18. Nhật ký phải sống
- Ngày....
Tết vừa loe ngoe qua mùng sáu, cả bọn rủ nhau đi Yến Tử,
nghe nói năm nay có cáp treo, đỡ phải lên mấy ngàn thước dựng để tìm đỉnh Phù
Vân. Tháng giêng vừa ăn vừa chơi cho phởn phơ, làm cả năm rồi, không việc gì
phải vội. Phan đến tòa soạn, bảo anh có đi được không? Mình cười, cũng lâu lắm
rồi quên hết đình đám hội hè, thấy không còn nhiều hứng thú nữa. Phan bảo, anh
lúc nào cũng chùng chình thế, em sẽ đi một mình. Mình không thích tranh cãi,
nếu Phan thích thì mình đi cũng được. Mọi người bảo, thằng Nguyễn mai mốt sợ
vợ. Con bé mới nói vài câu đã răm rắp làm theo. Cơ mà như thế cửa nhà lại dễ êm
ấm hơn. Trong tiếng trêu ghẹo, xì xào của đám đồng nghiệp, tiếng điện thoại
trong túi bỗng gào lên thảm thiết. Là sếp. Sếp bảo, cậu đi đặt vé nhanh lên,
mai bay nhé. - Đi đâu hả chú? - Đi Tây Nguyên. Có vẻ cậu rất thông tỏ vùng đất
đó mà. Mình ngồi hờ hững trong phòng máy, không vui, chẳng buồn, không còn sửng
sốt quá nhiều trước mỗi chuyến đi xa. Đi thì đi! Điều mà nhiều vị tổng biên tập
ưng nhất ở các nam phóng viên chính là cái chuyện đi thì di. Không cấn cá,
không cầu kỳ rích rắc chuẩn bị rồi lo toan vặt vãnh và đương nhiên là không có
nước mắt ngắn nước mắt dài. Chỉ cần một túi xách gọn nhẹ chạy ngay ra bến xe ga
tàu, thế là đã có thể đến bất cứ chốn nào. Đi nhanh, tay khua bàn phím cũng
nhanh rồi quẳng vào mạng cho nó chạy về Hà Nội. Hình như đã thành quen thì
phải, tháng nào cũng chia thành hai nửa, một nửa đi và một nửa về. Tháng nào
cũng lên ban trị sự lấy giấy đi công tác, đi rồi về dấu đóng kín đỏ cả hai mặt,
chữ ký đè xéo lên nhau. Bà tài vụ bảo, nội cái chuyện làm thanh toán công tác
phí cho cậu cũng đã thấy mệt. Hai trang dấu đỏ khoang khoảng được vài trăm
nghìn. Em thư viện bảo, anh cầm trong tay cả cục tiền to tướng, sướng nhé. Có
vẻ như nếu khao nhau một bữa thì tình thương mến thương sẽ dày hơn. Không có gì
đáng khao nhưng đi ăn thì được. Thế là đi ăn kem, đi uống Hà Nội trà, mất
khoang khoảng một nửa cục tiền dấu đỏ. Cũng lâu lâu rồi thì phải, đâm thành
quen... Mình nhìn Phan bảo, thôi em ạ, Yến Tử sang năm đi cũng được, năm nào mà
chẳng phù vân. Phan bảo, nhưng như thế thì lúc nào em cũng phải đợi à? Phan về,
áo Phan màu lá vàng, tóc Phan màu nâu óng, ép thẳng. Mình lắp pin vào đèn
flash. Đèn nổ tốt, sáng lóa căn phòng lạnh. Cuộc sống vẫn vậy. Đi thì đi!
Đi thì đi! Trước giờ mình vẫn tự hài hước, hy sinh một vài
centimét tuổi trẻ để có thêm vài gram kinh nghiệm trong cái gọi là vốn sống của
người đời thì cũng nên làm. Lúc đấy chắc da mặt mình sẽ rất dày, ngang ngửa da
bò luộc kỹ. Mấy anh biên tập bảo, bài của mày mà không có thực tế anh ném vào
sọt rác. Đừng lấy chữ nọ lắp chữ kia để làm ma trận lừa người đọc, họ tinh hơn
mấy lần mày ý. Đi đi. Chậc, tuổi trẻ chúng mày, đi đâu cũng dễ dàng quá mà.
