10 bí quyết chinh phục trái tim - Chương 13 phần 1

Nick chỉ vừa kịp mặc chiếc áo sơ mi anh chuẩn bị cho bữa tối
trước khi tiếng gõ cửa phòng vang lên. Anh giật mình vì âm thanh đó, tức thì
anh cảm thấy bấn loạn, nên không thèm đáp lời.

Nếu anh thành thật với bản thân, anh sẽ thừa nhận mình đã
bấn loạn suốt từ buổi chiều với Isabel... và anh đang rất háo hức chờ đón buổi
tối.

Nhưng, anh không mấy thích thú với việc trung thực với chính
mình.

Tiếng gõ cửa thứ hai vang lên và vừa đúng lúc anh quay sang
thấy James đang ló đầu qua cánh cửa.

“Em biết anh sẽ tham gia bữa tối với chúng em mà.”

Nick nhếch một bên lông mày trả lời. “Đúng vậy, anh đã sẵn
sàng.”

James gật đầu một cách trang nghiêm. “Tốt.”

James vẫn đứng tại chỗ, một nửa bên trong, một nửa bên ngoài
căn phòng. Thay vào đó James chăm chú quan sát khi Nick quay sang gương và đưa
lược lên để chải mái tóc dày của anh. Không ai nói chuyện, rồi cuối cùng Nick
lên tiếng, “Em có thể vào đây được không, bá tước Reddich?”.

Lời nói đó đã giải phóng James và cậu bé chạy nhanh vào
phòng, đóng chặt cửa lại. “Em rất hân hạnh.”

Nick giấu nụ cười, anh nhìn vị khách của mình qua gương sau
khi vệ sinh xong. Anh điều chỉnh lại ống tay áo quá ngắn của chiếc áo sơ mi
bằng vải lanh anh đã mặc trước khi anh vuốt thẳng nó dọc thân mình. Anh lấy
chiếc cà vạt trên chiếc ghế bên cạnh, anh nói, “Em muốn gì hử?”.

James lắc đầu, những động tác khỏe khoắn của bàn tay Nick
làm James ngẩn ra khi anh bắt đầu những động tác phức tạp mà kết quả là nút cà
vạt được thắt tinh vi. “Làm thế nào anh biết thắt cà vạt thế?”

Nick dừng lại. “Anh biết thắt từ lâu rồi.”

James rón rén tiến tới gần hơn, đứng sững lại, “Nhưng... anh
đã học như thế nào?”.

Nick nghĩ trong giây lát. “Anh nhớ là người hầu của anh đã
dạy anh.”

“Ồ.” James im lặng suy nghĩ về câu trả lời. “Em sẽ phải học
cách thắt trước khi em đi học, em nghĩ thế.”

Nick quay lại. “Em có muốn anh dạy em không?”

Đôi mắt cùa James sáng quắc lên. “Anh sẽ không phiền chứ?”

“Hoàn toàn không.” Nick tháo chiếc cà vạt rồi đặt lên cổ
James. Quay người James hướng vào gương soi, anh vòng qua James và bắt đầu thắt
lại chiếc cà vạt.

James rướn người vào gương, ngắm nghía chiếc cà vạt trong
khi Nick mặc nốt trang phục còn lại cho bữa tối. “Trông nó thật đẹp.”

Có điều gì đó trong giọng nói hãnh diện của James đã làm
Nick nhớ lại những ký ức xưa. Trong khi anh không thể nhớ anh đã học cách thắt
cà vạt như thế nào, thì anh lại nhớ đến khát khao cháy bỏng về sự mong muốn
được chấp thuận và được công nhận như một người đàn ông.

Khi Nick bằng tuổi của James, mẹ của anh đã rời bỏ họ - bỏ
trốn vào nửa đêm và mang theo một chút quần áo, bỏ lại phía sau hai đứa con
sinh đôi và một người chồng bất hạnh. Vào những tuần tiếp theo, cha của anh
cũng biến mất, rời bỏ Nick và Gabriel để mặc bọn họ tự lo liệu - để tự sống sót
trong hoàn cảnh mất cả cha lẫn mẹ. Họ được gửi đến trường học trong vòng một
tháng, nhờ có sự can thiệp của một người họ hàng biết về việc mẹ họ đã bỏ đi.

