Chiều - 17. Khi thương

17. Khi thương

Khi em nói với anh là “Em yêu anh”, anh tin rằng
điều đó là sự thật. Nhưng anh biết ngay sau lời yêu đó một giây, tình
yêu trong em đã khác. Có thể là yêu nhiều hơn, cũng có thể là ít đi, và
cứ thế, mỗi một giây trái tim lại đập những nhịp khác nhau. Yêu không
bao giờ là vĩnh cửu, cảm giác cũng thay đổi nhanh, trong từng khoảnh
khắc, với từng người.

Nhưng khi thương…

Là khi mà ba mẹ anh
có thể sống với nhau đến ngần này tuổi. Tình cảm đó không thể gọi là yêu
nữa, vì nó không say đắm, không mong nhớ và cuồng nhiệt như lúc ban
đầu. Vậy mà anh thấy điều đó thiêng liêng hơn bất cứ tình yêu nào.


khi một tình yêu chấm dứt. Ta vẫn nhìn về người đó với tất cả sự quan
tâm vốn có. Không nói xấu, không hằn học. Ta muốn người đó khi không có
ta vẫn vui, muốn những điều tốt đẹp đã có không bao giờ mất đi, và muốn
bên cạnh chia sẻ nhưng không còn mong chiếm hữu. Điều đó thiêng liêng
hơn một tình yêu kết thúc trong ám ảnh và dằn vặt nhau.

Là khi vỗ
đồm độp vào vai bạn thân bảo: “Cấm mày buồn nữa! Tao không rảnh để ngồi
nghe đâu nha!”. Nhưng bụng bảo dạ phải kìm lòng không khóc theo nó.


người đã đi xa, nhưng có dịp chắn chắn sẽ quay về khu phố cũ. Bồi hồi
nhận ra mình đang mất đi những gì trong hiện tại, vì đã lỡ giam lỏng quá
khứ, nên day dứt sẽ trôi mãi đến tương lai.

Là không ngừng cho
bản thân cơ hội để thứ tha. Trong mọi chuyện, không có lỗi lầm nào chỉ
từ một phía. Cái lỗi lớn nhất của bản thân là tạo điều kiện cho người ta
có lỗi với mình.

Khoảng cách giữa yêu và thương ngỡ là mong manh
nhưng rất rành mạch. Cái nào cao hơn cái nào, tự bản thân người ta qua
trải nghiệm sẽ hiểu thấu. Chỉ biết rằng, thương ai đó rõ ràng là một cái
nợ. Mà để trả hết cái nợ này, một cuộc đời là chưa đủ…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3