Tokyo hoàng đạo án - Hồi 2 - Cảnh 2

Cảnh 2: Chuyến viếng thăm khiếm nhã

Về đến nhà tôi lên giường đi ngủ nhưng đầu óc vẫn không ngừng quay cuồng.
Cho dù Kiyoshi nói gì đi chăng nữa thì lúc này tôi vẫn tin rằng Heikichi không
hề
 bị sát hại. Tôi chắc chắn như vậy. Tôi chưa tìm ra cách nào khác
để giải thích bí ẩn này. Chắc chắn ông ta phải giết một người giống hệt mình,
sau đó… thoát ra khỏi xưởng vẽ chăng? Không, ông ta không thể khóa trái cửa từ
bên ngoài. Thế nếu Masako và các con gái của mình sát hại người giống hệt
Heikichi - lúc này đã bị nhốt trong phòng - vì họ tin rằng họ đang xuống tay
với Heikichi thì sao?

Đúng, chính là như vậy!

Để xây một chung cư trên mảnh đất của họ, Masako cùng các con và cháu gái
lên kế hoạch sát hại Heikichi, nhưng hóa ra họ lại giết nhầm người. Sau đó
Heikichi hăm dọa Kazue, vốn cũng là một trong số các thủ phạm, nói rằng ông ta
sẽ tố cáo họ với cảnh sát… sau đó ép cô ta dụ dỗ viên cảnh sát để đổi lại một
chút an toàn.

Hay lắm, âm mưu đó thật hoàn hảo!

Giả thiết của Takegoshi không thể lý giải được bí ẩn vụ án mạng của Kazue
nhưng của tôi thì lại có thể. Heikichi biết rõ tội của đám phụ nữ và quay sang
đe dọa Kazue! Nhưng tai sao lại phải giết cô ấy? Chà, chỉ có kẻ điên mới làm
điều đó vì không có lý do gì để phải giết Kazue cả. Những người không tin rằng
Heikichi đã chết đều cho rằng ông ta sử dụng em trai mình là Yoshio làm người
thế mạng, nhưng tôi nghĩ sử dụng một người lạ mặt thì khả dĩ hơn. Sau khi hoàn
thành việc giết người, Heikichi có thể trở thành vô hình, trốn tới đâu đó và
tiếp tục tạo ra Azoth…

Tôi cần tìm ra bằng chứng cho thấy Heikichi cẫn còn sống sau vụ án. Khi
đó, tôi sẽ sẵn sàng bác lại luận điểm của Kiyoshi. Đúng! Từ ngày mai, tôi sẽ
đóng vai Sherlock Holmes và Kiyoshi sẽ là bác sĩ Watson!

Cuối cùng, thỏa mãn với kết luận của mình, tôi cũng lăn ra ngủ.

Ngày hôm sau, tôi hỏi Kiyoshi xem cậu có thu hoạch gì mới không. Thay vì trả
lời cậu chỉ làu bàu trong miệng. Tôi đoán rằng cậu sẽ kinh ngạc khi tôi nói ra
ý tưởng của mình.

“Anh vẫn nghĩ rằng đám phụ nữ kéo chiếc giường lên trần nhà sao?” Kiyoshi
vặn lại ngay. “Giết kẻ thế mạng ông ấy à? Làm cách nào Heikichi có thể nhốt
người đó trong xưởng vẽ? Đám phụ nữ sống ngay sát bên, họ sẽ nhận ra có chuyện
bất thường. Theo giả thiết của anh, Heikichi sẽ phải đợi cho tới khi kẻ thế
mạng mọc râu trong lúc dạy người đó vẽ!”

“Dạy vẽ ư?”

“Dĩ nhiên. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu kẻ thế mạng không biết vẽ? Chuyện gì sẽ
xảy ra nếu đám phụ nữ nhìn thấy một kẻ vẽ quả dưa chuột trong khi mắt nhìn quả
bí ngô? Thật ngớ ngẩn!”

