Người truyền ký ức - Chương 11
Cậu mỉm cười khi quan sát bé mới
thận trọng đặt một bàn chân nhỏ xíu lên trước chân còn lại, sung sướng cười
trước từng bước đi thử của mình.
“Tối nay bố muốn đi ngủ sớm,” Bố
nói. “Mai sẽ là một ngày bận rộn với bố. Cặp sinh đôi sẽ ra đời vào ngày mai,
và những kết quả kiểm tra cho thấy chúng giống hệt nhau.”
“Một ở đây, một đi Nơi Khác,” Lily
ngâm nga. “Một ở đây, một đi Nơi…”
“Bố có phải đích thân đưa nó tới
Nơi Khác không?” Jonas hỏi.
“Không, bố chỉ phải lựa chọn thôi.
Bố sẽ cân chúng, giao đứa to hơn cho một Người Nuôi trẻ đang đứng chờ bên cạnh,
sau đó bố sẽ lo cho đứa nhỏ hơn được tắm rửa sạch sẽ và thoải mái. Rồi bố sẽ cử
hành một Lễ Phóng thích nho nhỏ và…” Ông liếc nhìn xuống và cười với Gabriel.
“Rồi bố sẽ vẫy chào bái bai,” Bố nói với giọng nựng nịu dành riêng cho bé mới.
Ông vẫy tay với điệu bộ quen thuộc.
Gabriel khúc khích cười và vẫy chào
đáp lại ông.
“Vậy sẽ có người đến đón đứa nhỏ
hơn phải không? Một người từ Nơi Khác?”
“Đúng đó, Jonas-mèo nhác.”
Jonas lúng túng đảo mắt vì bố đã
gọi cậu bằng cái tên nựng ngốc nghếch.
Lily đang chìm trong suy tưởng.
“Nếu người ta đặt cho đứa trẻ song sinh nhỏ hơn một cái tên ở Nơi Khác thì sao
nhỉ, một cái tên như, xem nào, như Jonathan chẳng hạn? Và ở đây, trong cộng
đồng của chúng ta, vào Lễ Đặt tên, đứa bé mà chúng ta giữ lại cũng được đặt tên
là Jonathan, vậy là sẽ có hai đứa trẻ cùng tên, và trông chúng giống hệt nhau,
và rồi một ngày, có thể là khi chúng lên Sáu, một nhóm Sáu tuổi sẽ đi xe buýt
tới thăm một cộng đồng khác, và ở đó, trong một nhóm Sáu tuổi khác, sẽ có một
Jonathan giống hệt cậu Jonathan kia, và rồi có thể người ta sẽ nhầm lẫn và đưa
nhầm Jonathan kia về nhà, và có thể bố mẹ cậu ta không phát hiện ra, và rồi…”
Cô bé dừng lại lấy hơi.
“Lily,” Mẹ nói, “Mẹ có một ý kiến
rất hay. Có thể khi lên Mười hai, người ta sẽ trao cho con Nhiệm vụ là Người Kể
Chuyện! Mẹ nghĩ cộng đồng của chúng ta đã thiếu một Người Kể Chuyện quá lâu
rồi. Nhưng nếu mẹ ở trong Hội đồng, nhất định mẹ sẽ chọn con làm công việc đó!”
Lily cười toe. “Con có ý hay hơn để
kể thêm một câu chuyện nữa,” cô bé tuyên bố. “Biết đâu thực ra tất cả chúng ta
đều là song sinh mà không biết điều đó, và như vậy, ở Nơi Khác sẽ có một Lily
khác, một Jonas khác, một Bố khác, một Asher khác, một Trưởng lão khác, một…”
“Lily,” Bố rên rỉ. “Đến giờ đi ngủ
rồi.”
18
“Người Truyền thụ,” Jonas hỏi vào
chiều hôm sau, “Ngài đã từng nghĩ về việc phóng thích chưa ?” “Cậu muốn nói đến
việc phóng thích bản thân ta, hay chỉ là đề tài phóng thích nói chung?” “Cả
hai, cháu nghĩ thế. Cháu xin – cháu biết là đáng lẽ cháu phải nói chính xác
hơn. Nhưng cháu không biết chính xác mình định nói gì.”
