Tối Chân Tâm (Tập 1) - Phần 2 - Chương 61

Chương 61: Mắt
bị chuột rút rồi!

Tối hôm đó, Dận
Chân không đến. Liên tiếp năm, sáu ngày hôm sau cũng không đến. Chỉ có Phúc tấn
là tới thăm nàng, bóng gió nói cho nàng biết, Bích La có thể được gả vào phủ
này. Nhan Tử La ngồi nghe chẳng tỏ thái độ gì. Thấy chưa, khả năng buôn chuyện
của cổ nhân tốc độ không nhanh bằng những người sống ở thời hiện đại. Cuối cùng
Phúc tấn lại báo nàng, Dận Chân cho phép nàng gặp Trương cách cách ở phủ Bát
gia.

Ngày hôm sau,
Nhan Tử La như chim được sổ lồng, vội vội vàng vàng chạy tới Lan Quế phường. My
Liễm Diễm đã đợi nàng ở đó từ lâu. Thấy nàng đến, kéo nàng lên lầu, giải thích
một lượt kế hoạch của nàng ta. Ban đầu Nhan Tử La trợn tròn hai mắt, chết cũng
không chịu theo nhưng bị My Liễm Diễm kéo đi xem những bộ y phục đẹp mà nàng đã
ao ước bấy lâu, cuối cùng đành nhắm mắt đồng ý

Bắt đầu từ hôm
đó, ngày nào Nhan Tử La cũng tới Lan Quế phường hát hò nhảy múa mệt tới mức đầu
tóc ướt đẫm mồ hôi, tâm trạng cũng tốt lên không ít. Nhưng, điều khiến nàng
buồn hơn cả là My Liễm Diễm ép nàng cấp tốc phải học được cách dùng ánh mắt để
bắt hồn người khác.

Tập luyện chưa
tới hai ngày Nhan Tử La bèn đi tới trước mặt My Liễm Diễm, chớp chớp mắt một
hồi, chớp xong thì bắt đầu nhìn My Liễm Diễm.

"Cô bị đau
mắt hột à? Chớp chớp chớp, đều là rau héo rồi còn chớp gì mà chớp? Còn chớp nữa
cũng không thể được chọn vào giỏ hoa quả tươi đâu", My Liễm Diễm bĩu môi
nói, "Về tiếp tục luyện tập".

“Tôi không luyện
nữa, bản thân cô cũng đủ bắt hồn người ta rồi, tôi chỉ cần hoàn thành bài tập
là xong.” Nhan Tử La quyết định đã hỏng cho hỏng luôn, đã thế nàng nhất quyết
không chớp nữa, còn chớp nữa thì mắt nàng sẽ bị chuột rút mất, “Thật là mệt chết
đi được, xem ra đám mĩ nhân hại nước hại dân kia cũng chẳng dễ dàng gì!”

“Mau về luyện tập
cho tôi! Còn chưa gì cả mà đã la lối om xòm rồi. Thấy khổ thì hãy nghĩ đến cuộc
trường chinh hai vạn năm trăm dặm[1], cách lấy lòng thì hãy nghĩ tới
Dương quý phi của thời Đường”, My Liễm Diễm trừng mắt nhìn nàng nói.

[1] Cuộc
trường chinh của Hồng quân công nông Trung Quốc từ Giang Tây lên Thiềm Bắc năm
1934-1935

“Đại tỷ à, cô
cũng thật quá có tài đấy!” Nhan Tử La phá lên cười.

“Còn nữa, mệt thì
nghĩ tới tam muội và tứ muội nhà cô ấy”, My Liễm Diễm nói tiếp.

“Nghĩ tới bọn họ
làm gì? Tôi đâu có ăn bánh tráng cuộn hương bô”, Nhan Tử La cười đáp.

“Đừng nói vớ vẩn
nữa. Tôi không tin, hai chúng ta lại không trị được mấy gã đàn ông thời cổ đại
này”, My Liễm Diễm cũng cười và nói.

“Tôi tin, đến lão
Bát – Liễu Hạ Huệ[2] mà cô còn trị được thì phóng mắt ra khắp
thiên hạ ai có thể xứng làm đối thủ của cô. Ha ha, tự tin một chút, tự tin
lên!”, Nhan Tử La vui vẻ.

[2] Tên
thật là Triển Cầm, người nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân
quân tử, không để tâm tới phụ nữ.

“Còn cô?” My Liễm
Diễm nheo mắt nhìn nàng.

“Cái này ấy hả,
tôi thấy, với kiểu nhan sắc như tôi thì nhất định phải mềm mỏng mềm mỏng, thứ
mà tôi đang đeo đuổi là thứ không thể bị trị, tôi chưa bao giờ có ý định muốn
trị ai cả. Haizz, mềm mỏng mềm mỏng thôi.” Nhan Tử La cười.

