Mình thử yêu nhé, Cleo? - Chương 22 + 23

Chương 22

Abbie đang nằm
trong bồn tắm chờ mặt nạ se lại thì nghe thấy tiếng chuông cửa dưới nhà.

Mà Tom thì vẫn
đang đi làm.

Cô đợi cho người
nào đó từ bỏ mà đi chỗ khác. Không đời nào cô mở cửa trong khi đang đắp miếng
mặt nạ đất sét xanh lè. Còn nữa, cái gói chất lỏng màu xanh này giá những hai
bảng rưỡi, cô chắc chắn không định rửa sạch nó đi trước khi nó có thể làm da
mịn đẹp và hút hết chất bẩn.

Nhưng như con cún
chẳng bao giờ chán việc đuổi theo cây gậy và gặm lấy mang về, người đứng ngoài
cửa vẫn tiếp tục bấm chuông. Lần nữa.

Lại một lần nữa.

Và thêm một lần
nữa…

“Được rồi, tôi ra
đây, dừng lại đi.” Lội nước bì bõm, Abbie leo ra khỏi bồn tắm
choàng khăn bông vào. Nếu đó là Tom và anh ấy làm mất chìa khóa, cô sẽ trát
đống chất nhầy màu xanh này khắp mặt anh và như thế sẽ đáng lắm.

Cô lép nhép xuống
tầng dưới và dừng ở hành lang trước khi nói, “Ai đó?” vọng ra ngoài cửa.

Rồi cô nghe tiếng
“Xin chào, là cháu đây!” và cảm thấy bụng mình cứng lại như bê tông.

Ôi trời. Không hề
báo trước. Hoàn toàn quên mất cái mặt nạ. Abbie mở cửa trước chăm chú nhìn
Georgia, rám nắng và tóc vàng hơn bao giờ hết. Và mang theo một cái va li màu
xám to đùng đang để dưới chân.

“Chào cô Abbie.
Ôi trời, trông cô kìa! Bố cháu chưa đi làm về ạ?”

Cô không định để
cho câu hỏi hờ hững của con bé làm đau lòng, nhưng cảm giác vẫn giống như cào
móng tay lên bảng đen vậy. Thực ra thì cái mặt nạ cũng có ích, nó giúp cho nét
mặt cô bất động và cảm xúc thực của cô được giấu kín. Trong khi đó tiếng
hét ong ong trong đầu cô. Không, đi đi, để chúng tôi yên và đừng bao
giờ nghĩ đến chuyện bỏ cái va li đó vào đây.

Abbie nói to, “Chưa về, bố cháu có biết cháu đến không?”

“Không, đó là điều bất ngờ! Cháu gọi cho bố chiều nay và bảo
với bố là cháu đang tắm nắng trên bãi biển Praia de Rocha, rồi bố nói là chúc
cháu may mắn. Nhưng cháu không ở đó, và khi bố về cháu sẽ nói a ha, con đã về!”
Georgia cười hết cỡ với cô. “Sẽ rất tuyệt! Bố sẽ rất thích!”

“À, đúng là đáng
ngạc nhiên.” Miếng đất sét khô khiến cô nghe như đang nói qua kẽ răng. Và tất
nhiên cô không thể ngăn Georgia mang cái va li vào nhà. Abbie bước sang một bên
khi con bé đẩy chiếc va li qua cô vào hành lang hẹp. “Cháu từ sân bay về thẳng
đây à?”

“Không ạ, mấy
ngày vừa rồi cháu ở London. Cháu để mẹ dọn dẹp căn hộ rồi gói ghém đồ đạc trước
khi mẹ quay trở lại Bồ Đào Nha.”

Abbie theo chân
nó vào phòng khách. “Tại sao thế?”

“Vì mẹ lại định
chuyển nơi ở lần nữa, chẳng có gì đáng ngạc nhiên đâu.” Georgia cởi áo khoác để
lộ ra áo kẻ sọc và quần soóc màu vàng chanh. “Cháu với mẹ cãi nhau về chuyện
đó. Mẹ cháu đã bỏ Christian, rồi lại đi gặp một người khác tên là Ted. Theo
cháu thì, mẹ cháu đã ở tuổi trung niên rồi, cô hiểu ý cháu không? Mẹ cháu không
thể cứ theo đuổi bọn đàn ông cho đến cuối đời được. Chẳng đứng đắn gì cả.”