Mình bảo, em sẽ cố gắng thôi. Trong ấy giờ vẫn còn lễ hội, chắc là vui.
- Ngày...
Tây Nguyên. Tấm vai cường tráng của thân hình chữ S đang vẫn
còn tấp nập hội mùa, dù hoa cúc quỳ đã lụi tàn từ lâu lắm. Mình lại lang thang
vào cái làng cũ, cái làng của Mơng. Mơng đã bắt chồng từ hồi cuối năm rồi. Già
làng ôm chầm lấy mình. Tưởng mi vui thành phố mà quên núi nước này rồi. Còn nhớ
à, còn nhớ thì vô đây, làm một cang rượu cho ngọt bụng. Nào, làm cang nữa cho
nỗi nhớ tràn ra. Uống đi, cang này mừng làng được mùa. Còn cang này, con Mơng
đâu, vô đây, uống với anh Nguyễn đi chớ. Mơng nó chờ mi mãi. Ờ, nhưng mà tình
yêu... Chẳng trách được, tình yêu chẳng thể trách được. Mơng vẫn đẹp, da màu
đồng hun và mái tóc đổ dài. Mắt Mơng đã ngấm mệt mỏi và buồn phiền rồi. Mơng
địu một đứa con gái, da nó cũng vậy, da nâu từ khi mới lọt lòng. Mình bảo, Mơng
đi lấy chồng mà Mơng không nói cho mình. Mơng bảo, lâu quá rồi, chẳng muốn gọi
nhau nữa, gọi nhau thì chỉ muốn khóc. Chồng Mơng không muốn Mơng khóc, nên
thôi. Mình hỏi, Mơng sống có vui không? Mơng cười, quấn một bản thuốc thật lớn
như con sâu kèn bự. Mơng hút thuốc từ khi lấy chồng. Đi rẫy buồn mà nhà thì
chẳng có gì nữa. Hút thuốc cho cái mệt cái chán chạy theo hơi khói mà ra. Chẳng
có gì, lấy chồng, sinh con, mọi thứ chồng lẫn vào nhau, niềm vui vừa đến lại
qua đi, nỗi buồn chạy đi rồi lại chạy về. Bao tháng bao ngày rồi, đã quen rồi.
Nó là một phần hay là tất cả đời sống? Một cuộc sống như Mơng, phỏng đem lại
được những niềm vui gi? Mình bung lung trong những ý nghĩ về Mơng. Mơng bảo,
không nên nhớ đến ngày xưa nhiều, nhớ đến ngày xưa là nước mắt lại nhớ gò má.
Hôm này là ngày vui của làng mà. Vui hết đêm. Mai anh Nguyễn về nhà Mơng chơi.
Chồng Mơng là Blum, anh ấy làm ở trạm y tế. Hiền lắm, chẳng biết buồn bao giờ
đâu. Nhà vẫn con một con gà, mai sẽ bắt thịt, hai người nhậu chơi. Mình cười,
Mơng lại hoạt bát trở lại. Nao nao một cái gì trong lòng, hương rượu cần vít
chặt mọi cảm giác. Hội tràn ngày qua đêm, sáng ra mọi người lấm lem nằm ngủ
trên nền đất, kề bên là đống than đang vạc dần và mùi thịt trâu nướng cháy khen
khét. Mình đã thiếp đi lúc nào không biết, những giấc mơ cũ lại xâm chiếm,
choán lấy toàn bộ tâm trí. Nỗi khổ của mình là luôn bắt đầu óc phải nghĩ ngợi
vượt sức. Cũng như vậy, lúc này nó đang biểu tình, có cái gì giật mạnh hai bên
thái dương. Có thể vì rượu. Rượu xứ này ngọt đậm. Ngọt mà say bền. Như Mơng.
Mơng là ai mà bắt mình phải nghĩ, phải nhớ từ năm này qua tháng khác, nỗi nhớ
bền dai mà sắc lịm trong người. Hừ, mình đã tự nhủ chẳng nên đau khổ vì một
tình yêu đã trót đi qua....