“Ngồi dậy đi. Không cần phải nằm
khi thảo luận.” Jonas đã nằm sẵn trên giường khi câu hỏi chợt hiện ra trong tâm
trí cậu, giờ thì cậu lại ngồi dậy.
“Có lẽ thỉnh thoảng ta cũng nghĩ về
nó,” Người Truyền thụ nói. “Ta nghĩ về việc phóng thích của chính mình khi phải
chịu đựng quá nhiều đau đớn. Đôi khi ta ước, giá mà ta có thể đăng ký xin phóng
thích. Nhưng ta không được phép làm vậy cho tới khi Người Tiếp nhận mới được
huấn luyện xong.”
“Là cháu,” Jonas nói bằng một giọng
chán nản. Cậu không hề mong đợi quá trình tập huấn kết thúc, khi cậu sẽ trở
thành Người Tiếp nhận mới. Cậu biết rõ rằng dù rất vinh dự, nhưng đó là một
cuộc sống cực kỳ khó khăn và cô độc.
“Cháu cũng không thể đăng ký xin
phóng thích,” Jonas nhận xét. “Trong luật của cháu ghi như vậy.” Người Truyền
thụ cười cay nghiệt. “Ta biết. Họ đã nhét thêm mớ luật lệ đó vào sau cú thất
bại
năm trước.”
Cho tới giờ, Jonas đã nghe nhắc đến
thất bại lần trước rất nhiều lần. Nhưng cậu vẫn không biết mười năm trước
chuyện gì đã xảy ra. “Người Truyền thụ,” cậu nói, “hãy kể cho cháu sự việc xảy
ra thế nào đi. Làm ơn.”
Người Truyền thụ nhún vai. “Bề
ngoài thì nó khá đơn giản. Một Người Tiếp nhận tương lai được lựa chọn, giống
như cậu vậy. Quá trình lựa chọn diễn ra rất suôn sẻ. Nghi lễ được cử hành, và
sự lựa chọn được công bố. Đám đông hoan hô, như họ đã làm với cậu. Người Tiếp
nhận mới đã tỏ ra bối rối và hơi sợ hãi, cũng giống như cậu vậy.”
“Bố mẹ cháu nói đó là một cô nữ.”
Người Truyền thụ gật đầu.
Jonas nghĩ đến cô bạn gái mà cậu
thích nhất, Fiona, rồi rùng mình. Cậu không muốn cô bạn dịu dàng của mình phải
chịu đựng những điều mình phải trả qua, khi nhận lấy những ký ức. “Cô ấy như
thế nào ạ?” Cậu hỏi Người Truyền thụ.
Trông Người Truyền thụ có vẻ buồn
khi nghĩ tới điều đó. “Đó là một cô gái trẻ rất xuất sắc. Rất điềm tĩnh và trầm
lặng. Thông minh, hiếu học.” Ông lắc đầu rồi hít một hơi thật sâu. “Cậu biết
đấy, Jonas, khi cô ấy tới căn phòng này và trình diện với ta để bắt đầu quá
trình tập huấn…”
Jonas chen ngang. “Ngài có thể cho
cháu biết tên cô ấy không? Bố mẹ cháu nói không được phép nhắc lại nó trong
cộng đồng. Nhưng liệu ngài có thể nói với một mình cháu không?”
Người Truyền thụ lưỡng lự, vẻ đầy
buồn khổ, như thể việc nói ra cái tên đó đau đớn lắm vậy. “Tên cô ấy là Rosemary,”
cuối cùng ông cũng nói với Jonas.
“Rosemary. Cháu thích cái tên đó.”