Chẳng có chút chí
khí nào. Không vớ vẩn nữa, mau luyện tập đi”, My Liễm Diễm cười mắng.

Lại mấy ngày nữa
trôi qua, Nhan Tử La ngồi đối diện với My Liễm Diễm.

“Không tập nữa,
mắt tôi sắp bị chuột rút rồi”, Nhan Tử La nói.

My Liễm Diễm nhìn
nàng chăm chăm, nhìn xong lại chạy ra xa nhìn một chút, sau đó quay lại, cười
rồi vỗ vai nàng nói: “Rất tốt, rất tốt, mặc dù nhìn gần thì thấy là bị chuột
rút, nhưng nhìn xa thì đúng là có chút hút hồn”.

“Ý của cô là tôi
cứ co giật thế này là được hả?” Nhan Tử La cứng lưỡi.

“Co giật thế nhìn
còn đẹp hơn là cái bệnh đau mắt hột của cô đấy? Lần đầu tiên tôi thấy cô như
thế này, người ta thì hút hồn còn cô thì bị chuột rút. Có điều, cũng rất đặc
biệt, co rút như thế nhìn xa cũng thú vị. Ha ha!!!”, My Liễm Diễm không nhịn
được phá lên cười.

“Trời ơi, khi nào
tôi già, mắc bệnh thiếu máu não, nhìn ai cũng đều thấy mắt họ bị chuột rút, tôi
có thể thực hiện giấc mộng cả đời này của mình rồi. Ha ha, rất tốt rất tốt,
đáng để chờ đợi”. Nhan Tử La tự vui sướng nói.

“Thần kinh! Đi,
mau đi làm mắt bị “chuột rút” cho tôi.” My Liễm Diễm đẩy nàng lên đài luyện vũ
đạo.

Cho tới tận trước
lễ vạn thọ, Nhan Tử La cũng không gặp Dận Chân lần nào, nói không buồn là nói
dối, nói không buồn nhiều thì đúng hơn, điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến, dù
không phải em gái nàng, thì sẽ có rất nhiều các “em gái” khác thôi.

Trước lễ vạn thọ
một ngày, Nhan Tử La và My Liễm Diễm bị truyền vào cung. Hai người ở chỗ Lương
phi.

Việc canh phòng
trong cung rõ ràng nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều. Nhan Tử La vốn cũng không
có tâm trạng đi đây đi đó, vì vậy liền cũng My Liễm Diễm ngoan ngoãn đợi ở
trong cung.

Ngày hôm sau,
theo Lương phi đi thỉnh an chúc thọ Khang Hy, Khang Hy thấy hai nàng cùng đến, còn
nói: “Trẫm đang rất kì vọng, sẽ không khiến trẫm phải thất vọng chứ?”. Nhan Tử
La miễn cưỡng mỉm cười. Thất vọng? Tuyệt vọng rồi thì đừng trách chúng tôi. My
Liễm Diễm thì rất hào hứng nói: “Vâng, xin Hoàng thượng hãy chờ xem”. Cái kiểu
nói đó hình như đã quên béng đối phương là Hoàng đế.

Thực ra có những
tiết mục biểu diễn trong cung diễn ra suốt một ngày ròng, có điều My Liễm Diễm
nói màn biểu diễn của bọn họ tiến hành vào buổi tối vẫn tốt hơn, vì vậy ban
ngày Khang Hy vẫn không hề xuất hiện ở Sướng Âm các.

Trước bữa tối, My
Liễm Diễm bắt đầu trang điểm. Nhan Tử La lại một lần nữa được thấy kì tích biến
sự mục nát thành thần kì.

“Thật ra tôi cũng
không xấu lắm đúng không?” Nhan Tử La nhìn gương nói.

“Đúng, cô không
xấu, chỉ là không đủ xinh thôi. Xinh đẹp kiểu như cô thì vơ tay quơ bừa cũng cả
nắm.” My Liễm Diễm đang ngắm bóng thương mình.

“Cô không cảm
thấy như thế này hở hang quá à?” Nhan Tử La kéo kéo áo, y phục của triều Đường
mặc đúng là đẹp thật, nhưng nếu mọi người đều ăn mặc nghiêm túc, kín đáo, họ
mặc thế này có kỳ lạ quá không? Mặc đồ bơi tham gia họp Đảng thì phải dũng cảm
tới mức nào chứ?

“Có không? Không
cảm thấy gì.” My Liễm Diễm cũng đã y phục gọn gàng, quay một vòng trước gương,
nói: “Rất đẹp, thứ tôi muốn chính là hiệu quả như thế này”.

