Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) - Chương 04 phần 1
Chương 4
Sau khi ăn sáng,
Hữu Hi nghỉ ngơi rồi, Hoàng Bắc Thiên mới đi bố tri chuyện pháo hoa. Hắn muốn
mang đến cho nàng một buổi đêm thật đẹp, hoàn thành mỗi yêu cầu mỗi nguyện vọng
của nàng.
Thật ra mọi
chuyện rất đơn giản, Hoàng Bắc Thiên chỉ cần đích thân đi phân phó thì muốn bắn
ra lúc nào cũng được. Sau khi đã sắp xếp xong, Hoàng Bắc Thiên chờ Hữu Hi nghỉ
ngơi đủ rồi mới đi tìm.
Đi vào phòng Hữu
Hi, nhưng chỉ nhìn thấy căn phòng trống không, Hữu Hi sớm đã không còn ở đây.
Trái tim Hoàng Bắc Thiên bật dậy, gào thét thật lớn hỏi đám nha hoàn Hữu Hi ở
đâu, nha hoàn chỉ nói Hữu Hi đã ra khỏi phủ.
Hoàng Bắc Thiên
vội vàng chạy đi, trong lòng có dự cảm không tốt, nghĩ tới việc nàng cả đêm
không ngủ may quần áo, sáng nay lại còn khóc, nhớ tới ánh mắt lưu luyến của
nàng trái tim Hoàng Bắc Thiên bị ép đến phát điên.
Hắn vội vã đi tới
hoa phường, đóng cửa, Hữu Hi không có ở đây, nàng đi đâu, đi đâu vậy?. Tâm
Hoàng Bắc Thiên như lửa đốt, bàng hoàng nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng
của Hữu Hi. An Hữu Hi, nàng dám bỏ đi xem, thử xem!!!
Hoàng Bắc Thiên
lại trở nên tức giận, chạy về hướng sườn núi, có lẽ, Hữu Hi chỉ đùa, bản thân
đã một mình lên đỉnh núi chờ hắn, cùng nhau xem pháo hoa.
Hắn ôm hy vọng,
trong lòng đầy hy vọng. Nhưng chỉ có mình hắn đứng chờ trên núi, trong đêm tối,
chỉ có sự tồn tại của hắn, Hữu Hi vẫn chưa tới, nàng không tới.
Trái tim Hoàng
Bắc Thiên trở nên bối rối không chịu nổi, cảm giác như cả thế giới này đều sụp
đổ, đôi mắt đen hoảng sợ chiếm giữ bóng đêm, chỉ có tiếng gió nhẹ, tiếng la
thất thanh đầy đau khổ: “An Hữu Hi. Nàng ra đây cho ta, mau ra đây!!”
Hắn lớn tiếng hét
lớn nhưng trả lời hắn cũng chỉ có âm thanh của gió, còn có tiếng pháo hoa bắt
đầu nổ. Ánh sáng pháo hoa tản ra, rơi xuống, những màu sắc đẹp mắt lại xuất
hiện.
Hoàng Bắc Thiên
nhìn trời, lòng đau như cắt, Hữu Hi đi rồi sao? Nàng đã bỏ hắn rồi sao? Bởi vì
thánh chỉ, vì trách nhiệm, nàng không muốn hắn kháng chỉ không muốn làm khó
hắn.
Nhưng nàng không
phân biệt được phải bao vệ thế nào đành phải bất ly bất khai, thương hắn ở lại
bên hắn tại sao trong nháy mắt nàng liền đổi ý. Nàng đã từng muốn ở cùng hắn,
tại sao lại bỏ đi. Tại sao con đường lại đầy gai bụi thế này!!. Tại sao??
Thật ra tất cả là
vì hắn, vì người nhà của hắn, kỳ thật Hoàng Bắc Thiên hiểu rõ trái tim Hữu Hi,
nhưng nàng đi thì hắn có thể lấy người khác sao? Không hắn không làm được. Đồ
ngốc Hữu Hi. Nàng không biết sao, không biết sao? Nàng hiểu, nàng đã từng nói
với hắn, nàng hy vọng hắn lấy vợ, lấy con gái đại tướng quân, như vậy đối với
tất cả mọi người đều tốt.
