Người đàn ông của tôi - Chương 05 phần 1

Chương 5

Người đàn ông của tôi:

Như một bữa buffet hảo hạng

“Tôi muốn một đám cưới kiểu hội chợ phục hưng. Có lâu đài,
hào và các ảo thuật gia.”

Autumn nhìn xuống đầu bút bi và ép mình viết “hội chợ phục
hưng” vào tên chủ đề. Lúc này là khoảng sáu giờ hơn tối thứ Bảy, và cô đang
ngồi trong văn phòng lên kế hoạch cho đám cưới của Henson và Franklin.
Phục hưng, rõ ràng là thế. Cô có thể nghe thấy tiếng Shiloh gõ máy
tính và nói chuyện điện thoại trong văn phòng bên cạnh. “Cô phải nhớ rằng địa
điểm mà cô chọn khá nhỏ.” Cô nhổm dậy sau bàn và vuốt thẳng chiếc váy hoa màu
đỏ pha đen mà cô đã mua tại một cửa hàng đồ cũ ở trung tâm Santa Cruz vào lần
gần đây nhất cô và Conner đi du lịch tới California. Đôi giày da đỏ đế bằng hầu
như không phát ra tiếng khi cô đóng cửa lại. Shiloh là một trợ lý
tuyệt vời, nhưng cô ấy có xu hướng cao giọng khi phấn khích. “Tôi không biết
liệu chúng ta có chỗ cho một con hào hay không.” Đây là lần đầu tiên cô gặp
trực tiếp cặp đôi này, nhưng cô đã nói chuyện điện thoại với cô dâu vài lần.

“À. Thế còn những người dạy rắn và các anh hề?”

Cô ngồi lại vào ghế và ngước nhìn người phụ nữ trẻ ngồi đối
diện. Cô dâu Carmen có vẻ ngoài thật bình thường với đôi mắt xanh trong và mái
tóc đen thẳng. Cô ta mặc một bộ váy len và kẹp ghim tóc, nhưng khuyên tai đầu
nhọn trông như những cái đinh màu đen tủa ra trên dái tai là dấu hiệu cho thấy
cô ta có tính khí lập dị ẩn dưới bộ váy len nghiêm trang kia. “Tôi không chắc
có thể xin giấy phép cho động vật vào nơi tổ chức tiệc của cô.”

“Chán thật.” Carmen búng ngón tay. “Người lùn tung hứng.
Chúng tôi đã từng thấy trò đó tại một hội chợ ở Hà Lan.”

Autumn hy vọng cô dâu đang nói đến những người lùn làm trò
tung hứng chứ không phải những người lùn bị tung hứng. Chắc là
vế trước, nhưng cô cũng đã từng nghe nói đến rất nhiều chuyện kỳ lạ. “Nhiều khả
năng là chúng ta sẽ tìm được người diễn trò tung hứng hơn nếu chúng ta không áp
đặt giới hạn chiều cao cho họ,” cô gợi ý.

Carmen quay sang chú rể, Jerry. “Thế còn hải tặc thì sao?”

“Hải tặc thì vui đấy nhưng khó lường lắm,” chú rể trả lời
như thể họ đang trò chuyện về hải tặc thật vậy. “Bà nội Dotti và cô Wanda khá
khó tính nên có thể sẽ thấy khó chịu với hải tặc.”

Tạ ơn Chúa vì một bà cô và bà nội khó tính. Autumn muốn mọi
cô dâu chú rể đều có đám cưới trong mơ của họ. Cô muốn họ có tất cả mọi thứ
mà họ muốn, nhưng từ kinh nghiệm cô biết rằng đơn giản vẫn
luôn tốt hơn. “Nếu các bạn để quá nhiều trò diễn ra, nó sẽ giành mất sự chú ý
vốn dành cho cô dâu chú rể. Đó là ngày của hai bạn, và hai bạn cần được là
trung tâm của sự chú ý.”

