Đến Phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ (Tập 2) - Chương 19 phần 1

Hồi mười chín

Tiểu sai dịch trên công đường lập công.

Đại phu được minh oan dâng đơn thuốc.

Lại nói về “Bàng bụng lu” bị áp giải lên công đường phủ nha,
đầu cũng không dám ngẩng lên, quỳ mọp trên đất, chỉ biết dập đầu cật lực, dáng
vẻ hống hách ngang ngược ở Dục Lạc lâu lúc trước, giờ đây nửa phần cũng không
nhìn ra nổi.

“Quỳ dưới công đường là kẻ nào?”, Bao đại nhân trầm giọng
hỏi.

“Bẩm… bẩm đại nhân, tiểu… tiểu nhân là Bàng Đại”, Bàng Đại
run rẩy đáp.

“Bàng Đại…”

Bao đại nhân trầm giọng kéo dài tiếng, nhưng cũng chỉ gọi
tên, hồi lâu sau vẫn không nói tiếp.

Nha dịch trên công đường thấy cấp trên không lên tiếng, tất
cũng không dám hé răng; cha con Bàng gia không rõ trong hồ lô của Bao đại nhân
bán thuốc gì, cũng im lặng nguyên tại chỗ; chúng bách tính ngoài cửa thấy bầu
không khí trên công đường như vậy, đến thở mạnh cũng không dám.

Trong một lát, trên công đường im lặng như tờ, không khí
nặng nề, đè nén khiến mọi người có chút thở không ra hơi.

Kim Kiền đứng ở cửa cũng cảm thấy hô hấp khó khăn, mạch đập
yếu ớt, lén nhìn lên phía trên công đường, thì thấy Bao đại nhân đôi mày sa sầm
xuống, ánh mắt sắc bén như có điện, bắn thẳng xuống đỉnh đầu của Bàng Đại dưới
công đường, về phần Bàng Đại cũng là mồ hôi tuôn đẫm áo.

Chậc chậc, hay thật, “vô thanh thắng hữu thanh”.

Chát!!!

“Bàng Đại, ngươi biết tội chưa?!”

Tiếng kinh đường mộc mạnh mẽ vang lên như sấm nổ giữa trời,
Bao đại nhân giận dữ quát lên một tiếng, chấn động cả ba hồn bảy vía khiến mọi
người trên công đường đều thót tim, giật mình.

Bàng Đại lại càng quỳ rạp xuống, toàn thân trên dưới nung
núc thịt đều run rẩy không ngừng:

“Thảo… thảo thảo thảo thảo dân không… không không biết mình
phạm tội… tội gì…”

“Không biết phạm tội gì?!”, Bao đại nhân cao giọng quát,
“Ngươi trước dùng thạch tín đầu độc giết chết Hoàng Đại Hổ, sau vu hãm Thu
Nương cùng Trương Tụng Đức thông dâm, đem tội danh giết người đổ lên đầu Trương
Tụng Đức, tội ác như vậy, còn dám nói không biết mình phạm tội gì?”.

Câu này nhất thời dọa cho Bàng Đại sợ mất vía, vội vàng khấu
đầu phủ nhận: “Hoàng Hoàng Hoàng Đại Hổ là… là ai? Thảo dân ngay cả quen biết
cũng không, thì sao có thể sát hại y được?”.

“Hừ, không quen biết?”, Bao đại nhân nghiêm nghị nheo mắt
lại, cao giọng nói, “Truyền Lý thị”.

“Truyền Lý thị…”, tiếng hô truyền vang xa dần, không lâu
sau, thì thấy một thiếu phụ bị áp giải lên công đường.

Kim Kiền định thần nhìn kỹ, nghĩ bụng: Hê, nhân chứng này
càng lạ, mình căn bản không biết, chả biết hôm nay trong hồ lô của lão Bao bán
thuốc gì nữa? Toàn xuất ra quái chiêu thôi.

Chỉ thấy thiếu phụ này tầm trên dưới ba mươi tuổi, thân vận
áo lam vá víu, váy bằng vải bông, mắt híp miệng rộng, trên mặt tràn ngập vẻ
hoảng sợ, bước chân lảo đảo đi đến trước công đường, lúc qua bục cửa còn suýt
ngã nhào xuống đất.

“Dân… dân phụ Lý thị khấu kiến Thanh Thiên Bao đại nhân”.

“Lý thị”, Bao đại nhân hỏi, “Bản phủ hỏi ngươi, ngươi có
biết Hoàng Đại Hổ không?”.