“Thế Ted cũng
sống ở Bồ Đào Nha à?”

“Sống và uống
rượu
ở Bồ Đào Nha.” Nhăn mặt, Georgia nói, “Và chú ấy tỏ rõ thái độ
không hề thích cháu. Cũng không sao, cả hai đều thế mà. Cháu chắn đường hai
người đến với nhau nên chú ấy muốn cháu biến đi. Nên cháu nói không sao, cháu
sẽ sống một mình ở căn hộ tại Paddington, nhưng rồi mẹ cháu
bảo nếu mẹ không ở đó thì cũng không tiếp tục trả tiền thuê nữa… nên cháu với
mẹ có cãi nhau một chút về chuyện đó.” Con bé dừng lại săm soi cái vòng tay da
có gắn hạt trên cổ tay trái. “Thực ra là cãi nhau to.”

“Ôi trời.”

Georgia nhìn cô.
“Cháu pha một tách trà nhé, có sao không ạ?”

“Được, được… xin
lỗi cháu, đáng ra cô phải mời.”

“Không sao, cô
biết không, thật lạ là cháu lại kể cho cô trong khi mặt cô vẫn lem nhem thế
kia. Để cháu pha trà cho, cô lên nhà rửa sạch cái thứ màu xanh đó đi.”

Abbie không hỏi
câu hỏi cô quan tâm nhất nên Georgia cũng không trả lời. Thay vào đó, giống như
có một con voi lù lù trong phòng mà vẫn phải lơ đi, điều đó vẫn không được nhắc
tới trong bảy mươi phút tiếp theo khi họ nói chuyện về Bồ Đào Nha, lễ Giáng
sinh của từng người, cái kiểu khó chịu khi hai bên thân áo len cứ dúm lại, hay
thật lạ là người ta chết khiếp khi nhìn thấy sữa chua bị mốc nhưng sẵn sàng ăn
món pho mát mốc xanh, càng mốc càng thích.

Cơ bản là cô
không cần phải hỏi câu đó vì cô đã biết câu trả lời. Đến con vượn cũng có thể
đoán được.

Rồi Tom về và
Abbie thấy mặt anh bừng sáng khi gặp con gái. Georgia kêu lên, “Ngạc nhiên
chưa!” và gần như làm cho anh bay lên, ôm chầm lấy anh. Những con dao nhỏ đang
chĩa ra trong bụng Abbie, bụng cô quặn lên vì ghen tỵ và sợ hãi.

“Thế là mọi việc
đều ổn đúng không ạ?” Georgia nói khi con bé kể xong câu chuyện tại sao nó lại
ở đây. “Con ở lại đây với bố được không?”

Chính nó đó;
chính là câu hỏi đó. Abbie cẩn thận giữ nét mặt bình thường, trong khi đầu cô
cứ ong ong không không không không không.

“Chà…” Ngạc nhiên
nhưng đầy hy vọng, Tom quay lại nhìn cô. “Nghe có vẻ… ừm, em nghĩ sao, Abbie?”

Tàn nhẫn. Tàn
nhẫn và bất công. Đáng ra anh phải biết cô đang nghĩ gì.

Georgia cũng tỏ
vẻ bất ngờ, có lẽ con bé không hề nghĩ là nó phải nài xin. “Ôi trời, rắc rối
thế cơ ạ? Con xin lỗi.” Con bé thốt ra, “Con tưởng bố sẽ vui mừng cơ!”

“Con yêu, ngồi
xuống, đừng lo lắng.” Tom thấy xấu hổ. “Tất nhiên, bố và cô rất vui… chỉ là hơi
bất ngờ, mà con định ở đây bao lâu…?”

“Bố đừng lo,
không sao đâu. Con sẽ quay lại London.” Đôi mắt xanh của Georgia đầy
nước khi con bé lùi lại. “Con xin lỗi đã làm phiền… Con sẽ tìm ai đó chịu được
con…”

“Đợi đã, con không được đi, tất nhiên con sẽ ở lại!” Tom
quay lại với Abbie và bật ra những lời đó trong lo lắng. “Em đồng ý phải không
em yêu?”

