Mình thử yêu nhé, Cleo? - Chương 09

Giờ đây, sau mười
chín năm, Abbie nhận ra rằng Tom đang nắm tay cô. Cô cảm thấy như người ta lấy
óc của cô ra, lắc mạnh như lắc quả cầu tuyết, rồi sau đó để trả lại vào đầu
nhưng lộn ngược. Những gì anh nói với cô đơn giản là không thể tin được; không
thể là sự thật. Nhưng thẳm sâu bên trong, cô biết anh nói thật.

“Patty đã lừa
chúng ta,” Tom lại nói. “Cô ta đã có thai sau lần thử đầu tiên. Nhưng cô ta
nhận ra không thể giao lại đứa con cho chúng ta. Cô ta không biết là cảm giác
lại khác biệt đến vậy, nhưng đúng như thế. Ngay sau khi hoóc môn thay đổi, cô
ta biết mình muốn giữ đứa bé. Vì thế nên cô ta bảo mẹ, và bà ấy hứa sẽ giúp…
chuyện là thế đó.”

“Cô ta lấy con
của chúng ta. Cô ta đã ăn cắp nó.”

“Về luật pháp, đó
không phải con chúng ta.” Giọng của Tom rất nhẹ nhàng nhưng cô cảm
thấy nỗi đau anh cũng phải chịu đựng. Đứa bé mười tám tuổi này là một nửa của
Patty, một nửa của anh. Con bé là con đẻ của anh vậy mà anh bị người ta lừa để
không hề được biết nó, thương yêu nó và nhìn nó khôn lớn.

Mà nói về lừa
dối… ôi trời, Abbie lại thấy buồn nôn khi nghĩ về đêm qua. Có thể cô đã không
ngủ với Des, nhưng chuyện đó rất dễ xảy ra. Rồi cô còn nằm ngủ cả đêm trên
giường anh ta. Điều này có thể giết chết Tom nếu anh phát hiện ra. Anh không
thể biết được, chấm hết. Tuy nhiên, cô không thể nghĩ đến chuyện đó lúc này.
Đứa con gái mà mười tám năm qua họ đã đánh mất và khóc than vì nó, thực ra còn
sống và khao khát gặp cha nó vô cùng.

“Em yêu, anh xin
lỗi.” Tom vuốt tóc cô. “Anh không biết phải nói với em thế nào trước đây cả.”

Anh chẳng có lỗi
gì cả. Cô có người chồng tuyệt vời nhất trên thế giới và cô không xứng đáng có
được anh.

“Không sao.” Rồi
anh và Georgia có hình thành mối quan hệ cha-con không? Cô có bị ra rìa và bỏ
quên không? Tim Abbie như tan nát, nhưng ít nhất giờ đây cô có thể ủng hộ Tom.
Cố nở một nụ cười yếu ớt, cô nói, “Em nghĩ anh nên gọi điện cho con bé. Em chắc
là anh rất muốn gặp nó.”

Nóng lòng muốn
nói chuyện về Will, Cleo sẵn sàng nhảy xổ vào Shelly ngay khi cô đến đón Saskia
lúc bảy giờ.

“Chào em! Xin lỗi
chị đến muộn – chuyến bay của khách bị hoãn!” Shelley vụt qua cô vào nhà lúc
bảy rưỡi, túm lấy áo khoác của Saskia trên thành cầu thang và gọi, “Sass! Nhanh
lên bé yêu, mẹ con mình phải nhanh về nhà cho con đi ngủ, mai con phải đến
trường rồi.” Cô nói với Cleo qua vai, “Ông già Noel thế nào? Em có vui không?”

“Hay lắm. À,
nhưng chị ở lại uống hớp cà phê với em được không? Chỉ mười phút thôi. Chị
không thể tin được chuyện gì đã xảy ra…”

“Đây rồi, con đưa
tay vào đây… ngoan lắm, giờ đi ủng vào… xin lỗi em, chị không thể ở lại được,
chị còn phải giặt ủi đồng phục thể dục cho Sass khi về tới nhà… chị quên không
làm tối qua! Con có quà từ ông già Noel không? Ôi, Tuyệt không kìa? Được rồi,
chị đi đây. Tạm biệt!”