Trong năm đầu tiên Nick miệt mài chăm chi học hành - khát khao
gây ấn tượng với cha anh, tự mình thuyết phục mình khi anh và Gabriel quav về
nhà vào kỳ nghi hè, với những danh hiệu cao nhất ở trường, bằng cách dó anh
nghĩ có thể thuyết phục cha mình rằng có những đứa con trai là đủ rồi.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra không thể xoa dịu nỗi đau và
tội lỗi vì đã mất đi hầu tước phu nhân của ông. Nhưng nhìn cậu bá tước Reddich
nhỏ tuổi, anh nhớ về những điểu anh đã cố gắng. Và tin rằng James có thể thành
công.

Và anh muốn mang đến cho cậu bé này điều anh chưa bao giờ có.

“Đúng vậy. Em sẽ phải thực hành nhiều để nó được hoàn hảo,
nhưng không mất thời gian lắm đâu.” Nick cài khuy áo ghi lê và thấy đôi mắt cậu
bé sáng lên thích thú khi anh tháo cà vạt và thực hành qua gương lần nữa. James
định mở miệng nói gì đó, nhưng lại thôi, cố gắng hình dung lại các động tác vừa
học được, Nick cười và đứng lên giúp đỡ cậu. Khi chiếc cà vạt được thắt xong,
James nhìn anh cười toe toét.

Ai có thể ngờ rằng ở đây, ở vùng nông thôn hoang vắng như
Yorkshire, anh lại cảm thấy vui khi làm cho một đứa trẻ nhà Townsend nở nụ cười
chứ?

Tất nhiên không có gì trẻ con về người lớn hơn ở Townsend.

Khi James gỡ chiếc cà vạt mà Nick vừa làm rồi loay hoay cố
gắng thắt lại, Nick tự cho phép mình nghĩ đến Isabel. Trong một khắc, nàng đẩy
anh ra, nói với anh rằng nàng muốn anh rời khỏi ngôi nhà này và cuộc sống của
nàng và tiếp đó nàng lại thú nhận với anh về quá khứ và các bí mật của nàng và
lao vào vòng tay của anh, ngọt ngào, gợi tình và quyến rũ.

Anh chưa bao giờ gặp một phụ nữ như nàng.

Cái cách nàng bộc lộ bản thân, kể về sự ruồng rẫy của cha
nàng, sự u buồn của mẹ nàng, lời hứa của bản thân nàng cố gắng chăm lo cho ngôi
nhà nhỏ bé của nàng, quản lý điền trang Townsend Park mặc dù ông chủ của nó
không còn - Nick hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cô gái bí ẩn này.

“Vòng thêm một lần nữa”, anh chỉ James khi với tay lấy áo
khoác.

James cẩn thận làm theo sự hướng dẫn của anh. “Em đang
nghĩ.”

“Sao?”

“Em nghĩ anh nên lấy Isabel.”

Nick sững lại, cánh tay của anh vẫn đang ở lưng chừng khi
anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của James. “Em có thể nhắc lại được không?”

“Điều đó rõ ràng là rất hợp lý mà.”

“Thật sao?” Trong tất cả nhiều điều James đã nói, đây là
điều Nick không mong chờ.

James gật đầu. “Đúng vậy. Isabel sẽ là một người vợ tuyệt
vời. Em sẽ nói cho anh tại sao nhé?

“Chắc chắn rồi”

Cậu bé hít thở sâu, như thể đang thực hành những câu nói này
vậy. “Chị ấy giỏi quản lý một ngôi nhà. Chị ấy làm điều đó tốt hơn bất kỳ ai.
Và chị ấy có thể cưỡi ngựa như một chàng trai. Có lẽ khi mưa tạnh anh sẽ tự
mình chứng kiến.”

