Im miệng và hãy hôn em đi - Chương 03 - 04

CHƯƠNG 3

Đôi mắt xanh búp bê của Shala Winters đầy vẻ choáng váng, và
Sky không thể ngừng tận hưởng cảnh đó cũng như anh không thể ngừng nhìn cô. Dù
hơi thấp hơn chiều cao trung bình, chẳng còn gì khác ở cô như vậy hết. Ngực cô
đầy đặn, vòng eo thon gọn. Đôi chân trong chiếc quần jeans mềm mại bó sát kia
đủ dài để mặc được một chiếc váy ngắn bó sát, mái tóc vàng bồng bềnh khiến đàn
ông muốn luồn tay qua. Trên hết, cô có gương mặt của thiên thần.

Gương mặt đó cũng chả lừa được anh. Thiên thần không nhìn
đàn ông theo cách cô nhìn anh ở buổi tế lễ. Anh có thể tin chuyện cô không đi
cùng hai phụ nữ kia, nhưng cô không thể chối bỏ ánh mắt nóng hừng hực mà cô đã
nhìn anh.

“Sky? Chúng ta có rắc rối. Có người gọi 911. Tôi đã bảo cô
ấy chờ máy nhưng…” Đó là bà Martha, người trực tổng đài 911 buổi đêm và thư ký
ban ngày của anh. Bà Martha rất giỏi hai việc: chăm sóc chiếc Cadillac của bà
và nói nhiều.

Trong khi bà Martha liến thoắng, Sky quan sát Shala. Cô
không hề cử động. Anh tự hỏi cô có còn thở hay không.

Thường thì, anh không ngại bị một nàng như cô công khai nhìn
ngó, nhưng tối nay là một ví dụ điển hình giải thích lý do những người lớn tuổi
trong tộc anh không muốn công chúng được mời vào thế giới riêng tư của họ.
Người ngoài đón nhận một thứ đầy ý nghĩa văn hóa nhưng lại biến nó thành một
thứ thô tục. Và người phụ nữ này là một trong những kẻ thô tục đó. Cô ta đáng
lẽ ra phải khác biệt, đáng ra phải ở đây để giúp họ ngăn chặn chính điều đó. Và
phải gió nhà anh vì anh chính là người đã bảo hội đồng bộ lạc phải chấp nhận cô.

Tất nhiên, đó là trước khi Redfoot quả quyết ông có Wacoi -
từ thánh - một giấc mơ mà các linh hồn gửi xuống báo trước sự gặp gỡ của hai
tâm hồn đồng điệu. Thành thật thì Sky chẳng trách móc gì cha nuôi của anh cũng
như anh chẳng phê phán gì món thịt nêm ớt mà ông ăn trước khi đi ngủ. Dẫu vậy,
Redfoot bắt đầu nói đi nói lại rằng Shala Winters là tâm hồn đồng điệu của Sky.
Vì anh không thể tranh luận với Redfoot, chỉ có một cách để khiến những câu nói
vô nghĩa về điềm báo của ông không vượt ngoài tầm kiểm soát. Tránh xa Shala.

“Sky? Anh nghe tôi nói chứ?” Giọng bà Martha đưa anh quay
lại rắc rối đang hiện hữu

“Tôi đang nghe đây” anh trả lời, nhưng thật ra tâm trí anh
không đặt trong cuộc trò chuyện. Thay vào đó, nó đặt vào khoảng cách mà anh đã
thề sẽ đặt ra với Shala và sự gần gũi thân mật của họ lúc này. Và phải gió anh
nếu anh không muốn ở gần hơn thế này. Không may thay, việc biết rằng cô nàng
tóc vàng lộng lẫy này ở ngoài tầm với càng khiến cô ta thêm hấp dẫn.

Che điện thoại, anh bảo cô, “Cô có thể ngồi xuống nếu thích.”
Shala lờ anh đi.

Anh nghĩ anh quan sát cô từ xa là khó khăn lắm rồi, nhưng
cuộc đối mặt với cô tối nay đưa mọi thứ lên một nấc mới. Là cảnh sát trưởng -
người đại diện cho pháp luật duy nhất ở Precious ngoài hai người lính liên bang
thi thoảng mới xuất hiện, việc của Sky là bảo đảm chuyến thăm Precious của cô
không gợi lên một phản ứng bài trừ du khách điên rồ nào của dân địa phương. Tối
nay đã khiến anh phải xem xét lại lập trường ủng hộ đội du lịch lúc trước của
mình. Sau khi giật máy ảnh của cô, anh đã rất muốn nói cho hội đồng bộ lạc là
mình đã phạm sai lầm.