Người Truyền thụ nói tiếp. “Khi tới
gặp ta lần đầu, cô ấy ngồi trên chiếc ghế kia, nơi cậu đã ngồi vào ngày đầu
tiên. Cô ấy rất háo hức và hưng phấn, hơi sợ nữa. Chúng ta đã nói chuyện. Ta cố
gắng giải thích mọi việc rõ ràng nhất có thể.”
“Giống như ngài đã làm với cháu.”
Người Truyền thụ buồn bã. “Việc
giải thích thật khó khăn. Toàn bộ sự việc vượt xa trải nghiệm của một cá nhân.
Nhưng ta đã cố. Và cô ấy lắng nghe rất chăm chú. Ta vẫn còn nhớ đôi mắt cô sáng
ngời ra sao.” Ông đột ngột nhìn lên. “Jonas, ta đã truyền cho cậu một ký ức mà
ta đã nói đó là ký ức ta thích nhất. Ta vẫn còn giữ một mảnh của nó. Căn phòng,
với gia đình, và ông bà, cậu còn nhớ chứ?”
Jonas gật đầu. Đương nhiên là cậu
nhớ. “Vâng,” cậu đáp. “Nó mang lại một cảm xúc thật tuyệt vời. Ngài đã nói rằng
đó là tình yêu thương.”
“Vậy thì cậu có thể hiểu rằng đó là
cảm xúc của ta đối với Rosemary,” Người Truyền thụ giải thích. “Ta yêu mến cô
ấy.”
“Ta cũng cảm thấy điều đó với cậu
nữa,” ông nói thêm.
“Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy
vậy?” Jonas hỏi.
“Quá trình tập huấn bắt đầu. Cô ấy
tiếp nhận rất tốt, như cậu vậy. Cô ấy rất say mê, rất thích thú được trải
nghiệm những điều mới. Ta vẫn còn nhớ tiếng cười của cô…”
Giọng ông ngập ngừng và tắt lịm.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Sau một lúc,
Jonas lại hỏi. “Làm ơn kể cho cháu đi.”
Người Truyền thụ nhắm mắt lại.
“Jonas, tim ta vô cùng đau đớn khi phải truyền nỗi đau cho cô ấy.
Nhưng đó là công việc của ta. Đó là
việc ta phải làm, như ta đã phải làm với cậu.”
Căn phòng chìm trong câm lặng,
Jonas chờ đợi. Cuối cùng Người Truyền thụ cũng nói tiếp. “Năm tuần, tất cả chỉ
có thế. Ta truyền cho cô ấy những ký ức hạnh phúc: một chuyến cưỡi trên vòng
quay ngựa gỗ; một chú mèo con để
chơi đùa; một cuộc dã ngoại. Đôi khi ta chọn một ký ức chỉ vì ta biết sẽ khiến
cô ấy cười, và ta trân trọng biết bao tiếng cười đó trong căn phòng luôn câm
lặng này.” “Nhưng cô ấy cũng giống cậu, Jonas ạ. Cô ấy muốn trải nghiệm mọi
thứ. Cô biết đó là trách nhiệm của mình. Và vì vậy cô ấy đã yêu cầu ta truyền
những ký ức khó khăn hơn.”
Jonas nín thở một lúc. “Ngài không
truyền chiến tranh cho cô ấy đấy chứ? Không phải chỉ sau năm tuần?” Người
Truyền thụ lắc đầu và thở dài. “Không. Ta cũng không truyền nỗi đau thể xác cho
cô ấy. Nhưng ta đã truyền cho cô ấy sự đơn độc, và sự mất mát nữa. Ta đã truyền
ký ức của một đứa trẻ bị tách khỏi cộng đồng.
Đó là lần đầu tiên cô ấy tỏ ra
choáng váng khi ký ức kết thúc.”
Jonas nuốt nước miếng. Rosemary, và
tiếng cười của cô, dường như đang dần trở thành hiện thực với cậu, và cậu hình
dung ra cô choáng váng ngước nhìn lên từ chiếc giường ký ức.
