Giấc mơ của Lippel - Chương 12 - 13
Chương
12
NGÀY THỨ BA: ĂN SÁNG VỚI
BÀ JAKOB
Khi
Lippel xuống nhà dưới thì bà Jakob đã ngồi vào bàn ăn và đang dùng sữa chua. Bà
xuống giọng:
- Cậu
đừng hỏi tôi về điểm sưu tầm penny. Tôi quên nên đã xé nát nắp hộp sữa rồi. Xin
lỗi cậu. Nhưng trên nắp hộp sữa của cậu vẫn còn nguyên một điểm penny, cậu có
thể cắt ra. Hay là cậu không thích ăn sữa chua vào buổi sáng?
-
Cháu luôn luôn ăn sữa chua vào buổi sáng.
Lippel
chán nản nghĩ: "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ phải đến tuần tới mới đủ
100 điểm".
- Cậu
chỉ ăn sữa chua không sao? Một đứa trẻ như cậu cần phải ăn món gì mặn mà hơn. Để
tôi làm cho cậu một ổ bánh mì thịt nhé?
- Dạ
không, cám ơn. Buổi sáng cháu chỉ ăn sữa chua thôi.
-
Nhưng tôi vẫn làm cho cậu ổ bánh mì.
Bà
phết bơ lên bánh mì và nói:
-
Ăn như vậy mới có sức khỏe.
-
Nhưng cháu không bao giờ ăn bánh mì vào bữa điểm tâm. Sáng sớm cháu không thể
nuốt cái gì cứng vào bụng.
-
Không sao, cậu cứ đem theo vô trường. Giờ chơi đem ra ăn.
Bà
gói ổ bánh mì vào khăn giấy.
-
Trong giờ chơi cháu chỉ thích ăn Schoko-Craky.
Bà
Jakob nhìn Lippel một cách ngờ vực:
-
Schoko-Craky là gì?
-
Đó là miếng sô cô la với ba miếng bánh kẹp và một lớp đường chảy, cháu đọc
trong tờ quảng cáo ghi như vậy.
-
Má cậu cho phép cậu ăn những thứ đó?
-
Má cháu không cấm bao giờ.
Lippel
không nói dối, thật ra má của cậu không biết thì đúng hơn. Má cứ tưởng rằng
Lippel dùng 50 xu tiền quà để mua bánh mì hột mè hay bánh đậu phộng.
-
Như vậy hèn gì mà cậu ốm nhom. Ba má cậu không lo cho cậu ăn uống chu đáo. Tôi
sẽ cho cậu ăn uống có chất lượng hơn.
Cả
hai tiếp tục ăn món sữa chua. Lát sau Lippel thắc mắc:
- Vậy
trưa nay mình ăn món gì có chất lượng?
-
Tôi sẽ cho cậu biết sau.
Lippel
cúi người xuống - bắt chước lời lẽ cùng điệu bộ trong cuốn "Ngàn lẻ một
đêm" - đặt hai tay chéo trước ngực và nói:
-
Xin lỗi ngài nếu lời thần hỏi về món ăn trưa làm bẩn đôi tai quý giá của ngài!
-
Cái gì? Cậu giỡn với tôi phải không? Tôi chưa nói chuyện với cậu về chuyện tối
hôm qua, nhưng đừng tưởng là tôi quên. Cậu đã khiến tôi hết sức sợ hãi, tưởng
đâu cậu bị bắt cóc hay bỏ đi mất.
Lippel
nhận lỗi:
-
Cháu đâu có muốn làm bác sợ. Cháu chỉ muốn đọc sách một chút thôi.
-
Chỉ một chút thôi mà phải chui vào gầm cầu thang? Đừng hi vọng tôi sẽ đưa lại
cho cậu quyển sách đó.
Lippel
không nói gì thêm mà tiếp tục quậy hũ sữa chua. Bà Jakob có vẻ giận, với lấy tờ
báo trên bàn đọc. Lippel ngồi đối diện với bà, nhìn vào tựa một bài báo rồi đọc
to lên:
-
Không hi vọng giải hoà.
Bà
Jakob lẩm bẩm:
-
Đó không phải là lỗi của tôi.
Lippel
xác nhận:
-
Đúng vậy.
-
Chính cậu cũng thừa nhận như vậy.
