Đại chiến hacker - Chương 11 phần 1
Chương 11
Jolu đứng dậy.
“Các bạn, đây là điểm xuất phát.
Đây là cách để bọn tớ biết các cậu ở phe nào. Các cậu có thể không sẵn sàng lao
ra đường để rồi bị bắt vì niềm tin của mình, nhưng nếu các cậu có niềm tin,
cách này sẽ giúp chúng tớ biết. Nó sẽ tạo nên mạng lưới tin cậy khiến chúng tớ
biết ai ở trong và ai ở ngoài. Nếu chúng ta muốn giành lại đất nước của mình,
chúng ta cần làm việc này. Chúng ta cần làm điều gì đó giống thế này.”
Ai đó trong số các thính giả - là
Ange - giơ tay lên, cầm một chai bia.
“Cứ coi như tớ ngốc nghếch đi nhưng
tớ không hiểu gì hết. Tại sao các cậu muốn bọn tớ làm điều này?”
Jolu nhìn tôi và tôi nhìn nó. Dường
như mọi chuyện đã quá rõ ràng khi chúng tôi tổ chức buổi tối này. “Xnet không
chỉ là cách để chơi game miễn phí. Nó là mạng lưới liên lạc mở cuối cùng ở Mỹ.
Đây là cách cuối cùng để liên lạc mà không bị DHS rình mò. Để nó hoạt động,
chúng ta cần biết những người chúng ta nói chuyện cùng không phải là gián điệp.
Điều này đồng nghĩa với việc chúng ta cần biết những người chúng ta gửi tin
nhắn đúng là họ.
“Đó chính là lý do của bữa tiệc
này. Các cậu ở đây vì bọn tớ tin các cậu. Ý tớ là, thực sự tin tưởng các cậu.
Tin tưởng các cậu bằng cả mạng sống của bọn tớ.”
Vài người lầm bầm. Nghe rõ sến và
ngớ ngẩn.
Tôi đứng vững lại.
“Khi những quả bom phát nổ,” tôi
nói, và rồi điều gì đó tuôn trào trong ngực tôi, điều gì đó thật đau đớn. “Khi
những quả bom phát nổ, bốn người bọn tớ bị bắt ở phố Chợ. Vì một lý do nào đó,
DHS quyết định rằng điều đó khiến bọn tớ đáng nghi. Họ trùm túi qua đầu bọn tớ,
tống cả đám lên một con tàu và chất vấn bọn tớ nhiều ngày liền. Họ đã làm nhục
bọn tớ. Chơi trò cân não với bọn tớ. Rồi thả bọn tớ đi.
“Tất cả trừ một người. Bạn thân
nhất của tớ. Cậu ấy đã ở cùng chúng tớ khi bị bắt đi. Cậu ấy bị thương và cần
được chăm sóc. Đến giờ cậu ấy vẫn chưa ra khỏi đó. Họ nói họ chưa bao giờ thấy
cậu ấy. Họ nói rằng nếu bọn tớ nói với ai về việc này, họ sẽ bắt bọn tớ và làm
bọn tớ biến mất.
“Vĩnh viễn.”
Tôi run lên. Cảm giác nhục nhã. Nỗi
nhục nhã khốn khiếp. Jolu chiếu đèn vào tôi.
“Chúa ơi,” tôi nói. “Các cậu chính
là những người đầu tiên tớ kể chuyện này. Nếu chuyện này lan ra khắp nơi, các
cậu hãy tin rằng họ sẽ biết ai đã hé lộ chuyện này. Các cậu hãy tin rằng họ sẽ
tới gõ cửa nhà tớ.” Tôi hít thở thật sâu. “Vì thế mà tớ tình nguyện tham gia
Xnet. Vì thế mà cuộc đời của tớ, từ giờ trở đi, là chiến đấu chống lại DHS.
Bằng từng hơi thở. Từng ngày. Cho tới khi chúng ta lại được tự do. Bất kỳ ai
trong số các cậu cũng có thể khiến tớ vào tù, nếu các cậu muốn.”