Tại sao nàng
không thể ích kỷ một chút. Chỉ cần ích kỷ sẽ làm cho hắn tan nhà nát cửa, không
còn quần áo đẹp, liệu như thế hắn có thể cùng Hữu Hi tự do tự tại không?
Không, căn cản là
không thể!!
Hoàng Bắc Thiên
hồn xiêu phách lạc xuống núi, lòng tràn đầy bi thương. Đi tới trước cửa hoa
phường, hắn vẫn hy vọng kỳ tích xuất hiện, có thể nhìn thấy hình ảnh Hữu Hi,
khuôn mặt tươi cười lại xuất hiện trước mắt.
Nhấc chân, Hoàng
Bắc Thiên đá vào cánh cửa, ngơ ngác đi vào, trong phòng đầy hoa. Trên bàn vẫn
còn đặt một bó hoa hồng, Hoàng Bắc Thiên cảm giác mình sắp phát điên. Mỗi lần
nhìn lại những thứ quen thuộc trái tim hắn lại đau đến tê tâm liệt phế. Rời
khỏi hoa phường, hắn nhất định sẽ tìm được Hữu Hi.
Hoàng Bắc Thiên
vừa đau khổ vừa sốt ruột phái kẻ dưới đi kiếm Hữu Hi suốt một ngày một đêm.
Nhưng từng ngày qua đi, vẫn không thể tìm được.
Hắn điên rồi, hắn
điên mất thôi, Hữu Hi có thể đi đâu.
Chỉ vài ngày,
nhưng Hoàng Bắc Thiên đã tiền tuỵ suy sụp không chịu nổi, thất hồn lạc phách,
dù trời có sáng thu rụng lá hắn cũng không biết. Hắn gạt bỏ mục tiêu tìm kiếm
sang một bên dần dần tỉnh táo lại, một mình một người đi tới nơi bắt đầu của
hai người- sườn núi
Hắn không tin,
hắn không thể cùng người yêu ở bên cạnh nhau, hắn không tin ông trời lại đối
với hắn như vậy. Nếu đây là thiên ý, hắn sẽ cùng trời đất tranh đấu.
Hoàng Bắc Thiên
biến mất suốt 2 ngày không ai thấy tung tích, không ai biết hắn ở đâu. Lão phu
nhân phái mọi người đi tìm kiếm, Bắc Song và Thượng Quan Dã biết tin vội vàng
hồi phủ, an ủi lão phu nhân, sua đó vội vàng đi tìm người.
Rốt cuộc, có người
dưới chân núi tìm được Hoàng Bắc Thiên, hắn đang hôn mê, nhưng tay vẫn giữ rất
chặt bộ y phục, không chịu buông, giống như lúc trước hắn cũng nắm rất chặt lấy
đoá hồng.
Hắn bị thương,
phải nhờ một đám người khiên Hoàng Bắc Thiên trở về. Quản gia đứng ngoài cửa lo
lắng chờ đợi tin tức của nha hoàn, nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên được khiên về,
trong lòng vui vẻ, chạy về phòng lão phu nhân! “Lão phu nhân, tìm được người
rồi, tìm được rồi!”
Ánh mắt lo lắng
của lão phu nhân sáng ngời, đứng bật dậy, vội vàng đi ra ngoài. Từ sau khi trở
về nhà, Bắc Song mới nghe được một tin tốt mà nhoẻn miệng cười. Nhưng khi nhìn
thấy Hoàng Bắc Thiên bị khiêng về, ngay cả cười cũng không nổi.
“Con ta làm
sao vậy, làm sao vậy?” – Lão phu nhân khủng hoảng hỏi.
Thượng Quan Dã
sai người đem Hoàng Bắc Thiên cẩn thận đặt trên giường, sắc mặt nghiêm trọng,
“Ca ca làm sao
vậy”- Bắc Song lo lắng đồng hỏi như vậy, nhìn Hoàng Bắc Thiên nàng không
thể tin được đây là vị ca ca hăng hái tuấn mỹ bất phàm của nàng.