- Dạ
phải. Các cường quốc đều có lỗi.
Bà
ló mặt ra khỏi tờ báo nhìn Lippel:
-
À, thì ra cậu đọc bài trên báo.
Lippel
đọc tiếp tựa bài thứ hai:
-
Công ty Đường sắt than phiền: số người đi xe lậu tăng nhiều.
Cậu
thắc mắc:
-
Đi xe lậu là gì?
Bà
Jakob giải thích:
-
Là những người đi xe nhưng không mua vé.
-
Hay quá, như vậy bác không phải là người đi xe lậu.
- Tại
sao cậu nói vậy?
Lippel
vừa nói vừa mỉm cười:
- Tại
vì bài báo nói rằng, người đi xe lậu "tăng", còn bác đang muốn "ốm
đi", có phải không? Hay là bác không muốn?
Bà
Jakob đỏ mặt và ném tờ báo xuống bàn:
-
Tôi không thể chịu được sự hỗn láo của cậu!
Lippel
bối rối:
-
Cháu chỉ muốn nói chơi một chút thôi.
Lippel
tin chắc rằng nếu cậu nói điều này với ba thì ba sẽ cười và coi đó là chuyện đùa.
Nhưng bà Jakob không nghĩ vậy:
- Cậu
muốn giễu cợt tôi. Cậu làm mích lòng tôi thì không có lợi cho cậu đâu.
Nghĩ
rằng lời đe doạ này chưa đủ làm cho Lippel sợ nên bà nói tiếp:
- Cậu
nghĩ sao nếu trưa nay tôi làm lại món sốt cà chua?
-
Cháu sẽ đến nhà bà Jeschke ăn.
-
Bà Jeschke là ai?
- Một
người bạn của cháu.
- Bạn
gái à? Tôi nói cho biết, nếu cậu làm vậy tôi sẽ gọi điện báo cho ba má cậu.
Lippel
thách thức:
-
Bác cứ việc gọi. Cháu cũng rất muốn nói chuyện với ba má.
Cậu
hiểu rằng cách trả lời như vậy sẽ khiến bà Jakob giận hơn. Thật ra Lippel không
hề muốn làm cho bà giận, nhưng không hiểu sao mỗi khi nói chuyện với bà thì lại
hay xảy ra căng thẳng. Lippel nói dịu giọng:
-
Xin lỗi bác. Thật ra cháu không muốn làm bác giận.
Bà
Jakob không để ý đến thiện chí của Lippel:
-
À, hoá ra việc hăm sẽ méc ba má có vẻ có kết quả! Thôi bây giờ cậu phải đi học,
coi chừng trễ giờ đó.
Khi
Lippel đã ra đến cửa, bà còn gọi lại:
-
Còn miếng bánh mì thì sao? Cậu không chịu đem theo hả?
Lippel
cầm ổ bánh mì đút nhanh vào cặp táp và định chạy đi, nhưng bà Jakob vẫn chưa chịu
buông tha:
-
Đem áo mưa theo nữa, trời chắc chắn sẽ mưa.
-
Nhưng trời đang nắng chang chang mà.
-
Phải rồi. Nhưng khi trời nắng, chúng ta phải tính đến chuyện trời mưa, cũng như
hễ trời mưa thì phải tính đến chuyện trời nắng.
-
Nhưng áo mưa của cháu đã bị gió thổi mất hồi hôm rồi.
Bà
Jakob nổi giận:
-
Có phải cậu định giễu tôi nữa không? Cái áo mưa mắc ở ngay đây nè.
- Dạ
phải rồi, đây chính là áo mưa của cháu.
Lippel
với lấy cái áo mưa cầm trên tay và chạy nhanh đến trường.
Ở
trường học.
Suýt
chút nữa Lippel trễ giờ học. Cậu nhanh nhẹn lách qua người cô Klobe ngay tại
trước cửa lớp và đi nhanh về chỗ ngồi. Arslan và Hamide đã ngồi vào bàn, Lippel
rất ngạc nhiên khi nhìn thấy họ và nói nhỏ đủ cho cả hai nghe:
-
Trận bão to thật!
Hamide
ngạc nhiên:
-
Trận bão nào?
-
Trận bão đêm qua...
Cô
Klobe lên tiếng:
-
Philipp! Em biết cô đã vào lớp rồi. Cô muốn bắt đầu dạy.
