Từng qua tuổi 20 - Chương 11 phần 1
THÁNG MƯỜI MỘT
Thứ Ba, ngày mồng Một tháng
Mười một
“Chào mừng các em đã quay lại
giai đoạn hai của học kỳ. Thầy có một vài thông báo trước khi các em quay về
lớp học. Chiều nay, đội bóng của trường sẽ thi đấu với đối thủ truyền kiếp
Summer Meadows. Do vẫn còn nhiều học sinh chưa trở lại từ kỳ nghỉ nên tôi muốn
càng nhiều học sinh đang có mặt ở đây đến cổ vũ càng tốt. Ngày mai, các em sống
ở khu nhà phía Tây và Nam chưa được mẹ hay người quản lý ký giấy chứng nhận
không có chấy rận sẽ bị kiểm tra đầu tóc. Các em ở khu Bắc và Đông, sẽ bị kiểm
tra vào thứ Năm, trừ những em đi thi đấu ở Brock Hill cần liên lạc với lớp
trưởng để biết thêm thông tin.
Cuối cùng, tôi rất tiếc phải báo
tin rằng do điều kiện sức khỏe, Mr. Lewis sẽ không lên lớp trong học kỳ này
(tiếng cười khẩy từ phía giáo viên). May thay, chúng ta sẽ có Mr. Lancaster. . .”
Tôi có thể cảm thấy một trăm năm
mươi cặp mắt tròn xoe hướng về phía tôi. Tôi mặc chiếc áo khoác nhung cũ và
quần vải cotton màu nâu nhạt. Cảm thấy mình như một thằng dở hơi. Những anh
chàng bé nhỏ này làm tôi sợ hãi.
“Quay đầu lại, các cậu. Như tôi
vừa nói, chúng ta rất vinh hạnh được đón tiếp Mr. Lancaster, người sẽ thay thế
Mr. Lewis dạy tiếng Pháp cho lớp 4, 5 và 6. Mr. Lancaster cũng sẽ trợ giảng hai
môn thể dục và âm nhạc. Mr. Lancaster là một cựu học sinh của Morley Park, đã
tốt nghiệp đại học Bristol
và từng là một cán bộ ngân hàng thành đạt”.
Sau buổi tập trung, tôi cố gắng
để gặp Stuart Ackland để nói chuyện riêng:
“Stuart, cháu không dùng tiếng
Pháp kể từ khi học cấp 3. Cháu tưởng sẽ dạy lớp Latin. không thể dạy được tiếng
Pháp đâu”.
“Trời ạ, Jack, đây chỉ là các học
sinh mười tuổi. Có gì là khó? Tôi học Quản lý thể thao ở đại học, bây giờ tôi
là hiệu trưởng và dạy Địa lý. Cứ dạy theo sách giáo khoa là được. Norris sẽ
giúp cậu”.
“Norris ạ?”
“Ừ, Norris Beaumont. Ông ấy từng dạy cậu có phải không?”
Đúng thế. Mr. Beaumont dạy ở Morley Park đã bốn chục năm nay. Ông cũng từng
là cựu học sinh ở đây. Ông lưu luyến chuyển lên trường cấp 2 rồi nhập ngũ và
quay lại nơi này. Tôi tưởng ông đã nghỉ hưu từ lâu nhưng xem kìa, dáng ai đi
trên hành lang, lừng lững, oai vệ và râu ria. Ngày xưa tôi từng sợ ông chết
khiếp.
“Chà, Lanky, cậu học sinh cũ của tôi. Bonjour. Hay tôi phải gọi cậu là Mr.
Lanky đây? Rất mừng có anh quay lại. Vui thật đấy! Tiếng Pháp hả – dễ như trở
bàn tay ấy mà. Tiếng Anh có hơn 800. 000 từ trong khi tiếng Pháp chỉ có ít hơn
100. 000 từ. Nghe nói anh là chuyên gia về các môn cổ điển phải không. Tiếng
Pháp cũng từa tựa như Latin, chỉ tân tiến hơn một chút. Đừng lo về chuyện dạy
học sinh với ngữ điệu Anh. Khi đi trượt tuyết hay du thuyền, chúng cũng chỉ
dùng tiếng Anh như mọi người khác thôi chứ chẳng cần đến tiếng Pháp đâu”.