Sau đó nàng ta
cầm hai chiếc áo choàng lên. “Mặc vào đi, nếu cô không muốn người ta choáng
ngợp trước khi lên đài”, My Liễm Diễm nói. Nhan Tử La đành mặc vào.

Trong cung của
Lương phi chỉ có vài cung nữ ở lại phục vụ hai người, thấy họ ra, đầu tiên là
kinh ngạc, sau đó cung cung kính kính nói: “Nương nương đã dặn, bảo nô tỳ đưa
hai vị chủ nhân qua đó:.

“Đồ đã chuẩn bị
xong cả rồi?”, My Liễm Diễm hỏi.

“Vâng, thưa chủ
nhân, đều chuẩn bị xong rồi”, cung nữ đó chỉ chỉ vào hai cái hộp dưới đất nói.

“Tốt, vậy thì đi
thôi!” My Liễm Diễm vẫn cười, không biết tại sao lại vui như thế.. Nhan Tử La
có chút căng thẳng. Lòng thầm nghĩ: Xem ra sự khác biệt giữa chuyên và không
chuyên khá lớn.

Trên đường tới
Sướng Âm các, hai người chỉ mải miết cúi đầu bước đi, lại đội cả mũ, vì vậy
không gây sự chú ý cho người khác.

Hạ Chí và vài
người nữa đã đợi trong căn phòng nhỏ cạnh vũ đài Sướng Âm các từ sớm, mặc dù
lịch Dương đã sắp tháng năm rồi, nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, Nhan Tử La cuốn
chặt áo choàng vào người. Đột nhiên, tiếng đàn tiếng hát trên vũ đài chợt dừng
lại. Nhan Tử La có linh cảm đến lượt họ rồi. Thấy nụ cười hết sức thoải mái của
My Liễm Diễm và bộ mặt bình thản của đám nữ tử phía sau cũng cùng một cách phục
trang như nàng, Nhan Tử La hít một hơi thật sâu.

“Nào, bây giờ,
chúng ta hãy ban tặng cho bọn họ một sự kinh ngạc đi!” My Liễm Diễm bước tới,
giúp Nhan Tử La cởi áo choàng, lấy hai đóa hoa mẫu đơn trắng và một đống những
trâm, hoa gài tóc, hạt cườm kiểu cổ từ trong chiếc hộp mà cung nữ mang theo,
bảo Hạ Chí và Hải Đường cẩn thận cài lên cho từng người, sau đó ngắm mình trong
gương, cười hài lòng.

“Chuẩn bị xong cả
chưa, các em?” My Liễm Diễm dùng giọng điệu hết sức thoải mái hỏi. Đám nữ tử
kia đều cười, thế trận này trước kia đã trải qua rồi, không còn sợ gì nữa.

My Liễm Diễm vỗ
vỗ vai Nhan Tử La, nói: “Căng thẳng cũng vô ích, nghĩ đến… em gái cô, có lẽ giờ
này cô ta đang đứng cạnh Đức phi nương nương đấy”.

Nhan Tử La chau
mày, “Tứ cô nương nhà tôi giờ cũng đang đứng cạnh Lương phi nương nương mà”.

Hai người nhìn nhau
cười, Nhan Tử La đột nhiên cảm thấy trào dâng khao khát được thể hiện bản thân.
Đúng thế, hai người phụ nữ tiến hóa hơn hai, ba trăm năm còn không thể trị được
mấy kẻ thấp kém các người hay sao?

Nhạc dạo chầm
chậm vang lên, đấy là tiếng trống kịch liệt, lẫn trong đó có cả tiếng dương
cầm, tiếng sáo…

Những người diễn
tấu đều là các cô nương đến từ Lan Quế phường, Nhan Tử La quay đầu nhìn nhìn
bọn họ, lúc này họ đều mặc trang phục nhạc công thời Đường, ngồi trên ghế tròn
theo kiểu “Hàn Ni Tái dạ yến đồ” [3], xếp vuông góc thành một
hàng sau vũ đài. [3] Nghĩa là “Bữa tiệc đêm của Hàn Ni Tái”, là một bức
tranh sinh hoạt khổ rộng do họa sĩ Cố Hoành Trung sáng tác vào thời Ngũ đại
thập quốc. Đây là một trong những bức tranh nổi tiếng nhất của Cố Hoành Trung,
nó được coi là tư liệu quí giá về cuộc sống của giới thượng lưu Trung Quốc vào
thế kỉ X. Một bản sao của bức tranh được thực hiện vào thế kỉ XII, hiện đang
được lưu giữ tại bảo tàng Cố Cung, Bắc Kinh

Lại nhìn nhìn ra
một bên của vũ đài, những vũ công do Hạ Chí dẫn đầu đã ở tư thế sẳn sàng. My
Liễm Diễm đã đi vòng sang bên kia đài nhân lúc hạ màn, bây giờ đang đứng sau vũ
công nhìn nàng vẫy vẫy tay.