Cleo đang tô móng chân thì chuông điện thoại reo.

“A lô?” Úi, một giọt sơn móng tay màu hồng hoa anh thảo rỏ
xuống cạnh chân khi cô kẹp điện thoại giữa vai và cằm.

“Chào, chị đây,” Giọng của Abbie. “Ra ngoài quán rượu đi.”

“Hừm. Không đâu. Em ở nhà nghỉ thôi. Thực ra em đang tô móng
chân và chị vừa làm em…”

“Chị không định hỏi em,” Abbie ngắt lời. “Chị bảo em ra đây
vì chị cần em.”

“Hả? Sao cơ?” Đậy nắp lọ sơn móng tay Rimmel, Cleo thẳng
người dậy. “Sao giọng chị nghe lạ và vang thế?”

“Chị đang trong phòng vệ sinh. Đi trốn. Bao lâu nữa em ra
được?”

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? “À, họ bảo thứ này khô trong
vòng sáu mươi giây. Em chỉ cần mặc quần áo vào thôi. À, có điều em vừa tỉa lông
mày. Ngay sau khi chúng bớt đỏ, em sẽ…”

“Đừng lo chuyện lông mày nữa.” Abbie buột ra. “Ra đây ngay
bây giờ
đi.”

Nói thế thì dễ, nhưng Cleo biết rất rõ là sau khi bị nhổ
nhiệt tình, vùng da quanh lông mày của cô sẽ đỏ bừng lên như đèn nê ông và cứ
thế đỏ rất lâu. Nhưng giọng Abbie nghe tuyệt vọng quá. Thật dũng cảm, cô mặc
quần áo và sấy tạm mái tóc, dành hai phút trang điểm nhẹ nhàng rồi đánh một lớp
phấn trắng dưới lông mày để giấu đi vùng da bị tổn thương nhất.

Cleo kiểm tra lại mặt mình trong gương. Trông cô vẫn thật
nực cười nhưng không sao. Dù sao cũng vui khi có người cần mình. Và vì Abbie
hiếm khi cần cô trong những tình huống kịch tính như thế, cô mạo muội đoán xem
chuyện lần này là gì.

Dự đoán được khẳng định khi cô tới quán rượu và nhìn thấy cô
bé tóc vàng có đôi mắt của Tom đứng bên cạnh Tom và Abbie. Cô không gặp con bé
lần trước, nhưng rõ ràng là nó đã quay lại. Tội nghiệp Abbie; hy vọng đây chỉ
là chuyến thăm ngắn thôi. Ngay cả bây giờ, trông chị ấy vẫn nhợt nhạt và như bị
bỏ rơi; như người ngoài rìa không ai muốn nhảy cùng trong tiệc khiêu vũ.

“Ồ nhìn kìa, Cleo tới kìa.” Giả vờ ngạc nhiên, Abbie gọi cô
tới. “Georgia, đây là em của cô. Cleo, đây là Georgia. Mà em không biết đâu,
Georgia sẽ tới ở cùng vợ chồng chị! Có tuyệt không?”

Trời đất ơi. Thảo nào trông mắt Abbie hơi dại.

“Chào, hay quá.” Không biết phải chào con bé đáng ra là cháu
của cô thế nào, Cleo giơ tay ra trước khi nhận ra Georgia định tiến tới hôn
phớt, nên cả hai trông giống như người mới học điệu nhảy Morris, động tác nửa
vời lúng ta lung túng. “Em định ở đây bao lâu?”

“Em cũng chưa biết. Em sẽ chuyển hẳn về đây!” Nghiêng về
phía Tom - ôi trời, thật kỳ lạ khi nghĩ anh ấy là bố con bé - Georgia nói vui
vẻ, “Có khi đến lúc bảy mươi tuổi em vẫn còn ở đây!”

Vậy đó là lý do giọng Abbie lại đau đớn thế trong điện
thoại.

“Cleo uống gì không?” Tom lấy ví ra.

“Có ạ.”

