Lang thang trong trái tim anh - Chương 03 Phần 1
Chương 3: Giá như thời gian quay ngược trở lại, em có thể
làm gì?
1.
Nguyên Phi Ngư chưa từng nghĩ tới, hoá ra giấc ngủ dài không
thể tỉnh lại là chuyện kỳ diệu như vậy, toàn bộ cơ thể bay lượn giữa không
gian, tựa như con cá vờn bay giữa trời, cho dù bay lên cao nghẹt thở đến chết,
cũng không hề hối hận.
Khi nửa mơ nửa tỉnh, cô thường nghĩ đến bài hát tình yêu mà
Tần Lạc từng thích, “Giá như, giá như thời gian quay ngược trở lại, em có thể
làm gì?”
Lúc đầu cô cũng không thích ca khúc của Tín Lạc Đoàn lắm, cô
cảm thấy ca khúc này được hát đến rát cổ bỏng họng, nghe vô cùng tuyệt vọng,
cho nên so sánh ra cô thà nghe mấy ca khúc nhạc trẻ lưu hành rộng rãi còn hơn.
Nhưng lúc này nghĩ lại những ca từ trong đó, lại cảm thấy ca từ mang ý vị vô
cùng sâu xa, nếu thời gian trôi ngược dòng trở lại, tôi sẽ làm gì đây?
Đúng vậy, giá thời gian có thể trôi ngược dòng trở lại, quay
về địa điểm ban đầu, cô có thể làm được gì đây?
Thời niên thiếu mà Nguyên Phi Ngư trải qua không hề tươi
đẹp, thi thoảng nhớ lại từng kỷ niệm nhỏ bé, thậm chí là những ký ức đau thương
mệt mỏi, những vết sẹo chưa lành. Nghe lời dặn dò của mẹ trước khi mẹ bỏ đi,
lại dẫn Hiểu Bách bị người mẹ tái giá bỏ rơi về, cô cũng chẳng muốn lưu lại
thôn nhỏ buồn đau đó nữa, quyết dẫn Hiểu Bách đến thành phố S cách quê nhà ngàn
dặm xa xôi.
Năm đó cô mới mười bốn tuổi, lần đầu tiên đứng trên cây cầu
vượt cao vút giao thoa ngang dọc giữa thành phố, cúi nhìn dòng xe chạy dài,
phảng phất như biển đèn bao la chẳng nhìn thấy được điểm tận cùng, cô vui sướng
gào gọi Hiểu Bách chạy đến, lớn tiếng hét: “Hiểu Bách, đây chính là nơi mà
chúng ta sống trong tương lai, chỗ này không có người nào biết quá khứ của
chúng ta, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, em vui không?”
Tô Hiểu Bách mới mười tuổi, rúc trong lòng Nguyên Phi Ngư
cao hơn cậu nửa cái đầu, giống như một tinh linh bé nhỏ đang phát sáng, mỉm
cười gật đầu: “Vui ạ.”
Nguyên Phi Ngư thấy mình giống như chiếc đuôi cá bé nhỏ, cảm
giác được chìm đắm giữa biển sâu không bóng người, không ai nhận ra cô là ai,
càng chẳng có người nào để tâm cô là ai, cô có thể thoải mái vô tư chạy từ đầu
đường đến cuối đường, vừa kéo Hiểu Bách vừa vui vẻ hò hét chạy hết gốc đèn
đường này đến gốc đèn đường khác, sau đó khi bị cảnh sát giữ lại dạy dỗ luật lệ
một hồi, lại tinh nghịch chạy đến đám người xung quanh làm bộ mặt hề, cảnh sát
có khuôn mặt thật thà chất phác cũng tức đến sùi bọt mép.
Không ai nhận ra họ, không bị nói xấu sau lưng, sống cuộc
sống tự do tự tại, với cô và Hiểu Bách đã là niềm hạnh phúc không ngòi bút nào
tả được rồi.
Sau đó, người thân giúp họ bán ngôi nhà cũ ở quê, cuối cùng
có thể giống như đứa trẻ thành phố được vào học một trường đẹp, Nguyên Phi Ngư
ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào phòng học sáng òa, chỉ cảm thấy đây là ngày oai
nhất trong đời mình.