“Đúng ạ, Mr. Beaumont”.
“Gọi tôi là Norris nhé!”
“Thưa thầy, em không thể ạ. Em đã mất năm năm trời són ra quần mỗi khi nhìn
thấy thầy”.
“Norris, Lanky, gọi tôi là Norris. Và bỏ cái thói ‘thầy, em’ đi. Rồi, thế
cậu biết gì về nghề sư phạm không?”
“Dạ, em phải chuẩn bị giáo trình thế nào đây ạ?”
“Tôi khuyến nghi kế hoạch 5 bước, Lanky”.
“Nghĩa là thế nào ạ?”
“Năm bước trước khi lên lớp. Cậu phải chuẩn bị sẽ dạy gì? Bước thứ nhất –
kiểm tra về từ vựng? Không, quá nhàm chán. Bước thứ hai – kiểm tra về ngữ pháp?
Không, mất thời gian chấm điểm. Bước thứ ba – chiếu một đoạn video? Không, Mr.
Lowson lại chiếm máy chiếu mất rồi. Bước thứ tư – đọc hiểu? Không, chẳng đứa
nào biết đọc đâu. Bước thứ năm – bốc phét. Anh chắc chắn là làm được”.
Tôi nghĩ mình sẽ khoái môn này lắm đây.
Thứ Bảy, ngày mồng Năm tháng Mười một
Tôi thích công việc này. Chưa bao giờ thấy hạnh phúc và thoải mái như thế
này. Đây là công việc đầu tiên trong đời mà tôi vừa làm vừa không nhìn đồng hồ,
mong cho một ngày sớm dứt. Tôi được trả lương để làm việc mà tôi thực sự yêu
thích.
Đồng nghiệp của tôi là một nhóm những kẻ lập dị yêu đời và yêu công việc.
Thật dễ hiểu tại sao họ luôn là những người ham tranh luận khi ở giữa một đám
đông. Geoffrey Aitken, giáo viên dạy tiếng Latin, cho rằng ông ta xứng đáng
được bổ nhiệm vào chức Hiệu phó thay cho Bob Lowson, giáo viên môn Khoa học tự
nhiên. Norris Beaumont là một giáo viên thị thành nghiêm khắc, ghét ý tưởng
Stuart Ackland – cựu giáo viên thể dục – lên làm Hiệu trưởng. Rupert Pearce
(giáo viên Toán) ghen tị với Simon Reeve (giáo viên tiếng Anh) vì không được
huấn luyện đội tuyển chính bóng đá mà chỉ được phụ trách đội dưới 9 tuổi. Đó là
không kể mối tình tay ba kín đáo giữa Alice Price (Quản lý ký túc xá), Charlie
Blackwell (Giáo viên tạm thời từ Nam Phi đến) và Amy Barbour (cán bộ phụ trách
các lớp nhỏ).
Nhưng ở đây không có sự cạnh tranh tàn khốc như ở các môi trường làm việc
khác. Họ trêu chọc nhau một cách vô tư, không hàm ý. Không có những kiểu của
Arabella, Mr. Cox hay Buddy. Họ ở đây vì lòng yêu nghề, chứ không phải vì tiền.
Họ tự nguyện đến đây làm việc chứ không phải do số phận run rủi. Tất cả đều vì
những công dân nhỏ bé nơi này.
Chúng quả là những con người đầy cá tính:
“Thầy ơi, thầy ơi, có phải thầy đang ‘sexing’ cô Barbour không ạ?”
Hừm, đó không phải là một động từ thích hợp, nhóc con ạ.
“Thầy ơi, thầy ơi, tại sao Mr. Beaumont lại gọi thầy là Mr. Lanky ạ?”
Hừm, không phải việc của cậu, Fereday. Gọi tôi là Mr. Lancaster nghe chưa?
“Thầy ơi, thầy ơi, có phải thầy là tỉ phú có xe hơi chạy cực kỳ nhanh không
ạ?”