Carmen mỉm cười. “Đúng vậy. Cả đời này tôi đã mơ đến đám
cưới của mình.” Dù truyền thống hay không, mọi cô bé đều có chung giấc mơ đó.

“Chúng tôi muốn người phục vụ đội mũ anh hề và đeo mặt nạ,”
Jerry thêm vào.

“Và mặc trang phục theo tông màu cưới của chúng tôi.”

Tức là màu xanh dương và vàng. Cô nghiêng đầu như thể đang
nghiêm túc cân nhắc gợi ý đó. Dù có muốn trao cho cô dâu chú rể những gì họ yêu
cầu, công việc của cô vẫn là duy trì chúng trong giới hạn ngân sách của họ.
“Chà, loại trang phục đó sẽ phải được làm riêng cho lễ cưới. Tức là không thể
đi thuê, và ngân sách của hai người...” Cô lật một trang giấy như thể cô đã
quên và cần xem lại. “Hai mươi nghìn. Hai mươi nghìn hầu như chỉ vừa đủ để chi
trả tiền phục vụ, hoa, chụp ảnh, và địa điểm.” Hai mươi nghìn đô là một khoản
kha khá trừ phi bạn nói đến việc tổ chức đám cưới. “Nếu các bạn muốn người phục
vụ có trang phục đặc biệt, chúng ta vẫn có thể cắt giảm chi phí đồ ăn. Có lẽ
nên phục vụ thịt gà thay vì thịt lợn nướng.”

Cô dâu ngồi ngả ra sau và cắn môi. “Jerry và tôi gặp nhau
tại một hội chợ phục hưng ở Gig Harbor. Chúng tôi luôn hình dung đám
cưới của mình có chủ đề phục hưng và thịt lợn nướng.”

Autumn trao cho họ nụ cười an ủi nhất của cô. “Và hai bạn có
thể và sẽ có một đám cưới tuyệt vời nhất với chủ đề phục hưng. Tôi sẽ nói
chuyện với các nhà cung cấp của tôi và xem xem họ có thể có gì cho các bạn.
Trong nền kinh tế thế này, người ta thoáng hơn nhiều trong việc giảm giá. Và
tôi sẽ liên hệ với Hội Nghiên cứu và Tái tạo Đồ cổ trang trong vùng và xem xem
họ có thể làm gì. Tôi nghĩ chúng ta có thể đưa ra vài ý kiến tuyệt vời mà vẫn
nằm trong giới hạn ngân sách của các bạn. Tôi rất trông chờ được giúp các bạn
tổ chức đám cưới này. Nó sẽ vui lắm.” Ít nhất nó không phải theo chủ đề công
chúa mặc váy hồng, chủ đề kém ưa thích nhất của Autumn. “Cô đã chọn váy chưa?”
cô hỏi Carmen, và đến lúc cô dâu chú rể rời khỏi văn phòng của cô, họ đã ký một
hợp đồng, đặt tiền cọc, và vô cùng lạc quan, phấn khởi về đám cưới của họ vào
tháng Sáu.

Autumn vứt bút đi và ép lòng bàn tay vào chân mày. Cô sẽ
không làm giàu được bằng việc tổ chức những đám cưới có ngân quỹ hai mươi nghìn
đô. Mọi số tiền dù ít ỏi cũng đều có ích, và cô biết ơn mọi công việc. Nhưng
tiền hoa hồng từ đám cưới của Carmen và Jerry hầu như không trả nổi hai tháng
tiền thuê văn phòng, đó cũng là lý do khiến rất nhiều nhà tổ chức tiệc làm việc
tại nhà, nhưng không phải Autumn. Cô luôn tin rằng hình ảnh thành công sẽ thu
hút thành công. Văn phòng của cô không lớn hay hấp dẫn, chỉ là một căn phòng
rộng sáu mươi mét vuông được thuê tại một khu mua sắm gần nhà, nhưng nó mang
lại cho cô vẻ chuyên nghiệp mà một người tổ chức tiệc không thể có nếu gặp gỡ
khách hàng tại nhà.