Màn sân khấu được
từ từ kéo sang hai bên, những vũ công cũng bắt đầu vừa múa vừa đi ra.

Nhan Tử La chầm
chậm đếm tiếng phách, sau đó giọng hát vang lên, chính là bài Yêu không
buông tay
mà trước kia hồi còn ở Lan Quế phường Nhan Tử La muốn hát nhưng
chưa dám hát.

Nhan Tử La xoay
vòng ra giữa vũ đài, đứng song song cùng My Liễm Diễm. Các vũ công quay hai
người bọn họ vào giữa, lại đột nhiên lui về phía hai bên, dành sân khấu ở giữa
cho hai người. Hai người bọn họ mặc trang phục đời Đường tay váy rộng và eo váy
cao, khác với trang phục của các vũ công. Các vũ công lại mặc trang phục của
phụ nữ quý tộc giống như trong “Trâm Hoa đổ” [4], nền trang
phục màu đỏ cam, bên trên in hình hoa mẫu đơn từng chùm từng chùm lớn, trên
cánh tay còn quấn những dải băng nhỏ màu trắng, tung bay phất phới theo mỗi
vòng xoay của họ.

[4] Trâm
Hoa Đô: tác phẩm của họa sĩ người Trung Quốc, Trương Đại Thiên.

Lúc này đã hát
tới đoạn cuối cùng: “Có em trong vòng tay hôm nay hôm nay say, yêu không
buông tay, vẻ đẹp của em, để anh được ôm mỹ nhân quay bước”.

Các vũ công dần
dần áp sát họ, giống như những cánh hoa muốn nhấn chìm họ, sau đó tiết tấu cuối
cùng vang lên, lại từ từ như cánh hoa nở bừng ra, những dải băng trên cánh tay
tung bay trong gió, rạp xuống quấn về phía sau, hai người tay nắm tay xoay một
vòng ở giữa bông hoa do các vũ công tạo nên, đợi âm thanh cuối cùng dừng hẳn,
hai người mới dừng động tác, những cánh hoa từ trên trời lả lướt rơi xuống.

“Nhìn thấy
chưa?”, My Liễm Diễm hỏi nhỏ.

“Ừm, thấy rồi”,
Nhan Tử La cũng khẽ nhếch môi đáp, khuôn mặt bất giác để lộ nụ cười.

Tấm màn từ từ
khép lại, và khi nó được mở ra lần nữa trên vũ đài đã không còn một bóng người,
chỉ còn lại những cánh hoa rơi đầy đất chứng minh rằng vừa rồi từng có người ở
đây. Quay về căn phòng nhỏ cạnh vũ đài, hai người họ không hẹn mà cùng vỗ tay
chúc mừng.

Chưa kịp tẩy
trang thì thái giám hầu bên cạnh Khang Hy đã tới mời. Hai người nhìn nhau cười,
rất hiểu ý nhau, cùng khoác áo choàng lên, hoa rơi trên tóc và trang sức còn
chưa gạt xuống, thẳng lưng sải bước theo thái giám tới gặp thánh giá. Trên
đường đi có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đang tập
trung vào họ. Nhan Tử La thật sự cảm nhận được cảm giác được làm một minh tinh
rồi… Giống như khỉ trong vườn thú, quả nhiên rất giống, từ đó có thể chứng minh
khỉ và người cùng một tổ tiên.

Đến trước mặt
Khang Hy, hai người đứng song song với nhau, sau đó chầm chậm nhún người hành
lễ.

Cảm giác thời
gian trôi qua rất lâu, mới nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Khang Hy, ông
nói: “Quả nhiên không khiến trẫm thất vọng, nhưng, hai ngươi hát bài gì
vậy?”.

“Bẩm Hoàng
thượng, bọn nô tỳ hát bài “Ca dao mĩ nhân”, My Liễm Diễm đáp, cái tên này là
sau khi bàn bạc bọn họ quyết định dùng nó để thay cho tên cũ. “Yêu không buông
tay” khi nghe cứ như đang châm chọc sự hoang dâm vô độ của Hoàng đế vậy.

“Ca dao mĩ nhân?”
Khang Hy gật gật đầu, “Hát hay lắm, muốn trẫm thưởng gì nào?”.

“Bẩm Hoàng
thượng, nô tỳ muốn thưởng gì cũng được sao?”, My Liễm Diễm dịu dàng hỏi. Nhan
Tử La cúi đầu nín cười, hồ ly chết tiệt lại vờ dịu dàng lừa người rồi.

