Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 1) - Chương 12 phần 2

Cecilia liếc nhìn về phía phòng ngủ và bức ảnh duy nhất của
Allison. Đó là bức ảnh tồi tệ được chụp ngay sau khi con gái cô chào
đời. Allison quá nhỏ, da dẻ vàng vọt. Bệnh viện đã gắn chiếc nơ nhỏ màu
hồng lên tóc cô bé và ai đó đã chớp được hình ảnh ấy. Đó là một kỷ niệm
duy nhất về Allison mà cô có được, và cô trân trọng nó.

Cathy bối rối mở to mắt và nói. “Mình biết cậu hiểu”.

“Ồ, mình hiểu chứ”.

Họ ôm nhau thật chặt. Chiếc khăn tắm ẩm ướt trượt xuống sàn nhà, và Cathy vùi mặt vào vai Cecilia.

“Mình hình dung điều gì sẽ xảy ra khi con tàu George Washington trở lại để sửa chữa”.

Cecilia
cảm thấy mình thật may mắn khi không bị sảy thai ngay như tlước đây cô
đã dự đoán. “Cậu không định nói cho Andrew đấy chứ?”.

Cathy cau
mày. “Sẽ chỉ làm anh ấy lo lắng mà thôi. Anh ấy đang ở cách xa nửa vòng
trái đất và có biết thì cũng chẳng làm được gì”

“Cậu muốn có con chứ?”.

Cathy
gật đầu, nhưng sự thừa nhận dường như làm cô đau đớn. “Hơn bất cứ thứ
gì. Andrew cũng vậy. Khi mình sảy thai lần đầu tiên, chúng mình đã rất
buồn, đến lần thứ hai, cả hai chúng mình đều tuyệt vọng. Mình không thể
tưởng tượng được sẽ thế nào nếu mình sảy hai lần này nữa…”.

“Các bác sĩ đã nói gì?”.

“Mọi thứ đều bình thường và khỏe mạnh, nhưng lần trước họ cũng nói thế”.

“Nhưng có lý do về mặt sức khỏe nào dẫn đến việc sảy thai không?”.

“Không có. Đó là điều làm nản lòng bọn mình. Họ không tìm thấy bất cứ yếu tố nào bất thường”.

“Ôi Cathy...”. Cecilia không biết nói gì để bạn mình vơi nước mắt.

“Không
ai có thể tìm thấy lý do. Đã hai lần rồi, lần nào mình cũng không thể
giữ cái thai quá ba tháng”. Cô cắn nhẹ môi dưới. “Mình đang ở tuần thứ
chín và mình cảm thấy rất sợ”. Như thể bất chợt bị lạnh, Cathy gập tay
ôm lấy người thật chặt. “Mình biết nghe có vẻ rất vô lý, nhưng ngay khi
phát hiện rằng lại có bầu, thực sự mình xem như thế là hết”.

Cecilia không nói gì. Cathy cần tin vào chính bản thân mình, và đây không phải là lúc để phán xét hay tranh luận.

“Mình
giữ suy nghĩ thà mình mất đứa bé sớm còn hơn nuôi hy vọng. Còn giờ đây
mình nhận ra suy nghĩ thế thật lố bịch”. Cô cố gắng thở thật sâu.

“Không
ai khác biết mình đang mang bầu, thậm chí cả bố mẹ mình. Mình muốn để
đến tháng thứ tư mới cho mọi người biết... nếu mình giữ được đến lúc
đó”.

Cecilia có thể hiểu nỗi sợ hãi và sự hoài nghi của bạn mình.

Cathy
không muốn làm tan vỡ hy vọng của riêng cô mà cả chồng cô, và cả gia
đình cô nữa. Cecilia hiểu gánh nặng ấy thật khó khăn và nếu không chia
sẻ được với ai, gánh nặng ấy càng trở nên khủng khiếp.

