Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm - Chương 11 phần 2

Cố Đại Nhân bực dọc nói, “Hỗn láo, cậu coi tôi là huynh đệ,
cậu có biết tổng giám đốc cũng coi tôi là huynh đệ không? Nếu sự tồn tại của
tôi được đổi từ sự cầu cứu và chức vụ của cậu, vậy sao tôi có thể xứng đáng với
chính bản thân mình đây? Sao tôi lại có thể xứng đáng với người anh em là
cậu?”.

Làn gió đêm từ cửa sổ thổi vào làm tờ giấy A4 dưới đất cuộn
lên, trong phút chốc, văn phòng bao phủ một không khí lạnh lẽo thê lương. Cố
Đại Nhân đi thẳng ra cửa, trầm giọng nói, “Vô Y, nếu cậu đã coi tôi là anh em,
thì hãy cho tôi thời gian là một đêm, qua đêm nay, cậu quyết định lại vẫn chưa
muộn”.

Thấy dáng vẻ bi hùng của Cố Đại Nhân như vậy, tôi gật đầu.

Cố Đại Nhân lại nói thêm một câu, “Tạm thời không nên liên
lạc với Hình Văn của cậu, cậu hơi hồ đồ rồi…”.

Nói xong anh ấy biến mất sau khung cửa.

Nghĩ lại câu nói cuối cùng của Cố Đại Nhân, tôi lầm bầm,
“Hình Văn!”, đúng lúc đó thì điện thoại của tôi đổ chuông. Đó là Hình Văn. Lúc
này tôi mới nghĩ ra là hôm nay Hình Văn đi làm và cô ấy còn nói sẽ chủ động
liên lạc với tôi. Lời nói chân thành của Cố Đại Nhân đã không thể mạnh bằng nụ
cười tươi đẹp của Hình Văn. Tôi nhận điện thoại, nhẹ giọng nói, “Em đã khỏe
nhiều rồi chứ?”.

Hình Văn dịu dàng đáp lại, “Vâng, khỏe hơn nhiều rồi. Anh đang
ở đâu đấy?”.

Tôi trả lời, “Anh đang ở dưới cổng”.

Hình Văn nói, “Vậy thì mười phút nữa em chờ anh ở dưới công
ty nhé”.

Sau khi dọn dẹp đồ đạc, tôi khóa cửa và bước vào thang máy,
đúng lúc này thì điện thoại lại đổ chuông, là của Chu Hoàn. Tôi chợt nhớ ra lần
trước nhờ anh ấy lưu ý hộ Hình Văn bao giờ đi làm, đến bây giờ anh ấy mới nói
với tôi, phải chăng anh ta cũng có ý đồ gì đó với Hình Văn?

Tôi nhận điên thoại, giọng Chu Hoàn vang lên, “Là Tống Vô Y
à?”.

Tôi cười đáp, “Vâng, sao anh lại gọi cho tôi vậy?”.

Chu Hoàn hỏi, “Cậu có thời gian không, ra ngoài nói chuyện
một lát được không?”. Tôi bật cười, “Tôi không có thời gian rồi”. Chu Hoàn im
lặng vài giây rồi nói, “Có phải cậu hẹn với Hình Văn không?”. Tôi thầm nghĩ,
anh ta biết rồi mà còn tìm tôi, không có ý định phá đấy chứ? Tôi vừa vào thang
máy vừa cười nói, “Đúng vậy, tôi có hẹn với cô ấy”. Chu Hoàn thở dài, “À, Vô Y,
cậu không gặp Hình Văn được rồi”.

Tôi sững sờ, chẳng lẽ đến Chu Hoàn cũng coi thường tôi cho
rằng tôi không xứng với Hình Văn? Thấy tôi không nói gì, Chu Hoàn giải thích,
“Cậu đừng hiểu lầm, chỉ là một lời nói chân thành. Có rất nhiều việc, không thể
chỉ nhìn bề ngoài. Tôi hy vọng cậu có thể hiểu được”.

Tôi lạnh lùng, “Tôi hiểu cái gì? Anh không nói rõ gì cả. lúc
nào cũng chỉ nói có nửa câu”.

Chu Hoàn nói với ý tứ sâu xa, “Thực ra Hình Văn chỉ coi cậu
như một cái bóng…”.