“Còn chưa nói
ngươi muốn thưởng gì, sao trẫm có thể đồng ý được?” Ông già Khang Hy đâu có dễ
bị lừa.

“Thứ mà chúng nô
tỳ muốn rất đơn giản, bẩm Hoàng thượng, chúng nô tỳ đều chưa được đi tái ngoại[5] bao
giờ, vì vậy, chúng nô tỳ khẩn cầu Hoàng thượng năm nay được đi tái ngoại một
lần”, My Liễm Diễm nói.

[5] Tái
ngoại:Ngoài cửa ải/Ngoài biên cương (Xưa chỉ vùng phía Bắc Trường Thành Trung
Quốc)

“Được”, Khang Hy
cười đáp, “Nhan nha đầu cũng muốn phần thưởng này chứ?”.

“Vâng, thưa Hoàng
thượng”, Nhan Tử La đáp. Cũng có thể tiện đi thăm Mẫn Chỉ luôn.

 “Được! Đứng
dậy cả đi!” Khang Hy hình như tâm trạng rất tốt. Hai người hành lễ rồi chầm
chậm lui về phía sau, đi theo đường cũ mà về.

Tẩy trang xong,
thay bộ y phục trước đó vào, rửa sạch phấn son trên mặt, hai người trở về dáng
vẻ bình thường của mình. Họ theo thái giám đi ra ngoài cửa cung. Qua khỏi Ngọ
Môn, liền thấy hai cỗ xe ngựa đã đợi ở một chỗ không xa lắm.

“Nhà ai người nấy
về, mẹ ai người nấy… ti”, My Liễm Diễm khẽ cười nói. Nhan Tử La nhìn chiếc xe
ngựa trong phủ nhà mình, đột nhiên có chút sợ hãi, không biết vị đại gia kia
lúc này sắc mặt có đen như đít nồi chưa? Nàng miễn cưỡng nở nụ cười với My Liễm
Diễm, nói: “Tôi thấy run hết cả chân rồi!”.

“Yên tâm đi,
chúng ta phụng chỉ biểu diễn mà.” My Liễm Diễm hoàn toàn chẳng quan tâm.

“Mong là như
thế.” Nhan Tử La lê bước về phía chiếc xe ngựa, ngay cả chính bản thân nàng
cũng hoài nghi, dũng khí và sự kiêu ngạo vừa rồi đi đâu mất. Tới gần chiếc xe
ngựa, Ba Lỗ vội cúi đầu hành lễ với nàng nói: “Nhan chủ nhân cát tường!”.

“Ừm.” Nhan Tử La
quả quyết bước về phía chiếc xe, hự một tiếng trèo lên, chấp nhận số phận, vén
rèm, thấy bên trong không một bóng người. Đột nhiên cảm thấy trái tim như được
hạ về đúng vị trí, giọng cũng vui mừng hơn, “Ba Lỗ, đi thôi”.

Về đến phủ, Nhan
Tử La suốt dọc đường thấp thỏm đi về phía tiểu viện của mình. Dận Chân có lẽ còn
chưa về đâu, tốt nhất đừng nên gặp chàng, Phật tổ phù hộ, Nhan Tử La vừa đi vừa
lẩm nhẩm cầu khẩn.

Đẩy cổng tiểu
viện, nhìn thấy mọi thứ hình như vẫn bình thường. Nhan Tử La lúc này mới yên
tâm, khe khẽ đẩy cửa nhà, Bách Hợp và mấy người nữa đang nấu trà, thêm nước,
tất cả đều rất bình thường.

“Ta về rồi”, Nhan
Tử La thả lỏng người nói, “Ha ha, chủ nhân các ngươi năm nay có thể ra tái
ngoại chơi rồi, thật tốt! Trời mênh mênh đất mang mang! Ta đã chờ đợi rất lâu
rồi”. Mấy người liền cười.

“Các ngươi cười gì
mà còn khó coi hơn cả khóc thế?” Nhan Tử La thấy băn khoăn, “Không nỡ rời xa ta
chứ gì? Yên tâm, ta sẽ mang quà về cho các ngươi”. Vui quá, Nhan Tử La nhón
nhón gót chân, cứ như cả buổi tối nay đứng trên vũ đài vẫn chưa nhảy đủ vậy, bộ
dạng vui vẻ, vừa xoay vòng tròn vừa nói: “Ta ra rất nhiều mồ hôi, mau chuẩn bị
nước tắm cho ta đi”, sau đó xoay thẳng vào phòng trong, không nhìn thấy vẻ mặt
lo lắng và thông cảm của mấy a hoàn đứng ngoài.

“La la la! La la”
Nhan Tử La chân tay quay cuồng xoay vào phòng trong, sau đó giống như bộ phim
đang chiếu bị đứng hình, tay đang giơ cao cũng quên cả bỏ xuống, cứ đờ đẫn đứng
đó mà nhìn “Bao Công” đang ngồi cạnh bàn – Dận Chân mặt đen.

