Xúc xắc tình yêu - Chương 15 phần 1

Mười lăm

Ngày hôm sau,
Hillary đến chỗ làm chỉ trước mười một giờ một chút, mặc chiếc quần nhăn nhúm
và đi đôi xăng đan không đế màu đen. Sơn móng chân thì tróc ra rất xấu, khiến
cho ngón chân cái trông giống như cục kẹo to bè vậy. Tôi bật cười và lắc đầu
khi Hillary ngồi thụp xuống cái ghế cô ấy vẫn hay ngồi ở phòng tôi.

"Có gì
buồn cười đến thế?"

"Quần áo
của cậu. Bọn họ sẽ đuổi việc cậu mất thôi."

Mới đây, công
ty tôi đã thay đổi quy định về trang phục, chuyển từ vest sang quần áo công sở
bình thường nếu không phải gặp khách hàng. Nhưng tôi tin chắc rằng quần áo của
Hillary không giống như những gì ông quản lý công ty nghĩ đến khi ông ta viết
ra bản ghi nhớ là "trang phục công sở sao cho phù hợp".

Cô ấy nhún vai.
"Mình cũng ước bọn họ đuổi quách mình đi… Được rồi. Giờ kể cho mình nghe
về cuối tuần qua đi. Không được bỏ qua chi tiết nào hết."

Tôi mỉm cười.

Tôi nói với cô
ấy rằng chúng tôi đã rất vui. Tôi kể chuyện đi ăn ở nhà hàng Balthazar,
Atlantic Grill, cuộc đi dạo trong công viên và có nhiều thời gian ở bên Dex mới
tuyệt làm sao. Tôi đang thầm mong nếu mình kể nhiều thì có thể tránh được những
câu hỏi ai cũng biết kia.

"Vậy anh
ta có định hủy không?"

Chính là câu
hỏi đó.

"Ừm, mình
không dám chắc."

"Cậu không
dám chắc? Vậy là anh ta bảo sẽ suy nghĩ à?"

"Không.

"Anh ta sẽ
không suy nghĩ về chuyện đó ư?"

"Ừm… Điều
đó không xuất hiện một giây." Tôi cố gắng nói sao cho nghe không quá bênh
vực.

Cô ấy nhăn mũi.
Sau đó cô ấy nhìn tôi chăm chăm không hiểu gì cả. Tôi tự hỏi vẻ mặt không đồng
tình kia là do tôi quá bị động hay cô ấy ngày một nghi ngờ rằng Dex đang lợi
dụng tôi như một con ngốc. Vế đầu có vẻ đúng, nhưng vế sau thì không.
"Mình tưởng hai người định trao đổi thật kỹ càng," cô ấy nói và nhíu
mày.

"Mình cũng
định thế, nhưng mà…"

"Nhưng
sao?"

"Nhưng anh
ấy nói yêu mình," tôi đáp. Tôi không định chia sẻ chi tiết riêng tư này,
nhưng có cảm giác như bắt buộc phải nói ra.

Nét mặt Hillary
có thay đổi chút ít. "Thế à?"

"Ừ."

"Anh ta có
say không?"

"Không!
Anh ấy không say," tôi nói, liếc nhìn vào màn hình vi tính, hy vọng nhận
được e-mail Dex gửi. Chúng tôi chưa nói chuyện từ sau lúc anh đi ngày hôm qua.

Cô ấy không bị
thuyết phục. "Thế cậu có đáp lại không?"

"Có. Mình
có đáp. Vì mình cũng vậy."

Cô ấy im lặng
trong mấy giây để tỏ vẻ tôn trọng. "Thôi được rồi. Vậy là cả hai yêu nhau.
Giờ thì sao? Khi nào thì xảy ra cuộc chia tay nho nhỏ đây?"

Tôi không đồng
tình với cách cô ấy nói đến khó khăn đang chờ đợi Dex theo kiểu đùa cợt như
vậy. "Hủy bỏ một đám cưới, chấm dứt một mối quan hệ lâu dài không thể nói
là một cuộc chia tay nho nhỏ."

"Sao cũng
được. Khi nào thì anh ta định làm?

