Couple 50 - Chương 01 part 2

Chương I - Phần 2

Đại học Tinh Hoa

Lúc này, ở nước Chanel đang là buổi trưa, còn ở Tinh Hoa đã là hoàng hôn.

Một đoàn học sinh rồng rắn kéo nhau ra từ cổng trường Đại học Tinh Hoa, đang
sôi nổi bàn tán vấn đề gì đó. Tôi đứng ở cổng trường, nhìn Đông nhìn Tây chờ
“người đó” xuất hiện.

- Bạch Tô Cơ! Bạch Tô Cơ!

Phía trước mặt tôi vang lên một tiếng gọi vội vã.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái mặc váy dài màu
xanh, đang thở hổn hển vẫy tay rồi chạy về phía tôi.

Không lâu sau cô đã chạy tới, hai tay chống đầu gối, thở hắt ra rồi đứng thẳng
lên trước mặt tôi, khuôn mặt đỏ hồng vì mệt, nhìn tôi mỉm cười dịu dàng!

- Cậu là… Ma Thu Thu?

Tôi nhìn vào ánh mắt chân thành của cô gái trước mặt, trong đầu lập tức hiện
lên một khuôn mặt khác – mấy ngày trước Tô Hựu Tuệ gửi cho tôi một bức ảnh qua
QQ, cô gái trong ảnh tết tóc hai bên, mặt rất trẻ con, mặc dù ánh mắt có phần e
thẹn nhưng không che giấu được nét đáng yêu và xinh đẹp.

- Ôi! May mà không đến muộn! Nếu việc Hựu Tuệ giao cho tớ mà tớ không hoàn
thành thì chết mất! – Ma Thu Thu vừa nói vừa ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp
lánh nhìn tôi. – Tớ đã nghe Hựu Tuệ nói về chuyện của cậu lâu rồi. Cô ấy nói
cậu là cô gái rất có sức quyến rũ, còn nói không cần cho tớ xem ảnh cậu, tới
lúc đó, người nào nổi bật nhất, xinh đẹp nhất giữa đám đông thì chắc chắn đó là
cậu…

Ha ha ha!

Hựu Tuệ đúng là tuyệt thật! Nói tốt cho tôi nhiều quá!

Tôi mừng thầm trong bụng, nhưng nhớ ra Ma Thu Thu vẫn còn đang nhìn tôi, vội
điều chỉnh lại sắc mặt, chớp mắt nhìn rồi trịnh trọng kéo tay cô.

- Thu Thu, cảm ơn đã tới đón tớ! Bây giờ cậu đã trở thành người bạn duy nhất
của tớ ở Đại học Tinh Hoa rồi đấy! Ha ha ha! Không cần phải khách khí như vậy,
sau này cứ gọi tớ là Tô Cơ được rồi.

- Ừ… ừ… – Ma Thu Thu hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu lên, đáy mắt phát ra tia sáng
lấp lánh như thủy tinh, vui mừng nói. – Tô Cơ, cậu tốt quá…

Tôi và Ma Thu Thu nhanh chóng trở thành hai người bạn thân thiết của nhau.

Ma Thu Thu là một cô gái rất hiền lành, khiến người khác có cảm giác cô như một
cơn gió mùa thu, dịu dàng và ấm áp. Chả trách cô có tới hai “bạch mã hoàng tử”
đi theo.

Nghe nói cô cùng một vị “hoàng tử” trong số đó – Kim Ánh Minh cùng thi đỗ vào
Đại học Tinh Hoa, nhưng lúc đó Kim Ánh Minh đang là học sinh trao đổi ở Đại học
Hồng Phong.

Còn chàng hoàng tử còn lại của cô tên là Mông Thái Nhất, hiện đang học ở Học
viện quân sự Tinh Hoa, tiến hành khóa học khép kín. Nghe nói ở đó, cho dù là
người con trai mạnh mẽ nhất, ban đêm cũng phải khóc thầm vì không chịu nổi cực
khổ.

