Nhật ký AB - Chương 11 phần 1
【2. 14 《bốn đám cưới và một
đám ma》
Có lẽ khi con người
đến một độ tuổi nhất định, cơ cấu của đầu óc bắt đầu xảy ra thay đổi, một số
chuyện vừa mới trải qua, xoay người liền quên không còn một mảnh, nhưng mà
những chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước lại rõ ràng trước mắt. Thật giống như
bộ phim từ mười mấy năm trước, còn nhớ lúc ấy nửa đêm lặng lẽ thức dậy, đem máy
thu hình của phòng khách chuyển vào phòng mình, đậy chăn, trên cái bàn nhỏ
trước TV đã hơi ẩm, vừa xem vừa lau nước mắt. Tôi nghĩ, sở dĩ cho đến bây giờ
tôi có thiện cảm với người đàn ông mắt xanh chính là vì bộ phim điện ảnh này.
Cuộc sống của tôi
cũng đã từng trải qua bốn hôn lễ khó quên. Hôn lễ thứ nhất là của ba mẹ tôi.
Đừng cảm thấy khó tin, trên thực tế, lúc ba mẹ tôi kết hôn, trong bụng mẹ tôi
không bình thường vì đã có sự tồn tại của tôi. Vì thế, trong một khoảng thời
gian rất dài, mẹ luôn cảm thấy gia đình bà nội không thể ngẩng đầu nhìn mọi
người, nhưng ba và bà nội dường như không để ý đến chuyện này. Về sau ba cho
tôi xem ảnh chụp lúc kết hôn của ba mẹ, trên tấm ảnh trắng đen, mẹ lộ ra một nụ
cười hạnh phúc, còn mang theo một chút ngượng ngùng. Mấy năm trước, bà nội
không may mắc chứng bệnh mất trí của người già, nhưng mỗi lần nhìn thấy mẹ tôi,
bà nội luôn cười hì hì nói: “Sinh ra là tốt rồi, sinh ra là tốt rồi…”
Hôn lễ thứ hai là
của một người cô họ ở xa của tôi - à, không, cũng có thể là dì họ - nhưng tóm
lại, dì ấy là thân thích của gia đình tôi. Tại hôn lễ, lúc ấy tôi tám tuổi mặc
một bộ lễ phục xinh đẹp, ngoan ngoãn cầm lẵng hoa hồng đứng bên cạnh cô dâu chú
rể, đi theo bọn họ cùng lộ ra nụ cười vô cùng hạnh phúc. Có lẽ cô dâu có phần
quá vui vẻ mà bế tôi lên, lúc ấy cũng không coi là nhẹ lắm, rồi dì ấy hăng hái
bảo thợ chụp ảnh chụp thật nhiều vào. Sau đó, khi dì ấy thả tôi xuống, bi kịch
đã xảy ra: bởi vì tôi rất thích miếng vải lấp lánh trước ngực dì ấy, thế là bàn
tay nhỏ bé nắm chặt, “tê” một tiếng, lúc đó dì ấy mặc một bộ váy rất thời trang
cứ như vậy mà đột ngột bị tôi kéo xuống, lộ ra một nửa nội y bên trong vừa cũ
lại quê mùa… Khi đó mọi người sợ tới mức ngay cả tiếng thét cũng quên phát ra.
Hôn lễ thứ ba là của
anh họ tôi, bởi vì anh ấy lớn hơn tôi mười tuổi cho nên chúng tôi không thường
xuyên nói chuyện, hiểu biết của tôi về anh ấy cũng có giới hạn “Anh ấy là một
người trầm mặc ít lời”. Thế nhưng chính người anh họ trầm mặc ít lời này lại ở
hôn lễ khi người chủ trì cười hỏi anh ấy có bằng lòng cùng sống với cô dâu
trong quãng đời còn lại, anh ấy rất mạnh mẽ tiếp nhận microphone, thấp giọng
nói câu “Thật có lỗi, tôi không thể”, sau đó anh ấy gỡ xuống hoa tươi màu trắng
thánh thiện trước ngực, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi hội trường… Đêm hôm
đó, mọi người cũng sợ tới mức quên hét lên.