Dạ dày tôi đau
nhói khi tôi lại đáp là tôi không biết. Tôi khao khát muốn kể cho Hillary nghe
về hai viên xúc xắc, nhưng tôi lại giữ cho riêng mình. Đó là chuyện giữa tôi và
Dex. Vả lại, điều đó sẽ chẳng khiến cô ấy hiểu đâu, và rất có thể cô ấy sẽ chỉ
chán ghét tôi vì lại đi dựa vào cái trò đổ xúc xắc thay vì nói thẳng ra.

Tôi hắng giọng.
"Thế Darcy có nhắc gì đến anh ấy không?"

"Cũng
không hẳn… Nhưng phải nói thật, công việc để mắt đến cô ta của mình hơi bị thất
bại rồi. Mình có lý do chính đáng mà." Cô ấy nhe răng cười.

"Lý do
gì?"

"Mình đã
gặp một người!"

"Không thể
nào! Ai đấy? Mình có biết không?"

"Không.
Anh ấy sống ở Montauk. Tên là Julian. Rachel, trước khi gặp anh ấy, mình chẳng
tin vào ba cái chuyện tri âm tri kỷ gì đó đâu."

"Kể từ đầu
đi," tôi nói với cô ấy. Không ai lắng nghe một người đang yêu tốt hơn
chính một người cũng đang yêu.

Cô ấy kể với
tôi là anh ta ba mươi bảy tuổi, là nhà văn, chưa kết hôn lần nào. Cô ấy gặp anh
ta trên bãi biển. Cô ấy đang đi dạo, anh ta cũng vậy. Cả hai người đều có một
mình, cùng đi về một hướng. Anh ta cứ liên tục dừng lại để ngắm nghía vỏ sò,
cuối cùng cô ấy cũng bắt kịp và giới thiệu tên mình. Sau đó hai người bọn họ về
nhà anh ta, và anh ta làm cho cô ấy món salad cà chua, pho mát mozzarella và
rau húng quế. Cà chua và húng quế có sẵn trong vườn nhà anh ta, còn pho mát
mozzarella thì tươi ngon. Cô ấy nói rằng họ không thể ngừng chuyện trò - rằng
anh ta thông minh, đẹp trai, nhạy cảm.

"Vậy sau
ngày hôm đó cậu có gặp lại anh ta không?"

"Ồ, có
chứ. Cuối tuần bọn mình đi chơi suốt… Rach ơi, cứ như là bọn mình cho qua tất
cả những thứ vớ vẩn khác vậy. Khó giải thích lắm… Bọn mình là một cặp rồi, vậy
thôi. Anh ấy là người tuyệt vời nhất."

mình được gặp
anh ta?"

"Cuối tuần
này anh ấy sẽ đến đây. Lúc đó cậu có thể gặp anh ấy được rồi."

"Không thể
chờ nổi đến lúc đó."

Tôi mừng cho cô
ấy, nhưng cũng hơi ghen tị một chút. Chắc là Julian còn chưa đính hôn. Les gọi
điện, phá ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi không nghe máy, cảm thấy
mình không thể đối diện với hắn được. Hillary dường như cũng không thể rời khỏi
chiếc ghế để về văn phòng kiểm tra tin nhắn. Công ty này và tất cả những kẻ ăn
không ngồi rồi khác đợi được mà.

Sau khi Hillary
đi rồi, tôi trở lại với nỗi ám ảnh về Dex, chờ đợi một e-mail hay cú điện
thoại. Cuối cùng điện thoại cũng reo, tôi giật bắn mình.

Nhưng đó lại là
Darcy hỏi xem tôi có rỗi để cùng đi ăn trưa không.

Tôi nói là có.
Tôi ghét cái ý nghĩ phải gặp cô ấy, nhưng tôi cần biết xem có chuyện gì đang
xảy ra. Có thể Dex đã nói gì đó với cô ấy thì sao.

