Couple 50 - Chương 01 part 4
Chương I - Phần 3
Trường Đại học Tinh Hoa
buổi hoàng hôn vừa yên bình vừa đáng yêu, nhà hàng Top nổi tiếng đã bật đèn
sáng trưng. Không gian rộng lớn, cánh cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt,
tấm rèm cửa bằng lông thiên nga màu tím khiến cả phòng ăn chìm trong một không
khí ẩm thực ngọt ngào và lãng mạn.
- Thưa các bạn học sinh. Chào mừng các bạn đến với Đại học Tinh Hoa! Tôi là chủ
nhiệm của các bạn, các bạn có thể gọi tôi là sir Chung. Hôm nay, chúng tôi tổ
chức buổi tiệc chào mừng rất thịnh soạn cho các bạn, hy vọng rằng mỗi người
trong các bạn đều có một buổi tối thật vui vẻ.
Một người đàn ông trung niên đeo kính, khí chất nho nhã hào hứng với màn mở đầu
của mình.
Giọng nói vừa kết thúc, ting ting… tang tang…
Cả phòng ăn phút chốc vang lên những âm thanh lộn xộn, các học sinh đều đắm mình
trong hương vị tuyệt hảo của các món ăn ngon, đương nhiên trong đó cũng bao gồm
cả tôi!
Ngồi trước bàn thức ăn thịnh soạn, tôi hoàn toàn quên hết những gì mình từng
nói với Tô Hựu Tuệ, giảm béo là sự nghiệp cả đời của phụ nữ.
Chính vào lúc tôi đang vô tư ăn uống rất ngon lành thì một giọng nói dễ chịu
vang lên bên cạnh.
- Chào bạn.
Tôi quay đầu lại, một màu vàng hoàng kim quen thuộc đập vào mắt tôi.
Một chàng trai anh tuấn đang tươi cười đứng sau lưng tôi, một tay cầm chiếc đĩa
bạc, hơi cúi người, tư thế vô cùng nho nhã, đưa chiếc đĩa cho tôi, trên đó là
một hai ly sâm-panh sóng sánh sắc vàng tuyệt đẹp.
- A! Là bạn sao? – Nhìn vào đôi mắt màu xám nhạt trước mặt, tôi vui mừng, mắt
sáng lên, – Bạn chính là người trên máy bay…
- Ha ha, không ngờ sau lần gặp gỡ tình cờ trên máy bay, chúng ta lại có thể gặp
lại trong ngôi trường Tinh Hoa xinh đẹp này, mình cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Giọng nói dễ chịu và dịu dàng của chàng trai khiến tôi như muốn bay lên, bất
giác suy nghĩ lại trở về với lúc đó.
Gã “thiếu gia” đó hống hách quá phải không? Thực ra bạn có thể ngủ hoặc ngắm
cảnh.
Nếu không phải là chàng trai đó thì chắc chuyến bay này là chuyến bay tồi tệ
nhất trong đời tôi.
Tôi nhìn anh, hơi ngẩn ngơ, nhưng bỗng dưng lại nghĩ ra cái gì đó, ngượng ngùng
nói:
- Đúng rồi, cái che mắt của bạn, mình…
Cho tới lúc xuống máy bay rồi tôi mới nhớ ra là mình chưa trả cái che mắt cho
anh ta. Nhưng tôi vẫn cất giữ nó rất cẩn thận. Bởi vì đó là hồi ức duy nhất
khiến tôi cảm thấy được an ủi trong chuyến bay tồi tệ này.
Không ngờ tôi lại được gặp anh lần nữa trong nhà ăn này, quả thật là bất ngờ!
- Ha ha, cái che mắt đó coi như là món quà đầu tiên mình tặng bạn đi.
Anh còn chưa chờ tôi nói hết đã dịu dàng cười nói:
- Mình vẫn còn chưa chính thức giới thiệu về bản thân. Mình tên là Kỷ Minh.
