Từng qua tuổi 20 - Chương 09

THÁNG CHÍN

Người gửi: Jack Lancaster

[unemployed@hotmail.Com]

Người nhận: Buddy, Claire, Anh
chàng cùng phòng Fred, Jasper, Leila, Lucy, Mel Miranda, Mr. Cox, Rick, Rupert,
Susie

CC:

Chủ đề: Nam Mĩ – Lonely
Planet

Hola amigos (đó là tiếng Tây Ban
Nha)[63].

[63] Chào các bạn.

Thế là tôi đã đến Nam Mĩ được một
tuần và đã nói tiếng Tây Ban Nha khá thành thạo. Đây không phải là ngôn ngữ
phức tạp gì và tôi còn có kiến thức thực tế về một số âm giọng địa phương cũng
như hiểu biết tàm tạm về ngôn ngữ bản xứ trong vùng. Thực lòng thì tôi thấy tự
xấu hổ khi phải ngồi đây và viết thư bằng tiếng Anh. Vì vậy, mọi người cũng nên
bồi bổ một chút tiếng Tây Ban Nha khi có thời gian đi nhé. Gracias.

Một tuần trước đây (khi tiếng Tây
Ban Nha của tôi cũng tậm tịt như các vị), xuất phát từ Terminal 3, sân bay
Heathrow, gần Slough, UK[64], tôi bắt đầu bản anh hùng ca
trong cuộc thám hiểm tự tìm kiếm bản thân, khám phá cuộc sống của mình. Giờ
đây, khi ngồi trong quán café Internet ở chân đồi Andean, sao những đồ trang
trí hào nhoáng, giả dối ở thế giới Thứ Nhất[65] lại xa
xôi đến thế.

[64] UK là
viết tắt của United
Kingdom, tên gọi chính thức của Liên hiệp
Vương quốc Anh.

[65] Thế giới thứ nhất là khái niệm các
nước công nghiệp phát triển, ví dụ như Anh.

Tuy vậy, mở đầu chuyến đi của tôi
không được suôn sẻ cho lắm khi nhân viên hải quan đòi khám túi xách tay của tôi
và hai trăm bao cao su rơi bịch ra ngoài.

“Cậu dự định sẽ có nhiều sex lắm
hả?” Người phụ nữ xấu xí không thể tha thứ được hỏi.

“Không, chỉ là đề phòng khi tôi
hết chỗ để đựng nước sạch khi ở trong rừng nhiệt đới ở Peru thôi”. Tôi
vừa giải thích vừa mở quyển sách hướng dẫn chỉ vào hình minh họa: “Mỗi bao cao
su có thể chứa đến một lít nước đấy!”

Trên máy bay, tôi giết thời gian
bằng cách đọc các kinh nghiệm được chia sẻ trong Not-So-Lonely-Planet về những
quốc gia mà tôi sẽ ghé thăm. Đặc biệt chú ý đến mục “Nguy hiểm và Bất tiện” để
kiểm tra xác suất sẽ bị bắt cóc, hãm hiếp hay cướp đồ (từ thấp đến trung bình).

Tôi chỉ ở Lima
(thủ đô của Peru
và là cái nách của thế giới) có hai ngày. Cứ bước chân ra đường là gặp bọn trẻ
con lít nhít bu lấy chân: “One dollar, Mister”.

“Vâng, một đô, bọn lắm mồm”, tôi
trả lời bằng thổ ngữ. “Một đôla Mĩ là tương đương với 3,31 đồng Peru. Biến ra
đường chơi đi!”

Tôi cố tránh bọn vòi vĩnh bày
bằng cách ru rú trong nhà nghỉ – một tòa nhà xinh đẹp xây từ hồi thuộc địa ở
ngay giữa trung tâm – xem Braveheart từ đĩa lậu và trò chuyện
với những sinh viên đi du lịch trong khi không ngừng tợp Piso Sour (tạm dịch
nước tiểu chua) với vị tequila, kem sữa và mùi nôn mửa. Định ra câu lạc bộ ban
đêm gọi là “Thiên đường hay Địa ngục, tùy anh gọi” nhưng quyết định sẽ lên
giường sớm.