Nhưng anh không thể nói với hội đồng bộ lạc điều đó. Người
phụ nữ đang đứng trước mặt anh là người duy nhất sẽ cứu Precious, cô và các
phóng viên khác. Số mệnh của thị trấn này và các bạn anh phụ thuộc vào ngành du
lịch. Nhưng Sky sẽ bị nguyền rủa nếu anh để bất kỳ kẻ nào đi vào khu bảo tồn và
dẫm đạp lên nền văn hóa của anh. Kể cả Shala Winters.

“Sky?”

“Ừ, bác Martha?”

“Anh muốn tôi nói gì với cô ấy?” Bà Martha hỏi. “Nếu…”

Sky chờ bà Martha nghỉ lấy hơi. “Được rồi, bác Martha. Cô ấy
ở đây.”

“Ở đấy? Cô ấy…? Ý anh là người gọi điện à? Bà Martha chợt im
lặng, điều này tự bản thân đã nói lên nhiều điều. Là thành viên của một hội
đồng thành phố mà dân da trắng chiếm đa số, bà Martha cũng chưa từng do dự nói
lên suy nghĩ của mình, dù ý kiến đó có được hoan nghênh hay không. Cũng không
phải anh không thích bà Martha, anh rất quý bà.

“Phải, người gọi điện. Cô ấy ở đây. Tôi là người đã lấy máy
ảnh của cô ấy - ở buổi tế lễ. Tôi chỉ chưa có thời gian để giới thiệu bản thân
cho tử tế.”

“Ôi, Chúa ơi, làm ơn nói với tôi cô ấy không phải Shala
Winters. Ôi, Chúa cứu rỗi chúng con” Bà Martha thở dài. “Là cô ấy, phải không?
Thị trưởng sẽ lột da chúng ta mất. Đầu tiên ông ấy lột da anh rồi đến tôi. Rồi
ông ấy sẽ xử lý chiếc Cadillac của tôi.”

Anh lại sắp nhận được bài thuyết giảng đó nữa rồi. Bài
thuyết giảng mà trong đó bà chỉ ra rằng anh phải tách biệt cách sống của bộ lạc
với công việc của mình. Những gì anh đã bảo bà – và bà không bao giờ chịu lắng
nghe – là không có tách biệt giữa việc anh là ai và anh làm gì. Anh mang một
phần dòng máu bản địa Mỹ, một phần Mexico, và anh là cảnh sát trưởng.
Nhưng tất cả đều cùng là một người!

“Sky, đây là một trong những lúc mà…”

“Tôi biết, bác Martha. Tôi sẽ xử lý nó.”

“Anh sẽ trả máy ảnh cho tôi à?” Shala hỏi.

Anh ngước lên và giơ một ngón tay, xin cô hãy kiên nhẫn.
Trông cũng không có vẻ gì cô có nhiều kiên nhẫn cho lắm.

“Thị trưởng đã đưa ra những chỉ dẫn cứng rắn” bà Martha tiếp
tục. “Đáng ra chúng ta phải làm mọi việc có thể để cô Winters vui vẻ. Ông ấy đã
nói là ‘Vui như chim chiền chiện’.”

Mắt anh quay về với thân hình xinh đẹp đứng trước mặt anh,
đầy đặn ở đúng chỗ. Làm cô vui vẻ. Anh có vài ba ý tưởng để làm Shala vui
vẻ.  “Nghe có vẻ là một kế hoạch hay đấy.”

“Trả cô ấy máy ảnh đi, Sky! Trả nó lại ngay đi!”

Đó không phải ý anh. “Không thể làm thế bác Martha.”

“Ồ, có chứ, anh có thể đấy. Địa ngục phẫn nộ sẽ đổ xuống
chúng ta nếu anh không làm thế.” Bà thư ký tuổi trung niên của anh tình cờ lại
là vợ của một mục sư Tin lành.

