Nhật Ký Mang Thai Khi 17 - Chương 36
Ngày 27 tháng 03. Người thay
thế.
Tên thật: có trời mới biết…
Biệt danh: Chan
Chan
Sinh ngày: 27/03/1996 Nhóm máu: AB “té giếng”
Giới tính: trai cool
Chòm sao: Bạch Dương
Chiều cao: 1m63
Học ở: trường nội trú Q lớp 11B1, lớp của
những-kẻ-thích-mang-sắc-đẹp-đi-làm-tội-ác.
Sở thích: làm anh hùng
Ghét nhất: phải ghen
Sở trường: dùng má lúm đồng tiền hớp hồn
phái nữ.
Sở đoản: đoán tâm tư con gái
Quan niệm tình yêu: thà chịu khổ chứ
không chịu lỗ.
Mong muốn: cao thêm 15cm (rõ hâm)
Bí mật: tên Chan
Chan chỉ kể có vài điều, hơi ức chế
1. Phát hiện thuốc trị trĩ của thầy chủ nhiệm
2. Lớp bốn, vô tình thấy anh Dũng Văn mặc quần nhỏ
màu hồng
3. Bỏ gián vô gấu quần cha
4. Chứng kiến hai ông xe ôm đầu ngõ “hun” nhau ---->
miễn bình luận
Theo tôi thì thêm một điều nữa là: năm nay cậu
ta sắp làm cha.
^_____________________________________________________^
Tự dưng tốn mất một trang để viết tự bạch cho tên Chan
Chan. Chỉ vì hôm nay là ngày khá đặc biệt của cậu ta. 27/03, ngày “đại thọ” lần
thứ thứ mười bảy của Chan Chan. Tất nhiên phải tổ chức ăn mừng. Mấy nữ sinh cả
khối mười một đua nhau mua quà tặng cho cool boy. Tôi trông cảnh đó mà ganh tỵ
dễ sợ. Chỉ vì cái mã đẹp trai mà tên ấy được ưu ái thấy ớn. Gần như cả ngày hôm
nay, khối mười một huyên náo cả lên. Chủ yếu là các cô cứ thích làm quá. Không
khéo kiểu này tên Chan Chan đi học về phải cẩn thận vì coi chừng bị mấy tên nam
sinh khác trong khối chặn đường đánh hội đồng do cái tội phô-bày-mặt-cool-boy giữa
bàn dân thiên hạ.
Chiều tan trường ở bãi giữ xe tôi, Chan Chan, Thuý Nga và
cả Chí Hùng
cùng bàn sẽ đi đâu ăn mừng sinh nhật Chan Chan. Sau một hồi bàn qua bàn lại, cả
bọn quyết định đi ăn chè rồi đến Galaxy xem phim. Đáng lý mọi chuyện đã có thể
diễn ra tốt đẹp nếu không thình lình xuất hiện cái-người-đáng-ra-không-nên-đến:
cô chị thích mặc váy Trân Châu. Chẳng rõ cố tình hay không mà đúng hôm nay sinh
nhật Chan Chan chị ta mặc chiếc váy rực rỡ đến loá cả mắt. À
ừ thì hiển nhiên Chan Chan vui vẻ đồng ý để chị Trân Châu ấy đi ăn chè cùng. Riêng tôi thì miễn bàn, muốn hất cẳng chị ta đi chỗ
khác lắm luôn... Vào quán chè, chưa kịp đặt đít ngồi xuống là cô chị Trân Châu đã bảo với Chan Chan:
“Em rót cho chị ly nước đá. Nó ở xa quá
nên chị đưa tay không tới.”
Chướng mắt dễ sợ! Từ đây đến đó mà không tới là sao? Nếu
thế thì đứng dậy mà lết lại tự rót nước uống đi. Có chân để làm gì, chưng cảnh
thôi à? Tôi bức bối nhìn Chan Chan đưa ly nước đá cho chị ta. Không chịu thua,
tôi liền mau chóng lên tiếng nói với tên cool boy: “Tớ cũng khát nước.”
Chan Chan không rót nước đá mà quay qua lấy
trong cặp ra chai nước lọc.
“Vậy là sao? Tớ muốn uống nước đá mà.”
“Không được. Cậu đang mang thai, hạn chế uống lạnh. Nước
lọc cũng đã khát lắm đấy.”