“Mình không
thể đảm bảo với cậu rằng lần mang thai này sẽ khác hai lần mang thai
trước”, Cecilia nói rất nghiêm trang và tiếp tục chăm chú nhìn Cathy.
“Không một ai biết tương lai sẽ mang tới điều gì. Nhưng mình có thể hứa
chắc chắn rằng dù bất cứ việc gì xảy ra, mình cũng sẽ ở bên cậu”.

“Ôi
Cecilia, cậu không biết điều đó có ý nghĩa lớn lao như thế nào với mình
đâu”. Cathy dùng các ngón tay của mình cọ cọ vào cằm. “Mình rất dễ xúc
động khi mang bầu”.

Cecilia cười chua xót. “Cậu và mình đều thế”.

Mấy
tháng đầu mang thai Allison, cô đã khóc than cho những lý do vớ vẩn
nhất. Một đoạn phim quảng cáo tình cảm cũng có thể làm cô rơi lệ đến mức
ướt cả khăn tay. Thỉnh thoảng tình trạng đó kéo dài nhiều giờ đồng hồ.

Cathy nắm lấy tay Cecilia. “Cậu cũng sợ sinh con lần nữa phải không?”

Suy nghĩ ấy khiến Cecilia cảm thấy sợ hãi khủng khiếp.

“Mình...
không sợ. Ian biết mình cảm thấy như thế nào”, Cecilia dừng lại một
chút để thổ lộ đây là một trong số những lý do đẩy cô tới việc ly dị.

“Phải có thêm thời gian”, Cathy khuyên cô và một lần nữa họ lại ôm lấy nhau. “Trời ơi”, cô kêu lên và cố nở một nụ cười.

“Tóc của mình khô thật rồi”.

Chộp lấy chiếc móc bằng nhựa, Cecilia cầm lên và nói. “Mình chuẩn bị tra tấn cậu đây”.

“Nhớ rằng sau đó đến lượt mình đấy”.

Buổi
chiều trôi qua trong tiếng cười rộn rã, với những câu truyện tán gẫu và
bỏng ngô, và đến lúc Cathy về, Cecilia tuy mệt nhưng rất vui vẻ thoải
mái. Thế là cô đã làm được mái tóc với những lọn vàng. Nhưng quan trọng
hơn nữa là mối quan hệ bạn bè giữa họ đã trở nên khăng khít và gắn bó
hơn vì những gì Cathy chia sẻ. Cecilia hiểu tại sao Cathy giãi bày tâm
sự với mình. Cathy biết rằng, trong tất cả những người phụ nữ của nhóm
họ, Cecilia là người duy nhất có thể thấu hiểu nỗi đau đớn khi mất một
đứa con.

Đứa con chưa ra đời của Cathy đã chiếm trọn trái tim cô.

Tối
đó, lúc chuẩn bị đi ngủ, Cecilia nhìn chằm chằm vào tấm ảnh duy nhất
chụp Allison. Bó hoa cưới đã khô được cô tạo thành hình một trái tim.

“Đó là của bố con tặng mẹ”, cô thì thầm với con gái.

Sau đó vì cảm thấy mệt mỏi và đau nhói nơi trái tim, Cecilia với lấy một tập giấy cùng một cây bút.

Ngày 16 tháng 5

Anh Ian yêu dấu, Em sẽ không gửi thư cho anh nữa. Có lẽ lúc này em cũng không nên viết.

Cho
đến giờ chưa có gì thay đổi, và sau này cũng thế. Em nhận thấy hình
bóng anh vẫn còn đang ở trong tâm trí em và em hi vọng chí ít chúng ta
sẽ có thể làm bạn của nhau.

Ngày hôm nay em và Cathy
Lackey ở bên nhau suốt. Anh đừng nói với anh Andrew rằng do em mà một
phần tóc của vợ anh ấy đã được nhuộm vàng nhé.

Trong lúc ở
đây, Cathy nói có tàu George Washington sẽ cập bến ở cảng Sydney. Anh
luôn bảo sẽ có lần anh được nhìn thấy chòm sao Chữ Thập Phương Nam.
Chẳng phải đúng như mong đợi của anh sao? Thật khó tin. Em sẽ thôi học.
Vì thực tế em không thấy lợi ích của việc đeo đuổi các môn học này.