“Tránh ra, ta
muốn lại gần”- Lão phu nhân lòng rất đau muốn ôm lấy Hoàng Bắc Thiên nhưng
lại bị Thượng Quan Dã ngăn cản. “Nhạc mẫu, đừng đụng vào hắn, đầu và khớp
xương của Bắc Thiên có thể bị thương, bọn ta phát hiện hắn nằm ở chân núi”
“Đại phu, mau
mời đại phu tới”- Bắc Song lòng nặng trĩu, mắt ngân ngấn lệ, lo lắng đi
phân phó.
Thượng Quan Dã
vội vã nói: “Trên đường về ta đã phái người đi mời, sẽ nhanh tới thôi”
“Ai”- Lão phu nhân thương tâm vỗ ngực dậm
chân, nếu Hoàng Bắc Thiên xảy ra chuyện gì chắc bà cũng không muốn sống nữa.
Sau một lát chờ
đợi, mọi người cuối cùng cũng thấy đại phu tới, ai cũng thúc giục kêu đại phu
chẩn trị.
“Đại phu, con
ta thế nào?”- Lão phu
nhân lo lắng thương tâm hỏi,
Đại phu thu tay
lại, thở dài ngao ngán, xoay người, tiếc hận nói: “Chân Bắc Vương có
thể sẽ tàn phế, không đứng lên nổi, những vết thương trên mặt sẽ để lại sẹo,
nhưng tính mạng thì không sao, còn về chân đành phải để lão phu nhân đi mời cao
minh khác”
Là ý gì, là ý gì,
sau khi nghe đại phu nói, lão phu nhân say sẩm mặt mày thiếu chút nữa là bất
tỉnh, may mà có Bắc Song an ủi.
“Không, sao có
thể như vậy”- Bắc Song
thương tâm mà khóc vị ca ca mà mà nàng sùng bái không thể đứng dậy được sao,
không, không thể!!
Bắc Vương phủ lâm
vào cảnh bi thảm, vẻ lo lắng u ám bao phủ trên gương mặt mọi người.
Ban đêm, Hoàng
Bắc Thiên vừa tỉnh dậy, mở mắt ra, câu thứ nhất là hỏi quần áo ở đâu?
“Bắc Thiên,
con tỉnh rồi, có thấy không khoẻ chỗ nào không?”- Lão phu nhân thấy Hoàng
Bắc Thiên tỉnh dậy, vui mừng đến rơi lệ.
“Quần áo ta
đâu”- Hoàng Bắc Thiên vẫn như cũ lặp lại câu hỏi.
“Ca ca, quần
áo đây, vẫn còn tốt, người xem”- Bắc Song vội vàng đem bộ quần áo ôm trong
ngực Hoàng Bắc Thiên đặt vào tay hắn
Tay Hoàng Bắc
Thiên cẩn thận giữ lấy bộ quần áo, đặt bên người. Gương mặt lạnh lùng, không
cười cũng không đau, giọng nói bình thường.
“Sính lễ chuẩn
bị tới đâu rồi?”- Ánh
mắt hắn so với trước kia càng lúc càng lạnh hơn, ngay cả giọng nói cũng lạnh
như băng không có chút tình cảm.
Sao đột nhiên lại
hỏi chuyện này?
Tất cả mọi người
lặng đi.
Hoàng Bắc Thiên
lạnh lùng nói: “Mẫu thân mau phái người đi chuẩn bị”
Nước mắt trên
gương mặt lão phu nhân khô lại, nhìn gương mặt lạnh lùng của Hoàng Bắc Thiên,
gật đầu nói: “Mẫu thân biết phải làm thế
nào, con nghỉ ngơi cho tốt”
“Mọi người ra
ngoài đi”- Hoàng Bắc
Thiên lạnh lùng ra lệnh, sau đó nhắm hai mắt lại.
Mọi người nhìn
thoáng qua Hoàng Bắc Thiên, Bắc Song dìu mẫu thân cùng Thượng Quan Dã rời khỏi
phòng.
Hoàng Bắc Thiên
mở đôi mắt lạnh như băn, nhìn bộ quần áo đặt bên cạnh tay vuốt lấy nó, ánh mắt
trở nên nhu hoà.
Phủ Trấn Bắc Tướng
quân.