“Anh rất mong chờ điều đó”, Nick ngạc nhiên trước những tiết
lộ trong câu nói của James.

“Chị ấy cũng giỏi trong trò chơi suy đoán.”

“Một tiêu chuẩn của một người vợ mà hầu hết người đàn ông
nào cũng tìm kiếm.”

“Cũng có nhiều điều khác.” James nghiêng đầu. “Chị ấy không
xấu.”

Môi Nick cong lên cảm thấy buồn cười. “Không, cô ấy không
xấu. Nhưng anh nghĩ em không nên nói về chị em theo cách này.”

“Em thì không. Nhưng có lẽ anh có thể nói. Các cô gái thích
lời khen.”

“Ở tuổi này mà em học được như vậy, thì em sẽ rất giỏi khi
đến tuổi tiếp xúc với phái đẹp.” Nick nói. “Anh sẽ rất vui khi nói với cô ấy
rằng cô ấy không xấu.”

Anh ngắm mình trong gương, nhìn thấy người bạn trẻ tuổi đang
chăm chú nhìn mình đeo chiếc cà vạt đã bị nhàu.

“Em nghĩ anh sẽ làm một người chồng tốt.”

Nick nhìn James, quyết định nói thật. “Anh không chắc.”

Đôi lông mày của James nhăn lại. “Tại sao không?”

Nick không nói. Anh nói với cậu bé điều đó thì có ý nghĩa
gì?

“Có phải vì anh không có tước vị không?”

“Không. Dù sao anh không nghĩ tước vị có thể tạo nên một
người chồng tốt.”

“Cả em cũng không. Cha của em không phải là một người chồng
tốt.”

Nick gật đầu. “Anh rất tiếc khi nghe điều đó.”

James nhún vai. “Em chưa bao giờ gặp ông ấy.”

“Em có ước được gặp được ông ấy không?”

Cậu ta nghĩ một lúc. “Thỉnh thoảng.”

Nick hít thở sâu khi nghe lời thú nhận thật thà đó. Anh biết
chuyện gì xảy ra với một cậu bé mười tuổi khi không có ai hướng dẫn, giúp đỡ
hoặc cho lời khuyên. Và anh hiểu được sự hỗn loạn mà James cảm thấy về người
đàn ông họ gọi là cha đã chết mà chẳng biết gì nhiều hơn ngoài sự bí ẩn. “Em sẽ
nói gì nếu em có thể gặp ông ấy bây giờ?”

Ngay lập tức James lắc đầu. “Em không thể gặp ông ấy được.
Ông ấy đã chết.”

“Đó không phải là vấn đề. Em sẽ nói gì?”

James chăm chú nhìn chiếc cửa sổ gần đó một lúc lâu trước
khi quay sang nhìn Nick. “Em sẽ nói với ông ấy rằng em đã lên kế hoạch trở
thành một bá tước tốt hơn ông ấy.”

Nick gật đầu khoan thai. “Anh nghĩ nói hay lắm.”

James im lặng trong giây lát, cân nhắc trước khi nói thêm,
“Em cũng sẽ hỏi ông ấy tại sao ông ấy không muốn có chúng em”.

Nick không thích cái cảm giác siết chặt trong ngực anh khi
nghe James nói, nó quá giống. Có phải chính anh đã từng hỏi điều như vậy trong
nhiều năm sau khi mẹ của anh rời bỏ họ? “Anh không nghĩ ông ấy không muốn có em
đâu.”

Đôi mắt to màu nâu của James trong suốt và quả quyết. “Nhưng
anh không biết mà.”

“Không. Anh không biết.” Nick cảm thấy tầm quan trọng trong
câu hỏi mà cậu bé đã đặt ra. “Nhưng anh có thể nói rằng nếu anh ở vị trí của
ông ấy, anh hoàn toàn muốn có em.”

“Vậy còn Isabel?”

“Và cả Isabel nữa.” Anh khá bất ngờ khi nói ra điều đó quá
dễ dàng và anh quay đi chải tóc lần nữa.