Nói xong, anh hơi nâng ly rượu lên hướng về phía tôi.
Ánh mắt màu xám nhạt của Kỷ Minh sáng lên như mặt hồ dưới ánh trăng, giọng nói
của anh như một dạ khúc trong mơ, tôi thấy người mình như tan ra, nở một nụ
cười e ấp, ngón cái và ngón giữa nâng ly rượu lên, khẽ cụng nhẹ vào ly của Kỷ
Minh, sau đó khẽ nhấp một ngụm.
Vị ngọt xen lẫn vị chát của sâm-panh tan ra trên đầu lưỡi, khiến trái tim tôi
thêm rung động.
Tôi vui vẻ tự giới thiệu:
- Chào bạn, mình tên là Bạch Tô Cơ!
- Ha ha ha, “gà chay” đi với “gà gáy” (Chú thích: Trong tiếng Trung, từ “gà
chay” và từ “Tô Cơ”, từ “gà gáy” và từ “Kỷ Minh” có cách phát âm giống nhau),
hai người đúng là một đôi trời sinh! – Đúng vào lúc tôi đang chìm đắm trong vị
ngọt tuyệt vời của sâm-panh thì một giọng nói như âm hồn bất tán vang lên, phá
vỡ mọi điều tuyệt diệu.
- An Vũ Phong?
Nghe thấy giọng nói như có nam châm đó, tôi chỉ cảm thấy một khoảng trống sau
lưng mình dường như tối đi.
Lại là hắn.
Hắn hại tôi bẽ mặt trước mọi người không nói làm gì, bây giờ còn bỉ ổi tới mức
nghe lén người khác nói chuyện. Bây giờ hắn còn mặt mũi đi tới đây sao?
Tôi nhìn nụ cười gian tà trên mặt hắn, khẽ hừ lạnh một tiếng, giả vờ như không
nhìn thấy gì.
- An Vũ Phong, chào cậu.
Nhưng Kỷ Minh thì vẫn giữ được phong độ của một người đàn ông như ban nãy, nở
một nụ cười hiền lành:
- Nếu mọi người đều có duyên gặp nhau ở đây thì để tôi mời cậu một ly nhé.
Nói xong, Kỷ Minh gật đầu chào An Vũ Phong rồi đưa ly rượu sâm-panh cho hắn.
Trong phút chốc, hai anh chàng đẹp trai đứng nhìn nhau. Hai luồng ánh sáng từ
mắt họ phát ra, tạo thành một cuộc chiến đấu vô hình trong không trung, thu hút
ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh, phòng ăn vốn dĩ chìm trong không khí
ồn ào, huyên náo, bỗng dưng đông cứng lại.
An Vũ Phong không hề động đậy, vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. Anh ta không đưa tay
ra đón ly rượu, chỉ hất cằm lên, uy phong nhìn vào Kỷ Minh, ngay cả tôi cũng có
thể cảm thấy sức nặng to lớn trong đôi mắt đó.
Nhưng Kỷ Minh vẫn không hề lùi bước, vẫn giữ nguyên tư thế “mời rượu”, ngay cả
nụ cười trên khuôn mặt cũng không hề thay đổi.
Kỷ Minh, anh thật tuyệt!
Bỗng dưng, An Vũ Phong khẽ mỉm cười, nhận ly rượu trong tay Kỷ Minh, uống một
hơi hết sạch.
Anh ta tiện tay đặt ly rượu lên bàn ăn, không thèm nhìn thêm lần nữa, cười nói:
- Kỷ Minh? Cậu đúng là một người thú vị…
Hừ! Vô duyên! Lại bắt đầu ra dáng rồi!
Hắn tưởng hắn là ai, Thượng đế sao?
- Kỷ Minh, kệ hắn ta! – Tôi lườm An Vũ Phong một cái, kéo cánh tay Kỷ Minh, –
Chúng ta đi thôi.
