Nhật ký AB - Chương 05 phần 2

“Các vị thính giả,
lại đến thời gian phát sóng “Hướng dẫn dạo chơi ở địa cầu” vào chiều thứ ba
hàng tuần, tiết mục hôm nay là tiết mục đầu tiên của năm 2010, nói cách khác,
địa cầu đã chuyển sang một năm mới, chúng ta cùng nhau hoan hô: chúc mừng năm
mới!” Từ Ngạn Bằng truyền ra âm thanh náo nhiệt mà vui vẻ, giống như có mười
mấy người đang huýt sáo, khua chiêng gõ trống hoặc thét chói tai.

“Vậy,” anh ta tiếp
tục nói, “Hạng Phong và Kiến Phi, hai người có lời nào muốn chuyển tới mọi
người nhân dịp năm mới không?”

Hạng Phong lại gần
trước microphone, dùng âm thanh trầm thấp nói: “Không biết các vị ở hệ ngân hà
và các tinh cầu khác nghênh đón năm mới như thế nào nhưng tôi vẫn muốn nói chúc
mừng năm mới!”

Ngạn Bằng vỗ tay,
sau đó nhìn về phía Lương Kiến Phi.

“Chúc mừng năm mới!”
Cô cũng chuyển lời chúc tết giống anh, “Hơn nữa tôi cũng muốn nói với vị bằng
hữu đến từ sao Kim một tiếng, các bạn phải cẩn thận với người sao Hỏa ở xung
quanh.”

“Oa, hôm nay mở màn
bằng mùi thuốc súng nồng nặc,” Ngạn Bằng bày ra vẻ mặt hưng phấn, “Nói cho
chúng tôi bản tin địa cầu gì thú vị đi.”

“Được, bản tin địa
cầu hôm nay chỉ có một vấn đề nhưng rất dài, là về bí mật - bí mật của đàn
ông.”

Lương Kiến Phi thừa
dịp đang phát nhạc nền uống một ngụm nước, sau đó tiếp tục nói: “Các nhà khoa
học đã tổng kết có 45 bí mật trí mạng của đàn ông - đàn ông dễ dàng thích một
phụ nữ nào đó nhưng không dễ dàng yêu; đàn ông khi đang yêu nhất định rất ngu
ngốc, phụ nữ chỉ cần chịu nịnh nọt, anh ta cái gì cũng đáp ứng; đàn ông thường
thích phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng, đàn ông thà đem tất cả tinh hoa đặt ở sự
nghiệp và phương diện khác, cũng không muốn dùng toàn bộ để chinh phục phụ nữ;
đàn ông không coi trọng phụ nữ tốt với mình; đàn ông đều sợ phụ nữ bám riết
không tha, nhưng lại thích dùng phương thức đó để theo đuổi phụ nữ...”

“- Điều này tôi đồng
ý.” Ngạn Bằng nói chen vào.

“Anh đồng ý với cái
gì?”

“Câu cuối cùng cô
vừa đọc.”

“Đàn ông đều sợ phụ
nữ bám riết không tha nhưng lại thích dùng phương thức đó để theo đuổi phụ nữ?”

“Đúng vậy.” Bộ dáng
gật đầu phụ họa của anh ta nhìn qua có phần nhún mình.

“Tôi cũng đồng ý với
‘Đàn ông không quá coi trọng phụ nữ tốt với mình.’”

“Tôi thì đồng ý với
‘Đàn ông khi đang yêu nhất định rất ngu ngốc, phụ nữ chỉ cần chịu nịnh nọt, anh
ta cái gì cũng đáp ứng’.” Hạng Phong nói.

Kiến Phi mỉm cười:
“Ồ, ý anh muốn nói đàn ông có vẻ ngu ngốc?”

“Không, đàn ông đơn
thuần hơn phụ nữ.”

“Ha ha! Những người
đàn ông ở hộp đêm muốn vén váy của các cô gái thì rất đơn thuần à?”

“Quan trọng là ‘khi
đang yêu’, nói cách khác là khi một người đàn ông thực sự yêu thương một người
phụ nữ.”

“Tôi phải nhắc nhở
anh xem lại điều thứ nhất, ‘Đàn ông dễ dàng thích một người phụ nữ nhưng không
dễ dàng yêu’.”

Hạng Phong nhướng
lông mày, như không muốn tranh luận về vấn đề này nữa.