James dõi theo các động tác của anh. “Vậy anh sẽ cân nhắc
việc lấy chị ấy chứ?”

Một nụ cười ma quái hiện trên trên môi Nick. Rõ ràng cậu bá tước
nhỏ tuổi này đã học được tính kiên trì từ người chị. Anh đặt lược xuống và quay
lại. Anh chưa nhìn thấy bất kỳ ai có ánh mắt chứa đầy sự hy vọng như James
trong lúc này, như thể lời đề nghị đối với Nick là tất cả mà cậu bé có thể làm
được.

Điều mà James không biết là Isabel không muốn liên quan gì
với Nick khi nàng biết sự thật về anh.

Anh cảm thấy nhức nhối với suy nghĩ đó. “Anh nghĩ rằng
Isabel không thích chúng ta thương lượng về việc hôn nhân của cô ấy mà không có
mặt cô ấy đâu.”

“Em là một bá tước, anh biết mà. Đây là một vấn đề hệ trọng
của đàn ông.”

Nick bật cười. “Và với tư cách là một người đàn ông có một
người chị gái bướng bỉnh như em, anh cho là em sẽ không bao giờ nói lại điều
này nữa nếu em còn muốn sống.”

James thở dài. “Tốt thôi, nếu điều đó là vấn đề, thì em chọn
anh cho chị ấy.”

“Anh hãnh diện vì sự ủng hộ của em.” Nick nhếch một bên lông
mày. “Có phải đã từng có người đàn ông nào khác?” Anh không nên đặt câu hỏi như
vậy.

James gật đầu. “Thỉnh thoảng có những người đàn ông đến đây
để đón chị ấy.”

Cằm của Nick lập tức chùng xuống. “Để đón cô ấy?”

James gật đẩu. “Hầu hết, họ đến vì họ thắng được chị ấy.”

“Họ thắng cô ấy sao? Giống họ đã chiếm được trái tim của cô
ấy vậy phải không?”

Anh không thích ý tưởng đó.

Cậu bé lắc đầu. “Không. Họ thắng chị ấy trong một cuộc cá
cược.”

Ánh mắt Nick lóe lên sự tức giận. Chắc chắn rằng anh không
hiểu điều đó một cách chính xác. “Họ thắng cô ấy trong một cuộc cá cược với ai
cơ?”

James nhún vai. “Với cha của chúng em, em nghĩ vậy.”

Nick nghiến răng. Việc ngài bá tước Reddich đời trước đã
đánh cược ngay cả con gái duy nhất của ông - đánh cược Isabel - điều đó vô cùng
quá đáng. Nick muốn đánh đấm vào cái gì đó. Ngay lập tức. Anh siết chặt nắm
tay, tưởng tượng đến sự sung sướng khi anh có thể nện nắm đấm này vào mặt của
một tên quý tộc đỏm dáng đã tham gia vào cuộc cá cược đó. Và cả ngài quý tộc đã
chết, người đã đề nghị việc đó.

Anh muốn hỏi thêm, muốn nhìn rõ hơn cái thế giới điên cuồng
mà Isabel và James đã lớn lên, nhưng anh không thể. Anh ép mình phải thả lỏng
cơ bắp để có thể tinh táo đối mặt với thông tin tiết lộ của James. Đây không
phải là nơi để anh hỏi về điều này. Ít nhất không phải bây giờ.

Ngay bây giờ, anh sẽ đi ăn tối.

Và sau đó anh sẽ dạy Isabel nhảy.

Isabel vừa định đi lên gác để tìm James và Nick thì nàng
nghe thấy họ đang đi xuống cầu thang ngay bên ngoài phòng ăn. Mạch đập của nàng
đập nhanh hơn khi nghe thấy giọng nói khan ấm của Nick trong hành lang. Mặc dù
rất căng thằng, nàng không thể nhận thấy anh nói gì, nhưng giọng nói trầm ấm
của anh đủ làm nàng bấn loạn.