Kiyoshi châm chọc khiến tôi nổi khùng. “Thế anh giải thích sao về vụ Kazue?”
Tôi thách thức. “Anh không có ý kiến gì, phải không? Takegoshi cũng không có.
Tôi tin suy luận của mình là đúng, ít nhất cho tới khi anh đưa ra một ý tưởng
hay ho hơn.”

Kiyoshi im lặng. Chắc phản ứng của tôi làm cậu bất ngờ. Vì thế tôi tiếp tục.
“Sherlock Holmes đã giải quyết xong vụ này và tiếp tục sang phần sau. Hãy thử
nhìn anh xem: cả ngày chỉ nằm dài trên trường kỷ. Tại sao anh không năng động
lên một chút nhỉ?”

“Sherlock Holmes á? Là ai thế?” Kiyoshi hỏi, ngừng lại để gây hiệu quả. “Ồ,
ý anh là cái tay người Anh khôi hài - cái gã dối trá, lỗ mãng và nghiện ma túy
cứ luôn nhầm lẫn giữa sự thật với tưởng tượng ấy hả?”

Tôi không thể tin vào tai mình. Rồi nổi cáu thật sự và quát ầm lên, “Thế còn
anh là gì chứ? Thám tử cừ nhất thế giới ư? Làm sao anh dám cười nhạo ông ấy?
Làm sao anh dám gọi ông ấy là kẻ lỗ mãng chứ? Làm sao anh dám gọi ông ấy là kẻ
dối trá chứ?”

“Ồ, anh đúng là một gã người Nhật dại dột điển hình, Kazumi ạ. Cảm nhận về
giá trị của anh hoàn toàn dựa vào cảm tính.”

“Anh không cần phải phê phán tôi, xin cảm ơn. Hãy giải thích tại sao anh lại
nghĩ Holmes là kẻ dối trá. Và tại sao anh lại bảo ông ấy là lỗ mãng?”

“Chậc, có rất nhiều lý do để khẳng định… Để tôi xem nào… Anh thích vụ nào
nhất trong các vụ án của Sherlock Holmes?”

“Tôi thích tất!”

“Thì cứ chọn một vụ đi.”

“Được rồi… Dải băng lốm đốm. Chính là vụ mà ngay Arthur Conan
Doyle cũng thích, và là câu chuyên nổi tiếng nhất của ông ấy.”

“Ồ, vụ đó à! Một vụ khó hiểu nhất trong số tất cả các vụ của ông ấy. Đó là
câu chuyện về một con rắn, đúng không? Nếu anh nhốt con rắn trong một hộp kín,
nó sẽ chết ngoẻo vì thiếu dưỡng khí. Giả sử nó có sống được trong đó, thì rắn
cũng không hề thích sữa. Anh đã bao giờ nhìn thấy có loài bò sát nào cho con
chúng bú sữa chưa? Chỉ động vật có vú mới làm như vậy. Và còn chi tiết người
dùng còi để điểu khiển rắn nữa chứ? Thực tế thì rắn không thể huấn luyện được.
Chúng không có tai, làm sao nghe và tuân theo hiệu lệnh của con người được? Đó
là những kiến thức hết sức sơ đẳng. Có phải là Holmes rất ngớ ngẩn hay đại loại
như thế không nào? Các tình tiết rất phi thực tế nên tôi buộc phải cho rằng câu
chuyện do bác sĩ Watson dựng lên. Ông ta viết ra nó cứ như thể ông ta ở cùng
với Holmes, nhưng có lẽ Holmes chỉ tình cờ có ý tưởng khi loáng thoáng nghe
hóng ở đâu đó thôi. Holmes là người nghiện ma túy và ông ấy kể với Watson bất
kỳ chuyện cũ gì nảy ra trong đầu mình. Thực tế, nhìn thấy rắn cũng là một ví dụ
điển hình của người đang bị ảo giác.”

“Holmes có thể đoán được nghề nghiệp và tính cách của một người chỉ với cái
liếc mắt đầu tiên. Ông ấy cảm nhận nhạy bén hơn anh nhiều.”