Nghe Chan Chan nói tôi mới chợt nhớ. Hôm bữa trong bài
giảng của cô Bích có dòng: phụ nữ mang thai không nên uống nước lạnh. Chà, hổng
ngờ cậu ta còn nhớ trong khi tôi thì suýt quên. Đón lấy ly nước lọc từ tay Chan
Chan, tôi cười tủm tỉm còn mắt thì lén nhìn cô chị Trân Châu. Sao? Thấy Chan
Chan quan tâm ai hơn nào cô nàng mặc váy?
“Chan Chan, trán em đổ mồ hôi kìa, để chị lau cho.”
Tôi bóp
méo chiếc ly nhựa vì cái chị Trân Châu kia mặt dày đến mức cứ “hồn nhiên” lấy
khăn giấy chùi mồ hôi cho Chan Chan. Chịu hết xiết mà.
“Cậu rót nước cho mọi người nãy giờ rồi thì cũng nên uống
một chút đi.”
“Thanh kiu đằng ấy.”
Nhìn Chan
Chan uống ừng ực ly nước đá, tôi thấy tự hào quá. Bà chị Trân Châu kia trông
cho rõ vào, không phải mỗi chị quan tâm Chan Chan đâu, tôi cũng có cách riêng của
mình.
“Chan Chan còn nhớ chị thích ăn chè gì không?”
“Tất nhiên có, là chè khoai môn.”
Hừ, khoai
môn khoai mỡ gì! Chan Chan cũng biết tôi thích ăn chè nào nhất đó. Tôi vờ hỏi: “Thế
còn tớ, cậu biết tớ thích chè gì chứ?”
“Đâu dám
quên, đằng ấy thích chè chuối. Ban nãy đằng này bảo lấy chè chuối nhiều nhiều.”
Mũi tôi phổng
lên vì sung sướng. Nghe cho rõ vô nhé cô chị Trân Châu. Chuối tốt hơn khoai nhiều
đấy bà chị ạ. Giờ thì để xem ẻm giở chiêu gì, tôi hầu chiêu đó. Thích là chiều!
Nhưng hình như đang bí nên chị ta im re, không làm gì nữa. Tưởng ẻm chịu thua ấy
vậy tôi lầm. Lúc chè được mang lên cho năm người thì cô chị Trân Châu tiếp tục
màn khiêu khích.
“Chan Chan khoái ăn gỏi khô bò nên chị nhường cho nè.”
“Gỏi cay nên cậu uống thêm ly sữa đậu nành. Uống sữa sẽ đỡ
cay.”
Hai phút sau.
“Cá viên chiên này ngon quá, Chan Chan em ăn thử đi.”
“Trời hầm, ăn món chiên chỉ nóng thêm. Cậu ăn bánh flan ấy,
ngon dã man.”
Cô chị Trân Châu vẫn không bỏ cuộc.
“Nước mía uống ngọt lịm đó, Chan Chan.”
“Rau má không đường uống nhất xứ. Cậu uống vô là mát tận
ruột.”
Màn chơi
qua chơi lại vẫn tiếp diễn cho đến khi Chan Chan tự dưng giơ tay lên và nói
ngay:
“Được rồi,
được rồi. Min Min và chị Trân Châu không cần phải như vậy. Hai người cứ ăn uống
thoải mái đừng chỉ lo một mình Chan Chan này. Ok?”
Cô chị
Trân Châu cười gật đầu. Tôi thì cũng im thôi. Trông cảnh Chan Chan vừa thở ra vừa
uống rau má là tôi bực tàn canh thiên địa. Chính bà chị thích mặc váy gây chuyện
trước chứ bộ. Liếc qua thấy chị ta vẫn thản nhiên ăn bánh dừa là tôi nóng máu.
Kiểu như chị ta tỏ ra mình là người vô tội, chẳng liên quan gì đến cái vụ ăn miếng
trả miếng ban nãy. Tôi hậm hực toan cúi xuống ăn chè chuối thì chợt nghe ngay
bên cạnh Chí Hùng với Thuý Nga cười khúc khích. Đúng là đám bạn tồi. Chắc nãy
giờ cả hai ngồi xem đã mắt “màn kịch” do tôi và cô chị Trân Châu diễn vai
chính. Nhục. Khi không tự biến mình thành trò hề. Đột ngột, chuông điện thoại của
chị ta reo khiến mấy dòng suy nghĩ của tôi biến mất. Chả biết đầu dây bên kia
là ai mà ẻm phải rời bàn, đến góc phòng nói chuyện riêng. Cỡ mười phút sau quay
lại, tôi ngạc nhiên vì mắt cô chị Trân Châu đỏ hoe ươn ướt.
“Ừm, tâm
trạng không được vui nên chắc chị về trước Chan Chan nhé.”
“Có chuyện gì vậy?”
