Xúc xắc tình yêu - Chương 02 phần 1

Hai

Tiếng chuông điện thoại khiến tôi
tỉnh giấc, và trong giây phút, tôi thấy mất phương hướng ngay tại chính căn hộ
của mình. Rồi tôi nghe thấy giọng Darcy vang lên chói tai trong điện thoại,
giục tôi mau nhấc máy, nhấc máy, làm ơn nhấc máy đi. Hành vi tội lỗi của tôi
lập tức hiện ra rõ mồn một. Tôi nhanh chóng ngồi dậy, thấy căn hộ quay cuồng.
Lưng Dexter quay về phía tôi, lác đác những vết tàn nhang. Tôi lấy ngón tay
chọc mạnh vào lưng anh ta.

Anh ta quay
người lại và nhìn tôi. "Ôi, khỉ thật! Mấy giờ rồi vậy?"

Chiếc radio có
đồng hồ chỉ bảy giờ mười lăm. Tôi bước sang tuổi ba mươi được hai tiếng rồi.
Phải chỉnh lại là một tiếng mới đúng, vì tôi sinh ra ở vùng có múi giờ trung
tâm mà.

Dex nhanh chóng
ra khỏi giường, vơ lấy quần áo vứt lăn lóc trên giường tôi. Chiếc máy trả lời
tự động kêu bíp hai lần, cắt ngang lời Darcy. Cô ấy gọi lại, huyên thuyên về
chuyện Dex đã không về nhà. Chiếc máy lại ngắt giữa chừng câu nói của Darcy một
lần nữa. Cô ấy gọi lại lần thứ ba, rên rỉ, "Dậy gọi điện cho mình đi! Mình
cần cậu!"

Tôi bắt đầu ra
khỏi giường, thế rồi nhận thấy là trên người không một mảnh vải, tôi lại ngồi
xuống, lấy gối che đi.

"Ôi trời.
Chúng ta làm thế nào đây?" giọng tôi khàn đặc, run rẩy. "Tôi có nên
nghe máy không? Có nói với cô ấy là anh qua đêm ở đây không?"

"Ấy, không
được! Đừng nhấc máy – để tôi nghĩ đã". Anh ta ngồi xuống, trên người mặc
mỗi chiếc quần đùi, anh ta xoa cằm giờ đã phủ một lớp ria mờ mờ.

Nỗi sợ hãi phát
ốm đến tỉnh cả người trào dâng trong tôi. Tôi bắt đầu khóc. Việc đó chẳng bao
giờ giúp ích được gì hết.

"Này,
Rachel, đừng khóc", Dex nói. "Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi".

Anh ta mặc quần
jean, rồi đến áo sơ mi, nhanh nhẹn kéo khóa, sơ vin lại rồi cài cúc như thể vẫn
là một buổi sáng bình thường. Sau đó anh ta kiểm tra tin nhắn trong máy di
động. "Chết tiệt. Mười hai cuộc gọi nhỡ", anh ta nói như không có gì,
chỉ có đôi mắt biểu lộ nỗi chán chường cực độ.

Khi đã mặc quần
áo xong, anh ta ngồi trở lại mép giường, trán gục xuống hai bàn tay. Tôi có thể
nghe thấy tiếng anh ta thở nặng nhọc qua đường mũi. Hít vào, thở ra. Hít vào,
thở ra. Sau đó, anh ta bình tĩnh nhìn tôi. "Được rồi. Chuyện xảy ra sẽ là
như sau. Rachel, nhìn tôi đây".

Tôi làm theo
lời anh ta bảo, vẫn ôm chặt lấy gối.

"Chuyện
này sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần cô lắng nghe". Anh ta nói như thể đang trò
chuyện với một khách hàng trong phòng họp vậy.

"Thì tôi
đang nghe cậu đây", tôi đáp.

"Tôi sẽ
nói với cô ấy là tôi đi chơi đến khoảng năm giờ gì đó, sau đấy ăn sáng cùng với
Marcus. Chuyện thế là êm xuôi kín đáo".