“Vui lắm phải
không?” Dận Chân nheo mắt nhìn nàng, “Còn không đứng hẳn hoi”. Nhan Tử La lúc
này mới bừng tỉnh, lập tức đặt ngang hai tay trước bụng, khom người hành lễ.

Không khí hình
như không được hài hòa cho lắm.

“Sao không hát
nữa?” Giọng Dận Chân như rít qua kẽ răng, còn mang theo cả những sợi dây quấn
lấy thần kinh người ta.

“Không dám”, Nhan
Tử La khẽ đáp. Nếu đứng trước mặt sói mà còn dám vung tay vung chân nhảy nhót
ca múa, thì người đó chắc chắn là một con cừu bị điên.

“Đường đường là
một trắc phúc tấn, mà ăn mặc thành bộ dạng gì vậy”, giọng nói của Dận Chân kèm
theo sự trào phúng. Nhan Tử La ngẩng đầu lên theo phản xạ nhìn Dận Chân, nheo
mắt lại, chàng nói thế là có ý gì?

“Sau này, phải
đường hoàng đúng với thân phận của mình cho ta” Dận Chân nói xong, đứng lên, đi
lướt qua người nàng, còn nói: “Muội muội nàng vài ngày nữa sẽ vào phủ”.

“Vâng”, Nhan Tử
La lí nhí, “Tứ gia đi từ từ”. Đợi Dận Chân ra khỏi cửa rồi, Nhan Tử La vẫn đứng
đó, không thể cử động được, móng tay cấu vào thịt mà không cảm thấy đau.

Bọn Bách Hợp thấy
Dận Chân sa sầm mặt đi ra, vội vàng vén rèm bước vào, thấy Nhan Tử La vẫn đờ
đẫn đứng yên tại chỗ thì thận trọng bước lên gọi khẽ, “Chủ nhân, chủ nhân, chủ
nhân?”.

Nhan Tử La vẫn
chẳng có phản ứng gì, để mặc Bách Hợp đỡ ra ghế ngồi. “Chủ nhân, người đừng
dùng sức nữa, móng tay gẫy không sao, nhưng làm sao mà chịu được”. Giọng Bách
Hợp như mếu. Mắt Nhan Tử La đảo quanh, nhìn vào Bách Hợp, cũng không nói gì.
Một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ta mệt rồi, trải chăn đệm, ngủ”, sau đó tự bước
lên sập, đợi Bách Hợp trải chăn đệm xong, y phục cũng chẳng buồn thay, nằm luôn
xuống. Bọn Bách Hợp lo lắng nhìn Nhan Tử La nằm nhắm chặt mắt, nhất thời chẳng
biết làm gì.

Buổi tối, Bách
Hợp không về phòng ngủ mà gà gật trên chiếc ghế cạnh sập. Trời vừa hừng sáng,
Bách Hợp đã mở bừng mắt, thấy Nhan Tử La đang cuốn chăn ngồi dựa vào cửa sổ.

“Chủ nhân, người
tỉnh rồi ạ? Trời còn sớm, hay là người ngủ thêm đi?” Bách Hợp thận trọng hỏi.
Nhan Tử La lắc lắc đầu, lẩm bẩm như nói một mình, “Ta muốn về nhà”.

“Chủ nhân, đây
chính là nhà của người mà!”, Bách Hợp đứng cạnh sập nói.

Nhan Tử La vẫn
chầm chậm lắc đầu, “Không phải, đây không phải là nhà của ta, ta muốn về nhà,
rất muốn rất muốn”.

“Chủ nhân, người
đừng dọa nô tỳ, có phải người đã chịu ấm ức gì không, người hãy nói với nô tỳ.”
Nước mắt Bách Hợp bắt đầu rơi.

Nhan Tử La cũng
chẳng buồn quan tâm, vẫn lẩm bẩm nói không ngừng, “Ta muốn về nhà, ta phải về
nhà, ta nhất định phải về nhà”.

Bách Hợp lau nước
mắt, trèo lên sập, quỳ xuống trước mặt Nhan Tử La nói: “Chủ nhân, người làm sao
thế này?”.

Nhan Tử La không
để ý tới nàng ta, chỉ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng không ngừng lẩm nhẩm:
“Về nhà, về nhà…”.

Bách Hợp thấy
nàng như vậy cũng không dám khuyên nữa, chỉ mong trời mau sáng chạy tới bẩm báo
Tứ gia, mời thái y thăm bệnh cho nàng.

Trời sáng hẳn,
Nhan Tử La nhìn ánh mặt trời bên ngoài, quay đầu nhìn Bách Hợp: “Ta đói rồi”.