Với
tốc độ hai môn một kỳ, em phải mất một trăm năm mới lấy được tấm bằng,
nhưng rồi em nhận thấy có lấy được bằng gì thì cũng chẳng giải quyết
được việc gì. Em thích đi học, thầy Cavanaugh nói kiến thức chẳng bao
giờ là thừa.

Em rất quý thầy Cavanaugh. Em ước sao bố
mình là người giống như thầy, mặc dù phải thừa nhận Bobby đã cố gắng.
Thật sự là ông đã rất cố gắng. Khi nhận được những bông hoa nhân dịp kỷ
niệm một năm ngày cưới, em đã khóc, bố vỗ vỗ lưng em - rồi bỏ đi chỗ
khác. Ôi… Nhưng sau đó ông thú nhận rằng hàng năm, cứ đến ngày ly dị của
mình, ông lại uống rượu. Em nghĩ điều đó cũng đã phần nào an ủi được
em. Thật kỳ lạ, thực tế đúng là như vậy. Bức thư này không phải là dài
và em không chắc mình có gửi nó đi hay không. Em muốn cảm ơn anh về bó
hoa và muốn nói với anh rằng: Chúng mình một năm ngày cưới.

Chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh.

Cecilia.

Ngày 26 tháng 5

Cecilia yêu dấu,

Hiếm
khi nào anh thấy vui như thế lúc mở hộp thư sáng nay. Anh đã nghĩ sẽ
không còn nhận được tin của em. Anh Andrew bảo anh rằng mọi người ở tận
tầng dưới cùng cũng nghe thấy tiếng anh hét. Cảm ơn anh, cảm ơn em và
một lần nữa cảm ơn em vì đã gửi lá thư đó. Em không biết anh khao khát
được nhận thư em đến mức nào đâu. Anh rất mừng khi biết bó hoa đã tới
tay em. Mừng kỷ niệm một năm ngày cưới, em yêu. Đã một năm trôi qua rồi,
phải không? Từ bây giờ trở đi, mọi việc sẽ tốt đẹp hơn. Em cũng cảm
thấy thế, đúng không?

Anh đã thấy chòm sao Chữ Thập
Phương Nam, và đúng là anh thấy xúc động hơn mình tưởng. Cảm giác đó chỉ
có thể khác đi nếu em ở bên cạnh anh lúc đó. Anh không thể viết nhiều
vì năm phút nữa anh phải làm nhiệm vụ mà anh thì lại muốn gửi bức thư
này càng sớm càng tốt.

Còn một điều nữa anh muốn nói với
em. Em có nói bố em uống rượu vào ngày ly dị hằng năm. Rõ ràng ông rất
hối hận. Đừng mắc sai lầm giống như ông nhé, Cecilia. Chúng mình cần có
nhau. Anh yêu em. Không có gì chúng mình không thể vượt qua. Không một
chuyện gì hết. Em hãy nhớ nhé.

Ian.

“Có tin gì
không ạ?”. Kelly hỏi đầy hi vọng lúc bước vào chỗ ngồi ở nhà hàng
Pancake Palace. Nhà hàng này rất được người dân địa phương ưa chuộng, ở
đấy có rất nhiều món ăn và lại rất ngon. Vào các sáng chủ nhật, dòng
người đặt bàn kéo dài ra đến tận cửa. Con gái của Grace đã gọi điện cho
mẹ từ trong tuần và họ thỏa thuận gặp nhau vào thứ Sáu sau giờ làm. Vì
chẳng có lý do gì phải vội về, Grace thoải mái đi ăn tối. Nhưng cô cảm
thấy nóng ruột muốn nhanh chóng về ngôi nhà trên đường Rosewood. Đó chỉ
là một thói quen, cô khẳng định. Thói quen của ba mươi lăm năm. “Có tin
gì về bố không mẹ”, Kelly hỏi.

“Không có tin gì mới con ạ”, Grace đáp.