- Ngày...
Những ngày về lại làng như một chuyến hành hương đầy kỷ
niệm, hạnh phúc chan lẫn giữa tiếc nuối bời bời. Bụi vẫn đỏ mà nắng cứ trải
thẫm sắc vàng đến chói lòa. Những ngôi làng trong ký ức mình lần hồi trở lại,
nguyên vẹn và im lìm trong mỗi ban mai. Mình vẫn hằng nhủ, sống một cuộc sống
đơn giản dưới mái nhà sàn kia cũng là một hạnh phúc khá lớn, cơn cớ gì lại
buồn. Mình hay là Mơng bây giờ hạnh phúc? Chẳng biết. Buổi sáng đến nhà Mơng,
nghe tiếng cãi vã vọng ra mà mình muốn bỏ về. Hình như có một sự hiểu lầm nào
đó. Mơng chạy ra cầu thang ngồi khóc, điếu thuốc trên môi trễ tràng như một dấu
than câm lặng. Mình bảo, hai người cãi nhau vì anh đã trở lại, đúng không? Mơng
gạt nước mắt, chỉ là chuyện linh tinh, chẳng có gì. Nhưng mà anh ấy nổi xung
nhanh lắm, chẳng cần chuyện gì lớn đâu. Mình nghĩ đến một cuộc sống không mấy
thành công, nghĩ đến những hục hặc, va chạm trong quan hệ của hai người được
ràng buộc bằng một hợp đồng hôn thú. Như vậy thì gọi là cuộc sống lứa đôi? Hừ,
hạnh phúc. Hạnh phúc vốn như một cái bao diêm mà, làm sao có thể làm ấm được cả
loài người.
- Ngày...
Mình đã hoàn thành chuyến đi một cách êm xuôi. Những bài báo
về Tây Nguyên được truyền về tòa soạn một cách nhanh chóng và an toàn. Mơng đưa
mình ra tận sân bay trong khi ở ngoài Hà Nội tiếng Phan đang xa xả trong điện
thoại. Mơng nhìn vẻ mặt khó chịu của mình, cười, chị ấy yêu anh quá đấy mà. Anh
mang cái bầu này về, nói em tặng chị ấy. Thực ra, chị ấy mới là người hạnh phúc
chứ không phải Mơng đâu. Mơng hạnh phúc hay không hạnh phúc? Câu hỏi ấy theo
mình suốt dọc đường về. Mơng nhìn mình qua cửa kiểm soát an ninh lên phòng chờ,
ánh mắt Mơng như chẳng nhìn vào đâu. Chống chếnh. Và đầy mất mát.
Thêm một lần mình nói lời tạm biệt mảnh đất này. Hùng vĩ
lắm, đáng yêu lắm nhưng chào bạn, tôi phải về. Hà Nội vẫn còn nhiều thứ níu kéo
tôi, ghì chặt tôi trong những cua làm việc điên loạn đến khi mặt mũi tối tăm.
Mình nhìn qua cửa kính máy bay, thấy Pleiku hệt một tấm áo sải rộng với họa
tiết đậm màu và những con đường như những nẹp viền lố nhố những đàn kiến chạy.
Cô tiếp viên trong chiếc áo dài màu hồng có khuôn mặt giống Phan kỳ lạ, đến nỗi
khi cô xuất hiện cùng chiếc áo phao cứu sinh và những chỉ dẫn cần thiết khi có
sự cố mình bỗng giật thót. Một liên tưởng vụt đến, ngỡ như Phan mang chiếc áo
đen đúa chụp thẳng lên đầu mình. Cô tiếp viên nhìn vẻ hoảng hốt của mình liền
tiến lại gần, anh có làm sao không? Mình cố điềm tĩnh, cười, không, có gì đâu.
Mình nghĩ đến phút gặp lại Phan, không biết khuôn mặt Phan sẽ như thế nào, xinh
đẹp lạnh lùng hay trở nên bất thường dữ tợn. Phan là vậy, biến hóa như mấy cô
diễn viên trong phim truyền hình. Không khó phát hiện ra sự biến hóa ấy nhưng
để thấy đổi thì không mấy dễ dàng.
- Ngày...