Ange lại giơ tay lên. “Tụi này sẽ
không phản bội các cậu đâu,” cô nói. “Không bao giờ. Tớ biết khá rõ mọi người ở
đây và có thể hứa với cậu điều này. Tớ không biết làm thế nào để biết nên tin
tưởng ai, nhưng tớ biết không nên tin tưởng ai: những người già. Bố mẹ chúng
ta. Những người lớn. Khi họ nghĩ về ai đó đang bị theo dõi, họ nghĩ đến ai đó
khác, một kẻ xấu. Khi họ nghĩ về việc ai đó bị bắt và tống vào tù, đó sẽ là ai
đó khác - ai đó da màu, ai đó trẻ, ai đó là người ngoại quốc.
“Họ đã quên những đứa trẻ như tụi
mình thì thế nào. Lúc nào cũng là đối tượng bị nghi ngờ! Bao nhiêu lần bạn lên
xe buýt và bị mọi người nhìn như thể bạn đã súc miệng bằng chất thải và lột da
những chú chó con?
“Tệ hơn nữa là, ngoài kia càng ngày
người ta càng biến thành người lớn sớm hơn. Trước đây, mọi người thường nói
‘Đừng bao giờ tin bất kỳ ai trên 30 tuổi’. Tớ sẽ nói, ‘Đừng tin bất kỳ tên khốn
khiếp nào trên 25 tuổi!’ ”
Câu nói đó khiến mọi người bật
cười, cô cũng cười. Cô thật xinh, một vẻ xinh đẹp kì cục với khuôn mặt và quai
hàm dài. “Không hẳn là tớ đang đùa đâu, biết không hả? Ý tớ là, nghĩ mà xem. Ai
đã bỏ phiếu bầu những tên hề lố bịch đó? Ai đã để chúng xâm lược thành phố của
chúng ta? Ai đã bỏ phiếu đồng ý đặt camera trong phòng học và theo dõi chúng ta
khắp nơi bằng những con chip gián điệp đáng sợ trong những cái thẻ thông hành
và ô tô? Không phải là những đứa mười sáu tuổi. Chúng ta có thể ngố, chúng ta
có thể trẻ, nhưng chúng ta không phải là lũ cặn bã.”
“Tớ muốn có câu đó trên áo phông,”
tôi nói.
“Sẽ là một câu hay đấy,” cô đáp.
Bọn tôi mỉm cười với nhau.
“Tớ đi đâu để tạo khóa đây?” cô nói
rồi lôi điện thoại ra.
“Chúng ta sẽ làm ở đằng kia, ở vị
trí kín đáo gần hang. Tớ sẽ đưa cậu tới đó và cài đặt giúp cậu, rồi cậu cứ làm
việc của mình và đưa máy cho các bạn xung quanh chụp ảnh khóa công cộng của cậu
để họ có thể đăng nhập khi về nhà.”
Tôi lên giọng, “Ồ! Thêm một điều
nữa! Chúa ơi, tớ không thể tin mình đã quên điều này. Hãy xóa những bức ảnh đó
sau khi các cậu đã nhập khóa! Chúng ta không đời nào muốn có một loạt ảnh cả
đám đang tụ tập với nhau ngập tràn trên trang Flickr.”
Đây đó vang lên tiếng cười khúc
khích pha lẫn căng thẳng, rồi Jolu tắt đèn và trong bóng tối bất ngờ, tôi không
thấy gì cả. Dần dần, mắt tôi điều chỉnh lại và tôi hướng về phía hang. Ai đó đi
sau tôi. Ange. Tôi quay lại và cười với cô, cô cười lại, hàm răng phát sáng
trong bóng tối.
“Cảm ơn vì điều đó,” tôi nói. “Cậu
thật tuyệt.”
“Cậu nói thật về cái bao trùm đầu
cậu và tất cả những thứ khác chứ?”