Hôn lễ cuối cùng còn
lại là của tôi. Tôi nhớ rõ thời tiết ngày đó rất tốt, lúc ngẩng đầu lên bầu
trời là một mảng xanh nhạt, màu xanh làm cho người ta cảm động muốn khóc. Sau
đó, tôi thật sự khóc, bởi vì người đàn ông tôi yêu nói sẽ mãi mãi yêu một mình
tôi… Đương nhiên cuối cùng, anh ta nuốt lời.
Hiện tại, tôi vẫn
luôn tham dự hôn lễ, điều kỳ lạ chính là, dù tôi đã từng trải qua thất bại
trong hôn nhân nhưng tôi vẫn ở trong hôn lễ cảm động vì lời thề hứa của cô dâu
và chú rể. Mặc dù biết những lời thề đó không hề đáng tin, mặc dù biết sự gắn
bó và ràng buộc giữa người và người bất cứ lúc nào cũng sẽ đối mặt với tan rã,
nhưng tôi vẫn sẽ cảm động…
Thật sự rất kỳ lạ,
không phải sao?
Alpha】
Pháo hoa bên ngoài
cửa sổ đã nổ xong, có lẽ bởi vì ở tầng cao nhất, từ cửa sổ nhìn ra luôn cảm
thấy ánh sáng màu đỏ, màu vàng, màu xanh da trời, màu xanh lá cây ngay tại
trước mắt.
Lương Kiến Phi nằm
trên giường ngắm nhìn một cách ngơ ngẩn, khuôn mặt có vẻ như trẻ con.
“Này,” cô nhẹ giọng
nói, “Anh còn nhớ lễ tình nhân năm ngoái không?”
Người đàn ông ở phía
sau đang ôm cô cười nhẹ một tiếng, rồi anh nói bên tai cô: “Ngày nghỉ ở Rome?
Làm sao lại quên chứ… Anh tìm em suốt sáu giờ, đã sắp điên mất.”
“Em cũng rất khốn
khổ,” cô không phục, “Đi đến mức chân muốn rã rời.”
“Nhưng khi anh tìm
được em, em đang ở trong lò sưởi rồi uống cà phê nóng hổi, trong bụng thì lấp
đầy bánh mì giòn ngon.”
“A…” Cô chột dạ mà
di chuyển đôi chân, không nói tiếp nữa.
“Nếu nói lễ tình
nhân trước kia đối với anh là ‘nhàm chán’, thế thì năm ngoái có thể được gọi là
‘thảm thương’.”
Lương Kiến Phi xoay
qua nhìn Hạng Phong, cười hỏi: “À? Vì sao?”
Hạng Phong khẽ chớp
mắt, ngón tay anh từ mi tâm của cô trượt đến chóp mũi: “Lúc ấy trong đầu anh
toàn là cảnh tượng em bị người xấu bắt đi, những cảnh này trong sách của anh
nhìn thấy mà giật mình, tất cả đều được sử dụng trên người em -”
“- Nói cách khác, ở
trong đầu anh, em đã sớm chết rất nhiều lần?”
“Suỵt…” Ngón tay anh
đặt lên môi cô, khoé miệng cong lên nụ cười.
Cô ngơ ngẩn nhìn
anh, bỗng nhiên nhớ tới tấm ảnh mà anh tự chụp ở khách sạn tại Rome, khi đó cô
nghĩ rằng, Hạng Phong chân thật chính là nửa bên khuôn mặt đã được ánh sáng
mỏng manh bao phủ, nhưng hiện tại xem ra, một nửa ẩn nấp trong bóng đêm kia mới
thực sự là anh.