- Dạ,
em nghe rồi.
Lippel
lấy tập toán ra vì tiết đầu là môn toán, nhưng cậu chỉ ngồi im được năm phút.
Lippel muốn tìm hiểu cho rõ:
-
Hai bạn có tìm ra đường về không?
-
Có, rất dễ.
Hamide
trả lời còn Arslan gật đầu.
-
Còn bà thím của hai bạn thì sao?
Hamide
ngạc nhiên:
-
Bà thím nào?
-
Bà vợ của ông chú, cái bà mặc áo màu xanh đó.
-
À, vợ của chú không ở đây. Bà ở bên Thổ Nhĩ Kỳ.
-
Bà ấy không phải là người tốt đâu.
Hamide
chưa kịp hỏi ý Lippel muốn nói gì thì cô giáo đã gọi to:
-
Philipp! Hamide! Hai em lại nói chuyện nữa rồi. Các em có chịu ngồi im nghe tôi
giảng bài hay không?
Lần
này Philipp cố gắng giữ im lặng được mười phút. Cô Klobe giảng bài trên bảng
và cho học sinh làm bài tập. Cô chưa kịp quay lưng thì Lippel đã rỉ tai:
-
Này Asslam...
Arslan
lắc đầu:
-
Không phải là Asslam, tôi tên là Arslan.
Đây
là lần đầu tiên Arslan nói chuyện với Lippel. Cô giáo ngừng giảng quay xuống
nhìn hai đứa tỏ vẻ bực bội nhưng chúng không hay biết:
- Vậy
bạn tên là Arslan?
-
Đúng rồi, con sư tử.
- Bạn
nói gì?
-
Là con sư tử.
Hamide
chen vào:
-
Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, Arslan có nghĩa là con sư tử.
- Vậy
à? Arslan = sư tử.
Ngay
lúc đó, cô Klobe quay xuống nhìn ba người rồi nói với giọng trách móc:
-
Thật quá sức, tôi không muốn bị các em quấy rầy đến lần thứ tư. Tôi phải tách
các em ngồi riêng ra đến cuối giờ. Philipp, em chuyển qua bàn phía bên mặt,
Arslan ngồi bàn phía bên trái. Như vậy may ra đỡ hơn.
- Bạn
thấy không, thật xui xẻo khi nói chuyện trong lớp.
Lippel
còn kịp rỉ tai Arslan một câu trước khi dời qua bàn bên cạnh.
Trong
giờ ra chơi, Lippel mua miếng bánh Racky chia cho Hamide và Arslan. Hamide vừa
ăn bánh vừa hỏi:
- Tại
sao bạn biết bà thím của chúng tôi rất khó chịu?
Lippel
đã định kể cho các bạn nghe câu chuyện cậu nghe lén được hồi khuya giữa viên chỉ
huy và bà thím, nhưng rồi kịp nín và suy nghĩ lại, băn khoăn không phân biệt được
đâu là mơ đâu là thực. Cuối cùng cậu đáp lại một cách lửng lơ:
-
Tôi cũng không biết. Mấy bà thím đôi khi rất khó thương.
Hamide
xác nhận:
-
Đúng vậy! Trong dịp hè vừa qua tôi về Thổ Nhĩ Kỳ thăm nhà. Bà thím đánh tôi
hoài và cấm không cho ra khỏi nhà.
-
Thật ác quá! Tại sao bà ấy lại làm vậy?
-
Vì tôi không chịu mang khăn trùm đầu khi ra đường. Mang khăn nhìn thấy kì lắm,
nhưng thím buộc tôi phải dùng khăn trùm đầu.
-
Khăn che đầu à? Nó màu gì? Trông ra sao?
- Tại
sao bạn lại hỏi kĩ vậy? Nó màu đỏ và có in hình bông hoa.
-
Đúng rồi!
- Bạn
khùng hả? Làm sao bạn biết được!
Lippel
bực dọc:
- Bạn
biết gì mà cười!
Lippel
bỏ đi vào lớp vì khó mà giải thích cho hai bạn biết là tối hôm qua, cô công
chúa đã đưa cho cậu cái khăn che đầu màu đỏ. Cô lại rất giống Hamide và cũng có
một người anh không nói chuyện giống như anh chàng Arslan ít nói. Sau giờ chơi
đến môn học Đức ngữ và Lịch sử. Lippel xin cô giáo:
-
Thưa cô, em được phép ngồi bên Arslan không?