- Ha ha ha… Bạch Tô Cơ, cô bất lịch sự quá đấy! Lẽ nào Học viện Thời trang
Thiên Trạch dạy cô như vậy sao? Mẹ cô, hiệu trưởng Bạch Ngưng của trường Trung
học Minh Dương cũng dạy cô như vậy sao?
Không ngờ An Vũ Phong lại ung dung đút tay vào túi quần, mỉm cười nhìn tôi.
Nghe hắn nói như vậy, tôi khẽ giật mình.
Không ngờ chỉ trong hai lần gặp nhau ngắn ngủi mà gã này đã hiểu về tôi nhiều
như thế.
- Ha ha ha, An Vũ Phong, không hổ dành là một trong ba đại thần của nước
Chanel, độ nhanh nhạy khi điều tra đời tư của người khác có lẽ còn lợi hại hơn
cả chó.
Tôi chu môi, mỉm cười nhìn An Vũ Phong.
- Không phải tại tôi lợi hại, là vì Bạch Tô Cơ nổi tiếng quá, rất nhiều các nam
sinh đều viết tên cô trong nhật ký, hàng ngày cầu nguyện…
An Vũ Phong cố ý không nói mấy từ cuối mà chỉ mỉm cười đểu cáng.
Đồ khua môi múa mép không biết xấu hổ… Mặc dù những lời hắn nói đều là sự thực,
nhưng sao nghe hắn nói lại có cảm giác “không đứng đắn” như thế.
- Xin lỗi, tôi không có thời gian nói chuyện với anh. Xin phép.
Nói xong, tôi cố bắt mình phải bình tĩnh, ngẩng cao đầu nhấc ly rượu lên, kéo
Kỷ Minh bước đi.
- Ha ha ha…
Vừa đi được mấy bước, sau lưng vang lên tràng cười đắc chí của An Vũ Phong.
Không biết vì sao, nghe thấy tiếng cười đểu cáng đó, tôi bỗng có dự cảm không
hay…
Ting ting ting ting ting ting ting ting…
Chuông đồng hồ gõ tám nhịp.
Phòng ăn của trường Đại
học Tinh Hoa đã được thay mới, trên mỗi chiếc bàn dài hình chữ nhật lại được
phủ lên một lớp vải trắng tinh, từng chiếc ghế cao được xếp đặt ngay ngắn, từng
đôi mắt chăm chú nhìn lên sir Chung trên sân khấu, chờ thời khắc quan trọng
nhất tới gần.
- Các em thân mến, chắc rằng mọi người đều đã biết, mỗi lần học sinh trao đổi
tới trường ta đều phải xác định một chủ đề hoạt động! Tất cả các học sinh trao
đổi buộc phải hoàn thành chủ đề này theo suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa người
được điểm cao nhất sẽ giành được một phần thưởng bất ngờ. Từ trước tới nay, đây
luôn là phần thưởng cao quý nhất của Đại học Tinh Hoa.
Giọng nói của sir Chung vang lên trong loa, cuối cùng thầy trịnh trọng
nói:
- Tôi tuyên bố, chủ đề đặc biệt của kỳ này là: Kỳ tích!
Kỳ tích?
Tất cả các học sinh trao đổi đều cúi đầu bàn tán, sau đó rơi vào im lặng.
Lúc này, những lời nói của giáo viên chủ nhiệm ở Học viện Thời trang Thiên
Trạch lại vang lên bên tai tôi. Xem ra muốn yên phận sống hết 100 ngày ở đây
không phải việc đơn giản.
- Bạch Tô Cơ, lần này trường cử em tới Đại học Tinh Hoa để giao lưu, ngoài việc
hy vọng em có thể là một hình tượng tốt để đại diện cho trường, đồng thời còn
yêu cầu em làm tốt công tác tuyên truyền cho trường mình.
- Tuyên truyền? Thưa thầy, em không có hứng thú gì với việc này đâu…
- Vậy sao? Nếu là như vậy thì thầy cũng không muốn ép buộc em. À, tuần trước
hình như em bỏ học hai tiết phải không?