Tạm thời tiền bán nhà có thể đủ giải quyết vấn đề học phí
của cô và Hiểu Bách, nhưng việc sinh tồn ở thành phố lớn này là chuyện không hề
đơn giản, cô thuê một căn phòng rẻ nhất, tuổi còn quá nhỏ không thể quang minh
chính đại đi làm thuê, sau khi tan học, cô lén làm trong bếp của một nhà hàng,
rửa hết núi bát này đến núi bát khác, tối đến về nhà chăm sóc Hiểu Bách dỗ dành
cậu đi ngủ, ngày nào cũng mệt bở hơi tai, cơ thể đau nhức, dù như thế, cô vẫn
thấy vui, cuộc sống tươi đẹp vừa mới bắt đầu mà thôi.
Vì học khá muộn, nên lên trung học Nguyên Phi Ngư đã mười
tám tuổi, lớn hơn hai tuổi so với bạn cùng lớp, cũng may cô khá nhỏ nhắn, xinh
đẹp trắng trẻo, không hề già chút nào, hơn nữa vốn hoạt bát vui vẻ, có chí tiến
thủ, năng nổ tích cực, cho nên nhân duyên khá ổn, nhất là quan hệ với Tần Lạc -
bạn cùng bàn rất thân thiết.
Gia cảnh Tần Lạc cực tốt, bố là phiên dịch nổi danh quyền
cao chức trọng trong nước, thường tham gia những hội nghị lớn của quan viên
chính giới; mẹ là luật sư, có mở công ty luật sư của riêng mình, có điều nó vốn
không để tâm vào học hành, kể từ sau khi có ý thức giới tính với các anh chàng
đẹp trai ngốc nghếch xung quanh, vì thấy hợp với học đệ nên học năm năm trung
học, sau khi học đệ tốt nghiệp, cô mới quyết định thi vào cấp ba, cho nên tuổi
đời cũng lớn như Nguyên Phi Ngư, cùng là mười tám tuổi, hơn nữa còn học cùng
lớp 10C, đúng là duyên phận trời sinh.
Tần Lạc sau khi biết Nguyên Phi Ngư bằng tuổi mình, đã quyết
định chuyển từ ngồi bàn đầu xuống ngồi cuối cùng bàn với Nguyên Phi Ngư.
“Ngồi cạnh cậu tớ thấy rất tự tin.” Nó nói với Nguyên Phi
Ngư.
Nguyên Phi Ngư đang bận cắt mấy mẩu giấy phiếu giảm giá trên
thị trường được đăng trên mặt báo, cũng chẳng nghe rõ nó nói gì, chỉ ngẩng đầu
mỉm cười vui vẻ với Tần Lạc xinh đẹp tựa như bông hoa thuỷ tiên nhuốm sương
mai, “Cậu thật xinh đẹp.”
“Vậy ư? Vậy ư? Tớ cũng nghĩ thế.” Tần Lạc nhảy chân sáo lao
tới ôm chầm lấy Nguyên Phi Ngư, miệng cười càng ngoác rộng, “Trong cả lớp tớ
thấy cậu hợp gu nhất, nhất định chúng ta sẽ trở thành bạn tốt.”
Trên thực tế Nguyên Phi Ngư chẳng có tâm trạng giao lưu bạn
bè gì cả, điều cô quan tâm nhất chính là mua trứng gà ở chợ nào thì rẻ, dầu ăn
ở chỗ nào được giảm giá.
Niềm thích thú lớn nhất của Tần Lạc chính là liếc ngang ngó
dọc tìm mấy anh chàng đẹp trai, còn niềm yêu thích của Nguyên Phi Ngư lại là
chạy chỗ này kiếm chỗ nọ để tìm việc làm thêm, mục đích của hai người khác
nhau, lại có thể ở bên nhau thực là một kỳ tích.
Có một dạo Nguyên Phi Ngư làm công trong một quán ăn Nhật
Bản nhỏ nhưng khá nổi tiếng, chủ quán có một cậu con trai cao lớn, mắt thanh
mày tú, thường xuyên đến cửa tiệm phụ giúp, Tần Lạc xuân tình trỗi dậy dường
như ngày nào cũng cắm rễ ở đó, ngồi trên một chiếc bàn, lén ngắm nhìn cậu con
trai của chủ quán mặc đồng phục bê khay đồ ăn chạy đi chạy lại, sau đó cố tình
tạo ra một tình huống cực kỳ đặc biệt, muốn thu hút sự chú ý của chàng trai con
chủ quán, khiến Nguyên Phi Ngư trông thấy mà cực kỳ xấu mặt.
Tình trạng này duy trì được một thời gian, mãi đến một ngày
nọ chủ quán vô tình nhắc đến, con trai của ông ta đã có bạn gái thanh mai trúc
mã, tình cảm của hai người rất tốt, nếu không có chuyện gì đặc biêt, học xong
đại học họ sẽ kết hôn, lúc này Tần Lạc mới đấm ngực thùm thụp như vừa tỉnh
mộng, nỗi bi thương này khiến nó chỉ muốn nhảy xuống biển mà tự vẫn.
