Chờ tình yêu lên tiếng - Chương 10 phần 1

Chương 10

Càng về đến gần nông trại nhà Pierce, tinh thần
Claire càng sụt giảm nghiêm trọng. Logan trầm lặng hoàn toàn,
nàng cũng giữ thái độ như thế.

Có phải có điều gì khác trong tâm trí anh, hay biểu
hiện này chỉ liên quan đến ba từ ngắn ngủi được nàng thốt ra khi đang
chìm đắm vô thức giữa khoái lạc? Claire không thể nghĩ ra được lý do
nào khác biện hộ cho lối hành xử của Logan ngày hôm đó cả, nàng
hiểu chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nàng biết chắc vấn đề.

Nhưng rồi nàng nghĩ đến đến những điều khác nữa
khiến cho mối bận tâm về sự im lặng của Logan càng trở nên đáng sợ
hơn, nàng cảm thấy lòng kiêu hãnh của mình bị tổn thương nghiêm
trọng. Logan có kinh nghiệm trong đời sống chiếu chăn, nàng
thì không. Liệu có phải sự im lặng của anh là bởi anh thất vọng vì
nàng thể hiện dở tệ? Phải chăng “yêu” nàng không hề khiến anh thỏa
mãn?

Thực lòng mà nói, nàng hết sức bận tâm về những
gì xảy đến với mình khiến cho nàng sao nhãng tất thảy. Lúc hành
sự, anh có vẻ hết sức thỏa mãn, nhưng rồi, có lẽ cơn thỏa mãn chỉ
lên đến một mức độ nhất định. Trong tâm trí của mình, nàng đã đê mê
và háo hức không che đậy, đáp lại anh đến từng cử động nhỏ – chủ
yếu là bởi nàng chẳng thể ngăn mình lại – nhưng liệu có phải nàng
không biết chừng mực chăng?

Anh có vẻ thích thú khi nàng còn là trinh nữ, thế
nên chắc hẳn anh mong đợi nhiều cảm xúc mãnh liệt hơn…

Nàng không thể nghĩ đến từ nào khác ngoài từ “ngón
nghề”, nghe có vẻ thích hợp với sự thỏa lòng. Nhưng thế thì đã sao
chứ? Có phải nàng khiến anh thất vọng đến độ anh không còn nghĩ đến
điều gì khác tốt đẹp hơn?

Bởi vì nàng thuộc tuýp người luôn tự hào những gì
mình làm là chính xác, đúng đắn và hiệu quả, ý nghĩ không ước
định được một vấn đề quá đỗi quan trọng như thế đã thổi mạnh vào
cái tôi cá nhân của mình.

Thật nhẹ lòng khi cuối cùng cũng đã về đến nông
trại, chẳng còn cách nào khác hơn để hóa giải tình trạng căng thẳng
giữa hai người hơn là nhanh tay chuyển đồ của nàng vào
nhà. Logan gọi thêm vài người giúp, công việc xong xuôi chỉ
trong chốc lát.

Logan để Cody cho Claire trông trong khi anh đưa
chiếc rơ-mooc đã thuê lên phố để gửi trả công ty cho thuê. Claire sẽ
đợi anh trở về, nàng nhanh chóng mở các thùng đồ vừa được những
người làm công trong nông trại khuân vào phòng ngủ chính.

Những thùng khác được đặt trong một căn phòng dành
cho khách, vì thế không cần vội sắp xếp đám đồ đó. Lúc nàng đang
làm việc, Cody chơi với mấy chiếc thùng chưa mở băng keo, cho đến khi
nàng phải động tay đến chúng. Cuối cùng, thằng bé chơi với mấy cái
thùng rỗng không, chồng chúng lại thành đống rồi rê rê quanh phòng.

Thu dọn xong xuôi, Claire giúp thằng bé chồng bốn cái
thùng lên nhau, đứng nhìn nó giật cho thùng đổ xuống, xem xét kết
quả rồi lại chồng thùng lần nữa cho thằng bé chơi tiếp. Claire ngồi
trên giường trông Cody chơi cho đến khi chán chê rồi, nó bỏ lại những
chiếc thùng, quay trở về phòng mình nhún nhảy trên con ngựa bấp bênh.