“Ờ, tôi bó tay với khả năng suy luận của gã thám tử ấy! Thật là gượng gạo!
Chẳng hạn, trong vụ án bộ mặt vàng vọt, khách hàng tìm thấy một
cái tẩu và Holmes bắt đầu suy luận về chủ nhân của nó. Theo Holmes, chủ nhân
rất nâng niu cái tẩu này, bời vì ông ta đã sửa nó, tiền sửa ngang với giá của
chính cái tẩu. Holmes cũng nói rằng chủ nhân thuận tay trái vì ông ta châm tẩu
bằng lửa đèn chứ không phải bằng diêm, nên phải dùng tay trái giữ tẩu. Do đó,
cái tẩu bị sém ở mé bên phải. Chắc chắn, nếu cái tẩu giá trị với chủ nhân của
nó đến vậy thì ông ta cũng không bất cẩn đến độ để nó bị sém lửa. Thêm nữa, nếu
anh dùng tẩu thì anh sẽ dùng tay nào? Anh sẽ không dùng tay thuận của mình, đặc
biệt nếu anh hút trong khi làm việc khác. Cho nên chúng ta không thể xác định
được liệu người đó có thuận tay trái hay không. Chỉ có Watson mới chấp nhận
kiểu suy luận mơ hồ của Holmes. Chậc, có lẽ đó chỉ là một trò đùa - hay một ví
dụ về khiếu hài hước dở ẹc.”

“Còn gì nữa nào?... Holmes là bậc thầy về cải trang phải không? Ông ấy ăn
mặc như một bà già, đội mái tóc bạc giả, đeo lông mày giả, tay cầm ô, và đi
dạo. Anh có biết Holmes cao chừng nào không? Hơn 180 cm! Rõ ràng, bà già đó
trông chẳng khác gì một gã đàn ông - hay một con quái vật! Tất cả mọi người ở
London chắc chắn sẽ ngã lăn trên sàn và cười gào lên: Kia chính là ông Sherlock
Holmes ngớ ngẩn! Chỉ có Watson mới không nhận ra.”

“Watson nói Holmes có thể là một võ sĩ đấm bốc rất cừ. Làm sao ông ta biết
được điều đó? Có lẽ Holmes, một kẻ nghiện ma túy, thỉnh thoảng lại nổi hung và
đánh ông ta. Tội nghiệp bác sĩ Watson! Nhưng ông ta chẳng thể nào bỏ Holmes, vì
Holmes cung cấp cho ông ta tư liệu để viết truyện. Chắc Watson phải rất cố gắng
để làm cho Holmes vui vẻ. Mỗi lần Holmes trở về sau khi đi dạo, Watson lại phải
vờ như không biết đó chính là ông ấy. Đó là cách Watson kiếm sống. Sao nào? Có
chuyện gì không ổn với anh à, Kazumi?”

“Sao anh dám nói những điều như thế chứ? Thật là báng bổ! Anh sẽ chịu nghiệp
báo rất nặng bạn ạ!”

“Ôi, phù! Mà nhân tiện, anh nói rằng tôi kém Holmes trong việc phỏng đoán
tính cách của ai đó, anh nhầm rồi. Tôi nghiên cứu tử vi và tin rằng đó là cách
tốt nhất để biết về mọi người. Tôi cũng nghiên cứu bệnh học tâm thần và dĩ
nhiên là cả thiên văn. Để biết tính cách ai đó, tốt nhất là hỏi thời gian họ
chào đời. Một số khách hàng không biết chính xác họ chào đời khi nào. Chậc, tôi
có thể dễ dàng đoán ra ngày sinh của họ xét từ tính cách và ngoại hình. Anh
thấy đấy, tôi gần như luôn đoán đúng. Một khi tôi có đủ dữ kiện, tôi có thể
khám phá được tính cách khách hàng. Holmes sinh ra tại Anh quốc, ông ấy cũng
không hề nghiên cứu tử vi. Đó là điều đáng tiếc. Tử vi sẽ giúp ông ấy làm việc
tốt hơn.”

“Tôi biết anh tinh tường về xét đoán tính cách con người,” tôi đáp, “nhưng
anh biết gì về thiên văn nào?”