Hôm đó là ngày rằm, Tần Lạc như người nổi điên uống hết mấy
chai rượu, tu ừng ực ừng ực hết một chai, đến chai thứ hai vừa nâng lên đã cạn
sạch, dọa Nguyên Phi Ngư lập tức vứt mọi việc xông đến giữ lấy chai rượu trong
tay nó.
“Cậu điên hả? Đây là rượu, không phải nước hoa quả.”
“Trả tớ, hôm nay tớ nhất định phải say, để làm lễ truy điệu
cho tình yêu vừa tạ thế.” Rõ ràng Tần Lạc đã mê muội rồi, loạng choạng kiếm tìm
mong lấy lại chai rượu, hai người giằng giằng co co, thu hút mọi ánh mắt hiếu
kỳ của người trong quán.
“Làm ơn đi mà, cậu làm như thế chẳng phải sẽ mất mặt lắm
sao? Cái gì mà tình yêu vừa tạ thế chứ, căn bản cậu chỉ là yêu đơn phương
thôi.” Nguyên Phi Ngư dốc sạch rượu trong chai ra, rồi đưa chai không vào tay
Tần Lạc, giọng thì thào cảnh cáo: “Nếu cậu hại tớ bị mất công việc này, tớ sẽ
ném cậu xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn.”
“Không sao không sao, không có việc tớ sẽ nuôi cậu, dù sao
nhà tớ cũng có tiền.” Tần Lạc nâng chai rượu không lên la hét, dốc đến nửa ngày
trời cũng chẳng có giọt rượu nào chảy ra, giơ tay lên, ném chai rượu không đi,
trúng ngay cậu nam sinh vừa đẩy cửa bước vào.
“Á... Tần Lạc, tớ thực sự muốn giết cậu.”
Nguyên Phi Ngư kinh hoàng hét lên rồi lao theo chai rượu đó,
vội vàng luôn miệng xin lỗi người đen đủi bị choảng phải: “Xin lỗi, xin lỗi bạn
tôi bị say rồi.”
Cậu nam sinh kia cúi người nhặt chai rượu vừa rơi xuống chân
mình, đưa cho Nguyên Phi Ngư, cư xử lễ độ mỉm cười với cô, giọng nói ấm áp rõ
ràng, trong trẻo mát lành tựa như rượu, nhưng giọng nói rõ ràng mang vẻ không
vui.
“Không hổ là quán ăn nổi tiếng, ngay đến cách chào mời khách
cũng đặc biệt thế này.”
“Xin lỗi, xin lỗi, mời vào trong ngồi.”
Nguyên Phi Ngư bị Tần Lạc làm khổ đến mức tâm sức mệt mỏi,
nghe những lời rõ ràng mang đầy vẻ trách móc như thế, khó tránh được có chút
bốc hỏa, nhưng dù nói thế nào cũng vì Tần Lạc làm loạn trước, vì thế đuối lý
cúi đầu không ngừng nói xin lỗi, sau đó dẫn cậu nam sinh đó vào chỗ ngồi bên
trong, chuẩn bị đồ ăn, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, nhưng cũng không thể ngờ
được rằng Tần Lạc say đến mức như không điều khiển được mình lại nổi điên như
thế, còn đang yên đang lành đứng bật dậy, loạng choạng chạy đến bên cạnh cậu
nam sinh kia, bổ nhào vào lòng anh ta, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Anh chàng
đẹp trai, hãy yêu em đi.”
“Tần Lạc, cậu nên một vừa hai phải thôi.” Nguyên Phi Ngư
nhanh tay nhanh mắt giữ Tần Lạc lại muốn kéo nó đi, nhưng đã muộn rồi, miệng
Tần Lạc đã dính chặt lên má cậu nam sinh kia, bập môi, hôn chụt một cái khác
thường.
Thời gian như ngừng chuyển động, tất cả khách trong quán đều
thộn người trừng mắt nhìn cảnh tượng có thể được tính là kinh thiên động địa
này, thậm chí còn quên cả nhai món ăn ngập tràn hương vị trong miệng, miệng Tần
Lạc vẫn còn dính chặt lên mặt cậu nam sinh kia, Nguyên Phi Ngư trừng mắt nhìn
sắc mặt cậu ta từ xanh chuyển sang trắng và cuối cùng trở thành màu đen xạm
phẫn nộ, thật là muốn độn thổ mà chết quá.