“À, em hy vọng chị không phiền khi em nói điều này.” Georgia
nhìn gần cô hơn. “Nhưng có phải chị bị dị ứng phấn kẻ mắt không? Chả là mắt chị
trông cứ đỏ tấy lên ý.”

“Chị biết làm gì đây.” Nửa tiếng sau Abbie lầm bầm khi hai
người đều đi vệ sinh. “Làm sao chị có thể nói không được. Con bé không còn nơi
nào để đến cả.”

“Ôi trời, thật là bất công cho chị.” Cleo ôm lấy chị.

“Còn Tom thì rất xúc động; giống như một giấc mơ thành hiện
thực. Anh ấy đang cố giấu, nhưng không thể. Và cứ mỗi lần nghĩ đến chị lại thấy
buồn nôn.” Abbie lắc đầu. “Nhưng rồi chị tự nhủ đó không phải lỗi của con bé,
và chị tự thấy ghét mình vì đã tỏ ra xấu xa như vậy. Chắc chị là quái vật quá…”

“Nghe này, chị đang bị sốc. Và chị chắc chắn không phải là
quái vật. Rồi sẽ suôn sẻ hơn thôi. Mọi thứ sẽ ổn định lại và mọi người sẽ quen
với việc sống chung với nhau.” Cleo biết có thể cô chỉ đang nói vớ vẩn, nhưng
cô còn biết nói gì khác đây? “Mà đây là đồi Channings. Con bé đã quen sống ở
London. Chỉ hai tuần thôi rồi con bé sẽ không chịu nổi vì buồn chán. Nó sẽ phải
cầu xin được chuyển đi thôi.”

“Được như thế thì tốt quá,” Abbie thở dài.

Cánh cửa bật mở, Georgia vui vẻ nói, “Đang nói chuyện về
cháu à?”

Con bé không nghe thấy họ nói gì. “Không,” Abbie gượng cười.

“Có nói một chút,” Cleo nói.

“Đúng là nói về cháu rồi. Cháu đâu có ngốc. Không sao, cháu
không phiền đâu.”

“Thực ra Abbie đang bị đau đầu, nhưng chị ấy lo em sẽ cho là
chị ấy lấy cớ bỏ về. Chị ấy không được khỏe,” Cleo nói tiếp, “nên chị ấy phải
về nhà uống thuốc giảm đau.”

“Ôi khổ thân cô, đáng ra cô phải nói với cháu! Cô cứ về đi
ạ,” Georgia kêu lên, tỏ ra thông cảm quá mức khi một người bình thường nhất
trong đám đông nói rằng họ phải về. “Cháu và bố không sao đâu ạ.”

“Em cũng sẽ ở lại.” Cleo gật đầu với Abbie, cô rõ ràng không
vui vẻ gì. “Đi đi, chị về nhà đi.”

Cảm động vì cái cớ đó, Abbie về nhà và Georgia cùng Cleo
quay lại với Tom ở quầy rượu. Georgia nói giọng quan tâm, “Ai kia, ở đằng kia
kìa?”

Lúc họ đi vệ sinh, Johnny và Ash cùng đến và họ đang chơi
bi-a. Tối nay trông Johnny đẹp trai hơn bao giờ hết trong áo sơ mi trắng và
quần jean, tóc rủ xuống đôi mắt đen. Ash, luôn xuềnh xoàng trong cách ăn mặc
thì vẫn cái áo nỉ đỏ thùng thình trông giống như ông già Noel trong ngày nghỉ.

“Mấy người dân địa phương thôi.” Cleo thay đổi đề tài, “Thế
em định làm gì? Có ý tưởng gì chưa?” Đây là con bé vừa dành vài tuần liền ăn
không ngồi rồi bên hồ bơi ở Bồ Đào Nha; cô thực sự hy vọng Georgia không định
chuyển về nhà Tom và Abbie, ăn tàn phá hại rồi sau đó bỏ họ đi như là… hàng
triệu đứa tóc vàng vị thành niên lười nhác khác trên thế giới, nhưng đó không
phải là vấn đề chính.

