Từng qua tuổi 20 - Chương 05 phần 1
THÁNG NĂM
Chủ nhật, ngày mồng Một tháng Năm
Hôm qua, lúc nói chuyện điện thoại, Lucy từ chối kể thêm chi tiết. Nàng hẹn
gặp tôi vào ngày bank holiday để nói chuyện tử tế. Từ giờ đến lúc đó, tôi sẽ bị
đày đọa trong địa ngục của những câu hỏi không có lời giải đáp. Liệu nàng có
chắc là đang có mang không? Chẳng phải nàng vẫn dùng thuốc ngừa thai thường
xuyên đó sao? Liệu nàng có định phá thai không? Và ai là cha của đứa bé, Rick,
tôi hay một thằng nào khác?
Tôi cố gắng xóa tan những ám ảnh trên bằng cách mua một tờ báo để đọc giết
thời gian. Nhưng đập vào mắt tôi là một quảng cáo ngay trên trang nhất về trái
phiếu đầu tư cho baby: “Đầu tư cho tương lai con cái bạn”. Liếc nhìn vào chương
trình tivi trong ngày, tôi phát hiện ra có một tập phim tài liệu về thụ thai
ngoài ý muốn. Bật tivi buổi sáng, đập ngay vào mắt là quảng cáo bỉm cho em bé.
Tìm mọi cách để thoát khỏi nhà và hình ảnh đầu tiên khi xuống tàu điện ngầm là
một tấm biển quảng cáo dài 3 mét về thiết bị tự chẩn đoán thai nhi. Bước vào
Boots mua vài viên thuốc giảm đau cho cái đầu nặng như búa bổ của mình và tôi
gặp một cô gái xếp hàng phía trước, nước mắt lưng tròng, hỏi mua viên ngừa thai
khẩn cấp.
Tiềm thức làm tôi đờ đẫn và tôi không tài nào thoát khỏi cảm giác đó. Tại
sao Lucy lại gọi điện chỉ để nói đúng một câu như thế? Tôi đã cố gọi lại nhưng
chỉ gặp máy trả lời tự động.
Tôi thậm chí cũng không biết mình muốn nghe gì từ Lucy nữa. Bản thân tôi có
thể là một người cha tốt nhưng không phải vào thời điểm này. Tôi có thể sẽ phải
cưới Lucy để tránh cảm giác tộ lỗi. Mẹ sẽ bị cú sốc về việc có đứa cháu từ trên
trời rơi xuống mà việc này át hẳn niềm vui vì hai đứa tôi tái hợp.
Nhưng liệu tôi có thể đối mặt với Rick có con với cô bạn gái 3 năm ròng
được không? Tôi không tin là có.
Thứ Hai, ngày mồng Hai tháng Năm
Blur hát về kì nghỉ bank holiday.
Đó là một bài hát vui vẻ, hạnh phúc về barbecue[39] và
bia bọt. Không hề động chạm gì đến chuyện thai nghén với bạn gái cũ cả. Chúng
tôi gặp nhau ở Convent
Garden, nơi Lucy từng báo
tin về Rick hồi tháng Một. Có lẽ người bán hàng vẫn còn nhận ra tôi là kẻ dở
hơi đã đùng đùng bỏ đi với nước mắt lưng tròng ngày nào.
[39] Barbecue: khi mùa hè đến và thời tiết khô
ráo ấm áp, dân Anh cũng như các nưc Âu Mĩ khác thường tổ chức tiệc nướng ngoài
trời.
“Thế nào?” Tôi hỏi.
Lucy trông thật tội nghiệp, mệt
mỏi và trầm lắng.
“Thế đấy, bây giờ cả hai đứa lại
ngồi cùng nhau”.
“Đúng, cả hai chúng ta đang ngồi
cạnh nhau
“Anh có biết ngày hôm nay là ngày
kỷ niệm của chúng ta không?” Nàng bất ngờ hỏi.
Tất nhiên là tôi không biết. Tôi
chưa bao giờ hiểu được về các ngày lễ kỷ niệm. Bắt đầu tính từ ngày gặp nhau
hay từ lần chung chăn đụng gối đầu tiên? Hay kể từ lần công khai giới thiệu
người yêu mình cho người khác?
