anh không thể… anh đã suy nghĩ rất nhiều… cảm
thấy có tội… không cố tình lừa dối em… tình bạn giữa chúng ta… khó khăn vô
cùng… Anh quan tâm đến Darcy rất nhiều… không thể làm thế với cô ấy… nợ gia
đình cô ấy điều đó… bảy năm… mùa hè này đã xảy ra quá nhiều chuyện… điều anh
nói là sự thật… anh xin lỗi… anh xin lỗi… thực sự xin lỗi… sẽ mãi mãi, mãi mãi
yêu em…

Dex gục mặt vào
hai bàn tay, và tôi nhớ lại hôm sinh nhật mình, tôi đã ngưỡng mộ đôi tay anh
như thế nào trong khi bọn tôi đi taxi hướng về đại lộ 1. Ngay trước lúc anh hôn
tôi. Giờ thì chúng tôi đang ở đây. Kết thúc thật rồi. Và tôi sẽ không bao giờ
hôn anh thêm lần nào nữa

"Em nói gì
đi," Dex nói. Đôi mắt anh trống rỗng vô cảm, hàng mi ướt đen óng.
"Xin em hãy nói gì đi."

Tôi nghe thấy
tiếng mình bảo rằng em hiểu, và em sẽ không sao đâu. Tôi không khóc. Thay vào
đó tôi tập trung thở. Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Lại thêm một khoảng
lặng. Chẳng còn gì nữa để mà nói.

"Giờ anh
nên về đi," tôi bảo với anh.

Khi Dex đứng
dậy và đi ra cửa, tôi nghĩ đến chuyện gào thét, cầu xin. Đừng đi! xin anh! Em
yêu anh! Hãy đổi ý đi! Cô ấy đã lừa dối anh mà! Nhưng tôi lại chỉ nhìn anh ấy
đi, không chút chần chừ hay quay lại nhìn tôi một lần cuối cùng. ứ nhìn chăm
chăm ra cửa một lúc lâu, lắng nghe sự im lặng. Tôi muốn khóc để cho một thứ gì
đó lấp đầy khoảng không gian đáng sợ này, nhưng tôi không thể khóc được. Sự câm
lặng lại càng trở nên rõ rệt hơn khi tôi nghĩ xem mình sẽ làm gì tiếp. Sắp xếp
đồ đạc? Đi ngủ? Gọi điện cho Ethan hay Hillary? Trong một giây phút không tỉnh
táo, tôi nảy ra những suy nghĩ mà đa phần mọi người sẽ không chịu thừa nhận họ
đã nghĩ đến – nuốt một đống thuốc tylenol PM, chiêu bằng rượu Vodka. Thực sự
tôi có thể trừng phạt Dex, phá hỏng đám cưới của họ, chấm dứt nỗi đau của mình.

Đừng có điên
vậy. Đây chỉ là chút xíu tan vỡ nơi con tim thôi mà. Mày sẽ vượt qua được. Tôi
nghĩ đến tất cả những trái tim đang tan vỡ ngay lúc này đây, ở Manhattan, ở
khắp mọi nơi trên thế giới, đến tất cả những nỗi đau quá sức chịu đựng. Tôi cảm
thấy bớt cô đơn khi nghĩ rằng những người khác cũng đang tan nát cõi lòng.
Những người chồng bỏ vợ sau hai mươi năm chung sống. Những đứa trẻ gào khóc,
"Bố ơi, đừng bỏ chúng con! Xin bố hãy ở lại!". Chắc chắn những gì tôi
đang cảm thấy lúc này không thể sánh được với nổi đau đó. Chỉ là chuyện tình
cảm ngắn ngủi trong một mùa hè thôi mà, tôi thầm nghĩ. Vốn dĩ không bao giờ cho
rằng nó sẽ tồn tại quá tám tháng.

Tôi đứng dậy,
bước lại gần tủ sách, tìm thấy chiếc hộp Altoid. Tôi vẫn còn một hi vọng cuối
cùng. Nếu tôi có được đôi sáu, biết đâu anh ấy sẽ đổi ý, quay về với tôi chăng.
Giống như đang niệm câu thần chú, tôi thổi vào hai viên xúc xắc giống như Dex
đã làm. Sau đó tôi xóc chúng bằng tay phải, rồi cẩn thẩn, thật cẩn thẩn đổ xúc
xắc. Y như lần đầu tiên chúng tôi đổ, một viên dừng xoay trước viên kia. Mặt
sáu! Tôi nín thở. Trong một giây phút, tôi thấy rất nhiều chấm, nghĩ rằng mình
lại được đôi sáu một lần nữa. Tôi quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào viên xúc xắc
thứ hai.

Chỉ là mặt năm
thôi.

Tôi đổ được số
mười một. Giống như có ai đó đang giễu cợt tôi và nói: Suýt nữa thì được, nhưng
lại không thành rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3