Hừm, Blenkinsop, cậu có thể tiết lộ điều đó với Miss Barbour nếu cậu
“Thầy ơi, thầy ơi, thầy dạy tiếng Pháp được bao lâu rồi ạ?”
Chó má, chả lẽ lại lộ liễu đến thế?
“Thầy ơi, thầy ơi, sao thầy lại chưa có người yêu ạ?”
Các cậu có nhiều thời gian để nghe tôi trả lời không?
Lũ trẻ thật hồn nhiên, vui vẻ và đầy năng lượng. Đằng sau sự láu lỉnh của
chúng là lòng kính trọng đối với giáo viên. Sự nhiệt tình của chúng quả là dễ
bị lây lan. Những học sinh lớn hơn kể với tôi chúng từng yêu quý bố tôi đến thế
nào.
Và tôi thậm chí còn thích việc giảng dạy. Kinh nghiệm sư phạm trước đây của
tôi chỉ là một thời gian ngắn dạy học trong trường làng ở Syria, khi tôi tới đó
du lịch. Lớp học gồm sáu đến bảy chục học sinh với trình độ lẫn lộn. vị hiệu
trưởng thì là bản copy của Hitler, cũng gia trưởng và ghê gớm như thế. Ông tự
ngụy biện rằng “yêu cho roi cho vọt”, nhưng thật bất bình thường với hình ảnh
trên trường rải rác các học sinh bị đánh cho bất động. Bọn trẻ ở đó nghĩ rằng
tôi yếu đuối vì tôi không dám đánh chúng. Nhu cầu học tiếng Anh của chúng không
vượt quá câu “Ngủ với tôi nhé, cô em xinh đẹp” để nói với cô bạn sinh viên tình
nguyện của tôi.
So sánh với ngôi trường kia, Morley Park chẳng khác gì một trại hè đầy
tiếng cười.
Thế thôi, Mr. Lancaster (vẫn chưa quen với cách gọi này lắm) phải đi chuẩn
bị sân bãi cho đêm liên hoan đốt lửa trại tối nay đã.
Chủ nhật, ngày mồng Sáu tháng Mười một
Fred gọi điện. Thứ Tư tới là sinh nhật tôi và Fred mời tôi quay về căn hộ ở
London. Hắn và Jasper sẽ nấu cơm chiêu đãi tôi.
Fred và Jasper. Hai cái tên bắt đầu nghe vần vần. Họ nói rõ rằng tôi có thể
quay về ở lại phòng cũ bất cứ khi nào những tôi thực sự hạnh phúc với cuộc sống
nơi miệt quê này.
Anh bạn cùng nhà Fred vẫn là Fred ngày xưa, cho dù có chung nhà với ai đi
chăng nữa.
Thứ Tư, ngày mồng Chín tháng Mười một
“Ngạc nhiên chưa?”
Quả là một sự ngạc nhiên thú vị ở cửa vào nhà bằng chùm chìa khóa vẫn giữ
và thấy tối om om. Vươn tay bật công tắc, giật mình với hơn 20 người nhảy xổ ra
từ phía sau sofa. Chưa từng có một bữa tiệc bất ngờ nào trong đời. Tôi luôn
mong ước mình sẽ có.
Hai mươi người bạn thân nhất đợi tôi trong nhà và người đầu tiên ôm lấy cổ
tôi là Buddy.
“Jacko, lâu lắm rồi mới diện kiến, như bọn Anh mày vẫn nói!”
“Buddy, wow. Mày thế nào? Quả là
bất ngờ!”
“Ừ, dạo này tao với Fred lại liên
lạc với nhau. Tao nghĩ cũng nên đến và xem mày thế nào. Nghe nói mày rất ổn
phải không, đi làm giáo viên hả? Ai mà ngờ được nhỉ!”
“Ừ, cho những thằng chỉ biết gõ
mấy con số vào Excel nhỉ?”
Cố gắng luồn qua khỏi Buddy và
nói chuyện với Mr. và Mrs. Fielding. Lucy trông không có vẻ bà bầu lắm.
“Uống rượu khi đang thi hành công
vụ nhé?”Rick nói.