“Tớ nói thật,” tôi nói. “Nó đã xảy
ra. Tớ chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, nhưng nó đã xảy ra.” Tôi nghĩ về nó vài
giây. “Cậu biết đấy, trải qua suốt quãng thời gian kể từ lúc đó mà không được
hé răng bất cứ điều gì, tớ bắt đầu cảm thấy nó như một cơn ác mộng. Nhưng lại
là thật.” Tôi dừng lại và trèo lên hang. “Tớ mừng vì cuối cùng tớ đã nói được
cho mọi người. Chỉ thêm một lúc nữa là có lẽ tớ sẽ nghi ngờ sự của chính mình.”
Tôi đặt laptop trên phần khô của
tảng đá và khởi động nó từ đĩa DVD trong khi cô quan sát tôi. “Tớ sẽ khởi động
lại cho từng người. Đây là một đĩa ParanoidLinux tiêu chuẩn, dù sao thì tớ nghĩ
cậu phải tin tớ.”
“Chết tiệt,” cô nói. “Tất cả là về
sự tin tưởng phải không?”
“Đúng thế,” tôi đáp. “Sự tin
tưởng.”
Tôi thiết lập lại khoảng cách khi
cô chạy phần mềm tạo khóa, lắng nghe cô gõ phím và di chuyển chuột tạo nên
những sự ngẫu nhiên, lắng nghe tiếng tiếng sóng vỗ, lắng nghe tiếng ồn của bữa
tiệc từ mọi nơi có bia.
Cô bước ra khỏi hang, mang theo laptop.
Trên đó, trong những ký tự màu trắng phát sáng khổng lồ, là khóa công cộng, vân
tay và địa chỉ e-mail của cô. Cô giữ màn hình cạnh mặt mình và đợi trong khi
tôi rút điện thoại ra.
“Cười nào,” cô nói. Tôi chụp ảnh cô
và cho máy ảnh vào túi. Cô đi quanh gặp các thành viên trong buổi tiệc và để
từng người chụp ảnh cô với cái màn hình. Thật náo nhiệt. Thật vui vẻ. Cô quả là
có sức hút rất lớn - bạn không muốn cười cô mà chỉ muốn cười với cô thôi. Và
Chúa ơi, thật là buồn cười! Chúng tôi đang tuyên bố một cuộc chiến bí mật với
cảnh sát ngầm. Chúng tôi nghĩ mình là cái quái gì cơ chứ?
Và mọi việc cứ thế tiếp diễn, trong
một tiếng sau đó hoặc hơn, mọi người chụp ảnh nhau và lập khóa. Tôi đã gặp gỡ
tất cả mọi người ở đó. Tôi biết nhiều người trong số họ - một vài người là do
tôi mời tới - và những người khác là bạn của bạn tôi hoặc bạn của bạn của bạn
tôi. Tất cả chúng tôi nên kết bạn với nhau. Cuối buổi tối hôm ấy, chúng tôi đã
trở thành bạn của nhau. Họ đều là những người tốt.
Khi mọi người đã xong việc, Jolu
lập khóa cho mình rồi nhe răng cười bẽn lẽn với tôi. Dù sao cơn bực dọc của tôi
cũng đã qua. Nó làm điều nó phải làm. Tôi biết dù nó có nói điều gì thì nó vẫn
sẽ luôn ở đó vì tôi. Và chúng tôi đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian ở
trong xà lim của DHS. Cả Van nữa. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì điều đó cũng
sẽ gắn kết chúng tôi với nhau mãi mãi.
Tôi lập khóa cho mình và đi quanh
để mọi người chụp ảnh. Rồi tôi trèo lên cao, chỗ tôi đứng phát biểu ban đầu và
kêu gọi mọi người chú ý.
“Vậy là rất nhiều người trong các
cậu đã để ý thấy rằng có một thiếu sót quan trọng trong quy trình này: điều gì
sẽ xảy ra nếu chiếc laptop này không đáng tin? Điều gì sẽ xảy ra nếu nó đang
lưu lại những chỉ lệnh của chúng ta? Điều gì xảy ra nếu nó đang theo dõi chúng
ta? Điều gì sẽ xảy ra nếu Jose-Luis và tớ không đáng tin?”
Thêm nhiều tiếng xôn xao nữa. Bầu
không khí đã ấm hơn trước một chút, thêm nhiều bia hơn.