-
Được, nếu hai em không nói chuyện trong lớp nữa.
Cậu
tới ngồi bên Arslan và không nói gì cả. Khi tan học, Lippel đi về cùng với
Arslan và Hamide một quãng cho đến con đường rẽ vào nhà nơi cậu ở.
Chương
13
VIẾNG THĂM BÀ JESCHKE
Bữa
ăn trưa gồm có nui và bông cải.
Vì
Lippel và bà Jakob không nói chuyện với nhau nên bữa ăn rất yên lặng. Sau khi
ăn xong, Lippel về phòng lấy sách ra học và làm bài tập. Bà Jakob kiểm tra cặp
sách của Lippel và thấy miếng bánh mì còn nguyên.
- Tại
sao cậu không ăn bánh mì?
-
Cháu quên mất.
Bà
ra lệnh:
- Vậy
ngày mai cậu phải ăn nó. Mang nó để trong tủ lạnh để khỏi bị hư.
Khi
làm bài xong, Lippel hỏi:
-
Bác cho cháu xin lại cuốn sách được không?
Câu
trả lời của bà ngắn gọn và đúng như Lippel chờ đợi:
-
Không được.
- Nếu
vậy thì cháu sang thăm bà Jeschke.
Dứt
lời Lippel bước nhanh ra khỏi nhà trước khi bà Jakob kịp phản đối. Bà Jeschke
đang đứng trước cửa cho một con chó ăn thức ăn thừa.
-
Chào bác, con chó của bác đấy à?
Bà
Jeschke thân mật trả lời:
-
Chào cháu. Con chó này không phải của bác. Nó chạy loanh quanh tại đây nãy giờ,
hình như nó đi lạc hoặc là chủ nó đi vắng bỏ nó ở nhà. Nhưng hãy vào nhà đã,
bác có cái này cho cháu.
-
Cám ơn bác, cháu vừa ăn cơm xong.
Lippel
theo bà vào nhà.
-
Bác chắc rằng bữa cơm không có dâu nấu!
- Dạ
không, chỉ có nui hầm thôi.
-
Cháu thấy không, còn thiếu đồ tráng miệng.
Nói
xong bà lấy trong tủ ra một keo mứt dâu, mở nắp và múc đầy vào hai chén.
- Một
cuộc thăm viếng như thế này phải được tiếp đàng hoàng chứ.
Hai
người ngồi vào bàn ăn và cùng nhau thưởng thức món dâu nấu. Rồi bà Jeschke cho
tay vào túi áo sọc bà đang mặc như tìm kiếm cái gì:
-
À, bác có cái này cho cháu. Đây là năm điểm penny, hình như trong thời gian vừa
qua bác uống gấp đôi sữa tươi hay sao ấy.
- Hết
sức cám ơn bác Jeschke. Như vậy đến cuối tuần cháu có thể đủ 100 điểm rồi. Thời
gian vừa qua cháu lại bị mất điểm penny hơn là kiếm thêm vào!
Bà
Jeschke cười:
-
Cháu làm mất điểm? Không thể tin được ! Bình thường cháu rất cẩn thận trong việc
sưu tầm mà.
-
Không phải lỗi ở cháu.
Lippel
kể cho bà nghe những chuyện xảy ra về bà Jakob, về mấy điểm sưu tầm, về sốt cà
chua và về quyển sách của ba má cậu tặng. Bà Jeschke lắng nghe chăm chú, thỉnh
thoảng lại lắc đầu. Khi Lippel kể xong, bà nói:
-
Thật bậy quá. Vậy ra bây giờ quyển sách của cháu đã bị tịch thu và cháu không
biết câu chuyện tiếp tục như thế nào? Bác rất thông cảm với cháu. Hàng ngày bác
đọc các truyện ngắn đăng trên báo và rất sốt ruột phải chờ đến ngày mai để theo
dõi tiếp câu chuyện. Vậy mà cháu không phải chỉ đợi một ngày mà là cả tuần !
Thật tiếc quá!
- Dạ
đúng vậy. Mặc dù cháu có thể biết tiếp câu chuyện vì cháu đã nằm mơ thấy nó.
