Trước vòng chung kết - Chương 08 - Phần 1

Chương 8

Dòng người từ khắp các ngả lũ lượt đổ về sân vận động Thống
Nhất như thác lũ. Khán giả đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi thành phần, từ ông già đến
phụ nữ, con nít, từ nhà khoa học đến người đạp xích lô, đều gác bỏ công việc
qua một bên để dành trọn vẹn thì giờ và trái tim cho môn thể thao được ưa
chuộng nhất thế giới.

Chiều nay, lúc ba giờ rưỡi sẽ diễn ra trận tranh tài giữa
hai đội bóng mạnh nhất thành phố là Hải Quan và Cảng Sài Gòn. Vậy mà mới một
giờ, nghĩa là còn hai tiếng rưỡi nữa trận đấu mới bắt đầu, dân ghiền bóng đá đã
bịt chặt các lối đi quanh sân Thống Nhất. Mặc dù trận đấu được trực tiếp truyền
hình, ít ai muốn ngồi nhà coi. Những khán giả thực thụ đều muốn đến sân vận
động, dù phải chen lấn, xô đẩy nhau đến rách áo để lọt vô bên trong và sau đó,
ngồi đội nắng đội mưa ròng rã hai, ba tiếng đồng hồ chờ hai đội bóng ra sân rồi
sau đó nữa, ngồi thêm khoảng hai giờ giữa trời để coi trận đấu đến mãn cuộc.
Tính sơ sơ, một khán giả trung thành phải bỏ ra khoảng năm tiếng đồng hồ để xem
một trận đấu chín chục phút. Anh ta phải bỏ ra một tiếng rưỡi xếp hàng, hai
tiếng kiếm chỗ ngồi và ngồi, vừa bàn tán với người bên cạnh về kết quả một số
trận đấu trước đó, vừa chờ trận đấu bắt đầu và một tiếng rưỡi sau cùng mới đích
thực là coi đá bóng.

Vậy mà không một ai đánh đổi năm, sáu tiếng đồng hồ gian
nan, khổ cực, mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên cái đấu nóng ran đó để lấy một tiếng
rưỡi nằm nhà vừa coi ti-vi vừa ngồi thoải mái trên ghế với chiếc gối lót sau
đầu, có thể ăn, uống hoặc... ngủ bất cứ lúc nào.

Chính vì các lẽ đó mà ngay từ mười hai giờ trưa, trước các
cửa ra vào sân vận động đã chật ních những người nhanh chân nhất đứng xếp hàng.
Sau một phút, những người mới đến nối đuôi vào thành một đoạn dài chừng mười
mét. Và sau một tiếng đồng hồ, cái đuôi đã dài ra khoảng nửa cây số, ngoằn
ngoèo, động đậy, lúc nhúc như một đàn kiến khổng lồ.

Ở những mét cuối cùng của cái đuôi dài thậm thượt đó, lấp ló
một khuôn mặt quen thuộc: thằng Tân.

Nó đang cầm tay anh Sáu nó. Số là anh Sáu nó đi thanh niên
xung phong đóng ở Nhị Xuân. Bữa nay chủ nhật, anh Sáu nó về phép, gặp trận đá
bóng, anh nó liền dẫn nó đi coi. Thiệt là hên hết biết, chớ nếu ảnh không về là
nó phải ở nhà coi ti-vi.

Anh Sáu cũng mê đá bóng không kém gì nó. Hồi còn ở thành
phố, ảnh tập đá bóng trong các lớp năng khiếu Tao Ðàn. Bây giờ thì ảnh là một
trong những cầu thủ trụ cột của đội bóng đơn vị.

Cũng như Tân, anh Sáu rất mê đội Cảng Sài Gòn. Ðó là đội
“ruột” của ảnh. Chính vì vậy mà hai anh em rất tâm đầu ý hợp. Anh Sáu thì luôn
luôn coi Tam Lang là hậu vệ xuất sắc nhứt thế giới. Tân thì không nhớ hình ảnh
Tam Lang cho lắm vì lúc đó nó còn nhỏ, cho nên nó không đồng ý với anh Sáu.
Theo nó, Thăng mới là hậu vệ số một.