Bách Hợp kích
động tới mức xém chút nữa thì bật khóc thành tiếng. “Chủ nhân, người không sao
chứ? Tốt quá rồi, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị đồ ăn cho người”. Bách Hợp vội vàng trèo
xuống khỏi sập, gọi Ám Hương, Sơ Ảnh, dặn dò hai người bọn họ đi làm bữa
sáng, còn mình thì chuẩn bị nước ấm và muối trắng, hầu Nhan Tử La rửa mặt, Nhan
Tử La ăn xong bữa sáng như mọi ngày, sau đó lặng lẽ trèo lên sập, đờ đẫn ngồi
dựa vào cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Bách Hợp lại bắt
đầu thấy lo lắng, cô ta khẽ hỏi: “Chủ nhân, người nghĩ gì thế?”.

“Không có gì, sắp
tới mùa hè rồi, ta sắp được ra tái ngoại rồi”, Nhan Tử La khẽ nhếch môi lên
nói.

“Chủ nhân, hôm
nay người muốn làm gì?” Bách Hợp thấy hơi yên tâm.

“Còn có thể làm
gì? Ăn rồi ngủ thôi”, Nhan Tử La nói, “Phải rồi, mấy ngày trước, được ăn mấy
món Tô Hàng ở chỗ Nữu Hỗ Lộc phúc tấn, xin cho ta một ít”.

“Vâng chủ nhân.”
Vẻ mặt Bách Hợp nhẹ nhõm hơn, chủ nhân hình như không sao cả.

Bách Hợp tới
chỗ Nữu Hỗ Lộc thị mang thức ăn về, Nữu Hỗ Lộc thị cũng qua chơi với nàng một
lúc, Nhan Tử La nói chuyện bình thường, Bách Hợp lúc này mới yên tâm.

Nhưng, từ sau
ngày hôm ấy, Dận Chân không đến.Vài ngày sau, một chiếc kiệu rước Bích La vào
phủ, ở một tiểu viện cách chỗ Nhan Tử La không xa, thân phận là Cách cách.

Bích La vào phủ
ngày thứ hai, theo phép tắc tới thỉnh an Phúc tấn, Trắc phúc tấn.

“Tỷ tỷ!” Bích La
đã thay trang phục thiếu phụ, mặc dù kiểu tóc thế này có vẻ già hơn so với
nàng ta, nhưng khuôn mặt trái xoan đỏ hồng và làn da căng mịn cũng có thể khiến
người đối diện bỏ qua kiểu tóc già cỗi đó.

“Đi hết chỗ này
rồi sao?”, Nhan Tử La mỉm cười hỏi.

“Vâng, tỷ tỷ. Tỷ
không trách muội chứ?”, Bích La tròn mắt hỏi nàng.

“Trách muội
chuyện gì, vui cho muội còn không kịp nữa là”, Nhan Tử La nói.

“Tỷ không giận,
là muội yên tâm rồi.” Bích La duyên dáng uống một hớp trà, “Sau này, nếu muội
có chỗ không phải, tỷ hãy niệm tình muội còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện mà
lượng thứ cho muội, được không ạ?”.

“Sao lại nói như
thế.” Nhan Tử La nhìn nhìn móng tay mình, từ sau khi một chiếc móng tay bị gẫy,
nàng đã cắt hết móng tay còn lại.

“Vâng, tỷ tỷ,
muội biết rồi ạ”, Bích La dịu dàng nói, ngồi thêm một lúc thì cáo lui, “Vậy
muội xin cáo từ, còn phải tới thỉnh an Lý phúc tấn nữa”.

“Ừm!” Nhan Tử La
sai Bách Hợp tiễn nàng ta ra, khi Bách Hợp quay vào mặt lạnh lùng, lẩm
bẩm: “Cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện, hừ!”. Nhan Tử La cười nhìn Bách Hợp,
nói: “Không được dị nghị sau lưng chủ nhân, quên rồi à, Bách Hợp?”.

“Nô tỳ chỉ là bất
bình thay chủ nhân thôi”, Bách Hợp đáp.

“Ha ha, ta ổn mà,
rất ổn. Ngươi đừng nghĩ như thế, nếu chủ nhân ta đây mà bất bình thì đã đạp
bằng một trăm người rồi”, sau đó nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay, nàng khe
khẽ tháo ra, đưa cho Bách Hợp. “Không phải muội muội ta, thì cũng sẽ là người
khác, có gì khác biệt đâu? Cất cái này đi!”.

“Chủ nhân, đây là
của Tứ gia tặng mà”, Bách Hợp có chút do dự.