Autumn nhờ vào những sự kiện và đám cưới lớn, như đám cưới
của Savage, để vượt qua được những thời điểm khó khăn và duy trì hoạt động. Để
có thức ăn trên bàn và trả những dịch vụ thiết yếu. Mặc dù ghét phải thừa nhận
nhưng số tiền mỗi tháng cô nhận từ Sam giúp ích rất nhiều trong việc chi trả
các hóa đơn riêng. Cô và Conner sống một cách giản dị, và cô rất muốn nói rằng
mình không hề dùng đến khoản tiền trợ cấp con cái mà Sam đưa. Cô cũng muốn ném
tất cả chúng vào mặt anh, nhưng cô không phải một kẻ tử vì đạo, và nuôi trẻ con
rất tốn kém. Cô cũng muốn nói rằng cô đang tiết kiệm tiền cho việc học hành của
Conner, nhưng Sam cũng đã lo phần đó.

Khoản tiền Sam trả cho một đứa trẻ cao một cách lố bịch,
nhưng có vẻ như cô là người duy nhất nghĩ vậy. Cả luật sư của cô lẫn của Sam
hay chính Sam dường như đều không nghĩ anh nên trả ít hơn. Điều đó, theo ý cô,
cho thấy người đàn ông ấy mỗi năm kiếm được nhiều tiền đến thế nào. Cô không
cần đến một nửa chỗ đó, và cô dành dụm lại rất nhiều nên đến lúc mua nhà, cô đã
trả bằng tiền mặt. Ngôi nhà này đã ba mươi lăm tuổi, nhưng nó là nhà của cô và
Conner, và họ sẽ không bao giờ bị vô gia cư. Không bao giờ phải đi khắp nơi để
tránh chủ nhà và tránh nhận thông báo đuổi đi như khi cô lớn lên. Không bao giờ
phải di chuyển từ thị trấn này sang thị trấn khác, lẩn tránh người thu nợ.

Nếu Autumn có điểm yếu thì đó chính là du lịch. Năm nào cô
cùng Conner cũng có một chuyến nghỉ mát tuyệt vời. Thường là vào tháng Một vì
đó là tháng buồn tẻ khét tiếng trong ngành tổ chức sự kiện. Nhưng vì bây giờ
Conner đã đi học, họ sẽ phải đi nghỉ từng đợt nhỏ và đợi đến kỳ nghỉ xuân để đi
tới St.Barts hoặc Atlantis.

“Này, chị Autumn.” Shiloh, cô trợ lý hai lăm tuổi của
Autumn thò mái tóc đen vào văn phòng. “Em đã nói chuyện với Tasty Cakes, và họ
sẽ làm bánh cho lễ kỷ niệm của Kramer với giá một nghìn nếu chúng ta để họ làm
bánh cho tiệc sinh nhật của Peterson.”

“Tuyệt.” Lễ kỷ niệm đám cưới vàng của Kramer được lên kế
hoạch vào tuần thứ hai của tháng mười Một và có đến ba trăm thành viên gia đình
đi kèm một cái bánh cưới năm tầng. “Chúng ta có thể dùng khoản tiền tiết kiệm
được để đặt rượu vang ngon hơn.” Cô lật cổ tay và nhìn đồng hồ. Bảy giờ ba
mươi. Những tối cuối tuần rảnh rỗi thật hiếm hoi. “Em không có cuộc hẹn nào à?”

Shiloh nhướn một bên mày sẫm màu trên đôi mắt nâu. “Chị
cũng không à?”

Autumn bật cười. “Phải rồi. Chị có một đứa con năm tuổi mà.”

Shiloh tựa vai vào cửa. “Tối nay thì làm gì có.”

Đúng vậy, Conner đang ở trận khúc côn cầu xem bố trượt băng
và đánh vào đầu người ta. Lần này Sam đã thực sự giữ lời. Tất nhiên, điều đó sẽ
không kéo dài. “Tối nay không có ai mời chị đi chơi hết.”