“Làm sao tôi có thể trở thành một nhà chiêm tinh nếu tôi không hiểu gì về
thiên văn chứ? Ồ, tôi hiểu, anh hoài nghi bởi vì anh chưa bao giờ thấy tôi nhìn
vào kính thiên văn. Chà, tôi có một cái đấy, thực tế thì nó vô dụng tại Tokyo;
thứ duy nhất chúng ta có thể nhìn thấy ở đấy là các phân tử sương lẫn khói. Tuy
nhiên, thông tin của tôi tương đối cập nhật đấy. Ví dụ nhé, tất cả chúng ta đều
biết rằng Sao Thổ có vành khăn xung quanh. Anh có biết hành tinh nào tương tự như
vậy trong hệ mặt trời không?”

“Chẳng còn hành tinh nào nữa.”

“Anh nhầm rồi. Đó là kiến thức cách đây vài thập kỷ. Chẳng sao cả, người
Nhật còn nghĩ rằng có con thỏ ngọc đang giã bột làm bánh trên mặt trăng[1].
Anh không tin chuyện đó đúng không?”

[1] Theo truyền thuyết, người Nhật tin rằng có thỏ ngọc sống trên mặt
trăng vì thế khi ngắm trăng họ thường tưởng tượng như đang thấy hình chú thỏ
đang ăn bánh bao, hoặc đang giã bánh Tsukimi Dango. Bánh Dango là loại bánh
được làm từ bột gạo, bánh tròn mềm, với sốt mặn, ngọt đặc trưng, thường được
xiên vào que tre, và ăn kèm với nước trà xanh.

Tôi không trả lời.

“Tôi không có ý làm mếch lòng anh đâu, Kazumi, nhưng mỗi phút trôi qua,
nghiên cứu khoa học lại tiến bộ thêm. Sớm hay muộn, các trường tiểu học cũng sẽ
dạy trẻ con về cách di chuyển của sóng điện từ trong vũ trụ cũng như sự liên
quan giữa trọng lực, thời gian và không gian. Trong tương lai không xa, bọn trẻ
sẽ nhìn chúng ta như đám khủng long. Giờ ta trở lại với hệ mặt trời nhé, sao
Thiên Vương cũng có vành khăn, Sao Mộc cũng thế. Nhưng sự thật này mới được
phát hiện mà thôi. Tôi xin hân hạnh được thông báo những tin tức mới mẻ này.”

Trông Kiyoshi khá nghiêm túc, nhưng tôi thấy câu chuyện của cậu nghe rất
đáng nghi. “Đồng ý là anh hiểu biết về Holmes và thiên văn học,” tôi nói, “vậy
theo anh ai là thám tử giỏi nhất nào? Anh đã bao giờ đọc loạt truyện về cha
Brown[2] chưa?”

“Ai cơ? Tôi chẳng biết gì về mấy người Công giáo.”

“Thế còn Philo Vance[3]?”

“Cái gì? Loại xe tải nào cơ?”

“Còn Bà Jane Marple[4] nữa?”

“Như trong xi rô quả thích ấy à?[5]

“Vậy thanh tra Maigret[6]?”

“Ông ta là cảnh sát ở Meguro[7] à?”

“Hercule Poirot[8]?”

“Nghe như tên một loại rượu nào đó.”

“Thám tử Dover[9]?”

“Ý anh là một loại cá à? Không.”

[2] Nhân vật trong loạt truyện trinh thám của nhà văn người Anh Gilbert
Keith Chesterton (1874 – 1936). Cha Brown phá án thông qua quá trình lý luận
chặt chẽ quan tâm nhiều hơn tới chân lý tâm linh và triết học chứ không phải là
chi tiết khoa học, khác với phương pháp của Sherlock Holmes, phương pháp Cha
Brown có xu hướng trực quan hơn là suy diễn.

[3] Nhân vật thám tử trong loạt truyện trinh thám của nhà văn Mỹ Willard
Huntington Wright (1888 – 1939).