Ngày tiếp theo, tôi bắt xe bus đi
Huacachina, qua vùng Ica (tìm trên bản đồ mà xem) và xem một phim khá hấp dẫn
tên là “Ước nguyện chết chóc phần VII” trên đường đi. Đi trượt cát trên những
đụn cát trên sa mạc và bơi trong hồ nước đọng. Hai ngày sau đó, lại nhảy
bus tới Naza và từ đó bay bằng Naza lines (trông khá đẹp trên
bưu thiếp) đến Arequipa, một thị trấn nhỏ xinh với khung cảnh núi non đẹp đến
mê hồn.

Giờ đây, tôi đang ở một ngôi làng
xinh xắn trên độ cao 3600 mét so với Arequipa,
gọi là Chivay. Cả ngày hôm qua nằm bẹp vì bị say độ cao và ngắm những con kền
kền khoanh cổ khổng lồ. Hôm nay, tôi được mời đến một đám cưới của người địa
phương và tắm mình trong những điệu nhảy múa sôi động. Bây giờ tôi phải đi đến
nơi duy nhất còn mở cửa trong làng, một quán rượu của dân Ailen.

Hy vọng rằng mọi người đang tận
hưởng mùa thu ở London.
Sẽ sớm viết tiếp.

Thân ái, Jack

P.S: Fred, bạn mới cùng nhà thế
nào?

P.P.S: Mr. và Mrs. Fieldings,
chúng mày đã đi tuần trăng mật về chưa?

P.P.P.S: Hi Buddy, lâu lắm rồi
không gặp. Giờ thì cút!

P.P.P.P.S: Xin chào Mr. Cox, ông
là một người cặn bã, ăn rượu chè quá độ. Thiết tưởng ông muốn được biết tôi
đang làm gì.

P.P.P.P.P.S: Thế thôi, những
người còn lại không có lời nhắn riêng đâu.

Thứ Bảy, ngày mồng Ba tháng
Chín

Người gửi: Jack Lancaster

[unemployed@hotmail.Com]

Người nhận: <không hiển
thị>

CC:

Chủ đề: Nam Mĩ II – các
lỗi điện tử

Buenas días, filos de putas,

Hừm, như mọi người đã thấy, tôi đã rút kinh nghiệm và từ nay sẽ giấu hết
tên người nhận bằng cách dùng bcc.

Cảm ơn cho email “trả lời tất cả” của ông, Fred. Giờ thì đi mà hôn hít
Jasper.

Jack

P.S: Mr. Cox, cảm ơn lời đề nghị “bỏ tên tao ra khỏi cái danh sách chết
tiệt này”. Rất muốn, nhưng đáng tiếc là tôi không có đủ kỹ năng để làm việc đó.
Xin lỗi ông.

-- Thư gốc --

Người gửi: Fred Hardy

Người nhận: Buddy, Claire, Jack, Jasper, Katie, Leila, Lucy, Mel, Miranda,
Mr. Cox, Rick, Rupert, Susie

CC:

Chủ đề: Re: Nam Mĩ – Lonely
Planet

Ở London này, (thủ đô của nước Anh), thật điên
khùng. Hôm nay tôi thức giấc lúc 8 rưỡi sáng. Sau đó, tôi đi tắm và ăn sáng.
Tôi ăn Crunchy Nut Conflakes[66] với một chút sữa ít
béo. Sau đó, tôi pha một ít cà phê “fair trade”[67]

[66 Một loại bột ngũ vị dành cho ăn sáng với sữa
tươi.

[67] Một trào lưu hiện nay ở Anh và các nước
phát triển trên thế giới, chỉ mua hàng nhập từ các nước nghèo với đảm bảo người
sản xuất được đối xử công bằng, không bị bóc lột sức lao động.

Tối nay, tôi sẽ ra bar, nơi mọi
người tụ tập mỗi. Đây là nơi khá dân dã, tên quán là “Vi hành”. Những người dân
bản xứ nơi này cũng cởi mở và chân thực hơn. Hoàng hôn ở đây cũng thế. Trên đây
là những chi tiết minh chứng rằng sống ở London
trong độ tuổi đôi mươi thật là một trong những kinh nghiệm đáng giá và phong
phú nhất trên đời.