- Sao ạ?
- Hai tiết đó thật khéo là do thầy dạy! Thầy đang nghĩ xem có nên nêu tên của
em với cô giáo nghiêm khắc…
- Chờ đã, thầy chủ nhiệm, em đã là một thành viên của Học viện Thời trang Thiên
Trạch, nay trường đã giao cho em trách nhiệm tuyên truyền, em chắc chắn sẽ tận
tâm tận lực…
- Thưa các bạn, tiếp theo đây sẽ là một tiết mục – buổi họp giao lưu kỳ tích
của học sinh trao đổi.
- Thưa các bạn, thời gian của cuộc trao đổi lần này là hơn ba tháng, tổng cộng
là 100 ngày, trong 100 ngày này, các bạn hy vọng bản thân mình có thể hoàn
thành được kỳ tích gì?
Sir Chung nâng cao âm lượng của giọng nói:
- Hy vọng mọi người đều có thể mở rộng tư duy của mình, không cần quá câu nệ.
Bởi vì chủ đề của chúng ta là “kỳ tích”, do đó, tôi hy vọng mỗi người các em
ngồi ở đây đều có thể tạo ra một kỳ tích!
Giọng nói của sir Chung vừa dứt… Xoẹt…
Một cô gái cao ráo, ánh mắt sắc sảo đứng lên, nói rõ ràng từng tiếng:
- Tôi là Dương Vân tới từ Đại học Tụ Mỹ, tôi muốn thực hiện một bài diễn thuyết
xuất sắc tại Đại học Tinh Hoa để nói với tất cả mọi người rằng thế nào mới là
nghệ thuật chân chính.
- Chào mọi người, tôi là Tô Tiểu Lệ, tôi rất thích quay phim, 100 ngày sau, tôi
sẽ tổ chức một triển lãm cá nhân nho nhỏ.
…
Từng người trong phòng ăn lần lượt đứng lên, xem ra mọi người đều rất nhiệt tình
với hoạt động lần này.
Tôi cau mày, vừa phân tích kỹ càng trí sáng tạo của các bạn, vừa không ngừng
suy nghĩ về bản thân mình.
Hơn ba tháng…
Trong 100 ngày này có bao nhiêu chuyện thú vị nhỉ?
Bạch Tô Cơ tôi nếu đã làm thì phải làm một việc mà người khác không nghĩ ra,
khiến họ phải sửng sốt ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Bỗng dưng trong đầu tôi vang lên tiếng “ting”, mắt tôi sáng lên.
- Mình nghĩ ra rồi, – tôi vỗ tay Kỷ Minh, – mình quyết định thành lập một câu
lạc bộ tình yêu.
- Câu lạc bộ tình yêu? – Kỷ Minh kinh ngạc hỏi tôi, trong mắt anh thoáng chút
nghi hoặc. – Đó là cái gì?
- Câu lạc bộ tình yêu của mình thực chất có thể gọi là một câu lạc bộ bồi dưỡng
khí chất cho mọi người! Đặc biệt là dành cho những bạn nữ tưởng chừng như đã có
tình yêu trong tay nhưng lại để cho tình yêu tuột mất! Mình thề rằng phải giúp
cho tất cả các cô gái đều được chìm đắm trong vị ngọt của tình yêu.
Tôi càng nói càng hưng phấn, hai tay chống hông, mỉm cười đắc ý với Kỷ Minh.
- Bồi dưỡng khí chất?
Mắt Kỷ Minh sáng lên, mỉm cười hiền lành.
- Mình không nói chơi đâu. – Tôi ra sức lắc đầu. Tang tang tang, bỗng dưng
trong đầu tôi như có một luồng điện chạy ngang qua. – Đúng rồi, câu lạc bộ của
mình sẽ có tên là “Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch”.
- Bạn gà chay và bạn gà gáy, cuộc đối thoại của hai bạn quả là khác thường.