Sau một hồi nói chuyện với Thu Thu, tôi âm thầm quan sát kỹ càng khuôn mặt cô,
rồi không tự chủ được nói ra nghi vấn của mình:

- Này, Thu Thu, quầng mắt của cậu thâm quá! Có phải tối qua cậu không ngủ được
không? Cậu nên biết rằng mất ngủ là kẻ thù tự nhiên của một cô gái đẹp đấy nhé!

- Ồ, là thế này, mấy ngày trước tớ phải làm bài tập, ôn bài, thời gian còn lại
thì học tiếng Anh…

Ma Thu Thu hơi xấu hổ lắc lắc đầu, mỉm cười với tôi.

- Làm bài tập? – Câu trả lời của Ma Thu Thu khiến tôi ngạc nhiên, – học đại học
cũng phải làm rất nhiều bài tập sao? Học viện Thiên Trạch chúng tớ không như
thế. Các giáo viên đều để cho bọn tớ tự do phát huy, chỉ cần sáng tạo ra những
thứ có ý nghĩa, có giá trị là được, còn quá trình không phải là quan trọng
nhất.

- Không phải, bởi vì ở trường Tinh Hoa, nam sinh nhiều hơn nữ sinh, hơn nữa thành
tích của họ đều rất cao, bởi vậy gây áp lực lớn cho các nữ sinh! Hơn nữa, tớ
lại không thông minh, bởi vậy ngoài việc ra sức học bài, tớ chẳng còn cách nào
khác…

Ma Thu Thu nói xong, bất giác đưa tay lên day nhẹ huyệt Thái Dương.

- Trời ơi! Đó chính là cuộc sống đại học của cậu sao?

Tôi chép miệng, nhìn Ma Thu Thu bằng con mắt kỳ lạ: 

- Cuộc sống ở đại học phong phú lắm, cậu nên tham gia vào các hoạt động xã
hội! 
Quen biết thêm nhiều người bạn mới. Có bạn ở bên cạnh, cuộc sống trong trường
mới không còn vô vị nữa.

- Tô Cơ…

Sắc mặt Ma Thu Thu bỗng ửng hồng, thấp giọng nói:

- Ở Tinh Hoa, mỗi người đều có việc riêng của mình, họ đều rất bận. Hơn nữa,
muốn kết bạn cũng đâu phải là chuyện đơn giản…

- Ai nói vậy? Kết bạn là công việc vui vẻ, nhẹ nhàng nhất trên đời này. – Tôi
vỗ mạnh vào vai Ma Thu Thu, nói tiếp, – Tớ hiểu rồi! Các bạn ở trường Tinh Hoa
đều rất hay xấu hổ, đúng không?

- Xin anh đừng bỏ rơi em! Cứ cho là anh thương hại em cũng được.

- Tránh ra! Tuần sau tôi còn phải tham gia kỳ thi toàn quốc, bận lắm. Không có
thời gian!

Câu nói của tôi còn chưa dứt đã nghe thấy giọng nói khẩn cầu của một cô gái và
tiếng từ chối lạnh lùng của cậu con trai.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên thân hình cao to đang giằng mạnh cánh
tay khiến cô gái bị đẩy ngã dúi dụi xuống đất.

Đáng ghét! Đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển! Dám đối xử với con gái như thế
sao?

Tôi giận dữ cắn môi, hận là không thể đánh cho gã đàn ông kia một trận. Đúng
lúc đó…

- Thưa anh, em đã thích anh từ lâu lắm rồi. Xin anh hãy nhận bức thư tình này
của em.

- Đây cũng là lời mà em muốn nói với anh, xin anh bớt chút thời gian để đọc thư
của em.

Mấy cô gái chen nhau giơ cao thư của mình lên cho một chàng trai thân hình thấp
bé, gầy khô như một quả đậu bên cạnh, nhưng người con trai đó vừa đi vừa đọc:

- Tình hình phát triển của thế giới hiện đại…

Nhìn những cô gái đó, chàng trai lãnh đạm nhận mấy bức thư, khuôn mặt của các
cô gái lập tức trở nên hân hoan, vui vẻ.

Nhưng ai biết được rằng gã đó vừa nhận mấy bức thư xong đã vò nát chúng thành
giấy vụn.

Rồi hắn vung tay lên, những cục giấy bay lên vẽ thành một đường vòng cung nhỏ ở
trên trời rồi rơi vào thùng rác.