Claire bước dọc hành lang xuyên qua khu nhà chính,
nhưng Logan lên phố vẫn chưa về. Đã gần đến giờ ăn trưa, nàng
quay trở lại thay quần áo và tắm rửa cho Cody. Mãi đến khi hai mẹ con
ngồi vào bàn ăn vẫn chưa thấy tăm hơi Logan đâu, cảm giác ngon
miệng cũng như anh, trốn khỏi nàng mất rồi.

Những ngày tiếp theo là nỗi thất vọng lớn lao. Logan
dành toàn bộ thời gian của ngày ở bên ngoài, càng xa nàng càng tốt.
Những dấu hiệu họ vẫn là một gia đình chỉ diễn ra vào giờ ăn và
khoảng thời gian sau bữa tối, kh đưa Cody đi cưỡi ngựa.

Claire cũng không được dạy cưỡi ngựa thêm lần nào
nữa. Như thể Logan đã đổi ý hoàn toàn, nàng không thể có cách lý
giải nào khác hơn là coi đó như dấu hiệu tiêu cực. Anh cũng chẳng
nhắc gì đến chuyện hoàn thành thủ tục nhận nuôi thằng bé, Claire
thì chưa dám hỏi trước khi anh tỏ ra có thể tiếp cận.

Chỉ duy khi lên giường, vị thế của họ đổi khác hoàn toàn. Ở
đó Logan gần gũi hơn, nhưng cũng tại đó Claire ngay lập tức lạnh
băng, ngăn anh lại ở phía nệm của anh. Sao anh dám làm thế chứ?

Nếu ban ngày anh thích cư xử kiểu máu lạnh, anh cứ
nên tiếp tục giữ đúng thái độ như thế khi ánh đèn đi vắng. Anh đã
nhận được bước thông điệp hết sức rõ ràng như thế từ nàng, thế nhưng anh vẫn
ương bướng không chịu hiểu cho, chắc chỉ sau ý chí khăng khăng không chịu nói
với nàng lời nào.

Ban đầu Claire nghĩ anh phải là người lãnh trách nhiệm tạo
ra sự biến đổi, bởi vì chính  anh đã bày ra mọi trò này, từ cuộc hôn
nhân của họ cho đến lần chung đụng gần gũi. Nàng cho rằng những việc là đó chín
chắn hơn hẳn so với kiểu im lặng này.

Nhưng nàng cảm thấy tổn thương nên chỉ giữ khoảng cách ngây
ngô thế này.

Nhưng ít ra Logan cũng dành thời gian chơi với
Cody. Hàng đêm bên con ngựa, sau khi giữ thằng bé cùng chơi các món đồ chơi cũ
trong thư phòng. Những lúc ấy, Claire không đến gần bọn họ, bởi Logan coi trọng
việc tạo lập quan hệ giữa riêng anh và đứa cháu. Đối với Logan, mối quan hệ này
vô cùng quan trọng, bất chấp những gì diễn ra giữa anh và Claire.

Đến thứ hai, Claire quyết định nàng đã lãnh đủ rồi, nàng
không thể chịu đựng sự im lặng này thêm lấy một giây một phút nào nữa. Để ngăn
mình đi tìm Logan mà làm ra môn ra khoai ngay tức khắc, đầu giờ chiều nàng đưa
Cody vào thị trấn sau giấc ngủ trưa của thằng bé, vừa ngó nghiêng cuộc sống của
dân tình ở đây, vừa tìm mua loại áo quần dành riêng cho việc cưỡi ngựa mà Logan
đã nhắc đến vào đêm đầu nàng ở nông trại. Đáng lẽ nàng nên rủ anh đi theo để
được anh tư vấn cho, nhưng nàng ngờ rằng anh sẽ lại lấy lý do “bận lắm’’.