[4] Nhân vật nữ thám tử nghiệp dư trong loạt truyện trinh thám của nhà
văn người Anh Agatha Christie (1890 - 1976)

[5] Ở đây tác giả chơi chữ. Cái tên “Vance” khi đọc, có âm phát ra giống
với danh từ “vans” (hình thái số nhiều của từ xe tải) trong tiếng Anh. Còn
Marple đọc giống từ “maple” (xi rô quả thích).

[6] Cảnh sát thám tử người Pháp, nhân vật torng loạt truyện trinh thám
của tác giả người Bỉ Georges Simenon (1903 - 1989).

[7] Ở đây tác giả chơi chữ. Cái tên “Maigret” theo phiên âm tiếng Nhật
thì nó sẽ được đọc là “Ma-gu-rê,” nghe từa tựa như Maguro vừa có nghĩa là cá
ngừ đại dương vừa là một địa danh ở Nhật Bản.

[8] Thám tử tư người Bỉ, nhân vật trong loạt truyện trinh thám của nhà
văn người Anh Agatha Christie.

[9] Nhân vật thám tử ở Sở cảnh sát Metropolitan trong loạt truyện trinh
thám của tác giả người anh Joyce Porter (1924 - 1990).

“Tôi chẳng biết nói thế nào với anh nữa. Anh chưa hề đọc bất kỳ chuyện trinh
thám nào trong số này, thế mà vẫn khăng khăng cho rằng truyện của Sherlock
Holmes là vớ vẩn.”

“Tôi đâu có nói tôi không thích Holmes. Thực tế, Holmes là một trong những
thám tử tôi yêu thích nhất. Tôi thích tính hài hước của ông ấy. Chúng ta sẽ
không đời nào quan tâm đến những người hành xử như những cái máy tính, phải
không? Holmes cho chúng ta thấy một con người thật sự là như thế nào. Xét theo
khía cạnh đó thì ông ấy rất tuyệt.”

Phần bổ sung của Kiyoshi khiến tôi ngạc nhiên, cho dù nó có phần châm biếm.
Tôi cảm thấy khá xúc động. Thấy tôi mỉm cười, cậu vội vã nói thêm, “Nhưng có
một điều tôi thật sự không đồng ý với Holmes: việc ông ấy dính líu đến chính
phủ Anh trong Chiến tranh Thế giới thứ nhất. Holmes bào chữa cho việc bắt giữ
các gián điệp của Đức, nhưng lại phớt lờ sự thật là Anh quốc cũng có cả gián
điệp. Nếu anh xem bộ phimLawrence xứ A rập, anh sẽ thấy nước Anh rất
hai mặt trong chính sách ngoại giao với Arập. Thậm chí nhìn xa hơn về quá khứ
xem Anh quốc đối xử với người Trung Quốc ra sao trong Chiến tranh Nha phiến.
Làm sao Holmes có thể bào chữa cho những hành động đê tiện nhường ấy? Lẽ ra
Holmes đừng bao giờ tham gia vào các tội ác chính trị của quốc gia. Anh có thể
ngụy biện rằng chính tình yêu tổ quốc đã thôi thúc Holmes, nhưng công lý phải
đặt lên trên lòng yêu nước. Danh dự của Holmes đã bị hủy hoại vào những năm
cuối đời. Khi cùng với Moriarty ngã xuống thác nước, chắc chắn Holmes đã chết.
Kẻ mà chúng ta biết đến như là Sherlock Holmes sau sự cố đó là một kẻ mạo danh
mà Anh quốc dùng để tuyên truyền. Thực tế thì, chúng ta có thể thấy…”

Bài giảng của Kiyoshi bị ngắt quảng bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Chúng tôi chưa
kịp trả lời thì vị khách đã lao vào văn phòng. Đó là một người đàn ông to béo
trạc 40 tuổi mặc bộ vét sẫm màu.

“Cậu là Mitarai phải không?,” Ông ta hỏi tôi.

“Không, không phải tôi,” tôi lo lắng đáp.

Quay sang Kiyoshi, ông ta rút tấm thẻ từ trong túi ra như thể một doanh nhân
đang khoe ví của mình. Bằng một giọng trầm, ông ta giới thiệu tên mình là
Takegoshi.