Đáng ghét. Bọn đàn ông
này thật quá đáng! Sao có thể đối xử với con gái như vậy chứ? 

Há hốc mồm nhìn hai màn “bi kịch tỏ tình” của trường Tinh Hoa, tôi chỉ cảm thấy
máu huyết toàn thân như sôi lên sùng sục, bất giác nắm chặt tay lại.

- Cũng không phải đâu, Tô Cơ, cậu không biết đó thôi, hai người này đều là
những nam sinh ưu tú của trường! Người thứ nhất là anh Lâm, từng được “giải an
ủi” trong cuộc thi thể dục thể thao ở trường năm ngoái. Anh ấy lợi hại lắm nhé!
Có thể dùng tay không đấm thủng một thùng nước 10 lít! Người còn lại là anh
Trần, suýt nữa thì được vào vòng chung kết cuộc thi diễn thuyết năm ngoái, từng
liên tiếp mấy kỳ thi…

Ma Thu Thu nhìn vào bóng của hai gã vừa bước đi, thao thao giới thiệu.

Tôi có nghe sai không vậy?

Loại đàn ông này mà cũng được bọn con gái bu quanh sao?

Tôi kinh ngạc nhìn vào đôi mắt sùng bái của Ma Thu Thu, lửa giận trong đầu bốc
lên.

Không! Tôi tuyệt đối không cho phép đám con trai cưỡi lên đầu con gái mà vẫn ra
vẻ như mình đang ban phước cho họ!

- Hừ, chỉ dựa vào đám đàn ông thối này mà cũng muốn đối xử với con gái chúng ta
như vậy sao? Thu Thu, cậu chờ đấy, chắc chắn tớ sẽ đòi lại công bằng cho các
cậu!

- Tô Cơ, cậu định làm gì… Không sao chứ… – Ma Thu Thu bán tín bán nghi nhìn
tôi, thì thầm hỏi.

Tôi tự tin nhìn cô, cười tươi rói, sau đó xách va li hành lý cố ý đi thật chậm
ở giữa đường.

Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến tà váy của tôi khẽ bay lên, trông như một
làn sóng, còn mái tóc của tôi cũng tung bay theo gió, khiến “làn sóng” đó càng
khiến người ta phải “hồn xiêu phách lạc”.

Đương nhiên, điều khiến người ta khó có thể chống cự lại nhất vẫn là “nụ cười
tiêu chuẩn” tuyệt đẹp của tôi.

Sha la la la…

Dường như có một vầng hào quang vây xung quanh tôi.

Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên, lau giọt mồ hôi vừa lăn xuống trán, cố ý tỏ ra yếu
đuối: 

- Ôi, lẽ nào ở đây không có người nào ga lăng cả sao?

- Bạn này, chắc là va li của bạn nặng lắm, để tôi giúp bạn nhé!

- Bạn ở ký túc xá nào thế? Nếu không phiền thì tôi đưa bạn qua đó!

- Bạn là học sinh mới sao? Để tôi xách hành lý cho bạn, chờ lát nữa sẽ đưa bạn
đi thăm xung quanh trường…

Trong phút chốc, một đám đàn ông từ khắp nơi đổ đến quanh tôi!

Bọn họ không hẹn mà cùng đưa tay về phía tôi, những khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại
đang nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi, nhìn họ giống như những chú hề đang chờ
được nữ hoàng ban phát ân sủng!

- Ha ha ha…

Tôi khẽ cười thầm trong bụng, chu môi lại một cách dễ thương, hất mấy lọn tóc
dài về phía sau rồi chầm chậm đi qua những người mắt cận, mũi tẹt đang đứng
chờ, vừa đi vừa vẫy tay với hai gã điên cuồng vừa nãy.

- Xin lỗi, bây giờ bổn tiểu thư không cần nữa.

Lời nói của tôi vừa thốt ra, ở cổng trường vang tới một tiếng động rất mạnh!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu ra.

Chỉ nhìn thấy một nam sinh đạp xe đạp, không biết đâm đầu vào cổng trường từ
lúc nào. Cả người và xe đều bị kẹt vào giữa hai thanh sắt của cổng, trên mặt
vẫn còn hai vệt nhọ màu đen chạy dài!