Đúng vào lúc tôi đang vô cùng hào hứng thì một giọng nói khó chịu từ đâu vang
tới.
- Là anh sao?
Không biết từ lúc nào, An Vũ Phong đã đứng bên cạnh tôi.
Mái tóc dài của hắn khẽ bay nhẹ, đôi mắt trong vắt lúc này càng thêm sâu, nhìn
tôi chằm chằm.
- Sao, không thể là tôi sao?
An Vũ Phong hơi xòe ngón trỏ tay trái ra, cố ý làm ra vẻ tao nhã.
- Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch… Quả nhiên là một câu lạc bộ đặc biệt và có
tình thương. Làm như vậy vừa có thể giúp các bạn nữ giải quyết những vấn đề hóc
búa trong chuyện tình cảm, hơn nữa chủ yếu nhất là chủ tịch câu lạc bộ còn có
thể truyền thụ kinh nghiệm của mình, tôi tin rằng hiệu quả sẽ rất bất ngờ.
- Cảm ơn.
Mặc dù tôi hiểu ý hắn nói, nhưng chỉ hằn học nhìn hắn chứ không nói lời nào.
- Ồ? – Nụ cười của An Vũ Phong càng sâu hơn, – Bạch Tô Cơ, từ lúc nào cô trở
nên bình tĩnh như vậy?
- Hừ
Tôi ưỡn ngực lên, hất cao cằm:
- Khi đối diện với những gã thích ra vẻ và vô liêm sỉ.
- Ha ha ha…
Nhưng những lời mắng chửi bực bội của tôi chỉ khiến An Vũ Phong cười lớn.
Bỗng dưng hắn đưa tay ra, chỉ vào đầu mình, khẽ nhướng mày lên:
- Bạch Tô Cơ, tôi rất hy vọng cô dẫn dắt đám “Tiểu Bạch” của mình tạo ra cái
gọi là kỳ tích.
Lúc nói tới hai chữ “kỳ tích”, hắn còn cố ý kéo dài và nhấn mạnh hơn.
- Mọi người có suy nghĩ gì về bài diễn thuyết của bạn vừa rồi?
Từ đằng xa vọng lại tiếng của sir Chung. Nhưng ở bên này, lửa giận của tôi đang
bốc lên ngùn ngụt.
Sự bình tĩnh vừa nãy đã biến mất, tôi giận dữ nhìn An Vũ Phong, chì chiết:
- Anh là gã khốn nạn nhất thế giới này.
- Anh là gã khốn nạn nhất thế giới này… khốn nạn nhất… thế giới… này.
Chuyện gì thế này, tại sao giọng nói của tôi lại vang to như vậy?
Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người
tôi, còn một chiếc micro không dây đang được đặt dưới cằm tôi.
- …
Sir Chung nghiêm khắc nhìn tôi, run rẩy rút bàn tay cầm micro về, cuối cùng
chán nản nói:
- Vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn, bây giờ chúng ta cùng nghe bạn Bạch Tô Cơ
nói…
Trời ơi, mất mặt quá!
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, quay lườm An Vũ Phong một cái, rồi mặt dày đứng lên
hướng về phía mọi người.
- Mọi cô gái trên thế giới này đều mơ có một ngày được gặp bạch mã hoàng tử của
riêng mình. Tôi, Bạch Tô Cơ tới từ Học viện Thời trang Thiên Trạch sẽ thành lập
“Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch”, giúp đỡ những bạn đang có giấc mộng tình yêu
được hoàn thành tâm nguyện của mình.
- Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch?
- Giấc mộng tình yêu?
Lời nói của tôi vừa dứt đã dậy lên những tiếng bàn tán xôn xao. Mọi người chụm
đầu vào nhau, sắc mặt để lộ vẻ khó tin.
Sao vậy? Lẽ nào thành lập “Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch” khiến mọi người ngạc
nhiên thế sao?
Chẳng phải chỉ là thành lập một câu lạc bộ thôi sao? Phản ứng của mọi người
hình như là hơi thái quá.