Tôi đang dần dần thuần thục hơn
với vốn tiếng Anh của mình. Tên tôi là Fred. Jack hay gọi tôi là “Anh bạn cùng
nhà Fred”. Tôi có một em gái. Tên nó là Beatrice. Tôi có một con chuột bạch.
Con chuột bạch tên là Gnasher. Tôi thích đi học. Môn học ưa thích của tôi là
Khoa học và Thể dục. Tôi muốn một cái kem vị blackcurrant và 4 gallon xăng xe.

Tôi hy vọng rằng các bạn đều đang
bơi trong những hồ lớn của nhân loại như tôi.

Chào thân ái từ Fred.

P.S: Cho tôi ra khỏi cái danh
sách này.

Thứ Hai, ngày 5 tháng Chín

Người gửi: Jack Lancaster

[unemployed@hotmail.Com]

Người nhận: <không hiển
thị>

CC:

Chủ đề: Nam Mĩ III –
nhà vệ sinh

Kể từ thư trước, chủ yếu tôi ngồi
trong nhà vệ sinh cho cả nước Anh. Tôi nghĩ đó là do cái “bánh mì kẹp
thịt” ăn ở “quán người Ailen” ở Chiway.

“Anh có muốn hâm nóng lại không?”
người bán hàng gốcIreland hỏi (tên anh ta là José[68]!)

[68] José: một tên gọi phổ biến của người Tây
Ban Nha.

“Không, tôi muốn anh làm cho tôi
một cái mới”. Tôi đáp.

Nhưng tôi nghĩ anh ta chỉ hơ qua
lượt than ấm đủ để kích hoạt tất cả các loại vi khuẩn tiềm tàng ở Peru.

Extra humburguesa con tocino y
quesa y mierda (người bán hàng lại xổ một tràng

Mười phút sau, tôi chạy trối chết
vào nhà vệ sinh. Cảm tưởng như đang cố phun ra một con rồng giận dữ. Nó làm tôi
nhớ đến một trong những bài luận văn của tôi ở Đại học: phần mở đầu lủng củng,
một vài lập luận vững chắc ở thân bài và một kết luận lỏng lẻo. Trong 24 tiếng
vừa rồi, tôi đã đi cầu tới 28 lần. 15 lần là đại tiện. 8 lần chỉ ra hơi. 5 lần
còn lại thì tôi không biết nên khạc nhổ hay quỳ xuống sàn nữa.

Nói chung, kỳ tích của tôi đạt
được trong nhà tắm ở Nam Mĩ không phải ai cũng đạt được. Khi “đường ra” khó bị
kiểm soát hơn bình thường, phải có khả năng cân bằng của một vận động viên thể
dục dụng cụ Đông Âu mới có thể giữ được cho cái quần đang mặc được khô ráo,
sạch sẽ. Tôi có khả năng cân bằng của một người Anh béo ị trong kỳ nghỉ phép.

Vô cùng xin lỗi nếu có ai đọc thư
này trong giờ ăn trưa. Dân du lịch chúng tôi đôi khi quên khuấy đi mất rằng mọi
người ở nhà thường không nói chuyện ỉa đái. Giả dụ tôi có về nhà, có lẽ tôi sẽ
bị một cú sốc văn hóa lớn.

Thôi, tôi phải dừng ở đây đã. Con
thú dữ lại tỉnh giấc rồi.

Thân ái, Jack (chỉ còn một nửa
của chàng Jack ngày nào)

P.S: Rick, rất vui khi nghe tin
mày có một tuần trăng mật vui vẻ, bận bịu. Hy vọng Lucy cũng thích Venice.

Thứ Năm, ngày 15 tháng Chín

Người gửi: Jack Lancaster

[unemployed@hotmail.Com]

Người nhận: <không hiển
thị>

CC:

Chủ đề: Nam Mĩ IV – thuốc tránh
tiêu chảy.