“Tất nhiên rồi!” tôi lẩm bẩm,
đoán chắc rằng bây giờ không phải lúc để chia sẻ những suy nghĩ trên.
“Jack, ” Nàng đi thẳng vào vấn
đề, “Em một trăm mười phần trăm cam đoan rằng em đang có thai”.
Mắt tôi nhấp nháy trước con số.
Không cần phải là nhân viên ngân hàng cũng có thể hiểu được rằng độ chắc chắn
của con số đó là bao nhiêu.
“Lúc đầu em cũng không chắc lắm”.
Nàng tiếp tục. ” Em uống thuốc tránh thai liên tục suốt ba năm khi chúng mình
còn ở với nhau. Gần đây, em dừng lại để cơ thể được nghỉ ngơi một chút. Và anh
biết đấy, viên tránh thai làm thay đổi chu kỳ của người phụ nữ”.
Lucy Poett, sinh viên tốt nghiệp
ngành Sinh học!
“Vì vậy, khi lỡ kinh nguyệt lần
đầu, em cũng không để ý lắm. Nhưng rồi không thấy kỳ thứ hai và cả kỳ thứ ba.
Em đã tự thử ở nhà và ra kết quả dương tính. Hôm thứ bảy, bác sỹ đã chứng nhận
là em có thai rồi”.
“Em định sẽ giữ nó chứ?”
“Ừm, đầu tiên thì em cũng không
muốn nhưng bây giờ thì em đã mười một tuần rồi”.
Mười một tuần? Đúng là mười một
tuần kể từ khi Rick ngủ với Lucy vào ngày Valentine. Mười tuần bốn ngày kể từ
khi chúng tôi vần nhau trên chiếc bàn ăn.
“Tới chín tuần có thể dùng đến
viên hủy thai nhưng sau đó thì phải nhờ đến sự can thiệp của máy hút thai. Em
không thể chịu đựng được cảm giác hút đi sinh linh bé bỏng của hai đứa mình”.
“Con của hai đứa mình?” Tôi đã cố
nhẹ nhàng với nàng nhưng đến lúc này không thể kìm được nữa. Mọi người xung
quanh nhìn tôi một cách kỳ quặc.
“Đúng anh yêu, con của chúng ta”.
Nàng nói nhẹ nhàng. “Còn ai vào đây nữa?”
“Ừ, cô ngủ với Rick trước đó ba
ngày đúng không? Chẳng phải là tinh trùng của hắn có cơ hội xuất phát sớm hơn
của tôi đó sao? Chúng không thể bơi quá chậm đến thế được”.
“Em chắc rằng chúng bơi nhanh như
những vận động viên Olympic nhưng khó mà thoát ra khỏi được bao cao su, phải
vậy không?”
“Rick đeo bao cao su à?”
“Vâng”.
“Và khi cô ngủ với tôi thì không
có bao cao su gì hết trong khi cô cũng đã ngừng uống thuốc tránh thai?”
“Đúng thế”.
“Tại sao? Tại sao cô không nói
với tôi về chuyện thuốc thang?”
“Bởi vì em yêu anh, Jack. Bởi vì
anh là người duy nhất mà em cần. Em không bao giờ ngừng yêu
anh và em biết là anh cũng nghĩ như vậy nhưng lại quá sợ hãi để thừa nhận. Anh
ghét bị ràng buộc lâu dài”.
“Cô yêu tôi đến mức bẫy tôi để có
thai phải không? Và cô đã biến tôi thành thằng ngốc khi dụ tôi quay lại?”
Nàng diễn giải loằn ngoằng và đầy
xúc cảm, tóm lại bằng một từ “Đúng thế”. Bọn đàn bà không bao giờ dùng một từ
mà phải cần đến một nghìn từ để diễn đạt một ý tương tự.
“Tôi không thể nghe thêm một lời
nào nữa. Tôi cần phải có thời gian để suy nghĩ”. Tôi nói.
Tôi thanh toán tiền cho hai đứa
rồi lẳng lặng bỏ đi. Chân tôi dường như bị tê liệt, không thể bộc lộ nổi bất cứ
cảm xúc gì. Tôi không đi xuống tàu điện ngầm mà đứng sững trên phố, để mặc mọi
vật trôi qua trước mắt như trong một bộ phim quay chậm. Các diễn viên phụ hớn
hở bước qua tôi. Tôi là ngôi sao trong chính vở bi hài kịch của mình. Đây là
chuyện xảy ra với những người khác. Chuyện này không thể xảy ra với tôi!