Tôi phát cáu, “Đó là do trước kia tôi nghĩ như vậy, giờ Hình
Văn đã nói với tôi rồi. Tôi cũng muốn hỏi anh tại sao lần trước anh không nói
như vậy với tôi, mà chờ Hình Văn khỏi bệnh mới nói? Thực ra anh và Từ Lô đều
giống nhau, đều khinh thường tôi, Chu Hoàn, anh hãy nói với Từ Lô, đừng cho
rằng anh ta mua được công ty của tôi rồi có thể uy hiếp tôi, ngày mai tôi sẽ
xin nghĩ”.

Không chờ cho Chu Hoàn phản ứng lại, tôi giận dữ tắt máy,
thầm nghĩ, cho dù không thích Hình Văn thì tôi cũng theo đuổi cho bằng được cô
ấy, không lẽ để các anh xem thường tôi sao?

Ra khỏi cửa chính, Chu Hoàn goi lại cho tôi. Đắng xa ánh đèn
xe cua Hình Văn chiếu rọi tới, tôi vừa đi đến chỗ cô ấy, vừa nghe điện thoại,
“Tôi không mang được hạnh phúc cho cô ấy, nhưng chỉ là bây giờ”.

Chu Hoàn cười gượng trong điện thoại, “Hình Văn đã thay đổi,
không còn giống Hình Văn của ngày trước nữa, cô ấy chỉ muốn tìm lại hồi ức đã
mất, tình yêu đã mất, cậu sẽ phát hiện thấy rằng cho dù cậu có nỗ lực đến đâu
thì cậu cũng chỉ là một cái bóng, ha ha… một cái bóng”. Tôi lạnh lùng, “Anh
chắc chắn như vậy à?”.

Chu Hoàn nói, “Cậu cho rằng Hình Văn yêu cậu đến mức chờ cậu
hơn một tiếng trong mưa sao? Cậu hãy so sánh lại bản thân mình đi, sẽ tự biết”.
Không chờ tôi phân biệt lời nào là thật, lời nào là giả trong lời nói của Chu
Hoàn, anh ta đã tắt máy, và tôi cũng đi đến trước xe của Hình Văn. Trong xe,
Hình Văn đang nhìn tôi cười. Hôm nay cô ấy không búi tóc mà xõa xuống tự nhiên,
nhìn cô ấy bây giờ giống hệt như trong bức ảnh mà tôi xem được.

Tôi cười, “Đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau”.

Hình Văn vui vẻ, “Vâng, đúng vậy, anh đã ăn cơm chưa?”.

Tôi lắc đầu, Hình Văn lại nói, “Vậy chúng ta cùng đi ăn
nhé”.

Tôi thở dài. Sự việc bây giờ đã phức tạp quá rồi. Cố Đại
Nhân chắc cũng đã đến nhà tổng giám đốc để thương lượng, trong khi tôi ở đây vì
vài câu nói của Chu Hoàn mà gieo quyết tâm trong lòng. Đồng thời với việc Cố
Đại Nhân tìm ra kế sách, tôi cũng sẽ làm rõ mọi việc với Hình Văn.

Nghĩ đến đây, tôi quay ra nói với cô ấy, “Đừng đi ăn cơm vội
được không? Anh có vài chuyện muốn nói với em”.

Hình Văn gật đầu, tỏ vẻ chú ý lắng nghe. Tôi thở dài quay ra
nhìn cửa sổ nói, “Hình Văn, anh đã nhìn thấy tấm ảnh đó rồi. Khi em ở trong bệnh
viện, anh đã nhìn thấy nó trong túi của em”.

Khuôn mặt Hình Văn không đổi sắc, đôi lông mày hơi nhíu lại,
muốn nói là tôi hãy nói tiếp đi. Thấy Hình Văn như vậy, trong lòng tôi thấy có
chút hối hận, chẳng lẽ lại rơi vào mưu kế của Chu Hoàn? Nhưng lời đã nói ra nên
đành phải nói tiếp, “Em có thể kể cho anh nghe chuyện trước kia của anh ấy được
không?”.

Hình Văn nhẹ nhàng đưa bàn tay ra nắm lấy tay tôi, buồn buồn
nói, “Tại sao anh muốn hỏi chuyện anh ấy? Không phải em đã nói với anh rồi
sao?”.