Mọi người hẳn sẽ mừng lắm khi
biết được tôi đã uống liền ba liều thuốc chống tiêu chảy và không hề đi đại
tiên trong suốt 100 tiếng vừa rồi.

Tuy nhiên, khi một bộ phận của cơ
thể bắt đầu hoạt động tử tế thì một bộ phận khác lại lăn ra hỏng. Tôi phải uống
mấy viên Diamox để tránh bị say độ cao. Ai dè ngoài cảm giác ngứa ngáy khó
chịu, nó còn gây tác động phụ là phải đi tiểu liên tục. Điều này có thể à một
vấn đề nhỏ vì đêm nay tôi sẽ phải bắt một chuyến xe bus đường dài và không có
toilet từ Arequipa đến Puno (ven hồ Titicaca).

Để chuẩn bị, tôi đã không ăn uống
gì cả ngày. Mặc dù vậy, chắc tôi không thể chịu đựng được quãng đường dài như
thế. Thậm chí Ước nguyện chết chóc phần IX cũng không giải được cơn buồn. Tôi
chuồn xuống hàng ghế trống ở cuối xe và gắng “xả xui” vào một cái lọ Coca
trống. Như một số người đã biết, của quý của tôi thuộc loại to con và khó điều
khiển. Tôi đang cố gắng hết sức trên chiếc xe long xòng xọc, ngước mắt lên thì
bắt gặp người lái xa đang gườm gườm nhìn tôi.

“Anh đang làm cái gì thế?” Tôi
nghĩ ông ta nói bằng thứ tiếng thổ ngữ cực kỳ khó hiểu.

“Tôi đang tè bằng cái chim to
ương bướng”, tôi trả lời bằng tiếng Anh rất lưu loát.

Tại thời điểm đó, ông ta quyết
định quẳng tôi xuống xa để tôi phải đợi bên vệ đường mất 24 giờ đồng hồ cho tới
chuyến sau. Đó là một trong những sự kiện khiến cho các cuộc ngoại du thật là
những “sang khôn”quý báu, khác hẳn những nhàm chán, tẻ nhạt nơi quê nhà.

Kể từ đó, tôi đã đến thăm Puno,
La Paz (thủ đô của Bolivia), Copacabana (tuyệt đẹp), Isla de Sol (viên ngọc
long lanh) và quay lại Puno. Điểm dừng chân sắp tới của tôi sẽ là Custo, Inca
Trail.

Tôi muốn kể nhiều chuyện hơn nữa
nhưng e rằng, mọi người với cuộc sống vô nghĩa, nhàm chán ở thủ đô, sẽ chết vì
ghen tị nên thôi.

Vừa đi xem mặt trời lặn ở hồ
Titicaca về. Hy vọng mọi người vui vẻ và ngày hôm nay không bị tắc trong tàu
điện ngầm quá hai tiếng.

Thân ái,

Jack.

P.S: Đi đồng ra được hình chữ S
nhé. Thành hình thành khuôn hẳn hoi. Tuyệt vời! Nhớ nhắc tôi cho xem ảnh khi
về. Đang tính chuyện năm tới tham giải Tuner Prize với chủ đề “Chuyến đi Nam
Mĩ” bao gồm một bộ ảnh minh họa về quá trình thay đổi trong hệ thống bài tiết
của tôi. Chắc chắn là ăn giải, mọi người có đồng ý không?

P.P.S: Lucy, chia buồn khi nghe
tin Rick tưởng nhầm gelato con pistachio là một bức tranh Phục hưng.

Thứ Bảy, ngày tháng Chín

Người gửi: Jack Lancaster

[unemployed@hotmail.Com]

Người nhận: <không hiển
thị>

CC:

Chủ đề: Nam Mĩ V – Wayne và
Dwayne

Hola[69] những
người chưa chặn email từ địa chỉ này. Một số người lo ngại rằng tôi sẽ cô đơn
khi đi du lịch một mình. Đừng lo, tôi hoàn toàn có khả năng tự tạo niềm vui.

[69] Xin chào tiếng Tây Ban Nha.