Lý thị đập mạnh trán xuống đất, run giọng đáp: “Bẩm Thanh
Thiên Bao đại nhân, dân phụ có biết, Hoàng Đại Hổ chính là hàng xóm cách vách
nhà dân phụ”.

Bao đại nhân gật đầu, lại nói: “Vậy ngươi có biết vì cớ gì
mà Hoàng Đại Hổ chết không?”

“Bẩm Thanh Thiên Bao đại nhân, thê tử Thu Nương của y cùng
Trương Tụng Đức thông dâm sau đó hại chết Hoàng Đại Hổ”.

“Ừm…”, Bao đại nhân ngưng một chút, lại nói, “Bản phủ có một
phần cung trạng của ngươi từng nói trên công đường phủ nha Trần Châu rằng, đã
nhiều lần trông thấy Trương Tụng Đức và Hoàng thị, Thu Nương liếc mắt đưa tình
vô cùng mờ ám, có chuyện đó không?”.

“Đích thực là có chuyện đó, dân phụ từng rất nhiều lần nhìn
thấy Trương Tụng Đức và Hoàng thị, Thu Nương ở trước cửa lôi lôi kéo kéo, làm
tổn hại đến cương thường đạo lý”.

“Bản phủ hỏi ngươi, chuyện đó xảy ra khi nào?”

“Là… khoảng một tháng trước khi Hoàng Đại Hổ chết…”

“Là khoảng tháng Tư?”

“…Vâng”.

“Nói bậy!”, Bao đại nhân vỗ mạnh kinh đường mộc, giận dữ
quát.

“Uy vũ…”, đường uy vang lên từng hồi, vấn vít quanh xà nhà.

Lý thị dưới công đường giật thót, toàn thân khắp trên dưới
bắt đầu run rẩy không ngừng, miệng ú ớ nói: “Bẩm… bẩm Thanh Thiên Bao đại nhân,
dân… dân phụ đích thực nhìn thấy hai người bọn họ…”.

Bao đại nhân nheo mắt lại, cao giọng nói: “Bản phủ đã phái
người điều tra, tháng Tư năm nay, ngươi ra ngoài thăm viếng thân nhân, đến ngày
mùng Ba tháng Năm mới về, lúc đó Hoàng Đại Hổ đã chết, Trương Tụng Đức thì bị
bắt giam trong lao. Chưa đầy hai ngày sau đó, ngươi lên công đường làm chứng,
nói rằng chính mình tận mắt nhìn thấy Hoàng thị, Thu Nương và Trương Tụng Đức
thông dâm. Bản phủ thật muốn hỏi ngươi, ngươi đang ở ngoài thăm viếng thân
nhân, làm sao có thể tận mắt nhìn thấy Trương Tụng Đức và Hoàng thị làm điều ám
muội, lẽ nào ngươi có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ?”.

Lý thị nghe xong, người liền mềm nhũn ngã lăn ra đất, đến
nửa câu cũng không thốt được.

Bao đại nhân nheo mắt đánh giá người đàn bà dưới công đường
một lát, rồi vỗ mạnh kinh đường mộc quát:

“Lý thị, ngươi ở trên công đường nói bậy, thuận miệng vu
hãm, coi rẻ công đường, xem thường quốc pháp, trọng tội như vậy, bản phủ nhất
định sẽ phạt nặng ngươi!”.

Lý thị nghe xong những lời này liền như bị điện giật, cong
người như cá chép vẫy đuôi, bật dậy hô lớn: “Đại nhân, Thanh Thiên Bao đại
nhân, oan cho dân phụ quá, dân phụ không cố ý vu hãm Thu Nương và Trương đại
phu, là do có người ép buộc dân phụ, bắt dân phụ phải nói như vậy”.

Bao đại nhân trừng mắt, quát: “Là kẻ nào ép buộc ngươi?”.

“… Là…”, Lý thị vừa thốt ra được một nửa lại có chút ngập
ngừng, hai mắt hoảng loạn đảo quanh, tựa như có điều gì khó nói.

“Ngươi còn không nói thực?”, Bao đại nhân lại vỗ mạnh kinh
đường mộc.

Thân hình Lý thị run lên, bà ta vội vàng khấu đầu nói: “Bẩm…
bẩm đại nhân, là quản gia của phủ Hầu gia, Bàng… Bàng gia bắt tiểu nhân nói như
thế…”.

Bàng Đại nghe xong, nhất thời sắc mặt xanh mét, hét lên:
“Ngươi… ngươi đừng nói bậy, ta ép buộc ngươi lúc nào, ta vốn không quen biết
ngươi!”.