- Nằm
mơ thấy câu chuyện? Hay quá!
-
Không hay lắm đâu, vì cháu cũng chỉ mơ được một đoạn thôi. Nó chưa đến hồi kết
thúc.
-
Như vậy cháu có thể mơ tiếp. Hi vọng sẽ may mắn gặp lại.
-
Mơ tiếp bằng cách nào vậy bác?
-
Cháu chưa biết sao? Đôi khi bác nằm mơ và tiếp tục thấy câu chuyện hôm trước.
Điều này rất hiếm, nhưng nếu mơ được thì rất đẹp.
-
Cháu vẫn chưa hiểu mơ tiếp cách nào?
-
Làm sao giải thích cho cháu hiểu đây? Đại khái là người ta đang nằm mơ thấy tiếp
câu chuyện đang diễn tiến, nhưng đêm đã hết và giấc mơ bị chấm dứt giữa chừng,
câu chuyện chưa đến hồi kết thúc. Tối hôm sau, người ta mơ tiếp đúng chỗ ngừng
đêm qua và cứ tiếp tục như vậy cho đến hết chuyện.
-
Có thể làm được như vậy sao?
-
Không phải lúc nào cũng được. Nhưng thỉnh thoảng nếu may mắn người ta có thể mơ
tiếp được.
Nghe
bà Jeschke nói có vẻ chắc chắn, Lippel hỏi câu cuối:
-
Có thể nào nhiều người cùng nằm mơ thấy một chuyện giống nhau hay không? Khi
cháu mơ về Arslan và Hamide, liệu họ có mơ thấy cháu hay không?
Bà
Jeschke suy nghĩ, đầu gật gù:
-
Chúng ta không thể nói chắc là "không thể xảy ra", nhưng bác nghĩ có
lẽ là "rất khó xảy ra". Nhưng đó là ai vậy?
-
Arslan và Hamide là hai học sinh mới trong lớp cháu. Arslan không nói chuyện,
do các vì sao trên trời có ghi là... À không, cháu nhớ lộn sang chuyện khác rồi.
Đó là hoàng tử Asslam, cậu ta không được phép nói chuyện.
-
Nó học cùng lớp với cháu?
-
Không, cậu ta ở trong mộng.
-
Và cậu ta không nói chuyện?
-
Phải rồi! Còn người trong lớp cháu tên là Arslan.
-
Bác hiểu rồi. Dĩ nhiên là Arslan nói chuyện được.
-
Không, bạn ấy cũng không nói chuyện.
- Cậu
này cũng không nói ? Khó hiểu thật!
- Về
phần Hamide còn khó hiểu hơn. Trong giấc mơ cũng có một cô tên Hamide, cô có
một cái khăn che đầu màu đỏ có in hình bông hoa, chiếc khăn này đã giúp cháu rất
nhiều trong cơn bão cát.
-
À, cô ở trong giấc cơ có khăn che đầu.
-
Không, đó là con người thật trong lớp cháu.
Bà
Jeschke than phiền:
-
Chuyện lộn xộn quá! Bác không phân biệt được ai là ai hết!
-
Đúng vậy, rất khó bác ạ. Đó là điều cháu đang rất lo. Chắc là cháu phải mơ tiếp
để biết câu chuyện ra sao, chứ nếu không cháu cũng không biết cháu là ai nữa!
-
Bác đã nói rồi mà. Tốt nhất là cháu tiếp tục nằm mơ.
Lippel
đứng dậy:
- Vậy
cháu phải về ngay đây. Cám ơn bác đã cho cháu mấy điểm penny và đã nói chuyện
lâu với cháu.
Bà
Jeschke cười:
-
Hôm nay cháu nói chuyện lịch sự quá. Nhưng tại sao cháu muốn về sớm vậy? Chưa tới
bẩy giờ tối mà. Nhà cháu ăn cơm sớm lắm sao?
- Dạ
không, cháu muốn lên giường ngủ ngay, nếu không, cháu sẽ không đủ thời giờ mơ hết
câu chuyện.
Trời
mưa to khi Lippel vừa ra khỏi nhà bà Jeschke. Mặc dù Lippel có mang theo áo mưa
và chạy rất nhanh về nhà nhưng vẫn bị ướt. Bà Jakob gọi cậu vô nhà bếp và thông
báo:
-
Ba má cậu vừa điện thoại về nhưng cậu lại không có nhà.