Ví dụ, khi có ai đó lại gần gạ
bán một thứ đồ lưu niệm rẻ tiền, tôi mở miệng cười lịch sư và chua cho một câu:
“Chắc mày điên mẹ nó rồi, anh bạn thân mến ạ, nếu anh nghĩ rằng tôi sẵn lòng bỏ
những đồng tiền mồ hôi, nước mắt của mình để mua mấy cái đồ hàng mã đó”. “Vâng,
signor[70]. Signor, tốt lắm, tốt lắm” Tôi quả là tốt, phải
vậy không?

[70] Ngài tiếng Tây Ban Nha.

Nhưng cũng phải thừa nhận rằng
đôi khi có bạn đi cùng thì vui hơn biết bao. Ví dụ như khi tôi mua một lọ mứt
ăn với bánh mì hiệu “Fanny[71]”, sao mà mong có Fred ở đó thế
không biết.” Chuyển cho tao Fanny khi mày dùng xong nhé, Jack!” và cả hai đứa
tôi sẽ chết vì cười sặc mất. Nhưng tôi cũng gặp khá nhiều bạn du lịch trên
đường. Nào là những người Israel sáng nào cũng trần truồng bơi ở hồ Titicaca
rồi chạy lên ngọn đồi gần đó trước bữa sáng, cãi nhau chí chóe cả ngày. Rồi
những người Úc nhằm hướng đông đi về Earl’s Court, trong khi những người Úc
khác lại nhằm theo hướng ngược lại. Có một vài người Anh làm việc ở trung tâm
tài chính cố chạy trốn khỏi “trần đời” và khá nhiều những kẻ bụi đời, bạc nhược
chạy trốn thực tại. Tôi còn gặp những người Pháp và Hà Lan nói tiếng Anh còn
trôi chảy hơn Rick và những người Mĩ giả vờ là dân Canada.

[71] Từ lóng tiếng Anh, dùng để chỉ bộ phận sinh
dục của người phụ nữ.

Tôi đã thu thập vài chục địa chỉ
email và hơn trăm lần hứa hẹn sẽ liên lạc lại với họ. Tôi không có ý định giữ
bất kỳ lời hứa nào. Thật đấy, khi anh mặc quần áo phong trần, bụi bặm, ngồi nói
chuyện bài tiết nơi rừng rậm Nam Mĩ thì làm bạn bè còn quý hóa chứ còn tụ tập ở
London? Xin lỗi nhé!

Nhưng có hai người khá nổi bật là
Wayne và Dwayne. Tên đầy đủ của chúng là Wayne Bunchanan Dunlop và Dwayne
Bernard Carter. Cả hai là người Essex, đeo ba lô hiệu Burberry, đang có một năm
nghỉ sau khi tốt nghiệp cấp ba, chuẩn bị nhập trường Đại học Polytechnic ở phía
Tây nước Anh.

Tên khai sinh của Wayne là Wayne
Dunlop. Em họ là Dwayne Carter (cả hai trùng ngày tháng năm sinh). Khi 7 tuổi,
bà của chúng (Tracey Bernard) là một trong những người đầu tiên trúng loto 10
triệu bảng. Wayne Dunlop trở thành Wayne Bunchanan Dunlop và Dwayne thì trở
thành Dwayne Bernard Carter. Cả hai đều được ghi danh ở Eton. Cả hai đáng bị
khai tử từ khi mới sinh.

Lần đầu tiên tôi gặp chúng nó là
khi đang lang thang cở Cusco, chúng cãi nhau chí chóe liệu có nên trả 100
đô cho cái áo khoác kiểu dân tộc hay không.

“Mặc cả làm gì, Wayne. Bọn mình
có quá nhiều tiền. Thôi thì gạ trả thằng cu nghèo khổ này gấp đôi số tiền đi”.

“Đó không phải là điểm chính,
Dwayne. Xem trong quyển Lonely Planet, hay còn gọi là Kinh thánh này này, họ đã
bảo là chúng ta phải mặc cả khi mua hàng. Nếu không thì người bán hàng sẽ cảm
thấy bị xúc phạm đấy!”

“Nghe này, Wayne. Nhà bố tao còn
nhiều tiền hơn lá mùa thu. Thôi trả tiền đi rồi biến.”