Đúng vào lúc tôi đứng đó một cách khó hiểu…
- E hèm…
Trong loa vang lên tiếng lấy giọng, ngay sau đó giọng của sir Chung vang khắp
căn phòng.
- Bạch Tô Cơ, suy nghĩ của em rất hay, chỉ có điều…
Sắc mặt của sir Chung thoáng cứng lại, nhưng thời nói của thầy còn chưa xong,
đột nhiên, bốp, bốp, bốp…
Từ bên dưới vang lên một tiếng vỗ tay chậm rãi nhưng rõ ràng.
Tôi quay ra nhìn, vẫn là âm hồn không tan An Vũ Phong. Hắn vừa vỗ tay, vừa cười
cười và giơ biểu tượng chữ V về phía tôi.
Rồi tôi thấy An Vũ Phong lại nhướng lông mày lên, khẽ nhếch khóe miệng, đôi mắt
đen láy lại sáng lên nụ cười gian tà, chầm chậm nói:
- Sir Chung, giờ có thể cho em phát biểu không?
- Em… Em An Vũ Phong của nước Chanel?
Sir Chung thoáng giật mình, nhưng rồi đảo mắt nhanh, có phần hơi cung kính:
- Đương nhiên là được, xin mời!
Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy đôi mắt của An Vũ Phong lúc vô tình, lúc
cố ý hướng về phía tôi, khiến tôi không tự chủ được, có chút hoảng loạn.
Tôi quay đầu đi, không muốn phải nhìn mặt hắn, nhưng giọng nói của hắn vẫn vang
tới tai tôi.
- Tôi cảm thấy mục tiêu của bạn Bạch Tô Cơ hoàn toàn không thể thành hiện thực.
Nếu có thể thực hiện, vậy thì chắc chắn có thể được gọi là kỳ tích. Còn tôi… có
thể thành lập Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim để giúp bạn Bạch Tô Cơ hoàn thành
ước mơ của mình, để bạn ấy không cảm thấy hối tiếc.
- An Vũ Phong, anh…
Tôi giận dữ đứng lên, nhưng nụ cười nguy hiểm của An Vũ Phong vẫn điềm tĩnh nở
trên môi, đôi mắt sâu của hắn lại nheo lại theo thói quen, nhìn tôi chăm chú.
Hắn dương dương tự đắc nói:
- Sao hả, bạn Bạch Tô Cơ, bạn thấy không khỏe sao?
Đáng ghét, sao hắn có thể giả tạo như vậy trước chỗ đông người?
- Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?
An Vũ Phong mỉm cười, không lên tiếng nhưng lại nhìn tôi một hồi lâu bằng ánh
mắt sâu và nhiều ý nghĩa.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy nhịp đập của tim mình nhanh lên một cách kỳ lạ.
Vù…
Không biết có cơn gió từ chỗ nào thổi tới, mái tóc dài đen của An Vũ Phong khẽ
bay lên, dường như cơn gió có thể thổi rách khuôn mặt trắng như sữa của hắn.
Mặc dù bây giờ đã là ban đêm, nhưng cả người hắn vẫn tắm trong ánh sáng của màu
vàng rực rỡ…
- A… An Vũ Phong đẹp trai quá.
- Trời ơi! Xin hãy để cho phút giây này dừng lại mãi mãi.
Đám học sinh vừa rồi còn yên lặng, giờ đây như những kẻ điên, say mê tán thưởng
vẻ đẹp của An Vũ Phong, còn An Vũ Phong thì như vị thần chí tôn ngồi trên ngai
cao, dùng giọng nói đầy sức mê hoặc của mình nhẹ nhàng rót vào tai tôi.
- Dựa vào cái này.
- Đáng ghét! Tôi khinh miệt ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, ngạo mạn lên tiếng:
- Hừ! Vậy thì cũng mời anh nhìn xung quanh mình xem.