Ngay khi nhận ra tấm thẻ ngành cảnh sát, Kiyoshi thay đổi thái độ. “Vậy ngài
từ chỗ cảnh sát tới! Chà, đây quả là một sự ngạc nhiên ngoài mong đợi! Một
người trong chúng tôi đây sẽ nhận được vé phạt đỗ sai chỗ phải không? Đây là
lần đầu tiên tôi được xem một tấm thẻ ngành cảnh sát xịn đấy.”

“Cậu không biết phải nói năng ra sao với người hơn tuổi à?” Takegoshi đột
ngột nói. “Thời buổi này, đám trẻ không còn biết đến cách ứng xử cho phù hợp.
Đó là lý do tại sao chúng tôi bận rộn đến vậy.”

“Theo phép ứng xử phù hợp thì một vị khách phải đợi cho tới khi được mời mới
vào chứ không nên tự tiện lao vào như thế. Vậy quý ngài muốn gì? Nói nhanh cho
tôi xem nào. Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian của ngài hay của chính
mình đâu ạ.”

“Cái gì? Thật kinh ngạc! Cậu có biết tôi là ai không? Cậu luôn nói chuyện
với người khác như vậy đấy hả?”

“Chỉ với những người không được giáo dục về ứng xử xã hội như ngài thôi. Nói
cho tôi xem ngài muốn gì. Và nếu quý ngài đây muốn xem bói thì cho tôi biết
ngày sinh tháng đẻ đi.”

Takegoshi bối rối, nhưng không thay đổi thái độ kẻ cả của mình. “Cậu đã gặp
em gái tôi phải không?” Ông nói, giọng hơi giận dữ. “Tên nó là Misako Iida. Tôi
biết nó đến gặp cậu.”

“À!” Kiyoshi đáp, đột ngột cao giọng. “Bà ấy nói có một người anh trai và
chắc đó là quý ông lịch lãm này! Ngạc nhiên chưa! Hẳn ngài đây được nuôi dạy
trong môi trường khác hẳn với em gái mình, anh có nghĩ vậy không Ishioka?”

“Tôi không biết tại sao nó lại tới gặp một gã thầy bói rẻ tiền như cậu. Nó
đã mang bản ghi chép của cha tôi tới đây, phải không? Đừng có chối!”

“Tôi chưa hề phủ nhận nhé.”

“Em rể tôi bảo cho tôi biết như vậy. Phần ghi chép đó là một bằng chứng quan
trọng. Tôi muốn lấy lại!”

“Vì tôi vừa mới đọc xong nên có lẽ tôi sẵn sàng hoàn trả nó cho ngài, nhưng
như thế em gái ngài có chấp nhận được không nhỉ?”

“Nó không quan tâm. Tôi yêu cầu trả lại cho tôi ngay lập tức!”

“Vậy là ngài chưa nói với em gái mình về việc này. Chà, có thật bà ấy muốn
tôi giao nó cho quý ngài đây không nhỉ? Ông Bunjiro Takegoshi sẽ nói sao nếu
ông ấy còn sống? Tôi không nghĩ tôi có thể hoàn trả bản ghi chép đó cho dù ngài
có đề nghị tôi một cách nhã nhặn.”

“Đồ khốn kiếp! Cậu phải biết rằng tôi có thể ra tay đấy.”

“Ra tay kiểu gì nào? Chắc chắn phải là một cung cách rất lịch thiệp. Anh
nghĩ sao Ishioka? Còng tay chúng ta lại chăng?”

“Thái độ của cậu rất khác hẳn với cách chúng tôi được dạy dỗ. Cậu nên học
hỏi lễ độ một chút, cậu nhóc ạ.”

“Tôi không còn trẻ như ngài nghĩ.” Kiyoshi đáp và ngáp dài.

“Tôi rất nghiêm túc. Cha tôi sẽ không thể yên nghỉ nếu cậu tiếp tục chơi trò
thám tử tư với cuốn sổ của ông ấy. Điều tra hình sự không phải là một trò chơi
trong nhà. Chỉ có bỏ công miệt mài cặm cụi mới mang lại thành công.”

“Ông đang nói về quá trình điều tra vụ án mạng hoàng đạo Tokyo phải không?”