"Vậy tôi
nói với cô ấy thế nào?" tôi hỏi. Tôi chưa bao giờ giỏi trong khoản

"Chỉ cần
bảo cô ấy là cô rời khỏi bữa tiệc và về nhà…Cứ nói cô không thể nhớ được chính
xác lúc cô về thì tôi có còn ở đấy hay không, nhưng cô nghĩ là tôi vẫn còn ngồi
với Marcus. Phải nhớ nói là cô ‘nghĩ’ thế thôi – đừng ra vẻ chắc chắn quá. Và
tất cả những gì cô biết chỉ có vậy, được chưa nào?" Anh ta chỉ vào chiếc
máy điện thoại của tôi. "Giờ thì hãy gọi lại cho cô ấy đi… Tôi sẽ gọi cho
Marcus ngay sau khi rời khỏi đây. Cô hiểu cả rồi chứ?"

Tôi gật đầu,
mắt lại chan chứa nước khi anh ta đứng lên.

"Và hãy
bình tĩnh lại đi", anh ta nói một cách cứng rắn chứ không cục cằn. Sau đó
anh ta ra đến cửa, một tay đặt trên tay nắm tay kia lùa qua mái tóc dài sẫm màu
vừa đủ dài để trở nên hấp dẫn hết sức.

"Thế nhỡ
cô ấy đã nói chuyện với Marcus rồi thì sao?" tôi hỏi khi Dex đi ra cửa
được nửa đường. Rồi tôi nói thêm, chủ yếu là tự nhủ, "Chúng ta gây rắc rối
to rồi".

Anh ta quay
lại, nhìn tôi qua ngưỡng cửa. Trong giây lát, tôi tưởng anh ta nổi giận, sắp
quát vào mặt tôi, bảo tôi phải bình tĩnh, rằng đây đâu phải chuyện-sống-chết
gì. Nhưng giọng anh ta lại nhẹ nhàng. "Rach, chúng ta không có rắc rối gì
hết. Tôi lo xong mọi chuyện đâu vào đấy cả rồi. Chỉ cần nói những gì tôi đã bảo
cô thôi… Và Rachel này?"

"Gì
vậy?"

"Thực sự
xin lỗi cô".

"Vâng",
tôi nói. "Tôi cũng vậy".

Chúng tôi đang
nói chuyện với nhau hay là nói với Darcy ấy nhỉ?

Ngay khi Dex đi
khỏi, tôi với lấy điện thoại, vẫn còn cảm thấy chóng mặt. Phải mất vài phút
nhưng cuối cùng tôi cũng lấy được can đảm để gọi cho Darcy.

Cô ấy đang bị
kích động. "Tối qua tên khốn đó đã không về! Tốt hơn hết là hắn nên nằm
trên giường trong bệnh viện đi!... Cậu có nghĩ hắn đã lừa dối mình không?"

Tôi bắt đầu nói
không, rằng có lẽ anh ta chỉ đi cùng Marcus, nhưng nghĩ kỹ rồi tôi lại thôi.
Chẳng phải như thế quá lộ liễu hay sao? Nếu không biết gì thì liệu tôi có nói
như thế không? Tôi không nghĩ nổi. Đầu tôi và cả tim tôi đang vang lên tiếng
đập thình thịch, căn phòng vẫn còn đang quay cuồng từng cơn. "Mình chắc
chắn là anh ta không lừa dối cậu đâu."

Cô ấy hỉ mũi.
"Sao cậu dám chắc?"

"Vì anh ta
sẽ không làm thế với cậu, Darcy ạ". Tôi không tin nổi lời mình nữa, nói ra
mới dễ dàng làm sao.

"Vậy thì
hắn đang ở chỗ chết tiệt nào? Bốn, năm giờ là các quán bar đóng cửa. Bây giờ là
bảy rưỡi rồi!"

"Mình
không biết nữa… Nhưng mình tin là sẽ có một lời giải thích logic thôi".