Vù vù…
Lại một cơn gió lớn thổi qua, cả phòng ăn trong phút chốc như biến thành một
cánh đồng hoang, cây cối xung quanh đều ngả nghiêng theo gió.
Trong ánh sáng mờ mờ…
Tôi chỉ nhìn thấy một đám nam sinh ánh mắt đờ đẫn, người thì nâng ly sâm-panh
trong tay, người thì cắn dở miếng táo, hoặc ngồi phịch trên ghế, nhưng người
nào cũng nuốt nước bọt nhìn về hướng tôi như thể nhìn thấy vị nữ thần tình yêu
trong thần thoại Hy Lạp.
Trong phút chốc, đám con gái si tình và những chàng trai đang nuốt nước bọt ừng
ừng tạo nên một phong cảnh đẹp kỳ quái trong phòng ăn.
- Chờ một chút.
Nhìn thấy không khí trong phòng ăn ngày càng trở nên căng thẳng, tiếng nói vang
vang của sir Chung lại vang lên như tiếng một trọng tài đang cố gắng điều đình
mối quan hệ giữa chúng tôi.
- Suy nghĩ của hai bạn đều rất tuyệt. Có điều tuyên truyền về tình yêu ở trong
trường đại học không phải là một cách làm lý trí lắm! Các học sinh thì nên coi
việc học làm trọng, tôi hy vọng hai em suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, đặt
ra một mục tiêu mới cho mình.
Cái gì?
Tôi đã 18 tuổi, đã thành niên rồi!
Yêu người ta cũng có tội sao?
- Thầy vừa rồi còn nói là không cần câu nệ, thêm vào đó em vẫn nghe nói trường
Tinh Hoa là một trường đại học rất cởi mở, nhưng tình hình hiện tại khiến em
buộc phải nghi ngờ về những lời đồn đại đó.
Tôi nhìn sir Chung, không hề do dự, ngẩng đầu lên và phản bác.
- Còn nữa, thưa sir Chung, lẽ nào khi thầy học đại học không hề gặp phải người
con gái nào mà thầy thích sao?
Thoáng chốc, sắc mặt của sir Chung chuyển sang màu đỏ như gan lợn!
- Nếu phương châm giáo dục của quý trường không đồng nhất như vậy thì năm sau,
Bộ trưởng Bộ giáo dục của nước Chanel có lẽ phải suy nghĩ lại xem có nên tiếp
tục ký công văn trao đổi học sinh với quý trường nữa hay không.
Cái gã giảo hoạt này, dám mượn lời của tôi để tạo thêm áp lực cho sir Chung.
Nhưng trong chốc lát trở thành “đồng minh chiến lược” với An Vũ Phong khiến tôi
có cảm giác kỳ lạ…
Nghĩ tới đây, tôi lại không tự chủ được, nhìn về phía hắn.
An Vũ Phong lúc này tỏ ra vô cùng ngang ngược, có cảm giác như từ người hắn
toát ra một sức mạnh khiến người khác không thể chống lại được.
Mặt sir Chung biến đổi nhanh chóng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng thầy cũng bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên im lặng
nhìn các học sinh trong phòng ăn, trù trừ hồi lâu…
- Ha ha! Những tin đồn về trường Đại học Tinh Hoa là sự thực. – Thầy lấy lại
giọng, gật đầu. – Nhưng tôi nghĩ chắc các em chưa xem qua “Sổ tay câu lạc bộ”
của trường. Tại Đại học Tinh Hoa chỉ được thành lập một câu lạc bộ cùng loại.
Bạch Tô Cơ, An Vũ Phong, có cạnh tranh chắc chắn là một việc không tồi, nhưng
các em như vậy chắc cần phải tiến hành một cuộc thi đấu rất khó khăn rồi.
Sir Chung cố ý kéo dài giọng nói, giây phút đó, tôi hình như nhìn thấy Thiết
Phiến công chúa của Hỏa Diệm Sơn đang hừng hực quạt ngọn lửa nóng về phía mình.