Nhưng sự bất đồng này không ảnh hưởng gì đến tình cảm của
hai anh em vì Tam Lang và Thăng đều là hậu vệ của đội Cảng Sài Gòn. Rốt cuộc,
hai anh em phải thỏa thuận với nhau là trên trái đất này có tới hai hậu vệ xuất
sắc chớ không phải là một như họ tưởng.

Hai anh em đứng sát vô bờ tường để nếu có bị xô đẩy cũng
không thể bật ra ngoài hàng được. Anh Sáu một tay kẹp cây dù, tay kia chống vô
tường giữ thế. Tân vừa bám tay anh Sáu vừa ôm khư khư cái áo mưa vô ngực. Hai
anh em chuyển động theo hàng người, nhích tới từng bước một như rùa bò. Gọi là
bước chớ thiệt ra nhiều khi Tân chưa kịp nhấc chân thì đã bị làn sóng người
phía sau xô tới trước từ hồi nào rồi.

Tân như bị trôi đi trong làn sóng ồ ạt đó, giữa muôn ngàn
tiếng hò hét, bàn cãi, tranh luận về trận đấu, về đội hình hai đội, về các bàn
thắng sẽ xảy ra, tóm lại là về những thứ mà chỉ có trời mới biết là sẽ như thế
nào. Tân muốn ngộp thở giữa bầu không khí huyên náo, ngột ngạt hơi người và dày
đặc khói thuốc đó.

Mặc dù đã nhiều lần tới sân vận động, đã quá quen thuộc với
cảnh ồn ào nơi sân bóng, nhưng cứ mỗi lần phải chui rúc dưới nách người lớn,
xoay trở khó khăn để lọt vô sân vận động như hiện giờ, Tân cảm thấy bực bội,
muốn chuồn quách ra ngoài. Nhưng đó là nói vậy thôi, chớ nghĩ tới trận đấu lát
nữa đây, Tân như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua cửa ải khó khăn này.

Càng tiến sát tới cửa ra vào, dòng người càng bớt hỗn độn
hơn.

Lúc này anh em Tân đã vào được phía bên trong song sắt, còn
năm, sáu bước nữa là tới cửa. Ở chỗ này, hàng người mỏng đi vì bị chấn song
chận lại.

Thình lình, Tân nghe tiếng kêu:

- Ê Tân, đi với ai vậy?

Tân dòm ra. Nó thấy Hùng bụi đang đứng xớ rớ bên ngoài chấn
song, liền hỏi:

- Mày làm gì đó? Tao đi với anh Sáu tao.

Hùng bụi nháy mắt:

- Mày kêu ảnh dắt tao vô với. Tao không có vé.

Tân giựt tay anh Sáu, chỉ Hùng bụi:

- Anh dắt thằng bạn em vô được không?

Thấy anh Sáu gật đầu, Tân liền ra hiệu cho Hùng bụi, thằng
này lập tức luồn người qua chấn song, nhanh như một con sóc.

Trên khán đài có mái che, khán giả còn thưa thớt, nhưng ở
các khán đài B, C và D đã đông nghịt người. Những chiếc dù đủ màu và các loại
mũ nón chen chúc nhau trông sặc sỡ đến hoa mắt.

Anh Sáu dẫn Tân và Hùng bụi len lỏi giữa đám đông, leo lên
bậc ngồi trên cùng của khán đài C, gần phía khán đài B. Anh Sáu bao giờ cũng
ngồi ở bậc cao nhứt. Anh nói ngồi trên cao mình quan sát trận đấu toàn diện
hơn, thấy rõ được chiến thuật của hai bên. Tân cũng thích vậy. Chỉ có Hùng bụi
là khoái ngồi bậc dưới cùng. Nó kêu ngồi gần thấy rõ mặt từng cầu thủ, khoái
hơn. Nhưng hôm nay, ý kiến một mình nó không thắng được hai người nên nó đành
phải trèo lên cao theo anh thằng Tân.

Lúc này, kim đồng hồ chỉ hai giờ. Còn lâu trận đấu mới bắt
đầu. Ba anh em hết ngồi nói chuyện tầm phào lại quay sang lắng nghe những người
ngồi cạnh bàn cãi về trận đấu.