Đúng là có
thật.

Cô ấy hỏi tôi
về lúc mấy giờ, khi tôi về anh ta còn ở đấy không, ngồi với ai – đó cũng chính
là những câu hỏi mà Dex đã chuẩn bị trước cho tôi. Tôi cẩn thận trả lời như đã
được hướng dẫn. Tôi khuyên cô ấy nên gọi cho Marcus.

"Mình đã
gọi cho hắn rồi", cô ấy nói. "Gã chết giẫm ấy không nhấc máy".

Tuyệt. Chúng
tôi có cơ hội sống rồi.

Tôi nghe thấy
tiếng "cách", cho thấy có cuộc gọi chờ, và Darcy biến mất, rồi trở
lại, bảo với tôi rằng Dex gọi, cô ấy sẽ gọi lại cho tôi khi nào có thể.

Tội đứng dậy,
bước loạng choạng vào phòng tắm. Tôi nhìn vào gương. Da tôi đỏ lên, đầy những
vết bẩn. Quanh mắt tôi dính mascara và chì kẻ đen, đôi mắt đau rát vì đôi kính
ra ngay trước khi nôn khan vào toilet. Từ hồi đại học đến giờ, tôi không hề bị
nôn vì uống rượu, và chuyện đó chỉ xảy ra đúng một lần. Vì tôi biết học hỏi từ
những sai lầm của mình. Đa phần bọn sinh viên đại học đều nói, "Tôi sẽ
không bao giờ làm thế này nữa", để rồi cuối tuần sau đâu lại vào đấy.
Nhưng tôi thì giữ lời. Con người tôi là vậy. Tôi cũng sẽ học được từ sự việc
lần này. Chỉ cầu mong cho tôi thoát tội.

Tôi tắm qua
loa, gột sạch mùi khói mái tóc, trên da, điện thoại vẫn đặt ở bồn rửa mặt, chờ
nghe Darcy báo tin mọi chuyện ổn cả. Nhưng hàng giờ trôi qua mà cô ấy không
gọi. Đến khoảng trưa, những người chúc mừng bắt đầu gọi đến. Bố mẹ tôi ca bài
ca hàng năm và câu nói hàng ngày của họ. "Đoán xem ngày nay ba mươi năm
trước bố/mẹ đã ở đâu nào?" Tôi cố gắng tỏ ra thật bình thường và đùa theo
họ, nhưng việc đó thật chẳng dễ dàng chút nào.

Đến ba giờ mà
tôi vẫn chưa có tin gì của Darcy, và vẫn còn cảm thấy nôn nao. Tôi làm một hơi
hết cốc nước thật to, uống hai viên Advil, trong đầu nghĩ đến việc gọi món
trứng rán và thịt muối, hai món Darcy đảm bảo hữu dụng mỗi khi cô ấy quá chén.
Nhưng tôi biết không gì có thể dẹp được cảm giác khó chịu khi phải chờ đợi, tự
hỏi chuyện gì đang diễn ra, liệu Dex – hay cả hai chúng tôi – có bị lộ tẩy
không.

Liệu có người
nào trông thấy lúc bọn tôi ngồi cùng nhau ở quán 7B không? Lúc trong taxi? Lúc
trên phố? Có ai ngoài José, người mà công việc của anh ta là không cần phải
biết gì cả? Chuyện gì đang xảy ra lúc này trong căn hộ của họ ở khu Upper West
Side? Cô ấy có đang thu xếp đồ đạc không? Cả ngày họ có ân ái với nhau khi cố
gắng tìm lại sự thanh thản cho lương tâm anh ta không? Họ có còn cãi nhau, còn
đi vòng quanh kết tội và phủ nhận lẫn nhau không?