“Một trong những
giấc mộng của đàn ông là có thể vượt qua giới hạn tình bạn với hồng nhan tri kỷ
của mình; người đàn ông sẽ dùng lý trí để chọn lựa giữ gìn hay bỏ qua tình yêu,
cho dù anh ta rất thích một người nhưng nếu anh ta cảm thấy cô ta rõ ràng không
phải là một người vợ tốt, anh ta sẽ chia tay để tìm một người khác thích hợp
hơn; đàn ông cho rằng tình yêu và kết hôn là hai việc hoàn toàn khác nhau,
nhiều lúc, anh ta trì hoãn kết hôn, nguyên nhân căn bản là anh ta cho rằng
người phụ nữ đó không giống người vợ tốt trong tưởng tượng của anh ta; đàn ông
yêu cầu về ngoại hình của vợ thấp hơn người yêu nhưng tính cách nhất định phải
cao hơn; đàn ông biết thưởng thức người phụ nữ thông minh không nhiều lắm vì họ
không có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh người phụ nữ như thế...” Đọc đến đây,
Kiến Phi không nhịn được nói, “Haizzz, không thể không nói, câu tổng kết này
thật sự rất sâu sắc!”

“Cô muốn nói cô
chính là người phụ nữ thông minh sao?” Hạng Phong nhíu mày.

“Cám ơn.”

“Người phụ nữ thông
minh không phải thiếu người ‘thưởng thức’, mà vì các cô ấy quá hiếu chiến.”

“Vì vậy phụ nữ phải
trông ngốc nghếch mới đáng yêu sao?”

“Vào thời điểm cần
thiết - đúng vậy.”

Lương Kiến Phi bĩu
môi, tiếp tục đọc: “Đàn ông khi biết vợ mình có thai sẽ có biểu hiện sau: nói
nhiều, ra vẻ thông minh, so với ngày thường thì hào phóng hơn, hay nói về tâm
nguyện và thành tích của mình, kể chuyện hài tự cho là buồn cười khiến mọi
người bật cười, tận lực biểu lộ tâm trạng tốt hiếm thấy.”

“Khi thông báo với
chồng mình có thai, phụ nữ sẽ có biểu hiện như sau: nói ít đi, ra vẻ rụt rè,
gợi cảm hơn ngày thường, chủ đề câu chuyện sẽ về trận đấu bóng gần nhất, kể
chuyện cười rồi tự cho là thú vị hoặc tao nhã để chồng nhìn với ánh mắt khác,
chẳng qua có một điểm, đàn ông và phụ nữ đều giống nhau,” Hạng Phong nói,
“Chính là ‘tận lực biểu lộ tâm trạng tốt hiếm thấy’.”

“Một người đàn ông
đồng thời hoá thân thành người rộng lượng và tiểu nhân,” Kiến Phi trừng mắt
nhìn anh, “Khi là người rộng lượng, anh ta hy vọng phụ nữ luôn chiều theo ý anh
ta, làm anh ta yên tâm; khi là tiểu nhân, anh ta ý thức được bản thân mình yếu
đuối, bất lực, do dự. Nói trắng ra, lúc nào bọn họ cũng có tâm trạng đố kị,
nhưng lại như đứa trẻ dễ dàng bị lừa gạt.”

“Một người phụ nữ
cũng đồng thời hóa thân thành thiên sứ và ma quỷ,” Hạng Phong tươi cười khả ái,
“Khi là thiên sứ cô ta hy vọng có cuộc sống hạnh phúc dưới sự bảo vệ của người
đàn ông, muốn được anh ta trân trọng, yêu chiều; khi cô ta là ma quỷ, cô ta cảm
thấy được nắm người đàn ông trong tay chẳng khác nào nắm cuộc sống trong tay,
cho nên cô ta nhiều lần đưa ra những yêu cầu vô lý. Nói trắng ra, phụ nữ đều là
điển hình vì lợi ích bản thân, cùng lắm... cũng giống như đứa trẻ dễ bị lừa
gạt.”

“Đàn ông gặp lại mối
tình cũ hơn phân nửa sẽ tự mình đa tình, nghĩ rằng bản thân từng có tình cảm
với người ấy, trong thâm tâm luôn giữ gìn một phần tình cảm, ảo tưởng rằng
người phụ nữ đó vĩnh viễn yêu anh ta. Phụ nữ chỉ làm đẹp trước mắt đàn ông, đàn
ông bất giác cũng tô đẹp tình cảm đã mất. Cho nên đàn ông càng nhận thức ‘chia
tay vẫn là bạn bè’ hơn phụ nữ. Mặc kệ là người nói lời chia tay hay bị chia
tay, hơn phân nửa đàn ông đều muốn duy trì liên lạc với người yêu cũ.” Đọc đến
đây, Lương Kiến Phi tự động dừng lại, cô chờ Hạng Phong không chịu thua kém nói
ra một câu phản bác.