“Tôi sẽ xử lý chuyện đó khi nó xuất hiện,” anh đáp lại - nếu
như tay sai của địa ngục không phải đang đứng ngay trước mặt anh. Shala sẽ lấy
lại máy ảnh trong một tuần và không kém một phút. Luật là luật. “Xem này, bác
Martha, tôi phải gác máy đây.” Anh gác máy và thả điện thoại xuống.

Shala đông cứng, di động vẫn nắm chặt trong tay, trừng trừng
nhìn anh. “Anh là một tên khốn đúng nghĩa, phải không?” cô hỏi. Anh quệt một
tay lên miệng để che nụ cười của mình.

Cô thả di động vào túi rồi quay phắt đi, và cô lao ra cửa.
Kháng cự lại lý trí, anh nhấm nháp
cảnh đó. Chết tiệt thật, nhưng sao ông Redfoot lại phải đưa ra cái chuyện tâm
hồn đồng điệu vớ vẩn đó? Rồi anh nhận ra: sao chuyện đó lại thành vấn đề nhỉ?
Sky biết mình không phải dạng tâm hồn đồng điệu. Anh đã bảo ông Redfoot đúng
như thế. Khoảng mười lần. Vậy vì sao tránh né cô lại có vẻ là kế
hoạch tốt nhất? Chỉ vì họ cùng độc thân và anh thấy cô quyến rũ không có nghĩa
là họ sẽ lên giường. Và nếu họ có lên giường… chà, họ là người lớn, và nếu họ
thấy thích hợp để khỏa thân cùng nhau thì chẳng ai có thể làm được cái quái gì
hết.

Đúng thế! Anh đã nói đấy: Shala Winters không phải ngoài tầm
với. Một phần trong anh hy vọng sự quyến rũ đến quặn ruột của cô sẽ bốc hơi
trong không khí. Nhưng khi anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào phần phía sau dễ
thương hình trái tim của cô, sự bốc hơi ấy chẳng hề xảy đến.

Cô đặt tay lên nắm cửa, và anh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Anh
cần phải làm theo những gì mình nghĩ về Shala Winters, kháng cự lại những gì
ruột gan anh đang bảo anh. Nhưng khi anh thấy cô mở cửa, cảm xúc của anh quay
ngoắt một trăm tám mươi độ.

“Cô không nhất định phải đi đâu” anh nói.

“Buổi tối tốt lành cha già!”

Redfoot rời mắt khỏi mảnh gỗ thông mà ông đang đẽo và nhìn
Maria Ortega. Cô gái này là con nuôi của ông, nhưng cô cũng sẽ là con dâu ông
nếu con ruột ông, Jose, quay về nhà và làm điều đúng đắn. Jose và Maria thuộc
về nhau.

“Hôm nay là tối thứ sáu, và con dành thời gian trên giường
thay vì đi chơi với bạn bè, thế mà con bảo ta già à?” Ông hy vọng cô sẽ đi đâu
đó để ông cũng có thể ra ngoài.

“Con đâu có về giường một mình. Con có một quyển sách rất
hay.”

“Con thích đọc về cuộc đời ảo của người khác hơn là sống
cuộc đời của chính mình.”

“Con có cuộc sống của con mà. Matt chỉ ra khỏi thị trấn mà
thôi.”

“Lại nữa à?” Redfoot hỏi

Maria lờ ông đi. Dù vậy ông thấy đôi chút lo lắng khi cô cúi
xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên lông mày ông, và Redfoot có thể cảm thấy những
tiếng kêu buồn bã trong sự động chạm của cô. Matt chẳng mấy liên quan tới những
điều đó. Maria buồn bã không chỉ vì Jose, mà còn vì đứa bé cô đã mất. Thi
thoảng Redfoot muốn đánh cho con trai mình tỉnh táo lại. Lần tới ông gặp nó,
ông sẽ làm đúng như thế.

“Matt có thể tránh xa thị trấn ra” ông lầm bầm. Ông sẽ đánh
cá cả con dao điêu khắc tốt nhất của ông là thằng nhóc đó chẳng có ý định gì
tốt đẹp - chắc đang mang bấc của mình đi châm một ngọn nến khác. Ông chưa bao
giờ thấy vui trước đôi mắt sáng màu của cậu ta. Phải, cảm xúc của Redfoot hẳn
cũng chịu ảnh hưởng từ việc ông tin rằng Maria thuộc về Jose, nhưng điều đó không
thay đổi sự thật rằng Matt Goodson có nhãn vô lại hư hỏng dán khắp bộ da trắng
ởn của cậu ta

Maria nhìn ông giận dữ. “Dừng lại đi, Viejo(4)! Matt là
người tốt”

4. Cha già theo tiếng
Tây Ban Nha

“Tốt như khi đổ tiền vào cửa hàng đồ rẻ tiền trong trò cờ tỉ
phú” Con trai ông làm sao vậy? Làm sao Jose có thể bỏ rơi người phụ nữ dịu dàng
vô cùng yêu nó này? Và làm sao mà Maria lại thèm ngó ngàng đến thằng nhóc da
trắng kia?