Nỗi sợ đã choán
hết tất cả những cảm xúc khác rồi – như xấu hổ hay ân hận đến tức thở - bởi lẽ
thật điên rồ, dường như tôi chẳng cảm thấy có tội vì đã phản bội người bạn duy
nhất. Thậm chí cả khi tôi không thấy cái bao cao su nào được dùng vứt lại trên
sàn. Cảm giác tội lỗi duy nhất tôi có thể nghĩ ra được là có tội vì chẳng hề
thấy tội lỗi gì cả. Nhưng tôi sẽ ăn năn hối lỗi sau, ngay khi nào tôi biết mình
được an toàn. Ôi, Chúa ơi, con xin Người. Trước đây con chưa từng làm điều gì
như vậy. Xin hãy để cho con thoát lần này. Con sẽ hy sinh tất cả hạnh phúc của
con trong tương lai. Hy sinh tất cả cơ hội tìm được một đức lang quân nữa.

Tôi nghĩ đến
tất cả những thỏa thuận tôi đã dàn xếp với Người từ hồi còn đi học, và khi lớn
lên. Xin đừng để con bị dưới điểm B trong bài kiểm tra môn Toán. Xin Người, con
sẽ làm bất kỳ việc gì – phải nấu súp trong bếp tất cả các ngày thứ Bảy thay vì
mỗi tháng một lần cũng được. Đúng là ngày xưa, Tôi cứ nghĩ một điểm C tức là
tất cả mọi điều trong thế giới ngăn nắp trật tự của tôi đều đảo lộn hết cả. Sao
tôi có thể ước ao một điều xấu xa như vậy? Sao tôi lại có thể phạm phải một sai
lầm to lớn không thể tha thứ được, sai lầm có thể thay đổi cả đời người như vừa
rồi được cơ chứ

Cuối cùng, tôi
không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi gọi vào máy di động của Darcy, nhưng máy
lại dẫn thẳng đến hộp thư thoại. Tôi gọi vào máy cố định nhà họ, hy vọng cô ấy
sẽ nghe. Nhưng thay vào đó, Dex trả lời. Tôi rúm cả người lại.

"Chào Dex,
Rachel đây". Tôi nói, cố làm ra vẻ bình thường.

Anh biết mà, cô
phù dâu chính trong đám cưới sắp tới của anh – người phụ nữ mà tối qua anh đã
lên giường cùng cô ấy!

"Chào
Rachel", anh ta nói một cách thản nhiên. "Tối qua cô thấy vui
chứ?"

Trong giây
phút, tôi tưởng anh ta đang nói đến chuyện của hai chúng tôi, phát sợ trước vẻ
thờ ơ lãnh đạm của anh ta. Nhưng rồi qua điện thoại tôi nghe thấy tiếng Darcy
đòi máy và nhận ra rằng anh ta chỉ đang nói đến bữa tiệc mà thôi.

"Ồ vâng,
tối qua thật tuyệt – bữa tiệc hết ý". Tôi cắn môi.

Darcy đã giành
lấy chiếc điện thoại từ tay anh ta. Giọng cô ấy ríu rít vui tươi, hoàn toàn trở
lại bình thường như trước.

"Chào cậu.
Mình xin lỗi đã quên mất, không gọi cho cậu. Cậu biết đấy, vừa mới lúc trước ở
đây rất căng thẳng".

"Nhưng giờ
thì cậu ổn rồi chứ? Mọi chuyện với cậu – và Dex – đã ổn thỏa chưa?" Nói ra
cái tên anh ta thật là khó. Cứ như thể làm thế sẽ lật tẩy tôi vậy.

"Ừm, ờ,
chờ mình chút xíu".

Tôi nghe tiếng
cô ấy đóng cửa ; cứ nói chuyện qua điện thoại là cô ấy luôn luôn vào phòng ngủ
của hai người họ. Tôi hình dung trong đầu chiếc giường có bốn cọc chống mà tôi
đã giúp Darcy chọn mua ở cửa hàng Charles P. Rogen. Rồi nó sẽ sớm trở thành
chiếc giường đôi uyên ương.