Tôi nói một cách đau khổ, “Vì anh muốn biết em của trước
kia. Vì bố mẹ em, Từ Lô, Chu Hoàn đều nói với anh em vì anh ấy mà sống khép
mình lại”.

Hình Văn không nói gì, tôi cũng không biết nên tiếp tục hay
nên thỏa hiệp. Bỗng nhiên, Hình Văn mỉm cười, hôn nhẹ vào môi tôi, rồi lấy điện
thoại ra nói, “Anh có nhớ chúng ta đã quen nhau như thế nào không?”. Tôi gật
đầu.

Hình văn lại nói tiếp, “Trước khi quen anh, ngày nào em cũng
giống như mộng du vậy, không biết là tại sao phải sống, tại sao phải tồn tại
trên cái thế giới này, anh có biết phải dùng phương pháp gì mới có thể quên đi
những hồi ức sâu sắc không?”. Tôi uể oải trả lời, “Thời gian!”. Hình Văn chăm
chú nhìn tôi, sau đó mím môi lại, lắc đầu bật cười nói, “Nếu thời gian có thể
làm quên mọi thứ, vậy thì người ta đã không phải uống thuốc để quên…”. Tôi thấy
mơ hồ, Hình Văn lại nói tiếp, “Rất nhiều người cho rằng hồi ức giống như một
vết tích khắc bằng dao trên đá, và thời gian như dòng nước, sau bao ngày vỗ vào
thì dòng nước cũng sẽ xóa đi được vết tích trên hòn đá…”. Tôi nghẹn ngào, lẩm
bẩm đọc, “Ai nói tình yêu lãng quên lâu, thấy mùa xuân đến, buồn rầu lại như
xưa…”. Hình Văn quay đầu nhìn ra cửa sổ, đôi mắt mơ màng nhẹ nhàng đọc, “Buồn
rầu lại như xưa… như xưa…”. Thấy Hình Văn có vẻ tâm đầu hợp ý với mình, tôi kéo
cô ấy ngã vào vai, giọng cô ấy lại nhẹ nhàng, “Nếu như một người có thể dùng
thời gian để quên đi mọi thứ, em tình nguyện dùng cả đời để quên anh ấy đi”.

Trái tim tôi như có muôn vàn nhát kéo vào, lúc này đây, tôi
và cô ấy đang gần nhau trong xe của cô ấy, nhưng trái tim cô ấy lại không thuộc
về không gian bé nhỏ này, tôi nói, “Nếu đã không thể quên được, tại sao không
thể đối diện với nó?”. Đến lúc này thì tôi không còn lòng dạ nào để đếm xỉa đến
cảm nhận của bản thân mình nữa, chỉ hy vọng Hình Văn có thể thoát ra được cái
gồng xiềng xích tình cảm mà cô ấy đang chịu đựng, bất kể cô ấy có ở bên tôi nữa
không, tôi đều không để ý, chỉ mong cô ấy được sống vui vẻ, hạnh phúc. Đàn ông
là một loại động vật rất đáng thương, khi phát hiện ra người mình yêu thực sự không
thuộc về mình, thì điều duy nhất họ có thể làm là chúc cô ấy hạnh phúc. Nhưng
cần bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu thời gian thì mới có thể cảm thấy thoải mái
với lời chúc phúc đó đây?

Hình Văn nhẹ nhàng thở dài, rồi ngẩng đầu lên khởi động xe,
sau đó dịu dàng nói, “Em xin lỗi, Vô Y, những lời nói lúc nãy của em có thể làm
anh tổn thương, hãy cho em thời gian một đêm, em mới có thể biết rằng bản thân
có dũng khí để đối diện với điều đó không?”.