Bên tay trái của anh Sáu, một ông già nhỏ thó đang ngồi rụt
mình dưới mái dù đen to tướng. Nhìn mái tóc bạc phơ và những nếp nhăn trên mặt
ông ta, Tân đoán ổng ít nhứt cũng bảy chục tuổi. Nó không hiểu nổi bằng cách
nào mà một ông già ốm yếu như vậy lại lọt qua được cánh cửa gần như bị bịt chặt
bởi những thân hình vạm vỡ của đám khán giả thanh niên. Nhưng bất chấp thắc mắc
của nó, ông già ghiền bóng đá kia đã lọt qua cửa sân vận động, tiến lên khán
đài và đang ngồi sừng sững trước mặt nó. Qua những lời ổng phát biểu đầy vẻ say
sưa, thì rõ ràng đây là một cổ động viên tích cực của đội Hải Quan.

Sau khi bốc “gà nhà” lên tận mây xanh, so sánh thủ môn Vũ
Nhật Thành với Ða-xa-ép của Liên Xô, sắp trung vệ Hằng ngang với Pat-xa-re-la
cuả Ác-hen-tin-na, còn Minh nhí thì có phần lấn lướt hơn Ê-đe của Bra-xin, ông
ta chợt nhận ra nói trổng một mình giữa trời không khoái, dù là nói oang oang.
Ông ta liền quay sang anh Sáu, tìm người ủng hộ mình:

- Cậu thấy tôi nói có đúng không? Minh nhí mà lừa bóng thì
hậu vê Thuận của Cảng Sài Gòn chỉ có nước chào thua.

Anh Sáu tất nhiên không đồng tình với nhận xét quá thiên
lệch của ông già, nhưng vì không muốn tranh cãi lôi thôi, anh ậm ừ:

- Cũng có thể.

- Sao lại cũng có thể? - Ông già trợn mắt, giận dữ - Ðương
nhiên là vậy chớ có thể gì nữa!

Bất ngờ trước phản ứng dữ dội của cổ động viên cuồng nhiệt
này, anh Sáu đâm ra lúng túng:

- Ừ, thì đương nhiên...

Thấy đối phương nhượng bộ, ông già lập tức vui vẻ trở lại và
cười sung sướng:

- Có vậy chớ! Cậu đúng là một người sành bóng đá.

Thấy anh Sáu nói chuyện cho qua, không chịu bênh vực đội
Cảng, Tân tức lắm. Không kìm được, nó thốt lên bằng giọng gây sự rõ ràng:

- Hậu vệ Thăng mà kèm thì mười Minh nhí cũng không làm gì
được.

- Hả?

Ông già giật thót người như ngồi trên đống lửa. Gương mặt
tươi rói liền sa sầm y như bầu trời đột ngột phủ mây đen. Ông nhìn thằng Tân
bằng cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống nó:

- Mày nói cái gì thằng nhỏ? Mày có biết coi đá bóng không?

- Ông làm như mình ông biết coi đá bóng không bằng! - Tân
làu bàu trong miệng. Rõ ràng nó không thích thái độ trịch thượng của ông già.

Ông già mới “hứ” một tiếng chưa kịp “quật” cho thằng nhỏ
đáng ghét kia một trận thì anh Sáu đã can thiệp:

- Thôi bác chấp thằng nhỏ làm gì. Còn chuyện mạnh yếu lát
nữa hai đội ra sân là biết liền, có gì phải tranh cãi lôi thôi.

Thấy anh Sáu nói có tình có lý, ông già đành rút lui một
cách hậm hực. Ðể xả cơn tức, ông già quay sang nói với anh thanh niên ngồi bên
trái:

- Thiệt, từ hồi nó chưa đẻ tôi đã ngồi mòn quần trên cái sân
này rồi, vậy mà bây giờ nó bày đặt tài khôn, đội Cảng bằng sao được cái ngón út
của Hải Quan!

- Hả, Bác nói sao? - Anh thanh niên thiếu đều nhảy dựng lên,
hóa ra anh ta là một ủng hộ viên của đội Cảng - Ðội Cảng Sài Gòn mà không bằng
ngón chân út của đội Hải Quan? Ðội Cảng đá hay hơn Hải Quan gấp ngàn lần ấy
chớ!

- Ôi chao, cái cậu này điên rồi...

Ông già chán nản lắc đầu, không buồn cãi nữa. Ông hạ cái dù
thấp xuống sát đỉnh đầu, ngồi thu lu mệt mỏi trong cái bóng mát dễ chịu đó và
nhìn mọi người bằng ánh mắt ngờ vực pha lẫn phiền muộn.