Mặc dù như thế, nhưng đôi mắt của anh ta vẫn sáng lấp lánh, khó nhọc quay đầu
về phía tôi, vẻ mặt say mê, đắm đuối.

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả một người có kiến thức rộng rãi như tôi cũng không
chịu nổi, mồ hôi toát ra ướt áo, những ngón tay đang xách va li bỗng trở nên
cứng đờ.

- Tô Cơ, cậu lợi hại thật!

Ma Thu Thu nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

- Ha ha, Thu Thu, lẽ nào Hựu Tuệ không nói cho cậu biết sao? – Tôi chớp mắt
nhìn Ma Thu Thu, – Bạch Tô Cơ tớ là chuyên gia tình yêu đấy.

- Chuyên gia tình yêu?

Ma Thu Thu kinh ngạc nhìn tôi như thể vừa nghe thấy một từ nước ngoài, hoàn
toàn không thể hiểu nổi, chau mày suy nghĩ!

- Ha ha ha, chuyên gia tình yêu có nghĩa là dạy cho các cô gái ngây thơ biết
cách làm thế nào để có đủ tự tin đánh bại đám đàn ông thối tha.

Tôi vừa nói xong bèn khẽ nghiêng đầu sang bên trái 15 độ, mặt hất lên 15 độ,
hai mắt lim dim nhìn lên bầu trời xanh ngắt, một chân hơi dịch về sau một chút,
tay trái đặt trên vòng eo nhỏ, mái tóc dài uốn cong như sóng đổ về phía sau.

- Ôi… nữ thần Venus!

- Cô gái đó… đẹp quá.

- Có lẽ cô ấy là diễn viên điện ảnh!

Trong phút chốc, cả sân trường vang lên những tiếng khen ngợi nho nhỏ! Đám đàn
ông xung quanh tôi càng thêm ngơ ngẩn.

Ha ha ha! “Vạn người mê” mà xuất chiêu, không ai có thể địch nổi!

Chính vào lúc tôi đang đắc ý thì bỗng dưng phía trước có một cơn gió nóng thổi
tới! Ngay sau đó hình như vang tới những tiếng xôn xao như sóng thủy triều.

Tiếng huyên náo từ đằng xa vọng lại trong phút chốc đã che lấp tiếng tán dương
kinh ngạc của đám con trai, khiến những tiếng nói đó như lọt vào hố sâu không
đáy.

Tôi bực bội quay đầu lại, thấy có cả đám nữ sinh như thủy triều trào lên, người
đi trước, kẻ đi sau lao về phía tôi! Bọn họ đều giơ cao hai tay, nghẩng cao
đầu, trông như những con vịt đang chờ được cho mồi.

Chỉ trong giây lát, những “kẻ sùng bái” tôi dường như không còn sức lực gì nữa,
bị đám con gái đẩy dạt sang một bên.

Ngay sau đó, đám con gái nhanh chóng xếp thành hai hàng dài, chỉnh tề như duyệt
binh.

Sau đó, mỗi người con gái đều lấy ra một lá cờ nhỏ màu đỏ từ trong túi, căng
lên thành một tấm băng rôn! Trên đó là những chữ lớn màu vàng chói mắt:
Nhiệt liệt chào mừng điện hạ An Vũ Phong vô địch vũ trụ

An Vũ Phong?

Cái tên này thật là quen mắt, nhưng tôi không thể nhớ ra là mình đã nhìn thấy ở
đâu.

Nhưng ngọn lửa giận dữ trong tôi lại bốc lên…

Gã An Vũ Phong này không biết có mấy cái đầu mà dám khiến cho quá nửa nữ sinh
trường Tinh Hoa ra đón gã?

Điều khiến tôi đau lòng hơn là đám nữ sinh này cũng thật chẳng ra làm sao!
Không phân biệt được địch ta đã cổ vũ chí khí cho quân địch, tự hạ thấp uy
phong của mình!

- Giờ thiếu gia An vẫn chưa tới, chúng ta tranh thủ tập trước một lượt!

Một cô gái lấy ra một cái loa, lớn tiếng ra lệnh.