Đại tướng quân
ngồi trong phòng cùng nữ nhi và thê tử của mình đang uống trà thì có người từ
Đồng Thành chạy về báo. Đại Tướng quân liền cho người đó đi vào.
Một nam nhân mặc
áo màu xám đi vào “Nô tài tham kiến tướng quân”- Hắn quỳ xuống hành lễ.
Đại Tướng quân
hỏi liên tục: “Đồng Thành thế nào? Bắc Vương có động tĩnh gì sao?”
Tên nô tài nói: “Bẩm
không phải, nghe nha hoàn trong phủ nói Bắc Vương đang chuẩn bị sính lễ, nhưng
sau đó mới biết, cách đây không lâu Bắc Vương cùng một nữ nhân đi xem pháo hoa,
không ngờ khi xuống núi, lại bị ngã gãy chân, sau này chỉ có thể nằm một chỗ mà
sống”
“Sao chứ?”-
Đại Tướng quân nhíu mày, tựa hồ không tin nổi chuyện này lại xảy ra trùng hợp
như vậy. “Chuyện này là thật?”
“Phụ thân”-
Nữ nhi Đại Tướng quân vẻ mặt lo lắng, không khống chế được gọi cha mình, mọi
chuyện đang tốt sao lại ra như vậy?
Đại Tướng quân vỗ
nhẹ lên mui bàn tay bảo con gái đừng nóng vội: “Ngươi đã hỏi rõ ràng rồi
chứ”
Tên nô tài gật
đầu: “Nô tài đã trực tiếp đến hỏi đại phu chẩn trị cho Bắc Vương, ông ta nói
không có hy vọng, chân đã bị tàn phế.”
“Đích thân ta
sẽ đi, ta muốn tới xem hắn đang diễn trò gì”- Đại tướng quân vẻ mặt âm
trầm đứng dậy.
“Phụ thân, con
cũng muốn đi”- Cái gì mà gãy chân không đi được, rõ ràng là không muốn
lấy nàng nên tìm cách từ chối khéo.
“Hoang đường,
đường đường là con gái đi theo làm gì”- Đại Tướng quân phẫn nộ quát lên.
“Phụ thân”-
Nàng kéo tay cha mình. “Cho con đi cùng đi mà, đường không xa lắm, vả lại đi
xa cũng giúp khuây khoả tâm trạng”
Tướng quân hiểu
rất rõ đứa con gái Kim Ngọc bảo bối của mình, thấy nàng la hét muốn đi liền
cười cười nói: “Hảo, đi thì đi, ngày mai mang theo đại phu giỏi nhất cùng đi”
“Phụ thân lúc
nào cũng tốt nhất” –
Kim Ngọc cười tươi, chỉ là không biết khi gặp Hoàng Bắc Thiên nàng liệu còn
cười được không.
Hai người cùng
mang theo đại phu đi tới Đồng Thành, ngồi xe ngựa cũng mất mấy ngày đường.
Đi tới Bắc Vương
phủ, sau khi cùng lão phu nhân nói chuyện, liền đi tới phòng Hoàng Bắc Thiên.
“Ta nghe nói
Bắc Vương bị thương, thật là đáng buồn, nên trực tiếp đến thăm xem Bắc Vương có
khoẻ hơn không”
Người chưa tới,
đã nghe âm thanh từ xa vọng lại. Hoàng Bắc Thiên nửa ngồi trên giường, nghe
Tướng quân nói chỉ lạnh lùng đáp: “Cảm tạ sự quan tâm của Tướng quân”
Lúc nói chuyện,
Trấn Bắc Tướng quân mang theo đại phu tới gần giường Hoàng Bắc Thiên. Kim
Ngọc nhìn thấy mặt Hoàng Bắc Thiên vị thương cực kì dữ tợn, không khỏi kinh hô
một tiếng, quay đầu đi, kéo ống tay áo phụ thân.
“Bắc Vương,
sao lại để bị thương đến như vậy?”- Tướng quân cuống quít lắc đầu tỏ vẻ
tiếc nuối. “Ta có mang đại phu giỏi nhất tới xem bệnh cho Bắc Vương”
“Đã làm phiền
Tướng quân nhưng không cần làm điều thừa”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói.