“Đó là vì cái vẻ khó chịu đấy.”

“Em đang nói về gì thế?”

“Cái vẻ làm đàn ông khó chịu của chị.”

Cô chớp mắt. “Cái gì của chị?”

Miệng Shiloh há hốc. “Em tưởng chị biết rồi. Em tưởng chị cố
tình làm thế chứ.”

“Cố tình làm cái gì cơ?”

“Làm ra vẻ cho đàn ông không ưa. Chị biết mà, xịt lên người
chị mùi ‘cút đi’ ấy. Nếu bạn em và em đi chơi, và chúng em không muốn bị làm
phiền, chúng em sẽ tỏ ra như thế.”

“Thật thế à?” Cô đặt một tay lên ngực.

Shiloh lắc đầu, và ánh đèn bắt vào chiếc bờm lấp lánh
mà cô thích. “Không! Gừ, xin lỗi.” Cô đi sâu vào phòng. “Quên nó đi. Hãy quên
mọi điều mà em đã nói đi.”

“Thế cũng như nói mặt chị giống mông chó rồi bảo chị hãy
quên là em đã nói điều đó vậy.”

“Mặt chị trông không hề giống mông chó. Chị có một khuôn mặt
thật sự xinh xắn và một cơ thể hút hồn - và em nói điều đó hoàn toàn không phải
theo nghĩa les đâu nhé.” Cô hít một hơi sâu và từ tốn thở ra. “Đó là lý do em
nghĩ chị làm ra vẻ cho đàn ông không ưa. Để cố tình dọa đàn ông bỏ chạy. Tất cả
chúng ta đều có lúc làm thế.”

Cô dọa đàn ông bỏ chạy? Nghiêm túc chứ? Điều đó xảy ra lúc
nào vậy? Cô cứ nghĩ mình đã cố tình chọn không hẹn hò. Chứ không phải vì đàn
ông thấy cô là khó chịu, nhưng nghĩ lại thì, lâu lắm rồi cô không được mời đi
chơi.

“Em rấtttttttttt xin lỗi, Autumn. Chị có giận không?”

“Không.” Cô không giận. Chỉ hơi sốc và cực kỳ bối
rối. Cô thậm chí còn không nhớ được lần cuối cùng một người đàn ông tán tỉnh cô
là khi nào.

Shiloh cười yếu ớt, rồi hỏi một câu rõ ràng là để đổi
chủ đề và lấp đầy khoảng im lặng ngượng nghịu. “Vậy, tối nay anh trai chị định
làm gì?”

Cô với lấy một cái cặp tài liệu rỗng và mở kẹp ra. “Đi chơi
đâu đó.” Cô sẽ phải hỏi anh Vince xem liệu cô có mùi khó ngửi không. Có lẽ anh
sẽ nói với cô sự thật. “Để làm gì?”

“Em nghĩ mình có thể gọi cho anh ấy.”

“Em biết anh ấy là người thế nào chứ?” Cô với tay vào trong
ngăn bàn và rút một tập hồ sơ ra. Cô ngước lên, thêm vào, “Biết chứ?”

“Vâng.” Shiloh nhún vai. “Em không muốn cưới anh
ấy. Có lẽ chỉ ăn tối thôi.”

Phải rồi. Anh Vince không chơi trò ăn tối. “Shi...” Cô nên
cảnh tỉnh trợ lý của mình. Cô thích Shiloh, và anh Vince không phải dạng
thích quan hệ tình cảm. Anh có nhiều rắc rối.

“Vâng?”

Shiloh là một cô gái tử tế, và Autumn không muốn mình mất cô
trợ lý này, cho dù cô ấy nghĩ cô làm ra vẻ cho đàn ông thấy không ưa, nhưng cô
là ai mà đưa lời khuyên cho người khác chứ? “Không có gì đâu. Chúc em một buổi
tối vui vẻ nhé.”

“Gặp chị thứ Hai nhé,” Shiloh nói với lại khi bước
đi.