Chẳng biết
ai mà có thể khiến cô nàng đáng gờm này mang bộ dạng khó coi như thế. Rất
nhanh, tôi kinh ngạc khi Chan Chan đứng dậy rồi nhìn ba đứa bạn còn lại bảo:
“Tớ đưa chị Trân Châu về nhà. Ba cậu cứ ăn hết chỗ này, đừng
chừa cho tớ.”
“Vậy là sao chứ? Còn đi Galaxy xem phim nữa đấy” – Tôi
nói.
“Cái đó để
dời lại sau cũng được. Nếu thích, đằng ấy cứ đi xem phim với Chí Hùng, Thuý Nga.
Chiều nhớ về sớm kẻo cả nhà lo. Tối đằng này về.”
Tôi đã không
nói thêm lời nào khi Chan Chan và cô chị Trân Châu rời khỏi quán chè. Gì nữa
đây? Bây giờ chị ta muốn Chan Chan kiêm luôn cái việc đưa về tận nhà à? Tôi khó
chịu và bực bội đến mức bỏ chiếc nĩa rớt mạnh xuống đĩa chè chuối. Lồng ngực
tôi cứ tưng tức.
“Chan Chan
quá đáng thật! Sao có thể bỏ mặc vợ chưa cưới mà đưa cô gái khác về?” – Thuý
Nga hình như ấm ức thay tôi.
Tức thì, Chí
Hùng liền bảo: “Không phải như hai người nghĩ đâu. Tại chị Trân Châu có chuyện
buồn đấy mà.”
“Chuyện buồn gì mà bắt Chan Chan cũng phải quản?” – Tôi tức.
“Thế cậu không
biết lý do chị Trân Châu trở về nước ư? Chị ấy vừa chia tay bạn trai cũ đó.”
Tôi tròn
xoe mắt khi nghe Chí Hùng tiết lộ điều quan trọng này. Thuý Nga thì chưng hửng:
“Thiệt không?
Chị Trân Châu ấy vì chia tay bạn trai nên về nước? Nếu thế thì chả lẽ chị ta muốn
kéo Chan Chan về bên mình? Giống như để khoá lấp.”
“Mình không
rõ chị Trân Châu nghĩ gì. Nhưng nói thật là nếu chị Trân Châu có ý định muốn Chan
Chan trở thành người thay thế bạn trai cũ thì mình không thích chút nào.”
Mặc cuộc
nói chuyện rôm rả của Thuý Nga và Chí Hùng, tôi chỉ biết ngồi yên lặng. Đúng
hơn là đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ được gì nữa. Lý nào, cô chị
Trân Châu trở về nước là muốn níu kéo Chan Chan quay lại? Điều đó chẳng khác
nào thay thế...
Sau khi ăn
chè xong, Thuý Nga đạp xe chở tôi về nhà Chan Chan. Kế hoạch xem phim coi như đổ
bể. Lúc bóng con bạn thân khuất xa, tôi chậm rãi ngồi xuống trên bậc thềm trước
cổng. Không hiểu sao tôi muốn đợi Chan Chan. Suốt thời gian chờ đó, tôi chẳng
còn nhớ mình đã nghĩ hay về cái gì. Mãi đến khi màn đêm dần buông xuống lúc nào
không hay.
“Đằng ấy làm gì ngồi thu lu đây vậy?”
Tôi sực tỉnh
vì nghe giọng Chan Chan vang lên. Ngước mặt nhìn, tôi thấy cậu ta đang ngồi
trên chiếc martin và hướng mắt về phía mình chằm chằm. Đứng dậy, tôi đáp nhanh:
“Chờ cậu về chứ gì. Đi lâu ghê luôn.”
“Sao không vào nhà? Bộ hổng đi xem phim với Thuý Nga và Chí
Hùng hả?”
“Người muốn đi cùng lại không có vậy đi làm chi.”
Tôi nhận
ra mình thật trẻ con khi thể hiện rõ thái độ hờn trách. Nhưng tôi không thể che
giấu việc bản thân đang giận. Lát sau, Chan Chan cười bảo:
“Đằng ấy
vào nói chị Hồng Anh biết hai đứa mình ra ngoài ăn tối rồi cùng đi xem phim. Lần
này chỉ có hai chúng ta, không ai chen vô nữa. Chịu chưa?”
Tôi bất động
trong chốc lát rồi gật đầu liên tục. Nhất định rồi! Tôi muốn cùng Chan Chan làm
một cái gì đó trước khi ngày đặc biệt này bước qua. Hiển nhiên là chỉ hai đứa
thôi.