Tôi đứng ở đầu đường gần công ty nhìn theo chiếc xe của Hình
Văn chạy đi, hơi nóng của chiếc bô xe phả vào người tôi. Lúc đó trăng đã giấu
mình trong đám mây, hình như nó cũng không nhẫn tâm nhìn thấy sự bế tắc của
tôi. Tôi thở dài, quay người đi về phía ga tàu điện ngầm, ánh đèn đường chiếu
rọi lên bóng dáng của tôi. Đêm nay, tôi chia thời gian cho Cố Đại Nhân và Hình
Văn, còn kết quả thế nào thì chẳng ai biết được, tôi đành lắc đầu, gượng cười
bước đi. Tôi bỗng nghĩ đến tên béo trong một trò chơi điện tử có phải trong
lòng ai cũng có một khẩu súng để yêu cầu bản thân đi tìm không? Tại sao nhất
định phải là thời gian một đêm? Có lẽ cho đến tận cuối đời cũng không thể tìm
ra khẩu súng đó.Tên béo đó tìm được khẩu súng của mình chỉ trong một đêm là vì
anh ta là cảnh sát, Cố Đại Nhân trong một đêm thì vì cái gì? Hình Văn trong một
đêm thì vì cái gì? Trong cuộc đời dài dằng dặc này, chúng ta đã đánh rơi biết
bao nhiêu khẩu súng, và tìm lại được bao nhiêu khẩu?

Đi được chừng mười mấy mét thì tôi thấy có một dáng người
nho nhã đứng ở phía trước, bước đến gần nhìn rõ, tôi cũng không lấy gì làm ngạc
nhiên, vì tối nay những người đến ngoài dự kiến của tôi rất nhiều, tôi uể oải
nói, “Anh vẫn đến à?”. Không chờ người này trả lời, tôi cười, “Quả nhiên anh
vẫn đúng, đến bây giờ tôi vẫn chỉ là một cái bóng!”.

Người đứng trước mặt tôi là Chu Hoàn. Chờ cho tôi đến gần,
anh ta nhún vai nói, “Tôi cũng không chịu được mà đến đây”. Hai chúng tôi cùng
đi đến bến cảng nhỏ ở giứa nhũng tòa nhà cao tầng. Nếu như bạn là người đi
đường bạn sẽ thấy, một người đàn ông mặc bộ quần áo trắng với vẻ mặt nho nhã
ung dung, bước đi thong thả mang một dáng vẻ cao quý, còn một người với bộ quần
áo đen, đầu óc rối bời, bước đi mệt mỏi, không sức lực, với dáng vẻ đáng
thương. Hai người chúng tôi chậm rãi bước tới cuối cầu cảng, lối rẽ lại là một
bến cảng nhỏ sơn màu đen.

Chu Hoàn nhìn gương mặt cười mà không nói của tôi, thở dài
nói, “Tại sao lại dừng lại không đi tiếp?”. Tôi cười, “Anh hỏi bước chân của
tôi bây giờ hay là chuyện của tôi và Hình Văn?”. Chu Hoàn quay lại nhìn tôi,
“Cậu đã gặp Hình Văn rồi à?”. Tôi gật đầu, “Anh đoán xem tôi có nên cảm ơn
anh?”. Chu Hoàn ngạc nhiên hỏi, “Tại sao cậu lại hỏi vậy?”. Tôi dửng dưng đáp,
“Thực tế là tôi sẽ không cảm ơn anh, cũng không trách anh. Lời nói chân tình
của anh là tạo cơ hội cho anh theo đuổi Hình Văn mà? Từ Lô nói đúng, tôi và các
anh là những người của hai thế giới, cứ như Hình Văn không coi tôi là một cái
bóng, cứ cho là cô ấy sẽ mang lại cho tôi nhiều sự khích lệ, thì tôi cũng không
thể dựa vào cô ấy, cùng như ánh đèn đường và ánh trăng màu kia, đứng ở cùng một
góc độ mà nhìn, thì cả hai đều có ánh sáng như nhau, độ lớn như nhau, nhưng một
được treo tít trên trời vời vợi, một lại treo dưới trần gian tầm thường”. Chu
Hoàn ngẩn người, “Cậu cho rằng tôi theo đuổi Hình Văn sao?”. Tôi đáp lại,
“Chẳng lẽ không phải? Anh đã dùng hết cả tâm sức để khuyên can tôi, chẳng lẽ
không phải vì điều đó sao?”. Chu Hoàn bật cười, “Nếu như vài năm trước, tôi sẽ
không bỏ qua Hình Văn”.