Nội Bài. Vẫn đang là tháng giêng xuân. Phan đón mình, mái
tóc vẫn màu nâu óng và áo vẫn màu là vàng. Phan lao đến, em nhớ anh lắm, làm
mấy ông Tây bà đầm bên cạnh bất giác mỉm cười. Mình bảo, về nhà đi, anh rất
thèm một bồn nước nóng. Phan chun mũi, chắc nửa tháng rồi anh chưa thèm tráng
qua hàng nước chứ gì. Ui, anh là chúa ở bẩn. Lần này thì không cho anh đi đâu
nữa. À..., anh này..., em có bầu rồi nhưng em không giữ nó lại đâu. Không thể
bỏ quen tuổi trẻ bằng việc sinh ra một đứa trẻ. Rất phí phạm. Anh buồn gì nào.
Đời còn dài cơ mà. Phan là vậy, giận dỗi nhanh và quên nhanh như rất nhiều cô
gái kiêu kỳ khác. Phan làm việc theo ý mình và... hoàn toàn cảm tính. Nhưng nó
là con anh, em giữ lại cho anh. Báu vật của đời đấy. Phan nhìn mình, cười, em
đã “giải quyết” từ tuần trước rồi. Phan nói thản nhiên và nhẹ nhàng như chuyện
người ta cắt tóc gội đầu sơn sửa móng tay vậy. Mình đứng lặng. Hôm đó Hà Nội
sao mà lạnh, gió mùa Đông bắc lùa qua cánh tay xộc vào khoang bụng. Buốt xót.
Người ta thường ngụy biện cho sự chọn lựa sai lầm của mình bằng câu quy luật bù
trừ. Mình cũng vậy. Dẫu rằng không phải không có tình yêu.
- Ngày...
Sếp bảo, cậu nghỉ ngơi đi, lấy sức mà chuẩn bị... chiến đấu
tiếp. Mình ngồi lại trong phòng máy, ánh đèn flash của mấy đứa sinh viên thực
tập lóe lên lành lạnh. Em chụp tặng anh một kiểu ảnh, đảm bảo đó là khoảnh khắc
đáng nhớ nhất cho mà xem. Cậu sinh viên hỉ hả. Rồi vẻ như thấy sự thái quá của
mình, cậu ta quay lại, em xin lỗi nhưng đó thực sự là khoảnh khắc khuôn mặt anh
buồn bã nhất. Buồn? Có lẽ thế thật. Đã đi gần nửa cuộc đời rồi nhưng vẫn thấy
mình như ký gởi trên mặt đất. Chưa là ai cả, chưa có nổi một người thông tỏ
được mình. Nếu có thì là Mơng, nhưng Mơng ở xa quá, Mơng lại thuộc về một cuộc
sống khác rồi. Như thế nếu là bạn, dù bạn là bất cứ ai, bạn có thể gọi là nỗi
buồn không?
Mình bỏ đi lang thang trên đường. Thành phố này rất rộng và
rất dài. Nhưng mình không thể đến và không thể về bất cứ số nhà nào. Mình không
có nhà. Hôm qua, bà chủ nhà đã bắt mình dọn đi. Anh bạn học cũ cũng ở nhà thuê
nhưng vừa mới rước thêm một cô nàng xinh đẹp đến thổi cơm chung, giặt quần áo
hộ. Mình ném đống đồ vào góc nhà nó rồi bảo, mày cứ để đấy, mấy hôm nữa không
thấy tao quay lại thì gọi bà đồng nát mà thanh lý, có khi cũng được một tháng
xôi sáng chứ không xoàng đâu. Rồi mình đi, tối nằm tạm trên bàn cơ quan, ngày
lầm lũi từ góc này sang góc khác. Và bây giờ thì vô gia cư thật rồi. Có cảm
giác cát đập tràn vào mặt. Rát, cát thị thành thường bỏng rát. Mình dừng lại,
lau mắt kính. Một bên kính đã bị rạn. Trong ấy những ngôi nhà cũng như đang vụn
dần ra.
- Tít tít...