Chương 23

“Dĩ nhiên rồi!” Vươn người ra trước, Georgia hồ hởi nói,
“Buồn cười thật, em đang định hỏi chị chuyện này. Kế hoạch của em là tạo dựng
một cơ sở kinh doanh. Chi phí thấp nhất, lợi nhuận cao nhất, giờ làm việc linh
động, nghe thế nào ạ?”

“Nghe như bố vừa được làm bố của tỷ phú Richard Branson ấy.”
Tom lắp bắp, “Trời đất.”

“Hình thức kinh doanh gì cơ?” Cleo nói.

“Là quần áo.”

Vậy cũng không
hẳn
là Richard Branson. “Thật à?”

“Tại sao không?
Em thích là quần áo. Em luôn là tất cả quần áo của hai mẹ con từ khi em mười
một tuổi.” Georgia nói giọng mơ màng, “Tuyệt lắm, làm cho quần áo nhàu nhĩ và
lộn xộn trở nên phẳng phiu và hoàn hảo. Giống như thiết lập nên trật tự trong
đống hỗn độn. Và mình có thể rao giá một bảng hai mươi một cái áo! Là một cái
áo thì mất mấy phút chứ! Năm phút. Quá dễ dàng. Và em còn có thể vừa là vừa xem
ti vi nữa.” Trông con bé rất hài lòng với chính mình. “Em chỉ cần một cái bàn
là thôi!”

“Và một cái cầu
là,” Cleo nói.

“Đúng vậy.”

“Rồi móc treo.
Rất rất nhiều móc treo.” Ôi, không phải cô đang định làm nó cụt hứng đấy chứ?

“Đúng. Rẻ thôi
mà.”

“Rồi tờ rơi để
quảng cáo về dịch vụ này.”

“Được rồiii.”

“Rồi phương tiên
vận chuyển.”

“Không nhất thiết
nếu em bảo mọi người mang đồ đến nhà mình và đến lấy khi hoàn thành.”

Tom lắc đầu. “Như
vậy không được. Dịch vụ là quần áo phải nhận và trả đồ tận nơi. Chắc chắn con
cần một xe tải nhỏ.”

“Được rồi, quên
chuyện là quần áo đi vậy.” Georgia phồng má thổi phù thành tiếng và hất tóc ra
sau. “Con nghĩ đó là ý tưởng hay, nhưng có vẻ như không phải. con
còn định thuê mấy bác nghỉ hưu làm cùng cơ. Nhưng không sao, con cứ sống bằng
tiền trợ cấp thôi vậy.”

“Chờ đã…” Tom
nói.

“Con sẽ thất
nghiệp và ăn bám bố. Dễ dàng hơn nhiều.” Ánh mắt con bé dần hướng về phía bàn
bi-a.

“Nghe này, chắc
chắn ta có thể…”

“Hay con có thể
trở thành vũ công múa cột. Nghề đó kiếm được lắm. Rồi con có thể tiết kiệm tiền
mua xe tải. Nhìn kìa, họ chơi xong ván đó rồi. Chị em mình đến chơi một ván đôi
đi.”

“Không.” Cleo
liếc về phía Johnny đang cười vì Ash đang tung hứng mấy quả bóng hết sức ầm ĩ.
“Mà cậu ta quá già so với em.”

“Sao cơ? Anh ấy
bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi.”

Mắt Georgia mở to. “Thật á?

Cảm giác như bị theo dõi. Ash quay lại nhìn Cleo dò xét,
“Chuyện gì đó? Cậu đang có tình ý với quả mông hấp dẫn của tớ đấy à?”

Cleo định mở miệng cãi lại rằng cô biết nhiều thứ còn đẹp
hơn thế nhiều nhưng Georgia nhanh hơn, “Chị Cleo vừa nói với em về anh. Em
không nghĩ là anh nhiều tuổi thế.”

Hả? Cleo ngỡ ngàng nhìn lại.

“Láo toét. Thế em nghĩ anh bao nhiêu tuổi?” Ash hỏi. “Sáu
mươi nhăm tuổi à?”

Georgia cười rạng rỡ, “Em nghĩ khoảng hai lăm hai sáu tuổi.”