Người Truyền thụ tiếp tục. “Ta tìm
cách sửa lại, và truyền thêm cho cô ấy nhiều niềm vui thích nho nhỏ.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi, một khi
cô ấy đã biết về nỗi đau. Ta có thể thấy điều đó trong đôi mắt cô ấy.” “Cô ấy
không đủ dũng cảm chăng?” Jonas gợi ý.
Người Truyền thụ không đáp lại câu
hỏi đó. “Cô ấy khăng khăng đòi ta phải tiếp tục, không được nương nhẹ với cô
ấy. Cô ấy nói đó là bổn phận của mình. Và ta biết, dĩ nhiên, rằng cô ấy nói
đúng.” “Ta không thể ép mình phải bắt cô ấy chịu đựng nỗi đau thể xác. Nhưng ta
đã truyền cho cô ấy rất nhiều kiểu đau đớn. Cái nghèo, cái đói, và nỗi kinh
hoàng.”
“Ta phải làm vậy, Jonas ạ. Đó là
công việc của ta. Và cô ấy đã được lựa chọn.” Người Truyền thụ nhìn cậu vẻ khẩn
khoản. Jonas xoa bàn tay ông.
“Cuối cùng, vào một buổi chiều,
chúng ta kết thúc ngày hôm đó. Đó là một buổi tập huấn thật khắc nghiệt. Ta đã
cố kết thúc – như đã làm với cậu – bằng cách truyền vài ký ức hạnh phúc và vui
vẻ. Nhưng những khoảng khắc tràn ngập tiếng cười đã qua đi từ lâu rồi. Cô ấy
đứng dậy rất lặng lẽ, chau mày như thể đang quyết định điều gì đó. Rồi cô ấy
tới bên và vòng tay ôm lấy ta. Cô ấy hôn lên má ta.” Trước mắt Jonas, Người
Truyền thụ chạm lên má mình, như đang hồi tưởng lại đôi môi Rosemary chạm vào
mười năm trước. “Hôm đó cô ấy đã rời khỏi đây, khỏi căn phòng này, và không trở
về nhà. Ta được Phát thanh viên thông báo rằng cô ấy đã tới thẳng chỗ Trưởng
lão và yêu cầu được phóng thích.”
“Nhưng như thế là phạm luật! Người
Tiếp nhận không thể yêu cầu được phóng…” “Đó là trong luật của cậu, Jonas ạ.
Nhưng không có trong luật của cô ấy. Cô ấy đã yêu cầu được phóng thích, và họ
phải chấp thuận. Ta chưa từng gặp lại cô ấy.”
Vậy ra đó là thất bại, Jonas nghĩ.
Rõ ràng là nó đã khiến Người Truyền thụ buồn sâu sắc. Nhưng dù sao thì nó cũng
đâu có vẻ là một việc quá tồi tệ. Và cậu, Jonas, sẽ không bao giờ làm điều đó –
không bao giờ yêu cầu được phóng thích, dù cho giờ đây quá trình tập huấn của
cậu có trở nên khó khăn đến mức nào. Người
Truyền thụ cần một người kế tục, và
cậu đã được lựa chọn.
Rồi Jonas nảy ra một ý nghĩ.
Rosemary được phóng thích khi vừa mới bắt đầu tập huấn. Nếu có chuyện gì với
cậu thì sao? Bây giờ cậu đã có cả một năm ký ức.
“Người Truyền thụ,” cậu hỏi, “cháu
biết là cháu không thể yêu cầu được phóng thích. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra
thì sao: một vụ tai nạn chẳng hạn? Nếu cháu ngã xuống sông như bé Bốn Caleb thì
sao? Ừm, điều đó thì cũng không sao vì cháu bơi rất tốt. Nhưng giả sử cháu
không biết bơi, và bị ngã xuống sông và biến mất? Lúc đó sẽ không có một Người
Tiếp nhận mới, nhưng ngài cũng đã cho đi rất nhiều ký ức quan trọng, vì vậy dù
người ta có chọn một Người Tiếp nhận mới, thì những ký ức đó cũng đã mất, trừ
những cái bóng mà ngài còn giữ lại. Lại còn nếu…”
Đột nhiên, cậu gần như phá lên
cười. “Cháu có vẻ giống em gái Lily của mình quá,” cậu nói và cười với chính
mình.