“Cất đi, đeo thấy
mệt”, Nhan Tử La nói, sau đó lệnh cho Ám Hương mang giấy bút đến, tiếp tục
vẽ cờ nhảy.

Buổi chiều, Nhan
Tử La ngủ trưa còn chưa dậy, Nữu Hỗ Lộc thị tới, Nhan Tử La vội vàng chỉnh
trang lại.

“Tử La, không
khỏe à?”, Nữu Hỗ Lộc thị hỏi.

“Không ạ, rất
khỏe, chỉ hơi buồn ngủ thôi”, Nhan Tử La cười đáp, “Tỷ tỷ hôm nay sao lại rảnh
mà tới đây?”.

“Đến thăm muội?”,
Nữu Hỗ Lộc thị nói.

“Thăm muội? Muội
chẳng phải rất khỏe ư?” Nhan Tử La cười, cầm chén trà lên uống.

“Thực ra, tỷ muội
ruột tốt với nhau hơn người ngoài, Tử La”, Nữu Hỗ Lộc thị khéo léo nói.

“Ồ? Ý của tỷ
là, tỳ không coi muội là muội muội một nhà?”, Nhan Tử La trêu, sau đó không
cười nữa, “Tỷ tỷ không cần phải lo, đây có phải chuyện gì to tát đâu”.

“Nghĩ thông là
tốt”, Nữu Hỗ Lộc thị nói.

“Có người quan
tâm tới khai sáng cho muội như tỷ tỷ, còn gì mà nghĩ không thông nữa chứ?” Nhan
Tử La cười, “Tỷ tỷ, tỷ đến thật đúng lúc, muội đã vẽ xong bàn cờ, nếu tỷ không
bận, thì chơi với muội một ván được không?”. Nhan Tử La bảo Bách Hợp cầm bàn cờ
nhảy vào, rồi lại lấy hai quân một đen một trắng của bàn cờ vây sang, đầu tiên
là giải thích với Hữu Nỗ Lộc thị một lần, sau đó hai người ngồi đối diện nhau,
chơi hơn một canh giờ.

“Thế nào, tỷ tỷ?”
Nhan Tử La cười hỏi.

“Đơn giản quá”,
Nữu Hỗ Lộc thị đáp, “Nhưng cũng rất vui. Ồ, giờ là mấy giờ rồi, ta phải về
thôi”.

“Tỷ tỷ đừng vội,
hôm nay nể mặt ở lại đây nếm thử tài nghệ nấu ăn của muội xem thế nào, cũng coi
như có đi có lại, nếu không sau này muội không dám đến ăn chực chỗ tỷ nữa đâu”,
Nhan Tử La cười, mời. Nữu Hỗ Lộc thị nhận lời, rồi theo nàng vào bếp. Nhưng,
nàng ta vốn không giỏi nấu nướng, nên chỉ đứng bên cạnh nhìn.

“Không ngờ muội
còn biết cả việc này”. Nữu Hỗ Lộc thị kinh ngạc nói.

“Rảnh rỗi quá mà,
vì vậy mới học, giết thời gian!” Nhan Tử La rửa tay, “Xong rồi, đi thôi, đợi ăn
cơm!”. Nhan Tử La khoác tay Nữu Hỗ Lộc thị đi ra khỏi bếp.

Dùng xong bữa
tối, lại sai Bách Hợp pha ấm trà quả thông mời Nữu Hỗ Lộc thị nếm, Nữu Hỗ
Lộc thị luôn miệng khen ngon. Khi trời tối hẳn, Nữu Hỗ Lộc thị mới đi,
Nhan Tử La đích thân đưa nàng ta ra tận cổng, đứng nhìn chủ tớ họ đi khuất.
Nhan Tử La đảo mắt về phía tiểu viện cách đó không xa, một chiếc đèn lồng đang
đi về phía ấy.

“Đóng cửa”, Nhan
Tử La quay người nói. Mấy tiểu nha đầu nhanh nhẹn đóng cửa, cài then.

“Chủ nhân, giờ là
lúc nào mà đóng cửa?”, Bách Hợp do dự hỏi.

“Cái gì mà lúc
nào?”, Nhan Tử La quay đầu nhìn Bách Hợp cười cười, “Ăn cơm xong thì cũng phải
đi ngủ chứ, ngủ không đóng cửa thì sao ngủ nổi?”.

“Nhưng, chủ
nhân…” Bách Hợp nhìn Nhan Tử La, không nói tiếp nữa.

“Hay là ngươi có
việc phải ra ngoài? Thế thì đi nhanh về nhanh”. Nhan Tử La nói xong, còn cố ý
ngáp một cái, cứ như rất muốn ngủ vậy.

“Nô tỳ không có
việc gì”, Bách Hợp khẽ. Nhan Tử La đi nhanh vào phòng trong.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3