“Nhưng đúng là anh mới hai lăm mà.” Ash
nhướng mày. “Mụ phù thủy đó bảo anh bao nhiêu tuổi?”

“Chị ấy nói anh ba mươi!”

Cleo rất ngạc nhiên; kết luận vội vàng thành ra thế này đây.
“Không phải. Ý chị là Johnny mới ba mươi tuổi.”

“Johnny là ai cơ?
À, là anh phải không?” Con bé thoáng nhận ra Johnny rồi quay lại với Ash. “Thế
tên anh là gì?”

Chỉ một loáng
sau, con bé đã ra bàn bi-a, nói chuyện với Ash và hai người trò chuyện dễ dàng
như không. Cleo nghe thấy anh nói với Georgia là cô, Cleo, thực ra đã năm mươi
bảy tuổi.

“Con bé quá nhỏ
so với Johnny, chắc chắn rồi.” Tom đứng bên cạnh đang lo lắng, anh cũng nghĩ
giống Cleo. “Ôi trời, làm sao anh xử lý nổi chuyện này đây. Anh đã bỏ qua mất
mười tám năm thực hành rồi.”

“Em sẽ nói chuyện
với con bé.” Như cách cô nói với Fia Newman thì chẳng có tác dụng gì, nhưng cô
phải cố gắng vì Tom. Cleo làm một ngụm; nếu chuyện khác đi thì cô đã là dì của
Georgia. Dì Cleo tuyệt vời, sành điệu, tài năng, luôn vui vẻ, không bao giờ càu
nhàu về mấy chuyện linh tinh, và đã dạy con bé đội mũ nỉ mềm thật phong cách.

Thôi nào, cô định
đùa ai chứ? Cô cứ đội mũ lên là trông giống như bệnh nhân trong nhà điều dưỡng
được ra ngoài chơi. Đầu cô chắc là bị méo hay sao đó. Nhưng cô vẫn có thể là bà
dì trên danh nghĩa, có thể là chẳng biết gì về mũ, nhưng vẫn là người bạn tốt
và cho con bé những lời khuyên thật bổ ích về đàn ông và các mối quan hệ.

Đặc biệt là về
một người mà nó không nên coi là…

“Anh sẽ mua cho
con bé cái xe tải,” Tom nói.

“Hả?”

“Một cái rẻ rẻ
thôi, để nó có thể bắt đầu công việc.” Rõ ràng anh đang suy nghĩ rất lung.
“Không thể để nó đi múa cột được.”

“À, không.” Georgia
rõ ràng chỉ nói vậy để làm anh sợ mà mua xe cho nó, nhưng anh không thể liều để
nó làm như thế được.

“Vậy là, em đã
gặp con bé.” Tom cố giấu giọng tự hào nhưng không thành, nhìn đứa con gái vừa
tìm lại được từ xa. “Có phán quyết gì thì phán đi?”

Cleo vẫn luôn yêu
quý Tom. Cô chạm vào tay anh và nói nhẹ nhàng, “Em nghĩ, con bé có cá tính, và
nó sẽ thay đổi cuộc đời anh. Nhưng chuyện này không dễ đối với Abbie. Đừng để
chị ấy thấy mình bị bỏ mặc nhé.”

Anh tỏ ra ngạc
nhiên. “Cô ấy không bị bỏ mặc. Chuyện này liên quan đến tất cả mọi người mà.”

Cleo chầm chậm
gật đầu. Cô luôn yêu quý Tom nhưng anh không giỏi nắm bắt cảm xúc của phụ nữ
lắm. “OK, em chỉ nói là chị ấy có thể không cảm thấy như vậy thôi.”

Anh lắc đầu,
chuyện này rõ ràng là khó hiểu đối với anh. “Nghe này, anh biết, nhưng chỉ mấy
ngày thôi rồi mọi chuyện sẽ ổn.”

Ba ván bi-a sau
đó, Georgia nói, “Cái anh tên là gì đó đi đâu rồi? Bạn của anh ấy?”

“Johnny. Anh
không gọi anh ta là bạn,” Ash nói.

“Anh ta chỉ là
tên khốn có thể thắng anh bi-a thôi. Mà anh ta bỏ về được hai mươi phút rồi. Có
nghĩa là đến lượt anh đánh thắng em.”