Người Truyền thụ nghiêm nghị nhìn
cậu. “Chỉ có cách là cậu tránh xa con sông ra, anh bạn ạ,” ông nói.
“Cộng đồng đã mất Rosemary sau năm
tuần và đó là một tai họa đối với họ. Ta không biết cộng đồng sẽ ra sao nếu mất
cậu.”
“Tại sao đó lại là tai họa?”
“Ta nghĩ mình đã kể với cậu một
lần,” Người Truyền thụ nhắc nhở, “rằng khi cô ấy ra đi, những ký ức quay lại
với toàn dân. Nếu cậu biến mất trong dòng sông, Jonas ạ, những ký ức của cậu sẽ
không tan biến cùng với cậu. Ký ức là vĩnh cửu.”
“Rosemary mới chỉ có năm tuần đó,
và hầu hết là những ký ức tốt đẹp. Nhưng cũng có một vài ký ức khủng khiếp,
những thứ đã nhấn chìm cô ấy. Chúng cũng đã nhấn chìm cộng đồng trong một thời
gian. Tất cả những cảm xúc đó! Họ chưa từng trải nghiệm bao giờ.
“Ta đã bị nỗi đau buồn của bản thân
tàn phá, vì việc cô ấy mất tích, vì cảm xúc của bản thân về sự thất bại, đến
mức ta thậm chí không thèm giúp họ vượt qua điều đó. Ta cũng rất tức giận nữa.”
Người Truyền thụ im lặng trong một lúc, hẳn là đang suy nghĩ. “Cậu biết đấy,”
cuối cùng ông lên tiếng, “nếu mất cậu, với tất cả sự huấn luyện mà cậu có hiện
giờ, họ sẽ phải nhận lại tất cả những ký ức đó.” Jonas vờ nhăn mặt. “Hẳn là họ
không thích thế.”
“Hẳn rồi. Họ hoàn toàn không biết
cách đối phó với nó.”
“Cách duy nhất cháu có thể đối phó
với nó là vì luôn có ngài giúp cháu,” Jonas lưu ý với một tiếng thở dài.
Người Truyền thụ gật đầu. “Ta cho
rằng,” ông nói thật chậm, “rằng ta có thể…”
“Ngài có thể làm gì?”
Người Truyền thụ vẫn chìm sâu trong
suy tưởng. Sau một lúc, ông nói, “Nếu cậu bị sông cuốn trôi đi mất, ta nghĩ ta
có thể giúp cả cộng đồng như đã giúp cậu. Đó là một khái niệm khá thú vị. Ta
cần phải suy nghĩ về nó nhiều hơn. Có thể một lúc nào đó chúng ta sẽ lại thảo
luận về nó. Nhưng không phải bây giờ.” “Ta rất
mừng vì cậu bơi tốt, Jonas ạ. Nhưng
cứ tránh xa con sông ra nhé.” Ông khẽ cười, nhưng tiếng cười không hề thư thái.
Những suy tưởng của ông dường như đang ở Nơi Khác, và đôi mắt ông đầy vẻ phiền
muộn.
19
Jonas liếc nhìn đồng hồ. Luôn có
quá nhiều việc phải làm, đến nỗi cậu và người Truyền thụ hiếm khi chỉ ngồi và
nói chuyện, như họ vừa làm.
“Cháu xin lỗi vì đã tốn quá nhiều thời
gian cho những câu hỏi của mình,” Jonas nói. “Cháu chỉ hỏi vậy vì hôm nay bố
cháu sẽ phóng thích một bé mới. Một đứa trẻ song sinh. Ông ấy phải chọn một đứa
và phóng thích đứa kia, dựa trên cân nặng.” Jonas liếc nhìn đồng hồ. “Thật ra,
cháu nghĩ là ông ấy đã xong việc rồi. Cháu nghĩ là vào sáng nay.”