Bởi vì bị ẩn dấu cho
nên không ai biết. Nói không chừng, đó là Hạng Phong càng dịu dàng, cũng càng
đáng yêu hơn…
Nghĩ đến đây, Lương
Kiến Phi cũng vươn ngón tay, vẽ vòng tròn ở trên cằm anh: “… Vậy, năm nay thì
sao?”
Anh cười cười nhưng
không nói. Có lẽ bất cứ câu nào cũng không bằng ánh mắt của anh vào giờ phút
này.
“Tại sao anh để
râu?”
“Em không thích
sao?”
Cô lắc đầu, nhẹ
giọng nói: “Chẳng qua… đâm vào em hơi đau.”
Anh cười ha hả, cố ý
dùng cằm đầy râu mà cọ sát lên mặt cô, cô hét lên suy nghĩ muốn né tránh, nhưng
làm sao cũng không trốn thoát.
Lúc sắp ngủ, Lương
Kiến Phi mơ mơ màng màng nghe được Hạng Phong nói: “Em đoán xem nếu Từ Ngạn
Bằng biết chuyện thì sẽ có phản ứng gì?”
Cô “ừ” một tiếng có
lệ, nghĩ thầm: đừng nói đến Từ Ngạn Bằng, ngay cả bản thân cô cũng rất hoảng
hồn…
Sáng sớm hôm sau,
Lương Kiến Phi bị một hồi âm thanh dồn dập đánh thức, mới đầu cô tưởng là tiếng
pháo ngoài cửa sổ, nhưng một lát sau, cô ý thức được, những âm thanh kia kỳ
thật là tiếng chuông cửa.
“Này!” Cô lập tức
ngồi dậy, nhìn Hạng Phong ở bên cạnh vẫn đang ngủ say, trong đầu cô trống rỗng,
“Dậy, dậy đi! Có người gõ cửa…”
Hạng Phong trở
người, như là định ngủ tiếp, nhưng cuối cùng không thực hiện được.
“Xảy ra chuyện gì?”
Anh mở to mắt nhìn cô.
“Có người đang gõ
cửa!” Cô hạ giọng.
“Vậy thì thế nào…”
“Vậy thì thế nào?”
Cô dở khóc dở cười, “Nói không chừng đang đứng ở cửa là bạn gái trước của anh…
Bên cạnh còn có một đứa nhỏ. Cô ấy miễn cưỡng và ngượng ngùng cười một cái với
anh, rồi nói ‘có lẽ đối với anh hơi bất ngờ, nhưng đây là con của anh - con của
chúng ta’…”
“Ồ,” Hạng Phong xoay
người nhìn cô, như là cảm thấy hứng thú, “Là con trai hay con gái?”
“…” Ngoại trừ trợn
mắt, Lương Kiến Phi không biết mình có thể làm gì vào lúc này.
“Được rồi, được
rồi,” anh xoay người mặc áo thun và quần thể thao, “Anh đi mở cửa.”
Cô cũng vội vàng mặc
xong quần áo, trong lòng lại có chút không yên, giống như trong lòng thật sự sợ
rằng bạn gái trước của anh đứng ở cửa.
Hạng Phong đi chân
trần dẫm lên sàn nhà lạnh như băng, anh mệt mỏi đi ra mở cửa. Vừa mở ra, anh
ngẩn người, sau đó anh ló ra nửa người mà nhìn cô ở trong phòng:
“Bị em đoán trúng
rồi.”
“!” Lương Kiến Phi
đứng tại chỗ kinh ngạc, nuốt nước miếng.
“… Đừng nói nhảm,
mau để em đi vào, bên ngoài lạnh chết!”
Hạng Tự đẩy Hạng
Phong ra, bước nhanh vào trong, ngay lập tức nhìn thấy Kiến Phi, Hạng Tự kinh
ngạc mở to mắt, nói không nên lời.