“Xin... xin lỗi...”
“Trước khi xin lỗi, có thể kéo cô ta đi được không?” Cậu nam
sinh với vẻ mặt cực kỳ ưa nhìn, tóc ngắn màu hạt dẻ được cắt tỉa gọn gàng, dưới
hàng lông mi là đôi mắt đen thẫm trước nay chưa từng thấy, mang khí chất thanh
lịch thiên bẩm, môi mỏng mím chặt, ánh mắt trừng trừng nhìn Nguyên Phi Ngư,
khóe miệng từ từ nhướng cao tạo thành nụ cười lạnh cực kỳ khó ưa.
Nguyên Phi Ngư đang thầm đánh giá xem khuôn mặt của cậu nam
sinh này không biết đẹp hơn bao nhiêu phần so với con của chủ quán, trong lòng
thầm nghĩ anh ta đẹp như thế này, chẳng trách đã kêu gọi thú tính của Tần Lạc
trỗi dậy, chầm chậm vỗ vỗ lên người Tần Lạc, chỉ thấy sắc mặt của cậu ta đã
lạnh băng, giơ tay đẩy Tần Lạc ngã nhào xuống sàn.
“Nè, anh làm cái gì đấy hả?”
Tần Lạc say đến mức chẳng còn biết trời đất gì nữa đầu óc
điên đảo quay cuồng bị đẩy cho ngã chổng vó, nôn thốc nôn tháo ra sàn, Nguyên
Phi Ngư đau lòng vỗ vỗ lưng nó, rồi đỡ nó đứng dậy, quay đầu hét về phía cậu
nam sinh kia: “Cậu ấy uống say vốn không biết mình đang làm gì, tại sao lại đẩy
ngã cậu ấy?”
“Cô ta không biết mình đang làm gì sao? Vậy cô có biết cô ta
vừa làm gì không?” Nam
sinh kia quét mắt về phía Nguyên Phi Ngư, bộ dạng lạnh nhạt, vốn chẳng cảm thấy
mình làm gì quá đáng.
“Đương nhiên tôi biết...”, Nguyên Phi Ngư tức tối, lại nghĩ
đến cảnh tượng vừa rồi, trong đầu bất giác xuất hiện hai chữ “nụ hôn”, hành
động ấy vừa thân mật vừa ấm áp, khiến cô không kiềm chế được mà nghĩ ngay đến
những nụ hôn ân ái được miêu tả trong tiểu thuyết, môi chạm nhau, lưỡi quấn
quýt, chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến người ta đỏ mặt tía tai rồi. Cô đỏ mặt,
cuống quýt chuyển chủ đề: “Dù nói thế nào đi chăng nữa, anh cũng không nên đẩy
cậu ấy, tôi đã chuẩn bị đến đỡ cậu ấy rồi...”
“Nói như thế tức là tôi sai, hay là cô phản ứng quá chậm.”
Cậu nam sinh vừa nói vừa nhét hai tay vào túi quần, tỏ bộ dạng chẳng thèm quan
tâm, khóe miệng nhướng cao nở nụ cười khinh khỉnh với Nguyên Phi Ngư: “Cũng tức
là bảo rằng, cô ta ngã là bị cô hại.”
Tại sao lại có loại người như thế, trưng ra bộ dạng nho nhã
cùng gương mặt hào hoa phong tình thế kia, lại có thể nói ra những lời đổi
trắng thay đen, nói đúng thành sai như thế, Nguyên Phi Ngư đã hoàn toàn tức
giận, đặt Tần Lạc xuống, nhảy dựng lên chỉ thẳng mặt nam sinh kia mà mắng:
“Trên thế giới này tại sao lại có thằng khốn không đáng mặt nam nhi như anh hả,
hôn một chút thì chết hả? Tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ rằng anh là khách thì
thực sự trở thành thượng đế...”
Những lời hùng hùng hổ hổ tỏ rõ uy phong cô còn chưa thốt
ra, lập tức thấy nam sinh đột nhiên đưa tay ra túm cổ áo, kéo cô đến trước mặt,
đặt môi lên môi cô, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Hôn một chút thì chết hả?”
“Đồ vô lại.” Nguyên Phi Ngư nhảy dựng lên, đưa tay quệt quệt
môi, cánh tay còn lại đã siết chặt nắm đấm, trong mắt ngấn lệ, nhưng phát ra
thứ ánh sáng đáng sợ, “Thằng khốn, đây là nụ hôn đầu của tôi.”