Khuôn mặt Người Truyền thụ hiện vẻ
nghiêm trang. “Giá mà họ đừng làm điều đó,” ông nói lặng lẽ, gần như nói với
chính mình.
“Chà, không thể có hai người giống
y hệt nhau được! Thử nghĩ xem nó sẽ lộn xộn tới mức nào!” Jonas khẽ cười.
“Giá mà cháu có thể xem,” cậu nói
thêm, như một ý nghĩ nảy ra muộn màng. Cậu thích ý tưởng được xem Bố cử hành
nghi lễ, và làm cho đứa trẻ sơ sinh sạch sẽ và thoải mái. Bố cậu là một người
rất dịu dàng.
“Cậu có thể xem,” Người Truyền thụ
nói.
“Không,” Jonas nói. “Họ không bao
giờ để trẻ con xem. Việc này rất bí mật.”
“Jonas,” Người Truyền thụ nói, “ta
biết rằng cậu đã đọc những chỉ dẫn tập huấn rất cẩn thận. Cậu không nhớ là mình
được phép hỏi bất cứ ai bất cứ điều gì sao?”
Jonas gật đầu. “Có, nhưng…”
“Jonas, khi cậu và ta kết thúc thời
gian làm việc cùng nhau, cậu sẽ là Người Tiếp nhận mới. Cậu có thể đọc sách;
cậu sẽ có ký ức. Cậu được quyền tìm hiểu mọi thứ. Đó là một phần của quá trình
tập huấn. Nếu cậu muốn xem một buổi phóng thích, cứ việc yêu cầu.”
Jonas nhún vai. “Chà, vậy có lẽ
cháu sẽ yêu cầu. Nhưng lần này thì quá muộn rồi. Chắc chắn rằng nó đã diễn ra
vào sáng nay.”
Lúc đó, Người Truyền thụ nói với
cậu một điều mà cậu chưa từng biết. “Tất cả những nghi lễ bí mật đều được ghi
lại. Chúng được lưu trong Sảnh Hồ sơ Đóng. Cậu có muốn xem buổi phóng thích
sáng nay không?”
Jonas lương lự. Cậu chỉ e Bố không
thích cậu xem những thứ quá bí mật.
“Ta nghĩ là nên,” Người Truyền thụ
nói với vẻ kiên quyết.
“Vậy thì, được rồi,” Jonas nói.
“Hãy cho cháu biết cách.”
Người Truyền thụ đứng dậy khỏi ghế,
bước tới chiếc loa tường, và ấn công tắc từ TẮT sang BẬT.
Tiếng nói lập tức vọng ra. “Vâng,
thưa Người Tiếp nhận. Tôi có thể giúp gì được ngài?”
“Ta muốn xem buổi phóng thích đứa
trẻ sơ sinh sáng nay.”
“Xin đợi cho một chút, thưa Người
Tiếp nhận. Cảm ơn những chỉ dẫn của ngài.”
Jonas nhìn màn hình phía trên dây
công tắc. Bề mặt trắng trơn của nó bắt đầu hiện ra những đường run rẩy; rồi vài
con số hiện lên, tiếp theo là ngày giờ. Cậu rất ngạc nhiên và sung sướng vì
được phép xem, và bất ngờ rằng cậu chưa hề biết điều này.
Chợt cậu nhìn thấy một căn phòng
nhỏ không có cửa sổ, không có đồ đạc nào ngoài một cái giường, một cái bàn với
vài dụng cụ trên đó – Jonas nhận ra một cái cân; cậu đã từng thấy nó khi còn
thực hiện giờ tình nguyện tại Trung tâm Nuôi trẻ – và một cái tủ ly. Cậu thấy
sàn nhà trải thảm màu nhạt.
“Chỉ là một căn phòng thông
thường,” cậu nhận xét. “Cháu cứ nghĩ có khi họ phải làm trong Khán phòng, để
mọi người đều tới được. Tất cả Người Già đều tới dự Lễ Phóng thích. Nhưng chắc
vì chỉ là một đứa trẻ sơ, họ không…”
“Suỵt,” Người Truyền thụ nói trong
khi dán mắt vào màn hình.