Giờ đây, nghĩ đi nghĩ lại, tôi
không thể tưởng tượng ra một tình huống tệ hại hơn.
Tôi muốn gọi điện cho Leila và kể
với em toàn bộ lại sợ em sẽ không đánh giá cao về chuyện tôi ngủ với bạn gái
cũ. Thế là tôi gọi cho bố và ông lại nghe chuyện một cách rất cảm thông nhưng cũng
không thể nói gì làm tôi vợi bớt nỗi lòng.
Tôi sẽ phải tự giải quyết hậu quả
nhưng tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi không muốn ở trong tình cảnh này. Tôi
không muốn Lucy. Tôi không muốn đứa trẻ và hiển nhiên là không muốn có con với
Lucy. Đây là cơn ác mộng giữa ban ngày và tôi hoàn toàn không có ý tưởng sẽ
phải làm gì. Tôi cố gắng suy nghĩ một cách logic.
1) Em bé
Baby có nhiều ưu điểm. Chúng cười
khúc khích và gọi anh “dada”. Một ngày nào đó, anh sẽ huấn luyện chúng đá bóng
cho tuyển Anh và chúng sẽ trả công bố bằng một ngôi nhà hoành tráng ở Cheshire. Có con cũng tốt
cho việc duy trì nòi giống. Gen của tôi chắc chắn phải trên trung bình và tôi
muốn được thấy gen của mình di truyền cho các thế hệ sau. Nhưng trên hết, vào
một ngày nào đó, tôi muốn trở thành một ông bố tốt. Lập gia đình sẽ khiến tôi
trở thành một người đàn ông rất hạnh phúc.
Nhưng baby cũng có nhiều điều dở.
Chúng khóc lè nhè và hôi hám. Nuôi chúng lại quá tốn kém. Chúng cần được chăm
sóc, chiều chuộng cả ngày. Chúng xứng đáng có một người cha đầy trách nhiệm,
chứ không phải một kẻ ngại đến gặp bác sỹ để khám bệnh hay từng ăn trộm cây,
hay ngủ vô tội vạ với một cô nàng lẳng lơ, không quen biết, ăn mặc kiểu nữ
sinh, hay chỉ muốn bị đuổi cổ khỏi công ty.
Tôi không muốn có baby.
2) Lucy
Lucy là cô gái dễ thương và hấp
dẫn. Chúng tôi đã có những kỷ niệm đẹp, đặc biệt là sex khi đã chia tay. Có con
với Lucy có thể giúp tôi giải quyết được mọi trắc trở trong cuộc sống. Hôn nhân
có thể dạy tôi cách đề cao người khác thay vì những lo lắng vớ vẩn về bản thân
mình.
Mặt khác, Lucy quá yếu đuối, nhỏ
bé và kiểu cách. Cô ta cũng hơi điên nữa. Ai đời lại tán tỉnh thằng bạn thân
nhất của tôi để làm tôi ghen tị cơ chứ? Sau đó lại còn ngủ với hắn vào ngày
Valentine, rồi lại lừa để ngủ với tôi mấy ngày sau mà không hề có biện pháp bảo
vệ tránh thai gì cả. Lá thư chia tay của cô ta vào ngày 16 tháng Ba chẳng qua
là những lời dối trá trong khi chờ đợi xem liệu nàng có bẫy tôi thành công hay
không. Chó má, tôi không còn tí lòng tin nào ở Lucy nữa và giờ đây tôi thậm chí
còn thấy nghi ngờ liệu chuyện có thai có phải là sự thật hay không. Không, tôi
không thể quay lại với Lucy được!
Tôi không muốn Lucy.
3) Phá thai
Tôi không thích ý tưởng phá thai.
Tôi không thích ý tưởng giết chóc bất cứ cái gì và tại sao tôi lại có thể đang
tâm giết con trai/con gái của mình cơ chứ? Thoáng nhìn qua google, tôi học được
rằng tim thai nhi bắt đầu đập từ 18 đến 25 ngày. Người ta cũng có thể ghi lại
tần sóng não baby kể từ 40 ngày. Lucy đã có chửa được 73 ngày.