“Khóa cửa trên đường ra nhé.” Cô đặt một danh thiếp vào bìa
tập hồ sơ, cho tài liệu vào trong và đóng cặp lại. Cô đã không có cái hẹn nào
từ lâu lắm rồi. Cô cứ nghĩ đó là vì mình quá bận rộn. Rằng cô không sẵn sàng.
Rằng đó là do cô chọn. Chẳng lẽ không chỉ có thế? Cô thực sự tỏ ra như thế sao?

Không. Có. Có thể. Cô thò tay vào một ngăn bàn khác
và rút một chiếc điều khiển ra. Chúa ơi, mình không biết. Cô bật
ti-vi ở bên kia phòng và chuyển kênh cho tới khi cô thấy trận đấu của Chinooks.
Cô xem trong vài phút, hy vọng được thấy khuôn mặt của Conner trong đám đông.
Cô là một bà mẹ đơn thân. Chủ một doanh nghiệp nhỏ. Một phụ nữ vô cùng bận rộn.
Quá bận rộn để có thời gian cho một mối quan hệ, nhưng điều đó không có nghĩa
là cô muốn xua đuổi đàn ông.

Bóng được LeClaire quất đi trên mặt băng, anh ta đang cố
chuyền nó cho Holstrom
,” bình luận viên thông báo ngay trước khi còi thổi.
Hiệp hai chỉ còn năm phút mười lăm giây, và bóng bị trọng tài ngừng lại.”
Máy quay chiếu sát vào áo thi đấu của Sam. Chiếu lên hình cá Chinooks quất bóng
bằng đuôi, rồi ống kính quay sát vào mặt anh dưới chỗ vành chiếc mũ bảo hiểm
trắng, dừng lại trên chân mày. Đôi mắt xanh của anh ngước lên nhìn bảng điểm.
Đội Dallas Stars dẫn trước một điểm. “Người đàn ông ở ngay đó đóng một vai
trò rất lớn trong hàng tấn công vô địch của đội Chinooks
,” bình luận viên
tiếp tục. “Anh ta luôn là một trong những cầu thủ chơi hết mình nhất, áp đảo
nhất trên mặt băng
.”

Bình luận viên thứ hai cười. “Nếu bạn thấy LeClaire đang
xông tới thì tốt nhất là hãy tránh ra. Vì đội của anh ta đang bị dẫn trước một
điểm, anh ta sẽ tìm cách cho một người nào đó ăn no đòn đấy
.”

Sam trượt băng vào vòng tròn đối đầu ở bên trái khung thành
đội anh. Anh đặt gậy lên băng và chờ, đôi mắt xanh băng giá tập trung vào đối
thủ đối diện. Bóng rơi xuống, và anh tranh quyền kiểm soát bằng cách đánh nhau.
Anh đẩy bóng lên trên, nhưng nó bị ngăn lại bởi một cầu thủ Dallas dám
cả gan trượt dọc đường biên về hướng khung thành đội Chinooks. “Đòn no” mà Sam
cho cậu ta ăn khiến giày trượt của cậu ta rời khỏi mặt băng khoảng ba mưoi phân
và làm tường nhựa Plexiglas kêu lổn xổn. Một cầu thủ Star tông thẳng vào Sam,
anh quay lại và tung một cú đấm. Vài cầu thủ của cả hai đội nhảy xổ vào, và
Autumn không dám nói là họ đang đánh nhau hay kìm nhau lại. Găng tay và gậy bị
ném xuống mặt băng, và hai trọng tài cuối cùng cũng thổi còi và trượt vào giữa
trận chiến giành bóng. Sam chỉ sang trái và tranh cãi với trọng tài, nhưng cuối
cùng, anh vuốt thẳng áo thi đấu màu trắng của mình, nhặt găng và gậy lên khỏi
mặt băng, trượt vào khu phạt. Mắt anh nheo lại, nhưng miệng anh nhếch lên cười.
Anh không hối hận chút nào.

Tất nhiên, Sam hiếm khi hối hận về bất kỳ điều gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3