"À ừ, giờ
mình không sao rồi. Anh ấy chỉ đi với Marcus thôi. Bọn họ đi chơi khuya lắm,
cuối cùng phải đến quán để ăn sáng. Nhưng cậu biết đấy, dĩ nhiên là mình vẫn
còn điên tiết. Mình đã bảo anh ấy rằng anh ấy là một kẻ đáng ghét, một gã đàn
ông ba mươi tư tuổi đính hôn rồi mà vẫn còn đi chơi thâu đêm. Đáng ghét, cậu
thấy thế không?"

"Ừ, có lẽ.
Nhưng cũng không làm gì tai hại". Tôi nuốt nước bọt thật khó khăn và thầm
nghĩ: phải, chuyện đó sẽ không có gì tai hại. "Ừm, mình lấy làm mừng là
hai cậu đã làm lành với nhau".

"Ờ. Có lẽ
mình cũng cho qua rồi. Nhưng vẫn thật là… lẽ ra anh ấy phải gọi điện chứ. Là
mình thì mình không quên đâu, cậu biết đấy? "

"Mình
biết", tôi nói, rồi dũng cảm thêm vào, "mình đã bảo anh ấy không lừa
dối cậu mà".

"Mình
biết… nhưng vẫn hình dung ra cảnh anh ta ở cùng với ả điếm thoát y nào đó trong
quán Scores. Trí tưởng tượng của mình thật quá đà".

Chuyện tối qua
là như thế nào? Tôi biết mình không phải một ả điếm, nhưng liệu có phải anh ta
đã lựa chọn sáng suốt khi lăng nhăng trước lễ cưới? Chắc hẳn là không. Chắc
chắn anh ta sẽ không chọn cô phù dâu chính của Darcy đâu.

"Mà cậu
thấy bữa tiệc thế nào? Mình thật đúng là đứa bạn tồi – say xỉn rồi bỏ về sớm.
Ôi, khỉ thật! Hôm nay mới thực sự là ngày sinh nhật của cậu. Chúc mừng sinh
nhật! Chúa ơi, mình là kẻ tồi tệ nhất, Rach ạ!"

Ừ phải, cậu là
đứa bạn tồi.

"Ồ, tuyệt
lắm. Bữa tiệc rất vui. Cám ơn cậu đã tổ chức – thật là một điều hết sức ngạc
nhiên… hết sức tuyệt vời…"

Tôi nghe thấy
tiếng cánh cửa phòng ngủ của họ mở ra, và Dex nói gì đó về chuyện muộn giờ rồi.

"Ừ, mình
thực sự phải đi đây, Rachel. Bọn mình sẽ đi xem phim. Cậu muốn đi cùng
không?"

"Ừm thôi,
cám ơn cậu".

"Không
sao. Nhưng tối nay chúng ta vẫn ăn tối như dự định đấy chứ? Quán Rain, lúc tám
giờ

Tôi hoàn toàn
quên mất rằng mình đã có kế hoạch gặp Dex, Darcy và Hillary, cùng ăn một bữa
tối nho nhỏ kỷ niệm sinh nhật. Tối nay tôi không có cách nào để đối diện được
với Dex hay Darcy – với cả hai người bọn họ thì chắc chắn càng không. Tôi nói
với cô ấy là tôi không dám chắc mình có đi được không, rằng tôi thực sự đau
đầu, nôn nao lắm. Tôi nói thêm rằng cho dù đã thôi uống từ lúc hai giờ, nói
xong mới chợt nhận ra những kẻ dối trá thường hay nói ra quá nhiều chi tiết
chẳng liên quan.

Darcy không để
ý. "Có lẽ lát nữa cậu sẽ thấy khỏe hơn chăng… Đi xem phim về rồi mình sẽ
gọi cho cậu".

Tôi cúp máy,
thầm nghĩ rằng như thế này thật quá dễ dàng. Nhưng thay vì thấy nhẹ nhõm thì
trong tôi lại là sự bất mãn và tiếc nuối mơ hồ, tôi ước mình sẽ được đi xem
phim. Dĩ nhiên là không phải đi với Dex rồi. Chỉ là với một người nào đó thôi.
Tôi lật lọng những điều đã thỏa thuận với Chúa mới nhanh chóng làm sao. Tôi lại
muốn có một người chồng. Hay ít ra là một anh bạn trai.