Nhưng rồi tôi nghĩ cũng không
phải đạo nếu để một đứa trẻ ra đời mà không được chờ đón hay yêu thương mà chỉ
để thỏa mãn ý đồ đen tối của một cô gái điên khùng cố níu giữ tình yêu.
Tôi muốn Lucy phá thai.
Và thế là tôi dự định sẽ gọi cho
Lucy, Nếu nàng muốn giữ thai và sinh con thì tôi sẽ tìm cách giải quyết. Tôi
thực sự phải nói chuyện với Rick, kẻ đã chọn thời điểm rất tệ trong năm để đi
nghỉ.
Thứ Ba, ngày mồng Ba tháng Năm
Một lần nữa, Mr. Cox triệu tôi
lên phòng làm việc.
“Jack, khi đi ngang qua bàn làm
việc của cậu hôm qua, tôi không thể không để ý là cậu lại vắng mặt. Cậu có thể
giải thích cho tôi lý do tại sao được không?”
“Mr. Cox, ngày hôm qua là bank
holiday. ”
“Đúng thế, Jack, tôi không phải
là không biết xem lịch. Đó là một sự thật không thể bàn cãi được. Nhưng liệu vị
trí của cậu ở đây có liên quan gì đến sự thật không thể bàn cãi ấy?”
“Em không hiểu lắm ạ”.
“OK, anh bạn thân mến. Bắt đầu
từ ab initro vậy nhé. Cậu kiếm sống bằng nghề gì, Jack?”
“Em cũng không biết nữa sếp ạ!”
“Tôi cũng thế, Jack. Trở lại câu
hỏi đầu tiên. Cậu làm việc ở đâu?”
“Ở một ngân hàng
“Tốt lắm, Jack. Ngân hàng
loại nào?”
“Ngân hàng đầu tư, Mr.
Cox”.
“Tuyệt vời, một câu trả lời Proxime
accessit, nếu không muốn nói là đỉnh cao. Thế ngân hàng nào đóng cửa vào
ngày bank holiday?”
“Ngân hàng giao dịch ạ?”
“Eureka, chàng trai Lancaster trẻ tuổi. Thế tại sao cậu
lại nghỉ làm ngày hôm qua?”
“Vấn đề cá nhân thưa sếp”.
“Plus ca change. Chúa ơi, thế ai là người may mắn nhận tình cảm dạt dào của
cậu lần này đây? Cô Sid-day-bot-tome?”
“Không, Mr. Cox, bạn gái cũ ạ”.
“Jack, thế tôi trả lương cho cậu
để làm gì?”
Thứ Sáu, ngày mồng 6 tháng Năm
Tuần vừa rồi chẳng có gì vui. Hôm
thứ ba, tôi gửi cho Lucy một email dài tóm tắt những suy nghĩ của mình hôm mồng
Hai tháng Năm nhưng với giọng điệu nhẹ nhàng hơn. Cô ta vẫn chưa thèm trả lời
và thời gian dành cho việc hút thai an toàn và hiệu quả đã gần hết. Tôi vô cùng
mong Rick trở về từ kỳ nghỉ của hắn vào thứ hai tới.
Còn đáng thất vọng hơn là việc
các sếp ở cơ quan có vẻ từ bỏ việc theo dõi tôi. Kể cả nỗ lực ăn mặc trào phúng
của tôi vào ngày hôm nay, với quần bò rách rưới, giày thể thao vào phông với
dòng chữ “FCUK the system”[40]cũng không làm Mr. Cox mảy may
để ý.
[40] Chơi chữ: FCUK là một nhãn hiệu thời trang
của Pháp, viết trại của từ fuck là
một từ tục. Cả cụm từ trên có nghĩa “tiên sư cả hệ thống”
Đúng là họa vô đơn chí, tôi ngẫm
lại khi lên giường đi ngủ với một weekend[41]nhàn rỗi trước
mắt. Đầu tiên là chuyện Leila và Buddy. Sau đó là ung thư. Và cuối cùng là bạn
gái cũ có chửa.