Nàng vuốt thẳng chiếc váy, lập tức lo lắng về diện mạo của
mình - đã rất lâu rồi từ khi nàng có lý do để mặc một chiếc váy dạ hội buổi tối
và cái váy này được nàng lôi ra từ tận đáy tủ quần áo và đã lo lắng suốt buổi
chiều đó vì sự lỗi thời của nó. Chắc chắn rằng, những người phụ nữ mà anh
thường xuyên tiếp xúc ở London đều là những người rất sành điệu. Ắt hẳn họ rất
đẹp và sẽ không bao giờ mơ đến việc được nhìn thấy khi đang mặc một bộ váy đã
cách đó hơn một tháng, huống hồ đã bị bỏ quên vài năm.

Nàng cau mày khi Nick và James cùng cười trong hành lang bên
ngoài. Nàng không nên đồng ý yêu cầu ngớ ngẩn của anh, nàng thấy mình hệt một
kẻ khờ dại.

Và rồi anh bước vào.

Mà không có cà vạt.

Cổ áo của anh được phanh ra, làm lộ phần da thịt bị rám
nắng, được bao quanh bởi chiếc áo lanh trắng và chiếc áo khoác màu xanh đậm mà
anh đã mặc khi đến hôm trước. Khi anh và James bước vào phòng ăn tối, ngay lập
tức Isabel bị thu hút vào vùng tam giác như trêu ngươi trên ngực anh và điều đó
làm nàng mất vài giây để hồi phục.

Khi nàng chú ý đến khuôn mặt anh, nàng nhận ra anh đang chăm
chú nhìn nàng, mắt anh nhìn khắp vạt áo trên của chiếc váy, chăm chú vào nơi mà
mép cổ áo ôm sát lấy khuôn ngực nàng trước khi di chuyển đáp lại ánh mắt nàng.
Nàng nhận ra sự ngưỡng mộ nam tính ở đó và, đỏ mặt, nàng chuyển hướng chú ý
sang em trai nàng.

Chỉ để khám phá ra cậu nhóc đang mặc một bộ quần áo không
thích hợp cho bữa ăn: Quần ngắn, một cái áo sơ mi bẩn và một chiếc cà vạt được
thắt tinh vi - nếu nó không bị nhăn nheo. Cà vạt cùa Nick. Anh đã dạy em trai
nàng cách thắt một chiếc cà vạt.

Nàng cảm thấy thật ấm áp và mỉm cười với em trai. “Thật là
đẹp!” Cậu bé hài lòng trước lời khen ngợi của nàng và nàng đáp lại ánh mắt của
Nick. “Cảm ơn.”

Anh đang làm mọi chuyện trở nên khó khăn hơn mà không
giống anh.

Rock chú ý đến phần cổ bị thiếu vật dụng của bạn anh và bật
cười, một nụ cười rạng rỡ. “Dường như cậu đã quên thứ gì đó, St. John.”

Nick cười tươi. “Ta hy vọng nàng sẽ thứ lỗi cho ta vì trang
phục lạ lùng của mình, thưa quý cô Isabel.” Nick nói, giọng điệu trêu chọc khi
anh bước đến và hôn lên tay nàng, cái động chạm đó thiêu cháy găng tay của
nàng. “Nàng biết đó, ta nhận thấy mình có một học sinh rất thích học cách thắt
cà vạt vào tối nay.”

Hình ảnh James và Nick cùng nhau tập thắt cà vạt hiện lên
trong đầu Isabel và đó là một điều kỳ diệu - James có một người hướng dẫn cậu
bé những việc phức tạp cúa nam giới và đó Isabel có một đối tác để giúp nàng
làm hoa tiêu cho những thách thức của việc nuôi dạy một bá tước nhỏ tuổi.

Một đối tác.

Từ ngữ này mới thú vị làm sao.

Nàng nhìn vào mắt Nick một lúc lâu, lạc đi trong suy nghĩ về
anh ở đây, có thể giúp đỡ nàng. Lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ đó, nàng nói. “Không phải
thế. Em chắc rằng chúng em có thể tìm cho ngài một chiếc cà vạt khác... thích
hợp.”

“Không cần khách sáo, thưa quý cô.”