Chuyện lần đó khiến Nguyên Phi Ngư thực sự mất việc tại quán
ăn Nhật Bản đó, dù sau này Tần Lạc có hết lời xin lỗi, thái độ cực kỳ thành
khẩn chỉ còn thiếu nước rạch bụng trước mặt đám đông, Nguyên Phi Ngư vẫn sầu
não ủ rũ, vô duyên vô cớ bị người ta hôn, đánh mất nụ hôn đầu quý giá, lại ở
trong hoàn cảnh không lãng mạn chút nào, sự tổn thất về tinh thần và thể xác ai
sẽ bồi thường cho cô đây?
Thực ra những chuyện này chỉ là bề ngoài mà thôi, không ai
hiểu được con tim rộn ràng của Nguyên Phi Ngư.
Nữ sinh mười tám tuổi, đã hiểu quá rõ về chuyện nam nữ, cô
chẳng phải thánh nữ, sau khi bị một nam sinh đẹp trai như thế hôn, không thể
không có cảm giác được, đôi môi của nam sinh ấy mềm mại, hương vị đặc biệt
riêng có của con trai phảng phất như vẫn còn lưu lại trên môi cô, khiến cơ thể
mơ hồ toát lên vẻ bứt rứt khó chịu, cô không thể vùi đầu chú tâm vào việc kiếm
tiền được, chí ít đi trên đường vô tình gặp phải những cặp tình nhân lén lút
hôn nhau trong góc đường, tâm trạng không thể lãnh đạm bình lặng như nước, tóm
lại không thể kiềm chế được mà lén lút nhìn trộm, sau đó cố kiềm chế để con tim
không loạn nhịp, nghĩ đến cậu nam sinh mặt mày nho nhã tuấn tú kia, cả dáng vẻ
nhàn tản nhét hai tay vào túi quần... cả nụ hôn nữa.
Gặp lại cậu nam sinh kia là vào nửa học kỳ cuối, trường tổ
chức buổi lễ tuyên dương, nghe nói trong cuộc thi học sinh giỏi quốc gia,
trường đã có người giành giải nhất, hiệu trưởng vô cùng vui mừng, còn đặc biệt
tổ chức buổi lễ tuyên dương.
Đối với mấy thứ này, Nguyên Phi Ngư không hề hứng thú, dù
sao thành tích của cô cũng thuộc hàng trung bình, chẳng tốt cũng không xấu, sau
này có thể thi đỗ vào một trường đại học tầm trung, sau khi tốt nghiệp có thể
kiếm được tiền để Hiểu Bách có quãng thời gian tuyệt vời nhất là được rồi. Ngồi
trong hội trường, nghĩ đến việc mình có thể đi làm muộn, cô cứ thấp thỏm không
yên.
“Phi Ngư, Phi Ngư, mau lại đây, trai đẹp...”, Tần Lạc ngồi
bên cạnh hưng phấn vỗ vỗ cô, “Đang nhận phần thưởng trên bục kia kìa, đúng là
tài mạo song toàn.”
Mọi giác quan của Nguyên Phi Ngư đều tập trung vào chiếc
đồng hồ đang chạy từng giây từng phút trên cổ tay, bất giác ngẩng đầu nhìn, cậu
nam sinh đang đứng giữa khung cảnh đó chói lọi, mặc đồng phục, hai tay đút túi
quần, dáng vẻ thoải mái đứng phát biểu trên bục nhưng không hề có vẻ lưu manh,
ngược lại cực kỳ tao nhã, ngay sau đó là giọng của hắn qua chiếc loa phát thanh
vọng đến, toát lên vẻ trong sáng và mát lạnh tựa như rượu trắng.
“Cảm ơn sự động viên của các thầy cô, em sẽ tiếp tục cố
gắng, em cảm ơn.”
Tuy rất ngắn ngủi, nhưng từng lời nói vẫn được xem như cực
kỳ quy củ, nụ cười khe khẽ, mang khí chất tao nhã thiên bẩm, người như thế này
sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy chứ, hay là hiện tại hắn đang giả trang,
đúng là tên xảo quyệt, Nguyên Phi Ngư hằm hằm siết chặt nắm đấm, thụi mạnh
xuống đùi mình.
“Phi Ngư, tại sao cậu lại như vậy? Quan Nhã Dương có thù với
cậu hả?”, Tần Lạc vỗ vỗ tay cô, quay qua hiếu kỳ hỏi.
“Quan Nhã Dương là ai?”, Nguyên Phi Ngư liếc nhìn Tần Lạc.