Nàng không tin là mình sẽ không phản ứng lại khi anh nói
thế. Nhưng bởi vì nàng vẫn muốn thi gan đến cùng nên đây không phải là lúc để
thử. Có lẽ nên đợi đến lúc nàng hạ hỏa, trước tiên nàng cần tìm cho ra vài dấu
hiệu Logan muốn nói chuyện tay đôi, nếu không họ sẽ gấu ó với nhau mất thôi.

Hai mẹ con chỉ mới ghé qua vài cửa hàng bán trang phục của
dân miền tây thì Kiki Lynch giữ chân họ bên vệ đường.

“Chán cuộc sống nông trại rồi sao?” cô ta hỏi, và Claire
chẳng thể nhầm được khi một bên khóe môi người phụ nữ xinh đẹp kia cong lên.

Claire cười với vẻ chẳng thèm để tâm đến lời cạnh khóe đó.
“Anh Logan hôm nay bận việc nên tôi tranh thủ đi ngó nghiêng đây đó ấy mà.”

“Mà tiện đây,” nàng nói thêm, ý nghĩ này vừa chợt nảy lên
trong nàng. “Cô rất sành cưỡi ngựa liệu tôi có thể hỏi xin cô vài lời khuyên
được không? Logan bảo tôi và Cody cần có áo quần, mũ và giày cưỡi
ngựa, mà tôi thì mù tịt, chẳng biết chọn thế nào. Đồ jean có vẻ cứng quá, còn
mũ với giày thì có đến hàng tá loại khác nhau. Tôi nên nghe theo lời tư vấn của
người bán hàng hay tìm người sành hàng như cô để tham khảo ý kiến nhỉ?”

Lúc bấy giờ Claire quyết định nếu nàng muốn chung sống
cùng Logan - cứ cho là cuộc hôn nhân của hai người vẫn chưa đến bên
bờ vực đi - thì nàng cần phải hòa hợp với mọi người ở đây, ít ra thì cũng là
với những người mà Logan quen biết và hay tiếp xúc. Cho đến giờ thì Kiki
Lynch là người duy nhất nàng được gặp, thêm một tí ngoại giao khéo léo sẽ bớt
đi vẻ thù địch rành rành của cô.

Thêm vào đó, có thể Kiki sẽ nhắc đến chuyện gì đó giúp nàng
hiểu thêm về anh chồng bí ẩn của mình. Kể cả Kiki có cho nàng thông tin sai
lệch đi nữa thì ít nhất nàng cũng có thể có ý niệm mơ hồ nào đó.

Kiki chỉ hé chút ngạc nhiên trước khi mỉm cười. Claire không
hoàn toàn tin tưởng nụ cười đó, nhưng nàng vẫn nuôi hy vọng.

“Tốt thôi, tôi có thể giúp cô mà, Carla. Ngay bây giờ nhé?”

“Giờ thì tuyệt quá rồi. Tôi thực sự rất lấy làm cảm kích,
nhưng tôi chỉ còn khoảng chừng một tiếng đồng hồ, sau đó chúng tôi phải trở về
nhà cho kịp giờ ăn tối.”

“À, cũng không lâu lắm đâu,” Kiki bảo nàng, vẻ mặt cô hưng
phấn với ý nghĩ nào đó vừa nhen nhóm tức thì. “Phụ nữ chúng mình luôn biết cách
dàn xếp nhanh chóng mọi chuyện, phải không nào?”

Claire nhủ mình cười hưởng ứng. “Đấy là lý do để chúng ta sử
dụng thẻ tín dụng, phải không nào? Vậy là chúng ta có thể hô ‘Thanh toán!’ ?”

Kiki cả cười trước câu đùa của rích và trong khoảng khắc,
Claire tóm được tia ngạc nhiên thành thực trong mắt cô ta.

Nhưng rồi cơn lốc mua sắm mà Kiki tạo ra đã cuốn cả hai vào.
Cody đi theo, ngây thơ không biết mẹ nó đang dùng thẻ tín dụng cá nhân
trước chi trả cho cuộc sống của hai mẹ con nó. Vốn luôn phải chật
vật cân bằng các khoảng thu chi hàng tháng, Claire phải nghiến răng
nghe theo Kiki về những món đồ tối cầm thiết cho cô và Cody.