Anh mỉm cười ấn tượng. Điều đó làm nàng cảm thấy như
thể có quá ít không khí trong phòng.

“Tốt thôi. Không có lý do gì để chúng ta câu nệ hình thức
vào tối nay cả. Em rất vui vì ngài đến đây mà không có chiếc cà vạt như thế
này.” Isabel hít thở, cân nhắc người đàn ông này và em trai nàng và họ tạo nên
một chân dung lịch lãm. Ngay lập tức Nick đã gần gũi hơn. Dễ mến hơn. Hấp dẫn
hơn.

Quá hấp dẫn.

Hắng giọng, Isabel nói, “Chúng ta ăn chứ?”.

Họ đi đến bàn, đã được bày trí một cách công phu - theo sự
sắp đặt của Gwen, Isabel cược là thế - và các quý ông giúp các quý cô an tọa.
Có sự thân mật khi Nick kéo ghế cho Isabel, cái cách anh rướn người, tấn công
nàng bằng hơi ấm và mùi thơm của gỗ đàn hương. Nàng nhanh chóng quay lại nói
lời cảm ơn và anh thì thầm, “Đó là vinh dự của ta”, chỉ đủ to để nàng nghe
thấy. Nàng cảm thấy hơi thở của anh lướt qua bờ vai trần của mình. “Ta biết
nàng sẽ trở nên lộng lẫy trong trang phục màu đỏ mà.”

Cảm giác thích thú ùa đến trong nàng.

Anh là một người đàn ông nguy hiểm.

Nàng lắc đẩu để quên đi ý nghĩ đó, hoàn toàn không thích hợp
và tiếp nhận thức ăn. Tối nay Gwen đã rất cố gắng - tạo ra những món ăn đơn
giản và ngon lành mà hầu hết đến từ vùng Townsend. Nó không quá phô trương - chắc
chắn rằng Quý ngài Nicholas đã thưởng thức rất nhiều món ăn tinh tế - tuy nhiên
các món ăn này rất thích hợp và rất ngon và là một bữa tiệc theo các tiêu chuẩn
cùa Townsend Park.

Khi nàng nhìn thấy món thịt cừu và món mứt được mang ra như
các món chính, Isabel cảm thấy vô cùng lo lắng. Bữa ăn này quá đơn giản để
chiêu đãi các quý ông - những người đã đi du lịch khắp thế giới, họ đã thưởng
thức rất nhiều các khẩu vị khác nhau. Họ thấy thích thú gì với một bữa ăn tối
đơn giản ở vùng đất hoang vu của Yorkshire? Họ có thể cảm thấy thú vị gì với
hai cô gái không được dạy bảo như một quý cô thực sự và một đứa trẻ mười tuổi?

Ý nghĩ đó làm nàng lo lắng khi bữa tối bắt đầu và Isabel rơi
vào im lặng, tách biệt với cuộc nói chuyện xung quanh.

Khi Rock và Lara hỏi James về những bài học và sự kiện trong
ngày của cậu ta, Nick nghiêng người về phía Isabel, “Nàng không tham gia cùng
chúng tôi sao”.

Nàng nói thẳng “Em đang nghĩ về bữa ăn.”

“Đó là một bữa ăn tuyệt vời”, Nick trả lời và Isabel cảm
thấy nghi ngờ về điều đó.

“Em chắc rằng bữa ăn này không phong phú bằng các bữa ăn
ngài đã dùng”

“Không đâu.”

“Chắc chắn không xa hoa như những bữa ăn ngài đã dùng.”

Nick nghiêm túc nhìn nàng, không khoan dung với thái độ tự
ti của nàng. “Ngược lại, Isabel. Bữa ăn này là một kết thúc lý tưởng cho.. một
ngày bất bình thường.”

Và giọng nói trầm, cởi mở của anh đã xua tan mọi nỗi nghi
ngờ của Isabel. Lời nói của anh là một lời hứa tinh quái gợi lên những hình ảnh
và cảm xúc giữa họ trong phòng chứa tượng và làm nàng ước anh sẽ lại hôn nàng.
Làm nàng ước họ đang ở một mình.