Lý thị nghe mà hoảng, quay người kêu lên với Bàng Đại: “Bàng
đại gia, ông đừng có trở mặt, hôm đó ông đưa cho tôi hai mươi lượng bạc, bảo
tôi lên công đường phủ nha làm chứng, còn nói nếu tôi không nghe lời ông, ông
sẽ giết cả nhà tôi, nên tôi mới…”.

“Ngươi… ngươi nói nhảm!”.

“Đủ rồi!”, Bao đại nhân quát lên một tiếng, “Trên công
đường, không được phép tranh cãi!”.

Thoắt cái hai người liền im bặt, co rúm lại một chỗ, không
dám nói tiếp.

Bao đại nhân ngưng một chút, đưa mắt sang Lý thị, trầm giọng
hỏi: “Lý thị, ngươi nói mình chịu sự sai khiến của Bàng Đại nên mới vu cáo hãm
hại Hoàng thị, Thu Nương và Trương Tụng Đức, những lời này có thực không?”.

Lý thị khấu đầu nói: “Những lời này của dân phụ câu nào cũng
là sự thật, tuyệt không nói dối. Hai mươi lượng bạc trắng Bàng Đại đưa cho dân
phụ, dân phụ chưa từng đụng vào, vẫn còn ở trong nhà dân phụ”.

Bao đại nhân gật gật đầu, lại đưa mắt sang Bàng Đại, đôi mày
nhíu chặt, vỗ mạnh kinh đường mộc, nói: “Bàng Đại, ngươi nói ngươi không biết
Hoàng Đại Hổ, vậy vì sao phải mua chuộc uy hiếm Lý thị đi vu cáo hãm hại Hoàng
thị, Thu Nương và Trương Tụng Đức?”.

“Cái, cái đó, thảo… thảo dân…”, Bàng Đại mồ hôi to như hạt
đậu, lăn từ trên gương mặt nung núc thịt rơi xuống đất, run rẩy hồi lâu mới
nói: “Thảo… thảo dân chỉ mua chuộc người đi vu cáo hãm hại Hoàng thị và Trương
Tụng Đức, nhưng thảo dân tuyệt đối không giết người, mong… mong đại nhân minh
xét”.

Bao đại nhân nheo nheo mắt, chậm rãi cất tiếng: “Vậy Hoàng
Đại Hổ không phải do ngươi giết?”.

“Thảo… thảo dân không… không giết người…”

Bao đại nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang ra lệnh cho
Vương Triều bên cạnh: “Cho hắn xem vật chứng”.

Vương Triều y lời lấy ra một cái khay, bưng đến trước Bàng
Đại, nhấc khăn trùm lên, đặt cái khay với những vật ở trên xuống trước mặt Bàng
Đại.

Bàng Đại vừa nhìn thấy hai vật trên khay sắc mặt liền trắng
xanh, hai mí mắt run run.

Vật đặt trên khay chính là tờ giấy có con dấu của hiệu thuốc
tìm được trong hậu viện nhà Hoàng Đại Hổ.

“Bàng Đại, ngươi đã từng nhìn thấy vật này chưa?”, Bao đại
nhân hỏi.

“Chưa… chưa chưa chưa chưa từng thấy!!!”, giọng Bàng Đại
nhất thời cao vút lên hai quãng tám, mới nghe qua liền thấy giống hệt như giọng
của thái giám trong cung.

Bao đại nhân khép hờ mắt, cao giọng: “Truyền tiểu nhị của
‘Nhân Huệ đường’”.

Một thanh niên ăn vận như tiểu nhị đi đến, quỳ xuống thi lễ:
“Thảo dân Lưu A Hoàng, tiểu nhị của Nhân Huệ đường, khấu kiến Bao đại nhân”.

Bao đại nhân ra dấu, Vương Triều liền bước lên xem vật chứng
đến đưa cho tiểu nhị.

“Lưu A Hoàng, ngươi nhìn kỹ tờ giấy này đi, ngươi có nhận ra
không?”

Tiểu nhị Lưu A Hoàng cầm tờ giấy lên chăm chú xem xét trên
dưới trái phải mấy lần rồi mới trịnh trọng đáp: “Bẩm Bao đại nhân, thảo dân có
nhận ra, đây là tờ giấy gói thuốc của hiệu thuốc chúng thảo dân”.

Bao đại nhân gật gật đầu, lại hỏi: “Ngươi có thể nhận ra
trên giấy gói này là loại dược phẩm nào không?”.

Lưu A Hoàng lại tỉ mỉ xem xét hồi lâu mới nói: “Bẩm đại
nhân, dựa vào chút bột thuốc dính trên tờ giấy này mà suy đoán, tờ giấy này
trước kia đã từng gói thạch tín”.