“Chính là anh chàng đẹp trai trên bục đó, hiệu trưởng vừa
giới thiệu xong, Quan Nhã Dương lớp trưởng lớp 12 chuyên toán, sao cậu lại mang
bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế hả? Đang tơ tưởng gì sao? Muốn
chén anh ta?”, Tần Lạc hi hi ha ha một hồi đau đầu nhức óc, còn thu hút ánh
nhìn bất mãn của đám bạn xung quanh nữa.
Nguyên Phi Ngư siết chặt nắm đấm khua khua trước mặt Tần
Lạc, nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: “Tớ không muốn thịt anh ta, mà muốn thịt
cậu, người mà ngày đó khiến cậu nổi thú tính chính là hắn.”
“Hả...”, Tần Lạc ôm mặt kinh hoàng khẽ kêu lên, sau đó chớp
mắt liên hồi nhìn lên bục, “Hôm đó tớ thất tình hôn phải anh ấy?” Nó vừa nói
trên mặt vừa tỏa ra quầng đỏ hồng, trừng mắt nhìn lên bục nửa ngày trời, lại
bồi thêm một câu: “Thật hạnh phúc quá đi.”
“Hạnh phúc hả?” Sắc mặt Nguyên Phi Ngư tái xanh, nhéo má đỏ
hồng của Tần Lạc, hung hăng nhắc nhở: “Vì cậu nổi xuân tình khiến tớ mất việc,
còn mất cả nụ hôn đầu, cậu nói xem nên bồi thường cho tớ thế nào đây?”
“Đúng nhỉ, cậu không nhắc, tớ cũng quên mất đấy, anh ấy sau
đó cũng hôn cậu. Ôi chao, quan hệ thật phức tạp.” Sắc mặt Tần Lạc vừa rất đỗi
vui mừng hạnh phúc vụt chốc lại trở nên ngờ vực, mắt đảo mấy vòng, lại phá lên
cười: “Chi bằng thế này đi, tớ trao anh ấy cho cậu, dù sao anh ta cũng không
phải món ăn của tớ, so ra tớ vẫn thích cậu chàng đẹp trai bé bỏng của tớ hơn.
Tớ sẽ dốc toàn lực giúp cậu theo đuổi anh ta, rồi chén anh ta nữa, thế nào?”
Những lời điên điên khùng khùng của Tần Lạc khiến Nguyên Phi
Ngư không kìm nén được lại nghĩ tới nụ hôn đó, nhất là trước tình huống đã biết
tên đối phương, nụ hôn ấy càng lúc càng trở nên chân thực rõ ràng hơn bao giờ
hết, cảm giác ấm áp ngọt ngào vẫn phảng phất vương trên khoé môi, cô ngẩng mặt
nhìn, lần này không kiềm chế được mặt đỏ lựng lên.
2.
Lúc ấy lời của Tần Lạc cũng chỉ nói thế mà thôi, trên thực
tế nó vốn chẳng có thời gian rảnh rỗi đâu mà giúp người khác theo đuổi bạn
trai, vì toàn bộ tâm sức của nó đang đặt vào việc tìm kiếm chàng trai bé bỏng
của mình.
Sau buổi lễ tuyên dương, Nguyên Phi Ngư có cùng Tần Lạc nói
chuyện về Quan Nhã Dương, đương nhiên là phải giả bộ coi như không có chuyện
gì, vừa cắt thẻ ưu đãi giảm giá, vừa nói chuyện.
“Tần Lạc, thật sự cậu không thích Quan Nhã Dương ư? So với
con trai của chủ tiệm hắn còn đẹp trai hơn! Sao cậu có thể bỏ qua một hoàng tử
như thế chứ?”
“Đã nói với cậu rồi, anh ta không phải là món của tớ.” Tần Lạc
soi gương bóp mụn tình trên mũi, cái mụn nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được
nữa, chỉ hơi lồi lên một chút, lộ ra một cái đầu trắng, không quan sát kỹ chẳng
thể nào nhận ra được, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mỹ quan cả, nhưng với Tần Lạc
mà nói nó tựa như quân địch đang đánh đến, “Sức hút của anh ta quá mạnh, nếu ở
bên cạnh, nhất định tớ sẽ bị nhấn chìm, tớ không cần.”
“Ừm.” Nguyên Phi Ngư gật gật đầu, chẳng biết tại sao lại thở
một hơi thoải mái, giữa lúc tâm tư rối bời, mũi kéo trong tay đi chệch quỹ đạo,
cắt thẻ ưu đãi trứng gà giảm giá 80 % thành hai nửa, sơ suất này khiến cô thộn
người trong hai giây, sau đó ôm đầu gào thét: “A... trứng gà của tớ.”