- Thầy yên tâm đi, Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim của em sẽ ngoan ngoãn khiến cho
Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch phải tự động đóng cửa, tới lúc đó chỉ cần có một
câu lạc bộ thôi, chẳng phải là vấn đề sẽ được giải quyết rồi sao?
Hừ! An Vũ Phong, anh đang nói cái gì vậy? Anh tưởng mình là một vị thần sao?
Cảm giác bất an trong lòng đã bị ngọn lửa giận thiêu cháy! Tôi cắn môi, nắm
chặt tay, ngẩng phắt đầu lên, nói rõ ràng từng tiếng một.
- Sir Chung! Em, Bạch Tô Cơ, chấp nhận lời khiêu chiến!
Không khí trong phòng hình như có mùi cháy khét, tôi và An Vũ Phong bốn mắt
nhìn nhau một hồi lâu.
Bên tai tôi vang lên tiếng xì xào của các bạn, không khí của cả gian phòng một
lần nữa lại được đẩy lên tới cao trào.
- OK. – Vào giây phút quan trọng nhất, cuối cùng sir Chung cũng lên tiếng.
Ánh mắt của thầy sáng lấp lánh, giọng nói cũng vô cùng hào hứng.
- Trường đại học Tinh Hoa chúng ta mỗi lần thành lập một câu lạc bộ mới đều
phải có một kỳ thi sát hạch, trong vòng 90 ngày buộc phải hoàn thành một mục
tiêu. Nếu các em đã chọn tên của câu lạc bộ mình là Tình yêu và Nhịp đập Trái
tim, vậy thì nội trong 90 ngày, các em phải lần lượt kết hợp được 50 couple,
nếu không phải tự động giải tán!
- Em An Vũ Phong, em Bạch Tô Cơ, thời gian các em giao lưu ở trường Tinh Hoa là
100 ngày, hay nói cách khác, các em buộc phải hoàn thành nhiệm vụ trước 10
ngày, cho tôi một kết quả đáng hài lòng.
- Vâng.
- Không vấn đề gì.
Tôi và An Vũ Phong không hẹn mà cùng trả lời.
- Xin mọi người yên lặng một lát. Sau đây, xin mời bạn tiếp theo nói về ý tưởng
của mình.
Sir Chung tiếp tục điều khiển cuộc họp, không lâu sau, micro được truyền đi một
vòng, truyền tới tay của Kỷ Minh.
- Chào mọi người, mình là Kỷ Minh, tới từ trường Đại học Chanel.
Kỷ Minh đứng lên, dáng người dong dong cao của anh trở nên nổi bật trong cả căn
phòng.
Giọng nói của anh vô cùng điềm tĩnh.
- Nếu bạn An Vũ Phong đã cho rằng bạn Bạch Tô Cơ không đủ khả năng để thành lập
câu lạc bộ, vậy thì mục tiêu của tôi sẽ là trong 90 ngày, dốc toàn lực giúp bạn
Bạch Tô Cơ.
- Tại sao Kỷ Minh lại đứng về phía Bạch Tô Cơ?
- An Vũ Phong và Bạch Tô Cơ trước đây là kẻ thù của nhau sao?
- Tôi thấy ba người họ cứ kỳ quái làm sao đó. Wa, liệu họ không phải là… với
nhau chứ?
…
Những câu nói của Kỷ Minh giống như một hòn đá bị ném vào hồ nước, khiến những
tiếng xì xào bàn tán càng ngày càng to.
Còn tôi thì liếc nhìn Kỷ Minh, trong lòng có cảm giác thật ấm áp.
Những kẻ vô duyên đó…
Bọn họ làm sao có thể hiểu được hàm ý của hai từ “tình bạn”.
Kỷ Minh, cảm ơn bạn đã giúp mình.
Chúng ta sẽ cùng nỗ lực, cùng đánh bại kẻ kiêu ngạo đáng ghét đó.