Không ai có thể
nhanh như chớp giống Shelley khi cô đang vội. Chỉ trong một phần triệu giây cô
đã bước ra khỏi cửa, vào xe phóng vù về Bristol, để lại Cleo vẫn há miệng như
cá trước cửa nhà.

Vẫn nóng lòng muốn kể chuyện đã xảy ra, và đau
khổ vì thiếu một người nghe đồng cảm.

Được rồi. Cô đành
phải gọi cho Ash vậy. Và dọa sẽ đấm nếu anh cười như nắc nẻ.

Thật nhanh nhẹn,
cô nhảy qua bức tường ngăn cách hai nhà và gõ cửa. Chẳng hứa hẹn gì nhiều vì cả
nhà tối đen.

Sau khi gào tên
anh vài lần qua hốc thả thư báo mà không ai trả lời, cô quay lại nhà mình gọi
số di động của Ash thì nhận ra máy đã tắt. Thiệt tình, có phải cậu ta cố tình
làm vậy không? Bực mình, cô quay số chị gái thì gặp Tom.

“Ồ, chào em.
Abbie đang tắm ở tầng trên. Anh sẽ bảo chị ấy là em gọi, nhưng tâm trạng không
được tốt lắm đâu.” Anh nói vẻ ủ dột. “Mai chị ấy gọi cho em được không?”

Thôi nào, đây có
phải âm mưu thông đồng gì không?

Cô không thể ở
nhà được. Cô sẽ nổ tung lên mất. Sau khi đi lại vòng quanh phòng khách thêm vài
lần nữa, Cleo với lấy áo khoác và tắt ti vi. Có lẽ Ash đang ở ngoài quán rượu.

Thực ra anh không
ở đó. Quán rượu không hề đông. Dù sao thì cô đã ở đây rồi, cũng nên làm gì cho
bõ công đi bộ tới đây. Leo lên cái ghế cao cạnh quầy rượu, Cleo gọi cốc gin pha
tonic và tự tranh đấu xem có nên kể cho Deborah sau quầy rượu về sự xấu xa của
đàn ông có vợ không.

Rồi cánh cửa dẫn
vào nhà vệ sinh bật mở và Johnny bước ra, và cô nhận ra nửa cốc bia Guiness
trên quầy cách cô khoảng nửa mét là của hắn.

“Không sao đâu,
không cần bỏ đi đâu.” Hắn tỏ vẻ buồn cười khi cô định trượt người xuống, tay
vẫn cầm cốc rượu. Rồi nhảy lên ngồi trên ghế ngay cạnh cô. “Tối nay tớ không có
hứng cắn xé ai đâu.”

Cleo, rõ ràng vẫn
đang có hứng cắn xé ai đó, nghiến răng nói, “Tớ không biết là cậu vẫn đang ở
đây. Đáng ra cậu phải ở New York chứ?”

“Đúng, đáng ra
thì tớ đang ở đó. Nhưng có vẻ an toàn hơn nếu tớ ở đây trông chừng căn nhà. Bảo
vệ nó kẻo ai đó lại muốn đuổi những người định mua nhà đi.”

Đừng có tin là
hắn sẽ quên chuyện này. “Tớ đã nói rồi mà. Tớ sẽ không làm vậy nữa.”

“Tớ biết cậu sẽ
không làm vậy nữa. Tớ chỉ muốn chắc chắn thôi,” Johnny sửa lại, “giá như có
thể tìm người mua khác thì tớ cũng chắc vậy.”

Có phải hắn muốn
cô cảm thấy có lỗi? Cleo bắt chéo chân, lạnh nhạt xem lại đồ uống của mình, và
hớp một ngụm điệu đà theo phong cách của Audrey Hepburn. Ý đồ hỏng bét khi điện
thoại của cô rung lên, chiếc ly trượt đi, và mấy giọt gin pha tonic trượt xuống
cằm rồi rơi vào khe ngực cô.

OK, có thể coi
khe ngực thì hơi quá, nhưng nếu cô thì đó chính là nơi rượu
đã nhỏ xuống.