“Ừ, ”Tôi than thở.”Mà tôi phải về
sớm cho kịp lễ tập trung vào 8. 30 sáng đấy”.
“Thế vùng quê nào thế?” Rick tiếp
lời. “Chán London nghĩa là chán sống hả? Mày có đồng ý với Oscar Coward không?”
Từ ngày cưới ra, hắn ăn nói tử tế
hẳn.
“Fielding yêu quý, đó là câu nói
của Samuel Johnson và ông ta toàn phát ngôn bậy bạ thôi. Tôi ngán London đến tận cổ và tôi
chưa bao giờ đầy sức sống như lúc này”.
“Nhưng mày hẳn phải nhớ cuộc sống
ở đây. Nào là rạp hát, văn hóa thị thành, hòa nhạc. Những công việc tốt nhất
tập trung ở London.
Tất cả mọi người đều ở London”.
“Rick, lần cuối mày đến nhà hát
là bao giờ? Và thực tế là, đã bao giờ mày có một trong ‘những công việc tốt
nhất’ ở London
chưa?”
Lucy cười khúc khích. Rick thoáng
có vẻ tự ái nhưng rồi cũng cười xuề xòa. Chúng tôi cùng nâng cốc và uống cạn.
Lucy chỉ uống nước cam. Ri thì uống cho cả hai suất.
“Sắp sinh rồi phải không?” Tôi
vừa hỏi bọn họ, trong đầu vừa nhẩm
Lucy ngước nhìn Rick. Rick bỗng
ho rũ rượi, buộc Lucy phải trả lời.
“Hừm, vâng. Jack, vấn đề là em có
chửa vào tháng Ba. Hồi trước hơi bị lẫn ngày một chút. Tháng sau em mới sinh”.
Thế đấy. Ngày Valentine – ngày đã
bị thương mại hóa, ngày của sự tuyệt vọng, cô đơn, ngày của tình yêu và cũng là
ngày bịa chuyện. Tôi nhìn chằm chằm vào Lucy. Nàng nhìn lại tôi rồi bối rối
cười xin lỗi. Tôi quyết đinh sẽ cho qua chuyện. Chúng ta ai chẳng làm những
việc ngớ ngẩn vì tình yêu. Bây giờ mọi chuyện đều là quá khứ.
Tôi tiếp tục tán chuyện với mọi
người và đến tận nửa đêm mới có cơ hội để gặp Leila. Buddy cứ bám theo em suốt
cả buổi tối.
“Chúc mừng sinh nhật, ông già ạ”.
“Cám ơn, Leila, nhưng em muộn mất
rồi. Tôi đã sang tuổi 26 được 14 phút. Em phải đợi đến năm sau thôi”.
“Không sao, em chẳng bao giờ đúng
lúc cả”.
Tôi cười cay đắng.
“Hừm, tôi cũng thế. Thực ra, có
điều này tôi muốn nói với em trong, ờ, khoảng 43 tuần, 6 ngày và hai tiếng
rồi”.
Tôi đã thuộc lòng những gì tôi
định nói, bởi vì tôi đã nhắc đi nhắc lại những lời ấy hàng triệu lần. Tôi lẩm
nhẩm mỗi khi đi thang máy lên ga tàu điện ngầm. Tôi lắng nghe âm thanh vẳng lại
mỗi khi chạy vòng quanh sân bóng cùng đội bóng U9 của mình. Lời thoại ấy đã
thành một phần con người tôi. Nó làm tôi trằn trọc mất ngủ hàng đêm và là lời
đầu tiên trên chót lưỡi khi tôi tỉnh giấc. Giờ đây, ánh đèn đã tắt, đêm diễn
bắt đầu, tôi không thể để cơ hội tuột tay một lần nữa.
“Leila, đối với tôi, em thật hoàn
hảo. Em dí dỏm, tốt bụng, dễ thương và xinh xắn. Chẳng phải vì em là cô gái
tuyệt diệu nhất trên đời này – vì đó là điều hiển nhiên, hay vì tôi yêu em đến
điên cuồng – vì đó là sự thật, hay vì em làm tôi hạnh phúc tuyệt trần mỗi khi ở
cạnh em – vì điều đó là không thể phủ nhận, tôi nghĩ có một điều gì đó còn sâu
sắc hơn thế. Có những mặt bí ẩn của Leila mà tôi chỉ thoáng bắt gặp đâu đây.