Tôi không hiểu hỏi, “Đó là vì sao?”. Chu Hoàn nói, “Khi một
người con gái bị tổn thương thì tinh thần sẽ dễ dàng trở nên trống rỗng, khi cô
ấy tỉnh lại thì tất cả đã đổ vỡ hết rồi.”. Tôi cười nhạt, “Ý anh nói tôi là kết
cục của sự đổ vỡ sao?”. Chu Hoàn nói một cách nghiêm túc, “Tình trạng của cậu
không giống như vậy, cô ấy đã khổ cực đứng trong mưa chờ cậu như thế, tôi tin
rằng cô ấy đã tỉnh ra, nhưng sự tỉnh ngộ này không phải là vứt bỏ quá khứ đi,
mà là sự tỉnh ngộ đem quá khứ lặp lại trên con người cậu mà thôi”. Ngừng một
lát, anh ta nói tiếp, “Con người là một loài động vật kỳ lạ, khi tình yêu lên
đến cực điểm, biết rõ bản chất của sự việc không phải như vậy, nhưng lại vẫn
ngập sâu vào cơn mơ của bản thân”. Tôi thầm thở dài, Chu Hoàn đã chỉ ra một
cách rất sắc bén bản chất trong tình yêu của con người. Thời gian đầu khi mới
yêu nhau, sức hấp dẫn chiếm hai mươi phần trăm, biết được mọi viễn cảnh trong
tương lai chiếm tám mươi phần trăm còn lại; khi yêu nhau say đắm, thiện cảm
chiếm ba mươi phần trăm, hiểu được viễn cảnh trong tương lai chiếm bảy mươi
phần trăm còn lại; sau khi kết hôn, trách nhiệm hiện thực chiếm bốn mươi phần
trăm và nghĩ về tương lai là sáu mươi phần trăm. Nói cách khác tình yêu vĩnh
hằng của con người chỉ tồn tại với tuổi thọ rất ngắn, không ai lại lãng phí cả
một đời để đi tìm tình yêu. Có một câu nói rất hay thế này: Những gì không có
được mới là đáng quý nhất. Tại sao ai cũng biết câu này? Bởi vì không ai có
thời gian để chỉ đi tìm tình yêu thực sự, trong khi cái gọi là hôn nhân và tình
yêu đẹp, chỉ là nghĩa tối mà cả hai bên nam nữ áp đặt cho bản thân mình, và
được người khác gọi là tình yêu hoàn mỹ.

Chu Hoàn đưa cho tôi điếu thuốc, tôi đưa tay nhận lấy, rồi
nói, “Tôi chỉ có thời gian là một đêm, qua đêm nay có lẽ Hình Văn sẽ thực sự
hồi tỉnh lại, cũng có thể quay về sống khép kín như ngày xưa, có thể tôi sẽ rời
khỏi công ty này…”. Nói xong tôi cười, Chu Hoàn nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm,
“Sao nhiều có thể thế? Cậu xem, đến chính bản thân mình cậu cũng không nắm bắt
được”. Tôi nhìn thẳng vào Chu Hoàn, nói từng câu, từng chữ rành rọt, “Tới hôm
nay tôi vẫn chưa biết về bạn trai trước kia của Hình Văn, nhưng bây giờ tôi
thấy không cần thiết nữa. Nếu Hình Văn lại quay về sống khép mình, tôi cũng hi
vọng anh có thể giúp đỡ tôi”. Chu Hoàn ngạc nhiên, “Tôi giúp cậu như thế nào?
Vô Y cậu cho rằng cậu là người cứu vớt Hình Văn sao? Thực ra cậu có thể lựa
chọn Lý Nhược”. Tôi thở dài, “Thực ra tôi đã phụ Lý Nhược rất nhiều”. Ngừng một
lát, trong đầu tôi bỗng hiẹn lên hình ảnh của Lý Nhược, Lý Nhược ơi, Lý Nhược,
anh đồng ý chuyện của em, chung quy lại vẫn không thể thực hiện được! Tôi im lặng,
Chu Hoàn bật cười, tôi lại nói, “Không phải tôi cứu vớt Hình Văn, mà chỉ hy
vọng cô ấy thoát khỏi ký ức. Mục đích của tôi chỉ là vậy, còn Từ Lô nghĩ thế
nào cứ để anh ấy nghĩ vậy, đến bây giờ tôi cũng không muốn quan tâm đến anh ta
nữa”.

Chu Hoàn nhún vai, “Ừ, hy vọng qua đêm nay, mọi người sẽ đều
tốt hơn!”. Nói xong chúng tôi bắt tay nhau, sau đó tôi đi về phía tay phải, Chu
Hoàn đi về phía tay trái, bước đi dứt khoát và khuất dần nơi bến cảng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3