“Phí quá.” Johnny
đưa cô cái khăn lau của quán. Liếc nhìn điện thoại đang rung trên quầy, hắn
nói, “Bạn trai của cậu đấy. Cậu không định nhấc máy à?”

Cô đã nhìn thấy
tên của Will lóe lên trên màn hình. Sao anh ta có gan gọi cho mình chứ, cô thật
không hiểu nổi.

Không nhấc máy?
Nhấc máy?

Quỷ quái thật. Cô
nhấc máy sau hồi chuông thứ năm và nói, “Không muốn nghe,” rồi cúp máy.

“Úi chà,” Johnny
nhướng mày. “Có chuyện à?”

“Đừng nhúng mũi
vào.” Cleo chấm khô vết ướt trên áo phông trắng của mình.

“Tớ đâu định
nhúng mũi vào. Tớ chỉ quan tâm thôi.”

“Thế thì không
cần đâu. Không có gì cần cái đầu bé tí của cậu phải lo lắng cả.”

“Tớ nghĩ hai cậu
rất đẹp đôi, thế thôi. Hai cậu trông rất hạnh phúc.”

Hắn chắc chắn
đang trêu chọc cô.

Biiíp, điện thoại của cô reo, báo hiệu có tin
nhắn.

Anh có thể giải
thích mọi chuyện.

Cleo nhắn lại:
Anh thật nực cười.

Biiíp. Lần này là tin nhắn viết: Anh đang
tới chỗ em.

“Cậu biết không,
đây đúng là thứ tớ thích ở một quán rượu làng truyền thống,” Johnny nói. “Những
cuộc nói chuyện thú vị.”

Lờ hắn đi, Cleo
nhắn lại: Không, không, không.

Biiíp. Đi mà. Anh muốn gặp em,

“Đùa bỡn,” Johnny
vẫn tiếp tục, như đang tự nói với mình, “đối đáp ấn tượng.”

Giời đất. Cleo
nhanh chóng gửi tin nhắn cuối cùng: KHÔNG BAO GIỜ, rồi tắt máy nói, “Chị Debs,
cho em một ly nữa.”

Cô cũng thấy rằng
ở lại đây thì tốt hơn về nhà và tự tranh cãi vô nghĩa với chính mình vì đã cả
tin đến thế nào.

“Để tớ trả tiền
cho ly đó.” Johnny đưa tay lấy ví.

“Thôi cảm ơn cậu. Tớ tự trả được rồi.”

“Đó là điều tớ thích: dân địa phương rất thân thiện.”

“Nghe đây. Tớ không có tâm trạng thân thiện đâu.”

Hắn nhún vai. “Có thể tớ sẽ làm cậu vui lên.”

“Cậu biết không?” Cleo nói. “Cậu không thể làm được đâu.”

“Vậy cậu coi hai đứa tớ như nhau đi. Tớ và anh chàng Will
già tội nghiệp.” Johnny nhăn nhở nói, “Đã bao giờ cậu nghĩ chính cậu mới là
người có lỗi chưa?”

Quán dần đông lên, Johnny chơi vài hiệp bi-a với ba thành
viên của đội bóng địa phương, và Cleo tạm thời quên chuyện với Will bằng cách
nói chuyện với Deborah về nước xốt sa lát, chuyện tình cảm của Renee Zellwger,
và những đôi giày yêu thích. Cô vừa mô tả đôi bốt đỏ cô thích, mua trong đợt
giảm giá, đẹp không thể tin nổi nhưng lại nhỏ hơn chân cô một cỡ, thì cánh cửa
quán rượu mở tung ra sau lưng cô và cô phảng phất ngửi thấy mùi nước xịt sau
khi cạo râu Armani.

Không cần thiên tài cũng biết được ai vừa vào. Cleo xoay
trước ghế ra đằng sau nhìn vào người mà vài tiếng trước đây vẫn còn là bạn trai
của cô.

Người mà cô đặt rất nhiều hy vọng.

“Anh đi đi, Will.”

“Cleo, chúng ta cần nói chuyện.”