“Anh thực sự nghĩ
vậy à?” Cười khoe lúm đồng tiền, Georgia vẫy ngón tay về phía cậu ta. “Tuyệt
lắm, cứ thử xem. Rồi anh sẽ bị đánh bại một cách ê chề, một lần nữa.

Cleo quan sát,
ngạc nhiên khi thấy Georgia thờ ơ với việc Johnny đã bỏ về.

Đến mười rưỡi thì
Ash cũng về nhà.

“Chà,” Georgia nói khi anh đã về. “Em yêu anh
ấy.”

Cleo cười, hai người rõ ràng nói chuyện rất hợp nhau. “Tốt,
chị rất mừng.”

“Thế có đúng là anh ấy vẫn độc thân không? Ý em là, anh ấy
nói anh ấy không có bạn gái, nhưng chị biết bọn đàn ông thế nào mà. Em không
muốn đi lại với anh ấy rồi phát hiện ra là anh ấy bắt cá hai tay.”

Đi lại à? Cleo giật mình. “Khi em nói em yêu cậu ta…”

“Ý em là em yêu
anh ấy thực sự. Đó chính là hình tượng người đàn ông hoàn hảo. Đúng, em biết,”
cằm Georgia nghiêng nghiêng đúng vẻ ngang ngạnh của một đứa trẻ, “nhưng em là
vậy đấy. Theo em thì tính cách quan trọng hơn hình dáng bên ngoài rất nhiều. Em
rất cần một người biết cách làm em vui vẻ. Tin e đi, em đã hẹn hò với nhiều đứa
con trai tốt mã rồi. Rồi chẳng chóng thì chày chỉ sẽ thấy chán vì chỉ nhìn ngắm
bọn chúng, nhìn vào đôi mắt đẹp, rồi mê mẩn cái…, em không biết, răng hay
cái gì đó hoàn hảo của chúng. Nếu bọn chúng không biết cách làm em cười thì em
không thèm. Em thà hẹn hò với tấm áp phích trên tường nhà chị còn hơn.”

Môi con bé cong
lên chế nhạo khi nói. Trời đất, con bé thực sự nghiêm túc. Cleo im lặng uống
hết ly nước, thế mà cả tối cô và Tom đã cho rằng con bé suýt là cháu của cô
thích Johnny cơ.

“Theo chị thì anh
ấy có thích em không?” Georgia hồ hởi hỏi.

“Ừm, chị chắc
chắn là có,” Cleo nhìn Tom, anh đang thích thú với thái độ bộc trực của con
gái.

“Tốt. Vì em thực
sự
yêu anh ấy. Rất nhiều. Cho dù anh ấy là người giao sữa.
Thế chị có nghĩ là em nên hẹn gặp anh ấy không, hay chờ anh ấy mời?”

Câu đùa về người
giao sữa là chiêu mà Ash hay dùng để lấy cớ về sớm.

“Nếu là chị thì
chị sẽ chờ,” Cleo nói. “Làm mình cao giá một chút. Thông thường đàn ông thích
được chủ động.”

“Miễn là anh ấy
quyết định sớm và làm sớm đi.”

Georgia sốt ruột
gõ những ngón tay mảnh dẻ vào cây gậy chơi bi-a. “Em ghét mấy người cứ tỏ vẻ
cao giá. Thật là phí thời gian.”

Trời đất. Nếu
Georgia được theo ý mình, thì con bé và Ash sẽ cưới nhau ngay sau lễ Phục sinh
thôi.

Tom đã đi làm.
Abbie, lúc này đang bận phớt bơ lên bánh mì nướng và uống trà, sẽ phải đi làm
trong mười phút nữa. Lúc ở trên gác đã phải rón rén tránh làm phiền vị khách
mới trong nhà, cô giật thót mình khi cánh cửa mở toang và Georgia vào bếp trong
bộ đồ ngủ sọc xanh tím và mái tóc lệch sang một bên.

“Chào cháu!”
Abbie biết giọng cô hơi cao quá nhưng không dừng được; giọng cô cứ như vậy.
“Cháu ngủ thế nào?”