Miếng thẻ ưu đãi trứng gà giảm giá 80 % bị cắt đôi khiến
Nguyên Phi Ngư ảo não cả ngày trời, lúc tan học Tần Lạc lôi cô hiên ngang bước
vào tiệm bán đồ mỹ phẩm, không chút do dự vung tiền mua mỹ phẩm tương đương với
mua được một xe trứng gà, Nguyên Phi Ngư lần đầu tiên kể từ sau khi đến thành
phố S này phải thốt lên rằng: “Haizzz, có tiền thật tuyệt.”
Tần Lạc lại thử thêm mấy loại kem thoa mặt phù hợp với thiếu
nữ nữa, nhân viên hướng dẫn mua hàng dè dặt cẩn thận lấy ra thứ dịch thể màu
trắng kia thoa lên mu bàn tay Tần Lạc, Tần Lạc hào hứng vui vẻ ngửi đi ngửi lại
chẳng nghe được Nguyên Phi Ngư nói gì, chỉ là đưa thứ dịch thể màu trắng trên
tay đó đi về phía cô, cười hì hì hỏi: “Có thơm không? Mùi hương cam đấy.”
“Cũng được.” Nguyên Phi Ngư miễn cưỡng nở một nụ cười, bước
đến ngồi xuống bên cạnh, bộ dạng uể oải cực độ.
Sau khi tan học Tần Lạc nhất định phải đến nhà vệ sinh thay
quần áo của mình rồi mới chịu rời khỏi trường, lúc này nó mặc chiếc váy liền áo
màu trắng phau, váy dài tới gối, lộ ra cặp chân dài nhỏ nhắn, và đeo đôi tất da
màu vàng nhạt, trông xinh xắn như cô công chúa vậy, còn Nguyên Phi Ngư vẫn như
cũ mặc đồng phục của trường, cùng lắm là khi làm việc đổi thành trang phục được
chuẩn bị sẵn trong cửa hàng, hai loại trang phục đó là tất cả cuộc sống của cô,
dường như cô đã quên bản thân mình ăn mặc ra làm sao rồi.
Người qua kẻ lại cửa hàng đông đúc, nam nữ diện váy áo mới
mẻ, sàn nhà được lau chùi sạch bóng như gương, Nguyên Phi Ngư soi mình lên sàn,
mái tóc không dài không ngắn búi sau gáy, da dẻ trắng trẻo nhưng trông thiếu
sức sống, trang phục sạch sẽ chỉnh tề, ở trường học thì trông cực kỳ bình thường
nhưng ở giữa khu mua sắm cao cấp thế này lại chẳng thể nào che giấu được sự bất
thường của mình, tựa như khối u, đột nhiên kết chặt trong tim cô.
Nguyên Phi Ngư cúi đầu chỉnh lại mái tóc mai trông rối rắm
của mình, nhưng càng chỉnh sửa thì cảm giác ngổn ngang càng thêm mãnh liệt,
khối u xoắn chặt trong tim càng lúc càng lớn dần, đè nén con tim khiến cô cực
kỳ phiền não, lập tức đút tay vào túi lôi ra một chiếc kẹp tóc, kẹp mái tóc mai
lên đỉnh đầu.
Rời quầy trưng bày mỹ phẩm mấy bước là quầy vàng bạc đá quý,
lượng người đến đó ít ỏi, chủ yếu là những cặp tình nhân đi mua nhẫn cưới, hoặc
là những cô gái làm nũng người đàn ông giàu có lớn tuổi hơn họ rất nhiều đòi
kéo tới đây, sau đó các cô gái đó chỉ vào chiếc nhẫn kim cương phát sáng trong
tủ mà lầm bầm: “Em mặc kệ, nếu anh yêu em, thì hãy mua chiếc nhẫn này cho em,
kim cương đại diện cho tình yêu vĩnh cửu, lẽ nào anh không mong muốn tình yêu
của chúng ta có thể vĩnh cửu sao?”
Nguyên Phi Ngư ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy đây chính là một
thế giới khác, kim cương và vĩnh cửu đối với cô mà nói là từ quá ư xa vời, mười
tám tuổi cô không hiểu định nghĩa của tình yêu, nhưng cô cũng cho rằng đá quý
là thứ rất tuyệt, chí ít có thể bán được rất nhiều tiền.
Ngay sau đó cô hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy Quan Nhã Dương,
hắn đang đi cùng một đám bạn khác, mặc trang phục thoải mái đơn giản, hai tay
thư thái nhét túi quần, dáng vẻ nhàn nhã mà thanh lịch nói chuyện với người bên
cạnh.