Bố của Jonas bước vào phòng trong
bộ đồng phục nuôi trẻ, ẵm trong tay một bé mới nhỏ xíu được quấn trong một lớp
chăn mềm. Một người phụ nữ mặc đồng phục đi theo ông qua cửa, bế bé mới thứ hai
cũng được quấn trong lớp chăn giống của đứa kia.
“Đó là bố cháu.” Jonas nhận ra mình
đang thì thầm, như sợ cậu sẽ đánh thức những đứa bé nếu nói quá to. “Và Người
Nuôi trẻ kia là phụ tá của Bố. Cô ấy vẫn đang tập huấn, nhưng sẽ tốt nghiệp sớm
thôi.”
Hai Người Nuôi trẻ cởi chăn và đặt
hai đứa trẻ sơ sinh giống hệt nhau lên giường. Cả hai đều trần truồng, và Jonas
có thể thấy chúng là nam.
Cậu nhìn chăm chú như bị thôi miên
khi Bố nhẹ nhàng bế từng đứa lên bàn cân và cân chúng.
Cậu nghe thấy tiếng Bố cười. “Tốt
rồi,” Bố nói với người phụ nữ. “Trong một thoáng, tôi đã ngờ là cả hai có thể y
hệt nhau. Như thế thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to. Nhưng đứa này,” sau khi quấn
lại chăn, ông trao một đứa bé cho người phụ tá, “là hai cân bảy. Vậy là cô có
thể tắm rửa, thay quần áo và đưa nó đến Trung tâm.”
Người phụ nữ nhận đứa trẻ và đi qua
cánh cửa mà cô đã vào.
Jonas quan sát Bố cúi xuống bé mới
đang giãy giụa trên giường. “Còn cậu, anh bạn nhỏ, cậu chỉ có hai cân rưỡi. Một
chàng còi!”
“Đó là thứ giọng mà Bố dùng riêng
với Gabriel,” Jonas nhận xét và mỉm cười.
“Xem đi,” Người Truyền thụ nói.
“Giờ Bố đang giúp cho đứa bé sạch
sẽ và thoải mái,” Jonas cho biết. “Bố đã nói với cháu như vậy.”
“Im lặng nào, Jonas,” Người Truyền
thụ ra lệnh bằng một giọng khác lạ. “Xem đi.”
Jonas ngoan ngoãn tập trung vào màn
hình, chờ đợi điều sắp xảy ra. Cậu đặc biệt tò mò về phần nghi lễ.
Bố cậu quay ra mở tủ ly. Ông lấy ra
một ống xi-lanh và một chai nhỏ, rồi thật cẩn thận cắm cây kim vào chai và bắt
đầu hút đầy một thứ chất lỏng trong suốt vào ống tiêm.
Jonas nhăn mặt thông cảm. Cậu quên
mất là mọi bé mới đều phải được tiêm. Bản thân cậu rất ghét bị tiêm, dù biết
rằng điều đó là cần thiết.
Cậu vô cùng nhạc nhiên khi thấy bố
cậu bắt đầu cẩn thận chích kim tiêm vào đỉnh trán của bé mới, xuyên qua lớp da
mỏng đang phập phồng. Bé sơ sinh quẫy đạp và yếu ớt la khóc.
“Tại sao Bố lại…”
“Suỵt,” Người Truyền thụ nói gay
gắt.
Bố cậu đang nói, và Jonas nhận ra
rằng cậu nghe thấy câu trả lời cho điều cậu đang bắt đầu thắc mắc. Vẫn bằng cái
giọng nựng nịu ấy, bố cậu nói. “Biết rồi, biết rồi. Đau lắm phải không anh bạn
nhỏ? Nhưng ta phải tiêm vào tĩnh mạch, mà tĩnh mạch ở tay cậu thì nhỏ xíu xìu
xiu à.”