Chúng tôi gặp
nhau ở Naples, một nhà hàng ở khu sảnh của tòa nhà Metlife. Có một hàng dài
người xếp hàng, vậy nên tôi nêu ý kiến là chúng tôi băng qua phố đến quán đồ ăn
nước ngoài. Cô ấy bảo không, rằng đang thèm ăn pizza chết đi được. Tôi nói được
thôi, chúng ta sẽ đợi đến khi có bàn. Tôi chăm chú quan sát nét mặt cô ấy xem
có dấu hiệu nào của lời chia tay không. Không có gì mới, cho dù tóc cô ấy trông
bắt nắng nhiều hơn. Cô ấy buộc đuôi gà thấp, gọn gàng. Đôi khuyên ngọc bích đu
đưa dưới tai.

"Trên mặt
mình dính cái gì à?" Darcy hỏi, quệt hai má.

"Mình chỉ
ngắm đôi khuyên tai của cậu thôi mà. Đẹp quá. Mới mua à?"

"Không.
Dex tặng mình từ lâu rồi."

"Lúc nào?
Sinh nhật cậu à?"

"Không…
Mình chẳng nhớ chính xác. Chỉ là một món quà tặng ngẫu nhiên thôi."

Tôi cảm thấy
cơn ghen trào dâng, nhưng tự nhủ rằng kể từ hồi đó đến giờ đã có nhiều thay đổi
rồi.

Darcy hỏi cuối
tuần của tôi thế nào.

"Tốt,"
tôi đáp. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là lòng tôi lại xốn xang. "Cậu biết
rồi đấy. Nhiều việc lắm… Còn cậu?"

"Hết ý. Lẽ
ra cậu nên đi. Những bữa tiệc thật tuyệt vời. Ban
nhạc ở Talkhouse rất hay. Ôi trời, ở đó vui cực kỳ. Cậu và Dex chọn nhầm cuối
tuần để làm việc rồi."

Cậu và Dex. Cậu
và Dex. Cậu và Dex.

"Dex chỉ
toàn làm việc thôi à?" tôi hỏi, chỉ để thêm vào cho có.

Cô ấy đảo tròn
mắt. "Ừ, có gì khác đâu chứ? Mình sắp cưới phải một tên nghiện công
việc."

"Anh ấy
không thể bỏ được mà."

Hay là không
thể ép buộc tình cảm.

"Rồi, rồi,
rồi," cô ấy nói. "Nhưng mình lấy tất cả ra cá với cậu là đến một nửa
trong số công việc cắm đầu vào làm đó là do anh ấy tự nguyện ôm lấy. Mình dám
thề là anh ấy thích lắm. Điều đó làm cho anh ấy cảm thấy là người quan
trọng." Giọng cô ấy hơi có chút ác ý. Có lẽ đó là phần mở đầu cho câu
chuyện về trận cãi nhau to giữa họ cũng nên.

"Cậu nghĩ
thế à?"

"Mình biết
ấy chứ," cô ấy đáp lại khi người ta dẫn chúng tôi ra ngồi ở một bàn ngoài
trời. "Và chắc cậu cũng biết Hillary đã gặp một anh chàng rồi, đúng
không?"

"Ừ. Cô ấy
đã kể. Cậu gặp anh ta chưa?"

"Gặp qua
thôi."

"Cậu nghĩ
sao?"

"Anh ta
không xí trai. Không phải típ người mình thích - quá nghệ sĩ. Nhưng cũng khá là
đáng yêu. Điều kỳ diệu không bao giờ hết đâu."

"Cậu nói
thế là ý gì?" tôi hỏi, thừa biết cô ấy muốn nói Hillary gặp được một anh
chàng đáng yêu là chuyện không thể nào có được.

"Cứ nhìn
cô ta xem. Cô ta không quan tâm đến diện mạo của mình gì hết. Đến một nửa thời
gian cô ta thậm chí còn chẳng cư xử cho ra dáng con gái nữa kìa."

"Mình nghĩ
cô ấy xinh ấy chứ."

Darcy nhìn tôi
một cái ra hiệu "Đầu óc tỉnh táo lại đi."

Tôi nghĩ đến
chiếc quần nhàu nhĩ và móng chân tróc sơn của Hillary. "Đâu phải chỉ vì cô
ấy không phải típ con gái điệu đà mà cô ấy không hấp dẫn."

"Cô ta
ngoài ba mươi. Cần phải bắt đầu trang điểm đi. Mấy cái chuyện nét đẹp tự nhiên
đó hết thời từ những năm bảy mươi rồi."