“Tiểu tử, khép cằm
của em lại,” Hạng Phong đóng cửa, đi vào phòng bếp rót nước, “Ăn sáng chưa? Ở
đây anh có bánh mì nướng và sữa.”
“Em, em…” Hạng Tự
chớp mắt không ngừng, “Anh, anh…”
“Muốn ăn không?” Từ
trong tủ lạnh anh lấy ra một hộp sữa, kiên nhẫn hỏi lần nữa.
“… Được rồi. Cám
ơn.” Hạng Tự sờ mũi, rồi xoay người ngã trên sô pha.
Lương Kiến Phi đi
vào phòng tắm, đóng cửa lại, cô nhìn mình trong gương, hai bên má đỏ ửng không
tự nhiên… Có lẽ ngay cả chính cô cũng chưa chuẩn bị tốt tiếp nhận một sự thật
như vậy: đó chính là, cô và Hạng Phong đang yêu nhau…
Cô ở trong phòng tắm
ngây người thật lâu, chờ đến khi cô có tự tin lấy một vẻ mặt bình tĩnh để đối
diện Hạng Tự, hai anh em họ Hạng đang ngồi trên sô pha tán gẫu về vị kem. Cô
mấp máy môi, lặng lẽ đi qua, rồi ngồi trên ghế mát xa ở góc tường, lắng nghe bọn
họ nói chuyện.
“Bữa trưa chúng ta
ăn gì?” Hạng Tự chú ý đến cô, dừng lại đề tài ban nãy rồi nhìn cô.
Lương Kiến Phi nhún
vai: “Tớ thì cái gì cũng được.”
Hạng Tự cười đến mức
có ác ý: “Cái này không giống cậu à.”
“Vậy tớ phải như thế
nào?” Cô cũng không cam chịu yếu thế.
“Phải giống như một
con mèo giương nanh múa vuốt.”
Lương Kiến Phi nhíu
mày ngượng ngùng, nhưng lại nghe Hạng Phong nói: “À, gần đây cô ấy sâu răng,
trên móng tay cũng có đốm giun đũa, cho nên em hãy bỏ qua cho cô ấy đi.”
Hạng Tự giương mắt nhìn
anh trai, khoé mắt và chân mày đều mỉm cười.
Kỳ quái chính là,
sau khi bọn họ thảo luận xong đi nơi nào ăn trưa thì Hạng Tự lại nói phải về
nhà. Sau khi Hạng Tự về rồi, Hạng Phong một mình trong phòng bếp rửa bộ đồ ăn
đã dùng cho bữa sáng, anh vừa rửa vừa huýt sáo.
“Hạng Tự cậu ấy… Làm
sao vậy?” Lương Kiến Phi nhịn không được hỏi.
“Nó và Tử Mặc cãi
nhau.”
“À…”
Hạng Phong quay đầu
nhìn cô một cái: “Không thì em cho là sáng sớm nó chạy đến đây làm gì?”
Lương Kiến Phi lắc
đầu, cô nghĩ không ra Hạng Tự tới làm gì, nhưng cô càng không ngờ là bởi vì một
lý do như vậy.
“Nhưng tại sao cậu
ấy lại đi rồi?”
“Bởi vì nó nhận ra
vấn đề của mình.”
“Đơn giản như vậy.”
Anh gật đầu: “Đối
với người phức tạp, có đôi khi dùng phương pháp đơn giản sẽ có hiệu quả hơn,
anh chỉ cần trực tiếp vạch ra nó sai ở chỗ nào, anh nghĩ tự nó sẽ suy xét.”
Lương Kiến Phi nở nụ
cười, cô đứng dậy đi đến phía sau anh, dán khuôn mặt mình lên lưng anh,
nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta có đi ăn trưa không?”