[41] Ngày nghỉ cuối tuần
Mọi chuyện chỉ có thể tốt đẹp hơn
kể từ đây.
Thứ Tư, ngày 11 tháng Năm
Có thể mọi chuyện sẽ không tốt
đẹp hơn.
“Weekend nhàn rỗi” trở thành một
weekend rất dài và bận rộn với anh bạn cùng nhà Fred ở Amsterdam. Hôi
hám, mệt mỏi và hầu như mất trí nhớ. Thậm chí nếu tôi quyết định đi làm lại vào
ngày mai, không chắc rằng tôi có thể nhớ được công ty nằm ở đâu nữa. Tôi đã lặn
tăm không sủi bọt suốt 3 ngày trời.
Mọi chuyện bắt đầu khi chúng tôi
ngủ dậy vào trưa thứ bảy.
Fred hỏi: “Cuối tuần này chúng ta
nên làm gì đây?”
“Tôi muốn đọc báo đến
chiều, tắm rửa, thay đồ rồi ra phố, uống 8 vại bia, ẩu đả rồi lại nhảy nhót với
một nửa chị em ở thủ đô”.
“Chẳng phải tuần nào chúng ta
cũng làm như thế hay sao?”
“Đó là việc tôi làm mỗi weekend
còn ông thì ngày nào cũng thế”.
“Haha, buồn cười nhỉ. Tôi thấy
cuối tuần nào ở London cũng như tuần nào. Chẳng có sự kiện gì đáng
nổi bật cả. Tại sao tuần này chúng ta lại không làm gì đó thực sự khác biệt?”
“Làm gì?”
“Không biết”.
Chúng tôi ngồi im lặng suy nghĩ
mất một lúc.
“Hay đi bảo tàng?”
“Năm phút tập trung sử dụng trí
óc và ông nghĩ ra ý tưởng đó. Fred, ông quả là một thằng điên chính cống.”
Lại yên ắng thêm một lúc lâu nữa.
“Jack, ông có hộ chiếu không?”
“Có”.
“Ok, nín hơi nhé. Chúng ta đi
Amsterdam.”
Và thế là chúng tôi đi.
Amsterdam thực sự là cái
nách của Châu Âu (và là cái nách hôi hám, không được cạo rửa). Tôi có nghe nói
về những khu vực đẹp đẽ nhưng lần này chúng tôi sống trong khu vực “vui vẻ” nơi
đường phố tràn ngập những phụ nữ rẻ tiền và những ô cửa sổ nhỏ bé. Trông nó cũng
giống như Hammersmith Palais nhưng chân chất hơn (và rẻ hơn rất nhiều). Những
bà cô cao tuổi, mập mạp nhất bị xếp cuối hàng. Fred gọi đó là “những cơ hội
cuối cùng”.
Chúng tôi cố gắng hòa nhập một
cách từ tốn vào văn hóa Amsterdam bằng cách đến một quán của người Anh và gọi
Coca-cola. Có vẻ như là một sự lựa chọn an toàn cho tới khi người bán hàng hỏi
lại ý chúng tôi là gì khi gọi “coke”.
Từ đó, chúng tôi quyết định sẽ
say sưa cho đã đời. Chắc chắn rằng những người ở trong quán cà phê có thể đánh
hơi ra mùi gà non từ chúng tôi ở xa hàng dặm. Chúng tôi men theo quầy bar và
thẽ thọt hỏi: “Tôi muốn, anh biết đấy (giả vờ ho khù khụ), một ít thuốc phiện,
nếu có thể được”. “Anh muốn loại thuốc phiện gì?” “Suỵt, đừng nói to thế, nhỡ
có giáo viên ở xung quanh đây, vân vân…”
Nhưng sau khi chúng tôi hoàn toàn
tin tưởng rằng mình sẽ không bị ngồi chép phạt, chúng tôi là những kẻ hạnh phúc
nhất trên đời. Anh bạn Fred mở miệng ra là pha trò như những hài kịch gia chính
thống: “Cơ hội cuối cùng, hahahahaha…” “Của quý” của tôi cũng hết đau, tôi
chẳng còn bận tâm về Lucy nữa và một cảm giác ấm áp trào dâng trong tôi rằng
cuối cùng mình sẽ có Leila. Cảm giác ấm áp này vẫn còn tiếp tục đến tận chiều
Chủ Nhật nên hai thằng tôi quyết định sẽ ở lại thêm một chút nữa. Công việc và
Mr. Cox có thể tống vào xó bếp. Hai ngày tiếp theo trôi qua vèo vèo trong cảm
giác nhờ nhờ mãn nguyện. Nhưng cũng có một số sự kiện mà tôi vẫn còn nhớ được,
ví dụ như “cửa hàng bánh đồng tính duy nhất Amsterdam” (tại sao lại có thể có
cửa hàng bánh đồng tính? Thế cũng như là có thùng rác không đồng tính!) Các sự
kiện còn lại trộn lẫn vào nhau như mớ bòng bong, trôi qua thật nhanh và không
thể nhận dạng được. Cảm giác như cả chuyến du lịch này xảy ra trong vài phút.