"Ừm, rõ
ràng là Julian không đồng ý như vậy."

"Ừ, để rồi
xem chuyện đó kéo dài được bao lâu," cô ấy nói, nhúng chiếc bánh mì vào
đĩa dầu.

Ờ, để rồi xem
cậu với Dex kéo dài hơn được bao lâu. Tôi nghĩ đến hai viên xúc xắc đỏ an tọa
trong hộp bánh Altoid, và ngay lập tức trong tôi tràn ngập nỗi ân hận. Tôi
không muốn cô ấy bị tổn thương. Ước gì có một cách nào đó để tôi và Dex được ở
bên nhau mà Darcy không phải đau lòng. Tại sao một cái kết có hậu lại khó đến
thế? Tôi lại tập trung vào chuyện của
Hillary và Julian. "Mình nghĩ cô ấy thực sự thích anh ta," tôi nói.

"Ừ,"
cô ấy nói, đảo mắt. "Cậu biết là bạn trai cũ của cô ta có người mới rồi,
đúng không?"

"Ừ. Tất
nhiên là biết. Cô ấy còn chẳng quan tâm gì đến Corey nữa hết. Và cô ta đã đá
anh ta, nhớ

"Có. Nhưng
sau đó anh ta bắt đầu hẹn hò một đứa con gái hai mươi ba tuổi hấp dẫn nóng bỏng
và vênh váo đi khắp quán Talkhouse ngay trước mặt cô ta… chính lúc đó cô ta đột
nhiên chắc như đinh đóng cột rằng Julian là anh chàng dành cho cô ta. Đó là
trùng hợp ấy à? Mình không nghĩ vậy đâu."

Tôi nói rằng
tôi nghĩ cô ấy quá đáng rồi đấy. "Đừng có phá hoại chuyện của Hillary
nữa."

"Được. Tốt
thôi. Sao cũng được. Chủ đề tiếp theo," Darcy nói, chấm khăn ăn lên khóe
miệng. "Lần cuối cùng cậu nói chuyện với Marcus là khi nào?"

"Đâu đó
tuần trước."

Cô ấy rướn người
tới nói rằng cuối tuần vừa rồi có vài lần anh ta nhắc tới tôi.

"Hay
quá," tôi nói, mắt vẫn dán vào tờ thực đơn. Tôi có cảm giác như Marcus là
chuyện xưa lắm rồi.

Cô ấy nhăn mặt.
"Sao cậu hờ hững với anh ta thế? Cậu không nghĩ là anh ta cũng dễ thương
à?"

"Có. Anh
ta dễ thương," tôi đáp.

Người phục vụ
đến bàn hỏi chúng tôi gọi món gì. Darcy gọi suất pizza cho một người. Tôi nói
với anh ta là mình sẽ ăn salad Caesar.

Darcy phản đối.
"Cậu không muốn ăn thêm gì ngoài salad à?"

Tôi dám nói là
cô ấy đang bực bội vì tôi ăn salad còn cô ấy gọi pizza. Cô ấy thích được làm
người ăn uống kén chọn hơn cơ. Thế nên tôi nhượng bộ và nói, "Salad Caesar
bổ dưỡng lắm, với lại thực ra thì rất nhiều chất béo."

"Cậu sẽ
phải ăn mấy miếng pizza của mình. Mình không ăn hết cả cái được." Cô ấy
đang nói chuyện với tôi nhưng mục đích là anh bồi bàn. Anh ta mỉm cười với cô.
Nét mặt cô tỏ ra thân thiện cởi mở. Tôi bắt gặp cô giấu bàn tay trái xuống dưới
bàn để anh ta khỏi nhìn thấy chiếc nhẫn.

Khi anh ta quay
đi, cô ấy nói, "À, anh làm ơn đừng nướng cháy mặt dưới bánh nhé? Nhiều khi
họ toàn nướng cháy thôi. Và tôi muốn cái pizza đó… nói thế nào nhỉ… vừa tái
à?" Cô ấy gạt đuôi tóc về phía trước vắt qua một bên vai.

Anh ta cười và
nháy mắt. "Được thôi."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3