“Tớ nghiêm túc đấy,” tôi nói. “Nếu
chúng ta ở nhầm phe, việc này có thể đẩy tất cả chúng ta - tất cả các cậu - vào
một đống rắc rối. Vào tù chẳng hạn.”
Những tiếng xôn xao chuyển thành
căng thẳng hơn.
“Vậy nên tớ sẽ làm việc này,” tôi
nói và nhặt cái búa lấy từ hộp dụng cụ của bố. Tôi đặt cái laptop xuống cạnh
mình trên tảng đá và vung búa lên, Jolu cũng làm như vậy với cái móc chìa khóa.
Rầm - tôi luôn mơ tới việc phá một cái laptop bằng búa, và giờ tôi đang làm
đây. Tôi cảm thấy tuyệt vời một cách quái lạ. Và tệ hại nữa.
Rầm rầm! Bảng màn hình rớt xuống và
vỡ tan thành hàng nghìn mảnh, lộ ra bàn phím. Tôi tiếp tục đập nó cho tới khi
bàn phím rơi ra, phơi ra bảng mạch chính và ổ cứng. Rầm! Tôi nhằm vào ổ cứng,
vận hết sức bình sinh mà phang. Đến phát thứ ba lớp vỏ bọc mới tách ra, để lộ
phần bên trong mỏng manh. Tôi cứ đập cho đến lúc không còn gì to hơn một cái
bật lửa, rồi cho tất cả vào túi rác. Đám đông reo hò cuồng nhiệt - ồn đến mức
tôi thực sự lo ai đó ở xa có thể nghe thấy và gọi cảnh sát mất.
“Được rồi!” tôi nói. “Giờ thì, nếu
các cậu muốn đi cùng tớ, tớ sẽ mang thứ này ra biển và ngâm trong nước muối
mười phút.”
Ban đầu không ai theo tôi, nhưng
rồi Ange tiến tới, nắm tay tôi trong bàn tay ấm áp của cô và nói “Đẹp tuyệt”
vào tai tôi, chúng tôi cùng nhau đi bộ xuống biển.
Bãi cát tối om như mực và nguy hiểm
khó lường, ngay cả khi chúng tôi dùng đèn móc khóa. Bình thường, những tảng đá
trơn tuột và sắc nhọn đã đủ khó đi rồi, chưa nói đến việc phải cố gắng giữ
thăng bằng với gần ba kilôgam đồ điện tử vỡ tan tành trong túi. Tôi bị trượt
chân một lần và cứ tưởng sẽ bị thương, nhưng Ange đã tóm lấy tôi bằng một lực
mạnh bất ngờ và giúp tôi đứng vững lại. Cô kéo tôi lại gần mình, đủ gần để tôi
ngửi thấy mùi nước hoa cô dùng, giống như mùi ô tô mới. Tôi yêu mùi đó.
“Cảm ơn,” tôi đứng vững lại, nhìn
vào đôi mắt to được phóng đại bởi cặp kính gọng kim loại đen kiểu con trai của
cô. Trong bóng tối, tôi không thể nói chúng màu gì, nhưng tôi đoán màu gì đó
trầm, dựa trên mái tóc sẫm và nước da ô liu của cô. Trông cô giống dân Địa
Trung Hải, có thể là Hy Lạp, Tây Ban Nha hoặc Ý.
Tôi cúi người nhúng túi xuống biển,
để nó ngập trong nước muối. Tôi bị trượt chân một chút, khiến giày bị thấm
nước, và tôi thề là cô đã cười. Chúng tôi không nói một lời từ lúc đi ra biển
đến giờ. Có điều gì đó thật diệu kỳ trong sự im lặng của chúng tôi.
Tính đến thời điểm đó trong đời,
tôi đã hôn tổng cộng ba cô gái, không tính khoảnh khắc khi tôi quay lại trường
và được đón chào như một anh hùng. Đó là một con số không lớn cũng không nhỏ.
Tôi có một rađa về con gái khá chính xác, và tôi nghĩ lúc đó mình đã có thể hôn
Ange. Cô không quyến rũ và xinh đẹp theo kiểu truyền thống, nhưng sự kết hợp
giữa một cô gái, một buổi tối và một bãi biển thật dễ khiến người ta xao lòng,
thêm vào đó, cô còn thông minh, sôi nổi và nhiệt tình.