Từng giây trôi qua, nàng hình dung thấy tài khoản
tiết kiệm của mình co lại đáng kể, nhưng nàng vẫn lấy tất cả những
thứ Kiki gợi ý. Dù sao sau này nàng vẫn có thể mang trả lại những
món hàng không phù hợp. Điều quan trọng là biến Kiki thành bạn hơn
là kẻ thù

Mà cũng còn chờ xem cô ta có hé lộ điều gì không.
Thế mà cuối cùng, điều duy nhất Claire rút ra được là phải hết sức
thận trọng trong chi tiêu. Trong đời, nàng chưa bao giờ cùng lúc ném
cả đống tiền mua áo quần như thế, dù là cho nàng hay cho Cody.

Khi Kiki giúp nàng các món đồ đã mua ra xe, hàng
đống túi và hộp chất ngồn ngộn trên ghế sau. Cody đã đội mũ và đi
đôi giày mới, thằng bé khoái chí giậm chân trên đủ các loại ván sàn
của các cửa hàng cũng như trên vệ đường để nghe âm thanh phát ra từ
đế giày.

Trước khi Claire tuôn một tràng cảm ơn rối rít đến
Kiki, nàng đã nghe thấy mình nhận lời đến chơi nông trại nhà Lynch
vào sáng hôm sau để học cưỡi ngựa.

Kiki cười ngất. Câu nói “Chị muốn học cưỡi ngựa
kiểu thanh lịch của quý cô chứ Carla” nghe có vẻ trêu ngươi hơn bao giờ
hết, nhưng rõ ràng Kiki đã quyết định sẽ dạy nàng. Kiki định giúp
nàng thực hay vờ thì còn phải chờ xem, trừ khi Claire nghĩ ra được
lý do để hủy hay trì hoãn cuộc hẹn.

Claire từng trông đợi Kiki sẽ giúp nàng chọn mua
những món đồ hoàn toàn phá cách, nhưng có vẻ cô ta không làm thế.
Thực tế, Claire đã thích mê đôi giày cao bồi màu đỏ mua để mặc trong
những dịp đặc biệt. Kiki hết lòng khuyên nàng nên mua đôi màu đen để
dùng hàng ngày trong nông trại, nhưng nàng không thể nào bỏ lại đôi
màu đỏ hào nhoáng, chiếc thẻ tín dụng của nàng được thể choáng
váng ngất đi.

Khi đã cùng Cody yên vị trong xe và ra tới đường quốc
lộ ngay rìa thị trấn, Claire lơ đãng liếc đồng hồ xe và giật bắn cả
người. Hai mẹ con nàng đã trễ, quá trễ giờ ăn tối.

Claire mải mê mua sắm nên cứ ngỡ mới một giờ trôi qua,
trong khi thực tế đã gần đến hai giờ đồng hồ. Khi nàng quyết định đi
chơi, Logan không ở đó nên không biết, nhưng bà Elsa thì có.

Claire bẵng đi, không nghĩ đến chuyện gọi điện về
nông trại trước khi rời thị trấn vì không để ý đến giờ giấc. Giờ
hai mẹ con nàng đã ở trên đường quốc lộ rồi, cả hai sẽ chỉ càng về
trễ nếu nàng lái ngược trở lại tìm chỗ gọi điện, vì thế nàng cứ
tiếp tục phóng xe đi. Nàng cũng quên không hỏi bà Elsa xem Logan có
điện thoại di động không, giờ thì nàng tiếc điếng vì không làm thế.

Khi nàng và Cody cuối cùng cũng về đến nông trại và
ra khỏi xe, nàng để thằng bé xách hai chiếc túi trong đám đồ vừa mua
trong khi nàng gom và cố sức tha càng nhiều túi càng tốt trong đống
còn lại sau thằng bé. Cody lên đến cửa trước nàng, nó đặt hai cái
túi của mình xuống rồi nhanh chóng đá mũi giày vào một chiếc túi
để nghe tiếng vỏ sột soạt. Cửa lớn bất thần mở tung ra ngay khi
Claire bước đến chỗ Cody.