“Có lẽ anh cần. Nhưng tôi thì không.”

“Anh xin mà.” Nhận thấy mọi người đang tò mò nhìn mình, anh
ta nói, “Ta về nhà em được không>”

“Ừm,… nói thế nào nhỉ. Không.

“Nghe này, anh xin lỗi.” Tiến tới chỗ cô, anh ta
van xin, “Nhưng anh yêu em.”

Cleo như ngạt thở. Cả đời cô đã mơ đến ngày được ai đó nói
ba từ bé nhỏ ấy với mình. Theo một cách lãng mạn; tất nhiên, ba mẹ cô đã nói
vậy khi cô còn nhỏ. Nhưng vì sao đó cho tận tới khi hai mươi chín tuổi cô chưa
một lần được nghe ba từ đó từ bạn trai, tất cả bọn họ chẳng qua là một lũ kém
cỏi hoặc là sợ ba từ đó đến bệnh hoạn, ác cảm với việc phải cam kết cả đời với
cô, hay…, đơn giản là họ chưa đủ thích cô đến mức nói ra ba từ ấy. Còn lúc này,
cuối cùng cũng có ai đó nói với cô rằng anh ta thích cô. Lại giữa đám đông nữa.
Anh ta đang tuyên bố trước mặt tất cả mọi người trong quán, không cần biết ai
đang nghe, đáng ra đã rất lãng mạn, chỉ giá như không phải trong hoàn cảnh thế
này.

Thật vậy, Cleo đang vô cùng giận dữ và thất vọng vì anh ta
đã làm hỏng giấc mơ của cô; ba tiếng anh-yêu-em đầu tiên sẽ mãi mãi như vậy,
không thể kém lãng mạn hơn được nữa.

“Anh lừa dối tôi.”

Will dang tay tuyệt vọng. “Bởi vì anh yêu em.”

“Căn hộ ở Redland. Anh nói anh sống ở đó.”

“Anh biết.” Trán anh ta lấp loáng mồ hôi. “Đó là nhà của Rob và Damon. Anh phải làm vậy; anh
không muốn mất em.”

Và lúc này anh ta
còn làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Liệu anh ta có biết chỉ thiếu chút nữa thôi
thì cái ghế trong quán đã bổ thẳng vào đầu anh ta không? Cleo giữ chặt lấy cái
ly đồ uống của mình. “Biến đi, Will. Về nhà anh đi.”

“Anh sẽ không đi
cho tới khi chúng ta nói chuyện tử tế. Ra ngoài đi,” anh ta van xin. “Hãy để
anh giải thích.”

“Tôi nghĩ cô ấy
muốn anh rời đi.” Johnny đã bỏ chơi bi-a quay lại chỗ của hắn tại quầy rượu lúc
nào không rõ.

Will lãnh đạm
nhìn hắn nói, “Đây là chuyện giữa tôi và Cleo.”

“Cleo không muốn
nói chuyện với anh.”

“Cô ấy cần nghe
những gì tôi phải nói. Chuyện riêng.”

Johnny quay lại
nhìn Cleo. “Anh ta đánh cậu à?”

“Trời đất,” Will nổi đóa. “Tất nhiên tôi không đánh cô ấy!”

Tảng lờ hắn, Johnny tiếp tục. “Anh ta làm cậu đau khổ à? Theo cách nào?”

“Không, tôi không
làm cái quái gì như vậy cả.”

“Vậy thì, anh đã
làm gì đó khiến cô ấy khó chịu.”

Thật là nực cười;
sao cô lại phải băn khoăn có nên nói ra điều này không cơ chứ? “Anh ta đã có
vợ.” Cleo nói thẳng. “Và anh ta có con.”

“Ồ, được lắm.”
Mắt Will phóng khắp quầy rượu. “Anh không muốn chuyện xảy ra như vậy, được
chưa?”

“Anh ta đã nói
dối ba tháng trời. Tớ vừa phát hiện ra hôm nay. Vợ anh có bao giờ tự hỏi anh
đang ở chỗ nào không?”

“Ra ngoài đi,” Will nài nỉ. “Chỉ hai phút thôi.”