“Án mạng hoàng đạo à? Là cái quái gì vậy, tên một cuốn truyện tranh à? Người
ta cứ nhảy bổ lên vì bất kỳ cái gì nghe giật gân và cứ nghĩ mình là các thám tử
tư. Họ cho rằng việc đó dễ dàng và thú vị, nhưng nghề thám tử thật sự rất nghiêm
túc. Chúng tôi là dân chuyên nghiệp chứ không phải như cậu và cuốn sổ đó rất
cần cho việc điều tra của chúng tôi.”

“Nếu tất cả chỉ cần miệt mài cặm cụi thì nghề thám tử chính là công việc tốt
nhất dành cho con trai ông bán giày. Nhưng ngài quên một điều rất quan trọng:
công việc trí óc. Nếu trí thông minh tạo ra một thám tử giỏi thì trong trường
hợp của ngài sẽ là gì nhỉ? Tôi không nghĩ ngài xứng đáng để giữ cuốn sổ ghi
chép đó. Tuy nhiên, tôi sẽ cân nhắc việc giao lại nó cho ngài. Nhưng tôi vẫn còn
nghi ngại. Ngài sẽ không thể giải quyết được vụ này trừ phi ngài sử dụng cái
đầu của mình - bởi vì nếu không, tôi cảnh báo trước ngài sẽ mất mặt đấy.”

“Cảnh báo tôi à? Không cần phải như vậy. Chúng tôi là những thám tử chuyên
nghiệp, được đào tạo bài bản. Chắc cậu cũng biết công việc điều tra tội phạm
không dễ như đi dạo trong rừng.”

“Tại sao ngài cứ lải nhải mãi một điều thế nhỉ? Tôi chưa hề nói rằng công
việc điều tra là dễ dàng, đúng không nào. Ngài mới là người nói đến chuyện miệt
mài cặm cụi này nọ. Thật nực cười là ngài chẳng hề nghĩ đến việc sử dụng trí
óc. Tôi đoán xỏ giày rồi đi dạo sẽ dễ cho ngài hơn đấy.”

“Ý cậu là tôi không có đầu óc chứ gì?” Takegoshi bắt đầu lên giọng. “Tôi
chưa bao giờ gặp một kẻ mất lịch sự như cậu! Nhìn lại mình đi, cậu chẳng khác
gì một thằng vô gia cư. Cậu và đám vô gia cư chỉ giỏi gây ồn ào cãi cọ như
những mụ đàn bà. Chà, có lẽ đó là cách cậu kiếm sống, chứ một công chức chân
chính thì không làm việc đó. Chúng tôi có trách nhiệm với xã hội. Nếu cậu giỏi
giang thì nói thử cho tôi xem, cậu đã tìm ra nghi phạm chưa?”

Kiyoshi dừng lại, và sau đó nói rất thành thực, “Chưa, vẫn chưa.” Trông cậu
rất bình tĩnh, nhưng tôi có thể nói rằng cậu có vẻ nản lòng.

“Đấy, thấy chưa. Cậu đúng là vô dụng!” Takegoshi cười đắc thắng. “Tôi biết cậu
chẳng thể tìm ra điều gì sất. Tôi chỉ hỏi vì cậu có vẻ cao ngạo và ghê gớm. Soi
gương xem mình là ai đi nhé. Cậu chỉ là thứ… đẹp mã thôi!”

“Tôi không quan tâm những gì ngài nói, nhưng cho phép tôi xin ngài một đặc
ân nghề nghiệp. Tôi cần một chút thời gian trước khi ngài công bố những ghi
chép của ông cụ cho công chúng biết. Ngài có thể lấy lại cuốn sổ ngay hôm nay,
mặc dù có lẽ rốt cuộc nó sẽ làm thay đổi ngài đấy. Trong đó có một sự kiện
khiến cụ ông vô cùng khó xử nên chắc chắn ngài sẽ muốn giữ bí mật. Vậy xin hãy
dành thời gian đọc nó và hiểu đã, thưa ngài.”

“Được. Tôi sẽ cho cậu ba ngày.”