“Nhưng cái áo này sợ có đụng màu
với ba lô Burberry không?”

Tôi tới gần và nói với chúng rằng
cái áo khoác ấy chỉ đáng giá 5 đô là cùng. Tôi cũng cảnh báo với chúng là khi
về nhà, chúng sẽ không bao giờ có cơ hội mặc cái áo đó lên người. Từ giờ phút
đó trở đi, tôi là người bạn chí cốt. Trong mắt chúng, tôi là một vị thánh du
lịch, biết tất tần tật về giá cả và giá trị của mọi vật trên đời.

Thế là chúng tôi quyết định sẽ đi
Inca Trail cùng nhau. Wayne muốn đi theo kiểu du lịch 5 sao, nghĩa là thuê
người dân tộc gùi lều có nhà vệ sinh bên trong và hệ thống làm ấm khăn mặt.
Dwayne thì lại muốn tự khuân vác lấy nồi niêu xong chảo. Tôi thuyết phục chúng
đi theo giải pháp trung gian để cả hai đều vui vẻ.

Chuyến đi khá thú vị. Hừm, trừ
việc gặp một nửa thanh niên nước nhà đi du lịch trước khi nhập đại học, bị bọn
Israel vượt mặt và gần chết vì say độ cao. Ngày cuối cùng chúng tôi bị bọn
người dẫn đường đánh thức dậy từ 4 giờ sáng để đi bộ lên “cổng mặt trời”. Chúng
tôi hò hét theo Beatles bài “tiên sư mày, mặt trời ở đâu, do, dah, do, dah…”
bởi vì Machu chu[72] theo hứa hẹn hoàn toàn bị che
khuất bởi sương mù buổi sớm. “2 đô la”, người dẫn đường nói. “Tiền gì?”

 [72] Di
tích thành phố cổ của người Inca.

“Công chỉ đường lên ‘Cổng mặt
trời’.”

“Tiếng Tây Ban Nha cho ‘Cút mẹ
mày đi’ là gì ấy nhỉ?” Dwayne hỏi. “Saddus offus, với âm ‘s’ kéo dài”.

Bây giờ đi về Cusco. Lại đến quán
của người Ailen để uống say Pisco Sour.

Thân ái,

Jack

P.S: Buddy, thế thì không hay lắm
nhỉ?

P.P.S: Jasper, tạo gặp một thằng
quen mày ở Đại học. Tên nó là
Crispin Maclean. Thằng đấy chó lắm. “Thế giới quá nhỏ bé phải không?” Tao hỏi
nó. “Cũng không hẳn,” hắn đáp. “Về mặt xác suất thống kê mà nói thì cơ hội để
gặp một người bạn của Jasper trên Inca Trail còn cao hơn nhiều so với gặp hắn ở
trong thư viện ở Oxford”. Đấy, mày thấy tao nói có đúng không? Hắn quả là khốn
nạn.

P.P.P.S: Phải đấy, Leila, tôi có cả nhật ký nữa. Nhưng không, nhật ký của
tôi không được dí dỏm như những email này đâu, đừng lo!

P.P.P.P.S: Xin lỗi vì không thể trả lời riêng cho từng người một. Internet
ở đây dở ngoài sức tưởng tượng. Có lẽ máy tính được chạy nhờ điện phát ra từ
guồng quay vận hành bằng những con chuột ốm yếu, nhỏ xíu. Bọn khốn nạn này lười
biếng lắm, thường xuyên làm email của tôi bị xóa trước khi được gửi. Thôi vậy,
mọi người chịu khó viết thư nhé!

Người gửi: Jack Lancaster

[unemployed@hotmail. Com]

Người nhận: <không hiển thị>

CC:

Chủ đề: Nam Mĩ II – bị cướp

Hola gilipollas,

Hôm qua tôi vừa bị trấn lột, đánh đập tơi bời, dào kề bên c bị lột hết quần
áo trong nhiệt độ dưới 0 và bị tước sạch mọi vật dụng. Ít ra thì bây giờ có thể
đòi công ty bảo hiểm đền bù một cách chân chính.