Tôi ngồi trên
sofa, hai tay khoanh lại trong lòng, cân nhắc kỹ những gì mình đã làm với
Darcy, chờ đợi cảm giác tội lỗi kéo đến. Cảm giác ấy không đến. Có phải đó là
vì tôi đã lấy lý do mình uống rượu ra để thanh minh không? Tôi đã say, đầu óc
không được tỉnh táo sáng suốt. Tôi nghĩ đến lớp Luật Hình Sự năm thứ nhất. Say
rượu, cũng như tình trạng không tỉnh táo, hoang tưởng, bị cưỡng ép, bị lừa gạt,
là một lời bào chữa hợp pháp, một lời biện hộ trong trường hợp bị đơn không
đáng phải chịu trách nhiệm liên quan đến việc thực hiện hành vi phạm tội. Chết
tiệt. Đó chỉ là trường hợp say rượu không chủ đích. Darcy đã bắt tôi uống cả
hai cốc. Nhưng bị bạn bè ép buộc không cấu thành tội say rượu không chủ đích.
Dù gì đó vẫn là một tình tiết giảm nhẹ mà bồi thẩm đoàn có thể cân nhắc xem
xét.

Phải rồi, lại
đi đổ tội cho nạn nhân. Tôi bị làm sao thế không biết?

Có lẽ tôi chỉ
là một kẻ xấu xa. Có lẽ lý do duy nhất để tôi làm người tốt cho đến tận lúc này
đây chẳng mấy liên quan đến phẩm chất đạo đức thực sự trong con người tôi mà
liên quan nhiều hơn đến nỗi sợ bị bắt quả tang. Tôi chơi theo luật vì tôi là
đứa không thích mạo hiểm. Tôi không hùa theo những trò ăn cắp vặt trong cửa
hàng White Hen Pantry của bọn học sinh lớp mười một chỉ một phần vì tôi biết đó
là việc sai trái mà thôi, còn phần lớn là do tôi tin chắc rằng mình sẽ là đứa
bị bắt. Cũng vì lý do tương tự mà tôi không bao giờ gian lận khi thi cử. Thậm
chí đến bây giờ tôi cũng chẳng dám lấy những thứ đồ dùng văn phòng ở chỗ làm
mang về nhà vì tôi nghĩ bằng cách nào đó những chiếc camera theo dõi đặt trong
công ty sẽ bắt quả tang tôi ngay tại trận. Vậy nên, nếu đó là điều thôi thúc
tôi làm người tốt thì liệu tôi có thực sự xứng đáng với những lời tán dương
khen ngợi hay không? Tôi có thực sự là người tốt không? Hay chỉ là một kẻ bi
quan hèn kém?

Thôi được rồi.
Vậy thì có lẽ tôi là một kẻ xấu xa. Chẳng còn lời giải thích hợp lý nào khác
cho việc tôi không cảm thấy tội lỗi gì cả. Có phải là tôi đã chơi xấu Darcy
không? Có phải đêm qua lòng đố kỵ đã xúi giục tôi? Tôi không vừa lòng vì cuộc
sống của cô ấy thật hoàn hảo – vì mọi thứ đến với cô ấy thật dễ dàng? Hay có lẽ
là, lúc say, trong tiềm thức của mình, tôi đã nghĩ lại những sai lầm trong quá
khứ. Darcy đâu phải lúc nào cũng là một cô bạn hoàn hảo. Còn lâu mới được như
thế. Tôi bắt đầu đệ trình trường hợp của mình lên bồi thẩm đoàn, nhớ lại chuyện
với Ethan từ hồi học tiểu học. Tôi đang định làm một việc… Thưa quý vị trong
bồi thẩm đoàn, ta hãy xem xét câu chuyện về Ethan Ainsley…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3