Ông ấn rất từ tốn, tiêm chất lỏng
vào tĩnh mạch ở da đầu cho tới khi cạn ống tiêm.
“Xong rồi. Không khó chịu lắm phải
không?” Jonas nghe thấy giọng Bố vui vẻ. Ông quay sang một bên và thả ống tiêm
vào thùng chứa đồ thải.
Giờ thì Bố sẽ tắm rửa và làm cậu bé
thoải mái, Jonas tự nhủ một mình, bởi biết rằng Người Truyện thụ không muốn nói
chuyện trong nghi lễ nhỏ đó.
Khi cậu tiếp tục xem, bé mới không
còn khóc nữa, và co giật chân tay. Sau đó cả người nó oặt đi, đầu ngoẹo sang
một bên, mắt nhắm hờ. Rồi nó bất động.
Một cảm giác kỳ lạ, choáng váng
chực trào lên, Jonas nhận ra điệu bộ, tư thế và biểu hiện đó. Trông rất quen,
cậu đã từng thấy chúng rồi. Nhưng cậu không thể nhớ là ở đâu.
Jonas dán mắt vào màn hình, chờ đợi
điều sắp xảy ra. Nhưng chẳng có gì cả. Đứa trẻ song sinh nằm bất động. Bố cậu
đang dọn dẹp dụng cụ. Gấp chăn lại. Đóng tủ ly.
Một lần nữa, như lúc trên sân chơi,
cậu lại thấy cảm giác nghẹt thở. Một lần nữa, cậu lại thấy khuôn mặt của cậu
lính tóc vàng, người đầy máu và đôi mắt trở nên vô hồn khi sự sống rời đi. Ký
ức dội về.
Bố giết nó rồi! Bố của mình đã giết
nó rồi! Jonas nói một mình, choáng váng trước điều đang nhận ra. Cậu lặng người
đi, nhưng vẫn chăm chú vào màn hình.
Bố cậu dọn dẹp căn phòng. Rồi ông
nhặt một hộp các tông nhỏ nằm sẵn trên sàn, đặt lên giường, và nâng cái xác mềm
oặt đặt vào trong đó. Ông đóng nắp lại gọn gàng.
Ông nhấc chiếc hộp lên và mang đến
phía bên kia phòng, rồi mở một cánh cửa nhỏ trên tường; Jonas có thể thấy bóng
tối sau cánh cửa. Có vẻ như nó cùng với máng đổ rác ở trường.
Bố xếp chiếc hộp chứa đứa trẻ vào
máng và đẩy mạnh.
“Bái bai, anh bạn nhỏ,” Jonas nghe
thấy Bố nói trước khi rời khỏi phòng. Rồi màn hình trống trơn.
Người Truyền thụ quay sang cậu. Ông
kể lại khá điềm tĩnh, “Khi Phát thanh viên báo tin cho ta rằng Rosemary đã yêu
cầu được phóng thích, họ đã bật đoạn băng cho ta xem toàn bộ quá trình. Cô ấy
đang chờ ở đó – đó là lần cuối ta nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp ở đó. Họ mang ống
tiêm và và yêu cầu cô vén tay áo.”
“Jonas, cậu đã nghĩ rằng, có thể cô
ấy không đủ dũng cảm? Ta không biết dũng cảm là gì, và nó có nghĩa gì. Ta chỉ
biết mình đã ngồi đây, tê điếng vì khiếp sợ. Khổ sở vì bất lực. Và ta đã nghe
Rosemary nói với họ rằng cô ấy muốn được tự tay tiêm cho mình.”
“Rồi cô ấy làm vậy. Ta không dám
nhìn, và đã quay đi.”
Người Truyền thụ quay sang cậu.
“Và, đấy, Jonas ạ. Cậu đã thắc mắc về phóng thích,” ông nói với giọng cay đắng.
Cậu thấy lòng mình có gì vỡ vụn,
cảm giác về nỗi đau đớn khủng khiếp đang giằng giật lấy đường ra để bật thành
tiếng khóc.