Lippel
hồi hộp hỏi dồn dập:
-
Ba má cháu nói gì? Ba má cháu có khoẻ không? Ba má cháu có hẹn gọi lại không?
-
Tôi nghĩ là không. Tôi đã nói với họ là cậu mạnh khoẻ và vui vẻ.
-
Cháu muốn gọi điện thoại cho ba má cháu được không?
-
Vô ích. Ba má cậu gọi từ hồi chiều, còn tối nay họ không có ở khách sạn. Tôi
không nói cho ba má cậu biết là cậu rất khó dạy vì không muốn làm cho họ lo lắng.
-
Tiếc quá.
-
Tiếc à? Vậy là tôi nên kể cho họ nghe về chuyện cậu lén đọc sách ban đêm?
-
Cháu muốn nói: tiếc là cháu không nói chuyện trực tiếp với ba má được.
Bà
Jakob chấm dứt câu chuyện về cuộc điện thoại bằng câu:
-
Ai không ở nhà buổi chiều thì không được than phiền vì không được nghe điện thoại.
Thôi bây giờ cậu thay đồ và ăn cơm tối.
Sau
khi ăn xong, Lippel hỏi:
-
Cháu được phép đi ngủ chưa?
Bà
Jakob tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại:
- Cậu
muốn gì?
-
Cháu muốn đi ngủ.
- Tại
sao vậy? Còn sớm quá mà, trời còn sáng chưng.
-
Cháu có thể kéo màn phòng lại.
- Tại
sao cậu lại muốn đi ngủ sớm như vậy?
-
Cháu buồn ngủ.
- Đừng
nói vậy, chắc có điều gì bí ẩn phải không? Hay là cậu định chui vô gầm cầu
thang để đọc sách?
-
Không, cháu chỉ muốn đi ngủ sớm.
-
Tôi không cho phép!
- Tại
sao vậy? Cháu không được quyền đi ngủ sớm hay sao?
-
Vì... vì... chén bát chưa rửa xong. Tôi không muốn làm một mình.
Điều
này bà mới chợt nghĩ ra. Lippel trả lời:
-
Cháu sẽ rửa chén ngay.
Lippel
đến bên bồn rửa chén, vặn nước nóng, đổ xà bông vào rồi bắt đầu tráng chén
dĩa. Bà Jakob hỏi với tất cả vẻ ngờ vực:
- Cậu
làm gì mà gấp gáp quá vậy? Tôi sẽ rửa chén dĩa, cậu chỉ cần giúp tôi lau khô
thôi. Nhưng chắc chắn cậu có điều gì đó muốn giấu tôi. Hãy nói cho tôi nghe.
-
Cháu chỉ muốn đi ngủ thôi.
Bà
Jakob cố tình rửa chén dĩa hết sức kĩ lưỡng, Lippel đứng kế bên cầm chiếc khăn trong
tay chờ để lau khô. Việc rửa chén kéo dài thật lâu đến độ cậu gần như mất hết
kiên nhẫn, nhưng cuối cùng cả nhà bếp cũng chẳng còn gì để rửa và lau khô nữa.
Bà Jakob hỏi một cách thân mật:
-
Bây giờ cậu muốn xem truyền hình như tối hôm qua không? Tôi sẵn sàng chiều ý cậu.
Nhưng
Lippel một mực muốn đi ngủ, bà không còn cách gì hơn là nhắc nhở cậu trước khi
đi ngủ phải lau mình, đánh răng và chải đầu. Lippel phản đối:
- Tại
sao cháu phải chải đầu?
-
Thôi được, cậu không muốn chải đầu cũng không sao. Nhưng sau đó nhớ trở xuống
chúc tôi ngủ ngon nhé.
- Dạ,
dạ được.
Lippel
nói một cách ngao ngán. Cậu lau mình thật nhanh, đánh răng vội vàng khiến cho
bọt kem bắn tung toé trong phòng tắm, rồi đứng từ trên lầu nói thật to với bà
Jakob: "Chúc ngủ ngon!". Cậu lên giường đắp mền, lăn qua bên trái rồi
bên phải, nghĩ đến giấc mơ ngày hôm qua và nhanh chóng chìm vào giấc mơ.