“Cháu cảm ơn.
Cháu đang mơ một giấc mơ tuyệt vời thì tỉnh dậy.” Con bé ngừng lại. “Ở dưới này
có ai nữa không ạ?”

“Không. Nếu cháu
hỏi Tom thì bố cháu đi làm lúc tám giờ rồi.”

Niềm hy vọng trong mắt Georgia tắt ngấm. Con bé ngái ngủ lùa
tay vào mớ tóc rối. “À, đúng rồi. Cháu uống một tách trà được không?”

Con bé muốn cô trả lời thế nào đây? Không được?

“Tất nhiên rồi! Cháu cứ tự nhiên nhé!” Abbie thu mình lại;
cô đứng đó nhưng trí óc ở nơi khác, chìm đắm trong một rừng dấu chấm than. “Bột
ngũ cốc, bánh mì nướng… có nước xốt, mật ong, mứt mơ, mứt dâu đen, trứng…”

“Cảm ơn cô, cháu chỉ uống trà thôi. Đầu cô đã đỡ đau chưa?”

“À!” Cô đã quên về chuyện đau đầu giả tối qua. “Rồi! Hết đau
rồi! Hôm nay cháu có kế hoạch gì không?”

Georgia nhún vai thả túi trà vào cốc. “Cháu không biết. Chắc
cháu chỉ nghỉ ngơi xem ti vi một tí thôi.” Con bé nhăn mũi khi nghe cái radio
đặt trên bậu cửa sổ chơi bài của Neil Diamond. “Đó có phải đài Radio 2 không
ạ?”

Con bé nói như thể đó là chương trình phát thanh từ thời đồ
đá ấy. Đây có phải cách nó bảo cô là từ nay họ sẽ phải nghe những chương trình
hợp thời và hiện đại không? Cảm thấy như mình đã cả trăm tuổi, Abbie khống chế,
“Không, đó là…”

“Mà thôi, cô có biết người giao sữa xong việc lúc nào
không?”

“Cái gì cơ?” Đây có phải câu đố không?

“Thì người giao sữa cho các nhà ấy. Họ bắt đầu làm rất sớm
nên cũng xong việc sớm. Cháu không biết cô có biết họ không.”

“Cô không biết. Chắc khoảng giữa trưa.” Chắc Georgia không
định làm việc này chứ? Đang vội, Abbie vừa cắn nhồm nhoàm một miếng bánh mì
nướng vừa kiểm tra tóc trong gương. Cô thích Neil Diamond. Nếu đang ở nhà một
mình thì cô đã hát theo, thậm chí còn nhảy một chút trong phòng bếp. Có một đứa
vị thành niên rất thích chê bai trong nhà như thế này sẽ làm thay đổi cuộc sống
của cô nhiều hơn cô tưởng. Cô nhai, nuốt rồi uống một ngụm trà cực nóng rồi
thêm một miếng bánh mì nữa. Chắc Georgia cũng sẽ không thích các chương trình
ti vi giống cô, Abbie thì thích đến phát nghiện.

Ôi trời, nghe này, mình là một người cực kỳ xấu xa…

“Đợi đã!” Georgia giơ tay lên. “Xin lỗi, cô im lặng một chút
được không?”

Chà, thế này thì quá đáng quá. Giờ cô còn không được phép ăn
bánh mì trong nhà bếp của mình nữa à? Nhưng thật nực cười, dù bực tức như vậy,
Abbie thấy mình vẫn ngừng nhai. Georgia chăm chú nghe cái gì đó; có phải nó
nghe thấy có người vừa đột nhập vào nhà từ cửa sau không? Hay một con chuột
lượn qua sàn nhà? Hay một con chim đang hót ngoài vườn? Có lẽ con bé không
thích cuộc sống hoang dã lắm.

“Cái gì đó?” Sau khi nghe vài giây, Abbie nói, “Cô chẳng
nghe thấy gì cả.”

“Anh ấy đó.” Georgia chỉ tay vào cái đài bên cửa sổ quá! Như
là có hẳn một Chris Moyles[1]cho riêng mình vậy.

[1] Người dẫn chương trình nổi tiếng của BBC Radio.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3