Chát! Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc, quát: “To gan, thạch
tín chính là thứ kịch độc, ngươi vì sao lại dám tùy ý mua bán?”.

Lưu A Hoàng bị dọa không nhẹ, vội vàng khấu đầu đáp: “Bẩm
đại nhân, thạch tín chỉ bán cho người ta để giết côn trùng, chuột, hơn nữa
chưởng quản còn căn dặn, nếu không biết rõ người mua, tuyệt đối không được tùy
tiện bán”.

“Vậy phàm là người đến mua thạch tín, ngươi đều quen biết?”.

“Bẩm đại nhân, đúng vậy”.

Bao đại nhân nghe xong, khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy
trước tháng Năm năm nay, có kẻ nào đến ‘Nhân Huệ đường’ mua thạch tín không?”.

“Bẩm đại nhân, năm nay vừa mới vào đầu hạ, côn trùng chưa
phá hoại nên chỗ thạch tín trong hiệu thuốc đã bán ra, thảo dân nhớ rất rõ”.

“Là kẻ nào đã
mua?”

“Bẩm đại nhân,
là… là…”, tiểu nhị Lưu A Hoàng nói đến đây lại có chút ấp úng.

Bao đại nhân thấy
vậy, lòng liền hiểu rõ, chậm rãi lên tiếng: “Lưu A Hoàng, ngươi chớ có sợ hãi,
hết thảy đều có bản phủ làm chủ cho ngươi”.

Tiểu nhị Lưu A
Hoàng lúc này mới gật gật đầu, nuốt mạnh hai ngụm nước bọt nói: “Bẩm đại nhân,
là quản gia của phủ Hầu gia, Bàng Đại mua”.

“Bàng Đại, ngươi
còn gì để nói?!”, Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc, quát.

Về phần Bàng Đại,
lúc này sắc mặt trắng bệch, hai mắt dại đi, hệt như một đống thịt lợn bèo nhèo
nằm trên đất đợi bán.

Ra dấu để nha
dịch đưa tiểu nhị Lưu A Hoàng lui xuống, Bao đại nhân đôi mắt sắc bén xuống
công đường, gằn từng chữ: “Bàng Đại, ngươi trước đầu độc Hoàng Đại Hổ, sau vu
hãm Trương Tụng Đức, hai tội danh này không tội nào có thể tha thứ, bản phủ
phán ngươi chịu trảm hình, ngươi phục hay không phục?”.

Bàng Đại nghe
xong, cả thân người núc ních thịt rung lên, run rẩy không ngừng.

Bao đại nhân thấy
hắn không nói được lời nào, lại vỗ kinh đường mộc, tiếp tục hỏi: “Bàng Đại, bản
phủ phán ngươi chịu trảm hình, ngươi có phục hay không?!”.

Bàng Đại từ từ
ngẩng đầu lên, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh nhìn thẳng vào Bao đại nhân,
muốn nói nhưng lại ngừng.

Về phần chúng
nhân trên công đường, sắc mặt rất phong phú, vô cùng náo nhiệt.

Cha con Bàng thị
sắc mặt đen sì, hệt như da mặt Bao đại nhân; chúng nha dịch dưới công đường,
những bách tính nghe thẩm vấn đều là vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu vì sao; tứ đại
Hiệu úy, Triển Chiêu, Công Tôn Sách sắc mặt không đổi, thản nhiên như không;
Kim Kiền đứng ở cửa, đôi con ngươi đảo mấy vòng, chợt bừng tỉnh ngộ, thầm nghĩ:

Chậc chậc, trách
nào hôm nay thăng đường không thẩm vấn Trương Tụng Đức lẫn An Lạc hầu, mà cố
tình thẩm vấn Bàng Đại. An Lạc hầu nham hiểm xảo trá, lại có thân phận đặc
biệt, nếu không có bằng chứng thép vững như núi, e là khó có thể trị tội hắn;
còn Trương Tụng Đức lại đang mang tội giết người, cho dù có được truyền lên làm
chứng, e là cũng khó khiến người khác tin phục. Thế nên mới thẩm vấn Bàng Đại
đầu tiên, trước cởi bỏ tội danh giết người cho Trương Tụng Đức, như thế sẽ có
thêm một nhân chứng trong sạch; sau lại bức Bàng Đại vào đường cùng, bắt hắn
khai ra kẻ đứng sau sai khiến tất cả, tất sẽ có thêm một kẻ xấu xa làm chứng…
Chiêu rút củi đáy nồi này của lão Bao thực quá lợi hại.