“Đừng nói gì,” Maria nhìn tờ báo trên bàn. “Cha đã đọc tin
mù tạt tốt cho vết bỏng chưa?” cô chỉ vào bài báo.

“Mù tạt thì liên quan gì với Matt?”

“Không liên quan,” cô thở dài. “Con đang cố đổi chủ đề
thôi.”

Cô bỏ đi. Redfoot ấn dao vào khúc thông và tước đi một đống
tức giận cùng đống gỗ. Sẵn tiện ông đang mắng lũ nhóc, Sky định làm cái quái gì
vậy? Sao thằng nhóc đó không thể chấp nhận rằng số mệnh đã tặng cho nó một món
quà? Nó có mù không? Nếu Redfoot trẻ hơn mười tuổi, nếu trái tim ông chưa bị
cướp đi, ông sẽ tự mình theo đuổi Winters. Phân nửa lũ nhóc ở buổi tế lễ tối
nay đã dựng lều trong khố khi thấy cô gái đó.

Không, Redfoot đơn giản là không thể hiểu nỗi lũ trẻ ngày
nay nữa. Thỉnh thoảng ông băn khoăn có phải việc ông không có khả năng hiểu
được chúng ám chỉ rằng ông đã già hay không, hay là chúng ngu ngốc y như ông
nghĩ. Ông nghiền ngẫm câu hỏi đó và cuối cùng quyết định là chúng ngu ngốc. Và
số mệnh không mấy kiên nhẫn đâu. Số mệnh sắp sửa giáng đòn, Redfoot cảm nhận
được điều đó. Theo giấc mơ ông có đêm qua, có kẻ đang cố tấn công Mắt Xanh.
Trong giấc mơ, nó là một con chó bun. Sói đã đến giải cứu cô, nhưng có máu
chảy. Rất nhiều máu.

“Yêu cha, Viejo” Maria nói vọng từ phòng ngủ.

“Ta quá ích kỷ không thích yêu ai đâu,” ông nói lại, rồi,
“Cũng yêu con,” và ông thực lòng. Ông yêu cả Maria và Sky nhiều như ông yêu đứa
con đẻ của mình.

Mọi chuyện không phải lúc nào cũng vậy. Nhận con nuôi vốn là
ý của vợ ông. Là một người mẹ bẩm sinh, bà khao khát một gia đình lớn mà số
mệnh đã không trao cho họ. Nhưng vài tháng sau khi nhận Sky, Redfoot đã nhận ra
rằng Estella nói đúng. Rồi, nhiều năm sau, Estella lại làm thế lần nữa. Một năm
sau khi bà tìm được Maria, các linh hồn đã đưa người phụ nữ của ông về với họ.
Thi thoảng Redfoot tự hỏi có phải Estella đã đưa Maria vào đời ông vì bà biết
mình sắp ra đi và muốn gia đình của bà có bàn tay chăm sóc của phụ nữ hay
không. Ông cũng tự hỏi liệu bà có biết trước rằng đứa con trai duy nhất của họ
sẽ bỏ mặc lối sống của dân tộc mình để trở thành một phần của thế giới da trắng
không. Đó là một lựa chọn mà Redfoot hiểu nhưng vẫn thấy phẫn nộ. Nhưng có lẽ Estella
giống con trai bà nhiều hơn những gì bà thừa nhận.

Ông đưa mắt dạo tới những chiếc giá chứa đầy những đồ gốm
xinh xắn mà bà đã làm, những món đồ mà thế giới gọi là nghệ thuật. Người phụ nữ
của ông sẽ còn vĩ đại đến thế nào nữa nếu bà, như con trai họ, rời bỏ Precious?

“Cha đã uống thuốc chưa?” Maria nói to.