Nhưng anh lại trầm
mặc, đến lúc cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, anh mới đến trước
microphone, bình tĩnh nhìn cô nói: “Vậy tiểu thư Lương Kiến Phi, nếu có một
ngày phụ nữ như cô, tôi nói là ‘nếu’, cô và người đàn ông trước kia - ví dụ như
chồng trước - gặp lại nhau, cô sẽ làm thế nào?”

Cô không nghĩ anh sẽ
hỏi loại vấn đề này, lập tức giật mình. Anh... là nghiêm túc? Hay chỉ là theo ý
mình mà trêu chọc cô?

“Tôi... Tôi cũng
đồng ý ‘Chia tay vẫn là bạn bè’,” cô dừng lại một chút, “Nhưng tốt nhất là từ
nay về sau cố hết sức tránh gặp mặt người bạn đó.”

Cô cảm thấy hoảng
hốt với chính mình, bởi vì cô đã nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh.

Hạng Phong nhìn cô,
cô cũng nhìn Hạng Phong, mặc dù ở giữa bọn họ là Từ Ngạn Bằng, nhưng giây phút
ấy cô đã có một loại ảo giác như trên trời dưới đất chỉ còn hai người bọn họ.

“Hy vọng đây là sự
thật.” Anh thản nhiên nói một câu rồi cúi đầu không thèm nhắc lại.

“Oa,” Từ Ngạn Bằng
cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chen vào, “Hạng Phong, anh chỉ nghe Kiến Phi
đọc một lần, đã có thể thuật lại những đoạn văn dài ấy... quá giỏi.”

“Bản thảo của cô ấy
tổng cộng ba phần,” Hạng Phong liếc mắt, "Nếu không ngại, mời cô lật tờ
giấy A4 ở trước mặt này đến trang ba. Cảm ơn.”

“…”

“Tôi cảm thấy người
nghe đài sẽ tăng thêm nữa.” Lúc kết thúc phát sóng trực tiếp, Từ Ngạn Bằng nói
vậy.

Lương Kiến Phi kéo
khóe miệng: “Chỉ mong thế.”

Cô đứng dậy ra khỏi
phòng phát sóng, trong túi đã sớm chuẩn bị một ít tiền xu để mua lon ca cao
nóng ở máy bán hàng tự động.

“Phụ nữ giận dỗi
trông không đáng yêu chút nào.” Âm thanh trầm thấp ở phía sau cô vang lên.

Cô khom người cầm
lấy lon ca cao nóng đã rớt xuống, mở nắp, gật gù đắc ý nói: “Tôi vốn không tính
sẽ đi theo ‘con đường đáng yêu’.”

“Vậy cô định đi trên
con đường nào?”

“Con đường bà lão đã
ly hôn.” Cô vừa uống vừa trợn mắt nhìn anh.

Hạng Phong ngơ ngác,
sau đó cười rộ lên, cười đến mức không suy nghĩ: “Được rồi, sư thái, lão nạp
chỉ là nhất thời lỡ lời, cô so đo làm gì.”

Cô muốn nhịn nhưng
không nhịn được mà nhếch môi: “Này, anh đừng buồn nôn như vậy, anh làm tôi nhớ
đến chuyện cười đồi truỵ ‘Sư thái và vị tăng già’ kia.”

Anh nhún vai: “Có
phải phụ nữ sẽ rộng lượng một khi có người nghi ngờ sức quyến rũ của cô ấy, cô
ấy sẽ hăng hái phản đối hay không?”

“Tôi không muốn tán
gẫu cùng với một người đàn ông không hiểu biết phụ nữ.”

Anh không trả lời,
cho đến khi nhìn thấy lon ca cao nóng đã được uống xong, anh mới mở lời: “Có
thể đi rồi chứ?”

“Đi đâu?”

“Hôm nay là ngày cô
tái khám răng.”

Mặt của cô ngay lập
tức nhăn lại thành một đường.

Dù không tình
nguyện, cuối cùng Lương Kiến Phi vẫn bị Hạng Phong kéo lên xe.