“Mẹ, bố không thể biến mất khỏi trái đất. Hắn phải có người biết điều gì chứ”.

Nếu
đúng thế, thì hình như chẳng một ai buồn thông báo cho Grace. Nhưng có
một điều Grace là biết chắc là cô không thể thuê Roy McAfee them nữa.
Anh ta đã gợi ý sẽ giúp cô lần ra dấu vết của người chồng mất tích,
nhưng Grace đã rơi vào tình trạng bế tắc. Chán nản và thất bại, cô không
muốn cố gắng nữa.

Thậm chí nếu xác định được chỗ ở của Dan, thì cô có thể nói gì đây? Cô không thể van xin anh trở về.

Bồi bàn mang thực đơn ra, và Grace chọn món sa-lát cùng cà-phê, còn Kelly gọi bánh xăng-uych kẹp thịt gà cùng một cốc sữa.

“Tại
sao bố lại hành động như thế?”. Kelly hỏi, cô đã hỏi câu hỏi ấy cả chục
lần. Nếu Grace biết câu trả lời, chị đã không phải nghe những giọng nói
ám ảnh vang lên trong đầu. Ngoài cảm xúc của chính mình, chị còn phải
quan tâm đến cảm xúc của những đứa con. Maryellen đã phản ứng cùng với
sự giận dữ, oán hận. Kelly còn bị tổn thương hơn, cô là đứa con gần gũi
với bố nhất. Thậm chí hồi nhỏ, Kelly còn theo Dan đi khắp nơi, đến tuổi
thiếu niên, cô và Grace lien tục xung dột. Nhưng ngay cả lúc bất hòa,
Kelly cũng vẫn ít khi mâu thuẫn với bố. Grace đợi đến khi cả hai ăn xong
rồi mới đề cập đến chủ đề chị muốn bàn bạc.

“Bố con bỏ đi đến nay đã được sáu tuần”.

“Con biết”, Kelly nói vẻ bực tức. “Mẹ, con rất lo cho bố”.

“Mẹ
cũng thế”. Grace nói, mặc dù chị còn lo lắng hơn vì không biết sẽ phải
làm gì nếu tìm thấy chồng. “Mẹ muốn con biết mẹ đã gặp luật sư”.

Kelly nhìn mẹ chằm chằm vẻ không hiểu. “Một luật sư có thể giúp tìm bố ư?”

“Không. Mẹ đã quyết định nộp đơn xin ly dị”.

Kelly
với cốc nước. Cô bé nhấp một ngụm và Grace có thể thấy con gái đang cố
hết sức giữ bình tĩnh. “Mẹ, đừng! Xin mẹ đừng làm thế! Bố sẽ trở về. Con
biết thế, và khi bố về, chúng ta sẽ biết chuyện gì đã xảy ra. Chuyện bố
bỏ đi như thế ắt hẳn có lý do chính đáng”.

“Mẹ làm điều này không phải để trừng phạt bố con. Đó là vì những lý do pháp lý”.

“Những lý do pháp lý?”, Kelly nhíu mày lặp lại.


cho con gái biết về yêu cầu phải hủy mọi thẻ tín dụng của hai người và
trách nhiệm của chị với một nửa số nợ của chồng. Điều Grace không nhắc
tới là Dan đã dùng thẻ tín dụng để mua một chiếc nhẫn cho người đàn bà
khác. Mỗi lần nghĩ đến việc chồng làm, hơn thế anh còn biết chắc là chị
sẽ phát hiện ra khoản thanh toán này, chị luôn trào nước mắt và gần như
suy sụp.

“Mẹ vẫn nghĩ bố có người tình phải không ạ?”

Grace
nghe thấy sự phản đối trong giọng nói của con gái. Cô muốn bảo vệ các
con, muốn giấu chúng sự thật, nhưng điều này với cô thật quá sức. Dan
không quan tâm đến việc bảo vệ chị. Anh đã nhạo báng chị, để chị phải
suy đoán và bối rối.

“Mẹ không được nghĩ bố có người khác”, Kelly khăng khăng.