Chỉ là, ngay đến
mình, vốn đầu óc không nhanh nhạy lắm, còn nhận ra được những lý do này, thì
chẳng nhẽ con cua con thành tinh xảo quyệt kia lại không nhận ra?

Nghĩ đến đây, Kim
Kiền vội đưa mắt lên quan sát.

Chỉ thấy An Lạc
hầu Bàng Dục tuy sắc mặt sa sầm đen sì, nhưng đôi mắt phượng lại chưa từng mất
đi ánh sáng, lạnh lẽo thâm trầm, hàn ý tỏa ra nhè nhẹ làm cho người ta rùng
mình.

“Bàng Đại tội
không thể tha, Bao đại nhân, không cần phải nể mặt bản hầu, cứ y theo luật mà
xử hắn đi”, Bàng Dục lạnh lùng liếc Bàng Đại đang quỳ trên đất một cái, ngưng
một chút, lại chầm chậm thốt ra mấy tiếng, “Bàng Đại, niệm tình ngươi đi theo
bản hầu bấy lâu, người nhà của ngươi bản hầu sẽ lo liệu chu đáo”.

“Bàng Dục, bản
phủ chưa hỏi, không được nhiều lời!”, Bao đại nhân giận dữ quát.

Bàng Dục nhướng
mày nhìn Bao đại nhân một cái, cười nhạt một tiếng không nói nữa.

Kim Kiền vừa nghe
những lời này của Bàng Dục, lòng hô không hay rồi:

Câu này dịch ra,
chính là: Bàng Đại, già trẻ lớn bé trong nhà ngươi đều nằm trong tay bản hầu,
nếu không muốn liên lụy người nhà, ngươi cứ thống khoái mà nhận tội đi, đừng có
nghĩ đến chuyện kéo bản hầu chết theo.

Kim Kiền không
khỏi thầm lắc lắc đầu, nghĩ bụng: Vẫn là chiêu đối phó với tri phủ Trần Châu,
Lý Thanh Bình, chẳng những không sáng tạo lại còn chả có tiết tháo… Chậc, đáng
tiếc chiêu này lại ứng với câu nói: Chiêu không cần độc, có hiệu quả là được.

Quả nhiên Bàng
Đại nghe được những lời này của Bàng Dục, thân hình run rẩy không ngừng của y
dần thôi run, cứng người lại mà quỳ, một chữ cũng không phát ra, tựa như trong
trạng thái chờ chết.

Về phần chúng
nhân trên công đường, sắc mặt thoắt cái đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Cha con Bàng thị
sắc mặt hòa hoãn hẳn lên, còn các nhân vật tinh anh của Khai Phong phủ sắc mặt
dần sa sầm xuống.

Bao đại nhân sắc
mặt chuyển sang màu tím đen, từ từ đứng dậy, quát: “Người đâu, đưa cẩu đầu trảm
đến chờ lệnh!”.

Bốn nha dịch bước
ra khỏi hàng, đến bên cạnh nâng cẩu đầu trảm lên, đặt ra chính giữa công đường,
rồi đẩy Bàng Đại lên trên trảm đao.

Bao đại nhân từ
từ rút ra trát lệnh, trầm giọng hô: “Khai đao…”.

Soạt!

Hàn quang lạnh
lẽo rọi sáng công đường, Kim Kiền chỉ cảm thấy đao quang léo lên, nhất thời một
luồng khí lạnh xộc vào lòng.

Hừ hừ, không xong
rồi, tại sao tim mình lại đập loạn lên thế này, tựa như có điểm chẳng lành.

Ngước mắt lên
nhìn, xuyên qua các nha dịch trên công đường, ánh mắt Kim Kiền không sai lệch
vừa vặn bắn thẳng lên người vị Tứ phẩm hộ vệ áo đỏ đang đứng bên bàn xử án của
Bao đại nhân.

Chỉ thấy Triển
Chiêu sắc mặt bình tĩnh, không chút biểu cảm, tựa như sớm đã không còn quan tâm
đến kết quả này, có điều đôi mắt như sao, thâm sâu khó dò, trầm ngâm tĩnh lặng,
không hề có chút ánh sáng nào.

Kim Kiền liền
thót tim, nhất thời ngộ ra một câu răn kinh điển: Nếu không diệt vong trong im
lặng, thì sẽ bộc phát trong im lặng… Chậc, nom dáng vẻ Tiểu Miêu, nhất định
thuộc vào loại “bộc phát” rồi.

Lần này nếu để
cho An Lạc hầu thoát tội, Tiểu Miêu không đi liều chín cái mạng mèo mới là lạ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3