“Không phải ta luôn uống sao?” ông trả lời. Và ông có uống
thật, nhưng ông ghét nó- ghét khi ông cần uống thuốc của người da trắng để duy
trì mạng sống. Chỉ có một loại thuốc mà ông đánh giá cao, và ông chỉ uống nó
khi bà hàng xóm Veronica Cloud của ông có tâm trạng. Dù ông mất vợ đã hơn mười
năm, dạo gần đây Redfoot hay nghĩ đến vị trí của bà với ông và Veronica. Nhưng
rồi ông có thể thấy bà trong đầu ông, mỉm cười từ trên cao và nói ông vẫn chưa
chết mà.

Vẫn chưa. Thỉnh thoảng - như hôm nay chẳng hạn, cảm nhận
niềm đam mê sôi sục thoát ra từ người Sky khi nó đe doạ cô bé Winters đó -
Redfoot gần như cảm thấy mình trẻ lại. Và Veronica cũng đã ở đó mặc những màu
tươi sáng và trông trẻ hơn hẳn tuổi sáu mươi của bà. Nụ cười của bà đã làm trái
tim sáu mươi tuổi của ông đập gấp gáp. Có lẽ, sau khi Maria đã vào giường, ông
sẽ đi xem Veronica thấy sao. Ông thường gặp may vào các tối thứ Sáu.

Ông chờ thêm vài phút dài dằng dặc nữa, rồi nhỏm dậy và nhét
dao vào túi. Đi qua hành lang ông thấy cửa phòng Maria khép hờ. "Cha đi
dạo đây,” ông nói to. "Ta nghĩ mình sẽ ghé qua nhà Cougar và chơi một ván
porker, lấy chút tiền của ông ta". Đây không phải là lời nói dối: quả thực
ông có nghĩ về nó. Theo cá nhân ông thì việc phải giấu các chuyến đến thăm
Veronica thật ngớ ngẩn, nhưng mỗi lần ông đưa nó ra, người phụ nữ đó lại tức
giận đến mức nhai được cả da. Bà không đời nào muốn con hay cháu của bà biết
chuyện. Và với bà điều đó có nghĩa là các con ông cũng không nên biết. Redfoot
không thích giữ bí mật.

"Con hy vọng cha gặp may", Maria đáp lại.

"Ta cũng nghĩ vậy". Ông cười toe toét, biết rằng
cô đang nói về poker, nhưng thực ra ông hy vọng một thứ may mắn khác. Bước ra
cửa, ông dừng lại, nhớ ra một chuyện. Mỉm cười, ông quay lại để lấy chai đựng
các viên thuốc xanh bé xíu của mình.

CHƯƠNG 4

Sky tiếp tục nhìn Shala chằm chằm. Cô đứng đờ ra vài giây,
cửa mở ra trước mặt. Rồi cô đóng nó lại, tựa trán vào cửa gỗ, và thở dài. Anh
không thấy phiền, mông cô vẫn rất đẹp. Anh thấy cô hít vào vài hơi thật sâu,
thấy sự căng thẳng dịu dần trong các bắp cơ của cô. Vẫn ép mặt vào cửa, cuối
cùng cô lên tiếng.

"Tất cả những gì tôi muốn là máy ảnh của tôi. Hỏi xin
như thế là quá đáng sao?"

"Tuần tới thì không. Nhưng ngay lúc này à? Có đấy."

Cô quay phắt lại. Sự căng thẳng có thể đã dịu đi trong cơ
thể cô, nhưng sự phẫn nộ làm đôi mắt xanh cô rực sáng. "Tôi sẽ không đi
đâu hết. Tôi sẽ ở lại đây cho đến khi anh trả máy ảnh lại cho tôi." Cô lao
tới chỗ chiếc ghế tựa bằng da của anh và ngồi phịch xuống

Cô khoanh tay ngang ngực. Nào, cái đấy thì anh thấy phiền
đấy, anh thích nhìn da thịt tràn ra khỏi chiếc áo ba lỗ trắng của cô hơn. Trong
hai tháng qua, anh đã dành mọi giây phút rãnh rỗi để làm việc với hội đồng tế
lễ, và vì vụ ăn chơi cuối cùng của anh diễn ra tầm một tháng trước đó nữa, anh
đã không ở cùng phụ nữ lâu hơn số tuần mà anh thèm đếm.