- Báo mới đây! Báo mới đây! Thể dục Thể thao số mới nhất
đây! Có bài phỏng vấn huấn luyện viên hai đội Cảng và Hải Quan đây! Mua vô, mua
vô! Năm đồng một tờ đây!

Một thằng nhỏ len lỏi giữa các bậc ngồi, tay cầm chồng báo
huơ qua huơ lại truớc mặt khán giả, hô lớn.

- Ê, Minh Mông Cổ!

Tân và Hùng bụi cùng kêu lên một lượt.

Minh Mông Cổ cười toe:

- Tụi mày giữ chỗ, lát nữa tao trở lại nha.

Anh Sáu móc túi:

- Lấy cho anh một tờ, em!

Tân nheo mắt, giới thiệu:

- Anh tao đó!

Minh Mông Cổ chào anh Sáu. Nó đưa cho anh một tờ báo rồi
tiếp tục chen trong dòng người:

- Báo mới đây! Năm đồng một tờ đây! Có bài phỏng vấn...

Tiếng rao của nó thoáng chốc mất hút giữa những âm thanh ồn
ào của đám đông.

Hai anh em thằng Tân châu đầu vô tờ báo. Ở chung quanh, hầu
như người nào cũng có một tờ báo trên tay. Trong thời gian chờ đợi dài dằng dặc
này, báo chí - nhất là báo thể thao - là một món ăn không thể thiếu đối với
khán giả. Nó giúp mọi người giết thời giờ, quên đi nỗi sốt ruột đồng thời nó
cung cấp những tư liệu hấp dẫn liên quan đến trận đấu sắp xảy ra cũng như tất
cả những gì dính dáng đến thể thao, và nhất là bóng đá. Ðó là chưa kể đến những
lợi ích thiết thực khác: trong tay người này nó trở thành cái quạt, trên đầu
người kia thì nó là cái nón...

Mọi người vừa đọc báo vừa bật lên những lời xuýt xoa, bình
phẩm.

- Chết cha rồi, trận này hậu vệ Phúc không đá! Kiểu này thì
hàng phòng ngự đội Cảng yếu rồi! - Một giọng đau khổ kêu lên.

- Trời ơi, tập dợt gì mà tới chấn thương lận nè! Trời hại
thiệt! - Một giọng khác tiếp theo, cũng thiểu não không kém.

- Sao trận này Hải Quan để Ðức đá chỗ  của Thành, kỳ vậy nè?

- Nghe nói trung phong Thành bận tập huấn gì đó mà.

- Trời ơi, kiểu này thì ai làm bàn!

Anh em thằng Tân cũng đang say sưa theo dõi những tin tức
của đội Cảng Sài Gòn, quên hết mọi chuyện chung quanh.

Chỉ có Hùng bụi là thờ ơ với mọi sinh hoạt báo chí. Trong
lúc mọi người đang thi nhau chúi mũi vô những dòng chữ in thì nó ngồi ngắm
những khán giả đi trể đang hối hả tìm chỗ ngồi, tò mò tìm coi có đứa bạn nào
quen trong đó không.

Nhìn người ta chán, nó nhìn xuống sân cỏ, ao ước một ngày
nào sẽ được bay nhảy trên đó và thi thố những cú sút tuyệt vời trước mấy mươi
ngàn khán giả. Rồi giấc mơ dẫn nó đi xa hơn. Nó hình dung ra nó đứng trong đội
hình đội tuyển quốc gia và đang chơi trên một sân cỏ quốc tế xa lạ trong kỳ
tranh giải vô địch thế giới năm 1990, giữa sự hoan hô cuồng nhiệt của khán giả
ngoại quốc. Thiên đường mơ ước vốn là nơi quanh năm để ngỏ, vào cửa tự do, không
tốn tiền, nên Hùng bụi mặc sức phóng trí tưởng tượng bay xa thật xa. Nó sắp sửa
nghĩ tới giải tranh cúp bóng đá liên hành tinh thì thằng Tân đột ngột phá bĩnh:

- Mày đọc không? Có cả đội hình hai đội đây nè!

Tân chìa tờ báo qua nhưng Hùng bụi vội vã đẩy trở lại:

- Tao không coi đâu! Ðọc báo mỏi mắt thấy mồ!