Nhưng tôi đã không hôn hay nắm tay
cô. Thay vào đó chúng tôi có một khoảnh khắc mà tôi chỉ có thể miêu tả về mặt
tinh thần. Sóng, đêm, biển, đá, và hơi thở của chúng tôi. Khoảnh khắc cứ kéo
mãi. Tôi thở dài. Thật giống một chuyến rong chơi. Tối nay tôi có rất nhiều
việc phải làm, nhập tất cả chìa khóa của mọi người vào chùm chìa khóa của mình,
đăng ký chúng và công bố những khóa đã được đăng ký. Khởi động mạng lưới tin
cậy.
Cô cũng thở dài.
“Đi thôi,” tôi nói.
“Ừ,” cô đáp.
Chúng tôi quay về. Đêm đó là một
đêm tuyệt vời.
Jolu đợi bạn của anh trai mình tới
lấy thùng đá. Tôi cùng những người khác đi bộ tới trạm xe buýt gần nhất và lên
xe. Tất nhiên, không ai trong chúng tôi sử dụng thẻ xe buýt. Tới thời điểm đó
thì các thành viên Xnet đã hình thành thói quen sao thẻ của người khác ba hay
bốn lần một ngày, như vậy mỗi lần đi họ lại có một danh tính mới.
Thật khó để giữ trật tự trên xe
buýt. Cả đám đều đã ngà ngà say, và dưới ánh sáng chói của đèn xe, mặt mũi đứa
nào trông cũng tếu tếu. Bọn tôi khá ồn ào và tài xế đã phải sử dụng hệ thống
liên lạc nội bộ hai lần để nhắc bọn tôi trật tự, rồi nói nếu bọn tôi không im
mồm đi thì ông sẽ gọi cảnh sát.
Lời dọa dẫm khiến bọn tôi lại cười
rúc rích rồi lũ lượt xuống xe trước khi ông gọi cánh sát thật. Giờ thì cả đám
đang ở North Beach, có nhiều xe buýt, taxi, BART tại phố Chợ, các hộp đêm sáng
đèn neon và các quán cà phê, thế là bọn tôi tản ra mỗi người một hướng.
Tôi về nhà, khởi động Xbox và bắt
đầu gõ các mã khóa từ màn hình điện thoại của mình. Thật là một công việc nhàm
chán và buồn ngủ. Tôi hơi say, và nó đã ru tôi vào giấc ngủ gật gù.
Tôi chuẩn bị gục đầu xuống thì một
cửa sổ tin nhắn hiện lên.
- Xin chào!
Tôi không nhận ra cái nick này -
spexgril - nhưng tôi có thể đoán được đó là ai.
- Hi!
Tôi thận trọng gõ.
- Tớ đây, mình đã gặp nhau tối nay.
Rồi cô gõ một dòng ký tự mã hóa.
Tôi đã nhập mã công cộng của cô vào chùm chìa khóa của mình nên tôi ra lệnh cho
chương trình chat dùng khóa đó để giải mã.
- Tớ đây, mình đã gặp nhau tối nay.
Chính là cô!
- Thật vui vì gặp cậu ở đây!
Tôi gõ, mã hóa nó bằng khóa công
cộng của mình rồi gửi đi.
- Gặp cậu thật tuyệt.
Tôi gõ.
- Cậu cũng thế. Tớ không gặp nhiều
anh chàng thông minh, dễ thương mà còn có ý thức xã hội nữa. Được lắm, cậu
không cho một cô gái cơ hội nào cả.
Tim tôi dộng thịch thịch trong lồng
ngực.
- Xin chào? Này này? Vẫn còn ở đấy
chứ hả? Tớ không sinh ở đây đâu, các cậu, nhưng chắc chắn tớ sẽ chết ở đây.
Đừng quên trả tiền boa cho những cô bồi bàn, họ đã làm việc chăm chỉ. Tớ ở đây
cả tuần.
Tôi cười lớn.