“Còn hy vọng
thì không nên từ bỏ”- Tướng quân nói xong ra hiệu đại phu tới chẩn trị.
Đại phu tiến lên,
hành lễ với Hoàng Bắc Thiên, sau đó xem xét. Chân Hoàng Bắc Thiên đã mất đi cảm
giác, giống như phế đi, xoay người nhìn Tướng quân lắc đầu ý bảo chân Hoàng Bắc
Thiên đã bị tàn phế.
Hoàng Bắc Thiên
nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Nếu muốn rút lại hôn sự thì xin mời Tướng Quân
gặp mẫu thân ta nói chuyện”
Sắc mặt tướng
quân trầm xuống: “Bắc Vương hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.”- Nói
xong liền phất tay áo bỏ đi, Kim Ngọc từ từ nhắm hai mắt giữ lấy tay áo phụ
thân rồi đi theo.
Ba người vội vã
đến, sau đó nhàn nhã rời khỏi đi về phòng lo lắng cho việc hôn sự liền bàn bạc
tình hình cụ thể.
Kim Ngọc khóc
lớn: “Cha con không muốn gả cho người bị tàn phế, người cũng nhìn thấy mặt
hắn rồi đó đúng là muốn hù chết người khác mà… cha…”
“Hoàng Thượng
đã hạ chỉ không thể kháng được”- Nét mặt già nua của Tướng Quân tràn đầy sự
phiền não và tức giận.
Kim Ngọc nắm lấy
ống tay áo phụ thân, vừa khóc vừa nói” “Phụ thân là trọng thần bên cạnh
hoàng thượng, chỉ cần cha mở miệng. Hoàng Thượng sao dám không đồng ý.
Cha!!! Người phải làm chủ cho con, con không lấy hắn đâu. Nếu gả cho nam nhân
như vậy, con thà chết còn hơn”
“Con…”!! –
Tướng quân đối với con gái mình vừa yêu vừa giận, quay đầu ngẫm nghĩ. Đứa con
gái mà ông ngàn sủng vạn sủng, nếu cả đời lấy người tàn phế, thì sau này chắc
chắn không hạnh phúc.
Nữ nhi thì vẫn
khóc khiến cho ông rất phiền lòng, nhưng hành vi của Hoàng Bắc Thiên khiến ông
rất giận. Sớm không xảy ra lại đến ngay lúc này, một người như ông chẳng lẽ
không đoán ra được ý định của Hoàng Bắc Thiên. Được lắm!! Dù sao cũng đường
đường là con gái Tướng quân làm sao có thể gả cho một người tàn phế
“Được rồi,
được rồi, cha đã nghĩ ra cách, đừng khóc nữa”
Kim Ngọc nghe phụ
thân nói vậy liền ngừng khóc, nghĩ tới trên gương mặt Hoàng Bắc Thiên có một
vết sẹo dài chân lại tàn phế nhịn không được mà nuối tiếc, sâu kín thở dài một
tiếng.
Xuân ấm áp khiến
hoa nở bung, Hữu Hi rời bỏ Hoàng Bắc Thiên cũng đã quan một tháng, mặc dù trong
lòng rất muốn nghe tin của Hoàng Bắc Thiên, nhưng nàng ép bản thân mình không
được tìm hiểu, nhưng ý niệm mỗi lúc một mãnh liệt không biết làm cách nào khống
chế.
Hữu Hi hoảng hốt
khi thấy mình tỉnh dậy ở nơi xa lạ, một thân mặc nam trang, tóc bới cao dùng
trâm kẹp lại giống như một nam tử mười lăm mười sáu tuổi.
Sau đó tiếp tục
đi. Hữu Hi cảm giác mình đụng phải ai đó liền ngẩng mặt lên. Vội vàng cúi đầu:
“Xin lỗi, xin lỗi”- Nói xong liền rời đi, thì tóc bị người đó
kéo lại thối lui về sau.
“Ngươi còn dám
chạy”- Người kia dữ tợn quát.
Hữu Hi đau đớn hô
to: “Buông tay đau quá!”
“Ngươi còn biết
đau”- Khẩu khí người kia cực kì bực mình, giống như vừa tìm được đồ vật bị
mất cắp, vừa lại mang theo một chút đắc ý.