"Tôi nói thật đấy. Tôi sẽ không đi cho tới khi anh trả
lại máy ảnh cho tôi."

Anh kìm lại một nụ cười. "Được thôi."

Mắt cô mở to. "Được thôi, anh sẽ đưa trả máy ảnh cho
tôi?"

"Không. Được thôi, cô có thể ở lại. Chúng ta chắc sẽ
chán nhau trước khi hết tuần, nhưng cứ tự nhiên. Tôi không có xu hướng bảo
những phụ nữ xinh đẹp rằng họ không thể ở trong nhà tôi... hay trên giường tôi."

"Anh đúng là một tên khốn. Anh cũng biết điều đó phải
không?"

"Nghe quen tai thật". Đứng dậy, anh nhìn xuống cô.
Ở góc nào trông cô cũng thật tuyệt: sau, trước, trên - và anh chắc chắn sẽ
thích nhìn cô từ bên dưới

"Vì cô định ở lại, tôi sẽ lấy cho cô thứ gì đó để uống
nhé?" Anh đi vào khu bếp liền kề và mở tủ lạnh ra. Khí lạnh đập vào mặt
anh, và trong một giây anh tự hỏi mình đang làm cái quái gì. Dù họ có thành bạn
tốt, đến cuối cùng mọi thứ cũng sẽ xấu đi. Bà Martha nói đúng: thị truởng sẽ
lột da anh. Và đừng quên điềm báo của Redfoot. Nếu lúc này anh nghĩ ba nuôi của
anh đang khiến anh phiền đến phát điên, thì hãy tưởng tượng đến lúc anh và
Shala thực sự có quan hệ đi. Lăn lộn vài vòng có đáng cái giá đấy không? Hình
ảnh phần mông hình trái tim cô loé lên trong đầu anh.

"Tôi có bia. Có thể có một chai rượu vang." Anh
nói to, liếc lại nhìn cô.

"Không," cô quát.

"Cô đói không? Bởi vì tôi sắp làm cho mình vài thứ.”

Mắt cô lia sang trái. “Không.”

Anh nhận ra lời nói dối. “Tôi sẽ làm món trứng hảo hạng. Pho
mát, ít thịt hun khói.... thậm chí còn có thể có nấm nữa.” Khi cô nuốt nước
bọt, anh nói, “Tôi sẽ xem đó là ừ.”

Cô không cãi lại anh, nên anh lấy trứng trong tủ lạnh và lôi
một cái bát ra khỏi tủ. “Thế, cô đến từ Houston à?” Khi cô không trả lời, ngó
anh. Cặp mông dễ thương của cô vẫn đóng đinh trong chiếc ghế da, và tay cô vẫn
che hết ngực. Phí phạm thật!

“Anh đã làm gì,” cô hỏi, “Kiểm tra tiểu sử của tôi hả? Có lẽ
xem xem tôi có chụp những bức ảnh phi pháp bao giờ chưa hả?”

“Tôi là cảnh sát trưởng. Cô nghĩ sao?” anh hỏi, và không thể
kìm lại một nụ cười toe toét. Anh cân nhắc xem nên để lộ ra bao nhiêu rồi quyết
định mặc kệ. “Cô đã li dị. Cô sống trong một ngôi nhà nhỏ ở Tây Bắc Houston. Cô
có một ông anh trai sống ở California với
vài đứa con. Cô thích ngâm mình trong bồn tắm thật lâu và nến mùi oải hương. Cô
có khiếu hài hước kỳ quặc, và cô yêu động vật – yêu mèo nhiều hơn yêu chó, một
điều thể hiện rất rõ ở mái hiên và trong tai nạn nho nhỏ ở công viên. Anh cười
lớn. “Dù tôi phải thú nhận con chó đó có vẻ phát điên lên vì cô.”

Đôi mắt xanh của cô nheo lại, và vì lý do anh hối hận là đã
trêu cô. Đó là lúc anh nhớ lại vài điều khác mà anh cũng biết, những điểm họ
tương đồng. “Cô đã mất cả cha lẫn mẹ khi còn bé. Cô và anh được ông bà nuôi
dưỡng, những người không may thay cũng đã qua đời.”