Buổi chiều Lương
Kiến Phi về nhà thay bộ quần áo, rồi cùng ba mẹ đến nhà bà nội chúc tết. Mấy
năm trước bà nội không may mắc chứng bệnh mất trí của người già, đến nay cũng
không có dấu hiệu chuyển tốt, bà vẫn không nói lời nào chỉ là mỉm cười. Mỗi lần
khi ba nói tới chuyện này, tuy rằng giọng nói có chút thê lương, nhưng vẻ mặt
của ông thanh thản: “May là cái gì không nhớ mà lại nhớ mỉm cười. Nó chứng minh
cả đời này của bà cũng không tệ lắm…”
Nhìn thấy khuôn mặt
tươi cười của bà nội, Kiến Phi cũng bất giác mỉm cười.
Ăn xong bữa trưa, mẹ
lặng lẽ gọi cô ra ban công: “Gần đây con thế nào?”
“Tốt lắm ạ.” Mỗi lần
khi ba mẹ hỏi, cô đều trả lời như vậy.
“Có người thích hợp
chưa?”
Cô nhìn mẹ một cái
rồi nói: “Dạ… tạm thời chưa có.”
“À…”
Cô quay đầu nhìn bầu
trời xa xa mờ mịt, nghĩ thầm rằng, nếu Hạng Phong biết cô nói như vậy, anh sẽ
có phản ứng gì?
Rất nhiều lúc, anh
là một người vô cùng hướng nội, cho dù không vui, anh cũng tuyệt đối không muốn
biểu hiện ra ngoài. Kiến Phi tưởng tượng anh đứng bên cạnh cô, hai tay đút
trong túi quần, thình lình nghe được câu trả lời của cô, anh ngẩng đầu nhìn
chằm chằm vào cô như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trong mắt cô, nhưng vẻ mặt…
vẻ mặt lại làm bộ dường như không có việc gì, chẳng qua anh sẽ thừa dịp không
ai nhìn thấy mà véo thắt lưng của cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: tại sao nói
dối?
Nghĩ đến đây, cô
thậm chí cảm thấy trên lưng thật sự bị véo một cái, ngứa đến mức muốn né tránh.
“Còn có một chuyện…”
Mẹ ho nhẹ một cái, có vẻ hơi mất tự nhiên.
“Sao vậy ạ?”
“Là thế này,” mẹ
dừng một chút, “Sáng nay, mẹ nhận được điện thoại của Trì Thiếu Vũ…”
“… Gọi đến chúc tết
sao?” Kiến Phi kinh ngạc nói.
“Không phải…”
“?”
“Cậu ta vốn là muốn
tìm con, nhưng di động của con luôn tắt máy.”
“À, hết pin.” Cô
nghĩ không ra Trì Thiếu Vũ có chuyện gì mà gọi cho nhà ba mẹ để tìm cô.
“Sau đó mẹ nghe thấy
giọng nói của cậu ta hơi khác, mẹ liền hỏi cậu ta làm sao vậy, cậu ta nói…” Nói
tới đây, mẹ thở dài, “Mẹ của cậu ta đã qua đời tối hôm qua…”
“A…” Lương Kiến Phi
kinh ngạc mở to mắt, nói không ra lời.
“Mặc kệ nói thế nào,
cho dù cậu ta có lỗi với con, nhưng người mẹ chồng này cũng từng đối xử với con
như là con gái, cho nên… con dành thời gian gọi điện cho cậu ta đi.”
“Dạ…” Cô ngơ ngẩn
gật đầu, nhớ tới mọi chuyện của quá khứ, trong lòng không vui.
Mẹ đi rồi, Lương
Kiến Phi ngồi một mình ở ban công trong chốc lát, rồi cô mới lấy đi động ra
thay pin, gọi điện thoại cho Trì Thiếu Vũ.
“A lô?”
Đầu dây bên kia trầm
mặc một lát, tiếp theo có một thanh âm mệt mỏi nói: “Kiến Phi…”
“Tôi nghe mẹ tôi
nói…” Cô mím môi, cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe ra bình thản một chút,
“Tôi xin lỗi.”