Wayne, Dwayne và tôi đang ngồi ở một quán bar tên là Uptown ở vùng trung
tâm thành phố Cusco. Cả hai thằng chúng nó mải mê tiêu tiền từ thẻ tín dụng của
bố, hoa chân múa tay tán tỉnh bất cứ cái gì gắn trước mũi. Chúng nó hoàn toàn
không có ý định giấu mình ở cái xứ này.

Tầm rạng sáng, một thằng cầu bơ cầu bất tiến tới gần chúng tôi. “Mày có
muốn mấy thứ cặn bã không?” Hắn thầm thì. “Ờ, không, cảm ơn, tao đã nốc đủ mọi
cặn bã rồi!” “Không, ý tao là mấy thứ loại tốt ấy? Bánh cứng, heroine, lá coca?
Kiếm được cả các em tươi trẻ nữa. Muốn không? 5 đô một lượt”. “Thằng chó đang
gạ gì đấy?” Wayne hỏi. “Gạ chúng mình mua ma túy”. Tôi trả lời. “Ồ tuyệt,”
Dwayne cất tiếng, “nghe có vẻ đúng mùi du lịch chuyên nghiệp đấy!”

Tên cò mồi ra hiệu cho chúng tôi đi theo hắn ra một góc khuất nơi có cả 8
thằng to con lực lưỡng nhảy xổ lên chúng tôi, giơ dao kề cổ chúng tôi. “Cái gì
đây, cái gì đây?” Thằng to con nhất hỏi. “Cái đó, thưa anh, là một con dạo ạ.
Cút mẹ chúng mày đi!” “Dwayne, câm mẹ cái miệng lại. Nghiêm túc đấy, làm theo
lời bọn nó!” “Đến khi chết mới biết chất anh hùng nhé!” Wayne khò khè nói.
“Vâng ạ,” Dwayne cố xen vào, “đây quả là một kinh nghiệm xương máu. Thật là cơ
hội ngàn vàng để gặp thổ dân”.

Lũ thổ dân cũng khoái gặp chúng tôi phải biết. Dao kề cổ, chúng tôi bị tước
hết ví, thắt lưng đựng tiền và hộ chiếu. Sau đó, chúng giữ hai anh em kia lại
làm con tin và dẫn tôi về khách sạn để vét nốt đồ đạc trong phòng. Cuối cùng,
mỗi thằng bị giã cho một trận nhớ đời.

May thay, Wayne có một điện thoại vệ tinh thế hệ thứ ba được gửi trong két
sắt của khách sạn nên hắn có thể gọi bố. Ông bố liền chuyển ngay vài nghìn bảng
sang, thế nên tôi mới lại có quần áo mặc. Tuy nhiên, hộ chiếu đã bị mất, tiếc
đứt gan đứt ruột vì tôi đã thu thập được hàng loạt các con dấu hải quan từ các
nước châu Mĩ. Đành phải vác mặt đến Đại sứ quán ở Lima vậy. Hy vọng mọi người ở
London an toàn và khỏe mạnh trong những phòng làm việc nóng nực và những khu
chung cư chật chội.

Thân ái,

Jack

P.S: Fred, ông có thể làm ơn gọi điện cho bố mẹ tôi báo cho các cụ biết là
tôi rất nhớ hai cụ, rằng tôi vẫn ăn uống đầy đủ, vân vân và vân vân… Điện thoại
của tôi cuối tuần rồi không dùng được và tôi không nghĩ là các cụ nhà tôi lại
dùng email.

Thứ Sáu, ngày 30 tháng Chín

Người gửi: Jack Lancaster

[unemployed@hotmail.Com]

Người nhận: <không hiển
thị>

CC:

Chủ đề: Bố tôi

Chào mọi người

Đây là email cuối cùng của tôi từ
Nam Mĩ. Có thể một vài người đã nghe tin dữ. Bố tôi vừa đột ngột qua đời sáng
thứ năm. Tôi vừa biết tin qua email của mẹ. Chẳng biết nói gì hơn.

Hy vọng ngày mai có thể đặt được
vé bay về. Thế thôi.

Nhớ mọi người, Jack

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3