Một Leila mà tôi muốn được hiểu rõ hơn. Một Leila đáng để tranh đấu và giành
giật. Không gì trên thế giới này có thể làm tôi hạnh phúc hơn được làm người
yêu của em”.
Dừng lại để xem bài diễn thuyết
của tôi có tác động đến đâu. Em nửa khóc, nửa cười.
“Ôi, cuộc đời sao mà oái oăm thế
Jack. Chắc anh chẳng nói đùa gì về việc luôn đến không đúng lúc phải không. Em
đã đau khổ hàng tháng trời, băn khoăn chẳng hiểu liệu anh có muốn nói gì
không”.
Em vẫn chưa nói lời từ chối. Em
vẫn chưa nói lời từ chối.
“Em cũng cảm thấy như vậy à? Sao
em không nói gì?”
“Bởi vì em không dám chắc. Và em
không biết anh đang nghĩ gì. Em chỉ
là một đứa con gái. Em vẫn cổ hủ lắm trong những chuyện tình cảm thế này. Anh
biết em rụt rè đến thế nào. Việc tỏ tình là của các anh, phải vậy không?”
Bọn con gái chẳng hiểu trọng trách ấy của chúng tôi khó khăn đến thế nào.
“Chẳng dễ để hiểu anh, Jack. Xem đấy, lúc thì anh ngủ với bạn gái cũ, lúc
thì qua đêm với phù dâu ở đám cưới bạn gái cũ”.
Ai nói cho em chuyện đó. Tôi không bao giờ tiết lộ điều này.
Em tiếp lời: “Khi bị bảo vệ tống cổ khỏi ngân hàng, anh thét lên rằng ‘anh
yêu em đếch chịu được’ nhưng khi gặp lại nhau, anh hoàn toàn phủ nhận. Một
tháng sau đó, anh chạy trần chuồng trên sân polo. Cuối tháng Tám, khi em tưởng
anh đã trở lại thành con người bình thường, anh đến nhà em ăn tối. Em tưởng là
mọi chuyện đều tốt đẹp. Em chỉ muốn được anh hôn trong khi cô bạn cùng nhà
Catherine bắt gặp anh, hừm, bắt gặp anh làm cái điều mà anh không nên làm trong
nhà tắm. Sau đó, anh biến đi du lịch bặt tăm mà chẳng nói với em một lời. Có
phải là anh cư xử một cách lạ thường không? Anh có thể giải thích cho tất cả
những chuyện đó không?”
Chỉ có một lời giải thích: Tôi là một thằng khốn nạn. Và một lý do nữa: Tôi
yêu em. Nhưng tôi quá sợ hãi để thú nhận.
“Không, Leila, đó không phải là sự thật. Đó là cách xả nước từ xa… ồ, mà
cũng không quan trọng nữa. Anh có thể giải thích tất cả. Chúng ta có thể quên
hết những chuyện đó đi được không? Chúng ta vẫn có thể bắt đầu từ đây
“Jack, anh là một người đặc biệt đối với em”.
“Ý em là gì?”
“Nghĩa là anh là một người đặc biệt, nhưng em không thể hẹn hò với anh được
“Tại sao lại không?”
“Em đã quay lại với Buddy”.
Tôi chết lặng với kịch bản của mình. Em đã đi sai kịch bản của em rồi.
Thứ Năm, ngày 10 tháng Mười một
“Thầy ơi, thầy ơi, có phải hôm qua là sinh nhật lần thứ 46 của thầy không?”
“Trật tự, Blenkinsop!”
“Ơ, hôm nay thầy mệt ạ? Thầy không được vui phải không ạ?”
“Blenkinsop, cậu sẽ bị phạt 3 tiếng vào ngày thứ Bảy”.
Đừng dạy dỗ gì bọn trẻ con nếu như anh không giấu được những chuyện riêng
tư khỏi tai mắt chúng.