“Xe của tôi thì làm
sao bây giờ?” Cô nhíu mày.

“Chờ bác sĩ khám cho
cô xong tôi đưa cô quay về lấy xe.”

Nếu lúc đầu cô còn
hy vọng phòng khám không mở cửa thì khi nhìn thấy nữ bác sĩ làm tròn bổn phận
đứng vẫy tay ở cửa phòng khám, Lương Kiến Phi cảm thấy giấc mộng đã hoàn toàn
tan biến.

“Tuần trước cô có
tuân theo lời dặn của tôi không?” Bác sĩ hỏi Kiến Phi, như cũng hỏi luôn Hạng
Phong.

Anh lắc đầu: “Tôi
đoán là không.”

“Tôi có.” Kiến Phi
lớn tiếng phản bác - ngoại trừ cái lần cực kỳ giận dữ kia.

Bác sĩ bảo cô nằm
xuống ghế da, ngọn đèn chiếu vào mặt cô, một cảm giác sợ hãi dâng lên, cô nhắm
chặt mắt lại.

“Thả lỏng đi, lần
này sẽ không đau.”

“Thật chứ?” Cô thấy
miệng mình đều là nước miếng, bỗng nhiên nghĩ đến việc xấu mặt này lại phơi bày
trước mặt ‘kẻ thù’, cô không khỏi nhụt chí.

“Mở miệng rộng ra.”
Bác sĩ nhắc nhở.

Cô phải nghe theo.
Quên đi, con người luôn có lúc xấu mặt, giống như bí mật vậy, mặc dù không muốn
người khác biết, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày phơi trần ra ngoài thế giới.

Bác sĩ bắt đầu khám
lại răng của cô, cô dùng khóe mắt liếc nhìn Hạng Phong ngồi ở góc tường, anh
uống trà nóng, trầm mặc không nói. Cô cảm thấy cảnh tượng bây giờ rất kỳ diệu,
anh thế mà giúp cô đến khám nha sĩ, hơn nữa nếu không có anh, chắc cô không thể
hạ quyết tâm đến đây. Thực ra anh không giống với vẻ ngoài lãnh đạm hờ hững,
anh cũng biết quan tâm đến người khác - dù cô là “kẻ thù” của anh.

Trong không gian yên
bình, bụng của Lương Kiến Phi kêu lên, hơn nữa lại rất to. Bác sĩ và Hạng Phong
ngẩn người, sau đó cười ha ha.

“Đi ăn gì trước
nhé.” Ra khỏi phòng khám nha khoa, Hạng Phong nói.

Kiến Phi cúi đầu, cô
ngồi lên xe anh, thắt dây an toàn: “Vừa rồi tôi như vậy rất mất mặt phải không?”

“Lúc nào?” Anh
nghiêng đầu nhìn cô, cố ý hỏi.

“... Không có gì.”
Cô quay đầu đi chỗ khác.

Anh lái xe, không
nói chuyện với cô nữa.

“Này...” Cô tựa lưng
vào ghế, nhẹ giọng nói.

“Hửm?”

“Anh hiếm khi có lúc
bị mất mặt đúng không? Ít nhất tôi chưa từng thấy qua.”

Anh khẽ cười: “Cũng
có, chẳng qua mỗi người định nghĩa mất mặt khác nhau.”

“Nhưng anh chí ít
không ngồi trên ghế há to miệng, đã thế trong miệng toàn nước miếng, rồi bụng
lại phát ra âm thanh chói tai.”

Anh cười to hơn:
“Ừ... điều này thì không có thật.”

“…”

“Nhưng tôi cũng trải
qua việc còn mất mặt hơn.”

“Là gì?” Cô hưng
phấn quay đầu nhìn anh, rất muốn biết.

“Bí mật.” Anh trả
lời.

“Anh đang đùa giỡn
tôi.” Cô kết luận.

“Được rồi, được
rồi,” anh nói, “Lúc tôi thi đại học, trải qua hơn nửa giờ thi, thầy giáo bỗng
nhiên trừng mắt nói với tôi ‘Bạn học kia, mời anh mang sách ở dưới bàn lên
đây!’, tôi đấu tranh tư tưởng mãi rồi nơm nớp lo sợ đặt sách lên bàn, ai ngờ
thầy giáo nói ‘À? Tôi nói bạn học sinh phía sau cậu’...”

“Thế thôi à?” Cô
thất vọng.