Nhưng họ không thể.

Họ đang ăn tối.

Với mọi người.

Với trẻ con, Chúa ơi.

Cúi đầu xuống, nàng giấu đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình
trong khay đĩa. “Em rất vui khi ngài thích nó, thưa ngài.”

“... Và Quý ngài Nicholas và em đã có cuộc gặp gỡ riêng.”

Isabel ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu nói của cậu em trai,
bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Lara. “Cuộc gặp của hai người? Cuộc gặp như thế
nào?”

“Một cuộc gặp giữa hai người đàn ông.”

Nàng tựa lưng vào ghế. “Sao cơ?”

“Chúng em có vài điều để thảo luận”, James nói đơn giản.

Nàng quay sang nhìn Nick. “Để thảo luận.”

Anh nâng ly, làm điệu bộ như mình đang uống. “Đại loại thế.”

“Chị...”, nàng quay sang James. Họ có thể thảo luận
điều gì mà không có nàng chứ?
 “Về điều gì?”

“Đó thực sự không phải là điều chị cần quan tâm đâu, Isabel.
Em hỏi Quý ngài Nicholas về những chuyện của anh ấy, như một bá tước.”

Như một bá tước sao?

Mắt nàng mở lớn trước câu nói của em trai. Im lặng, nàng
quay sang Nick, người đang cố nén cười. “Ta không thể từ chối, quý cô Isabel.
Cậu ấy, thực sự là một bá tước. Và cũng là chủ nhà.” Anh dừng lại, rồi nói.
“Món thịt cừu này thật tuyệt vời, đặc biệt món mứt này quá tuyệt. Cậu không
nghĩ thế sao Rock?”

“Dĩ nhiên rồi”, gã khổng lồ nói và Isabel nhận ra sự hài hước
trong giọng nói của anh ta.

Nàng muốn nhìn thấy cả hai người bị nhúng trong món mứt
đó.

Nàng nhìn sang Lara, chú ý đến sự thích thú đang nhảy nhót
trong ánh mắt cô em họ và quắc mắt nhìn cô ấy. Không bị ánh hưởng, Lara quay
sang James và nói. “Vậy là em đã học được cách thắt một chiếc cà vạt rất ấn
tượng!”

“Ồ, vâng”, James nói, một cách háo hức, tay chạm vào cà vạt.
“Chị có muốn nhìn em thắt không?” Trước khi Lara có thể trả lời, James giật
mạnh một đầu cà vạt, tháo nó ngay trong bữa ăn tối.

Khi James bắt đầu bài học thắt cà vạt của mình, Isabel
nghiêng người về phía Nick. “Như ngài biết”, nàng thầm thì, “Em trai em là một
bá tước, nhưng cậu bé vẫn chưa biết cách cư xử phù hợp với vị trí của mình. Em
nghĩ ngài nên kể cho em biết về điều mà cả hai đã nói”.

Vẫn nhìn James, Nick trả lời, “Về nàng”.

Chắc chắn nàng không nghe nhầm. “Em ư?”

“Đúng.”

“Điều gì về em?”

Anh cắt nhỏ miếng thịt cừu và xiên nó với một miếng khoai
tây xào. Anh chậm rãi nhai kỹ một lúc lâu, đến khi Isabel bắt đầu cảm thấy tức
giận vì không thể tiếp tục giữ im lặng thêm “Ôi, Chúa ơi. Nuốt nào!”

Nick quay sang giả vờ ngạc nhiên. “Sao thế, quý cô Isabel,
thật mạnh mẽ! Nàng nên cẩn thận - nàng nên nhường nó cho ta nếu cảm thấy khó
tiêu.”

“Thật đáng tiếc, thưa Quý ngài Nicholas.” Anh mỉm cười, nhỏ
và kín đáo, nàng cảm thấy ấm áp trước âm thanh đó. “Ngài thích món này à.”