Bên tai truyền đến
tiếng cười khổ nhẹ nhàng, Trì Thiếu Vũ hít mũi: “May là lúc qua đời không coi
là rất đau khổ.”
Lắng nghe anh ta nói
một câu này, Lương Kiến Phi bỗng nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
Cô dùng sức lực rất
lớn để nhịn nước mắt xuống, cuối cùng cô bình tĩnh hỏi: “Khi nào tổ chức tang
lễ?”
“… Thứ bảy.”
“… Muốn, muốn tôi
giúp anh không?” Cô mờ mịt hỏi.
Trì Thiếu Vũ khẽ thở
dài một hơi, thanh âm khàn khàn: “Đúng vậy, anh rất cần em.”
Có lẽ đổi lại lúc
khác, nghe được anh ta nói như vậy, cô nhất định vừa lo lắng lại cân nhắc,
nhưng giờ phút này cô chỉ có thể ấp úng đáp lại một câu, sau đó cúp điện thoại.
Về đến nhà thì trời
đã gần tối, nhìn thấy không gian yên tĩnh trong phòng, Lương Kiến Phi có một
loại ảo giác, như là quay trở về nhiều năm trước. Khi đó cô và Trì Thiếu Vũ mới
kết hôn được một năm, cô trông thấy Trì Thiếu Vũ ở cùng với một người phụ nữ
khác trên đường phố, trong lòng cô tràn đầy tâm sự mà về nhà. Tại cửa nhà,
Lương Kiến Phi gặp mẹ của Trì Thiếu Vũ, bà luôn đến vào cuối tuần, nói là tới
thăm bọn họ nhưng thực ra là đến giúp đỡ làm việc nhà. Bà là một người mẹ chồng
hiếm khi than phiền, lúc làm việc nhà rất cẩn thận và nghiêm túc. Ngày đó có lẽ
bà nhận ra điều gì, cuối cùng bà nói chuyện với cô, trước khi đi, mẹ chồng nhìn
nắng chiều chiếu rọi tràn ngập trong phòng mà nói đùa: “Cho dù con cười hay
khóc đều đẹp, nhưng ta vẫn thích nhìn con cười hơn.”
Bây giờ nhớ lại,
Lương Kiến Phi mới phát hiện, sau khi ly hôn với Trì Thiếu Vũ, đã 4, 5 năm hai
người vẫn chưa gặp mặt, ngay cả chính thức tạm biệt cũng không có.
Lương Kiến Phi rót
một ly nước, cô đứng trước cửa sổ sát đất mà chậm rãi uống hết, không biết qua
bao lâu, Hạng Phong gọi điện tới hỏi cô có đi ăn tối hay không.
“Em xin lỗi,” tâm
tình cô giảm sút, “Em muốn ngủ một giấc thật ngon.”
“Ý em là, ở chỗ anh
em không thể ngủ ngon sao?” Anh cố ý nói đùa với cô.
Nhưng cô không cảm
thấy buồn cười chút nào.
“Em sao vậy?” Cảm
giác của tiểu thuyết trinh thám gia luôn nhạy bén hơn người bình thường.
“… Không có gì,” cô
than nhẹ một hơi, “Chỉ là, nhận được một tin tức không tốt lắm.”
“?”
“… Mẹ của Trì Thiếu
Vũ đã qua đời ngày hôm qua.”
“…” Hạng Phong trầm
mặc trong chốc lát, anh dùng thanh âm trầm thấp an ủi cô, “Muốn anh sang đó
không?”
“… Không cần.” Cô
muốn ở một mình.
“Đừng dùng giọng
điệu vô hồn nói chuyện,” anh nói, “Anh sẽ lo lắng đấy…”
“Được rồi…” Anh cũng
không nói gì buồn cười nhưng cô lại mỉm cười.
“Phát sóng trực tiếp
ngày mai em có thể không?”
“Em từng gặp nhiều
chuyện còn tệ hơn lúc này, cuối cùng không phải vẫn đi sao?”