“Thế thì nhanh quá. Tôi không nghĩ rằng ngài có đủ thời gian để suy ngẫm
đâu.”

“Vậy một tuần.”

“Được, một tuần.”

“Cậu đang nói là…”

“Phải, tôi nói với ngài tôi sẽ giải quyết vụ này trong vòng một tuần. Ít
nhất, tôi sẽ chứng minh được sự vô tội của cha ngài, khi đó ngài không nhất
thiết phài công bố cuốn sổ nữa.”

“Kể cả khi cậu chưa hề có nghi can nào trong đầu ư? Không thể được đâu!”

“Tôi đã nói một tuần. Tôi sẽ giải quyết vụ việc trong vòng một tuần trước
khi ngài làm bất cứ việc gì với cuốn sổ. Hôm nay là thứ Năm, ngày mùng 5, vậy
ngài sẽ đợi cho tới thứ Năm tuần sau, ngày 12. Phải vậy không?”

“Tôi sẽ trình cuốn sổ lên cấp trên vào thứ Sáu ngày 13.”

“Cám ơn ngài. Chúng ta sẽ không lãng phí thời gian nữa. Ngài có thể ra về
qua cánh cửa mà ngài đã vào. Nhân tiện, ngài sinh vào tháng Mười một phải
không?”

“Phải. Làm sao cậu biết? Em gái tôi nói với cậu à?”

“Dễ thấy thôi mà. Tôi còn có thể biết ngài sinh vào quãng từ 8 giờ đến 9 giờ
tối nữa cơ. Được rồi, đây là cuốn sổ của cha ngài. Xin ngài cầm lấy và trở về
nhà.”

Takegoshi đóng sầm cửa lúc ra về. Chúng tôi nghe rõ tiếng bước chân nặng nề
của ông ta ở ngoài sảnh.

“Anh điên đấy à?” Tôi nói với Kiyoshi. “Anh thật sự nghĩ rằng mình có thể
giải quyết mọi việc ư?”

Kiyoshi không nói gì cả, khiến tôi càng thêm lo lắng. Nhiều lúc, sự tự tin
thái quá khiến cậu đánh mất cả lý trí.

“Anh nghĩ được thêm gì chưa?” Tôi hỏi.

“Hồi nãy khi chúng ta đang nói chuyện, tôi cảm thấy có gì đó lóe lên trong
đầu. Tôi không biết là gì nhưng cảm thấy nó hơi ngờ ngợ. Tôi phải biết được cái
gì đó chứ nhỉ. Nó không như một câu đố. Nó là một thứ rất đơn giản… Tôi không
nhớ ra… Có lẽ tôi nhầm… Ơn trời, chúng ta có một tuần. Nhân tiện, anh có ví ở
đó không?”

“Có…”

“Anh có đủ tiền trang trải cho bốn hoặc năm ngày không?”

“Tôi nghĩ là đủ.”

“Tốt rồi. Tôi phải đi Kyoto ngay. Anh có muốn đi với tôi không?”

“Kyoto à? Nhưng tôi làm sao đi được chỉ với một thông báo cụt lủn như vậy…”

“Vậy thì gặp lại anh khi tôi quay trở về nhé. Rất tiếc, nhưng tôi không thể
ép anh cùng đi với tôi.”

Quay lưng lại phía tôi, cậu lôi ngay chiếc túi du lịch từ dưới gầm bàn làm
việc ra.

“Đợi đã. Dĩ nhiên tôi sẽ đi cùng anh!” Tôi kêu ầm lên.

Tôi nghĩ rằng đó chính là thời điểm Kiyoshi bắt đầu phát huy hết toàn bộ
nhiệt huyết của mình cho vụ án. Một khi đã quyết định, cậu sẽ hành động nhanh
như một tia chớp dù đôi khi hơi vội vã bộp chộp. Chúng tôi vớ lấy tấm bản đồ
Kyoto cùng một cuốn Tokyo hoàng đạo án và lao ra khỏi văn
phòng.

Một tiếng rưỡi sau, chúng tôi đã ở trên tàu cao tốc đi Kyoto…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3