Cô cứng người. Rõ ràng là anh đã vượt quá giới hạn của mình.
Cảm thấy tồi tệ, anh chuyển sang thứ ít riêng tư hơn. “Cô cực kỳ giỏi trong
công việc của mình. Cô đã giúp đưa một tá thị trấn ở Texas lên bản đồ du lịch.”

Cô lắc đầu. Tóc cô lắc lắc quanh vai. Anh ngứa ngáy muốn
chạm vào nó.

Nét cau có của cô hằn sâu hơn. “Vậy là anh đã lên trang web
của tôi, đọc vài bài luận đã được xuất bản của tôi, chắc cũng lên trang
Facebook của tôi, và kiểm tra vài thư giới thiệu. Điều đó đáng ra phải làm tôi
thấy ấn tượng đúng không?”

“Tôi hy vọng thế” Anh mỉm cười. Cô không đáp lại, nên anh
đập vài quả trứng vào bát và thò tay vào tủ lấy ra một cái nĩa. “Thực ra tôi đã
nhận được tất cả cả những email giữa cô và thị trưởng, trong đó có thư giới
thiệu. Tôi được gửi đường dẫn tới các bài luận bởi… vài người khác. Nhưng tôi
cũng tự mình kiểm tra trang web và blog của cô. Tôi sẽ phải thử trang Facebook
nữa. Cô sẽ kết bạn với tôi chứ?”

Cô không trả lời. Anh đánh trứng thành hỗn hợp sủi bọt màu
vàng trông ngon mắt. Sự im lặng rền vang. Thật thú vị khi mà nhà anh lúc này có
vẻ còn yên ắng hơn cả lúc anh ở một mình. Điều này hẳn cũng giải thích lý do
anh thích ở một mình hơn – hay ít nhất cũng lý giải vì sao anh hay ở một mình.
Một mối quan hệ nghiêm túc lúc nào cũng có cảm giác như một đôi còng tay vậy.

“Đây là một thị trấn nhỏ, Shala. Việc cô đến là tin tức hàng
đầu. Đến giờ tôi cá là người đưa thư của tôi cũng lên trang web của cô rồi.”
Anh biết chắc là hội đồng bộ lạc cũng vậy

Cô đứng dậy, tay rời ngực, lại một lần nữ phô bày vẻ đẹp
ngon mắt kia. “Vậy là anh biết tôi là ai và tôi ở đây làm gì, nhưng anh vẫn làm
cái trò… trò hề lố bịch với máy ảnh của tôi.”

“Đó không phải trò hề đâu.” Anh thò tay vào tủ lạnh lấy pho
mát dày thái lát, nấm, thịt hun khói, và một túi nho, rồi liếc nhìn cô. “Luật
đã được dán lên. Cô đã phá luật.” Anh rửa nho, bỏ chúng vào một cái bát và thả
một quả vào miệng. Vị ngọt ngào chan chát bùng nổ trên lưỡi anh.

Sự tức giận lại khiến mắt cô rừng rực sáng. “Tôi không hề
chụp ảnh!”

“Có lẽ có. Có lẽ không.”

“Anh đã kiểm tra chưa? Anh đã xem các bức ảnh chưa?”

“Chưa. Nhưng dẫu chưa hay rồi thì cô vẫn đã phá luật.”

“Luật của các anh thật ngớ ngẩn. Du khách đến lễ hội sẽ muốn
chụp ảnh. Mà tôi cũng có chụp bức nào đâu. Tôi chỉ không muốn mạo hiểm bỏ lại
chiếc máy ảnh đắt tiền của tôi đằng sau mà thôi.”

Anh đi tới nơi cô đứng, giữa phòng khách và bếp. “Các du
khách đến lễ hội nên tôn trọng luật của chúng tôi. Cô rõ ràng là không làm được
đều đó. Nếu cô định chiếm cảm tình của hội đồng bộ lạc, thì điều ấy sẽ phải thay
đổi.”

“Có lẽ tôi không nên làm việc cho Preciuos,” cô nói, không
nhượng bộ.

Anh kiềm chế cơn tức giận của mình và đưa một quả nho tới
môi cô. Anh không thể ngăn cô từ bỏ công việc này, và dù khó khăn đến đâu đi
nữa, anh cũng sẽ không trả lại máy ảnh cho cô cho tới tuần sau. Nhưng anh hy
vọng cô sẽ không từ bỏ. Thị trưởng sẽ không vui. Khỉ thật, cả nửa thị trấn cũng
không. Và cả anh cũng không nốt.