Nhưng cũng có lúc thấy nó dài như vô tận.
Mọi việc đều hoàn hảo cho đến
sáng nay, khi Fred quyết định sẽ thử ăn “bánh cứng”. Tôi ăn một cái và không
thấy có tác dụng gì nên chén thêm cái nữa, rồi cái thứ ba. Không ai bảo tôi
rằng phải đợi một lúc cho “bánh” thấm vào máu. Tôi còn hút thêm một điếu cần sa
nữa để cho đủ vị. Khoảng 40 phút sau, tôi ngất lịm trong nhà vệ sinh. Fred cố
dìu được tôi về phòng trọ, nơi tôi nằm lịm ba tiếng đồng hồ, mắt thao láo nhìn
người khách du lịch ba lô ở giường đối diện vì thâm tâm bảo rằng, nếu tôi rời
mắt chỉ một giây, hắn sẽ khử tôi ngay lập tức. Sự sợ hãi xâm chiếm cơ thể tôi.
Tôi có thể cảm thấy nỗi hoảng loạn dâng lên từ chân đến bụng. Tôi phải làm nó
dừng lại trước khi tràn ngập nội tạng và bóp giết tôi. Tôi phải hết sức tập
trung. Các bức tường bay tới tấp xuống cơ thể tôi, cười ngặt nghẽo vào mặt tôi,
làm trò chế giễu tôi, xô đẩy tôi.
Tôi không thể suy nghĩ rành mạch
trong một giây. Các ý nghĩ rầm rập rượt qua trí não tôi với những mối liện hệ
kỳ ảo. Leila – Buddy – Nước Mĩ – New York – quả táo – Khu vườn Địa Đàng – Sex –
Rick – baby – Lucy – phá thai – tội lỗi – Kinh Thánh – trường học – Daddy –
Mummy – giải pháp cho năm mới – điên khùng – Buddy – Leila, vân vân… tất cả
trong chừng nửa giây. Tôi không thể kìm hãm chúng được. Nó như một trò chơi
đoán chữ ở tốc độ cao vây. Tôi cố hát lẩm bẩm để quên đi cái chết.
“Baa, baa, black sheep, have you
any hash[42]?”
[42] Ê, đồ lạc loài, có tí lá thuốc nào không
vậy?
“Ngủ đi hay biến”, tên giết người
đối diện gầm gừ.
Tôi không thể ngủ được. Vì thế
tôi biến. Cố gắng hết sức, tôi tìm được Fred và mua một cái vé cực đắt bay
về London để đối mặt với bạn gái cũ và các sếp khó tính.
Thứ Sáu, ngày 13 tháng Năm
Đây không phải là ngày may mắn
nhất trong năm nên tôi đoán chắc là sẽ đen đủi nếu vác mặt đến công ty.
Thực lòng mà nói, tôi cho rằng hôm qua cũng không may để đi làm nhưng đó không
phải là vấn đề tài chính.
Tôi cố tình để mobile ở nhà trước
khi đi Amsterdam. Khi tôi quay về, có khoảng 20 tin nhắn và lời thoại –
một cái text khá thân thiện của Claire (bác sỹ và y tá) rủ đi uống, một cái từ
Katie (thiệp Valentine đầu tiên và cũng là em song sinh với Rick) mời tôi đi
rạp hát (hẳn cô ta đã thứ lỗi cho tôi), một cái từ bố hỏi tôi về chuyện với
Lucy, bốn từ Leila, tỏ rõ mối lo lắng ngày càng cao độ về sự vắng mặt của tôi,
một lời thoại mỉa mai của Buddy, ba cái ngứa tai của Rupert (hói), năm lời phàn
nàn từ Lucy và một cái rưỡi của Mr. Cox.