- Các bạn, các bạn! Một, hai, ba, chuẩn bị… Bắt đầu!

Tiếng nói rõ ràng và có hiệu lực ngay lập tức vang lên khắp không gian của ngôi
trường Đại học Tinh Hoa.

Hai hàng nữ sinh đều đồng loạt giơ lá cờ hồng trong tay mình lên, rồi giống như
cây lúa bị gió thổi, người khẽ lắc lư rồi bắt đầu nhảy tại chỗ!

- Tùng tùng tùng… Vũ Phong Vũ Phong. Đế vương chi phong.

- Tùng tùng tùng… Vũ Phong, Vũ Phong. Ai dám tranh cùng!

Cuối cùng, một tiếng hét chói tai vang lên:

- Thiên hạ vô địch An Vũ Phong, điên đảo say mê bao nhiêu người! A a a… A a a…
Thiếu gia An tới rồi!!!

Ào ào….

Vừa trở về chỗ ngồi, bỗng dưng từ bên trái có một bàn tay giơ ra, trong năm
ngón tay thon dài là một cái che mắt màu xanh.

Tôi ngạc nhiên quay đầu qua, ngay lúc đó có một giọng nói êm như nước chảy rót
vào tai tôi.

- Gã “thiếu gia” đó hống hách quá phải không? Thực ra bạn có thể ngủ hoặc ngắm
cảnh.

Ngắm cảnh?

Đúng vậy, lúc này trước mặt tôi quả là một phong cảnh đẹp.
Đó là một chàng trai vô cùng anh tuấn, vô cùng đẹp trai, có thể nói là vô cùng
hoàn mĩ.

Không bị che khuất bởi cái che mắt, trong ánh mắt màu xám nhạt đang nhìn tôi
ngạc nhiên phảng phất như một hồ nước mùa thu mơ hồ nhìn không rõ đáy, chiếu ra
những tia sáng mê người!

Tôi ngẩn ngơ nhìn chàng trai trước mắt, còn chàng trai đó hình như cũng nhìn
tôi chăm chú một cách khác thường.

Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên ngọt ngào
hơn, tim mình hình như ngừng đập, máu huyết khắp người tôi dường như đã đông
lại trong phút chốc.

Ôi, quả nhiên là ông trời vẫn chưa từ bỏ Bạch Tô Cơ tôi.

- Bạn này, bạn không sao chứ?

- À, không… không sao!

Tôi vội vã định thần lại, thấp thỏm thu ánh mắt của mình, chân tay lóng ngóng
nhấc tách cà phê lên uống một ngụm!

Nếu mà để người khác biết…

“Vạn người mê” nổi tiếng trường Trung học Minh Đức mà lại trở thành một cô gái
si tình thì chắc chắn mọi người sẽ cười tôi chết mất.

Tôi cố lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, cuối cùng
ngẩng đầu lên, nhìn vào chàng trai bên cạnh và nở một “nụ cười tiêu
chuẩn”: 

- Mình ổn!

Nhưng chờ đón tôi không phải là khuôn mặt say mê mà lại là một vẻ mặt kinh ngạc
tột độ.

Chàng trai đó khẽ lắc đầu, lỗ mũi hơi nở ra, giọng nói hơi nhỏ, hình như là tự
nói cho mình nghe: 

- Bạn không sợ đắng sao?

Đắng?

Lúc này tôi mới phát hiện ra, ly cà phê tôi cầm trên tay là black coffee! Hộp
sữa nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm bên cạnh, gói đường cũng chưa hề xé ra.

Vị giác của tôi nhanh chóng hoạt động và đưa ra phản ứng. Mẹ ơi! Đắng quá! Khó
uống quá!!!

- Ha ha ha… Mình thích uống cà phê không đường…

Hình tượng! Tôi phải chú ý hình tượng của mình!

Mặc dù kiểu chữa cháy này chỉ có Tô Hựu Tuệ là hay làm nhưng bây giờ tôi cũng
đã hơi hiểu cho tâm trạng của cô khi đó!

Mặc dù dạ dày của tôi đang co rút lại nhưng tôi vẫn cô gắng mỉm cười rồi chầm
chậm đặt ly cà phê xuống!

- Ồ…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3