Là Phan. Phan dóng dả hỏi, anh đang ở đâu, anh về nhà với em
đi, em đang ở một mình, bố mẹ đi Yến Tử rồi, nhà rộng hoác như cái bảo tàng ấy.
Mình bảo, em lớn rồi. Phan gào lên, đã nghe thấy giọng điệu của nước mắt, anh
không đến là em tự tử đấy. Anh không thể bỏ rơi em dễ dàng như thế đâu. Mình
tắt máy, đi tiếp. Ngoại thành. Buổi tối ngoại thành ít nhiều vẫn còn thanh sạch
dù trời có rét đậm hơn. Mình ngồi nghĩ đến cái tháp thùng thuỳnh của Phan, kể
cũng đáng sợ thật. Nhưng tự con người nghĩ ra những cái nhà quá kín cổng cao
tường, quá tiện nghi vương giả để rồi giam nhau trong đó. Nó không hiện hữu
trong thế giới của mình. Mình chống xe và ngồi trong cái điếm canh đê đã cũ nát
lắm rồi. Ngồi mà không để làm gì. Phan, mình và Mơng, ai sung sướng và hạnh
phúc?
- Ngày...
Mình tỉnh dậy. Khi ấy sương vẫn con bay quẩn quanh điếm
canh. Mình nhìn quanh, cái bầu của Mơng đã bị lũ trẻ trâu lấy mất, chúng đang
tranh nhau tít phía bờ sông. Thôi, gửi bầu về phía dòng nước, cho bầu mãi sạch
mãi thơm. Tiếng điện thoại rền rĩ. Lại Phan. Em đã quyết định rồi, từ hôm nay
em sẽ bỏ anh. Anh sẽ phải ân hận đấy. Kề theo tiếng Phan là tiếng một người đàn
ông quen thuộc. Tiếc làm gì cái thằng nhà quê ngộ chữ ấy hả con. Không dưng
mình bỗng cười sặc sụa, cái cười không cưỡng lại được, cười đến khi mặt đỏ trong
gương xe và từ hố mắt tràn ra những làn bụi. Người ta bảo, đấy là giọt nước
trời, nó mặn đắng hơn cả muối và chát hơn mọi thứ cộng lại. Hừ, nước trời rớt
tràn qua mặt, rớt xuống đất. Đất cằn khô xóa đi hết dấu vết. Tiếng cười mình
khô khóc. Đường về thành phố sao mà dài.
- Ngày...
......
- Ngày...
- Ngày...
Mình vẫn đi làm, nhận thêm một số công việc biên tập cho một
công ty văn hóa. Những cuốn sách in làm sang, những tập thơ của những ông chủ
nhiều tiền... Thế rồi quen đi. Nhà mới mình thuê được một căn xép ở giữa xóm
liều, mỗi tháng kiếm sân si thêm được dăm trăm một triệu. Đêm về lại cặm cụi gõ
máy vi tính. Những bài báo dẫn dụ mình đi vào đủ chuyện của đời người. Cuối
cùng, mình tạo thêm thư mục mới: Nhật ký. Đó là những trang buồn bã.
Nhưng mỗi khi sang trang mới mình đều nắn nót tạo phong VnPresent hai chữ thật
riết róng nhưng cũng thật bình thường: Phải sống. Sống cho đủ một cuộc đời, cho
dù mình còn cô đơn dài dài, còn thiếu thốn và còn nhiều khốn khó. Những dòng
chữ ấy đủ tạo dựng niềm tin để dỗ mình vào giấc ngủ, nó gợi cho mình một câu
nói, phải, suy cho cùng mai lại là một ngày mới, khác xa với ngày hôm nay.
Trong điện thoại thi thoảng lại có tin nhắn, anh mới nhận được cục tiền lớn
phải không, mời em đi Hà Nội trà cho tình thương mến thương đi. Đi thì đi, đi
ăn kem đủ mùi, đi uống Hà Nội trà và được nghe em hỏi, anh sắp lấy vợ chưa.
Mình cười, tháng mười! Cái câu đó nghe thật oách. Tháng mười? Bao giờ cho đến
tháng mười? Ừ bao giờ nhỉ, nhưng mà hết ngày hết tháng thì cũng phải đến
thôi...
Hà Nội ngày 11/04/2002