Vẻ mặt Logan cau có vô cùng, ánh mắt sẫm
của anh bùng lên giận dữ buộc mình nở nụ cười trước anh.

“Em xin lỗi vì mẹ con em về trễ. Hai mẹ con đi chọn
mua các đồ mà anh nói hôm trước, em quên bẵng không chú ý đến giờ
giấc. Em hy vọng bà Elsa không lấy làm phiền lòng trước sự vô tâm của
em. Và cả anh nữa,” nàng nói thêm.

Thật là vô duyên khi về trễ mà không báo trước cho
cả nhà, Claire hết sức hối tiếc vì đã gây phiền phức như thế này.
Nàng biết thừa sự chậm trể này sẽ chẳng mảy may tác động đến anh
chồng hay tự ái và vẫn giữ vẻ lạnh nhạt kia.

“Còn đồ trong xe à?” anh làu bàu hỏi.

“Dạ. Cả túi xách lẫn các hộp đồ. Cất mấy thứ này
xong, em sẽ ra lấy nốt.”

“Anh sẽ mang vào,” anh lẩm bẩm, Claire hơi né sang bên
khi anh bước ngang qua chỗ Cody để tiến về phía chiếc xe. Nàng nhìn
theo bước chân anh, rồi đẩy Cody vào nhà cùng đám túi xách lỉnh
kỉnh.

Còn một ít thời gian, nàng xách các món đồ chạy
như bay về phía hành lang phòng ngủ để đó sắp xếp phân loại sau, rồi
ngay lập tức trở lại cửa chính ngôi nhà, vừa kịp lúc Logan bước vào
với các hộp giày lẫn mũ, bốn túi đồ treo tòng teng, hai ngón tay út
của anh mỗi ngón lủng lẳng hai túi.

Anh đặt đống hộp trên chiếc bàn trong phòng nghỉ,
dựng mấy chiếc túi tránh chỗ lối đi trên sàn còn Claire thì đóng
cửa lại. Cody giậm giậm trên sàn lát gạch, đầu vẫn đội chiếc mũ cao
bồi dành cho trẻ con, Logan quay lại ngắm thằng bé. Gương mặt lạnh
lùng của anh dịu lại đôi chút, anh nhìn sang Claire.

“Mấy thứ này trông cũng được. Thằng bé có vẻ thích
âm thanh của đôi giày mới.”

Những lời nói này nằm ngoài mong đợi của nàng. Như
thể bất chấp cơn giận của mình, Logan đang chìa ra nhánh ôliu
dung thứ. 

“Cody đã giậm chân đến nửa đường thị trấn để thử.
Em cá là anh sẽ cạy cục lắm thời giờ mới bảo được thằng bé bỏ mủ
ra. Nó bảo nó muốn có chiếc mũ như mũ của bác, thế nên nhất định
phải lấy chiếc màu đen. Em không chắc lắm, nhưng theo ý kiến của
chuyên gia, chiếc này y hệt mũ của anh.

Vẻ lạnh lùng của anh dịu thêm một chút nữa. “Chuyên
gia nào?”

“Kiki đó. Thực ra, cô ấy đã giúp mẹ con em chọn
những món đồ mà cô ấy nghĩ là anh thích. Hay ít ra là phần lớn các
món đồ. Cô ấy đã hết sức tử tế, nhưng…”

Claire ngập ngừng. “Anh nhớ nhé, đôi giày màu đỏ là
do em chọn chứ không phải Kiki đề xuất.”

 “Em không mua giày đỏ cho thằng bé đấy chứ?” Ý
tưởng này rõ ràng khiến anh khó chịu.

“Không đâu,” nàng nói nhanh, tay đan lại với nhau. “Đôi
giày đỏ là của em. Nhưng Kiki khuyên em lấy đôi màu đen để đi hàng
ngày, thế nên em mua thêm đôi đó nữa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3