“Vậy còn chưa đủ
sao?” Anh ngạc nhiên.

Cô kéo khóe miệng,
nói: “Chỉ có thể nói, miễn cưỡng xem như là mất mặt.”

“Vậy cô nói về tình
huống của mình đi.”

Lương Kiến Phi nghĩ
nghĩ, khóe miệng xoá đi nụ cười: “Một hôm, đồng nghiệp nói với tôi ‘Tối hôm qua
tôi nhìn thấy chồng cô’, tôi giật mình vì anh ta đi công tác nên hôm nay mới
về, nhưng tôi làm như không có việc gì hỏi ‘Thật sao, cô nhìn thấy ở đâu?’,
đồng nghiệp nói ‘Rạp chiếu phim’, tôi trả lời ‘Ồ, đúng vậy, anh ấy hẹn bạn đi
xem phim’, cô ấy nói ‘Anh ta ôm một người phụ nữ’, tôi cười đáp ‘Ừ, tôi cũng
đi’, nhưng cô ấy lại nói, ‘Người phụ nữ kia tóc dài gợn sóng, mặc váy đi giày
cao gót, chắc chắn không phải cô’... Có phải rất mất mặt hay không?”

Anh chăm chú nhìn
con đường phía trước, giống như không nghe thấy cô nói gì, một lúc sau, khi
Kiến Phi cho rằng anh đã không còn hứng thú với đề tài “mất mặt” này, thì anh
mới bình tĩnh hỏi một câu: “Vậy sao cô còn cho tên khốn nạn nào đó ngồi trên sô
pha trong phòng khách nhà cô?”

“…” Cô kinh ngạc,
đúng vậy, vì sao?

“Hay cô muốn nói
‘vết sẹo đã lành không còn đau nữa’?”

Cô không trả lời vấn
đề của anh, vì thế hỏi lại: “Vậy... Nếu bạn gái trước kia của anh trở lại nói
muốn hẹn anh uống trà, anh sẽ làm thế nào?”

“Tôi sẽ từ chối. Nếu
không sẽ lại bắt đầu dây dưa không rõ, chẳng đi đến đâu cả.”

Cô cười khổ: “Có lẽ
anh nói đúng. Chẳng qua... Tôi là loại người nếu đã yêu thì không cách nào hận
được, không có biện pháp nào tàn nhẫn đưa tay đánh lên khuôn mặt tươi cười
kia.”

“Xem ra tôi đánh giá
chỉ số thông minh của cô quá cao rồi.”

“... Vừa rồi anh nói
qua phụ nữ trông ngốc nghếch đáng yêu hơn.”

“Ừ, vừa rồi cô cũng
nói qua ‘bà lão đã ly hôn’ không thích hợp đi theo con đường đáng yêu.”

Lương Kiến Phi mím
môi lườm anh: “Tóm lại tôi chính là không đáng yêu.”

“À, cô tự mình biết
mình thì xem như là đáng yêu nhất.”

“Hạng Phong,” cô cắn
răng, “Anh là người đàn ông đáng ghét nhất trên trái đất!”

“Ha ha,” anh nhướng
lông mày, “Cô đã gặp hết đàn ông trên trái đất rồi sao?”

“…”

Tối nay bọn họ đi ăn
cháo, anh vẫn đưa cô đến một cửa hiệu có mặt tiền nho nhỏ, hương vị ngon tới
không ngờ. Lúc này cô cảm thấy anh là một người am hiểu những thứ mà người khác
ít khi để ý, có lẽ, tiểu thuyết trinh thám gia thường chú trọng đến chi tiết,
hoặc là nói... nhạy cảm hơn rất nhiều.

Cơm nước xong, anh
lại đưa cô trở về lấy xe, khi chia tay, anh ngồi trong xe gọi cô: “Này...”

“?”

“Tuy rằng trên trái
đất có rất ít đàn ông yêu thích phụ nữ thông minh, nhưng vẫn có... Hơn nữa như
cô đã nói, ‘phụ nữ chỉ cần chịu nịnh nọt, cái gì anh ta cũng đáp ứng’.”

Nói xong, anh không
cho cô cơ hội nói tiếp, kéo cửa kính xe lên, rời đi.

Lương Kiến Phi nhìn
chiếc xe việt dã màu đen biến mất dưới màn đêm, cô không khỏi suy nghĩ: ý anh
nói là, cô nên nịnh nọt chứ không phải làm trái ý anh sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3