Anh đáp lại ánh mắt nàng và không thể nhầm được trong mắt
anh xuất hiện sự cháy bỏng. “Ta thừa nhận là rất thích. Thực tế, ta thích toàn
bộ khoảng thời gian ở bên nàng.”

Câu nói đó làm Isabel đỏ mặt và thích thú.

Anh đang có ý định gì với nàng?

Nàng không thể cho phép anh biến nàng thành một cô gái ngớ
ngẩn mỗi khi họ nói chuyện. Hắng giọng, nàng nói, “Em phải yêu cầu ngài, thưa
ngài Nicholas. Ngài và James đã nói về chuyện gì?”.

“Nàng không cần lo lắng, Isabel.” Nick nói, “Đơn giản là em
trai nàng quan tâm về hạnh phúc của nàng khi cậu ta đi học thôi”.

Isabel nhìn James, đang lúng túng nhìn chiếc cà vạt khi Rock
giúp cậu nhóc hoàn thành. “Vậy tại sao James lại nghĩ đến việc nói chuyện với
ngài?”

Nick dựa lưng vào ghế khi khay đĩa sạch bong, nhìn thẳng vào
Isabel. “Cậu bé nghĩ ra một lời đề nghị để giúp nàng an toàn và yêu cầu ta làm
điều đó.” Anh quay sang nhìn James ngồi đối diện bên kia bàn. “Làm tốt lắm,
James à. Đây chắc chắn là lần thắt tốt nhất của em!”

James cười toe toét khi được khen, quay sang nhận thêm sự
khen ngợi từ Lara, người đang gắp thức ăn cho cả cậu bá tước nhỏ và Rock, cảm
kích vì sự hỗ trợ của anh ta.

Isabel không thể đánh giá được tình huống này. Nhíu lông mày,
nàng thầm thì với Nick. “Lời đề nghị gì?”

Chờ đợi đến khi Regina dọn đĩa của anh, Nick nghiêng người
về phía Isabel. “Cậu bé nghĩ chúng ta nên kết hôn.”

Isabel mở miệng, rồi ngậm lại và lặp lại động tác đó lần
nữa.

Khóe miệng Nick nhếch lên thích thú. “Sao thế, Isabel. Ta
tin ta đã làm nàng không thể nói nên lời nào rồi.”

“Em...” Isabel dừng lại, không biết nên nói gì

“Cậu bé đã nghĩ rất kỹ về điều đó”, anh nói. “Cậu ta tin với
khả năng quản lý nhà cửa và tính toán của nàng thì nàng có thể trở thành một ứng
cử viên xuất sắc cho vị trí người vợ.”

Chắc chắn chuyện đó không xảy ra. Không phải ở đây. Tại bàn
ăn tối.

“Cậu bé cũng rất hào hứng muốn cho ta xem nàng cưỡi ngựa. Ta
được biết khả năng cưỡi ngựa của nàng sẽ chinh phục được ta. Ta rất trông chờ
vào điều đó.”

“Em...”

“Đồng thời - đây là lời bình phẩm - nàng không xấu.” Nàng
chớp mắt.

Mắt Nick hiện lên sự thích thú. “Hãy nhớ. Isabel. Chính em
trai nàng nói. Ta sẽ không dùng những lời khen như thế. Ta sẽ nói cái gì đó
không mấy thú vị hơn. Một nhà hùng biện tài hoa đã xuất hiện...”

“Không xấu.” Nàng hơi lắc đầu. “Đó quả là một lời khen đáng
yêu.”

“A. Nàng đã khôi phục lại giọng nói của mình rồi.” Anh mỉm
cười, mãn nguyện và đắc thắng và nàng không thể làm gì ngoài trừ phụ họa thêm.

“Có lẽ vậy.” Nàng dừng lại, “Hãy nói cho em, thưa ngài,
trường học sẽ giúp em trai em học được những từ ngữ tốt hơn để tán tỉnh một nữ
bá tước tương lai chứ?”.

“Hy vọng thế”, anh trả lời, “Chúng ta nên quan tâm đến tương
lai của dòng họ Reddich rồi”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3