“Đó
chính xác là điều mẹ nghĩ”, Grace nói, không hề xin lỗi. “Mọi chuyện đã
xảy ra khiến mẹ tin rằng ông ấy có người đàn bà thứ hai”.

Kelly lắc đầu mạnh đến nỗi chiếc hoa tai văng sang bên kia bàn. “Không phải”.

“Mẹ
cũng không muốn tin”, Grace nhẹ nhàng nói lúc Kelly nhặt chiếc hoa tai
lên. “Con nghĩ mẹ sung sướng khi nói với con rằng mẹ đang tìm cách ly dị
chắc? Mẹ và bố con đã lấy nhau được ba mươi lăm năm. Đây không phải là
quyết định dễ dàng với mẹ”.

“Từ từ đã mẹ”, Kelly van xin.

“Để
làm gì?”. Để nhẵn túi ư? Dan chồng chất các khoản nợ, và như chị đã
giải thích, về mặt pháp luật, chị sẽ phải gánh một nửa các khoản nợ ấy.
Cuộc ly dị sẽ giúp chị thoát khỏi tình trạng này.

“Mẹ hãy chờ cho tới khi đứa bé chào đời”, Kelly thì thầm, giọng lạc hẳn di.

“Ôi, Kelly”.

“Chị Maryellen có biết mẹ muốn ly dị bố không?”

“Tuần
trước mẹ đã nói chuyện với nó”. Grace không nói cho Kelly biết chính vì
lý do này. Cho dù Dan có làm gì nên tội, Kelly sẽ đều tha thứ cho anh.

“Đứa bé chẳng liên quan gì đến chuyện ly dị cả”, Grace quả quyết. “Không liên quan gì hết”.

Đôi mắt xanh rất đẹp của Kelly chứa chan nước mắt.

“Mẹ hãy cho bố thêm thời gian. Mới chỉ có sáu tuần mà”.

Sáu
tuần quái quỷ. Sáu tuần dài nhất trong cuộc đời Grace, Kelly rõ ràng
không hiểu sự biến mất của Dan đã làm Grace phải khổ sở thế nào. Chị
thấy xuất hiện trước mọi người thật không dễ dàng. Chị rất khó nở nụ
cười với các độc giả khi cuộc đời cô đã mất đi một nửa. Grace thường bắt
gặp ánh mắt thương hại của họ. Chị nghe thấy tiếng họ xì xào và biết họ
đang nói về mình.

“Đứa bé này xứng đáng có một gia đình đầy đủ”, Kelly nói một cách bướng bỉnh.

Grace
không biết liệu có ích gì không nếu chị nói thẳng ra chị không phải là
người đã chia rẽ gia đình này. Dan đã bước ra khỏi cuộc đời chị, chứ
không phải là chị, Dan không còn ở bên chị nữa.

Rồi như thể đang đợi để nói ra điều quyết định cuối cùng, Kelly lục trong ví ra một tấm ảnh sáng bóng được cuộn lại.

“Cái gì thế? Grace hỏi.

“Ảnh của cháu ngoại mẹ”.

Tim Grace bắt đầu đập nhanh hơn. “Con đã siêu âm?”.

Kelly gật đầu. “Đây là cháu ngoại của mẹ, mẹ ạ”.

Kỹ
thuật này chưa xuất hiện hồi Grace mang thai các con gái. Cô quan sát
các đường ngang dọc, xiên, thẳng và không thể xác định được hình dáng
của đứa bé.

“Ôi, lạy Chúa tôi”, Grace thì thầm, ngạc nhiên trước tấm hình.

“Đó cũng là cháu ngoại của bố”, Kelly nói.

Trái tim Grace quặn thắt.

“Hãy nói với con rằng mẹ sẽ chờ cháu ngoại ra đời rồi mới nộp đơn ly dị”

“Kelly...”.

Grace thở dài. “Thôi được, nhưng ngay sau khi đứa trẻ chào đời thôi nhé. Đồng ý không?”.

Kelly nhìn mẹ, mỉm cười vui sướng. “Đồng ý”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3