Còn mười lăm phút nữa là đúng ba giờ rưỡi. Trọng tài dẫn hai
đội Hải Quan và Cảng Sài Gòn ra chào khán giả và khởi động trước khi vào trận.
Minh Mông Cổ đã bán hết chồng báo và trở lại ngồi cạnh Hùng bụi, tán dóc.

Ba giờ kém mười.

Rồi ba giờ kém năm. Kim đồng hồ trên khán đài D lặng lẽ
nhích từng bước. Hai đội đã dàn xong đội hình. Trọng tài chính và hai giám biên
đã ở vào vị trí cần thiết.

Ba giờ kém một phút. Rồi nửa phút. Một giây. Rồi nửa giây.

- Te, te, t... e...
e...

Còi trọng tài ré lên.

Ðức đá cho Liêm, Liêm chuyền về cho Thanh Dũng, Thanh Dũng
tạt bóng lên góc mặt. Minh nhí nhận được bóng, dẫn lên. Ðội Hải Quan triển khai
đợt tấn công đầu tiên.

Lúc này, trên các mặt khán đài, không một người hé miệng.
Khối âm thanh huyên náo khi nãy như đột ngột rơi xuống một vực sâu bí mật.
Những đứa trẻ bán thuốc lá, cóc ổi, trà đá, đậu phụng, cà rem cây mới vừa rồi
còn là trung tâm thu hút đông đảo khán giả thì bây giờ lại bị chính các khách
hàng của mình xua đuổi thẳng cánh nếu tụi nó dại dột lượn qua lượn lại trên các
bậc cấp che mắt mọi người.

Nhưng sự im lặng ở sân vận động cũng giống như sự im lặng
của núi lửa. Nó sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Tân đang ở trong tình trạng căng thẳng tột độ. Dưới sân, đội
Hải Quan đang chiếm ưu thế và áp đảo đối phương liên tục.

Lại một đợt tấn công mới do trung vệ Hằng khởi xướng từ giữa
sân. Qua hai, ba đường chuyền, bóng đến chân Minh nhí. Minh nhí lừa bóng tới
sát đường biên cuối sân, bấm bổng vô giửa. Tình thế mười phần nguy hiểm. Trung
phong Ðức nhảy đánh đầu. Hụt. Bóng đến chân tiền đạo Liêm. Không chần chờ, Liêm
co giò quất thẳng cẳng vô trái bóng. Một cú sút cách khung thành bảy mét, Lép
I-a-sin cũng đừng hòng đỡ nổi. Thủ môn Hoàng của đội Cảng nếu có tung người lên
cũng chỉ để các phóng viên chụp hình mà thôi. Tân nghe tim mình thót lại. Nó
nhắm mắt để khỏi chứng kiến cảnh tượng đau lòng đứt ruột đó.

Nhưng bàn thắng không thành. Hình như mũi giày bị vướng cỏ
nên cú sút của Liêm trở thành quá nhẹ. Trái bóng lăn từ từ vô tay thủ môn. Khán
giả ồn lên như cái chợ. Những tiếng thở phào xen lẫn những tiếng la giận dữ.

Ông già che dù đen ôm mặt:

- Trời ơi, Liêm
ơi là Liêm!

Anh Sáu liếc nhìn
ông ta với vẻ thông cảm. Dù sao ông già vẫn còn biết tôn trọng những cầu thủ
của mình. Có những khán giả khác, vì tức tối mà đâm ra xỉ vả, nguyền rủa “gà
nhà” của mình bằng đủ mọi lời lẽ nặng nề nhất.

Trận đấu vẫn tiếp
tục. Phát, tiền đạo cánh phải của Cảng Sài Gòn đem bóng xuống. Sau cơn sóng
gió, các cầu thủ đội Cảng ổn định đội hình, bắt đầu phản công. Phát và Hồ Thủy
bật tường với nhau thật nhuyễn. Hàng phòng ngự Hải Quan lúng túng thấy rõ. Qua
khe hở giữa cặp trung vệ đối phương, Hồ Thủy mở một đường bóng thật vừa tầm cho
trung phong Thòn ngay vạch mười sáu mét năm mươi.

- Vô! Vô!

Trên khán đài,
các cổ động viên của đội Cảng vỗ tay hò hét.

Nhưng trong khi
Thòn chần chờ chưa kịp sút thì một hậu vệ Hải Quan đã xoạc cẳng phá bóng. Thòn
té sấp xuống sân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3