Cleo điên tiết rít lên, trượt xuống khỏi ghế. Bên cạnh cô,
Johnny hỏi, “Chắc chứ?”

Cleo gật đầu. Vợ Will là người vô tội, cô ta không đáng bị
bẽ mặt trước đám đông này, cho dù Will thì đáng bị như vậy.

Bên ngoài, nhiệt độ giảm mạnh; một lớp sương giá lan lên
toàn bộ xe đỗ ở chỗ đó và thảm cỏ giòn sột soạt bên dưới chân họ.

“Tôi sẽ không thay đổi quyết định, cho dù anh nói gì đi
nữa.” Cleo vòng tay quanh tấm thân đang run lên.

“Anh yêu em,” Will nói.

Đừng có nói thế.

“Anh là kẻ nói dối và không chung thủy.”

“Em không biết chuyện như thế nào đâu. Hôn nhân của anh đã
kết thúc. Nhưng với em thì khác… khi chúng ta bên nhau, anh thấy như được sống
lại!”

Phải rồi, những lời sáo rỗng càng lúc càng chồng chất. “Anh
thật đáng ghê tởm,” Cleo mắng lại. “Mà theo anh tôi phải cảm thấy thế nào đây?
Tôi đã tin tất cả những gì anh nói. Tôi đã tin tưởng anh.”

“Đó là vì chúng ta hợp nhau đến hoàn hảo.” Will tiến một
bước lại gần cô. “Chúng ta đáng ra phải ở bên nhau. Nghe này,
anh đã mắc sai lầm, anh nghĩ Fia là người phù hợp, nhưng không phải. Cuộc sống
của anh ở nhà thực sự là ác mộng…”

“Không kể những lúc anh ra câu lạc bộ đêm, săn gái và giả vờ
là người chưa vợ.”

“Chỉ một lần thôi. Anh làm vậy đúng một lần.
đấy là đêm tuyệt nhất đời anh,” Will dữ dội nói. “Gặp được em đã thay đổi mọi
thứ… đó là số phận!”

“Đừng có chạm vào tôi.” Cleo lùi lại khi anh ta định với lấy
cô. “Sao anh dám chứ.”

“Nhưng em phải tin anh, đó là sự thật.

“Tôi không muốn tin bất cứ chuyện gì anh nói.”

“Cleo, khi anh…”

“Được rồi, hết thời gian rồi.” Cánh cửa giật mở và Johnny từ
quán rượu đi ra. “Anh có thể đi. Về nhà với vợ con. Tôi sẽ lo cho Misa.”

Will nhìn hắn vẻ khinh ghét. “Cô ấy ghét mày.”

“Cũng có thể.” Miệng Johnny bắt đầu giật giật. “Nhưng lúc
này giữa hai thằng tồi thì tôi khá hơn anh. Thế nên, tạm biệt!”

“Đừng có bảo tao phải làm gì,” Will phản đối.

Không khí đặc quánh mùi máu nóng đàn ông. Trời đất, đừng để
bọn họ đánh nhau.

“Cũng chẳng dám mơ. Chỉ gợi ý vậy thôi. Lái xe về nhà cẩn
thận đấy,” Johnny lè nhè. “Về cái xó nào anh ở ấy. Đường trơn lắm.” Hắn dừng
một chút, rồi nói thêm, “Thực ra cũng hơi giống miệng lưỡi trơn tuột của anh.”

Không có cuộc ẩu đả nào; mọi thứ diễn ra chỉ trong một giây.
Will giận dữ vung cánh tay định Johnny, nhưng hắn đưa một cánh tay lên chặn
đứng cú đấm. Cleo theo dõi thấy hắn có vẻ chẳng làm thêm động tác gì, nhưng
tiếp đó Will bật về phía sau như bị một cái dây thun khổng lồ bắn đi. Rồi anh
ta rơi xuống đất, hai chân vung lên, sõng soài trên lớp cỏ phủ băng, vẫn chưa
hết sững sờ.

“Ui chà,” Johnny nói. “Trơn trượt hơn tôi nghĩ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3