Anh trầm mặc trong
chốc lát, rốt cục yên tâm mà nở nụ cười.
“Nhưng mà,” cô còn
nói, “Thứ bảy em muốn tham dự tang lễ.”
“À, được.”
“Anh… không phản đối
sao?”
“Tại sao anh phải
phản đối?”
Lương Kiến Phi mấp
máy môi, cô nhìn ly thủy tinh trong tay: “Ừm… Em vẫn tưởng rằng anh không thích
Trì thiếu.”
“Nhưng điều đó cũng
không đại biểu anh không tôn trọng người nhà của anh ta - nhất là, bọn họ từng
là người nhà của em.”
“… Cám ơn.” Trước
mắt cô hiện ra bộ dáng của Hạng Phong, tuy rằng râu trên cằm hay đâm vào cô,
nhưng ánh mắt của anh rất dịu dàng.
“Là em lúc nào cũng
muốn đối nghịch với anh, anh không hề có.” Anh ở đầu dây bên kia cười nói.
Cô cũng cười, thậm
chí bắt đầu thật sự suy nghĩ về vấn đề mà tối qua anh hỏi trước khi ngủ.
“Nhưng,” Lương Kiến
Phi đặt ly thủy tinh vào bồn rửa bát, “Có lẽ em sẽ đi trước hai ngày…”
“Tại sao?”
“Bởi vì chiều nay
anh ta nói muốn em giúp đỡ…” Cô dừng một chút, bỗng nhiên ý thức được bản thân
mình nói lời không nên nói.
Hạng Phong lại trầm
mặc, lúc này trầm mặc còn lâu hơn so với hai lần trước, lâu đến mức… Cô không
nhịn được mà mở miệng gọi tên anh.
“Không được đi.”
Giọng nói của anh cứng nhắc đến ghê hồn.
“… Vì sao?”
“Đến dự tang lễ là
một chuyện, đến giúp đỡ lại là một chuyện khác - đạo lý đơn giản như vậy em
cũng không hiểu sao?”
Lương Kiến Phi có
phần bị chọc giận, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nói: “Thực ra không có gì khác biệt,
anh chỉ coi như… em đi giúp một người bạn anh không biết, không được sao?”
“Không được!” Hạng
Phong kiên quyết cự tuyệt, “Chẳng lẽ em không cảm thấy sự cố chấp của mình có
nhiều lúc vô nghĩa, thậm chí là… là ngu xuẩn sao?”
“Vì sao?” Cô cũng
trở nên cứng nhắc, “Anh dựa vào gì nói em cố chấp, nói em ngu xuẩn.”
“Lương Kiến Phi, anh
không muốn cãi nhau với em,” giọng nói của anh vừa lúc có vẻ bình tĩnh, “Anh
chỉ hy vọng em đừng đến giúp cái gì gọi là bận rộn, nó sẽ khiến quan hệ giữa em
và người đàn ông kia càng phức tạp hơn.”
“… Em không tin.”
“…”
“Em không tin lời
anh nói.”
“…”
“Em biết anh không
thích em gặp mặt anh ta, nhưng mẹ anh ta đã qua đời, em -”
“- Tuỳ em!” Hạng
Phong lạnh lùng ngắt lời cô, sau đó cúp điện thoại.
Kiến Phi nhìn chằm
chằm vào di động thật lâu, cô chán nản ngã trên sô pha.
Không biết qua bao
lâu, cô cảm thấy trong miệng mặn chát, cô lau hai má, thế nhưng đều là nước
mắt.
Rốt cuộc là xuất
phát từ tưởng nhớ người đã qua đời mà chảy xuống nước mắt của nỗi buồn, hay là
bởi vì tức giận với một người đàn ông đáng ghét nào đó mà chảy xuống nước mắt
của sự mất mát?
Sự thật thì bản thân
cô cũng không phân biệt rõ ràng…