“Ngươi buông
ra, ta không trốn đâu”- Hữu Hi cau mình hai mắt mở to trừng mắt nhìn Lưu
Tuấn.
Lưu Tuấn cùng Hữu
Hi tới trà lâu ngồi nói chuyện.
“Ngươi sao lại
xuất hiện ở đây?”- Sao lại trùng hợp như thế.
Lưu Tuấn bực mình
nói: “Ta đến đây để tìm mối bán hàng, không ngờ lại gặp ngươi, ngươi có
biết Hoàng Bắc Thiên tìm ngươi đến phát điên không”
Nàng biết, nàng
biết chứ, nhưng nàng không có cách nào.
“Sao ngươi lại
nhẫn tâm như vậy, không nói một tiếng liền rời đi, chẳng khác gì đã giết chết
trái tim Hoàng Bắc Thiên”- Lưu Tuấn trách nàng không chút khách khí.
Hữu Hi trong lòng
run lên, nàng biết, rồi đáp: “Nhưng… ta chỉ có thể làm như vậy, ta không còn
cách nào khác, ta không muốn Hoàng Bắc Thiên kháng chỉ, ta đi chẳng phải sẽ tốt
hơn sao, đổi lại là ngươi ngươi sẽ làm gì, ta làm như vậy là sai sao?”
Lưu Tuấn hít một
hơi thật sâu: “Mặc dù ngươi
rất cố chấp nhưng ta thừa nhận ngươi làm thế là đúng, đối lại là ai cũng không
đành lòng để Hoàng Bắc Thiên kháng chỉ, chọc giận hoàng đế. Nhưng trên đời này
luôn có biến cố, có chuyện đã xảy ra”
Hữu Hi ngẩn ra: “Ngươi
có ý gì chứ?”
“Hoàng Bắc
Thiên tàn phế rồi”- Lưu Tuấn cúi đầu nói, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.
Hoàng Bắc Thiên
tàn phế.
Lúc nàng đi, hắn
vẫn rất tốt, khoẻ mạnh chỉ mới một tháng qua đi sao lại trở thành tàn phế?.
Trái tim Hữu Hi như bị kim đâm, sắc mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc, thân
thể cứng đờ. Đầu giống như bị đánh xuống, Sau khi Lưu Tuấn nói xong một lát sau
Hữu Hi mới có phản ứng: “Hoàng Bắc Thiên tàn phế? Sao lại như vậy, sao có
thể chứ? Lúc ta rời đi chẳng phải hắn còn rất tốt sao”- Trong mắt Hữu
Hi hiện lên tia bối rối cùng đau khổ, không cách nào tin lời Lưu Tuấn là thật.
Lưu Tuấn cũng đau
không kém, hắn khổ sở nói: “Thượng Quan Dã và thuộc hạ phát hiện Hoàng Bắc
Thiên nằm dưới chân núi, đã hôn mê hai ngày, trong tay vẫn ôm chặt lấy bộ quần
áo”
Nội tâm nàng bị
đả kích quá lớn mà sắc mặt tái nhợt, đầu ong lên, Hoàng Bắc Thiên tàn phế ư,
sao lại như vậy? Môi mấp máy, răng cắn môi để chảy máu, đau… rất đau.. đau
đến chết đi được.
Lưu Tuấn cười
khổ:“Quen hắn lâu như vậy, ta mới biết hắn có thể yêu sâu đậm như vậy.?
Trước mắt Hữu Hi
trở nên mơ hồ, lệ từ từ chảy xuống, đau đến không thở nổi.
“Hắn hiện giờ
không khoẻ lắm, ta nghĩ ngươi nên về thăm”- Lưu Tuấn nhìn Hữu Hi, hy vọng
nàng trở về. Giờ đây Hoàng Bắc Thiên đã là người tàn phế, với sự kiêu ngạo hắn
chắc chắn sẽ không chủ động đi tìm Hữu Hi. Vì hắn vốn đã là phế nhân.
“Đương nhiên,
hắn trở thành như thế này ngươi quay về chắc chắn sẽ làm hắn kích động mà khoẻ
hơn”- Lưu Tuấn nói khích một câu, hy vọng Hữu Hi không làm hắn thất vọng.