Tin thoại mới, nhận ngày th Tư,
12 tháng Năm, lúc 10:51 sáng:
“Salve, Jack. Deo
volente, Jack đấy à? Lời nhắn của tôi không hiểu sao toàn bị mở đầu bằng
giọng nói ghi âm của một quý bà nào đó. Chúa ơi, cậu tán tỉnh cả cô ta nữa hả?
Thật là bận rộn! Có vẻ như quá bận rộn để đến cơ quan phải không? Mr. Cox đây.
Rupert Boscawen, người mà, cậu không thể không biết, là sếp trực tiếp của cậu,
thông báo cho tôi rằng cậu vắng mặt đã 3 ngày trời. Cậu chết trôi ở đâu rồi à?
Hay cậu in rogor mortis? Chúng tôi có thể hy vọng cậu sẽ phục sinh
vào một lúc…”
Bíp. Tin nhắn kết thúc.
Tin thoại mới, nhận ngày thứ Tư,
12 tháng Năm, vào lúc 10. 56 sáng:
“Lancaster, lại là Mr.Cox đây. Con mụ chết tiệt ấy ngắt máy của tôi.
Liên hệ với tôi ngay sau khi cậu nhận được tin nhắn này. Cậu đang ngập trong
đống phân đấy!”
Duyên nhỉ!
Ngoài ra còn có một lời nhắn của
Rick:
“Nhẹ nhàng thôi anh bạn. Rick
đây, innit? Mày đang chết đường chết chợ ở đâu thế? Chúng ta cần phải nói
chuyện gấp, izzit? R”
Rick nói đúng. Chúng tôi cần phải
nói chuyện. Tôi nói bằng tiếng Anh còn hắn bằng ngôn ngữ Rick học. Ngay lập
tức.
Tôi không thể chịu đựng được cảnh
xô bồ của tối thứ Sáu: những nhân viên công sở háo hức đợi ngày cuối tuần để
được nghỉ xả hơi ở các bar đắt tiền và để quên đi mình ghét những đứa làm cùng
chẳng kém gì cái công việc mà cả bọn đang ngồi bôi bác, kể tội.
Vì vậy, tôi đến thăm căn hộ của
Rick ở khu Angel. Tôi tóm tắt lại cho hắn những gì Lucy kể. Đồng thời cũng nói
rõ cho Rick biết cả cảm xúc của tôi nữa.
“Izzit. Đó chính là lý do mà tao
muốn nói chuyện với mày đấy. Đứa bé ấy cũng hoàn toàn có thể là của tao”.
“Nhưng Lucy bảo chúng mày dùng
bao cao su cơ mà?”
“Ừ, đúng thế. Hương vị chanh, nói
một cách chính xác!”
Ý tưởng chung chung về chuyện
thằng bạn thân ngủ bạn gái cũ thì có thể chịu đựng được nhưng tình tiết thì hơi
quá đáng.
Tôi cố giữ kiên nhẫn.
“Thế việc gì xảy ra?”
“Bao bục, innit?”
Hắn chẳng những ngủ với Lucy mà
của quý của hắn còn quá to để làm rách cả bao cao su. Tôi phải cảm thấy vô
duyên đến mức nào đây?
“Thế mày không nói cho Lucy biết
à?”
“Không, tao tưởng nàng vẫn đang
uống thuốc tránh thai. Tưởng Lucy bắt tao đeo bao cao su chỉ để tránh lây mấy
cái bệnh xấu xa từ mày. ”
“Cảm ơn Rick!”
“Thế chúng ta phải làm gì đây?”
“Đếch biết được!”
Nhất trí rằng thứ Sáu ngày 13
không phải là ngày để đưa ra các quyết định tày trời, hai thằng ngồi bẹp 5
tiếng chơi FIFA trên Xbox.
Tôi không tin một trong hai đứa
tôi đủ chững chạc để làm bố!