“A Dương, cậu đến đây làm gì thế? Lẽ nào mua quà tặng bạn
gái?” Một cậu nam sinh đầu húi cua ngước ánh mắt kỳ quặc lên quầy trang sức hỏi
hắn.
Một nam sinh khác mái tóc màu chocolate vỗ vai Quan Nhã
Dương, mỉm cười nói tiếp: “Tặng nữ trang? Cậu cũng thật xa xỉ?”
“Là tặng nữ trang, nhưng không phải cho bạn gái.” Quan Nhã
Dương nhếch mép mỉm cười đáp lại họ.
“Vậy tặng ai? Dù sao cũng không thể tặng cho con trai được?”
Cậu bạn đầu húi cua vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười mờ ám.
“Là phụ nữ, phụ nữ là được chứ gì.” Quan Nhã Dương dùng
khuỷu tay thụi nhẹ vào bụng của đầu húi cua, điềm nhiên như không đẩy cậu ta
ra, rồi thuận theo động tác đó mở lòng bàn tay ra, giơ chiếc bông tai hình
trăng lưỡi liềm lấp lánh: “Giúp tớ tìm xem có đôi bông tai nào như thế này
không, tối tớ sẽ mời dùng bữa.”
Mấy nam sinh tản ra đi đến các quầy, Quan Nhã Dương cúi đầu
tiến đến quầy trước mặt mình nhìn một vòng, bất giác di chuyển về phía Nguyên
Phi Ngư, nhìn nhau mấy giây, Nguyên Phi Ngư trợn trừng mắt với hắn, sau đó hằm
hằm quay đầu đi.
Cô nhìn hắn rất lâu, nhìn hắn mỉm cười tự nhiên khi đùa giỡn
cùng đám bạn, lại nghĩ đến trong tiệm ăn ngày ấy, hắn tác oai tác quái, càng
nghĩ càng thấy hắn giả tạo, chí ít không hề giống với bộ dạng hiền hoà nhã nhặn
bên ngoài, như thể nói gì làm gì đều vô cùng điềm tĩnh, thực ra hắn vốn là
thằng khốn, tên vô lại cướp nụ hôn đầu của cô.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người cô, cái nhìn hờ hững lại
mang vẻ dò xét, con ngươi đen nhánh toả ra luồng sáng mờ ảo khó thấy, chính là
luồng sáng toả ra từ đôi mắt đen láy này của anh luôn nhìn Nguyên Phi Ngư khiến
cô thấp thỏm không yên.
Trán cô trơn bóng phẳng lỳ, giống như ngọc đẹp mịn sáng, ngũ
quan không bị che bởi mái tóc cũng càng thanh tú rõ nét, tướng mạo khá ổn, chỉ
có điều trông đẹp như thế nhưng có vẻ cô chẳng biết quý trọng, quay đầu làm bộ
mặt hề rất xấu, khẩu khí cay nghiệt mắng mỏ: “Nhìn gì mà nhìn? Muốn ăn đánh
hả?”
Giọng của Nguyên Phi Ngư khiến Tần Lạc kinh động, nó quay
sang nhìn thấy Quan Nhã Dương, lập tức đánh rơi hộp mỹ phẩm trên tay.
“Quan Nhã Dương, đúng là Quan Nhã Dương, hôm đó thật xin
lỗi, không phải em cố ý hôn anh.” Tần Lạc như đứa không có óc miệng cứ lẩm bẩm
một hồi với Quan Nhã Dương, giọng nói của nó cứ sang sảng, thu hút mọi cặp mắt
của người qua kẻ lại, lập tức ngay sau đó kéo Nguyên Phi Ngư, đẩy đến trước mặt
hắn, “Nhưng anh cũng đâu có bị thiệt, dù sao anh cũng được hôn rồi mới đi, tuy
không phải hôn em mà là Phi Ngư, à, đúng rồi, Phi Ngư, cô ấy mới quan trọng, em
muốn giới thiệu với anh bạn tốt của em, Nguyên Phi Ngư, Nguyên trong nguyên lai
(hoá ra), Phi Ngư chính là cá bơi trong biển...”
“Tần Lạc...”, Nguyên Phi Ngư nhảy sổ đến lấy tay bịt miệng
Tần Lạc, quay đầu quét mắt về phía Quan Nhã Dương, cảnh cáo hắn: “Tôi không
muốn làm quen với anh, mau đi đi.” Có điều những lời cảnh cáo này lại xuất hiện
sau mấy câu ba hoa khoác lác của Tần Lạc, có vẻ không đủ sức nặng cho lắm.