Anh gõ gõ quả nho lên môi cô. “Ăn đi nào, nó ngọt lắm.”

Gần như phản lại ý chí, miệng cô mở ra, và anh từ từ ấn quả
nho vào trong. Anh chăm chú nhìn đôi môi hồng mềm mại và tự hỏi hôn cô có phải
việc ngu ngốc hay không. Nó hẳn sẽ làm cô sợ đến mức bỏ chạy. Nhưng thế không
phải là tốt nhất hay sao? Anh cần suy nghĩ, cần làm rõ mọi chuyện. Cho nên,
không hôn hít, không phải bây giờ. Chưa. Anh bước lùi lại một bước.

Nét mặt cô thay đổi như thể cô vừa có vài suy nghĩ khó chịu.
“Sao anh lại biết về con chó cạnh công viên?”

Anh có thể nói dối, nhưng khi được lựa chọn thì anh luôn
thích nói thật hơn. Đó là một thói quen xấu mà anh học từ ông Redfoot. “Tôi đã
ở đó. Cạnh bàn đi picnic. Tôi định đến giải cứu cô, nhưng cô đã tới được xe của
mình trước mất rồi.”

“Anh chỉ tình cờ ở đó thôi à?” Cô trông hoài nghi.

“Không. Tôi vẫn trông chừng cô từ khi cô tới đây.” Anh với
tay lấy một cái chảo nhỏ dưới tủ bát.

“Vậy là anh vẫn theo dõi tôi.” Cô dường như bối rối nhìn
anh. “Anh là người trong chiếc sedan đấy à?”

“Sedan nào?”
Anh lặp lại. “Không. Có ai đó đang theo dõi cô à?” Khi cô không trả lời, anh
đặt chảo lên bếp, bật bếp, và thò tay vào tủ lạnh lấy bơ. “Trông chừng không
giống với theo dõi. Có ai đó…”

“Tên theo dõi cũng nói thế đấy,” cô ngắt ngang.

Anh thả bơ vào chảo. “Xem này, có vài người trong thị trấn
không mừng lắm khi cô ở đây.”

“Và anh đứng đầu phe đấy phải không?”

“Thực ra thì, tôi đứng đầu phe cô Winters chuyên nghiệp.
“Khi mắt họ nhìn nhau, có gì đó bảo anh rằng cô tin anh. “Tôi không hề theo dõi
cô. Tôi chỉ bảo đảm cô không bị làm phiền khi làm việc.”

“Thế anh giới thiệu bản thân thì không được à?”

Không thể giới thiệu mà không phải nói đến điềm báo và tâm
hồn đồng điệu. Nhưng anh không thể kể cho cô điều ấy, nên anh nói ra một sự
thật khác. “Tôi đoán thế sẽ tốt hơn nhỉ?”

Anh với lấy bát trứng và mời cô một quả nho khác. Cô ăn vài
quả. Họ đứng đó, ăn nho và nhìn nhau. Bơ tan trong chảo kêu xèo xèo và nổ tanh
tách. Không khí giữa họ cũng y như vậy.

Redfoot đi trên đường, túi áo thì đựng thuốc còn tâm trí thì
nghĩ về con trai ông và Maria. Làm sao ông có thể mang Jose về nhà trước khi
Maria làm việc gì đó ngu ngốc và kết hôn nhầm người? Khi ông rẽ vào khúc quanh
trên đường tới nhà Veronica, ông nghe thấy tiếng cú. Tối nay, khi đi ngủ, ông
sẽ xin các linh hồn cho lời khuyên.

Trước khi vào con đường cắt giữa các ngôi nhà, tới chỗ cửa
sau nhà Veronica, ông bảo đảm rằng không ai nhìn thấy ông, nhưng một tia sáng
lóe lên sau cửa sổ bên kia đường làm ông chú ý. Ông nhìn chằm chằm vào đó, nghĩ
rằng có lẽ mình vừa tưởng tượng ra nó, thì vòng sáng lại lóe lên qua ô cửa sổ.
Có ai đó trong trụ sở hội đồng, ai đó mang đèn pin. Sao phải thế, khi đèn vẫn
còn hoạt động tốt?

Redfoot nhớ lại chín nghìn đô la tiền mặt ngay trong két sắt
có được từ buổi lễ. Ông vội lao đến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3